Không Phụ Năm Xưa
-
22: Thẳng Thắn Thành Khẩn Với Nhau
"Không có, chỉ là ta từ nhỏ nghe nói, Tiểu Vương gia Vinh Vương phủ thân thể yếu ớt nhiều bệnh.
Tám tuổi suýt nữa chết non, được Tử Dương Chân Nhân cứu giúp.
Từ đó về sau liền luôn ở tại Huyền Thần Tiểu Tạ trên núi Thanh Thành tu dưỡng.
Lúc ấy, dân chúng trong thành Trường An trong khoảng thời gian ngắn đều nghị luận về vấn đề này.
Dù sao Vinh Vương gia xuất thân võ tướng, lại là Tín Vương, tổ tiên là công thần khai quốc, người này tự nhiên hào quang vô cùng lớn, thừa kế Vương vị, tiền đồ vô lượng.
Không nghĩ tới lại ở đây gặp được ngươi, nhìn kỹ ngươi nào có yếu đuối giống như lời đồn đại đâu."
Kinh Nhược Ly kể rõ ngọn nguồn, ngẫm lại lúc trước khi mình còn nhỏ vẫn thường nghe phụ thân nói về sự tình của các vương công đại thần, chuyện tình của Vinh Vương phủ hết sức quan trọng trong triều đình, thế nên nàng sao lại không biết được.
"Thì ra là thế.
Ta ở chỗ sư phụ tu dưỡng nhiều năm, thân thể sớm đã không còn lo ngại, thế nên mới ra ngoài du ngoạn.
" Xem ra thế lực Vinh Vương gia của phụ thân cũng không nhỏ, không biết về sau có công cao chấn chủ hay không, nhớ tới việc này Vinh Cẩn Du liền có chút đau đầu.
Thừa kế một trong tam đại Vương vị, này bất luận xét theo mặt nào cũng đều thực sự là vinh quang không nhỏ.
Đã hiểu rõ thêm về thân phận Tiểu Vương gia, nói vậy nàng hẳn là đời thứ ba truyền thừa.
"Thì ra là thế, Cẩn Du bây giờ dung mạo đẹp như tranh, phong lưu tiêu sái, gia thế hiển hách, nói vậy sau này hẳn là lọt vào mắt xanh của vô số thiếu nữ." Này ba nhà Vương gia những năm gần đây thế lực cũng đang từ từ lớn mạnh, sợ là ngày sau Hoàng thượng khó có thể dung túng để nó tiếp tục phát triển nữa.
Hơn nữa Vinh Vương gia là một nhà khác phái Vương gia được thừa kế tam đại thù vinh, khiến hai nhà khác cũng không khỏi đỏ mắt.
"Ân, chúng ta đang ở nơi cảnh sắc thanh nhã sao lại bàn về những chuyện này.
Cái gì gia thế, cái gì Vương gia đều không cần đề cập tới nữa, miễn cho mất nhã hứng, không bằng Nhược Ly ngươi nói một chút ngươi cùng người trong lòng kia của ngươi quen biết nhau thế nào, ta nhưng là thực sự hứng thú rất muốn biết đấy."
Vinh Cẩn Du khó có thể tìm được một người bằng tuổi để tán gẫu, lại tại nơi phong cảnh thanh nhã, nào có thể bàn về những chuyện phiền lòng kia.
Huống chi vừa rồi tìm hiểu, hiển nhiên Kinh Nhược Ly là thích nữ tử.
"Kỳ thật là vào một năm trước, ta cùng phụ thân ra ngoài săn bắn, tuổi trẻ khí thịnh liền muốn chạy ra xa một chút, không ngờ lại bị mãnh thú tập kích, khi đó gia đinh tùy tùng không ở bên cạnh, bản thân lại bị thương, mắt thấy chính bị sắp phải bỏ mạng tại nơi đây, lúc này lại có một bạch y nữ tử ra tay cứu giúp.
Nàng giúp ta cầm máu, trị thương, sau đó cái gì cũng không nói liền rời đi.
Từ đó về sau ta vẫn không quên, lần này lén rời khỏi nhà cũng là muốn tìm kiếm nàng ấy.
Đến bây giờ ta vẫn như cũ nhớ rõ dáng vẻ phiêu dật, có chút đơn bạc, quyết tuyệt của nàng.
Ngày ấy ở Thanh Nguyên trấn thấy những người đó, chính là những người phụ thân phái đi tìm ta về." Kinh Nhược Ly tựa như có chút đăm chiêu tự thuật lại sự tình đã trải qua.
"Nga, thì ra là thế.
Chỉ là ta còn một chuyện vẫn chưa hiểu, nhưng hỏi ra thì lại cảm thấy có chút đường đột, thất lễ, bất quá nếu Nhược Ly không muốn nói, vậy cũng không sao cả."
Bản thân Vinh Cẩn Du kiếp trước cũng thích nữ tử, thế nên cảm thấy chuyện nữ tử thích nữ tử không phải là chuyện sai trái gì cả.
Theo cách nhìn của nàng, tình yêu không có giới hạn, không phân biệt giới tính, trong tình yêu không có gì là đúng sai.
Huống chi ở thế giới hiện đại tư tưởng của mọi người cũng đã dần cởi mở so với thế giới này, vẫn có thể chấp nhận chuyện nam nam, nữ nữ yêu nhau.
"Chúng ta là bằng hữu, vậy cũng không có cái gì khó nói, ta thật lòng muốn Cẩn Du nói rõ với nhau." Kinh Nhược Ly như có chút đoán được điều Vinh Cẩn Du đang thắc mắc.
"Ngươi vì sao nữ phẫn nam trang, là để tiện ra ngoài hơn? Hay là vì cái gì khác ?" Vinh Cẩn Du thấy Kinh Nhược Ly tựa như đã đoán ra được thắc mắc của mình, liền cũng không che đậy mà nói thẳng.
"Nếu ngươi đã nhìn ra, vậy ta cũng không giấu ngươi nữa.
Thật không giấu gì, ta thật sự là một nữ tử.
Chính là bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*.
Cha ta cùng bà nội vẫn hy vọng ta là nam hài, kế thừa làm quan, rạng rỡ tổ tông.
Lúc ấy sau khi mẫu thân ta hạ sinh tỷ tỷ, bà nội ta liền muốn cha ta cưới vợ hai, nói là muốn có con nối dõi.
Mẫu thân ta không chịu, sau khi hạ sinh ta liền đem ta trở thành nam hài mà nuôi dưỡng.
Ban đầu mẫu thân ta nghĩ, ngày sau vẫn sẽ còn có cơ hội sinh nam hài tử.
Ai ngờ sau này lại có thêm muội muội ta, dù sao trong nhà vẫn có con trai, bà nội thấy trăm tuổi già cũng có mặt mũi để đi gặp liệt tổ liệt tông, nên cũng không có gây khó xử cho mẫu thân ta, nhưng thân phận của ta vẫn là nhị công tử Kinh gia."
*Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (Đây là lời của Mạnh Tử chép trong thiên "Ly lâu thượng" của sách Mạnh Tử.) 不 孝 有 三,無 後 為 大 bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.
Dịch nghĩa: Nghe theo lời mù quáng, đẩy người thân vào việc làm không chánh nghĩa, là điều bất hiếu thứ nhất.
Thương cha mẹ già, không ra làm việc giúp đời, là điều bất hiếu thứ hai.
Không lấy vợ, sanh con, để dòng họ không người nối dõi, là điều bất hiếu thứ ba.
Trong ba điều bất hiếu đó, không có con là tội nặng nhất.
Kinh Nhược Ly nhắc đến nguyên nhân nữ phẫn nam trang, vẫn có chút căm giận tư tưởng trọng nam khinh nữ này.
"Thật ra như thế cũng tốt, ngươi thích nữ tử liền cũng có thể quang minh chính đại đi yêu.
Chẳng phải rất thuận tiện sao, loại bỏ đi được rất nhiều những phiền toái không cần thiết."
Vinh Cẩn Du vẫn không đồng ý tư tưởng trọng nam khinh nữ, cái gì mà nam nhi là người trụ cột có quyền lớn nhất, không ai được làm trái lại.
Bây giờ nghĩ lại, nữ phẫn nam trang như vậy kỳ thật cũng tốt lắm, đây chẳng qua là việc vặt thôi đâu cần phải làm quá cho rối rắm.
Đợi cho đến ngày gặp được người bản thân thích, tất nhiên sẽ không màng mọi thứ, chỉ muốn cùng người kia sống đến bạch đầu giai lão.
"Đúng vậy, hiện tại xem ra đây quả thật là chuyện tốt.
Vậy Cẩn Du đã có người trong lòng chưa? Nhìn dáng vẻ của ngươi không phải ai cũng biết được đâu, nếu không phải chúng ta đều là cùng một loại người, sợ rằng ta cũng sẽ bị lừa.
Chỉ là nghe đồn Vinh thiếu gia thật sự là nam tử, sao bây giờ lại trở thành nữ tử vậy ?"
Kinh Nhược Ly nhìn ánh mắt Vinh Cẩn Du, mới đột nhiên phát hiện, hắn cùng với mình giống nhau, đều là nữ tử , liền nảy sinh lòng hiếu kì.
Này công tử Vinh Vương gia là nam tử, cũng không phải sai.
Năm đó có rất nhiều danh y, ngự y xem bệnh, nếu thật sự là nữ tử chẳng phải đã sớm lộ ra rồi sao.
Khi đó một khi đã lộ chuyện, cho dù Vinh Vương gia quyền cao chức trọng, chỉ sợ cũng lừa người đời không được lâu như vậy, nói vậy trong đó nhất định là đã phát sinh chuyện gì đó.
"Kỳ thật nghe sư phụ nói rằng trước đây ta là nam tử, bất quá chỉ là ban đầu mà thôi, một ngày nọ tỉnh dậy đột nhiên biến thành nữ tử, cũng không còn nhớ về những kí ức trước kia nữa.
Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Theo lời sư phụ nói, có thế là dược vật xảy ra vấn đề, hắn nói hắn sẽ tìm chút dược nghĩ biện pháp đem ta biến trở về nam tử.
Bất quá ta cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao tám tuổi đã biến thành nữ tử, bây giờ biến trở về nam tử để làm gì ?"
Vinh Cẩn Du nói ra câu chuyện truyền kỳ này thật đúng là cẩu huyết, chính nàng cũng không thể tin tưởng được, nhưng lại tìm không thấy lý do nào tốt để giải thích về thân phận nữ tử này, cũng chỉ có thể bịa thành như vậy.
Không còn biện pháp nào , cũng không thể nói với Kinh Nhược Ly rằng bản thân bị một trận cuồng phong cuốn tới đây, bản thân đến thế giới này lại còn đem tên Vinh Cẩn Du kia đè chết đi? Thà bịa một nguyên nhân hư cấu còn đáng tin hơn chút.
Nếu nàng nói bản thân xuyên qua từ thế giới hiện đại, kia thật sự mới là khiến cho người khác không thể tin, nói không chừng còn có người xem thường.
"A? Nguyên lai là như vậy.
Ai, bất quá cũng không phải là chuyện gì to tát, ngươi muốn làm nam tử hay nữ tử đều được, miễn đừng là người mau thay lòng đổi dạ là được.
Chỉ có điều, ta là nữ tử lại đi thích nữ tử, điểm ấy Cẩn Du ngươi không cảm thấy khó tiếp thu sao ?"
A? Lần này đến phiên Vinh Cẩn Du kinh ngạc, lối suy nghĩ của người ở đây quả nhiên không phải người bình thường có thể nghĩ tới.
Chính mình cũng cảm thấy luống cuống, cư nhiên ngay câu nói đầu người ta đã tiếp nhận rồi, chính mình còn lo lắng cái gì a.
Vinh Cẩn Du bị Kinh Nhược Ly thẳng thắn hỏi khiến cho nàng một trận xấu hổ, nàng ngốc lăng cười, nói: "A, ta có thể hiểu được làm nữ tử cũng tốt lắm.
Nhược Ly ngươi hãy yên tâm, đối với ta, Kinh Nhược Ly chính là nam tử, là bằng hữu tốt của Vinh Cẩn Du ta.
Nếu nam tử có thể thích nam tử, thì cũng có thể thích nam tử, đoạn thụ chi phích xưa nay chả lẽ còn ít sao? Nếu như vậy, vì sao nữ tử lại không thể thích nữ tử? Ta cũng thích nữ tử, ta cũng nguyện ý làm nữ tử, lời nói cùng ánh mắt của người khác đâu có liên quan gì đến ta? Ta chỉ làm những điều bản thân muốn là được.
Thế gian này rộng lớn lắm, chuyện gì cũng có thể xảy ra, điều quan trọng nhất chính là bản thân mình, được làm những việc mình muốn, như vậy mới là con người mà ta muốn hướng tới."
Vinh Cẩn Du nói một câu, liền cắt đứt muộn phiền trong lòng Kinh Nhược Ly, lại biểu lộ tâm ý của mình, đó là điều cần thiết.
"A, Tiểu Vương gia Vinh Vương phủ thì có là cái gì, quan lớn triều đình là cái gì, đều chỉ là nhất thời.
Ta chỉ là Kinh Nhược Ly, ngươi cũng chỉ là Vinh Cẩn Du mà thôi.
Ta cũng không quen Tiểu Vương gia Vinh Vương phủ, chúng ta cứ thẳng thắn vô tư trở thành bằng hữu của nhau đi."
Kinh Nhược Ly nói ra bí mất mà bản thân đã cất giấu mười mấy năm, lúc này mới cảm thấy như đã trút được gánh nặng, vô cùng thoải mái, nếu vẫn cứ lấy thân phận khác mà sống mãi, cũng là chuyện không nên.
Kể từ đó, mới cảm thấy bản thân được là chính mình một chút.
"Tốt, nói rất hay, đời này được làm tri kỷ của nhau chết cũng không tiếc.
Kinh Nhược Ly mãi là tri kỷ của Vinh Cẩn Du ta." Khi nói lời này, Vinh Cẩn Du cũng thẳng thắn thành khẩn, thật tình thật lòng.
"Đến, vì tình tri kỷ này chúng ta cùng cạn ly.
Kinh Nhược Ly ta sống hơn mười năm, rốt cuộc cũng có thể gặp được một cái đồng bệnh tương liên*, một bằng hữu không có gì giấu nhau.
Ngẫm lại nếu có thể tìm được người trong lòng, cùng ba bốn hảo bằng hữu ẩn cư nơi nông trang sơn dã, thành nhỏ phố xá, thật là vô cùng vui sướng, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào." Kinh Nhược Ly nói đến đây liền không khỏi có chút nghiêm nghị.
*Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta sẽ cảm thông với nhau.
"Được, cạn ly này, chúng ta liền định ra ước định này, về sau tất nhiên nhất định phải cùng nhau tìm nơi vui sống." Vinh Cẩn Du bị cuốn theo khí thế của Kinh Nhược Ly, huống chi tiếng lòng Kinh Nhược Ly làm sao không phải suy nghĩ của Vinh Cẩn Du nàng, sau này tốp năm tốp ba, sợ là lạc thú vô hạn.
Một đêm này, hai người các nàng tâm tình nhân sinh, cảm khái thế sự vô thường.
Đến nỗi uống không say không về, từ nay về sau Kinh Nhược Ly liền cũng ở tại Tây Tử Các.
Chỉ là các nàn ai cũng đều không có nghĩ đến, cuộc sống nhân sinh tốt đẹp này rất nhanh sẽ biến mất.
Thân phận con nhà quan lớn cùng con trai độc Vương gia này, làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi vòng xoáy chính trị cùng âm mưu đây?
---------------Hết chương 21---------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook