Không Quen
-
Chương 49: Tôi đồng cảm với nó, giống như tôi thương hại bà
Món riêng tháng 9 cách vườn hoa Tố Mỹ một khoảng, Lật Đình cưỡi xe điện nhỏ chở Lật Hàm về, Lật Hàm ngồi ở phía sau vững vàng ôm eo Lật Đình, tựa đầu trên lưng cậu, mặc dù rất yên tĩnh, nhưng Lật Đình biết Lật Hàm vẫn đang rơi nước mắt, vì áo thun của mình đã bị thấm ướt một mảng.
Sau khi đi mười mấy phút, xe điện dừng trước biệt thự, Lật Đình đợi chốc lát vẫn không thấy Lật hàm phản ứng, cậu hơi nghiêng đầu liếc nhìn đối phương, hỏi: “Rất đau?”
Ban đầu Lật Hàm không nói, một lúc sau mới khẽ gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu.
Lật Đình hiểu cậu ta rất rõ, thoáng cái đánh trúng điểm yếu của Lật Hàm, hỏi: “So với đau lòng, đàn ông gặp phải chuyện này không phải nên tức giận hơn sao?” Dù là chửi bậy với mình cũng bình thường hơn ôm mình khóc lóc.
Cuối cùng Lật Hàm ngẩng đầu lên, mắt đã sưng thành quả óc chó, oán giận lại ấm ức: “Cho tới bây giờ… chưa từng có ai đánh em.” Cha không, mẹ cũng không, người thân bạn bè càng không có khả năng, chuyện ngày hôm nay khiến cho Lật Hàm luôn luôn ngoan ngoãn làm cho người ta thích nhận lấy một cú đả kích gần như hủy diệt về lòng tự trọng, so với thể xác, tâm lý của cậu ta rõ ràng đau hơn.
Lật Đình bước xuống xe, không an ủi cũng không đau lòng người em trai này, giọng nói vẫn tỉnh táo như cũ: “Trước kia không có, nhưng thế giới này rộng như vậy, làm sao có thể ai ai cũng thương yêu mày thiện cảm với mày? Tại sao mày vẫn luôn phải cố chấp như vậy để được tất cả mọi người thích?”
Lời này nói đến độ Lật Hàm sững sờ, không nói đến bình thường tới bây giờ Lật Đình không dùng giọng điệu dạy dỗ này nói với cậu ta, cho dù anh trai muốn truyền dạy đạo lý cuộc sống gì cho mình, cũng không nên là bây giờ, không phải cậu nên nói xin lỗi với mình, nói sự thật hôm nay đối phương không cẩn thận liên lụy đến mình mới đúng sao?
Hơn nữa gì mà gọi là “Chấp nhất để được tất cả mọi người thích?” Một người mình thích gần đây không thích mình một chút nào.
Nghĩ đến chuyện này, liên đới với những gì xảy ra lúc nãy, Lật Hàm không kìm được đau lòng hơn.
“Anh đang nói Phương, Phương Hòe Ninh hả? Anh ta trốn tránh em, lại… quan tâm anh, có phải anh cảm thấy rất đắc ý đúng không?” Lật Hàm kích động quýnh lên, nói không lựa lời.
Nghe thấy cái tên này, khiến Lật Đình luôn mặt không cảm xúc chợt lóe ánh mắt, trong mắt nhuộm một chút lạnh lẽo.
Nhưng sự kiên nhẫn của cậu cực kém vậy mà không hề tức giận, cậu chỉ im lặng thật lâu, bỗng nhiên nói: “Lật Hàm, mày nên trưởng thành rồi.”
Lật Hàm nói nặng lời xong cũng biết không đúng, tựa như vô số lần ở quá khứ, nước mắt dâng lên, vội vàng nói xin lỗi.
“Xin lỗi, anh ơi, em…”
Anh ơi? truyenfull là ĐĨ CHÓ, cả họ bị thông cúc
Lật Đình lắc đầu, ngắt lời cậu ta: “Trò chơi anh trai tốt em trai tốt, tao còn có thể chơi với mày mấy năm nữa?”
Câu nói này rất nhẹ, lại nặng hơn bất kể trách móc gì, lập tức đập Lật Hàm bối rối, sắc mặt tái xanh đứng ở đó.
Lật Đình lại không nhìn cậu ta, trực tiếp khóa xe điện đi đến trước biệt thự gõ cửa, người cũng đã mang về, không có lý do vứt xuống liền đi, hai vị này cũng nên gặp một lần.
Người giúp việc mở cửa rất nhanh, vừa thấy là Lật Đình lông mày nhíu lại ngay tức khắc, nhưng lúc thấy Lật Hàm cách đó không xa, sắc mặt người làm thay đổi lớn, to tiếng gọi “Ông Lật, bà Lật!!!”
Không bao lâu Địch Vi đã đi ra, hôm nay Lật Nhĩ Dương cũng ở nhà, hai vợ chồng nhìn thấy hai anh em vẻ mặt y chang người hầu, nhưng Địch Vi rõ ràng khoa trương hơn một chút, lướt qua Lật Đình, nhanh chân lao ra kéo con trai lại, sốt ruột nhìn mặt cậu ta.
“Hàm Hàm, làm sao đây? Tại sao bị thương? Mau cho mẹ nhìn xem, không khóc, không khóc…”
Lật Hàm bị đả kích nhiều lần, bị hỏi như vậy, khóc càng dữ tợn, mắt vẫn không dám tin nhìn anh trai cậu ta.
Mà ánh mắt này trong cái nhìn của Địch Vi là truyền tin rõ ràng nhất, bà ta và Lật Nhĩ Dương cũng cùng nhìn về phía Lật Đình, trong mắt tràn đầy chất vấn.
Lật Đình không cần họ mở miệng, nghĩ cũng biết người này lần một lần hai được đưa về từ trong tay cậu không phải say thì là bị thương, giải thích thế nào cũng cảm thấy dư thừa. Vả lại hôm nay đúng là Lật Hàm bị mình liên lụy, cho nên Lật Đình thừa nhận rất ngắn gọn.
“Người muốn đánh tôi nhận lầm người, đã đánh nó, tôi xin lỗi.”
Địch Vi nghe xong, một tay lau nước mắt cho con trai, một tay đã siết chặt thành nắm đấm, bà ta tức giận nhìn về phía Lật Nhĩ Dương, tựa như muốn bảo chồng ra mặt cho mình. Song khi Lật Nhĩ Dương mở miệng lại là vài câu thuyết giáo cũ. Địch Vi không chịu nổi ngắt lời ông ta.
Nếu đổi lại ngày thường có lẽ bà ta còn có thể miễn cưỡng duy trì phong thái, nhưng là việc liên quan đến bảo bối của bà ta, Địch Vi đâu chú ý làm bộ làm tịch, bà ta chỉ vào Lật Đình, ánh lửa trong mắt hung tợn, giọng nói cũng kích động phân nhánh.
“Lật Đình, tao biết mày chưa từng xem chúng tao như trưởng bối của mày, mày không có phép tắc mày gây họa mày phản nghịch, tao đều có thể không để vào mắt, mày hận tao oán tao cũng có thể xông về phía chúng tao nhưng Lật Hàm không giống, từ nhỏ nó đã gần gũi với mày, tưởng rằng mày thích nó nhiều lắm, nhưng Lật Đình mày để tay lên ngực tự hỏi mày thật sự coi nó là em trai hả!??”
Không giống một nhà ba người kích động ở đối diện, Lật Đình đối mặt với lên án này vẫn xem thường như cũ, khóe miệng thậm chí khinh thường giương lên mấy phần, mà sự thờ ơ này của cậu cuối cùng chọc giận Lật Nhĩ Dương bên cạnh.
Lật Đình đột nhiên giơ tay, thoáng cái ngăn cản cái tát về phía mặt mình.
Cậu bình tĩnh nhìn về phía người gọi là cha mưu tính động võ với mình, lạnh lùng nói: “Ba năm trước ông không đánh được tôi, hôm nay cũng đừng nghĩ.”
Lật Nhĩ Dương vừa định chửi to, Lật Đình đã chuyển sang Địch Vi.
Sau đó Lật Đình cười, cậu nói: “Bà sai rồi, thú thực tôi không thích Lật Hàm đến vậy, nhưng tôi cũng không ghét nó, bởi vì tôi đồng cảm với nó, giống như tôi thương hại bà.”
Thái dương Địch Vi nổi lên gân xanh: “Mày có ý gì?”
Lật Đình nhẹ nhàng hất tay Lật Nhĩ Dương ra: “Bà luôn mồm nói yêu con trai, lại bất tri bất giác nuôi nó thành kiểu phụ nữ mà mình hận nhất, chẳng lẽ bà không đáng thương?”
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Địch Vi, ý cười của Lật Đình càng sâu: “Tôi nói không đúng hả? Muốn tất cả mọi người thích, hư vinh lại tùy hứng, ngây thơ lại tàn nhẫn, vĩnh viễn tự mình, vĩnh viễn chưa trưởng thành, rất giống bà ấy… Có điều bà ấy ngốc hơn Lật Hàm một chút, ánh mắt bà ấy vẫn kém, nhờ vả sai người, cho đến trước khi chết mới tỉnh ngộ ra. Mà người có tính tình như vậy tuyệt đối không có kết thúc tốt, giống như khi gặp được hai người thật hèn hạ thật tiểu nhân thế này… đã định tan cửa nát nhà, cảnh đêm thê lương.”
Lật Đình lại nhìn về phía Lật Hàm: “Người thế này, tại sao tôi phải ghét nó, điều này chẳng lẽ không đáng được đồng cảm à?”
Nếu như Lật Đình chỉ dùng lời nói công kích hoặc nhục mạ, trước mặt mấy người có lẽ còn có thể nghiêm nghị phản bác, nhưng góc độ cậu cắt vào thực sự quá xảo quyệt sắc bén, ngay lập tức nói cho hai vợ chồng nhà họ Lật ngây người, còn có người phụ nữ trong trí nhớ kia, cậu ngập ngừng muốn mở miệng, lại hồi lâu khó mà thành lời.
Lật Đình không có hứng thú thưởng thức nét mặt của bọn họ, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, quay người muốn rời khỏi, chợt nghe thấy một tiếng khóc thút thít thảm thương.
“Anh ơi…”
Lật Đình quay đầu, nhìn về phía Lật Hàm tội nghiệp nhìn mình, lần này giọng điệu đã mang theo cảnh cáo.
“Mày làm gì tao cũng chẳng muốn tính toán với mày, nhưng mà… tránh xa Phương Hòe Ninh.”
Nói xong, trực tiếp đẩy người hầu đứng cạnh cửa, đi ra ngoài.
Cưỡi lên xe điện nhỏ của cậu, Lật Đình lái một đường ra khỏi vườn hoa Tố Mỹ, dọc đường còn phải đi qua mảng lớn khu nhà giàu, cậu nhìn thời gian, nghĩ rằng máy bay sắp hạ cánh rồi, sốt ruột định đi đường tắt, nhưng lúc này vừa rẽ khúc cong, Lật Đình đã nhận thấy bất thường, có thể nhìn thấy có một chiếc xe MiniBus luôn đi theo cậu trong gương chiếu hậu.
Lật Đình tăng chân ga, muốn bỏ rơi đối phương, nhưng chiếc xe kia sát càng ngày càng gần, ở một đầu đường chữ T, đối diện vậy mà lại có một chiếc xe đi tới, trực tiếp giáp công Lật Đình vào giữa, ép cậu đành phải dừng lại.
Lật Đình nhìn cửa mở, bảy tám người đàn ông cao lớn xuống cùng lúc trên hai chiếc xe, cuối cùng khuôn mặt quen thuộc của Thái Dương chậm rãi xuất hiện từ trong xe, không giống với sự lạnh lùng của Lật Đình đối mặt với gã, vẻ mặt Thái Dương nhìn Lật Đình là trong sự tàn nhẫn kèm theo hưng phấn nồng đậm…
“Cuối cùng bắt được mày rồi… để tao đợi rất lâu.” Thái Dương nhe răng cười nói, “Lần này làm thế nào cũng không cho mày chạy…”
** ** ** **
Ý thức được tình hình không ổn, một bên Phương Hòe Ninh đè lại Điền Điển hoảng hốt lo sợ, một bên xoay chuyển đầu óc.
Chốc lát, hắn cố gắng bình tĩnh nói: “Tuy Thái Dương không đụng đến cậu, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không lại tìm cậu gây rối, cậu cứ đợi ở đây đừng chạy lung tung, có lẽ lát nữa Lật Đình sẽ về, nơi cậu ấy làm việc tôi sẽ bảo các bạn của tôi chú ý, nửa tiếng sau nếu như vẫn không có tin tức, cậu hãy báo cảnh sát.”
“Vậy còn cậu?” Điền Điển sốt ruột hỏi, nhà khoa học sẽ không tự mình muốn đi tìm người chứ, thành phố A rộng thế kia, hắn có thể đi đâu.
Phương Hòe Ninh nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tìm được cậu ấy.”
Nói đoạn, hắn kéo cửa ra kéo hành lý rời khỏi cư xá Hữu Hữu.
Hôm nay lúc máy bay hạ cánh thời tiết vẫn rất tốt, nhưng bây giờ vậy mà đã mây đen cuồn cuộn, chân trời nặng nề, lại sắp mưa rồi.
Phương Hòe Ninh bước thật nhanh xuyên qua đường cái, một bên gọi điện thoại cho bọn Tiền Khôn và Ngụy Bình, bảo họ giúp đỡ nhìn vùng lân cận Phong Tín Tử và bể bơi, một bên không đi đâu hết, trực tiếp trở về nhà.
Lên lầu mở máy tính, Phương Hòe Ninh vào nông trường nhỏ.
Ban đầu Phương Hòe Ninh làm cái app này cho mình, trong lúc vô tình Lật Đình xâm nhập lãnh thổ riêng tư của hắn, nhìn thấy tâm sức của Phương Hòe Ninh, nhưng thật ra điều kiện tiên quyết cũng bày ra tất cả riêng tư của Lật Đình trước mặt Phương Hòe Ninh. Lúc nông trường nhỏ được cài đặt thành công chẳng khác nào máy chủ ngầm thừa nhận thu hoạch toàn bộ quyền hạn trong điện thoại của Lật Đình, kể cả danh bạ của Lật Đình, tin nhắn của cậu, còn có vị trí hoạt động của Lật Đình, hết thảy chỉ xem Phương Hòe Ninh có muốn biết hay không.
Mà lúc này đã không tới lượt Phương Hòe Ninh đưa ra nhiều lựa chọn, hắn mở hậu trường, trực tiếp thông qua GPS tìm kiếm đồng thời định vị vị trí điện thoại của Lật Đình, chỉ cần Lật Đình không tắt máy, nông trường nhỏ sẽ không bị đóng hoàn toàn, hắn cũng nhất định có thể tìm được đối phương!
Ngay khi Phương Hòe Ninh bận rộn thao tác, Tiền Khôn và Ngụy Bình cũng lần lượt gọi điện thoại đến, đều nói không nhìn thấy Lật Đình. Lúc này một trận sét đánh xẹt qua ngoài cửa sổ, mưa rào tầm tã bỗng nhiên từ trên trời trút xuống.
Cơn mưa này khiến Phương Hòe Ninh không nhịn được nghĩ đến hai đêm mưa trước kia bọn họ gặp nhau.
Lần đầu tiên mình gặp mèo con lang thang ở trạm xe, lần thứ hai cuối cùng hắn được như mong muốn dẫn mèo con về nhà, mà lần thứ ba này… mèo con đang ở đâu? Có thể gặp phải người xấu gặp phải nguy hiểm không? Lúc nào cậu lại có thể về nhà?
Quả thực Phương Hòe Ninh lòng như lửa đốt.
Cuối cùng máy tính đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm, từng chút cắt giảm mục tiêu đến thành phố, đến khu, đến đường phố, đến tòa nhà…
Phương Hòe Ninh đi theo địa chỉ kia mắt cũng phát sáng từng chút xíu, cuối cùng lại sững sờ ở đó.
Cho đến khi bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm nổ, lúc này hắn mới bỗng nhiên đứng dậy, hai ba bước đã đi về phía cửa, kéo cửa ra.
Ngoài cửa, mèo con của hắn toàn thân ướt đẫm nhỏ từng giọt đứng ở đó, vô tội mà nhìn hắn.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tranh luận về Lật Hàm từ đầu văn đến giờ đều rất lớn, tôi vẫn chưa từng trực tiếp đáp lại, viết đến đây có thể nói một chút, nhân vật này cũng không phải tồn tại vì phụ trợ Lật Đình, hoặc là phá hư tình cảm của cậu ấy và Phương Hòe Ninh, viết là Lật Hàm, nhưng thật ra cũng là người khác, là người gắn bó chặt chẽ với sự trưởng thành của Lật Đình, cho nên mọi người đừng vội, phần sau chắc là sẽ nói rõ rất nhanh, kể cả quan hệ với Điền Điển
Sau khi đi mười mấy phút, xe điện dừng trước biệt thự, Lật Đình đợi chốc lát vẫn không thấy Lật hàm phản ứng, cậu hơi nghiêng đầu liếc nhìn đối phương, hỏi: “Rất đau?”
Ban đầu Lật Hàm không nói, một lúc sau mới khẽ gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu.
Lật Đình hiểu cậu ta rất rõ, thoáng cái đánh trúng điểm yếu của Lật Hàm, hỏi: “So với đau lòng, đàn ông gặp phải chuyện này không phải nên tức giận hơn sao?” Dù là chửi bậy với mình cũng bình thường hơn ôm mình khóc lóc.
Cuối cùng Lật Hàm ngẩng đầu lên, mắt đã sưng thành quả óc chó, oán giận lại ấm ức: “Cho tới bây giờ… chưa từng có ai đánh em.” Cha không, mẹ cũng không, người thân bạn bè càng không có khả năng, chuyện ngày hôm nay khiến cho Lật Hàm luôn luôn ngoan ngoãn làm cho người ta thích nhận lấy một cú đả kích gần như hủy diệt về lòng tự trọng, so với thể xác, tâm lý của cậu ta rõ ràng đau hơn.
Lật Đình bước xuống xe, không an ủi cũng không đau lòng người em trai này, giọng nói vẫn tỉnh táo như cũ: “Trước kia không có, nhưng thế giới này rộng như vậy, làm sao có thể ai ai cũng thương yêu mày thiện cảm với mày? Tại sao mày vẫn luôn phải cố chấp như vậy để được tất cả mọi người thích?”
Lời này nói đến độ Lật Hàm sững sờ, không nói đến bình thường tới bây giờ Lật Đình không dùng giọng điệu dạy dỗ này nói với cậu ta, cho dù anh trai muốn truyền dạy đạo lý cuộc sống gì cho mình, cũng không nên là bây giờ, không phải cậu nên nói xin lỗi với mình, nói sự thật hôm nay đối phương không cẩn thận liên lụy đến mình mới đúng sao?
Hơn nữa gì mà gọi là “Chấp nhất để được tất cả mọi người thích?” Một người mình thích gần đây không thích mình một chút nào.
Nghĩ đến chuyện này, liên đới với những gì xảy ra lúc nãy, Lật Hàm không kìm được đau lòng hơn.
“Anh đang nói Phương, Phương Hòe Ninh hả? Anh ta trốn tránh em, lại… quan tâm anh, có phải anh cảm thấy rất đắc ý đúng không?” Lật Hàm kích động quýnh lên, nói không lựa lời.
Nghe thấy cái tên này, khiến Lật Đình luôn mặt không cảm xúc chợt lóe ánh mắt, trong mắt nhuộm một chút lạnh lẽo.
Nhưng sự kiên nhẫn của cậu cực kém vậy mà không hề tức giận, cậu chỉ im lặng thật lâu, bỗng nhiên nói: “Lật Hàm, mày nên trưởng thành rồi.”
Lật Hàm nói nặng lời xong cũng biết không đúng, tựa như vô số lần ở quá khứ, nước mắt dâng lên, vội vàng nói xin lỗi.
“Xin lỗi, anh ơi, em…”
Anh ơi? truyenfull là ĐĨ CHÓ, cả họ bị thông cúc
Lật Đình lắc đầu, ngắt lời cậu ta: “Trò chơi anh trai tốt em trai tốt, tao còn có thể chơi với mày mấy năm nữa?”
Câu nói này rất nhẹ, lại nặng hơn bất kể trách móc gì, lập tức đập Lật Hàm bối rối, sắc mặt tái xanh đứng ở đó.
Lật Đình lại không nhìn cậu ta, trực tiếp khóa xe điện đi đến trước biệt thự gõ cửa, người cũng đã mang về, không có lý do vứt xuống liền đi, hai vị này cũng nên gặp một lần.
Người giúp việc mở cửa rất nhanh, vừa thấy là Lật Đình lông mày nhíu lại ngay tức khắc, nhưng lúc thấy Lật Hàm cách đó không xa, sắc mặt người làm thay đổi lớn, to tiếng gọi “Ông Lật, bà Lật!!!”
Không bao lâu Địch Vi đã đi ra, hôm nay Lật Nhĩ Dương cũng ở nhà, hai vợ chồng nhìn thấy hai anh em vẻ mặt y chang người hầu, nhưng Địch Vi rõ ràng khoa trương hơn một chút, lướt qua Lật Đình, nhanh chân lao ra kéo con trai lại, sốt ruột nhìn mặt cậu ta.
“Hàm Hàm, làm sao đây? Tại sao bị thương? Mau cho mẹ nhìn xem, không khóc, không khóc…”
Lật Hàm bị đả kích nhiều lần, bị hỏi như vậy, khóc càng dữ tợn, mắt vẫn không dám tin nhìn anh trai cậu ta.
Mà ánh mắt này trong cái nhìn của Địch Vi là truyền tin rõ ràng nhất, bà ta và Lật Nhĩ Dương cũng cùng nhìn về phía Lật Đình, trong mắt tràn đầy chất vấn.
Lật Đình không cần họ mở miệng, nghĩ cũng biết người này lần một lần hai được đưa về từ trong tay cậu không phải say thì là bị thương, giải thích thế nào cũng cảm thấy dư thừa. Vả lại hôm nay đúng là Lật Hàm bị mình liên lụy, cho nên Lật Đình thừa nhận rất ngắn gọn.
“Người muốn đánh tôi nhận lầm người, đã đánh nó, tôi xin lỗi.”
Địch Vi nghe xong, một tay lau nước mắt cho con trai, một tay đã siết chặt thành nắm đấm, bà ta tức giận nhìn về phía Lật Nhĩ Dương, tựa như muốn bảo chồng ra mặt cho mình. Song khi Lật Nhĩ Dương mở miệng lại là vài câu thuyết giáo cũ. Địch Vi không chịu nổi ngắt lời ông ta.
Nếu đổi lại ngày thường có lẽ bà ta còn có thể miễn cưỡng duy trì phong thái, nhưng là việc liên quan đến bảo bối của bà ta, Địch Vi đâu chú ý làm bộ làm tịch, bà ta chỉ vào Lật Đình, ánh lửa trong mắt hung tợn, giọng nói cũng kích động phân nhánh.
“Lật Đình, tao biết mày chưa từng xem chúng tao như trưởng bối của mày, mày không có phép tắc mày gây họa mày phản nghịch, tao đều có thể không để vào mắt, mày hận tao oán tao cũng có thể xông về phía chúng tao nhưng Lật Hàm không giống, từ nhỏ nó đã gần gũi với mày, tưởng rằng mày thích nó nhiều lắm, nhưng Lật Đình mày để tay lên ngực tự hỏi mày thật sự coi nó là em trai hả!??”
Không giống một nhà ba người kích động ở đối diện, Lật Đình đối mặt với lên án này vẫn xem thường như cũ, khóe miệng thậm chí khinh thường giương lên mấy phần, mà sự thờ ơ này của cậu cuối cùng chọc giận Lật Nhĩ Dương bên cạnh.
Lật Đình đột nhiên giơ tay, thoáng cái ngăn cản cái tát về phía mặt mình.
Cậu bình tĩnh nhìn về phía người gọi là cha mưu tính động võ với mình, lạnh lùng nói: “Ba năm trước ông không đánh được tôi, hôm nay cũng đừng nghĩ.”
Lật Nhĩ Dương vừa định chửi to, Lật Đình đã chuyển sang Địch Vi.
Sau đó Lật Đình cười, cậu nói: “Bà sai rồi, thú thực tôi không thích Lật Hàm đến vậy, nhưng tôi cũng không ghét nó, bởi vì tôi đồng cảm với nó, giống như tôi thương hại bà.”
Thái dương Địch Vi nổi lên gân xanh: “Mày có ý gì?”
Lật Đình nhẹ nhàng hất tay Lật Nhĩ Dương ra: “Bà luôn mồm nói yêu con trai, lại bất tri bất giác nuôi nó thành kiểu phụ nữ mà mình hận nhất, chẳng lẽ bà không đáng thương?”
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Địch Vi, ý cười của Lật Đình càng sâu: “Tôi nói không đúng hả? Muốn tất cả mọi người thích, hư vinh lại tùy hứng, ngây thơ lại tàn nhẫn, vĩnh viễn tự mình, vĩnh viễn chưa trưởng thành, rất giống bà ấy… Có điều bà ấy ngốc hơn Lật Hàm một chút, ánh mắt bà ấy vẫn kém, nhờ vả sai người, cho đến trước khi chết mới tỉnh ngộ ra. Mà người có tính tình như vậy tuyệt đối không có kết thúc tốt, giống như khi gặp được hai người thật hèn hạ thật tiểu nhân thế này… đã định tan cửa nát nhà, cảnh đêm thê lương.”
Lật Đình lại nhìn về phía Lật Hàm: “Người thế này, tại sao tôi phải ghét nó, điều này chẳng lẽ không đáng được đồng cảm à?”
Nếu như Lật Đình chỉ dùng lời nói công kích hoặc nhục mạ, trước mặt mấy người có lẽ còn có thể nghiêm nghị phản bác, nhưng góc độ cậu cắt vào thực sự quá xảo quyệt sắc bén, ngay lập tức nói cho hai vợ chồng nhà họ Lật ngây người, còn có người phụ nữ trong trí nhớ kia, cậu ngập ngừng muốn mở miệng, lại hồi lâu khó mà thành lời.
Lật Đình không có hứng thú thưởng thức nét mặt của bọn họ, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, quay người muốn rời khỏi, chợt nghe thấy một tiếng khóc thút thít thảm thương.
“Anh ơi…”
Lật Đình quay đầu, nhìn về phía Lật Hàm tội nghiệp nhìn mình, lần này giọng điệu đã mang theo cảnh cáo.
“Mày làm gì tao cũng chẳng muốn tính toán với mày, nhưng mà… tránh xa Phương Hòe Ninh.”
Nói xong, trực tiếp đẩy người hầu đứng cạnh cửa, đi ra ngoài.
Cưỡi lên xe điện nhỏ của cậu, Lật Đình lái một đường ra khỏi vườn hoa Tố Mỹ, dọc đường còn phải đi qua mảng lớn khu nhà giàu, cậu nhìn thời gian, nghĩ rằng máy bay sắp hạ cánh rồi, sốt ruột định đi đường tắt, nhưng lúc này vừa rẽ khúc cong, Lật Đình đã nhận thấy bất thường, có thể nhìn thấy có một chiếc xe MiniBus luôn đi theo cậu trong gương chiếu hậu.
Lật Đình tăng chân ga, muốn bỏ rơi đối phương, nhưng chiếc xe kia sát càng ngày càng gần, ở một đầu đường chữ T, đối diện vậy mà lại có một chiếc xe đi tới, trực tiếp giáp công Lật Đình vào giữa, ép cậu đành phải dừng lại.
Lật Đình nhìn cửa mở, bảy tám người đàn ông cao lớn xuống cùng lúc trên hai chiếc xe, cuối cùng khuôn mặt quen thuộc của Thái Dương chậm rãi xuất hiện từ trong xe, không giống với sự lạnh lùng của Lật Đình đối mặt với gã, vẻ mặt Thái Dương nhìn Lật Đình là trong sự tàn nhẫn kèm theo hưng phấn nồng đậm…
“Cuối cùng bắt được mày rồi… để tao đợi rất lâu.” Thái Dương nhe răng cười nói, “Lần này làm thế nào cũng không cho mày chạy…”
** ** ** **
Ý thức được tình hình không ổn, một bên Phương Hòe Ninh đè lại Điền Điển hoảng hốt lo sợ, một bên xoay chuyển đầu óc.
Chốc lát, hắn cố gắng bình tĩnh nói: “Tuy Thái Dương không đụng đến cậu, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không lại tìm cậu gây rối, cậu cứ đợi ở đây đừng chạy lung tung, có lẽ lát nữa Lật Đình sẽ về, nơi cậu ấy làm việc tôi sẽ bảo các bạn của tôi chú ý, nửa tiếng sau nếu như vẫn không có tin tức, cậu hãy báo cảnh sát.”
“Vậy còn cậu?” Điền Điển sốt ruột hỏi, nhà khoa học sẽ không tự mình muốn đi tìm người chứ, thành phố A rộng thế kia, hắn có thể đi đâu.
Phương Hòe Ninh nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tìm được cậu ấy.”
Nói đoạn, hắn kéo cửa ra kéo hành lý rời khỏi cư xá Hữu Hữu.
Hôm nay lúc máy bay hạ cánh thời tiết vẫn rất tốt, nhưng bây giờ vậy mà đã mây đen cuồn cuộn, chân trời nặng nề, lại sắp mưa rồi.
Phương Hòe Ninh bước thật nhanh xuyên qua đường cái, một bên gọi điện thoại cho bọn Tiền Khôn và Ngụy Bình, bảo họ giúp đỡ nhìn vùng lân cận Phong Tín Tử và bể bơi, một bên không đi đâu hết, trực tiếp trở về nhà.
Lên lầu mở máy tính, Phương Hòe Ninh vào nông trường nhỏ.
Ban đầu Phương Hòe Ninh làm cái app này cho mình, trong lúc vô tình Lật Đình xâm nhập lãnh thổ riêng tư của hắn, nhìn thấy tâm sức của Phương Hòe Ninh, nhưng thật ra điều kiện tiên quyết cũng bày ra tất cả riêng tư của Lật Đình trước mặt Phương Hòe Ninh. Lúc nông trường nhỏ được cài đặt thành công chẳng khác nào máy chủ ngầm thừa nhận thu hoạch toàn bộ quyền hạn trong điện thoại của Lật Đình, kể cả danh bạ của Lật Đình, tin nhắn của cậu, còn có vị trí hoạt động của Lật Đình, hết thảy chỉ xem Phương Hòe Ninh có muốn biết hay không.
Mà lúc này đã không tới lượt Phương Hòe Ninh đưa ra nhiều lựa chọn, hắn mở hậu trường, trực tiếp thông qua GPS tìm kiếm đồng thời định vị vị trí điện thoại của Lật Đình, chỉ cần Lật Đình không tắt máy, nông trường nhỏ sẽ không bị đóng hoàn toàn, hắn cũng nhất định có thể tìm được đối phương!
Ngay khi Phương Hòe Ninh bận rộn thao tác, Tiền Khôn và Ngụy Bình cũng lần lượt gọi điện thoại đến, đều nói không nhìn thấy Lật Đình. Lúc này một trận sét đánh xẹt qua ngoài cửa sổ, mưa rào tầm tã bỗng nhiên từ trên trời trút xuống.
Cơn mưa này khiến Phương Hòe Ninh không nhịn được nghĩ đến hai đêm mưa trước kia bọn họ gặp nhau.
Lần đầu tiên mình gặp mèo con lang thang ở trạm xe, lần thứ hai cuối cùng hắn được như mong muốn dẫn mèo con về nhà, mà lần thứ ba này… mèo con đang ở đâu? Có thể gặp phải người xấu gặp phải nguy hiểm không? Lúc nào cậu lại có thể về nhà?
Quả thực Phương Hòe Ninh lòng như lửa đốt.
Cuối cùng máy tính đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm, từng chút cắt giảm mục tiêu đến thành phố, đến khu, đến đường phố, đến tòa nhà…
Phương Hòe Ninh đi theo địa chỉ kia mắt cũng phát sáng từng chút xíu, cuối cùng lại sững sờ ở đó.
Cho đến khi bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm nổ, lúc này hắn mới bỗng nhiên đứng dậy, hai ba bước đã đi về phía cửa, kéo cửa ra.
Ngoài cửa, mèo con của hắn toàn thân ướt đẫm nhỏ từng giọt đứng ở đó, vô tội mà nhìn hắn.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tranh luận về Lật Hàm từ đầu văn đến giờ đều rất lớn, tôi vẫn chưa từng trực tiếp đáp lại, viết đến đây có thể nói một chút, nhân vật này cũng không phải tồn tại vì phụ trợ Lật Đình, hoặc là phá hư tình cảm của cậu ấy và Phương Hòe Ninh, viết là Lật Hàm, nhưng thật ra cũng là người khác, là người gắn bó chặt chẽ với sự trưởng thành của Lật Đình, cho nên mọi người đừng vội, phần sau chắc là sẽ nói rõ rất nhanh, kể cả quan hệ với Điền Điển
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook