Không Thành Ký
Chương 11

Liên Sinh và Sầm Nhạc Vinh gần như cùng lúc chạy đến. Lúc này vụ nổ đã xảy ra hơn nửa giờ, cảnh sát đặt một vòng ranh giới xung quanh hiện trường. Bên ngoài công ty từng đoàn người và nhà báo chen chúc đứng xem. May mắn lực nổ không lớn, chỉ có khả năng làm chết một người. Bởi vậy chỉ có cửa sổ thủy tinh ở tầng dưới bị vỡ nát, nhân viên không bị thương. Liên Sinh nhìn Bảo Sinh đang ghi chép gì đó, siết chặt tay lại. Bảo Sinh ngẩng đầu nhìn cậu, cậu không thèm nhìn lại mà quay đầu bỏ đi.

Bảo Sinh đứng lên muốn đuổi theo. Bất chợt Mai Nhan vọt đến, thấy anh, thở hổn hển, “Bảo Sinh, anh không sao…”

Bảo Sinh không thèm quan tâm, bước qua bên cạnh cô. Một cơn gió thoảng qua làm mái tóc Mai Nhanh tung bay. Mai Nhan quay đầu nhìn theo hướng hai người đang đi, đôi mắt cô lạnh buốt không có chút ấm áp nào.

Chỉ còn mình Tần Triệt chưa hết hoảng hồn ở lại. Sầm Nhạc Vinh kéo hắn đến một bên, không nhúc nhích nhìn hắn. Hồi lâu, anh thở dài ôm vai hắn.

Tần Triệt ôm anh, ánh mắt dường như đang ở nơi xa xăm. Đó là lời tạm biệt mịt mờ. Hắn nhẹ giọng nói, “Tôi thổ lộ rồi.”

Sầm Nhạc Vinh run rẩy một chút. Tần Triệt nói rõ ràng, “Tôi nói với cậu ấy rồi. Trước lúc phát nổ, trong giây phút đó, tôi nói, Bảo Sinh, tôi thích cậu.”

Sầm Nhạc Vinh khẽ khàng nói, “Người đang ở trong khoảnh khắc sống chết, sẽ không lo lắng gì nữa. Bởi vì sợ sau đó không còn cơ hội.”

Tần Triệt cúi đầu nở nụ cười, giọng nói trống rỗng, “Tôi còn sống, nhưng không còn cơ hội nữa.”

“Nhưng mà cậu có biết tôi đang sợ không?” Sầm Nhạc Vinh buông tay ra, nhìn hắn, “Tôi sợ. Tôi sợ mất đi cậu, giống như cậu sợ mất đi cơ hội thổ lộ với Bảo Sinh.” Anh ép Tần Triệt vào tường, hung hãn hôn hắn. Tần Triệt chỉ hơi kháng cự một chút rồi im lặng tiếp nhận nụ hôn của anh.

Hắn thật sự nên chào tạm biệt nhưng hắn không nên trống rỗng. Người không còn trong sạch, dù sao cũng sẽ có người thích.

Sầm Nhạc Vinh đưa Tần Triệt về nhà, dựa ở cửa mãnh liệt ôm hôn Tần Triệt, cởi áo sơ mi của hắn. Cùng lúc đó, quần áo của Bảo Sinh cũng bị Liên Sinh kéo xuống.

Liên Sinh hung dữ đẩy ngã Bảo Sinh lên giường, dùng chất giọng tàn bạo nói, “Bỏ công việc hiện tại đi, nếu không em làm chết anh.”

Bảo Sinh nở nụ cười. Anh chưa từng thấy Liên Sinh dũng mãnh như vậy, càng khiến khuôn mặt thanh tú mảnh dẻ của cậu càng thêm cuồng dã mà khiêu gợi. Anh vươn tay vuốt ve tóc mái của cậu, “Vậy em thử làm anh xem.”

“Em không nói đùa với anh!” Liên Sinh giận dữ, kéo quần Bảo Sinh xuống, cúi người đè lên người anh, nhỏ giọng nói, “Anh biết em đang giận vì cái gì.”

Bảo Sinh hôn khóe mắt tràn đầy bất đắc dĩ của Liên Sinh, đương nhiên anh biết cậu đang nổi giận vì điều gì. Không phải vì anh mạo hiểm cứu Tần Triệt, mà giận vì anh lại một lần nữa đặt mình vào nguy hiểm.

Liên Sinh tuyệt đối không muốn thấy Bảo Sinh gặp nguy hiểm. Nếu như đã rất cẩn thận rồi nhưng không thể ngăn cản nguy hiểm sập đến, vậy thì chỉ có thể từ bỏ.

“Không được. Việc này do anh mà có, anh phải ở lại, điều tra rõ ràng mới thôi.” Bảo Sinh nói.

Liên Sinh thở dài, “Đừng lo lắng cho em.”

Bảo Sinh sờ tóc cậu, mềm mại nói, “Anh hiểu.”

Liên Sinh ngã vào người anh, da thịt hai người dính vào nhau. Bảo Sinh đột nhiên nghĩ đến lời nói của Tần Triệt trước lúc chiếc ghế phát nổ. Tần Triệt nói, Bảo Sinh, tôi thích cậu. Anh lại nghĩ đến Mai Nhan. Mai Nhan cũng thường xuyên nói, Bảo Sinh, em thích anh.

Anh vuốt ve mái tóc mềm mại mượt mà của Liên Sinh, có chút mê mẩn nghĩ, thích, rốt cuộc là cái gì?

Hai vụ đánh bom liên tiếp, đã không chỉ đơn giản là do tội phạm ngẫu hứng. Rõ ràng, điều này đã được dự tính trước. Một lần nhắm vào người hâm mộ Bảo Sinh, một lần nhắm vào ông chủ của anh.

Tần Triệt không biết tội phạm làm sao thực hiện được. Công tác bảo an ở công ty hắn rất chặt chẽ, không ngờ có người có thể đặt bom. Nhưng những điều này không phải là việc khẩn cấp trước mắt.

Hắn đang nghĩ xem có nên nói rõ chuyện này với Bảo Sinh, Bảo Sinh đã đẩy hắn ra ngoài ban công.

“Anh biết là ai làm, đúng không?” Bảo Sinh không nói những lời thừa thãi mà đi thẳng vào vấn đề.

Tần Triệt thở dài phức tạp, “Cậu trước hết bình tĩnh đã, từ từ nghe tôi nói.”

“Kỳ thật người gặp nguy hiểm không phải tôi, là các anh, đúng không?” Bảo Sinh hung hăng, “Người gặp họa tiếp theo có thể là Liên Sinh không?”

Tần Triệt ngạc nhiên vì sự nhạy bén của Bảo Sinh, chậm rãi lắc đầu, “Tôi có lỗi. Nếu như trước đây không tiến cử cậu vào đây, có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy… Bảo Sinh, đây là cái giá phải trả của việc trở nên nổi tiếng, dù cậu có tình nguyện hay không.”

“Có phải Mai Nhan hay không?” Bảo Sinh không thèm buông tha.

Tần Triệt đứng lên, ngăn cản Bảo Sinh, “Tuyệt đối không được lỗ mãng hành động. Cậu nghe tôi nói, trước tiên cậu phải trấn tĩnh…”

Bảo Sinh nở nụ cười, anh nhẹ nhàng gạt tay Tần Triệt ra, nói, “Không có việc gì quan trọng hơn Liên Sinh.”

Ánh mắt Tần Triệt ảm đạm. Đúng rồi, chuyện trời chuyện đất cũng không quan trọng bằng Liên Sinh. Bảo Sinh không thèm quan tâm đến mê hoặc, nguy hiểm, lo lắng hay sợ hãi, chỉ cần là Liên Sinh, Bảo Sinh không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác.

Tuy nhiên, hắn không thể để Bảo Sinh gặp nguy hiểm. Hắn lao ra, nắm cánh tay của Bảo Sinh, “Chuyện này tôi sẽ giúp cậu giải quyết, trước tiên cậu phải bình tĩnh. Tôi sẽ điều tra, báo án, tôi sẽ cử người bảo vệ Liên Sinh hai tư trên hai tư. Cậu không được hồ đồ!”

Bảo Sinh nhanh chóng bước ra cửa, anh quay đầu nhìn Tần Triệt, nghiêm túc nói, “Cám ơn anh, nhưng anh không có quyền ra lệnh cho tôi.”

“Cậu là nghệ sĩ của công ty tôi, tôi phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu!”

Bảo Sinh cười, “Từ giờ trở đi không phải. Tôi từ chức, tôi sẽ không làm việc nữa.”

“Cậu…” Tần Triệt nghẹn lời. Hắn chỉ ngây người trong chốc lát, Bảo Sinh đã thoát được sự kiềm chế của hắn mà xông ra ngoài. Tần Triệt lảo đảo một chút, tức giận nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Bảo Sinh, lấy điện thoại ra, gọi một dãy số, “Lôi Tử, chú mày cho vài người đến đại học XX tìm một sinh viên năm hai tên là Liễu Liên Sinh. Dù bằng cách nào cũng phải đem cậu ta không hề hấn gì đến chỗ này của anh! Mẹ nó, không phải bắt cóc, an toàn, đưa người an toàn đến!”

Tần Triệt lại gọi điện thoại cho Bảo Sinh, tiếng chuông nhàm chán vang lên nhưng không có người trả lời. Hắn chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lâu đến thế. Hai mươi phút sau hắn nhận được điện thoại của Lôi Tử nói Liễu Liên Sinh không ở trường học.

Trong lòng hắn có linh tính xấu, chuyện hắn lo lắng xảy ra, đã xảy ra.

Bảo Sinh lao ra khỏi công ty liền nhận được điện thoại của Mai Nhan. Anh nhận cuộc gọi, nói, “Vừa lúc tôi muốn tìm cô.”

Giọng nói của Mai Nhanh rất vui vẻ, “Anh Bảo Sinh muốn tìm em?”

“Vụ đánh bom trong hội trường và đặt bom dưới ghế Tần Triệt có phải do cô làm?”

Mai Nhan im lặng trong chốc lát, “Là em.” Giọng nói vẫn ngọt ngào như đường.

“Cô bị bệnh tâm thần!” Bảo Sinh mắng.

“Anh Bảo Sinh sao lại nói em như vậy! Đau lòng muốn chết…” Giọng nói của Mai Nhan rất suy sụp, “Đều tại em trai anh! Anh tốt với anh ta như vậy nên trong mắt mới không có em.”

“Nếu như cô dám quấy rối Liên Sinh, tôi sẽ không tha cho cô!”

Mai Nhan cười, âm thanh trong điện thoại vô cùng trong trẻo, “Nếu như bây giờ anh Bảo Sinh đến đây gặp em, em tạm thời sẽ không quấy rầy anh ta.”

Bảo Sinh nhận ra điều gì đó, đôi đồng tử bỗng nhiên trở nên thẫm màu, “Cô đang ở đâu?”

“Em chỉ nói với anh, anh không thể nói với người khác. Nếu không, anh Liên Sinh sẽ chịu đau khổ đấy.” Mai Nhan cười cợt nói tên một địa chỉ, chấm dứt cuộc gọi.

Liên Sinh giãy dụa mở mắt ra. Đầu cậu đau như búa bổ, trước khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy mê man, nửa tỉnh nửa mê, không nhận thức rõ cảnh trong mơ và hiện thực.

Đường nhìn dần dần trở nên sáng tỏ. Đập vào mắt cậu là một gian nhà kho cũ kỹ, những vệt nắng nhạt từ giữa khe ván gỗ chiếu vào, mất đi nhiệt độ sống.

Cậu mở to mắt hơn một chút. Trong gian nhà kho đổ nát dán đầy ảnh chụp, trang báo và áp phích của Bảo Sinh.

Mai Nhan ngồi trên một chiếc thùng đựng hàng lớn, ở cách đó không xa, lắc lư hai chân, miệng ngâm nga bài hát thiếu nhi.

Liên Sinh đấu tranh một chút, phát hiện tay chân cậu bị dây thừng gắt gao trói chặt. Mai Nhan phát hiện cậu đã tỉnh dậy, mỉm cười, “Tôi cứ tưởng anh thông minh lắm, hóa ra chỉ một cuộc điện thoại đã bị tôi lừa.”

Liên Sinh cười lạnh một tiếng, “Người như cô sẽ không bao giờ hiểu được quan tâm đến mức hỗn loạn.”

Mai Nhan nhảy xuống từ cái thùng, tiện tay nhặt thanh sắt ở dưới đất, đi đến, đánh vào người Liên Sinh. Vật cứng đập vào cơ thể vang lên âm thanh nặng nề, đi kèm với tiếng rên đau đớn của Liên Sinh.

“Các người đều đáng ghét như vậy.” Mai Nhan ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhăn nhó đầy đau đớn của Liên Sinh, “Ông chủ kia rất đáng ghét. Nếu như hắn không tuyên truyền, quảng cáo, sao càng ngày lại có càng nhiều người tranh giành Bảo Sinh của tôi đến vậy! Còn có anh, anh đáng ghét nhất!” Cô ta hung hăng tát Liên Sinh, “Anh dựa vào cái gì mà có thể được Bảo Sinh quan tâm nhiều như vậy! Anh dựa vào cái gì mà có thể sống cùng Bảo Sinh! Anh dựa vào cái gì mà có thể mỗi ngày đều thấy anh ấy, cùng anh ấy ăn ngủ, xem TV… Chỉ bởi vì anh là em trai anh ấy liền có thể hưởng thụ nhiều như vậy… Tôi hận anh!” Mai Nhan đứng dậy, theo mỗi lời lên án dữ tợn của cô ta, chiếc gậy sắt lại nện vào người Liên Sinh.

Lúc phụ nữ phát điên, sức lực có thể mạnh như đàn ông, thậm chí còn đáng sợ hơn đàn ông.

Liên Sinh dường như nghe được tiếng đầu khớp xương vỡ vụn. Cậu cố gắng cắn chặt răng, không phát ra tiếng gào thét đau đớn.

“Liên Sinh!” Mãi đến khi cậu nghe được tiếng gọi, mới run rẩy kêu một tiếng, “Anh ơi…”

Bảo Sinh thở hồng hộc đứng trước cánh cửa lớn của nhà kho. Anh nghe thấy tiếng gọi “Anh ơi…” của Liên Sinh, trái tim bị bóp nghẹt lại.

Rất lâu rồi anh không còn nghe Liên Sinh gọi “Anh ơi”, nhưng lúc còn bé, mỗi lần Liên Sinh bị người ta bắt nạt, cậu sẽ nức nở yếu đuối gọi anh, “Anh ơi.”

Hết chương 11

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương