Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!
-
Chương 3: Thật ra nữ chính là người bình thường
Không để bản thân chịu thiệt tôi liền lần mò xuống dưới lầu, mở cửa phòng ra đối diện là một căn phòng khác, tôi im lặng quan sát xem có người không...
"Nếu có ai đó nhảy ra thật, tôi cũng không biết mà nói gì đâu..."
Thật may là trong nhà không có ai cả, tòa nhà này có một lầu một trệt, lầu dưới là phòng khách và nhà bếp, tuy không lớn lắm nhưng thiết kế hiện đại, cách trang trí đơn giản nhưng rất sang trọng, trên tường gắn rất nhiều tranh và bằng lưu niệm. Tôi đặc biệt chú ý đến tấm hình gia đình lớn treo ở một góc riêng biệt, trong bức tranh tôi thấy một cô bé cười rất tươi , thật sự tôi nghĩ nữ chính cũng ở trong một gia đình bình thường tại sao lại bị tác giả ép vào con đường kinh khủng ấy, dù chỉ là một nhân vật đang sống trong tác phẩm lại bị tác giả tưởng tượng nhào nặn chẳng khác gì một con búp bê tình dục.
Nói đến lại thêm bực mình, chính tôi đang trải qua cuộc sống này, chỉ hy vọng may mắn hơn một chút.
Bước xuống bếp, trên bàn vậy mà đã chuẩn bị một hộp sữa, một túi giấy. Mở ra thì thấy bên trong là bánh mì ngọt, liếc mắt qua thì nhìn thấy một mẫu giấy kẹp phía dưới hộp sữa.
"Vì biết con đang nghĩ hè nên mẹ không gọi. Đồ ăn trưa mẹ đã nấu từ sáng sớm, con hâm nóng lại mà ăn. Bố và mẹ đi làm đây."
Đọc xong lời nhắn này mà khóe mắt tôi cay cay, không cha mẹ nào mà không thương con cả, nhìn cảnh này tôi lại nhớ đến mẹ của mình, cũng đã hơn nửa năm chưa về quê, công ty vừa cho nghỉ dài hạn chỉ biết suốt ngày ăn ngủ lướt web làm con sâu lười, giờ muốn gặp mẹ cũng không biết có cơ hội hay không...
Buồn rồi sẽ qua, tôi nghĩ trước mắt cứ sống thật tốt đã sau đó sẽ tìm cách trở về, đây có lẽ chỉ là một nhiệm vụ thôi nên chỉ cần tìm được nam chính là được.
Sau khi ăn xong thì đồng hồ cũng gần mười hai giờ trưa, cũng không thể tiếp tục ngủ đành ngồi suy tính phải làm sao.
"Đúng rồi, có khả năng biết sự việc trước một ngày, nhưng vừa rồi cũng thử suy nghĩ đến nhưng lại không được". Tôi nói thầm.
Vừa mới dứt lời, một loạt các hình ảnh tràn vào đầu, hình ảnh lạ với những sự việc khác nhau, tích tắc chưa đầy năm giây và dường như lưu giữ nó vào trong đầu tôi. Nhưng những sự kiện này chẳng hề ăn khớp và xuất hiện ngẫu nhiên.
"Không lẽ đây là khả năng biết trước, nhưng hồi nãy có thử suy nghĩ nhưng lại không được, hệ thống gì đó bị chậm sao"
Vừa đi vừa suy nghĩ, tôi trở lại phòng ngủ, cầm lấy cuốn sách trên giừơng xem xét một hồi.
"Đây không phải kể về cuộc đời nhân vật chính hay sao".
Đọc qua một lượt muốn xác định thời gian gặp tên Dương gì đó nhưng lại quá mơ hồ. Tác giả viết truyện này toàn tả cảnh, tả nhân vật vừa hoa mỹ vừa không thực tế lại còn chèn đủ yếu tố, giống như đi copy đoạn này chắp vào đoạn kia, nội dung thì lặp lại.
"Mệt quá!"
Nữ chính thì mâu thuẫn trong tâm hồn vừa mới từ kiêu sa không màn mọi chuyện, lại bay sang khóc sướt mướt, nếu không phải bị tâm thần phân liệt thì cũng thần kinh. Nam chính thì như " rác" lại đu theo nữ chính...
"Thế giới này thật vi diệu..."
--------
"Nếu có ai đó nhảy ra thật, tôi cũng không biết mà nói gì đâu..."
Thật may là trong nhà không có ai cả, tòa nhà này có một lầu một trệt, lầu dưới là phòng khách và nhà bếp, tuy không lớn lắm nhưng thiết kế hiện đại, cách trang trí đơn giản nhưng rất sang trọng, trên tường gắn rất nhiều tranh và bằng lưu niệm. Tôi đặc biệt chú ý đến tấm hình gia đình lớn treo ở một góc riêng biệt, trong bức tranh tôi thấy một cô bé cười rất tươi , thật sự tôi nghĩ nữ chính cũng ở trong một gia đình bình thường tại sao lại bị tác giả ép vào con đường kinh khủng ấy, dù chỉ là một nhân vật đang sống trong tác phẩm lại bị tác giả tưởng tượng nhào nặn chẳng khác gì một con búp bê tình dục.
Nói đến lại thêm bực mình, chính tôi đang trải qua cuộc sống này, chỉ hy vọng may mắn hơn một chút.
Bước xuống bếp, trên bàn vậy mà đã chuẩn bị một hộp sữa, một túi giấy. Mở ra thì thấy bên trong là bánh mì ngọt, liếc mắt qua thì nhìn thấy một mẫu giấy kẹp phía dưới hộp sữa.
"Vì biết con đang nghĩ hè nên mẹ không gọi. Đồ ăn trưa mẹ đã nấu từ sáng sớm, con hâm nóng lại mà ăn. Bố và mẹ đi làm đây."
Đọc xong lời nhắn này mà khóe mắt tôi cay cay, không cha mẹ nào mà không thương con cả, nhìn cảnh này tôi lại nhớ đến mẹ của mình, cũng đã hơn nửa năm chưa về quê, công ty vừa cho nghỉ dài hạn chỉ biết suốt ngày ăn ngủ lướt web làm con sâu lười, giờ muốn gặp mẹ cũng không biết có cơ hội hay không...
Buồn rồi sẽ qua, tôi nghĩ trước mắt cứ sống thật tốt đã sau đó sẽ tìm cách trở về, đây có lẽ chỉ là một nhiệm vụ thôi nên chỉ cần tìm được nam chính là được.
Sau khi ăn xong thì đồng hồ cũng gần mười hai giờ trưa, cũng không thể tiếp tục ngủ đành ngồi suy tính phải làm sao.
"Đúng rồi, có khả năng biết sự việc trước một ngày, nhưng vừa rồi cũng thử suy nghĩ đến nhưng lại không được". Tôi nói thầm.
Vừa mới dứt lời, một loạt các hình ảnh tràn vào đầu, hình ảnh lạ với những sự việc khác nhau, tích tắc chưa đầy năm giây và dường như lưu giữ nó vào trong đầu tôi. Nhưng những sự kiện này chẳng hề ăn khớp và xuất hiện ngẫu nhiên.
"Không lẽ đây là khả năng biết trước, nhưng hồi nãy có thử suy nghĩ nhưng lại không được, hệ thống gì đó bị chậm sao"
Vừa đi vừa suy nghĩ, tôi trở lại phòng ngủ, cầm lấy cuốn sách trên giừơng xem xét một hồi.
"Đây không phải kể về cuộc đời nhân vật chính hay sao".
Đọc qua một lượt muốn xác định thời gian gặp tên Dương gì đó nhưng lại quá mơ hồ. Tác giả viết truyện này toàn tả cảnh, tả nhân vật vừa hoa mỹ vừa không thực tế lại còn chèn đủ yếu tố, giống như đi copy đoạn này chắp vào đoạn kia, nội dung thì lặp lại.
"Mệt quá!"
Nữ chính thì mâu thuẫn trong tâm hồn vừa mới từ kiêu sa không màn mọi chuyện, lại bay sang khóc sướt mướt, nếu không phải bị tâm thần phân liệt thì cũng thần kinh. Nam chính thì như " rác" lại đu theo nữ chính...
"Thế giới này thật vi diệu..."
--------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook