Không Sạch
-
Chương 19
Ngày ngày trôi qua, Giang Tiểu Nhạc giống như rất bận rộn, cậu cũng ít tới, thời điểm Trần Thúc phát giác có chút không quen nhưng hắn tưởng Giang Tiểu Nhạc đã trưởng thành, khả năng còn thích người khác, cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Nhưng Trần Thúc vẫn là nhịn không được mà trong lòng mắng cậu có sắc quên bạn.
Giữa hè nóng nực, mưa to qua đi càng thêm oi bức.
Trần Thúc không thích hai mùa hạ và đông, một cái nóng, một cái lạnh, đều không cho người ta cảm giác thoải mái.
Nhớ tới năm đó hắn mang theo Trần Khinh đi vào thành phố H, không có tiền, trong phòng không có điều hòa, một cái quạt cũ kẽo kẹt kẽo kẹt, thổi ra đều là khí nóng, trên giường chiếu trúc cũng nóng, Trần Thúc ngủ một lúc lại phải lấy khăn lông ướt lau một lần lại một lần.
Hắn cùng Trần Khinh ngủ trên giường gỗ nhỏ, Trần Khinh ngủ đến người đầy mồ hôi, sống lưng tái nhợt gầy yếu nổi lên rôm ngứa, Trần Khinh muốn gãi, Trần Thúc nắm tay y không cho y gãi, thật cẩn thận mà rắc phấn rôm lên trên lưng mạt y.
Trần Thúc nói "Có phải rất khó chịu không?"
Trần Khinh lắc đầu, "Không khó chịu, chỉ là hơi ngứa."
Y nói, "Anh trai, phấn rôm này thơm quá."
Nói xong, Trần Khinh duỗi tay lấy một ít phấn, trực tiếp chạm lên trên mặt Trần Thúc, một mặt trắng bệch, nhìn có chút buồn cười.
Trần Thúc cũng không tức giận, cười khanh khách mà nhìn Trần Khinh, Trần Khinh cũng cười, một đôi mắt cong cong, đuôi lông mày khóe mắt đều là sạch sẽ, ý cười trẻ con.
"Nghĩ cái gì?" Ngực ăn đau, Trần Thúc run rẩy, một khối thân thể nóng bỏng đè nặng lên hắn, ngón cái vuốt ve lỗ tai hồng nhạt của hắn, đem lọn tóc đen vén lên.
Trần Thúc hừ nhẹ một tiếng, hắn đã đạt cao trào, đồ vật phía dưới của Trương Sinh còn cắm ở bên trong hắn.
Trương Sinh người này mặc dù làm tình dịu dàng chu đáo, từ trước đến nay chưa từng làm hắn khó chịu nhưng lần nay lại hết sức dính người, phảng phất muốn phát tiết cái gì.
Thân thể dính dính, Trần Thúc muốn đi tẩy sạch lại bị Trương Sinh ôm eo, Trương Sinh nhìn Trần Thúc, ôn nhu nói: "A Thúc, làm thêm một lần đi."
Trần Thúc liếc mắt nhìn Trương Sinh một cái, hắn chỉ quan tâm đến việc tiền trao cháu múc, Trương Sinh tự nhiên cũng biết mà nay muốn làm lại hỏi ý hắn, giống như quan hệ của bọn họ không phải khách làng chơi cùng kỹ nam.
Chờ đến khi hai người xuống giường lần nữa, ban ngày đã qua đi.
Trần Thúc đưa Trương Sinh xuống lầu, đầu ngón tay hắn kẹp điếu thuốc, Trương Sinh nhìn hắn, hiếm thấy mà cũng hút một điếu.
Hai người ở ngõ nhỏ an tĩnh mà nhìn nhau, một điếu thuốc đốt tới một nửa, Trương Sinh đưa đầu lại gần hôn Trần Thúc, nói: "A Thúc, cùng tôi đi."
Trần Thúc hơi hơi nheo lại đôi mắt, hắn không để bụng vẻ mặt bên ngoài bình tĩnh bên trong nôn nóng của Trương Sinh, nhưng lời nói này lại vượt rào.
Trần Thúc cười một chút, nói: "Đừng nói giỡn."
Trương Sinh sờ sờ khóe miệng hắn nói: "Tôi không có nói giỡn."
Trên mặt Trần Thúc ý cười đã biến mất, mặt không biểu tình mà nhìn Trương Sinh, Trương Sinh nói: "Chỉ cần em đáp ứng, chúng ta liền có thể ở bên nhau, em cũng có thể rời khỏi nơi này, bắt đầu lại một lần nữa."
Ánh mắt Trần Thúc dừng trên mặt Trương Sinh, hắn trầm mặc giây lát, run run khói bụi, nói: "Trở về đi."
Trương Sinh nhìn Trần Thúc, trong tay là tờ tiền, sắc mặt lại bá đạo, Trương Sinh buông lỏng tay, điếu thuốc rơi trên mặt đất, đạp một cái liền dập tắt, Trương Sinh nói: "A Thúc, tôi muốn kết hôn."
"Về sau sẽ không đến nữa."
Trần Thúc sửng sốt, ánh mắt trở nên lạnh băng chán ghét, hắn nói: "Cút".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook