Từ ngày có số điện thoại tôi chị Lan rất hay gọi hỏi tôi có dự tính gì để trả thù cho mẹ.

Thú thật tôi chẳng có chút dự định trả thù gì cả, lòng dạ tôi rối bời như mớ bòng bong.
– Bây giờ chúng ta làm gì thì mẹ cũng không thể sống lại.

Em nghĩ giải pháp tốt nhất là em yêu cầu ba mẹ nuôi hỗ trợ các chị công việc ổn định, giúp các chị có cuộc sống tốt hơn và…
Tôi còn chưa nói hết ý của mình chị Lan đã nạt ngang:
– Chị không cần tiền của bọn chúng, chị muốn bọn chúng phải trả giá.
– Bằng cách nào chứ?
– Em ở chung với bọn chúng từ nhỏ đến lớn em hiểu chúng hơn chị, nhất định em sẽ có cách khiến chúng thân bại danh liệt.
– Chị Ba, chuyện đó là không thể, hai người họ đều là những lão làng trong kinh doanh, dựa vào em thì khác nào lấy trứng chọi đá.

Vả lại em cũng không muốn làm vậy.

Mấy hôm nay em đã nghĩ rất nhiều, nếu cứ mãi ôm hận thù chỉ khiến bản thân chúng ta thêm mệt mỏi.

Oan oan tương báo, bao giờ mới hết.
– Ý của em là em bỏ qua cho những người đã khiến mẹ ch-ết, khiến cho chân chị hai bị què quặt, khiến cho cuộc đời chị như mớ bùn đen không cách nào gột rửa được?
– Em..
– Thôi em nói vậy chị hiểu rồi, em không cần phải nói gì nữa đâu, chị cũng không muốn ép em làm những chuyện em không muốn.

Ai biểu bọn chị nghèo không thể cho em cuộc sống sung túc như bọn chúng chứ.
Dứt lời chị Lan liền dập máy.

Tôi mệt mỏi thở hắt ra một hơi dài.

Dĩ nhiên tôi cũng giận chuyện mẹ nuôi đã đẩy ngã mẹ tôi, khiến bà sinh non băng huyết mà c-h-ế-t, nhưng từ khi lọt lòng đến nay tôi đã sống trong vòng tay của ba mẹ nuôi, tôi cảm nhận rất rõ là họ thương tôi thật chứ không hề gượng ép xem tôi như vật thế thân như chị Lan nói.

Giữa thù hận và tình cảm nhiều năm, tôi lưng chừng không biết làm sao để vẹn toàn đôi bên.
– Đang nghĩ gì mà thở dài thườn thượt vậy?
– Anh về sớm vậy, không phải hôm nay anh đi thị sát dự án mới sao?
– Nhớ em nên phải về sớm.
Anh vừa nói vừa đi tới hôn lên trán tôi một cái, lại hỏi:
– Có chuyện gì mà lúc nãy em trầm tư có vẻ không vui?
– Không có gì, toàn mấy chuyện linh tinh thôi.
– Đừng có giấu anh, cả tuần nay em rất lạ, cứ trầm tư phiền muộn.

Nói anh nghe đi, em có tâm sự gì mà đến anh cũng không được biết?
Tôi nhìn anh Quân, cuối cùng vẫn là nói thật cho anh nghe:
– Tuần trước em đã đi gặp hai chị gái của mình.
– Sao? Em đi khi nào, sao không nói để anh đưa em đi?
– Hôm chủ nhật, em đi taxi đến đó.

Đến đó rồi mới biết hai chị ấy đã trải qua vô vàn cực khổ, có những chuyện vượt quá sự tưởng tượng của em.
– Vậy hai chị ấy có nói gì về ba mẹ anh không?
Tôi gật đầu, mũi cũng bắt đầu cay cay:
– Họ rất hận ba mẹ vì đã cướp đi mạng sống của mẹ Mai, khiến cho cuộc sống của hai chị ấy vô cùng tồi tệ chỉ vì không có mẹ, ai cũng có thể tùy ý bắt nạt, đánh đập hành hạ…
Anh Quân thở ra một hơi rồi hỏi:
– Chắc là họ căm thù ba mẹ đến mức muốn trả thù người đã gián tiếp khiến mẹ Mai qua đời và bắt em đưa ra sự lựa chọn có đúng không?

Tôi im lặng, ngấm ngầm thừa nhận.
– Vậy em..

đã quyết định thế nào?
Tôi lắc đầu:
– Em không biết nên quyết định thế nào.
– Vậy chuyện này cứ để anh giải quyết.
Tôi ngước lên nhìn thấy cái gật đầu đầy chắc nịch của anh Quân:
– Cứ tin anh, anh sẽ sắp xếp chuyện này ổn thoả không để em khó xử.
– Nhưng mà anh định làm gì?
– Đến tìm hai chị ấy nói chuyện, đầu tiên là thay mặt ba mẹ nhận lỗi, xin lỗi hai chị ấy, sau đó thì xem hoàn cảnh hai chị như thế nào để giúp họ có cuộc sống tốt hơn.
– Vô ích thôi, em cũng đã nói như vậy như chị ấy kiên quyết từ chối không nhận sự giúp đỡ, chỉ muốn..
Những lời phía sau tôi đành bỏ dở khó mà thốt thành lời, nhưng anh Quân là một người thông minh, không cần nghe hết cũng hiểu tôi muốn nói gì.

Anh nhoẻn khuôn môi mỏng của mình, đặt hai tay lên bả vai của tôi, xoay tôi đối diện với anh mà nói:
– Hãy tin anh, anh sẽ thuyết phục được các chị ấy.
Ánh mắt anh Quân lúc nào cũng kiên định như vậy.

Giống như bờ vai của anh, luôn vững vàng, vững chãi kéo tôi tựa đầu nương tựa vào.
Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, không được sao chép dưới mọi hình thức, mọi hành vi lấy truyện đều được xem là hành vi vi phạm bản quyền tác giả.
Những ngày sau đó anh Quân thường xuyên ra ngoài để giải quyết công việc.

Ngoài việc ở công ty anh còn kinh doanh bất động sản riêng, mua đi bán lại, đầu tư các dự án tiềm năng, tiền cứ như vậy mà chạy vào tài khoản.

Có điều gần đây tần suất anh ra ngoài thật sự là hơi nhiều khiến tôi cũng thấy bất an.

Dò hỏi thì anh nói là công việc, phải đi xem vị trí đó có ổn có đáng để đầu tư hay không.

Nghe vậy tôi cũng không nói thêm gì.
Mà cũng từ ngày anh Quân nói để lo chuyện hai chị tôi thì đúng là không thấy chị Lan gọi đến hối thúc tôi trả thù cho mẹ nữa.

Tôi cũng định hôm nay chủ nhật sẽ đi thăm các chị, mua quà bánh quần áo cho các cháu, nhưng mới vừa dự định thôi thì chị Lan gọi đến, chị nói hôm nay chị đưa con đi khám lấy thuốc nên muốn ghé thăm tôi xem tôi sống như thế nào.
– Sao vậy, không hoan nghênh chị hả, không phải là em nói em ở riêng với người anh thứ ba sao?
[ em viết nhân vật ở miền nam nên Trường gọi là anh hai, Quân là anh ba nha mọi người.

Khác với anh Cả ở miền bắc.]
Tôi cười trong điện thoại:
– Không, em là đang suy nghĩ hôm nay đãi chị và cháu món gì, mà chị đã đi khám cho cháu chưa hay là ghé nhà em trước em và chị đưa cháu đi khám.
– Chị đang ở bệnh viện, đợi lấy thuốc nữa thôi.
– Sớm thế mà đã khám xong hả chị?
– Đi sớm để lấy số đầu tiên khám cho nhanh, vậy thôi nha đến lượt chị rồi.
– Dạ.
Nói chuyện xong với chị Lan thì tôi xuống nhà nhờ chị giúp việc đi chợ nấu thêm vài món ngon, sau đó qua phòng làm việc thông báo cho anh Quân hay nhưng anh nói anh chuẩn bị đi Bình Phước xem lô đất, chắc là không thể ăn cơm cùng chị Lan được.
– Anh bận thì đi đi.

Cũng không có gì đâu.
Anh ừ một tiếng rồi thu dọn giấy tờ, sau đó về phòng thay quần áo, còn tôi thì xuống phụ chị giúp việc một tay.

Lúc anh Quân đi được một chút thì hai mẹ con chị Lan mới đến.


Thằng bé thích thú chạy xung quanh nhà, chỗ nào cũng khen là đẹp quá.
– Nhà của dì đẹp ơi là đẹp, con ước gì ngày nào cũng được ở trong căn nhà như thế này.
– Con cứ chơi thỏa thích đi.
– Con được lên lầu không hả dì?
– Được chứ nhưng phải cẩn thận coi chừng ngã.
– Con biết rồi.
Dưới nhà, hai chị em tôi nói chuyện, hỏi han tình hình sức khoẻ của con chị rồi cùng nhau ăn uống.

Chị nói anh Quân có đến tìm chị và chị Dung, đầu tiên là xin lỗi về những gì ba mẹ đã làm, sau đó là muốn hỗ trợ các chị có nhà cửa cũng như công việc ổn định.
– Vậy ý chị như thế nào?
– Chị muốn hỏi em một chuyện trước đã.
– Chuyện gì vậy chị?
– Em và cậu ta có quan hệ gì?
– Em..
– Em nói thật đi, em và cậu ta có quan hệ gì.
Tôi hơi lúng túng, chị Lan nói:
– Nhìn thái độ cậu ta đến và khi nhắc về em là chị đã nghi hai người có vấn đề, lại còn ở chung nhà chỉ có hai người như thế này thì rõ ràng quá rồi.

Chi à, em làm sao vậy, cậu ta là con của kẻ đã hại c-h-ế-t mẹ chúng ta đó em có điên không mà yêu cậu ta.
– Chị à, chuyện này là phát sinh trước khi em biết sự thật.

vả lại anh Quân là anh Quân, ba mẹ anh ấy là ba mẹ anh ấy, anh ấy không có lỗi trong chuyện này.
– Vậy sau khi biết sự thật sao em không chia tay cậu ta?
– Chia tay?
– Không lẽ em định lấy con của kẻ thù làm chồng?
Tôi đẩy ly nước cho chị Lan hạ hoả, sau đó mới từ từ nói:
– Em biết chị còn rất hận ba mẹ nuôi em, nhưng anh Quân rất thương em và yêu em thật lòng, lúc trước em khờ dại đi yêu một tên không ra gì, bị hắn ta lợi dụng và có thai, sau khi em phát hiện ra bộ mặt sở khanh của hắn, ôm bụng bầu về nhà, anh Quân không những không ghét bỏ mà còn dang tay đón em về, chăm sóc em, yêu em, cái gì cũng nghĩ đến em đầu tiên, một người đàn ông tốt như vậy em thật lòng không muốn đánh mất.
– Vậy sau này em vẫn gọi hai kẻ hại c-h-ết mẹ mình là ba mẹ, và sẽ quên sạch những gì họ đã làm với mẹ chúng ta, cũng quên luôn hậu quả của bọn chúng để lại cho chị Dung và chị?
Mấy hôm nay không thấy chị đả động gì nữa, tôi cứ ngỡ anh Quân đã giải quyết được nào ngờ chị Lan vẫn còn chấp niệm như vậy.
– Chị nghe em nói đi, chúng ta hãy nhìn theo hướng thực tế một chút, mẹ mất là chuyện không ai mong muốn, chuyện chị và chị Dung em càng không mong muốn nhưng nó đã xảy ra rồi.

Chúng ta không thể nào thay đổi được sự thật.

Bây giờ thay vì chị ngồi đây hận thù mà muốn trả thù họ thì tại sao chúng ta không chấp nhận lời xin lỗi của họ, để họ bù đắp cho chúng ta có cuộc sống tốt hơn hả chị.

Anh Quân cũng nói sẽ đưa chị Dung đi điều trị chân, rồi sẽ mua nhà mua đất tạo công việc cho tất cả mọi người để mọi người có cuộc sống tốt nhất.
– Hừ, em cũng thật dễ hài lòng.
– Em chỉ nói con đường tốt nhất cho chị em chúng ta.

Chị à, mẹ mất rồi, ba cũng có gia đình mới của ông ấy, khó khăn lắm mấy chị em mình mới gặp nhau thì hãy gạt hết thù hận sang một bên, quây quần bên nhau mà sống, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
– Chị làm không được.

Chị nói trước nếu em vẫn tiếp tục muốn qua lại với những kẻ đã hại c-h-ế-t mẹ mình thì đây là lần cuối cùng chị em mình gặp nhau.
Rồi chị dẫn con chị đi về trong sự ngỡ ngàng của tôi.

Hôm đó anh Quân về thấy tôi cứ rầu rĩ nên tra hỏi, sau đó tự mình mở camera lên và biết hết mọi chuyện.

– Không sao đâu, chị ấy còn đang giận thì nói thế thôi, từ từ chúng ta lại đến nói chuyện với chị ấy.

Mưa dầm thấm lâu.
Tôi thở dài, tựa đầu vào lòng anh, hy vọng được như anh nói.…
Truyện độc quyền trên fb Diễm My, không được sao chép dưới mọi hình thức, mọi hành vi lấy truyện đều được xem là vi phạm bản quyền tác giả.
Mấy hôm sau đó, tôi đang làm việc như bình thường thì chị Dung gọi đến, giọng chị hoảng hốt đến lắp bắp:
– Chi ơi..

Lan nó..

nó..

tự vẫn rồi..
– Cái gì? Chị nói gì vậy chị Dung, chị Lan làm sao?
– Lan nó..

nó tự vẫn c.h.ế.t rồi…
Tôi và anh Quân bỏ việc phi nhanh đến nhà chị Lan, dọc đường tôi gọi thì chị Dung cũng không biết vì sao chị Lan lại làm như vậy.
Đến nơi, ptiếng khóc của những đứa con chị vang lên xé lòng, mọi người cũng không biết vì sao chị ấy lại đột ngột tự vẫn như vậy.

Bỗng dưng thằng con trai lớn của chị, cũng chính là đứa hôm trước được chị đưa lấy thuốc chỉ anh Quân:
– Sau khi gặp chú này thì mẹ con chet.
Mọi người đổ dồn về phía anh Quân, tôi cũng kinh ngạc hỏi lại nó:
– Con nói gì, con nói lại cho dì nghe đi.
Nó vừa khóc vừa nói:
– Hôm qua chú này đến nói chuyện với mẹ con rất lâu, chú nói đi, chú đã nói gì với mẹ con, chú trả mẹ lại cho con huhu..
Nó lao đến đấm thùm thụp vào người anh Quân, còn tôi thì chưng hửng vì chuyện anh Quân đến gặp chị Lan tôi không hề biết.

Hôm qua anh đi công việc với thư ký, về nhà cũng không hề nói là đã gặp chị Lan.
– Anh Quân, chuyện này là sao, anh gặp chị Lan khi nào, sao em không biết.
– Hôm qua anh đi ngang đây, thấy còn sớm nên có ghé vào nói chuyện với chị ấy một lúc.

Anh không làm gì chị ấy cả.
Bất ngờ chồng chị Lan xông đến đ/ấ/m anh Quân một cái rất mạnh:
– Mày đã nói gì mà khiến vợ tao t/ự t/ử hả thằng khốn nạn kia?
Cú đấm khá mạnh khiến cho anh Quân bật máu miệng nhưng anh vẫn giải thích:
– Em không nói gì kích động chị ấy cả, chỉ là hỏi thăm bỉnh thường.
Mọi người bắt đầu xì xào, hỏi con trai chị Lan là có nghe chị Lan và anh Quân nói gì không thì nó nhớ lại rồi nói:
– Con nghe mẹ con nói cái gì mà ba mẹ cậu đã hại c/h/ế/t mẹ tôi nên tôi không để em gái tôi lấy cậu đâu, cậu đừng có mơ có được con Chi.
– Thế sao đó thế nào, con nhớ lại đi?
– Chú này nói là chú yêu dì Chi, nhất định sẽ lấy dì Chi, bằng mọi giá phải cưới được dì Chi trong năm nay, không ai có thể ngăn cản chú ấy, con nghe hai người cãi nhau rồi chú này về.
Mọi người bàn tán, nói rằng anh Quân đã ép c/h/e–t chị Lan, dồn chị Lan vào đường c.h-ê.t.

Anh Quân liền phân trần:
– Đúng là chúng tôi có tranh luận nhưng tôi không có lý do gì để bức c-h-ế-t chị ấy cả.
Chồng chị Lan nhìn anh Quân bằng ánh mắt căm thù:
– Vì vợ tao ngăn cản không cho mày cưới dì Chi nên mày mới nói gì đó khiến vợ tao nghĩ quẩn, dồn cô ấy vào đường c/h/ế/t.
Thằng con chị Lan như sực nhớ ra, nó nói:
– Con nhớ chú này nói mẹ con không đàng hoàng, từng làm gái nên chú ấy khinh, không có tư cách chen vào chuyện chú ấy và dì Chi, mẹ con khóc nhiều lắm.
– Thế thì đúng rồi, nói thế nên con Lan mới nhục nhã mà uống thuốc tự vẫn, nhìn đẹp trai sáng sủa mà ác miệng vậy trời.
Anh Quân trợn mắt, lao đến túm lấy thằng con chị Lan mà gào lên:
– Mày đừng nói bậy, tao nói thế lúc nào, mày đừng có đổ oan cho tao.
– Huhu ba ơi cứu con, cứu con..
Chồng chị Lan kéo con ra khỏi bàn tay của anh Quân, đánh anh thêm một cái nữa, túm lấy cổ áo của anh mà nghiến răng:
– Thì ra mày đã bới móc quá khứ cô ấy để cô ấy tủi nhục mà tìm đến cái c/h/ế/t, k/h/ố/n n/ạ/n..

c/h-ó c/h-ết..

Những người đến đám tang ai ai cũng c-h-ử-i r-ủ-a anh Quân, có người còn xông vào đánh anh, còn tôi, tôi không tin anh Quân có thể nói ra mấy lời độc ác như vậy nên ngăn cản mọi người đang tức giận.
Chồng chị Chi nói lớn:
– Trẻ con nó không biết nói dối, có sao nó nói vậy.

Chính thằng khốn này đã gián tiếp khiến chị của dì c-h-ế-t đó, dì còn bênh nó được hả dì Chi?
– Em lớn lên bên anh ấy, con người anh ấy thế nào em hiểu rất rõ.

Em tin anh Quân không bao giờ nói ra những lời như vậy, anh hỏi lại cháu xem cháu có nghe nhầm không?
Thằng nhóc liền nói:
– Con không nghe nhầm, chính chú ấy đã nói như vậy.

Con không nói dối.
– Đúng vậy, thằng này nó ngoan lắm, không có nói dóc láo gì đâu.
Anh Quân một mực phủ nhận và yêu cầu công an vào cuộc, nhưng chị Lan là tự tử, tự uống thuốc ngủ kết thúc cuộc đời không phải bị s.á.t h.ạ.i nên công an cũng không làm gì được.
Mọi người thì đinh ninh anh Quân chính là nguyên nhân khiến chị Lan tìm đến cái c-h-ế-t, thấy ai cũng hung hăng muốn đánh anh nên tôi kêu anh về trước, còn tôi sẽ ở lại.
Theo như những người hàng xóm nói thì chị Lan là người tự ái cao, không thích nói đùa quá trớn, mọi người biết tính khí chị ấy nên không bao giờ nói chơi quá đáng.
– Chắc chắn là cái cậu kia đã nói quá đáng nên cô ấy mới t/ự v/ẫ/n.
– Thì thằng nhỏ đã nói rồi đó, cậu ta chửi cô ấy làm gái nên khinh thường không cho cô ấy lên tiếng chuyện tình cảm của cậu ta và cô này.

Chỉ vì một lời nói mà mất mạng, đúng là không đáng.
– Có trách thì trách thằng kia, đàn ông con trai gì mà miệng lưỡi thâm độc.
– Ừ, đúng rồi đấy..

tội con Lan quá.
Những lời xì xầm ấy tôi đều nghe hết không sót một từ.

Tôi hỏi chị Dung mấy ngày nay chị Lan có tâm sự gì với chị không thì chị Dung kể lại chị Lan vẫn giữ nguyên quan điểm không chấp nhận để tôi lấy anh Quân vì anh Quân là con trai của người đã gián tiếp cướp đi sinh mạng của mẹ chúng tôi.
– Thằng cu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nó không nói dối đâu em à, cậu Quân đó đã sỉ nhục con Lan nên nó mới nghĩ quẩn.

Huhu, Lan ơi là Lan, sao em dại dột như vậy hả em ơi, miệng đời họ muốn nói gì thì nói, tại sao em lại nhẫn tâm ra đi bỏ các con em bơ vơ trên cõi đời này hả em.

Em hiểu rất rõ con mà không có mẹ nó khổ như thế nào, sao em lại dại thế em ơi.

Lan ơi, em gái ơi..
Tiếng gào khóc của chị Dung hoà cùng tiếng gọi mẹ của các con chị Lan vang lên xé lòng.

Sau đó ba tôi cũng tới, nghe mọi người kể lại ông cũng tin cháu ngoại và đứng về phía mọi người cho rằng anh Quân cũng giống như ba mẹ anh ấy, dồn người ta vào chỗ c-h-ết.

Ông nói với tôi:
– Năm đó là ba mẹ nó khiến mẹ con c-h-é-t, hai mươi mấy năm sau thì nó bức chị con đến mức t-ự t-ử.

Ba hỏi con, con còn muốn lấy nó nữa không?
Những người bên ngoài xì xầm:
– Chuyện đến nước như vậy mà lấy thằng kia nữa thì đúng là hết thuốc chữa.
– Bởi vậy, hay là do nhà thằng kia giàu nên đu bám vào chứ như người ta thù còn không hết ở đó mà yêu mà cưới.
– Chắc là thế rồi..

Hám giàu lấy kẻ gián tiếp làm chị gái mình c/h/ế/t thì sớm muộn gì cũng gặp quả báo thôi.

Thằng kia nó chán nó đá thì cũng chẳng còn gia đình để về..
– Thế mới nói…
Tôi thở hắt ra, mọi chuyện càng lúc càng như trận cuồng phong chỉ muốn chia cách hai chúng tôi thành hai ngã rẽ, ngược đường ngược lối không thể bên cạnh nhau.

Hận thù đời trước còn chưa dứt thì thù hận đời này lại mọc lên.

Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt rồi trút nước ầm ầm xuống mái nhà, có phải đến cả trời cao cũng ngăn cản đoạn tình cảm này, rằng anh và tôi dù có cưỡng cầu đến mấy thì tới cuối cùng cũng hóa hư không..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương