Không Thể Chia Xa
-
8: Dạo Này Cô Gặp Trì Cố Uyên Nhiều Quá Giờ Gặp Lại Không Thấy Lạ Lẫm Nữa
Edit: Fancinel31
Beta: Hoa Tuyết
Sau khi cảm ơn nhân viên hành chính xong, Kiều Vãn kết thúc cuộc gọi.
Bây giờ cô đang ở cổng trường mẫu giáo, chờ đón Kiều Tiểu Kiều tan học.
Xung quanh đều là các bậc phụ huynh đứng đợi đón con về, Kiều Vãn nhìn thoáng một lát, sau đó đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Dương Bách vang lên.
“Hi, Kiều Vãn.”
Từ cái lần gặp bà Dương ở trung tâm dương cầm Bác Lãng ấy, mặc dù Dương Bách đã cố gắng khắc phục hậu quả nhưng Kiều Vãn vẫn bị mất việc.
Sau sự việc này, Kiều Vãn nghĩ rằng cô và Dương Bách sẽ không còn liên lạc với nhau nữa.
Không ngờ anh ta lại nhờ người khác giúp cô giải quyết chuyện công việc.
Dù gì đi chăng nữa thì Kiều Vãn vẫn nên cảm ơn anh ta một tiếng.
“Tôi vừa nhận được cuộc gọi thông báo trúng tuyển từ Trung tâm đào tạo dương cầm Thất Âm rồi.” Kiều Vãn nói: “Cảm ơn anh.”
Kiều Vãn đã lâu không liên lạc với anh ta, lúc cô gọi điện thì Dương Bách cũng đoán được có chuyện gì.
Cô lên tiếng cảm ơn anh ta, nhưng Dương Bách lại cười nói: “Em không cần phải cảm ơn tôi.
Là do tôi đã khiến em bị mất việc.
Tôi nên có trách nhiệm tìm cho em một công việc khác chứ.”
Tuy là nói như vậy nhưng công việc này đương nhiên là chất lượng hơn hẳn công việc trước.
Đây là lần đầu tiên Kiều Vãn thấu được bài học “Tắc ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường”.
*”Tắc ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường” là một câu chuyện thuộc điển tích điển cố Trung Quốc, truyện kể rằng một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: “Làm sao biết đó không phải là cái phúc?”.
ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa.
Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ.
Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân.
Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc.
Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.
Câu nói trên ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.
“Được rồi.” Kiều Vãn không khách sáo nữa.
Sau khi Kiều Vãn nói xong, cả hai đầu điện thoại đều im lặng.
Một lúc sau, Dương Bách hỏi Kiều Vãn: “Vậy thì bây giờ chúng ta vẫn có thể là bạn chứ?”
“Tất nhiên.” Kiều Vãn nói: “Vẫn có thể là bạn.”
Nghe Kiều Vãn nói như vậy, Dương Bách bèn ngập ngừng dò hỏi: “Chỉ có thể là bạn thôi sao?”
“Phải.” Kiều Vãn là người thoạt nhìn là một người phụ nữ rất yếu đuối, nhưng thực ra cô là một cô gái có trái tim sắt đá, cô rất thẳng thắn, biết mình phải nên đưa ra quyết định gì, và cũng biết cách nắm bắt mối quan hệ với người khác sao cho rất rất có chừng mực.
Dương Bách hình như thở dài, giọng điệu hơi tiếc nuối, cười nói: “Được rồi.”
Kỳ thực không chỉ có Dương Bách mà Kiều Vãn cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Dương Bách thích cô, môi trường giáo dục của anh ta cũng có thể khiến anh ta đối xử tốt với Kiều Tiểu Kiều sau khi hai người họ ở bên nhau, anh ta có thể nói là một đối tượng yêu đương và tiến tới hôn nhân rất tốt.
Nhưng mà thế sự khó lường, ai mà ngờ giữa đường lại nhảy ra một bà Dương ngăn cấm đoán bọn họ, mà đó còn là mẹ của anh ta.
“Mẹ!”
Lúc Kiều Vãn đang nghĩ ngợi, nhà trẻ đã tan học, Kiều Tiểu Kiều vội vàng chạy ra ngoài gọi Kiều Vãn.
Kiều Vãn thấy con trai chạy đến, bèn nói với Dương Bách ở bên kia điện thoại: “Xin lỗi, con trai tôi tan học rồi, tôi phải đón nó về nhà đây, tôi cúp máy trước nhé.”
Kiều Vạn nói xong thì cúp điện thoại, Kiều Tiểu Kiều đã chạy vọt tới.
–
Kiều Tiểu Kiều chạy từ nhà trẻ ra, Kiều Vãn giang tay ôm lấy cậu bé, xoay tại chỗ ba vòng.
“Kiều Tiểu Kiều! Sáng nay mẹ phỏng vấn ở trung tâm dương cầm mới và được nhận rồi!”
Sau khi Kiều Vãn từ chức ở trung tâm đào tạo dương cầm cũ, cô vẫn luôn tìm một công việc mới, sáng nay bên trung tâm đào dương cầm mà cô yêu thích bảo cô đến chỗ họ để phỏng vấn, tuy có vẻ sẽ không được tuyển dụng, thế nhưng Kiều Tiểu Kiều vẫn cổ vũ cho cô.
Nghe thấy tin tốt này, Kiều Tiểu Kiều cũng rất phấn khích, cậu nhóc vui vẻ nói: “Thật sao? Tuyệt quá mẹ ơi!”
“Đương nhiên là thật rồi!” Kiều Vãn đặt con trai xuống, giọng điệu vui vẻ: “Đi thôi, chuyện tốt như vậy thì nhất định chúng ta phải uống trà sữa ăn mừng mới được!”
Kiều Vãn còn chưa dứt lời thì đã bị Kiều Tiểu Kiều nhắc nhở: “Bà ngoại bảo nếu bà còn phát hiện chúng ta uống trà sữa thêm một lần nào nữa thì bà sẽ cắt đồ ăn vặt của chúng ta đó mẹ.”
Kiều Vãn: “…”
Quả thật kể từ lần bị phát hiện uống trộm trà sữa, Kiều Vãn và Kiều Tiểu Kiều đã bị ra lệnh cưỡng chế không được uống trà sữa nữa, nếu bị phát hiện thì sẽ bị cắt đồ ăn vặt.
Trà sữa ngon mà đồ ăn vặt cũng ngon.
Nghĩ đến đây, Kiều Vãn nhìn căng tin bán quà vặt đối diện nhà trẻ, nói.
“Vậy thì mẹ con mình mua sữa Wangzi để ăn mừng vậy.”
Hai mẹ con đến căng tin mua hai chai sữa Wangzi, sau đó ngồi ở ghế đá bên đường, mỗi người một chai.
Bây giờ là giờ cao điểm của nhà trẻ, xung quanh đều là phụ huynh đến đón con.
Kiều Tiểu Kiều ngồi uống sữa Wangzai, nghĩ rằng mẹ có công việc mới nên đã kể cho mẹ nghe những gì đã xảy ra ở nhà vào buổi sáng sau khi mẹ ra khỏi nhà.
“Sáng nay lúc mẹ vừa ra khỏi nhà thì chú chủ nhà đã đến đó ạ.” Kiều Tiểu Kiều nói.
“Hả?” Kiều Vãn hỏi con trai mình.
“Tiền thuê nhà tăng lên rồi.” Kiều Tiểu Kiều nói.
Kiều Vãn ngạc nhiên nói: “Lại tăng? Bao nhiêu?”
“Năm trăm.” Kiều Tiểu Kiều nói.
Đây là lần thứ hai trong năm nay chủ nhà tăng tiền thuê nhà.
Lần trước tăng 300, lần này tăng tận 500, chủ nhà cứ tăng tiền nhà mà không kiêng kị gì.
Vì anh ta đã tính toán đâu ra đấy, biết Kiều Vãn và Kiều Tiểu Kiều sống với mẹ mình ở căn nhà này hai năm rồi, Kiều Tiểu Kiều còn đang học ở nhà trẻ gần đó.
Chủ nhà biết họ sẽ không dễ gì chuyển đi cho nên mới liên tục tăng giá thuê nhà.
Mỗi lần như thế, Kiều Vãn đều muốn mua một căn nhà cho riêng mình.
Cho dù đó có là một căn nhà nhỏ hay dột nát thì cũng là có tổ ấm của riêng mình.
Nhưng ở thành phố A tấc đất tấc vàng này, mua nhà đâu có dễ thế.
“Vì sao không nói với mẹ?” Buổi trưa Kiều Vãn có về nhà, vậy mà mẹ cô không đề cập đến chuyện tăng tiền thuê nhà.
“Bà ngoại bảo đừng cho mẹ biết chuyện này.” Kiều Tiểu Kiều nói.
Kiều Vãn hỏi: “Bà ngoại còn không cho mẹ biết gì nữa không?”
“Hôm qua bà đến cửa hàng bánh Roti Canai (một món bánh của Malaysia) ở bên cạnh siêu thị hỏi chủ tiệm bánh liệu ông chủ có muốn tuyển người làm bánh Roti không.” Kiều Tiểu Kiều nói.
Kiều Vãn đang uống sữa Wangzi thì ngừng lại.
Tối hôm qua mẹ cô nói buổi tối ở siêu thị có giảm giá rau củ, muốn đưa Kiều Tiểu Kiều đi mua thức ăn, còn cô thì bị mẹ bắt ở nhà dọn dẹp nhà cửa.
Bà cố tình không cho cô đi theo thì ra là vì muốn lén ra ngoài tìm việc làm.
Kể từ khi ba người nhà họ đến thành phố A, vẫn luôn là Kiều Vãn phụ trách ra ngoài kiếm tiền, còn mẹ cô thì ở nhà chăm sóc Kiều Tiểu Kiều.
Bây giờ cô vừa bị sa thải khỏi trung tâm đào tạo dương cầm, mẹ còn bảo cô rằng cô không cần phải vội tìm việc làm ngay, tiền tiết kiệm ở nhà vẫn đủ để họ sinh hoạt.
Còn bảo cô nhân lúc đang trong thời gian chưa tìm được việc làm thì ở bên cạnh Kiều Tiểu Kiều nhiều hơn nữa.
Tiền trong nhà vẫn luôn do mẹ cô quản lý, Kiều Vãn cũng không biết nhà mình còn lại bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Thế nhưng nhà họ đang sống ở thành phố A, đặc biệt Kiều Tiểu Kiều còn đang đi học mẫu giáo, chi phí không hề thấp, chắc trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Mẹ nói vẫn đủ tiền tiết kiệm hẳn là vì muốn cô không phải lo lắng về việc tìm kiếm việc làm và ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn.
Còn bà thì lại muốn tự mình ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình.
Kiều Vãn rất may mắn, tuy ba cô là người không đáng tin cậy, nhưng mẹ thật sự là người mẹ tốt nhất trên đời này.
Rất nhiều người khi trưởng thành phải gồng mình gánh vác trách nhiệm của người lớn, mà cô cho dù đã có con trai, nhưng lúc này cũng có thể tìm được chỗ tựa ấm áp trong vòng tay của mẹ mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Vãn đủ cung bậc cảm xúc lẫn lộn.
Cô ôm lấy Kiều Tiểu Kiều, nói: “Mẹ sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền, để cho con và bà ngoại có một cuộc sống thật tốt.”
Kiều Tiểu Kiều nghe thấy mẹ nói vậy thì đáp lại mẹ: “Mẹ đừng làm việc quá sức nhé.
Chúng ta có thể vui vẻ sống cùng nhau là tốt lắm rồi.”
Nghe mấy lời của con trai, Kiều Vãn cảm thấy trong lòng mình ngọt như rót mật, cô hôn con, mỉm cười: “Ôi, con trai của mẹ thật ngoan quá đi.
Con yên tâm, gia đình ba người chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi.”
Sau khi uống sữa Wangzi xong, Kiều Vãn và Kiều Tiểu Kiều trở về nhà.
Trong nhà mẹ cô đã chuẩn bị bữa tối, Kiều Vãn nói với mẹ chuyện cô đã được trung tâm đào tạo dương cầm Thất Âm tuyển dụng.
Mẹ cô nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn con xót xa.
Kiều Vãn ôm lấy bà an ủi, bảo với bà rằng mấy kỳ nghỉ là lúc cô kiếm được nhiều tiền nhất, đến khi nào kiếm được nhiều tiền rồi thì cô sẽ nghỉ ngơi, mẹ cô cũng không nói gì nữa.
Sau khi ăn cơm tối xong, cả nhà ba người đi dạo công viên gần nhà, Hồ Mân muốn ra quảng trường khiêu vũ, còn Kiều Vãn và Kiều Tiểu Kiều thì về nhà trước.
Kiều Vãn về nhà, vừa tắm cho Kiều Tiểu Kiều xong thì nhận được cuộc điện thoại từ Tần Duyệt.
“Kiều Vãn, cậu vẫn còn nhớ buổi họp lớp ngày mai chứ?”
Kiều Vãn: “…”
–
Kiều Vãn không nhớ!
Lúc đầu cô đồng ý với Tần Duyệt đi họp lớp là bởi vì tham chỗ tiền hoa hồng mười phần trăm học phí kia.
Bây giờ cô đã bị trung tâm đó sa thải rồi, đương nhiên tiền hoa hồng cũng chẳng còn nữa, buổi họp lớp cô cũng chẳng muốn đi luôn.
Thế nhưng đã trót đồng ý với người ta rồi, không đi thì có vẻ không ổn lắm.
Vì vậy ngày hôm sau, Kiều Vãn đi tàu điện ngầm đến khu nghỉ dưỡng ở Nam Thành.
Kiều Vãn đã ở thành phố A hai năm, hầu hết các nơi ở thành phố A cô đều đã đi qua rồi, thế nhưng cô hiếm khi đến Nam Thành.
Ở thành phố A, Nam Thành là khu người giàu, khu vực này tập trung nhiều sân gôn, trường đua, câu lạc bộ đua xe, câu lạc bộ, khu nghỉ dưỡng lớn.
Bình thường cô không được tiếp xúc với những người giàu có, nên không có cơ hội ghé qua đây.
Ở một nơi sang chảnh như vậy thì đương nhiên rất dễ gặp những người giàu có.
Khi Kiều Vãn vừa mới bước vào khu nghỉ dưỡng một lát thì cô đã nhìn thấy Trì Cố Uyên xuống xe ở bãi đậu xe cách đó không xa.
Dạo này cô gặp Trì Cố Uyên nhiều quá rồi, giờ gặp lại cũng không thấy lạ lẫm nữa.
Kiều Vãn mới đầu định đi luôn, thế nhưng Trì Cố Uyên dường như đã nhìn thấy cô rồi.
Thế là Kiều Vãn đành phải đến đó chào anh một tiếng.
“Chào anh Trì, thật là trùng hợp quá.”
“Đúng là trùng hợp thật.” Trì Cố Uyên đứng trước xe nhìn cô, hôm nay Kiều Vãn rất chải chuốt, còn trang điểm nữa.
Trì Cố Uyên hỏi: “Cô đến đây làm gì vậy?”
“Tôi đến đây để tham gia họp lớp.” Kiều Vãn cười nói, sau đó hỏi: “Thế còn anh?”
“Tôi có hẹn với một người bạn.” Trì Cố Uyên nói.
“Vậy à.” Kiều Vãn nói.
Hai người nói chuyện với nhau vài ba câu rồi chẳng có gì để nói tiếp nữa.
Kiều Vãn quay sang nhìn nhà chính của khu nghỉ dưỡng, nói với Trì Cố Uyên: “Chỗ tôi sắp bắt đầu rồi.
Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé.
Chúc anh có một ngày vui vẻ.”
Kiều Vãn nói xong thì quay lại đối diện với Trì Cố Uyên mỉm cười.
Trì Cố Uyên cũng không giữ lại cô, gật đầu nói: “Ừ.”
Tạm biệt Trì Cố Uyên, Kiều Vãn thu ánh mắt về, quay người đi về hướng nhà chính.
Bóng lưng của cô trên con đường mòn xa dần, mãi cho đến khi khuất hẳn ở nhà chính, Trì Cố Uyên mới không nhìn nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook