Không Thể Buông Em
-
62: Xin Lỗi
Sáng hôm sau, lưu lượng Weibo bạo, một mình Mục Thần chiếm ba cái hot search.
# Nghiên cứu sinh Thiên Đại bị hãm hại làm giả #; # CEO công ty MS #; # ý nghĩa của MS #, vì Mục Thần, Thời Vi cũng lần đầu tiên được lên hot search.
Hầu hết các bình luận đều mắng Lộ Dịch Dương, khen Mục Thần, nói Mục Thần lợi hại bao nhiêu, cho dù bị hãm hại vẫn có thể được Thẩm Yến Chấp ưu ái, thành lập công ty MS, còn có một số người thật lòng cảm khái CP Thời Vi và Mục Thần, cảm khái tình yêu thần tiên của bọn họ.
Thời Vi không đọc kỹ những bình luận đó, bởi vì hôm nay cô hơi bận, cô muốn cùng Mục Thần tới trường học, gặp Từ Trường Phong và mọi người ở phòng thí nghiệm.
Trong lòng Thời Vi kỳ thật cảm thấy có chút buồn cười, tự hỏi những người đã giẫm lên khi Mục Thần xuống bùn, sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy Mục Thần trở về.
Hiện tại anh không chỉ là đại lão nghiên cứu khoa học, mà còn là CEO của công ty MS.
Bạn xem, người có năng lực thực sự thì dù thế nào cũng có thể trở nên lợi hại, mà những kẻ thích phủng cao dẫm thấp, rồi lại không muốn thăng cấp bản thân, vĩnh viễn chỉ xứng hâm mộ người khác.
Tới phòng thí nghiệm của Từ Trường Phong, Từ Trường Phong và Mục Thần nói chuyện, chuyện làm giả học thuật lần này vừa xảy ra, kế hoạch đối với tương lai của Mục Thần cũng thay đổi.
Trước kia anh vẫn luôn muốn làm nghiên cứu khoa học, thậm chí khả năng tương lai sẽ vào viện nghiên cứu hoặc học tiến sĩ, mà hiện tại, Mục Thần quyết định đem trọng tâm đều đặt vào công ty, anh sẽ phát triển công ty MS thật tốt.
Từ Trường Phong chỉ có thể thở dài: "Việc này đã khiến em ủy khuất rồi, tôi cũng không nghĩ tới Lộ Dịch Dương sẽ......!Bỏ đi, không nhắc tới em ấy nữa.
Em thật sự không tính làm nghiên cứu khoa học sao?"
"Vâng."
Mục Thần đã gửi nhiều luận văn như vậy, yêu cầu tốt nghiệp đã được xét từ lâu, lớp nghiên cứu sinh cũng không nhiều lắm, anh có rất nhiều thời gian để gây dựng sự nghiệp.
Từ Trường Phong còn muốn khuyên: "Nơi làm việc phức tạp, tôi cảm thấy tính cách em vẫn tương đối thích hợp làm nghiên cứu khoa học hơn, nếu không em cẩn thận ngẫm lại, đừng quyết định nóng vội."
"Đây là quyết định của em," giọng điệu của Mục Thần rất dứt khoát "Cuộc sống có vô số khả năng, mà em phát hiện một khả năng khác."
Không có cuộc sống nào bắt ta phải làm gì, không thể làm gì, nhưng cuộc sống cho ta một giao lộ để lựa chọn, trở thành con người hiện tại, mà bây giờ, vận mệnh cho anh cơ hội mới, để anh thử.
Mục Thần muốn thay đổi vì Thời Vi, muốn có thể bên cạnh cô, biết ấm lạnh của cô, hiểu niềm vui của cô.
Tính cách anh không thích hợp, vậy anh liền học cho thích hợp, anh không cảm thấy khó, rốt cuộc, vì có Thời Vi.
Từ Trường Phong thấy anh kiên quyết như thế, thở dài nói: "Cũng tốt, cũng tốt, tự mình chọn đường, đi như thế nào cũng tốt.
Tuy về sau em không cần thường xuyên tới phòng thí nghiệm, không có việc gì em cũng hãy đến, giúp các đàn em."
Mục Thần đáp: "Vâng."
"Đúng rồi," Từ Trường Phong lại bổ sung: "Vậy hai nghiên cứu sinh năm nhất mới kia, tôi đã đá chúng ra khỏi phòng thí nghiệm, trường học cũng đã xử phạt bọn họ, Những người nói xấu không thích hợp ở lại phòng thí nghiệm của chúng ta."
Mục Thần biết đây là Từ Trường Phong xả giận cho anh, Từ Trường Phong đối với anh vẫn luôn rất tốt, Mục Thần thật lòng nói: "Cảm ơn giáo sư."
Mục Thần từ trong văn phòng giáo sư đi ra, liền thấy Thời Vi ở ngoài cửa chờ anh, Thời Vi khóe môi hơi nhếch, chế nhạo nói: "Ôi, ra rồi.
Hiện tại không nên gọi là đàn anh, hẳn là gọi tổng tài, hả?"
Mục Thần cúi đầu nhìn cô: "Gọi đàn anh, anh thích nghe."
Thời Vi: "......" Cô giống như mở ra được đề tài không tốt, cô cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của Mục Thần: "Đến phòng thí nghiệm xem đi, Lộ Dịch Dương tựa hồ còn chưa đi, đang thu dọn đồ đạc."
Ánh mắt Mục Thần tối sầm xuống: "Ừm."
Vào phòng thí nghiệm, bên trong không khí yên tĩnh có chút quỷ dị.
Lộ Dịch Dương thu dọn đồ đạc, Hình Tĩnh Bách đứng bên cạnh đỏ hoe mắt, các đàn anh đàn chị khác đều bận việc riêng, không nhìn bên đó.
Mục Thần và Thời Vi vừa đến, không khí phòng thí nghiệm càng xấu hổ.
Hình Tĩnh Bách và Lộ Dịch Dương đưa lưng về phía cửa, không thấy được Thời Vi và Mục Thần tiến vào, Hình Tĩnh Bách yên lặng nhìn Lộ Dịch Dương, nội tâm cực tự trách.
Cô cũng đã nghe ghi âm trên mạng, ghi âm trên mạng đã mã hoá tên cô, nhưng người sáng suốt đều biết nói ai.
Hình Tĩnh Bách không nghĩ tới chuyện cũng có quan hệ với cô.
Chính xác mà nói, có thể là do cô mà ra.
Nếu không phải vì cô mềm lòng do dự, quyến luyến ấm áp của Lộ Dịch Dương, cho Lộ Dịch Dương hy vọng; nếu không phải cô tự cho là đúng mà thổ lộ với Mục Thần, còn bị Lộ Dịch Dương nghe được......!thì có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra.
"Xin lỗi......" Hình Tĩnh Bách ngữ khí đè nén.
Lộ Dịch Dương cười cười, hiện tại anh ta cười lại mang bóng dáng cợt nhả trước kia, Lộ Dịch Dương có đôi khi sẽ cảm thấy, bây giờ bị mọi người mắng có lẽ còn tốt hơn trước, những ngày thu mình lại, mặc cảm, sợ hãi, mới thật sự tra tấn người.
Anh ta sờ đầu Hình Tĩnh Bách, cười: "Đừng khóc, khóc sẽ khó coi.
Về sau tôi không ở đây, nhớ tự chăm sóc mình."
Vẫn giống khi cô khổ sở lúc trước, thoải mái mà an ủi cô như vậy.
Hình Tĩnh Bách hốc mắt càng đỏ, Lộ Dịch Dương càng như vậy, cô càng khó chịu, cho dù mắng cô hận cô, cũng tốt hơn thương tiếc mà đối đãi với cô.
Lộ Dịch Dương cũng là khi sờ đầu Hình Tĩnh Bách mới thấy, Mục Thần và Thời Vi đang đứng phía sau Hình Tĩnh Bách.
Ý cười trên mặt Lộ Dịch Dương cứng đờ, tiếp tục cúi đầu thu dọn đồ đạc, chỉ là động tác thu dọn nhanh hơn trước.
Thời Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết đang có tâm trạng gì.
Đây dường như là một trò hề đã đến hồi kết, nhưng cuối cùng có vẻ như đó không phải là happy ending mà mọi người mong muốn, Lộ Dịch Dương có sai, Hình Tĩnh Bách có sai, Mục Thần cũng có sai......!Mỗi người đều không hoàn toàn đúng, cuối cùng, mọi thứ lại trở thành như bây giờ.
Kỳ thật Thời Vi biết, Mục Thần để lại đường lui cho Lộ Dịch Dương.
Mục Thần hoàn toàn có thể khởi tố Lộ Dịch Dương tội phỉ báng, nhưng Mục Thần không làm.
Lộ Dịch Dương khiến anh mất hết danh dự, Mục Thần công bố sự thật, lấy lại tất cả những gì mình nên có mà thôi, bởi vì đề cập đến danh dự của Thiên Đại, Lộ Dịch Dương bị hủy bỏ học tịch, cho nên sẽ rời khỏi phòng thí nghiệm.
Mục Thần đã đủ nhân từ đủ nương tay với anh ta, anh không truy cứu, là niệm tình cũ.
Lộ Dịch Dương trong lòng tự nhiên cũng hiểu, anh ta nhanh chóng thu dọn mọi thứ, lúc ôm thùng giấy rời đi, đi ngang qua Mục Thần, Lộ Dịch Dương nhẹ giọng nói ——
"Thực xin lỗi."
Mặc kệ cậu có tha thứ cho tôi hay không, tôi đều muốn nói một tiếng với cậu, thực xin lỗi.
Nói xong câu đó, Lộ Dịch Dương liền rời khỏi phòng thí nghiệm, lần này là rời đi hoàn toàn.
Hình Tĩnh Bách vẫn luôn đi theo phía sau Lộ Dịch Dương, cô muốn tiễn Lộ Dịch Dương, cô cũng nhìn thấy Mục Thần và Thời Vi ở cửa, mà lúc này, ánh mắt Hình Tĩnh Bách không dừng trên người Mục Thần nửa phần.
Lộ Dịch Dương đi rồi, vị trí của anh ta sạch sẽ ngăn nắp, không có thứ gì ở đó, phảng phất không người dùng.
Mục Thần lẳng lặng nhìn về vị trí ban đầu của Lộ Dịch Dương, anh nghe được, Lộ Dịch Dương nói câu thực xin lỗi.
Đáng tiếc thế gian này, không phải mọi chuyện đều có thể tha thứ.
Mục Thần không biết như thế nào, ngay lúc này, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh và Lộ Dịch Dương gặp nhau ——
Lộ Dịch Dương cà lơ phất phơ cười, thân thiết khoác vai Mục Thần, một chút cũng không sợ khí chất người sống chớ gần trên người Mục Thần: "Sau này cùng nhau chơi đi, tôi thích nhất đàn em đẹp trai."
Mục Thần là người khó tiếp cận như vậy, mới đầu không thiếu lần từ chối Lộ Dịch Dương, nhưng Lộ Dịch Dương da mặt dày, một chút cũng không thèm để ý, mời Mục Thần ăn cơm, mời Mục Thần làm hạng mục, mời Mục Thần tham gia thi đấu, từ từ kéo gần khoảng cách với Mục Thần.
Lộ Dịch Dương còn kéo Hình Tĩnh Bách vào: "Về sau chúng ta chính là tam giác thép của phòng thí nghiệm! Ai cũng không thể lay chuyển mối quan hệ của chúng ta!"
Trong lòng Mục Thần cảm thấy anh ta ấu trĩ, lại không thể không thừa nhận, anh không bài xích cảm giác chơi với Lộ Dịch Dương.
Rốt cuộc anh không phải một mình, anh cũng có bạn.
Ba người họ khi đó quan hệ như vậy, từng hói đầu vì thí nghiệm, thức đêm vì luận văn và hạng mục, cũng từng liên hoan cùng nhau......!Những khoảng thời gian trong sáng vui vẻ đó, mối quan hệ đơn thuần và đẹp đẽ ấy, rõ ràng trước mắt, tựa hồ vẫn như ngày hôm qua.
Chính là chỉ chớp mắt, liền thành như bây giờ.
Mục Thần rũ mắt, anh nghĩ ——
Quá khứ xiêm y phong nhã bên tuấn mã*, chung quy là không về được.
* Xiêm y phong nhã bên tuấn mã: miêu tả bộ dáng rất phóng túng, rất có tiền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook