Không Thể Động
-
Chương 19
Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Bốn giờ sáng, vạn vật câu tĩnh.
Bên ngoài tổng bộ đèn đóm sáng trưng, mấy chục tên bảo tiêu cầm súng đi qua đi lại.
“Ai?” Bỗng nhiên một tiếng quát hỏi vang lên.
Mọi người đều bị kích động, tiếng súng lục lên đạn răng rắc nối tiếp nhau. Chó nghiệp vụ vểnh tai, sủa điên cuồng về phía một điểm lờ mờ không được đèn đường chiếu rõ.
Đường nét của một bóng người lảo đảo chầm chậm hiện ra từ trong bóng tối. Khắp người đầy bụi đất, tóc tai hỗn loạn bất kham, kiệt sức ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tiều tụy khảm hai con mắt như hắc bảo thạch, mang theo ý vui mừng vì cuối cùng cũng về tới nhà: “Là tôi.”
“Ly tiên sinh?”
“Ly tiên sinh? Anh về rồi?”
Mọi người như trút được gánh nặng, hạ súng lục đang nhắm thẳng về phía Ly Úy xuống. Thấy Ly Úy cơ hồ ngay cả đứng cũng đứng không vững, năm sáu người vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu.
“Mau! Báo cho người bên trong.” Tên nhóc nghe được mệnh lệnh của cấp trên vội vàng phóng vào trong nhà.
“Ly tiên sinh, anh không bị thương ở đâu chứ? Có cần phải gọi bác sĩ không?”
“Không bị thương.” Ly Úy nhấc tay vuốt mặt một cái, đầy lòng bàn tay đều là bụi đen: “Chỉ là đi đường rất xa, suốt dọc đường đoạt xe, đổi xe…”
Vừa được người dìu đỡ vào cửa lớn, người bên trong đã nhận được tin tức, một thân ảnh xanh lục từ tầng hai phi thẳng xuống, hét lên chói tai: “Anh!”
Vi Vi cuốn theo làn gió thơm nhào vào trong lòng, xô đến Ly Úy phải lùi liền mấy bước, được người bảo tiêu đứng phía sau đỡ lấy.
“Vi Vi!” Xúc động hô lên một tiếng, Ly Úy lại lập tức lúng túng ngậm miệng. Một cỗ chua xót xông thẳng xuống yết hầu. Cậu là hàng giả, cô em gái này cũng không thuộc về cậu. Nhưng cậu vẫn nhịn không được khẽ gọi một tiếng: “Vi Vi…” Kìm lòng không đặng duỗi tay ra vỗ nhẹ lên mái tóc đen mềm mại thật dài trong lòng.
Còn chưa chạm tới mái tóc dài của em gái, Vi Vi đã bất chợt thẳng người dậy, trừng lớn đôi mắt như mèo con, tát mạnh một cái lên mặt Ly Úy.
Bốp! Đánh đến Ly Úy nổ đom đóm mắt, đất trời xoay chuyển.
“Anh bị người ta tẩy não nên đầu óc cũng bị tẩy sạch rồi hay sao? Lớn như vậy còn chơi trò bỏ nhà ra đi, có biết người ta lo lắng cho anh thế nào không? Chu đại ca mắng bọn Lão Lang một trận ra trò, không cho phép bọn họ xuất hiện trong tổng bộ nữa. Tiểu Bạch Kiểm cũng phải chịu một trận đòn từ Cú Mèo vì chuyện chụp ảnh, tới bây giờ còn đang nằm trên giường kia kìa. Bọn em còn tưởng anh bị người ta bắt đi, tìm Lạc Tân gây phiền toái khắp nơi, thiếu điều xới đất lên nữa thôi. Anh thì hay rồi, biến thành đầy người bụi bặm mà trở về!”
Vi Vi chẳng chút lưu tình bắn liên thanh cả một tràng dài, giọng điệu hổn hển, cái mũi nhỏ bỗng nhiên nhăn lại, nước mắt lã chã rơi xuống, dáng vẻ thê thảm nhìn Ly Úy, bàn tay nhỏ bé ấm áp duỗi ra xoa nhẹ lên gò má bị đánh đến đỏ hồng của Ly Úy, nức nở khóc rống.
Ly Úy thấy nước mắt của cô, thiên ngôn vạn ngữ không nói ra nổi một chữ, ôm lấy cô thật chặt, luống cuống nói: “Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi thì có tác dụng gì, chưa từng thấy người anh trai nào đáng ghét như anh, chỉ biết khi dễ em gái.” Vi Vi như con cừu non bị thuần phục dựa sát vào lòng Ly Úy.
“Không phải anh muốn khi dễ em.”
“Anh còn xảo biện?”
“Là anh không tốt, là anh không tốt. Anh…” Bỗng nhiên nâng mắt lên, hàng lông mi đen dày rung động mãnh liệt. Ly Úy đứng nguyên tại chỗ ôm lấy Vi Vi, nhìn về phía trước, cả người cơ hồ đều ngây dại.
Chẳng biết từ khi nào Chu Dương đã đứng trên cầu thang, lẳng lặng nhìn mình chăm chú. Đôi mắt anh khí sâu thăm thẳm, Ly Úy không nhìn ra được bên trong cất giấu phẫn nộ hay thứ gì khác. Đối diện với Chu Dương, bỗng nhiên cậu sợ đến mất hồn mất vía, tựa hồ chỉ cần Chu Dương mở miệng nói một chữ, cả thế giới này sẽ sụp đổ ngay tức thì.
Cậu run rẩy nhìn Chu Dương đi về phía mình, Vi Vi cũng đã phát hiện ra, quay đầu lại liếc thấy, liền khôn khéo tránh đi.
Hai người không còn vật cản, lẳng lặng đứng đối mặt, khoảng cách càng lúc càng gần.
Chu Dương đứng trước mặt cậu, khí tức quen thuộc phả tới, bao trùm đất trời như cuồng phong bạo vũ. Trái tim Ly Úy bị đè ép đến không thể nảy lên.
Lẳng lặng nhìn kỹ Ly Úy, trên mặt Chu Dương vẫn là biểu tình tựa tiếu phi tiếu mang theo một chút tà mị như thường ngày. Quan sát Ly Úy từ trên xuống dưới một lượt như đang tính toán mua đồ cổ, rồi mới dùng đầu ngón tay nâng cằm cậu lên, dùng giọng nói tràn đầy từ tính để thở than: “Chịu khổ rồi chứ hả?”
Bờ đê cứ như vậy mà vỡ ra.
Ly Úy đã quên tất cả những điều không nên muốn, mặc cho bản năng duỗi hai tay ra nhào về phía trước.
Chu Dương vững vàng tiếp được cậu, ôm lấy cậu, một lời cũng không nói, cảm thấy cậu trong lòng mình đang không cách nào đè nén sự run rẩy, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, an ủi cậu bằng những nụ hôn.
Hắn chầm chậm di chuyển bước chân, ôm lấy Ly Úy đã trở nên yếu đuối vô cùng đi lên lầu. Sau khi đóng cửa, không cần để ý tới tất cả những chuyện đã bị ngăn cách lại bên ngoài, giường ngủ cùng những vật dụng quen thuộc khiến Ly Úy cuối cùng cũng cảm thấy thực sự an tâm.
Cậu đã trở về rồi.
Chu Dương tự mình đi rót một chén nước ấm cầm tới cho Ly Úy, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cậu, như đang trấn an một con mèo nhỏ bị kinh hách quá độ, mở miệng nói: “Bên trong di động của tôi có thiết bị định vị, đến khi đuổi tới nơi thì em đã đi mất rồi.”
“Tôi gặp người của Lạc Tân.” Ly Úy uống một ngụm nước ấm: “Di động có lẽ đã bị bọn họ ném đi.”
“Có nhặt được ở thùng rác gần đấy.”
Ly Úy lén liếc nhìn Chu Dương một cái, thấp thỏm bất an. Nếu hỏi tới chuyện sau đó, với một người khôn khéo như Chu Dương mà nói, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giấu giếm.
“Em gặp Lạc Tân…”
“Chu Dương, tôi rất mệt.” Ly Úy đặt cốc nước xuống, rũ mi mắt: “Để tôi đi tắm rửa trước đã.”
“Cũng được.” Chu Dương săn sóc gật đầu, bỗng nhiên tà khí hạ thấp âm giọng: “Tôi giúp em tắm.”
“Không cần…”
“Em bị kinh hách, suốt từ nãy tới giờ vẫn run rẩy không ngừng.” Cánh tay to lớn của Chu Dương ôm lấy thắt lưng cậu, không cho phép một tia cự tuyệt, nói: “Anh không thể để em ngây ngốc một mình.”
Ly Úy nhìn hắn, không nói lên nổi một lời cự tuyệt. Không sai, cậu mệt muốn chết rồi, sự kinh hách mà cậu đã phải chịu đựng vượt xa phỏng đoán của Chu Dương, đó là sự sụp đổ cùng căng thẳng mà Chu Dương hoàn toàn không thể ngờ tới được.
Cậu hiện giờ tuyệt đối không muốn rời khỏi Chu Dương, cậu hi vọng mỗi phút mỗi giây đều có thể giữ được khuôn mặt của Chu Dương trong tầm mắt. Bởi vậy cậu không chút kháng cự, mặc cho Chu Dương cởi từng phần y phục trên người cậu xuống, để Chu Dương bế ngang cậu lên, xoải bước vào trong phòng tắm, tiến vào thế giới sương mù mờ mịt như đang ở trong cõi mộng kia.
Tất cả mọi vật xung quanh đều trở nên ấm áp, trong thế giới mông lung chỉ có Chu Dương là rõ ràng nhất.
Nước róc rách chảy qua từng kẽ ngón tay, cậu chỉ cần chuyên tâm cảm nhận khí tức của Chu Dương là được.
“Lại phát điên cái gì đây?” Chu Dương cau mày, dùng ngón tay vuốt nhẹ lên vết thương trước ngực cậu.
Ly Úy cúi đầu nhìn, dao là cắm thẳng vào, vết dao cũng không dài. Xem ra năng lực hồi phục của cậu rất tốt, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, lộ ra da non hồng hồng.
“Đâm một dao.”
“Lạc Tân?”
“Không, tự tôi.” Ly Úy cắn môi dưới, khẽ trả lời.
“Ngu ngốc.” Phản ứng của Chu Dương quả nhiên không ngoài sở liệu.
Nhưng Ly Úy không cảm thấy tức giận chút nào, trái lại cậu còn cảm thấy ấm áp, len lén cười trộm.
“Còn cười?” Chu Dương cắn lấy xương quai xanh của cậu như đang trừng phạt, nghiến đến nụ cười của Ly Úy phải nhăn nhíu lại mới chịu nhả ra. Vuốt nhẹ lên vết thương kia, hắn thở dài: “Ly mặc dù thích đánh nhau, nhưng rất quý trọng làn da của mình, chắc sẽ không cho phép vết thương như vậy xuất hiện trên người mình.”
Phòng tắm mịt mù hơi nóng bỗng nhiên như nứt ra, rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.
Làn nước mới nãy còn làm thân thể ấm áp chỉ trong nháy mắt đã lạnh thấu xương, lạnh đến Ly Úy phải cứng đờ cả người. Cậu dùng toàn bộ khí lực mới có thể quay đầu sang, đối diện với nét mặt bình tĩnh của Chu Dương.
“Anh… anh nói cái gì?” Ly Úy khàn giọng hỏi.
“Không phải em đều biết cả rồi sao?” Chu Dương vẫn đang dùng khăn mặt nhẹ nhàng giúp cậu chà xát sống lưng, điềm nhiên như không nói: “Sao tôi có thể nhận sai tình nhân của chính mình?”
Ly Úy kinh sợ nhìn hắn, hồi lâu sau mới từ kẽ răng gằn ra một câu: “Tại sao anh không giết tôi?” Cậu lui về phía sau, lùi đến cuối bồn tắm.
“Tôi gần như đã giết em. Khi mới bắt đầu, ngày ngày đêm đêm tra tấn em.” Chu Dương dễ dàng đem cậu kéo trở lại, ôn nhu ôm lấy cậu: “Nhưng em thực sự quá giống, không chỉ vẻ bề ngoài, đôi khi ngay cả ánh mắt cũng rất giống. Mỗi lần em quật cường trừng nhìn tôi, tôi sẽ lại không kiềm chế được mà suy nghĩ, mặc dù nhóm máu bất đồng, DNA bất đồng, nhưng bên trong, liệu có thể là linh hồn của Ly Úy? Trên đời thật sự có ánh mắt giống đến vậy sao?”
Hắn biết.
Hắn có biết!
Ly Úy không thể nào giãy thoát khỏi cái ôm của Chu Dương, cậu phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, nhắm mắt lại, tuyệt vọng như bị trọng thương.
Chu Dương là có biết.
Không phải khác biệt giữa hiện tại cùng quá khứ, không phải khác biệt giữa phóng khoáng cùng ngượng ngùng, cậu căn bản không phải là cậu ta, Chu Dương sớm đã biết. Thứ Chu Dương muốn, chỉ là khuôn mặt tương tự, đôi mắt tương tự, thần vận mô phỏng trong khoảnh khắc tương tự.
Cũng giống như những gì mà Lạc Tân muốn! Đều không phải là cậu!
Hàn khí vây lấy cậu, gió lạnh như đang kéo xả tâm phế ruột gan của cậu.
“Không, không, Chu Dương…” Ly Úy hẳn là nên đẩy Chu Dương ra, giãy giụa vùng vẫy tránh né, nhưng cậu lại thấy bàn tay của mình run rẩy nắm chặt lấy Chu Dương không buông: “Không phải như vậy, tôi không chết, Ly Úy không chết!”
Chu Dương đạm nhạt đâm thủng mộng đẹp của cậu: “Nếu cậu ấy còn sống, tôi lại có thể để cậu ấy ở trong tay Lạc Tân những hai năm? Hai năm qua, tôi đã âm thầm điều tra tin tức, làm Lạc Tân lơ là mất cảnh giác. Lạc Tân vẫn cho rằng tôi không biết ai là kẻ đã bắt cóc Ly Úy, hắn vẫn không hay biết tôi đã chẳng tiếc trả giá tất thảy để có thể phá hủy vương quốc bí mật của hắn. Rất nhanh nữa thôi, hắn sẽ phải chết trên tay tôi.” Khuôn mặt anh tuấn, bị hận thù điên cuồng che phủ.
Giọng nói của Chu Dương vang vọng ở một nơi rất xa. Hơi nước khiến Ly Úy không thể nhìn rõ xung quanh, ngay cả khuôn mặt gần trong gang tấc của Chu Dương cũng chỉ mơ hồ.
Chính là ánh mắt này, ánh mắt giống như đúc…
Chính là biểu tình này, biểu tình giống với thời điểm đó…
Giống cực kỳ, em của lúc này…
Ngờ ngợ nhớ được, những lời cảm thán của Chu Dương mỗi lần nhìn mình đăm đắm như đang hồi tưởng.
Thì ra mỗi ngày, cậu đều giãy giụa dưới sát ý của Chu Dương. Đẩy dòng suy nghĩ về trước nữa, những cơn thịnh nộ của Chu Dương, âm tình bất định của Chu Dương, cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ.
Trái tim Ly Úy nứt ra, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh lạnh đến dọa người, khiến cậu theo bản năng tham lam ôm lấy Chu Dương.
Không biết xấu hổ, ti tiện thấp hèn, cái gì cũng được!
“Đừng đuổi tôi đi, tôi yêu anh, bất luận tôi có phải là Ly Úy hay không, tôi vẫn thật lòng yêu anh.” Cậu ngẩng đầu lên, cầu xin nhìn Chu Dương: “Ít nhất tôi cũng có khuôn mặt giống Ly Úy như đúc, phải không?”
Không muốn rời đi, không muốn rời khỏi Chu Dương.
Cậu hận thấu xương sự cô đơn, cậu tuyệt đối không thể chịu đựng những ngày không có Chu Dương. Thời điểm bị cầm tù, nỗi nhớ nhung tra tấn cậu tới gần như phát cuồng, cậu không thể chịu đựng một lần nữa.
Kẻ trộm thích ăn cắp, bị phán tù chung thân cũng cam tâm tình nguyện.
Chu Dương mỉm cười cưng chiều: “Tôi có nói muốn đuổi em đi sao? Ở đâu có thể tìm được một người tốt hơn em?”
Ly Úy ngây ngẩn nhìn hắn, mất đi sự phòng bị mà thở phào nhẹ nhõm. Cậu tiến về phía trước, nhẹ nhàng liếm lên môi Chu Dương.
Chu Dương vẫn hôn cậu như trước đây, khí tức quen thuộc đến khiến người ta cảm động.
“Ôm tôi.” Ly Úy bất chấp tất cả nói.
Nâng chân lên, vặn vẹo thắt lưng, dị vật tiến vào thân thể khiến cậu thét lên chói tai.
Cậu đã trở về, bất luận là loại thân phận nào hay địa vị nào, bị giết hay bị chà đạp, cứ tùy ý xử trí.
Chỉ cần không phải rời khỏi Chu Dương là tốt rồi.
Chu Dương vẫn dũng mãnh mà ôn nhu, Ly Úy hạnh phúc rơi lệ trong trừu động cùng khuất phục bị chiếm hữu. Lần đầu tiên toàn tâm toàn ý mở rộng chính mình, dù sao cũng đã quyết định buông bỏ triệt để.
“A… Chu Dương… ưm…” Lớn tiếng rên rỉ, biểu lộ ra tư thái kiều mị dâm mỹ.
Đây không phải thanh thản có được, mà là cậu không tiếc trả giá tất thảy để có thể giữ lại.
Cậu dường như so với chết đi lại càng cuồng dã hơn, càng kiệt ngạo hơn, càng khiến người ta kinh tâm động phách hơn.
Cuối cùng, cậu thở hào hển nhìn lên, mỉm cười đau thương: “Có phải tôi càng thêm giống cậu ấy không?”
Chu Dương cúi xuống hôn cậu: “Ly, Ly của anh…” Nhẹ nhàng bế cậu lên đi về phòng, đặt lại xuống giường, dùng khăn bông lớn lau khô người cho cậu.
Hắn là có yêu tôi, thời gian sẽ khiến hắn chầm chậm yêu tôi.
Điện thoại trên đầu giường đánh gãy đường nhìn si ngốc của Ly Úy, Chu Dương đắp lên người cậu một tấm chăn mỏng, ấn nút nhận điện thoại.
“Chu tiên sinh, điện thoại của Lạc Tân, anh có muốn nhận không?”
Ly Úy bất an ngọ nguậy trong chăn, Chu Dương vỗ về trấn an cậu.
“Nhận đi.”
“Chu lão đại, mày thật lợi hại, lại là một cái bẫy, hại nhân viên của tao thương vong thảm trọng.” Tiếng của Lạc Tân truyền tới.
Chu Dương cười lạnh: “Muốn cầu xin tao tha thứ sao?”
“Trả cậu ta lại cho tao.”
“Mày vẫn nên quan tâm tới cái mạng nhỏ của mình một chút thì hơn.”
“Cậu ta là người của tao, chính tay tao đã tạo ra cậu ta.” Trong ngữ khí của Lạc Tân tràn đầy điên cuồng chấp nhất: “Trả cậu ta lại cho tao.”
Chu Dương liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Ly Úy, thản nhiên nói: “Cậu ta không phải là người của mày.”
“Chiếm giữ cậu ta thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ mày không nhìn ra trong tay mày chỉ là một món hàng giả sao?”
Ly Úy cắn môi, ngồi dậy với ánh mắt run rẩy, thấp giọng nói: “Cúp điện thoại đi.”
Chu Dương nhìn cậu một chút: “Lạc Tân, tao sẽ không trả cậu ta lại cho mày. Tao chẳng những muốn có cậu ta, mà còn muốn cả địa bàn của mày, còn muốn cái mạng của mày. Mày chuẩn bị cho tốt mọi thứ rồi chờ tao đến lấy đi.”
“Trả cậu ta lại cho tao, tao trả cho mày một thứ đồ thật.” Giọng nói của Lạc Tân tựa như phát ra từ địa ngục.
Bàn tay Chu Dương duỗi ra chuẩn bị cúp máy bỗng nhiên ngừng lại giữa khoảng không.
“Mày nói gì?” Hắn hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Ly Úy đã chết.”
“Người đã chết, thi cốt vẫn còn. Chẳng lẽ mày không muốn lấy về thi cốt của cậu ta sao? Mày không muốn nghe thử di ngôn mà cậu ta để lại cho mày sao? Mày không muốn nhìn xem những ngày cuối cùng trong cuộc đời của cậu ta đã trôi qua như thế nào sao? Cậu ta đã phải trải qua những gì? Ở chỗ tao có toàn bộ băng ghi hình.” Tiếng cười khủng bố của Lạc Tân vang vọng trong phòng: “Đem Ly Úy của tao trả lại cho tao, tao sẽ đem Ly Úy của mày trả lại cho mày.”
Ly Úy cứng đờ cả người, nhìn Chu Dương quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt chưa từng thấy để nhìn mình.
“Không, không…” Cả người cậu cứng đờ, lắc đầu kịch liệt: “Không, Chu Dương, anh không thể như vậy…”
“Cậu ấy có để lại di ngôn cho tao?” Trọng tâm đường nhìn của Chu Dương dường như ngắm thẳng vào cậu, lại dường như ngắm thẳng về phía áng mây trắng bên ngoài khung cửa sổ, câu hỏi, lại là đặt ra với Lạc Tân.
“Đem người của tao trả lại cho tao.” Lạc Tân sâu xa cười gằn: “Bằng không, mày vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng biết được cậu ta muốn nói gì với mày. Chu Dương, cân nhắc cho kỹ, mày nói một chữ không, tao sẽ lập tức đem những băng ghi hình cùng ghi âm chẳng chút giá trị này hủy đi hết. Ly Úy thật đúng là một hán tử, cậu ta chết rất thảm, chết rất anh dũng, ngay cả tao cũng vĩnh viễn không thể quên được nụ cười cuối cùng của cậu ta, nhưng người mà cậu ta yêu nhất lại vĩnh viễn không thể nhìn thấy…”
Tiếng cười lạnh lẽo của Lạc Tân như lưỡi cưa làm từ kim loại, cưa qua cưa lại dây thần kinh của Ly Úy.
“Câm miệng! Lạc Tân, mày câm miệng cho tao!” Ly Úy vung tay nện về phía điện thoại.
Cổ tay tới giữa chừng lại bị nắm trụ, tựa như bị kìm sắt còng vào, không thể động đậy. Cậu ngoảnh đầu sang, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Dương: “Đừng tin lời hắn, Chu Dương.” Nhìn thấy ánh mắt của Chu Dương, huyết dịch trong trái tim Ly Úy dường như bị rút ra. Cậu không vung tay nện xuống nữa, mà ôm chầm lấy thân thể run rẩy của Chu Dương: “Đừng nhìn tôi như vậy, cầu xin anh đừng nhìn tôi như vậy.”
“Thời gian, địa điểm.” Giọng nói trầm ổn của Chu Dương như sấm sét giữa trời quang, ầm vang đến nỗi thế giới trước mắt Ly Úy phải mờ mịt đi.
“Được! Mười hai giờ trưa, xưởng luyện thép bỏ hoang dưới tên tập đoàn Đông Cự Đảo ở thành bắc. Tất cả đều là tay lão luyện, đừng giở trò.”
Ly Úy mềm nhũn quỵ xuống tấm thảm, ngẩng đầu lên tuyệt vọng nhìn Chu Dương: “Chu Dương, van cầu anh…”
“Mười hai giờ trưa,” Chu Dương trầm giọng nói: “Đã định.”
Điện thoại cúp.
Bầu không khí tử tịch bao trùm gian phòng.
Rất lâu sau, Ly Úy mới chầm chậm nghiến chặt răng, dùng âm giọng không thể nghe rõ để phun ra mấy chữ: “Anh không thể đối xử với tôi như vậy…”
Chu Dương cúi đầu nhìn xuống từ trên cao, nhẹ nhàng nói ba chữ: “Tôi có thể.” Hắn ấn bộ đàm, “Dược, cậu mang hai người anh em nhanh nhạy lên đây.”
Trần Dược rất nhanh đã tới, sau lưng là hai người đàn ông già dặn đi theo.
Khăn tắm cùng chăn mỏng rơi xuống nền đất, Ly Úy trần trụi sau tắm rửa quỳ gối trên thảm, như một vật hi sinh tuyệt vọng bất lực đang chuẩn bị dâng hiến cho thần linh. Trần Dược dẫn theo thủ hạ cẩn thận đi vòng qua người Ly Úy, tới trước mặt Chu Dương.
“Chu tiên sinh. Ngài có gì phân phó?”
“Trông chừng cậu ta, cẩn thận cậu ta tự sát.” Chu Dương chỉa chỉa Ly Úy, tự mình khom người bế lên Ly Úy như đã mất đi tri giác, đặt trở về giường, dịu dàng hôn lên trán cậu, khẽ giọng nói: “Tôi sẽ cứu em về thật nhanh.”
Rất lâu sau, Ly Úy mới như bừng tỉnh mà ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn về phía Chu Dương, thấp giọng hỏi: “Ở trong lòng anh, tôi còn sống sờ sờ cũng không bằng mấy hộp băng ghi hình của cậu ta, có phải không?”
Chu Dương vẫn chỉ lặp lại câu kia: “Tôi sẽ cứu em.”
Đau đớn khó có thể hình dung cuồng lủi trong tứ chi bách mạch, muốn xé Ly Úy ra thành mấy ngàn mấy vạn mảnh nhỏ.
Không bằng, mạng sống này, còn không bằng nụ cười trong một giây đồng hồ kia.
Yêu càng thấp hèn lại càng xứng đáng phải chịu chà đạp, đây là gieo gió gặt bão thôi.
“Anh đừng cứu tôi.” Ly Úy run run bả vai, thấp giọng cười thảm: “Cũng đừng lo lắng tôi tự sát. Tôi sẽ giúp anh đổi các thứ về, đây là điều cuối cùng tôi làm cho anh, xem như tôi báo đáp anh đã giúp tôi đánh nát mộng tưởng cuồng vọng này. Từ nay về sau, tôi không còn là Ly Úy.”
Chu Dương không nói gì nữa, chỉ trầm mặc rời khỏi phòng.
Một lúc sau, từ ngoài phòng truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Vi Vi: “Anh nói bậy! Anh nói bậy! Em không tin! Anh hai rõ ràng vừa mới trở về, sao có thể chết!…”
Ly Úy nhắm mắt lại, dùng chăn trùm lên đầu, lấy tay bịt tai lại, liều chết ngăn cản tiếng khóc tràn đầy khiếp sợ cùng không dám tin kia lọt vào trong tai.
Còn chưa tới mười hai giờ, thế gian đã nát tan.
__Hết__
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Bốn giờ sáng, vạn vật câu tĩnh.
Bên ngoài tổng bộ đèn đóm sáng trưng, mấy chục tên bảo tiêu cầm súng đi qua đi lại.
“Ai?” Bỗng nhiên một tiếng quát hỏi vang lên.
Mọi người đều bị kích động, tiếng súng lục lên đạn răng rắc nối tiếp nhau. Chó nghiệp vụ vểnh tai, sủa điên cuồng về phía một điểm lờ mờ không được đèn đường chiếu rõ.
Đường nét của một bóng người lảo đảo chầm chậm hiện ra từ trong bóng tối. Khắp người đầy bụi đất, tóc tai hỗn loạn bất kham, kiệt sức ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tiều tụy khảm hai con mắt như hắc bảo thạch, mang theo ý vui mừng vì cuối cùng cũng về tới nhà: “Là tôi.”
“Ly tiên sinh?”
“Ly tiên sinh? Anh về rồi?”
Mọi người như trút được gánh nặng, hạ súng lục đang nhắm thẳng về phía Ly Úy xuống. Thấy Ly Úy cơ hồ ngay cả đứng cũng đứng không vững, năm sáu người vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu.
“Mau! Báo cho người bên trong.” Tên nhóc nghe được mệnh lệnh của cấp trên vội vàng phóng vào trong nhà.
“Ly tiên sinh, anh không bị thương ở đâu chứ? Có cần phải gọi bác sĩ không?”
“Không bị thương.” Ly Úy nhấc tay vuốt mặt một cái, đầy lòng bàn tay đều là bụi đen: “Chỉ là đi đường rất xa, suốt dọc đường đoạt xe, đổi xe…”
Vừa được người dìu đỡ vào cửa lớn, người bên trong đã nhận được tin tức, một thân ảnh xanh lục từ tầng hai phi thẳng xuống, hét lên chói tai: “Anh!”
Vi Vi cuốn theo làn gió thơm nhào vào trong lòng, xô đến Ly Úy phải lùi liền mấy bước, được người bảo tiêu đứng phía sau đỡ lấy.
“Vi Vi!” Xúc động hô lên một tiếng, Ly Úy lại lập tức lúng túng ngậm miệng. Một cỗ chua xót xông thẳng xuống yết hầu. Cậu là hàng giả, cô em gái này cũng không thuộc về cậu. Nhưng cậu vẫn nhịn không được khẽ gọi một tiếng: “Vi Vi…” Kìm lòng không đặng duỗi tay ra vỗ nhẹ lên mái tóc đen mềm mại thật dài trong lòng.
Còn chưa chạm tới mái tóc dài của em gái, Vi Vi đã bất chợt thẳng người dậy, trừng lớn đôi mắt như mèo con, tát mạnh một cái lên mặt Ly Úy.
Bốp! Đánh đến Ly Úy nổ đom đóm mắt, đất trời xoay chuyển.
“Anh bị người ta tẩy não nên đầu óc cũng bị tẩy sạch rồi hay sao? Lớn như vậy còn chơi trò bỏ nhà ra đi, có biết người ta lo lắng cho anh thế nào không? Chu đại ca mắng bọn Lão Lang một trận ra trò, không cho phép bọn họ xuất hiện trong tổng bộ nữa. Tiểu Bạch Kiểm cũng phải chịu một trận đòn từ Cú Mèo vì chuyện chụp ảnh, tới bây giờ còn đang nằm trên giường kia kìa. Bọn em còn tưởng anh bị người ta bắt đi, tìm Lạc Tân gây phiền toái khắp nơi, thiếu điều xới đất lên nữa thôi. Anh thì hay rồi, biến thành đầy người bụi bặm mà trở về!”
Vi Vi chẳng chút lưu tình bắn liên thanh cả một tràng dài, giọng điệu hổn hển, cái mũi nhỏ bỗng nhiên nhăn lại, nước mắt lã chã rơi xuống, dáng vẻ thê thảm nhìn Ly Úy, bàn tay nhỏ bé ấm áp duỗi ra xoa nhẹ lên gò má bị đánh đến đỏ hồng của Ly Úy, nức nở khóc rống.
Ly Úy thấy nước mắt của cô, thiên ngôn vạn ngữ không nói ra nổi một chữ, ôm lấy cô thật chặt, luống cuống nói: “Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi thì có tác dụng gì, chưa từng thấy người anh trai nào đáng ghét như anh, chỉ biết khi dễ em gái.” Vi Vi như con cừu non bị thuần phục dựa sát vào lòng Ly Úy.
“Không phải anh muốn khi dễ em.”
“Anh còn xảo biện?”
“Là anh không tốt, là anh không tốt. Anh…” Bỗng nhiên nâng mắt lên, hàng lông mi đen dày rung động mãnh liệt. Ly Úy đứng nguyên tại chỗ ôm lấy Vi Vi, nhìn về phía trước, cả người cơ hồ đều ngây dại.
Chẳng biết từ khi nào Chu Dương đã đứng trên cầu thang, lẳng lặng nhìn mình chăm chú. Đôi mắt anh khí sâu thăm thẳm, Ly Úy không nhìn ra được bên trong cất giấu phẫn nộ hay thứ gì khác. Đối diện với Chu Dương, bỗng nhiên cậu sợ đến mất hồn mất vía, tựa hồ chỉ cần Chu Dương mở miệng nói một chữ, cả thế giới này sẽ sụp đổ ngay tức thì.
Cậu run rẩy nhìn Chu Dương đi về phía mình, Vi Vi cũng đã phát hiện ra, quay đầu lại liếc thấy, liền khôn khéo tránh đi.
Hai người không còn vật cản, lẳng lặng đứng đối mặt, khoảng cách càng lúc càng gần.
Chu Dương đứng trước mặt cậu, khí tức quen thuộc phả tới, bao trùm đất trời như cuồng phong bạo vũ. Trái tim Ly Úy bị đè ép đến không thể nảy lên.
Lẳng lặng nhìn kỹ Ly Úy, trên mặt Chu Dương vẫn là biểu tình tựa tiếu phi tiếu mang theo một chút tà mị như thường ngày. Quan sát Ly Úy từ trên xuống dưới một lượt như đang tính toán mua đồ cổ, rồi mới dùng đầu ngón tay nâng cằm cậu lên, dùng giọng nói tràn đầy từ tính để thở than: “Chịu khổ rồi chứ hả?”
Bờ đê cứ như vậy mà vỡ ra.
Ly Úy đã quên tất cả những điều không nên muốn, mặc cho bản năng duỗi hai tay ra nhào về phía trước.
Chu Dương vững vàng tiếp được cậu, ôm lấy cậu, một lời cũng không nói, cảm thấy cậu trong lòng mình đang không cách nào đè nén sự run rẩy, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, an ủi cậu bằng những nụ hôn.
Hắn chầm chậm di chuyển bước chân, ôm lấy Ly Úy đã trở nên yếu đuối vô cùng đi lên lầu. Sau khi đóng cửa, không cần để ý tới tất cả những chuyện đã bị ngăn cách lại bên ngoài, giường ngủ cùng những vật dụng quen thuộc khiến Ly Úy cuối cùng cũng cảm thấy thực sự an tâm.
Cậu đã trở về rồi.
Chu Dương tự mình đi rót một chén nước ấm cầm tới cho Ly Úy, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cậu, như đang trấn an một con mèo nhỏ bị kinh hách quá độ, mở miệng nói: “Bên trong di động của tôi có thiết bị định vị, đến khi đuổi tới nơi thì em đã đi mất rồi.”
“Tôi gặp người của Lạc Tân.” Ly Úy uống một ngụm nước ấm: “Di động có lẽ đã bị bọn họ ném đi.”
“Có nhặt được ở thùng rác gần đấy.”
Ly Úy lén liếc nhìn Chu Dương một cái, thấp thỏm bất an. Nếu hỏi tới chuyện sau đó, với một người khôn khéo như Chu Dương mà nói, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giấu giếm.
“Em gặp Lạc Tân…”
“Chu Dương, tôi rất mệt.” Ly Úy đặt cốc nước xuống, rũ mi mắt: “Để tôi đi tắm rửa trước đã.”
“Cũng được.” Chu Dương săn sóc gật đầu, bỗng nhiên tà khí hạ thấp âm giọng: “Tôi giúp em tắm.”
“Không cần…”
“Em bị kinh hách, suốt từ nãy tới giờ vẫn run rẩy không ngừng.” Cánh tay to lớn của Chu Dương ôm lấy thắt lưng cậu, không cho phép một tia cự tuyệt, nói: “Anh không thể để em ngây ngốc một mình.”
Ly Úy nhìn hắn, không nói lên nổi một lời cự tuyệt. Không sai, cậu mệt muốn chết rồi, sự kinh hách mà cậu đã phải chịu đựng vượt xa phỏng đoán của Chu Dương, đó là sự sụp đổ cùng căng thẳng mà Chu Dương hoàn toàn không thể ngờ tới được.
Cậu hiện giờ tuyệt đối không muốn rời khỏi Chu Dương, cậu hi vọng mỗi phút mỗi giây đều có thể giữ được khuôn mặt của Chu Dương trong tầm mắt. Bởi vậy cậu không chút kháng cự, mặc cho Chu Dương cởi từng phần y phục trên người cậu xuống, để Chu Dương bế ngang cậu lên, xoải bước vào trong phòng tắm, tiến vào thế giới sương mù mờ mịt như đang ở trong cõi mộng kia.
Tất cả mọi vật xung quanh đều trở nên ấm áp, trong thế giới mông lung chỉ có Chu Dương là rõ ràng nhất.
Nước róc rách chảy qua từng kẽ ngón tay, cậu chỉ cần chuyên tâm cảm nhận khí tức của Chu Dương là được.
“Lại phát điên cái gì đây?” Chu Dương cau mày, dùng ngón tay vuốt nhẹ lên vết thương trước ngực cậu.
Ly Úy cúi đầu nhìn, dao là cắm thẳng vào, vết dao cũng không dài. Xem ra năng lực hồi phục của cậu rất tốt, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, lộ ra da non hồng hồng.
“Đâm một dao.”
“Lạc Tân?”
“Không, tự tôi.” Ly Úy cắn môi dưới, khẽ trả lời.
“Ngu ngốc.” Phản ứng của Chu Dương quả nhiên không ngoài sở liệu.
Nhưng Ly Úy không cảm thấy tức giận chút nào, trái lại cậu còn cảm thấy ấm áp, len lén cười trộm.
“Còn cười?” Chu Dương cắn lấy xương quai xanh của cậu như đang trừng phạt, nghiến đến nụ cười của Ly Úy phải nhăn nhíu lại mới chịu nhả ra. Vuốt nhẹ lên vết thương kia, hắn thở dài: “Ly mặc dù thích đánh nhau, nhưng rất quý trọng làn da của mình, chắc sẽ không cho phép vết thương như vậy xuất hiện trên người mình.”
Phòng tắm mịt mù hơi nóng bỗng nhiên như nứt ra, rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.
Làn nước mới nãy còn làm thân thể ấm áp chỉ trong nháy mắt đã lạnh thấu xương, lạnh đến Ly Úy phải cứng đờ cả người. Cậu dùng toàn bộ khí lực mới có thể quay đầu sang, đối diện với nét mặt bình tĩnh của Chu Dương.
“Anh… anh nói cái gì?” Ly Úy khàn giọng hỏi.
“Không phải em đều biết cả rồi sao?” Chu Dương vẫn đang dùng khăn mặt nhẹ nhàng giúp cậu chà xát sống lưng, điềm nhiên như không nói: “Sao tôi có thể nhận sai tình nhân của chính mình?”
Ly Úy kinh sợ nhìn hắn, hồi lâu sau mới từ kẽ răng gằn ra một câu: “Tại sao anh không giết tôi?” Cậu lui về phía sau, lùi đến cuối bồn tắm.
“Tôi gần như đã giết em. Khi mới bắt đầu, ngày ngày đêm đêm tra tấn em.” Chu Dương dễ dàng đem cậu kéo trở lại, ôn nhu ôm lấy cậu: “Nhưng em thực sự quá giống, không chỉ vẻ bề ngoài, đôi khi ngay cả ánh mắt cũng rất giống. Mỗi lần em quật cường trừng nhìn tôi, tôi sẽ lại không kiềm chế được mà suy nghĩ, mặc dù nhóm máu bất đồng, DNA bất đồng, nhưng bên trong, liệu có thể là linh hồn của Ly Úy? Trên đời thật sự có ánh mắt giống đến vậy sao?”
Hắn biết.
Hắn có biết!
Ly Úy không thể nào giãy thoát khỏi cái ôm của Chu Dương, cậu phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, nhắm mắt lại, tuyệt vọng như bị trọng thương.
Chu Dương là có biết.
Không phải khác biệt giữa hiện tại cùng quá khứ, không phải khác biệt giữa phóng khoáng cùng ngượng ngùng, cậu căn bản không phải là cậu ta, Chu Dương sớm đã biết. Thứ Chu Dương muốn, chỉ là khuôn mặt tương tự, đôi mắt tương tự, thần vận mô phỏng trong khoảnh khắc tương tự.
Cũng giống như những gì mà Lạc Tân muốn! Đều không phải là cậu!
Hàn khí vây lấy cậu, gió lạnh như đang kéo xả tâm phế ruột gan của cậu.
“Không, không, Chu Dương…” Ly Úy hẳn là nên đẩy Chu Dương ra, giãy giụa vùng vẫy tránh né, nhưng cậu lại thấy bàn tay của mình run rẩy nắm chặt lấy Chu Dương không buông: “Không phải như vậy, tôi không chết, Ly Úy không chết!”
Chu Dương đạm nhạt đâm thủng mộng đẹp của cậu: “Nếu cậu ấy còn sống, tôi lại có thể để cậu ấy ở trong tay Lạc Tân những hai năm? Hai năm qua, tôi đã âm thầm điều tra tin tức, làm Lạc Tân lơ là mất cảnh giác. Lạc Tân vẫn cho rằng tôi không biết ai là kẻ đã bắt cóc Ly Úy, hắn vẫn không hay biết tôi đã chẳng tiếc trả giá tất thảy để có thể phá hủy vương quốc bí mật của hắn. Rất nhanh nữa thôi, hắn sẽ phải chết trên tay tôi.” Khuôn mặt anh tuấn, bị hận thù điên cuồng che phủ.
Giọng nói của Chu Dương vang vọng ở một nơi rất xa. Hơi nước khiến Ly Úy không thể nhìn rõ xung quanh, ngay cả khuôn mặt gần trong gang tấc của Chu Dương cũng chỉ mơ hồ.
Chính là ánh mắt này, ánh mắt giống như đúc…
Chính là biểu tình này, biểu tình giống với thời điểm đó…
Giống cực kỳ, em của lúc này…
Ngờ ngợ nhớ được, những lời cảm thán của Chu Dương mỗi lần nhìn mình đăm đắm như đang hồi tưởng.
Thì ra mỗi ngày, cậu đều giãy giụa dưới sát ý của Chu Dương. Đẩy dòng suy nghĩ về trước nữa, những cơn thịnh nộ của Chu Dương, âm tình bất định của Chu Dương, cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ.
Trái tim Ly Úy nứt ra, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh lạnh đến dọa người, khiến cậu theo bản năng tham lam ôm lấy Chu Dương.
Không biết xấu hổ, ti tiện thấp hèn, cái gì cũng được!
“Đừng đuổi tôi đi, tôi yêu anh, bất luận tôi có phải là Ly Úy hay không, tôi vẫn thật lòng yêu anh.” Cậu ngẩng đầu lên, cầu xin nhìn Chu Dương: “Ít nhất tôi cũng có khuôn mặt giống Ly Úy như đúc, phải không?”
Không muốn rời đi, không muốn rời khỏi Chu Dương.
Cậu hận thấu xương sự cô đơn, cậu tuyệt đối không thể chịu đựng những ngày không có Chu Dương. Thời điểm bị cầm tù, nỗi nhớ nhung tra tấn cậu tới gần như phát cuồng, cậu không thể chịu đựng một lần nữa.
Kẻ trộm thích ăn cắp, bị phán tù chung thân cũng cam tâm tình nguyện.
Chu Dương mỉm cười cưng chiều: “Tôi có nói muốn đuổi em đi sao? Ở đâu có thể tìm được một người tốt hơn em?”
Ly Úy ngây ngẩn nhìn hắn, mất đi sự phòng bị mà thở phào nhẹ nhõm. Cậu tiến về phía trước, nhẹ nhàng liếm lên môi Chu Dương.
Chu Dương vẫn hôn cậu như trước đây, khí tức quen thuộc đến khiến người ta cảm động.
“Ôm tôi.” Ly Úy bất chấp tất cả nói.
Nâng chân lên, vặn vẹo thắt lưng, dị vật tiến vào thân thể khiến cậu thét lên chói tai.
Cậu đã trở về, bất luận là loại thân phận nào hay địa vị nào, bị giết hay bị chà đạp, cứ tùy ý xử trí.
Chỉ cần không phải rời khỏi Chu Dương là tốt rồi.
Chu Dương vẫn dũng mãnh mà ôn nhu, Ly Úy hạnh phúc rơi lệ trong trừu động cùng khuất phục bị chiếm hữu. Lần đầu tiên toàn tâm toàn ý mở rộng chính mình, dù sao cũng đã quyết định buông bỏ triệt để.
“A… Chu Dương… ưm…” Lớn tiếng rên rỉ, biểu lộ ra tư thái kiều mị dâm mỹ.
Đây không phải thanh thản có được, mà là cậu không tiếc trả giá tất thảy để có thể giữ lại.
Cậu dường như so với chết đi lại càng cuồng dã hơn, càng kiệt ngạo hơn, càng khiến người ta kinh tâm động phách hơn.
Cuối cùng, cậu thở hào hển nhìn lên, mỉm cười đau thương: “Có phải tôi càng thêm giống cậu ấy không?”
Chu Dương cúi xuống hôn cậu: “Ly, Ly của anh…” Nhẹ nhàng bế cậu lên đi về phòng, đặt lại xuống giường, dùng khăn bông lớn lau khô người cho cậu.
Hắn là có yêu tôi, thời gian sẽ khiến hắn chầm chậm yêu tôi.
Điện thoại trên đầu giường đánh gãy đường nhìn si ngốc của Ly Úy, Chu Dương đắp lên người cậu một tấm chăn mỏng, ấn nút nhận điện thoại.
“Chu tiên sinh, điện thoại của Lạc Tân, anh có muốn nhận không?”
Ly Úy bất an ngọ nguậy trong chăn, Chu Dương vỗ về trấn an cậu.
“Nhận đi.”
“Chu lão đại, mày thật lợi hại, lại là một cái bẫy, hại nhân viên của tao thương vong thảm trọng.” Tiếng của Lạc Tân truyền tới.
Chu Dương cười lạnh: “Muốn cầu xin tao tha thứ sao?”
“Trả cậu ta lại cho tao.”
“Mày vẫn nên quan tâm tới cái mạng nhỏ của mình một chút thì hơn.”
“Cậu ta là người của tao, chính tay tao đã tạo ra cậu ta.” Trong ngữ khí của Lạc Tân tràn đầy điên cuồng chấp nhất: “Trả cậu ta lại cho tao.”
Chu Dương liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Ly Úy, thản nhiên nói: “Cậu ta không phải là người của mày.”
“Chiếm giữ cậu ta thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ mày không nhìn ra trong tay mày chỉ là một món hàng giả sao?”
Ly Úy cắn môi, ngồi dậy với ánh mắt run rẩy, thấp giọng nói: “Cúp điện thoại đi.”
Chu Dương nhìn cậu một chút: “Lạc Tân, tao sẽ không trả cậu ta lại cho mày. Tao chẳng những muốn có cậu ta, mà còn muốn cả địa bàn của mày, còn muốn cái mạng của mày. Mày chuẩn bị cho tốt mọi thứ rồi chờ tao đến lấy đi.”
“Trả cậu ta lại cho tao, tao trả cho mày một thứ đồ thật.” Giọng nói của Lạc Tân tựa như phát ra từ địa ngục.
Bàn tay Chu Dương duỗi ra chuẩn bị cúp máy bỗng nhiên ngừng lại giữa khoảng không.
“Mày nói gì?” Hắn hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Ly Úy đã chết.”
“Người đã chết, thi cốt vẫn còn. Chẳng lẽ mày không muốn lấy về thi cốt của cậu ta sao? Mày không muốn nghe thử di ngôn mà cậu ta để lại cho mày sao? Mày không muốn nhìn xem những ngày cuối cùng trong cuộc đời của cậu ta đã trôi qua như thế nào sao? Cậu ta đã phải trải qua những gì? Ở chỗ tao có toàn bộ băng ghi hình.” Tiếng cười khủng bố của Lạc Tân vang vọng trong phòng: “Đem Ly Úy của tao trả lại cho tao, tao sẽ đem Ly Úy của mày trả lại cho mày.”
Ly Úy cứng đờ cả người, nhìn Chu Dương quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt chưa từng thấy để nhìn mình.
“Không, không…” Cả người cậu cứng đờ, lắc đầu kịch liệt: “Không, Chu Dương, anh không thể như vậy…”
“Cậu ấy có để lại di ngôn cho tao?” Trọng tâm đường nhìn của Chu Dương dường như ngắm thẳng vào cậu, lại dường như ngắm thẳng về phía áng mây trắng bên ngoài khung cửa sổ, câu hỏi, lại là đặt ra với Lạc Tân.
“Đem người của tao trả lại cho tao.” Lạc Tân sâu xa cười gằn: “Bằng không, mày vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng biết được cậu ta muốn nói gì với mày. Chu Dương, cân nhắc cho kỹ, mày nói một chữ không, tao sẽ lập tức đem những băng ghi hình cùng ghi âm chẳng chút giá trị này hủy đi hết. Ly Úy thật đúng là một hán tử, cậu ta chết rất thảm, chết rất anh dũng, ngay cả tao cũng vĩnh viễn không thể quên được nụ cười cuối cùng của cậu ta, nhưng người mà cậu ta yêu nhất lại vĩnh viễn không thể nhìn thấy…”
Tiếng cười lạnh lẽo của Lạc Tân như lưỡi cưa làm từ kim loại, cưa qua cưa lại dây thần kinh của Ly Úy.
“Câm miệng! Lạc Tân, mày câm miệng cho tao!” Ly Úy vung tay nện về phía điện thoại.
Cổ tay tới giữa chừng lại bị nắm trụ, tựa như bị kìm sắt còng vào, không thể động đậy. Cậu ngoảnh đầu sang, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Dương: “Đừng tin lời hắn, Chu Dương.” Nhìn thấy ánh mắt của Chu Dương, huyết dịch trong trái tim Ly Úy dường như bị rút ra. Cậu không vung tay nện xuống nữa, mà ôm chầm lấy thân thể run rẩy của Chu Dương: “Đừng nhìn tôi như vậy, cầu xin anh đừng nhìn tôi như vậy.”
“Thời gian, địa điểm.” Giọng nói trầm ổn của Chu Dương như sấm sét giữa trời quang, ầm vang đến nỗi thế giới trước mắt Ly Úy phải mờ mịt đi.
“Được! Mười hai giờ trưa, xưởng luyện thép bỏ hoang dưới tên tập đoàn Đông Cự Đảo ở thành bắc. Tất cả đều là tay lão luyện, đừng giở trò.”
Ly Úy mềm nhũn quỵ xuống tấm thảm, ngẩng đầu lên tuyệt vọng nhìn Chu Dương: “Chu Dương, van cầu anh…”
“Mười hai giờ trưa,” Chu Dương trầm giọng nói: “Đã định.”
Điện thoại cúp.
Bầu không khí tử tịch bao trùm gian phòng.
Rất lâu sau, Ly Úy mới chầm chậm nghiến chặt răng, dùng âm giọng không thể nghe rõ để phun ra mấy chữ: “Anh không thể đối xử với tôi như vậy…”
Chu Dương cúi đầu nhìn xuống từ trên cao, nhẹ nhàng nói ba chữ: “Tôi có thể.” Hắn ấn bộ đàm, “Dược, cậu mang hai người anh em nhanh nhạy lên đây.”
Trần Dược rất nhanh đã tới, sau lưng là hai người đàn ông già dặn đi theo.
Khăn tắm cùng chăn mỏng rơi xuống nền đất, Ly Úy trần trụi sau tắm rửa quỳ gối trên thảm, như một vật hi sinh tuyệt vọng bất lực đang chuẩn bị dâng hiến cho thần linh. Trần Dược dẫn theo thủ hạ cẩn thận đi vòng qua người Ly Úy, tới trước mặt Chu Dương.
“Chu tiên sinh. Ngài có gì phân phó?”
“Trông chừng cậu ta, cẩn thận cậu ta tự sát.” Chu Dương chỉa chỉa Ly Úy, tự mình khom người bế lên Ly Úy như đã mất đi tri giác, đặt trở về giường, dịu dàng hôn lên trán cậu, khẽ giọng nói: “Tôi sẽ cứu em về thật nhanh.”
Rất lâu sau, Ly Úy mới như bừng tỉnh mà ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn về phía Chu Dương, thấp giọng hỏi: “Ở trong lòng anh, tôi còn sống sờ sờ cũng không bằng mấy hộp băng ghi hình của cậu ta, có phải không?”
Chu Dương vẫn chỉ lặp lại câu kia: “Tôi sẽ cứu em.”
Đau đớn khó có thể hình dung cuồng lủi trong tứ chi bách mạch, muốn xé Ly Úy ra thành mấy ngàn mấy vạn mảnh nhỏ.
Không bằng, mạng sống này, còn không bằng nụ cười trong một giây đồng hồ kia.
Yêu càng thấp hèn lại càng xứng đáng phải chịu chà đạp, đây là gieo gió gặt bão thôi.
“Anh đừng cứu tôi.” Ly Úy run run bả vai, thấp giọng cười thảm: “Cũng đừng lo lắng tôi tự sát. Tôi sẽ giúp anh đổi các thứ về, đây là điều cuối cùng tôi làm cho anh, xem như tôi báo đáp anh đã giúp tôi đánh nát mộng tưởng cuồng vọng này. Từ nay về sau, tôi không còn là Ly Úy.”
Chu Dương không nói gì nữa, chỉ trầm mặc rời khỏi phòng.
Một lúc sau, từ ngoài phòng truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Vi Vi: “Anh nói bậy! Anh nói bậy! Em không tin! Anh hai rõ ràng vừa mới trở về, sao có thể chết!…”
Ly Úy nhắm mắt lại, dùng chăn trùm lên đầu, lấy tay bịt tai lại, liều chết ngăn cản tiếng khóc tràn đầy khiếp sợ cùng không dám tin kia lọt vào trong tai.
Còn chưa tới mười hai giờ, thế gian đã nát tan.
__Hết__
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook