Hạ Kiều thở dài đầy phiền muộn.
Năm năm trước đã bỏ lỡ nhau rồi, vì sao hiện tại lại phải cố chấp đến ngu ngốc như vậy chứ? Cứ buông tay nhau, tận hưởng một cuộc sống mới không tốt hơn sao?
Ánh mắt phức tạp đặt lên trên người Thiệu Phong.

Một lúc lâu sau, Hạ Kiều mới gọi thêm vài người giúp mình đem hắn về phòng.
Quần áo ướt như chuột lột, Hạ Kiều nhanh chóng thay bộ quần áo mới rồi mới đưa mắt nhìn Thiệu Phong đang bất tỉnh nhân sự nằm trên nền đất lạnh tựa như con chó hoang được nhặt về.
Trong nhà không có quần áo nam giới.

Hạ Kiều tìm hơn mười phút mới thấy quần áo ngủ mà Hạ Tuân để lại.
Không có đồ lót, Hạ Kiều nhướn mày, mắng một tiếng đầy thô tục.
Đi đến bên Thiệu Phong, Hạ Kiều vừa lột quần áo hắn vừa niệm đi niệm lại câu thần chú "đây là một con chó" để tự thôi miên chính mình.
Thay quần áo mới xong xuôi, Hạ Kiều dùng hết sức lực còn lại vác Thiệu Phong lên sofa.

Sau đó mới lết cái thân tàn của mình về phòng.
Mệt mỏi quá độ, hai mí mắt nặng trĩu bắt đầu dính chặt vào nhau.

Hạ Kiều rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
...

Hạ Kiều ngủ không ngon giấc.
Cả người như bị bóng đè, không tài nào di chuyển được.

Cái bóng này như hòn than đang cháy, nóng hổi khiến cô bất mãn nhíu mày.
Bên tai vang lên tiếng thở dốc khiến Hạ Kiều mở to hai mắt, tỉnh cả ngủ.

Nhìn rõ người bên cạnh mình, Hạ Kiều tay nhanh hơn não tát "bốp" một cái.
Thiệu Phong ăn đau, nhăn nhó.

Hai mắt chậm rãi mở ra, mờ mịt không hiểu chuyện gì.

Nhìn trái, liếc phải rồi lại nhìn Hạ Kiều, khóe miệng hắn chậm rãi cong lên, vẽ thành một nụ cười đầy ngô nghê.
"Vợ ơi."
"Không được gọi bậy."
"Bà xã."
"Không phải."
"Cục cưng."
"Câm miệng!" Hạ Kiều mất kiên nhẫn nạt hắn.

Cô day day ấn đường, cảm thấy bản thân bị ma xui quỷ khiến mới mang Thiệu Phong vào nhà.

Cô nóng nảy nói: "Là vợ cũ."
"Hức..."
Ngay lập tức, Thiệu Phong mếu máo, nước mắt sinh lý chậm rãi trào ra nơi khóe mắt.

Hắn cứng đầu ôm lấy Hạ Kiều, chặt đến mức như muốn cô hòa làm một với mình.
Giống như tức giận vì bị bắt nạt, Thiệu Phong cắn lên má nhỏ của Hạ Kiều một cái, bất mãn lên tiếng.
"Vợ hư...!vợ bỏ chồng..."
Hạ Kiều: "..." Con mẹ nó!
Cô muốn chửi thề.
Hạ Kiều không hiểu được.


Tại sao hắn lại trở nên như hiện tại? Chẳng lẽ dầm mưa quá lâu nên não hắn úng nước hỏng rồi?
Chẳng phải Thiệu Phong ngủ sofa sao? Thế quái nào hắn lại xuất hiện trên giường của cô rồi? Hơn nữa, cả người hắn lúc này nóng như lửa đốt.
Hạ Kiều nhăn mày: "Anh phát sốt?"
Thiệu Phong lắc đầu, bày ra khuôn mặt mờ mịt: "Không biết.

Vợ ơi, chồng khó chịu lắm..."
"..."
Giả bộ tiếp đi.

Diễn tiếp đi.

Anh là bác sĩ cơ mà.

Không biết thế quái nào được!
Hạ Kiều trợn mắt, im lặng hồi lâu.

Dùng toàn bộ sức lực thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của Thiệu Phong, cô lật chăn rời giường.

Mắt thấy Thiệu Phong chuẩn bị chạy theo, cô mất kiên nhẫn lớn giọng.
"Ở yên đấy.

Lên giường đắp chăn.


Bệnh nặng thế kia còn chạy nhong nhong.

Anh chết ở đâu cũng được, đừng chết ở nhà tôi."
Thiệu Phong bị mắng liền rụt cổ lại.

Thâm tâm nhắc nhở hắn, hắn không được phép bật lại người phụ nữ trước mặt, tuyệt đối không.

Thế là hắn ngoan ngoãn ngồi đắp chăn nằm trên giường.
Hạ Kiều gật đầu hài lòng, ma xui quỷ khiến chạy đi tìm nhiệt kế.
Thiệu Phong nằm trên giường, vụng trộm lấy điện thoại ra, mở phần chú thích đánh dấu "√" trước dòng chữ "phải biết dùng khổ nhục kế để lấy lòng người ấy".
"Kiều Kiều."
Thiệu Phong vô thức gọi tên cô.

Lòng đã mềm nhũn thành vũng nước.

Cô gái của hắn luôn mạnh mồm mạnh miệng, lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn nhưng thực chất lại dịu dàng vô cùng, dịu dàng đến mức khiến hắn tham lam lưu luyến..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương