Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!
-
Chương 16: Không phải lúc nào mọi chuyện cũng đi theo kịch bản
Cả buổi sáng trôi qua thật nhàm chán.
Ngoài việc dặn dò đủ kiểu, thời gian còn lại là làm bài khảo sát: khảo sát những môn học sinh yêu thích nhất, môn ghét nhất, đăng ký sở trường... nhưng đó chỉ là công việc của "dân thường" mà tôi mơ ước, công việc của người làm quan như chúng tôi mới cực khổ. Chúng tôi ở đây chính là ngài tổng quản thái giám và tiểu thái giám là tôi.
Cứ tưởng đi học là thoát khỏi việc đánh máy như hồi còn đi làm, ai dè kiếp này vẫn phải tiếp tục công việc ấy. Nhận hết mọi thông tin và kết quả các học sinh trong lớp để xem xét, thu thập bài khảo sát, làm báo cáo phân nhóm, tạo bảng điểm danh, sơ đồ thống kê học lực và thang điểm,...
Tất cả công việc trên tôi đều làm xong vào buổi sáng. Khi giao lại kết quả cho tên Nghiêm thái giám, cậu ta nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
- Không ngờ thật đó, hồi nãy còn than trời than đất bây giờ lại làm xong công việc người thường phải mất hai ngày, cậu bị tâm thần phân liệt à.
" Tâm thần phân liệt cái đầu cậu..."
Tôi xỉa xói.
- Một câu khen tôi vào miệng cậu thành một câu chửi, cậu thật có tài. Tôi nói cậu là thái giám đâu có ngoa, nam không ra nam nữ không ra nữ chỉ thích ghen ăn tức ở với người khác...
- Cậu... cậu...
- Tôi không phải họ hàng của bạn, bạn làm ơn đừng gọi mình là cậu chú gì cả nha!
...
- Cô cũng không hơn tôi đâu, tiểu lâm tử!
Cậu ta vớt vát.
- Bạn này nha, mình đã nói không có họ hàng gì với bạn cả nên đừng xưng cô hay dì nữa, mình tổn thọ!
"Chiêu cũ xài lại với tôi không có hiệu quả đâu nên đừng lôi tiểu thái giám đấy ra..."
- Tôi...
- Bạn đừng nói nữa, càng nói càng sai đó!
Nhìn mặt cậu ta nghẹn một cục tức không thể nói ra, lòng tôi vui sướng biết bao nhiêu. Cậu ta không phải là nhân vật trong truyện nên tôi không sợ, tuổi đời tôi con lớn hơn cậu ta nữa mà.
Không thể chịu đựng ánh mắt khiêu khích của tôi nên cậu ta đứng dậy bỏ ra ngoài.
- Ê, đi đâu vậy?
- Đi nộp kết quả... mà tôi có tên không phải ê ê...
Cậu ta gắt gỏng.
- Rồi rồi, anh Nghiêm đi làm việc của mình cho nghiêm túc đi ạ.
Lần này cậu ta không thèm nói nữa mà đi luôn một mạch.
- Oa, cậu gan thật đó!
Người vừa nói là một bạn nữ để tóc ngắn như con trai.
- Gan ở đâu, mình chỉ có mỗi cái gan nằm trong bụng thôi.
- Cậu hài hước thật đó... ha ha...
- Mình thấy có gì hài hước đâu.
Bạn nữ nhìn tôi ngượng ngùng.
- À, hồi nãy mình thấy bạn nói chuyện với tên lớp trưởng vui lắm, nhìn mặt cậu ta lúc đó mà tớ cảm thấy hả hê.
- Bộ trong lớp ghét cậu ta lắm à?
- Nói ghét cũng không phải, nói thích cũng không đúng. Mọi chuyện cậu ta làm rất tốt đều vì lợi ích của lớp, nhưng mà đôi khi quá nghiêm khắc chấp hành nội quy, không tha cho người nào nên dần dần bị xa lánh.
- Ồ.
- Mà cậu cũng thấy đó cậu ta rất nóng tính.
- Dễ giận và đỏ mặt nữa.
Tôi cũng vào góp vui.
- Đúng rồi đó... Nhưng cậu lại có cách trị cậu ta.
- A ha... tiểu nữ không dám nhận...
Che che miệng.
- Haha... lại đây đại gia thưởng cho nào...
Vẫy vẫy.
- Nam nữ thọ thọ bất thân...
Hai chúng tôi trêu đùa nhau một hồi.
- Nói chuyện với cậu vui quá cơ... quên giới thiệu tên, tên tớ là...
- Nguyệt phải không?
Tôi chen ngang.
- Sao cậu biết?
- Thì... thì nghe mấy bạn kia gọi cậu.
- Vậy hả, chúng ta kết bạn đi.
-Ừm.
" Hú hồn hú vía, dù biết trước cậu ta là ai nhưng lại buột miệng nói ra... kiềm chế... phải kiềm chế suy nghĩ trong đầu lại..."
Đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng người gọi mình.
- Thiên Tuyết, Thiên Tuyết!
" Cái tên đã đủ sến rồi nên đừng gọi hoài được không".
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra là Tuấn Kiệt.
- A, a Tuấn Kiệt kìa, cậu ta tìm ai vậy... là con nhỏ đó...
Thật tình là tôi không muốn gặp nhưng cả lũ con gái nhao nhao lên ồn ào, bực mình quá đi mất.
- Cậu tới có việc gì không?
Cậu ta đặt tay lên vai tôi.
Sởn gai ốc.
- Sáng nay mình qua nhà rủ cậu đi học thì không có ai ở nhà cả, đến lớp tìm cậu thì nghe nói cậu chuyển lớp, sao vậy?
- Tớ tự nhiên không thích học lớp đó nữa, tớ thấy hơi áp lực...
- Có phải vì tên Dương đó không?
- Tuyệt đối không phải!
" Chết, hơi làm quá rồi..."
- Vậy à!
Tôi nhìn thấy khuôn mặt cậu ta rạng rỡ hẳn.
- Cảm ơn món quà lúc trước cậu tặng nhé.
- Quà, quà nào... à không có gì đâu cậu thích là tốt rồi.
Lúc trả lời câu kia, cậu ta có chút ngập ngừng, trong truyện có nói về hai người này xem ra cậu ta là em sinh đôi của Tuấn Kiệt rồi.
"Hai người này đều yêu nữ chính cơ chứ..."
- Vậy trưa nay cậu đi ăn cơm với tớ nhé!
- Mình đi cùng với bạn trong lớp rồi, mình đang làm quen lớp mới nên...để lần sau nhé.
- Ờ, không sao... chiều tớ sẽ đợi cậu về chung nhé!
- À... ờ.
- Mình còn một số công việc trong lớp, các bạn ấy đang đợi mình... mình vào trước nhé. Chào cậu.
Tôi xoay người bước nhanh vào trong lớp. Tiếng cậu ta gọi với phía sau.
- Gặp lại cậu sau.
...
Vào trong lớp, tôi cẩn thận nhìn ra ngoài, cậu ta đi rồi... thở phào nhẹ nhõm.
-Không ngờ cậu còn quen hoàng tử nữa nha!
"Cô bạn Nguyệt tới bà tám rồi"
- Cậu ta là bạn học của mình từ khi còn nhỏ... hoàng tử?
- Cậu không biết sao? Là biệt hiệu dành cho hai hot boy nổi tiếng nhất trường ta. Thế tử là Dương Hạ Vũ, hoàng tử là Phan Tuấn Kiệt.
" Và thái giám Vũ Văn Nghiêm, bộ ba quá hợp còn gì...". Tôi nghĩ thầm.
- Đây là các hot boy đủ tiêu chuẩn đẹp trai, học giỏi, nhà giàu. Tuấn Kiệt không giàu bằng Dương Hạ Vũ nên chỉ có thể làm hoàng tử thôi.
" Một đám đạt tiêu chuẩn não tàn đu theo một con não ngắn... ngay cả bây giờ tôi vẫn phải chửi nữ chính..."
- Cậu học lớp A nên ít tiếp xúc với các bạn ngoài lớp lắm nhỉ? Trường mình còn lập hai fan club cho hai người này nữa, một là ở...
- Cho tớ hỏi điều này được không?
Còn để cậu ta nói thao thao bất tuyệt như vậy chắc tôi không chịu nổi đâu.
- Cậu hỏi đi.
- Tại sao lúc tớ mới vào lớp các bạn chỉ trỏ tớ nhiều vậy...
- À thì...
Cậu ta gãi gãi đầu.
- Cậu nói muốn làm bạn với mình mà, cậu thử nói cho mình nghe xem với. Mình không muốn người ta bàn tán về mình mà mình không biết...
Tôi đánh đòn tâm lý. Cậu ta do dự.
- Nói nhỏ cậu nghe thôi nhé đừng kể với ai!
Vâng, đây chính là câu mở đầu cho mọi bí mật mà sau này ai cũng biết.
- Ừ, cậu nói đi!
Cậu ta suy nghĩ một lát rồi kể lại một câu chuyện xưa. Đại khái là thế này: Một con bán bánh bèo muốn trèo cao lấy một thằng địa chủ, nhưng trong quá trình đó lại bị ba mẹ và dân chúng xung quanh phản đối. Sau đó nhảy ra thêm một thằng con quan tranh giành con bánh bèo ấy. Mọi người không thể làm gì giải thoát hai người đàn ông khỏi con bánh bèo ấy nên chuyển tất cả sự hận thù vào con đó. Từ đó hội anti fan được thành lập.
" Từ bây giờ tôi trở thành kẻ thù chung của con gái toàn trường con mẹ nó rồi!"
Cuộc sống tươi đẹp biết bao... tôi phải rời xa em rồi!
_______________
Ngoài việc dặn dò đủ kiểu, thời gian còn lại là làm bài khảo sát: khảo sát những môn học sinh yêu thích nhất, môn ghét nhất, đăng ký sở trường... nhưng đó chỉ là công việc của "dân thường" mà tôi mơ ước, công việc của người làm quan như chúng tôi mới cực khổ. Chúng tôi ở đây chính là ngài tổng quản thái giám và tiểu thái giám là tôi.
Cứ tưởng đi học là thoát khỏi việc đánh máy như hồi còn đi làm, ai dè kiếp này vẫn phải tiếp tục công việc ấy. Nhận hết mọi thông tin và kết quả các học sinh trong lớp để xem xét, thu thập bài khảo sát, làm báo cáo phân nhóm, tạo bảng điểm danh, sơ đồ thống kê học lực và thang điểm,...
Tất cả công việc trên tôi đều làm xong vào buổi sáng. Khi giao lại kết quả cho tên Nghiêm thái giám, cậu ta nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
- Không ngờ thật đó, hồi nãy còn than trời than đất bây giờ lại làm xong công việc người thường phải mất hai ngày, cậu bị tâm thần phân liệt à.
" Tâm thần phân liệt cái đầu cậu..."
Tôi xỉa xói.
- Một câu khen tôi vào miệng cậu thành một câu chửi, cậu thật có tài. Tôi nói cậu là thái giám đâu có ngoa, nam không ra nam nữ không ra nữ chỉ thích ghen ăn tức ở với người khác...
- Cậu... cậu...
- Tôi không phải họ hàng của bạn, bạn làm ơn đừng gọi mình là cậu chú gì cả nha!
...
- Cô cũng không hơn tôi đâu, tiểu lâm tử!
Cậu ta vớt vát.
- Bạn này nha, mình đã nói không có họ hàng gì với bạn cả nên đừng xưng cô hay dì nữa, mình tổn thọ!
"Chiêu cũ xài lại với tôi không có hiệu quả đâu nên đừng lôi tiểu thái giám đấy ra..."
- Tôi...
- Bạn đừng nói nữa, càng nói càng sai đó!
Nhìn mặt cậu ta nghẹn một cục tức không thể nói ra, lòng tôi vui sướng biết bao nhiêu. Cậu ta không phải là nhân vật trong truyện nên tôi không sợ, tuổi đời tôi con lớn hơn cậu ta nữa mà.
Không thể chịu đựng ánh mắt khiêu khích của tôi nên cậu ta đứng dậy bỏ ra ngoài.
- Ê, đi đâu vậy?
- Đi nộp kết quả... mà tôi có tên không phải ê ê...
Cậu ta gắt gỏng.
- Rồi rồi, anh Nghiêm đi làm việc của mình cho nghiêm túc đi ạ.
Lần này cậu ta không thèm nói nữa mà đi luôn một mạch.
- Oa, cậu gan thật đó!
Người vừa nói là một bạn nữ để tóc ngắn như con trai.
- Gan ở đâu, mình chỉ có mỗi cái gan nằm trong bụng thôi.
- Cậu hài hước thật đó... ha ha...
- Mình thấy có gì hài hước đâu.
Bạn nữ nhìn tôi ngượng ngùng.
- À, hồi nãy mình thấy bạn nói chuyện với tên lớp trưởng vui lắm, nhìn mặt cậu ta lúc đó mà tớ cảm thấy hả hê.
- Bộ trong lớp ghét cậu ta lắm à?
- Nói ghét cũng không phải, nói thích cũng không đúng. Mọi chuyện cậu ta làm rất tốt đều vì lợi ích của lớp, nhưng mà đôi khi quá nghiêm khắc chấp hành nội quy, không tha cho người nào nên dần dần bị xa lánh.
- Ồ.
- Mà cậu cũng thấy đó cậu ta rất nóng tính.
- Dễ giận và đỏ mặt nữa.
Tôi cũng vào góp vui.
- Đúng rồi đó... Nhưng cậu lại có cách trị cậu ta.
- A ha... tiểu nữ không dám nhận...
Che che miệng.
- Haha... lại đây đại gia thưởng cho nào...
Vẫy vẫy.
- Nam nữ thọ thọ bất thân...
Hai chúng tôi trêu đùa nhau một hồi.
- Nói chuyện với cậu vui quá cơ... quên giới thiệu tên, tên tớ là...
- Nguyệt phải không?
Tôi chen ngang.
- Sao cậu biết?
- Thì... thì nghe mấy bạn kia gọi cậu.
- Vậy hả, chúng ta kết bạn đi.
-Ừm.
" Hú hồn hú vía, dù biết trước cậu ta là ai nhưng lại buột miệng nói ra... kiềm chế... phải kiềm chế suy nghĩ trong đầu lại..."
Đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng người gọi mình.
- Thiên Tuyết, Thiên Tuyết!
" Cái tên đã đủ sến rồi nên đừng gọi hoài được không".
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra là Tuấn Kiệt.
- A, a Tuấn Kiệt kìa, cậu ta tìm ai vậy... là con nhỏ đó...
Thật tình là tôi không muốn gặp nhưng cả lũ con gái nhao nhao lên ồn ào, bực mình quá đi mất.
- Cậu tới có việc gì không?
Cậu ta đặt tay lên vai tôi.
Sởn gai ốc.
- Sáng nay mình qua nhà rủ cậu đi học thì không có ai ở nhà cả, đến lớp tìm cậu thì nghe nói cậu chuyển lớp, sao vậy?
- Tớ tự nhiên không thích học lớp đó nữa, tớ thấy hơi áp lực...
- Có phải vì tên Dương đó không?
- Tuyệt đối không phải!
" Chết, hơi làm quá rồi..."
- Vậy à!
Tôi nhìn thấy khuôn mặt cậu ta rạng rỡ hẳn.
- Cảm ơn món quà lúc trước cậu tặng nhé.
- Quà, quà nào... à không có gì đâu cậu thích là tốt rồi.
Lúc trả lời câu kia, cậu ta có chút ngập ngừng, trong truyện có nói về hai người này xem ra cậu ta là em sinh đôi của Tuấn Kiệt rồi.
"Hai người này đều yêu nữ chính cơ chứ..."
- Vậy trưa nay cậu đi ăn cơm với tớ nhé!
- Mình đi cùng với bạn trong lớp rồi, mình đang làm quen lớp mới nên...để lần sau nhé.
- Ờ, không sao... chiều tớ sẽ đợi cậu về chung nhé!
- À... ờ.
- Mình còn một số công việc trong lớp, các bạn ấy đang đợi mình... mình vào trước nhé. Chào cậu.
Tôi xoay người bước nhanh vào trong lớp. Tiếng cậu ta gọi với phía sau.
- Gặp lại cậu sau.
...
Vào trong lớp, tôi cẩn thận nhìn ra ngoài, cậu ta đi rồi... thở phào nhẹ nhõm.
-Không ngờ cậu còn quen hoàng tử nữa nha!
"Cô bạn Nguyệt tới bà tám rồi"
- Cậu ta là bạn học của mình từ khi còn nhỏ... hoàng tử?
- Cậu không biết sao? Là biệt hiệu dành cho hai hot boy nổi tiếng nhất trường ta. Thế tử là Dương Hạ Vũ, hoàng tử là Phan Tuấn Kiệt.
" Và thái giám Vũ Văn Nghiêm, bộ ba quá hợp còn gì...". Tôi nghĩ thầm.
- Đây là các hot boy đủ tiêu chuẩn đẹp trai, học giỏi, nhà giàu. Tuấn Kiệt không giàu bằng Dương Hạ Vũ nên chỉ có thể làm hoàng tử thôi.
" Một đám đạt tiêu chuẩn não tàn đu theo một con não ngắn... ngay cả bây giờ tôi vẫn phải chửi nữ chính..."
- Cậu học lớp A nên ít tiếp xúc với các bạn ngoài lớp lắm nhỉ? Trường mình còn lập hai fan club cho hai người này nữa, một là ở...
- Cho tớ hỏi điều này được không?
Còn để cậu ta nói thao thao bất tuyệt như vậy chắc tôi không chịu nổi đâu.
- Cậu hỏi đi.
- Tại sao lúc tớ mới vào lớp các bạn chỉ trỏ tớ nhiều vậy...
- À thì...
Cậu ta gãi gãi đầu.
- Cậu nói muốn làm bạn với mình mà, cậu thử nói cho mình nghe xem với. Mình không muốn người ta bàn tán về mình mà mình không biết...
Tôi đánh đòn tâm lý. Cậu ta do dự.
- Nói nhỏ cậu nghe thôi nhé đừng kể với ai!
Vâng, đây chính là câu mở đầu cho mọi bí mật mà sau này ai cũng biết.
- Ừ, cậu nói đi!
Cậu ta suy nghĩ một lát rồi kể lại một câu chuyện xưa. Đại khái là thế này: Một con bán bánh bèo muốn trèo cao lấy một thằng địa chủ, nhưng trong quá trình đó lại bị ba mẹ và dân chúng xung quanh phản đối. Sau đó nhảy ra thêm một thằng con quan tranh giành con bánh bèo ấy. Mọi người không thể làm gì giải thoát hai người đàn ông khỏi con bánh bèo ấy nên chuyển tất cả sự hận thù vào con đó. Từ đó hội anti fan được thành lập.
" Từ bây giờ tôi trở thành kẻ thù chung của con gái toàn trường con mẹ nó rồi!"
Cuộc sống tươi đẹp biết bao... tôi phải rời xa em rồi!
_______________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook