Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi
-
Chương 28: Chúng ta là một cặp
Yaaaaa!!! Hôm nay...hôm nay nó hẹn hò kìa!!!!
.
.
.
-Bộ này?... Hay bộ này....không! A! Cái này!....không...cái đó....aaaaa!!! Rốt cuộc nên mặc cái gì đây!
Suốt từ lúc 5 giờ sáng tới thời điểm điểm hiện tại đã là6h rồi mà nó cứ mãi loay hoay với đống quần áo, váy viếc không thôi. Trách ai được, con gái luôn vậy cơ mà!
Chán nản, nó buông người thả phịch xuống giừơng nằm đè cả lên con cún kiki của Thế Anh chẳng biết từ lúc nào đã lăn lên giừơng chôn mình trong đống quần áo của nó. Để rồi....
”ẳng...ẳng....ư...ư...”
-Gì thế?! Kiki chui lên giừơng tao còn kêu nữa à! Cẩn thận tao đá kiki ra ngoài cửa đấy!!!
Hờ hờ, nó rất quý vật cưng nhưng giờ tâm trạng của nó đang rối bung tới nỗi nói chuyện với chú cún con mà hàng ngày chơi đùa vui vẻ cũng mang đầy tính chất đe dọa.
Có vẻ nhìn mặt nó hơi khác thường nên kiki bèn quăn đuôi cuộn tròn lăn xuống giừơng rồi nằm chình ình một góc phòng im re.
- Thế Anh cho nó ăn nhiều tới nỗi giờ có thể lăn nhanh hơn chạy rồi!.... Haizz, còn giờ mình phải xử lí việc quan trọng như thế nào đây?
2 tiếng sau đó.......
-Kiki của anh sao lại khập khiễng thế này!
Thế Anh xót xa ôm lấy chú cún đáng yêu mà xoa chân nhỏ của nó. Nhưng thực ra cậu chẳng biết rằng lúc này ở đâu đó đang có người bốc khói ngùn ngụt.
-T-H-Ế-A-N-H!!!!!!
Tử Linh vẫn giữ quan điểm như lúc trước, sẽ có ngày cô băm vằm con chó đáng ghét, béo ục béo ịch kia ra thành từng mảnh. Và giờ cũng không phải ngoại lệ.
-Hả????...aaaá. Đừng vk ơi, ck đau, vk nhéo ck đau!!!
Thế Anh trước khi nhận ra điều khác thường thì đã bị Tử Linh nhéo tai tới đỏ bừng cả lên.
-hả cái gì mà hả? Vk bảo cách li với con chó hôi hám này từ lâu rồi cơ mà, thích ôm ấp không hả???
- nhưng nó đang bị thương?!
-đem nó đi ra quầy thịt chó ngay!
-làm gì?*ngơ ngác* ở đó đâu bác sĩ thú y!
Cô khoanh tay trước ngực rồi nói:
-Cho nó đi đầu thai!!!
-Vkkkkk!!!*Bức xúc cực kì bức xúc*
Chuẩn bị có chiến tranh diễn ra trong căn nhà này nhưng bỗng đâu xuất hiện một cặp trai gái từ trên tầng bước xuống làm mọi chuyện như thay đổi lập tức:
-Anh...Thiên..Ân...hai người..?*Tử linh như bị ai dọa tới nỗi không nói thành lời*
Cũng đúng, nhìn họ cứ giống như một cặp thật khi chỉ nhìn qua cách ăn mặc luôn mà. Nó thì cần đơn giản thôi, chỉ có điều chính là phông màu trắng đẹp, trắng tinh, trắng toàn diện, từ trên xuống dưới đều một màu “TRẮNG“. Áo tay lửng cùng quần baggy trơn có chút gì đó tinh nghịch. Ấy vậy mà suốt hai tiếng cơ đấy! Anh thì có vẻ hơi cầu kì một chút, chiếc áo phông kẻ sọc đen trắng kết hợp với áo bò đen bên ngoài không cài cúc và chiếc quần Jean thẫm màu. Soái quá!!
-Chuyện gì đây?*Thế Anh cũng bắt đầu không hiểu*
*Xuỵt*
Anh khẽ đưa ngón trỏ lên trước môi ra hiệu cho sự im lặng để mọi chuyện tiếp tục diễn ra rồi từ từ nắm lấy tay nó kéo đi.
Ra tới xe, tim nó lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát mà đập nhanh như thể bị lỗi nhịp vậy, bước chân đi hay dừng cũng do anh điều khiển bản thân.
-Đừng căng thẳng, hôm nay anh với em sẽ là một cặp.
Ánh mắt ôn nhu nhìn sâu vào khuôn mặt đang đỏ ửng của nó. Nhưng việc này lại càng khiến nó thẹn thùng hơn, tự dưng xưng hô thế này thì trách ai được khi nó ấp úng càng thêm ấp úng, đôi mắt mở to nhìn chàng trai trước mặt e dè:
-Hả?O.O
Thấy nó vậy, miệng anh không khỏi mở ra uốn thành một đường cong hoàn hảo.
-Không sao! Vào trong đi!
Tay mở cửa xe còn tay kia thì khẽ đẩy nhẹ vào lưng nó ra hiệu ngồi vào trong.
Bắt đầu khởi động tới trung tâm của khu vui chơi lớn nhất của đô thị!
Khoảnh khắc này nó không biết phải làm sao nữa, dù chỉ là giả vờ nhưng sao cứ đẩy vào tâm trí nó những hành động khi nãy đều là thật hết vậy? Quả thực rất giống, cách ứng xử của Phong? Thật quá!!!
-Cậu chủ, ta đi chứ?
-Ừ.
Lần đầu ngồi gần Phong như vậy khiến nó cảm giác rất khó thở. Hai tay nhàn rỗi nắm lấy viền áo vo viên, ánh mắt không bết phải nhìn đâu cho phải lẽ nên chỉ biết liếc ra ngoài cửa. Bất chợt bàn tay nó có cảm giác hơi ấm ấm và nặng đi một chút.....nhìn xuống thì mới biết...phong...đang nắm lấy tay nó.
-Bật...bật điều hòa thấp xuống được không?
Người nó bỗng dưng như ngồi trong đống lửa vậy, nóng quá!
-Sao?
-Tự...tự dưng thấy nóng...nóng..ý mà..
Vừa nói nó vừa lấy tay phẩy phẩy cho thông khí một chút. Thấy vậy Phong liền nói với tài xế giảm nhiệt độ của điều hòa xuống tới khi nó cảm thấy thoải mái thì thôi. Nhưng nó đâu ngờ, anh biết nó nóng là vì sao sao đấy!!!
-----------end chap28---------
.
.
.
-Bộ này?... Hay bộ này....không! A! Cái này!....không...cái đó....aaaaa!!! Rốt cuộc nên mặc cái gì đây!
Suốt từ lúc 5 giờ sáng tới thời điểm điểm hiện tại đã là6h rồi mà nó cứ mãi loay hoay với đống quần áo, váy viếc không thôi. Trách ai được, con gái luôn vậy cơ mà!
Chán nản, nó buông người thả phịch xuống giừơng nằm đè cả lên con cún kiki của Thế Anh chẳng biết từ lúc nào đã lăn lên giừơng chôn mình trong đống quần áo của nó. Để rồi....
”ẳng...ẳng....ư...ư...”
-Gì thế?! Kiki chui lên giừơng tao còn kêu nữa à! Cẩn thận tao đá kiki ra ngoài cửa đấy!!!
Hờ hờ, nó rất quý vật cưng nhưng giờ tâm trạng của nó đang rối bung tới nỗi nói chuyện với chú cún con mà hàng ngày chơi đùa vui vẻ cũng mang đầy tính chất đe dọa.
Có vẻ nhìn mặt nó hơi khác thường nên kiki bèn quăn đuôi cuộn tròn lăn xuống giừơng rồi nằm chình ình một góc phòng im re.
- Thế Anh cho nó ăn nhiều tới nỗi giờ có thể lăn nhanh hơn chạy rồi!.... Haizz, còn giờ mình phải xử lí việc quan trọng như thế nào đây?
2 tiếng sau đó.......
-Kiki của anh sao lại khập khiễng thế này!
Thế Anh xót xa ôm lấy chú cún đáng yêu mà xoa chân nhỏ của nó. Nhưng thực ra cậu chẳng biết rằng lúc này ở đâu đó đang có người bốc khói ngùn ngụt.
-T-H-Ế-A-N-H!!!!!!
Tử Linh vẫn giữ quan điểm như lúc trước, sẽ có ngày cô băm vằm con chó đáng ghét, béo ục béo ịch kia ra thành từng mảnh. Và giờ cũng không phải ngoại lệ.
-Hả????...aaaá. Đừng vk ơi, ck đau, vk nhéo ck đau!!!
Thế Anh trước khi nhận ra điều khác thường thì đã bị Tử Linh nhéo tai tới đỏ bừng cả lên.
-hả cái gì mà hả? Vk bảo cách li với con chó hôi hám này từ lâu rồi cơ mà, thích ôm ấp không hả???
- nhưng nó đang bị thương?!
-đem nó đi ra quầy thịt chó ngay!
-làm gì?*ngơ ngác* ở đó đâu bác sĩ thú y!
Cô khoanh tay trước ngực rồi nói:
-Cho nó đi đầu thai!!!
-Vkkkkk!!!*Bức xúc cực kì bức xúc*
Chuẩn bị có chiến tranh diễn ra trong căn nhà này nhưng bỗng đâu xuất hiện một cặp trai gái từ trên tầng bước xuống làm mọi chuyện như thay đổi lập tức:
-Anh...Thiên..Ân...hai người..?*Tử linh như bị ai dọa tới nỗi không nói thành lời*
Cũng đúng, nhìn họ cứ giống như một cặp thật khi chỉ nhìn qua cách ăn mặc luôn mà. Nó thì cần đơn giản thôi, chỉ có điều chính là phông màu trắng đẹp, trắng tinh, trắng toàn diện, từ trên xuống dưới đều một màu “TRẮNG“. Áo tay lửng cùng quần baggy trơn có chút gì đó tinh nghịch. Ấy vậy mà suốt hai tiếng cơ đấy! Anh thì có vẻ hơi cầu kì một chút, chiếc áo phông kẻ sọc đen trắng kết hợp với áo bò đen bên ngoài không cài cúc và chiếc quần Jean thẫm màu. Soái quá!!
-Chuyện gì đây?*Thế Anh cũng bắt đầu không hiểu*
*Xuỵt*
Anh khẽ đưa ngón trỏ lên trước môi ra hiệu cho sự im lặng để mọi chuyện tiếp tục diễn ra rồi từ từ nắm lấy tay nó kéo đi.
Ra tới xe, tim nó lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát mà đập nhanh như thể bị lỗi nhịp vậy, bước chân đi hay dừng cũng do anh điều khiển bản thân.
-Đừng căng thẳng, hôm nay anh với em sẽ là một cặp.
Ánh mắt ôn nhu nhìn sâu vào khuôn mặt đang đỏ ửng của nó. Nhưng việc này lại càng khiến nó thẹn thùng hơn, tự dưng xưng hô thế này thì trách ai được khi nó ấp úng càng thêm ấp úng, đôi mắt mở to nhìn chàng trai trước mặt e dè:
-Hả?O.O
Thấy nó vậy, miệng anh không khỏi mở ra uốn thành một đường cong hoàn hảo.
-Không sao! Vào trong đi!
Tay mở cửa xe còn tay kia thì khẽ đẩy nhẹ vào lưng nó ra hiệu ngồi vào trong.
Bắt đầu khởi động tới trung tâm của khu vui chơi lớn nhất của đô thị!
Khoảnh khắc này nó không biết phải làm sao nữa, dù chỉ là giả vờ nhưng sao cứ đẩy vào tâm trí nó những hành động khi nãy đều là thật hết vậy? Quả thực rất giống, cách ứng xử của Phong? Thật quá!!!
-Cậu chủ, ta đi chứ?
-Ừ.
Lần đầu ngồi gần Phong như vậy khiến nó cảm giác rất khó thở. Hai tay nhàn rỗi nắm lấy viền áo vo viên, ánh mắt không bết phải nhìn đâu cho phải lẽ nên chỉ biết liếc ra ngoài cửa. Bất chợt bàn tay nó có cảm giác hơi ấm ấm và nặng đi một chút.....nhìn xuống thì mới biết...phong...đang nắm lấy tay nó.
-Bật...bật điều hòa thấp xuống được không?
Người nó bỗng dưng như ngồi trong đống lửa vậy, nóng quá!
-Sao?
-Tự...tự dưng thấy nóng...nóng..ý mà..
Vừa nói nó vừa lấy tay phẩy phẩy cho thông khí một chút. Thấy vậy Phong liền nói với tài xế giảm nhiệt độ của điều hòa xuống tới khi nó cảm thấy thoải mái thì thôi. Nhưng nó đâu ngờ, anh biết nó nóng là vì sao sao đấy!!!
-----------end chap28---------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook