Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi
-
Chương 13: Sao phong lại ở đây chứ?!!
Trường học:
Cô giáo: bây giờ cô sẽ thông báo cho các em nhé, lớp ta sẽ chia nhóm để hỗ trợ cho nhau trong việc học tập. Lớp ta có 6 nhóm, mỗi nhóm 6 người..
Nhóm1...
Nhóm2...
Nhóm3...
Nhóm4...
Nhóm5...
Nhóm6: phong,thiên ân, tử linh, thế anh, trì an và tố vi nhé!
-Dạ!!!-cả lớp đồng thanh.
Được học chung nhóm với phong nó vui lắm, nó mỉm cười quay lại phía bàn của anh nhưng nụ cười đó đã bị dập tắt ngay sau khi :
-Phong phong, em được ở trong nhóm của anh kìa! Thích quá!-Tố Vi vừa lay lay tay anh vừa nói cười.
-ừ.-Phong khẽ mỉm cười đáp lại.
Thấy Tố Vi thân thiết với anh như vậy, nó buồn lắm bởi nó chưa một lần nào được như vậy cả. Từ lúc Tố vi trở về, hi vọng của nó cũng gần như vụt tắt. Mới đây thôi, ngày hôm qua đó đã khiến nó có chút niềm tin rằng Phong sẽ có tình cảm với mình. Nhưng đó là khi không có Tố Vi bên cạnh phong ,nó mới dám nghĩ vậy. Còn với việc ngược lại thì nó không dám chắc. Nó ích kỉ lắm, chỉ muốn Phong bên cạnh , chỉ muốn phong quan tâm tới một mình nó thôi nhưng nó phải làm gì khi bản thân vẫn biết Phong yêu Tố Vi, nó chỉ là vật cản đường?!??
Lúc tan học, mọi người đã về hết chỉ còn nó đang loay hoay cất đồ . Bỗng có bàn tay đập mạnh xuống bàn, ngẩng mặt lên xem hóa ra là Lan Hồ. Nhìn thoáng qua nó cũng đủ hiểu cô ta lại muốn kiếm chuyện gì đây:
-Mày nói tao nghe, tại sao tự dưng con nhỏ Tố Vi lại trở về đây?!
-Tôi không biết.
Nói xong nó toan bỏ đi thì bị cô ta đứng ra chặn lối. Nó nhăn mặt:
-Còn gì nữa hả?!
- Mày nghĩ mày chỉ cần nói không biết là xong sao? Tao không tin, một người hay lẽo đẽo bên cạnh anh Phong như mày mà lại không biết người yêu anh ấy vì sao đột nhiên trở về hả?
-Nực cười,người yêu cậu ta thì liên quan gì tới tôi? Cô ấy muốn về thì về chứ sao?
Cô ta cười đểu bước tới gần nó, rồi lấy tay mình sờ lướt trên mặt nó:
- ủa, vậy sao? Tao còn tưởng mày đang phát ghen với con nhỏ Tố Vi đó mà nhỉ? Để tao đoán xem, maỳxinh xắn thế này, yêu anh Phong cũng đã gần hai năm nay, vậy mà anh ấy lại cự tuyệt mày! Haizz , thế mà cô người yêu anh ấy lại trở về, rào cản đã tới. Mày luôn đố kị, ghen ghét với con nhỏ đó phải không !?
Nó cố lấy lại bình tĩnh trước khi chưa có ý định tát lên bản mặt kênh kiệu đó của cô ta:
-Cậu đang nói ra suy nghĩ tâm tư trong chính bản thân hả!?
-Mày...
Không thèm nói nữa, nó lách qua người cô ta đi về còn Lan Hồ,cô ta đang tức điên vì nó, từ đằng sau cô ta hét lên:
-sẽ có ngày tao tìm ra điểm yếu và cách trừng trị mày thì lúc đó tao sẽ hành hạ mày sống không bằng chết!! Con nhỏ hống hách!?!
Nó chỉ nhếch môi mà bỏ đi sau những lời nói đầy tưởng bở của cô ta. Cho thấy ý nó muốn nói là:" nếu muốn chết thì cứ thử".
Nhưng nó lại không thể bỏ qua được lời nói của Hạ Lan Hồ. Nó thừa nhận,nó đối với Tố Vi có chút ghen tị nhưng nó không ghét cô ấy. Tố Vi là cô gái tốt, cô ấy xứng với Phong về mọi mặt.
Nó về tới nhà thì liền chạy một mạch lên nhà , lao vào nhà tắm, nó muốn quên đi những thứ mà Lan Hồ đã nói. Vừa xong , toan lấy quần áo như mọi khi thì...
-Ý chết, mình quên không mang đồ vào.
Nói rồi nó lấy tạm chiếc khăn tắm quấn vào rồi mở cửa đi ra. Ai ngờ vừa mở , đập vào mắt nó là hình ảnh người con trai đang ngồi trên giường nó đọc sách. Là Phong ? Sao cậu ấy ở đây?. Nghe thấy tiếng " cạch" mở cửa, anh khẽ quay sang thì liền nhìn thấy nó trong bộ dạng mê mẩn này.
-Aaaá!..
Nó hét lên rồi quay lại đóng sầm cửa không dám đi ra. Anh ấp úng:
-Xin..xin..lỗi!
-CẬU ĐI RA NGOÀI ĐI!!
-Xin..lỗi.mà , tôi không nghĩ cậu tắm vào giờ này!
-ĐI RA NGOÀI!!
-Xin lỗi, nhưng cậu mặc quần áo vào đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!
-CẬU MÀ Ở ĐÓ TÔI MỚI LÀ NGƯỜI KHÔNG THỂ RA NGOÀI ĐÂY NÀY!?
-sao....sao vậy!?
-TÔI KHÔNG CÓ MANG QUẦN ÁO VÀO TRONG, TÔI CẦN RA LẤY GẤP CẬU ĐÃ HIỂU CHƯA?
Nó gắt lên rồi lầm bầm nói xấu anh
*Đúng là đồ biến thái, để người khác nói hẳn ra mới chịu hiểu*
-à, xin l..ỗi!
-đừng ở đó mà xin lỗi, cậu ra ngoài đợi tôi chút rồi hãng vào!!*giọng nó bắt đầu dịu đi*
-rồi, tôi ...tôi ra.
Nói rồi anh gấp gáp bỏ ra ngoài, nó bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm đi ra lấy quần áo rồi vào thay.
5p sau:
-cậu vào được rồi.-Nó từ trong phòng nói vọng ra.
Phong từ từ bước vào,khi nhìn thấy Phong, mặt nó bỗng đỏ lên vì ngại chuyện lúc nãy.
-Có chuyện gì vậy?
-Cũng không có gì, ngày mai sẽ học nhóm tại nhà . Tố Vi và Trì An tôi đã gọi rồi. Còn cậu, bận không?
Nó cười nhẹ nói:
-Không có, mình rảnh.
Chỉ có thế, phong liền đi ra,nó vội vàng hỏi:
-Phong à......mình .....còn cơ hội không?
Anh chợt khựng lại và tiến tới gần nó. Dí sát mặt lại nó rồi nói:
-Còn thì sao mà...không còn thì sao?
-à..h..ả?
Chưa kịp để nó nói tiếp , anh liền hôn lên trán nó rồi quay lưng bỏ đi.Đầu nó bây giờ đang bị rất nhiều dấu hỏi chấm bao quanh.
Nó khó hiểu:
-Là....là sao?!
----------end chap 13---------
chap này đáng lẽ dài hơn nhưng do trong quá trình đăng mk sơ ý xóa nhầm đoạn đầu nên k hay lắm. Sorry [email protected]
@
Cô giáo: bây giờ cô sẽ thông báo cho các em nhé, lớp ta sẽ chia nhóm để hỗ trợ cho nhau trong việc học tập. Lớp ta có 6 nhóm, mỗi nhóm 6 người..
Nhóm1...
Nhóm2...
Nhóm3...
Nhóm4...
Nhóm5...
Nhóm6: phong,thiên ân, tử linh, thế anh, trì an và tố vi nhé!
-Dạ!!!-cả lớp đồng thanh.
Được học chung nhóm với phong nó vui lắm, nó mỉm cười quay lại phía bàn của anh nhưng nụ cười đó đã bị dập tắt ngay sau khi :
-Phong phong, em được ở trong nhóm của anh kìa! Thích quá!-Tố Vi vừa lay lay tay anh vừa nói cười.
-ừ.-Phong khẽ mỉm cười đáp lại.
Thấy Tố Vi thân thiết với anh như vậy, nó buồn lắm bởi nó chưa một lần nào được như vậy cả. Từ lúc Tố vi trở về, hi vọng của nó cũng gần như vụt tắt. Mới đây thôi, ngày hôm qua đó đã khiến nó có chút niềm tin rằng Phong sẽ có tình cảm với mình. Nhưng đó là khi không có Tố Vi bên cạnh phong ,nó mới dám nghĩ vậy. Còn với việc ngược lại thì nó không dám chắc. Nó ích kỉ lắm, chỉ muốn Phong bên cạnh , chỉ muốn phong quan tâm tới một mình nó thôi nhưng nó phải làm gì khi bản thân vẫn biết Phong yêu Tố Vi, nó chỉ là vật cản đường?!??
Lúc tan học, mọi người đã về hết chỉ còn nó đang loay hoay cất đồ . Bỗng có bàn tay đập mạnh xuống bàn, ngẩng mặt lên xem hóa ra là Lan Hồ. Nhìn thoáng qua nó cũng đủ hiểu cô ta lại muốn kiếm chuyện gì đây:
-Mày nói tao nghe, tại sao tự dưng con nhỏ Tố Vi lại trở về đây?!
-Tôi không biết.
Nói xong nó toan bỏ đi thì bị cô ta đứng ra chặn lối. Nó nhăn mặt:
-Còn gì nữa hả?!
- Mày nghĩ mày chỉ cần nói không biết là xong sao? Tao không tin, một người hay lẽo đẽo bên cạnh anh Phong như mày mà lại không biết người yêu anh ấy vì sao đột nhiên trở về hả?
-Nực cười,người yêu cậu ta thì liên quan gì tới tôi? Cô ấy muốn về thì về chứ sao?
Cô ta cười đểu bước tới gần nó, rồi lấy tay mình sờ lướt trên mặt nó:
- ủa, vậy sao? Tao còn tưởng mày đang phát ghen với con nhỏ Tố Vi đó mà nhỉ? Để tao đoán xem, maỳxinh xắn thế này, yêu anh Phong cũng đã gần hai năm nay, vậy mà anh ấy lại cự tuyệt mày! Haizz , thế mà cô người yêu anh ấy lại trở về, rào cản đã tới. Mày luôn đố kị, ghen ghét với con nhỏ đó phải không !?
Nó cố lấy lại bình tĩnh trước khi chưa có ý định tát lên bản mặt kênh kiệu đó của cô ta:
-Cậu đang nói ra suy nghĩ tâm tư trong chính bản thân hả!?
-Mày...
Không thèm nói nữa, nó lách qua người cô ta đi về còn Lan Hồ,cô ta đang tức điên vì nó, từ đằng sau cô ta hét lên:
-sẽ có ngày tao tìm ra điểm yếu và cách trừng trị mày thì lúc đó tao sẽ hành hạ mày sống không bằng chết!! Con nhỏ hống hách!?!
Nó chỉ nhếch môi mà bỏ đi sau những lời nói đầy tưởng bở của cô ta. Cho thấy ý nó muốn nói là:" nếu muốn chết thì cứ thử".
Nhưng nó lại không thể bỏ qua được lời nói của Hạ Lan Hồ. Nó thừa nhận,nó đối với Tố Vi có chút ghen tị nhưng nó không ghét cô ấy. Tố Vi là cô gái tốt, cô ấy xứng với Phong về mọi mặt.
Nó về tới nhà thì liền chạy một mạch lên nhà , lao vào nhà tắm, nó muốn quên đi những thứ mà Lan Hồ đã nói. Vừa xong , toan lấy quần áo như mọi khi thì...
-Ý chết, mình quên không mang đồ vào.
Nói rồi nó lấy tạm chiếc khăn tắm quấn vào rồi mở cửa đi ra. Ai ngờ vừa mở , đập vào mắt nó là hình ảnh người con trai đang ngồi trên giường nó đọc sách. Là Phong ? Sao cậu ấy ở đây?. Nghe thấy tiếng " cạch" mở cửa, anh khẽ quay sang thì liền nhìn thấy nó trong bộ dạng mê mẩn này.
-Aaaá!..
Nó hét lên rồi quay lại đóng sầm cửa không dám đi ra. Anh ấp úng:
-Xin..xin..lỗi!
-CẬU ĐI RA NGOÀI ĐI!!
-Xin..lỗi.mà , tôi không nghĩ cậu tắm vào giờ này!
-ĐI RA NGOÀI!!
-Xin lỗi, nhưng cậu mặc quần áo vào đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!
-CẬU MÀ Ở ĐÓ TÔI MỚI LÀ NGƯỜI KHÔNG THỂ RA NGOÀI ĐÂY NÀY!?
-sao....sao vậy!?
-TÔI KHÔNG CÓ MANG QUẦN ÁO VÀO TRONG, TÔI CẦN RA LẤY GẤP CẬU ĐÃ HIỂU CHƯA?
Nó gắt lên rồi lầm bầm nói xấu anh
*Đúng là đồ biến thái, để người khác nói hẳn ra mới chịu hiểu*
-à, xin l..ỗi!
-đừng ở đó mà xin lỗi, cậu ra ngoài đợi tôi chút rồi hãng vào!!*giọng nó bắt đầu dịu đi*
-rồi, tôi ...tôi ra.
Nói rồi anh gấp gáp bỏ ra ngoài, nó bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm đi ra lấy quần áo rồi vào thay.
5p sau:
-cậu vào được rồi.-Nó từ trong phòng nói vọng ra.
Phong từ từ bước vào,khi nhìn thấy Phong, mặt nó bỗng đỏ lên vì ngại chuyện lúc nãy.
-Có chuyện gì vậy?
-Cũng không có gì, ngày mai sẽ học nhóm tại nhà . Tố Vi và Trì An tôi đã gọi rồi. Còn cậu, bận không?
Nó cười nhẹ nói:
-Không có, mình rảnh.
Chỉ có thế, phong liền đi ra,nó vội vàng hỏi:
-Phong à......mình .....còn cơ hội không?
Anh chợt khựng lại và tiến tới gần nó. Dí sát mặt lại nó rồi nói:
-Còn thì sao mà...không còn thì sao?
-à..h..ả?
Chưa kịp để nó nói tiếp , anh liền hôn lên trán nó rồi quay lưng bỏ đi.Đầu nó bây giờ đang bị rất nhiều dấu hỏi chấm bao quanh.
Nó khó hiểu:
-Là....là sao?!
----------end chap 13---------
chap này đáng lẽ dài hơn nhưng do trong quá trình đăng mk sơ ý xóa nhầm đoạn đầu nên k hay lắm. Sorry [email protected]
@
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook