Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!
Chương 14: Trường học là chiến trường thu nhỏ

Cuối cùng cũng đã đến trường.

Tâm trạng vui sướng lúc ban nãy giờ đã tan biến hết, hiện giờ tôi rất chán nản... Nơi đây chính là nơi bắt đầu mọi chuyện.

Sáng nay bố mẹ muốn đưa tôi tới trường nhưng tôi lại từ chối, giờ nghĩ lại thấy hối hận. Cứ cảm giác mọi chuyện không chân thực...

Cổng trường ngay trước mắt tráng lệ, hoa mĩ, to lớn đại diện cho tầng lớp con nhà giàu, xung quanh đều là xe hơi đưa đón học sinh... Tôi thật hoài niệm ngôi trường cũ của mình. Đã từng có thời gian tôi và mấy thằng bạn ước mơ trường sẽ bị sập, bị cháy các kiểu... Sau đó trường sẽ cho học sinh nghỉ học, sẽ không bị thi lại, kiểm tra... nhưng đó chính là hoài niệm, tôi nhớ trường cũ mình biết bao, không mới, không đẹp, không lộng lẫy như nơi đây... ở đó chỉ có kỷ niệm mà mỗi học sinh đều lưu luyến... ghét trường lúc đó bao nhiêu khi xa rồi thì mãi nhớ...

Vỗ vỗ má lấy lại tinh thần, tôi tự động viên mình bằng cách nghĩ về những truyện teen ngày xưa mà mình hay đọc, thường thì sẽ có một người hay nhóm người bá đạo nào đó từ nứơc ngoài bay về Việt Nam học lại cấp ba, sau khi có hơn chục cái bằng cử nhân của đủ trường đại học, môt nhóm hẹn nhau đi học trễ, vào phòng hiệu trưởng đạp cửa cái bốp, hỏi lớp học đâu, sau đó ông thầy hiệu trưởng run run chỉ cho đám đó...

"Ha ha ha..."

Thực tế thì phũ phàng, nếu bạn đi học trễ ông thầy giám thị hay bác bảo vệ sẽ nhốt bạn bên ngoài, ghi tên vào sổ kỷ luật, đầu tuần được nêu danh , trừ khi bạn là con ruột của mấy ổng mới được tha. Còn việc thầy hiệu trưởng thì hãy mơ đi, ngài ấy sẽ tặng bạn tờ giấy đình chỉ học vô thời hạn vì tội vô kỷ luật, xúc phạm thầy cô, phá hoại của công... Cho nên cứ làm học sinh ngoan đi... Thích gây sự chú ý làm gì...

Lúc nhớ đến những chuyện này tôi lại thấy buồn cười, cầm tờ giấy báo vào lớp mà cảm thấy vui vẻ hẳn. Lớp tôi được bố chuyển qua là lớp B1. Nhìn theo một hướng rồi đi thẳng về phía trước, quẹo phải, leo lên lầu 1. Tôi làm mọi việc cực kỳ lưu loát, nói ra phải cảm ơn khả năng biết trước sự việc một ngày này, lâu lâu cũng giúp ích cho tôi tránh được những sự việc râu ria.

Trường rộng 174 ha, quá rộng lớn với cái thành phố đông đúc này. Một cái cổng thôi đã đủ cho hơn chục chiếc xe đi vào đưa đón, khuôn viên trừơng thôi cũng gần bằng một cái sân banh, đủ cho một đội quân duyệt binh.

Đúng là quá sức tưởng tượng, lần sau tôi phải sắm một chiếc xe đạp điện mới được, đi bộ vào lớp chỉ có mà bị trễ học. Tôi nguyền rủa những đứa đang đi xe hơi kia...

Trường học cũng chia theo từng cấp bậc, lớp A sẽ bao gồm một dãy ở tầng trệt, tất cả 6 phòng là: phòng nhạc, phòng thí nghiệm, phòng địa- sử, phòng tài liệu- sách và máy tính, phòng thể chất, cuối cùng là phòng nghỉ có toilet, giường, tủ đựng đồ riêng, đặc biệt các thầy cô chỉ dạy một lớp này, tất nhiên chỉ dành riêng biệt cho lớp A... Nơi những cô ấm cậu chiêu gia đình giàu nức vách học hành và vui chơi.

Đọc những điều này trong sổ tay giới thiệu trường mà lòng tôi đau như cắt... không dễ gì có cơ hội tôi được trải nghiệm cuộc sống học hành xa hoa như quý tộc. Bây giờ phải cắn răng buông tay vì hoàn cảnh khi chưa cơm cháo được gì...

"Tiếc... quá tiếc..."

Vì phân chia theo cấp bậc nên cơ sở vật chất ở các lớp đều khác nhau, lớp A tầng trệt, lớp B lầu 1 cứ như vậy tăng lên, có thang máy qua mỗi tầng, càng về sau số lượng các lớp tăng, số phòng chuyên biệt cũng ít lại, đến lớp cuối cùng là phải đi mượn các lớp còn lại nếu muốn học riêng, nếu không sẽ học trong hội trường lớn với các lớp cùng dãy. Lớp B có ba lớp, 4 phòng riêng, ko có phòng nghỉ và thể chất. Lớp F cuối cùng, có 7 lớp. Đa số là con nhà khá giả tầm trung muốn con mình được tiếng tăm khi vào trường lớn. Lớp A 2 lớp, mỗi lớp 20 học sinh. Các lớp còn lại là 25 học sinh. Trường tổng cộng 3 khối, chưa tính các lớp học đặc biệt dành cho những nhà giàu có con bị khiếm khuyết và tài năng bẩm sinh...

Nhìn qua danh sách phân bố lớp học mà tôi phải rùng mình. Trường học còn phân chia như thế thử hỏi làm sao không có nước mạnh nước yếu, phân hóa giàu nghèo, người chủ và người làm công...

________

Con người tự đặt ra cái thang so sánh, tự nó cũng biến thành một chiến trường rồi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương