Không Phải Em Không Lấy
-
Chương 64: Đại sư huynh là Tử Qua?
Tuy nói thế nhưng Nhược Băng cũng khẽ thở phào. Cũng may sư huynh không công khai quan hệ của họ. Dù sau này cô có chứng minh được thực lực của mình thì người ta cũng sẽ nói cô dựa hơi ảnh đế Nolan- Lục Khinh Trần.
Lưng áo cô đẫm mồ hôi...
Cmn, huynh cố tình doạ bà đây đúng không?
“ Ha ha, tôi chỉ may mắn ở cạnh nhà Lục ảnh đế một tuần thôi.”
Nhận thấy ánh mắt giết người từ quần chúng xung quanh, Nhược Băng tự hỏi lòng mình có nói gì sai sao?
Bạch Khánh Chi huých cánh tay cô, khẽ nói.
“ Ở cùng Lục ảnh đế một giờ đã thấy mãn nguyện lắm rồi, cậu còn hẳn một tuần.”
Nhược Băng cười trừ cho qua: “Haha, vậy sao?”
Một đống người vây quanh Lục Khinh Trần hỏi chuyện trên trời dưới đất.
Nhược Băng nhân cơ hội mọi người không chú ý kéo tay Bạch Khánh Chi ra một góc ngồi.
Bạch Khánh Chi nhìn cô, nhàn nhạt nói nhưng vẫn không thể che được sự quan tâm trong từng lời nói.
“ Mấy ngày qua cậu đi tìm mỹ nam đến quên trời đất sao? Liên lạc cũng không được.”
“ Không có, mình tập trung viết nhạc thôi mà.”
Bạch Khánh Chi ngửi thấy mùi gian tình thoáng qua ở đây, nghi ngờ hỏi: “Có thật không đó? Không phải cậu lén lút hẹn hò với anh chàng soái ca nào đó chứ?”
Nhược Băng nghiêm túc giơ tay lên: “Mình thề không có lén lút hẹn hò cùng ai hết.”
Tất nhiên cô không có rồi! Mối quan hệ giữa cô và tên khốn kia không tính là hẹn hò nha! Còn mỗi lần gặp Triệu Tử Hiên là y như rằng thập tử nhất sinh, Nhược Băng quan ngại sâu sắc, không biết anh ta có phải sát khí quá nặng hay không, chứ đừng nói đến hẹn hò.
Ngồi tâm sự thêm với Bạch Khánh Chi một lúc, bụng dưới truyền đến cơn đau, Nhược Băng đi ra ngoài trước, đến cửa toilet cư nhiên thấy kịch hay nha!!!
Lạc Doanh Doanh khuôn mặt đỏ bừng e thẹn: “Lục ảnh đế, em hâm mộ anh đã lâu.”
Bên kia đại sư huynh không phản ứng gì, cười cười. Lạc Doanh Doanh tiếp tục: “Em có thể gọi anh là Khinh Trần không? Ngay cả trong mơ em cũng mong được gặp anh dù chỉ một lần.”
Lục Khinh Trần: “Cho nên?”
Lạc Doanh Doanh khóe mắt đã long lanh vài giọt nước. Phải nói là kĩ thuật của cô ta rất tốt, Nhược Băng cho ngàn like. Khóc không quá to, nước mắt không rơi nhiều dễ gây ác cảm cho người khác mà vừa đủ.
“Anh vẫn không hiểu tâm nguyện của em sao?”
Lục Khinh Trần nhướng mày, có vẻ anh đã hết kiên nhẫn: “Gặp tôi cô cũng gặp rồi, tôi chẳng phải giúp cô hoàn thành tâm nguyện rồi à?”
Lạc Doanh Doanh không chịu nổi sắc mặt lạnh lùng đó, luôn miệng: “Anh, anh...” Rồi chạy ngay đi.
Không biết hôm nay đại sư huynh bị trúng độc chứ? Mọi khi ở tổ chức đối với các em gái đại sư huynh vẫn tử tế ga lăng lắm cơ mà, hôm nay uống nhầm thuốc?
“Còn muốn đứng đó xem kịch miễn phí?”
Đờ cờ mờ, đại sư huynh phát hiện ra rồi, ra thôi...Cô gái mái tóc dài ngạo nghễ bước ra, chiếc cằm nhỏ tinh xảo ẩn dưới mái tóc đen dài tạo thành đường cong tuyệt vời.
“Đại sư huynh à, thật không biết thương hoa tiếc ngọc nha!”
“Tiểu sư muội, tiền.”
Nhược Băng ngớ người, cô nhớ mình không nợ đại sư huynh một xu nha!
“ Phí xem kịch.”
Lục Khinh Trần tiến lại gần Nhược Băng, tay nâng cằm cô lên: “Tiểu sư muội à, nam chính đẹp trai như thế, muội muốn quỵt tiền hả?”
Nhược Băng: “ Con mẹ nó, Lăng Siêu Thần, anh thèm tiền đến phát điên hả?”
Lăng Siêu Thần là tên trong tổ chức của đại sư huynh, lấy tên này, ai đó tự kiêu mình siêu như thần. Còn nó có ý nghĩa sâu sa gì hơn thì Nhược Băng chịu.
Lục Khinh Trần quả thật đang vô cùng bực bội trong lòng, khi nãy lạc Doanh Doanh cũng là nằm vùng. Khoảng một tuần trước, trơ mắt nhìn tiểu sư muội yêu quý của mình kết hôn với người khác mà chính bản thân anh lại bại trong tay kẻ đó. Dù tên đó dùng biện pháp hèn hạ nhưng anh đã thua.
“Dương Tiêu là ai?”
Nhược Băng: “Hả?”
Lục Khinh Trần: “Lúc trước ta nhìn thấy muội đứng top1 trong phong thần bảng, nhìn ra thì id Mạt Mạt.”
Nhược Băng khiếp sợ lùi về phía sau: “Đại sư huynh là Tử Qua?”
___________
^^ 3 chương theo lời hứa a ~~
Cầu yêu thương 3
#uyenca
Lưng áo cô đẫm mồ hôi...
Cmn, huynh cố tình doạ bà đây đúng không?
“ Ha ha, tôi chỉ may mắn ở cạnh nhà Lục ảnh đế một tuần thôi.”
Nhận thấy ánh mắt giết người từ quần chúng xung quanh, Nhược Băng tự hỏi lòng mình có nói gì sai sao?
Bạch Khánh Chi huých cánh tay cô, khẽ nói.
“ Ở cùng Lục ảnh đế một giờ đã thấy mãn nguyện lắm rồi, cậu còn hẳn một tuần.”
Nhược Băng cười trừ cho qua: “Haha, vậy sao?”
Một đống người vây quanh Lục Khinh Trần hỏi chuyện trên trời dưới đất.
Nhược Băng nhân cơ hội mọi người không chú ý kéo tay Bạch Khánh Chi ra một góc ngồi.
Bạch Khánh Chi nhìn cô, nhàn nhạt nói nhưng vẫn không thể che được sự quan tâm trong từng lời nói.
“ Mấy ngày qua cậu đi tìm mỹ nam đến quên trời đất sao? Liên lạc cũng không được.”
“ Không có, mình tập trung viết nhạc thôi mà.”
Bạch Khánh Chi ngửi thấy mùi gian tình thoáng qua ở đây, nghi ngờ hỏi: “Có thật không đó? Không phải cậu lén lút hẹn hò với anh chàng soái ca nào đó chứ?”
Nhược Băng nghiêm túc giơ tay lên: “Mình thề không có lén lút hẹn hò cùng ai hết.”
Tất nhiên cô không có rồi! Mối quan hệ giữa cô và tên khốn kia không tính là hẹn hò nha! Còn mỗi lần gặp Triệu Tử Hiên là y như rằng thập tử nhất sinh, Nhược Băng quan ngại sâu sắc, không biết anh ta có phải sát khí quá nặng hay không, chứ đừng nói đến hẹn hò.
Ngồi tâm sự thêm với Bạch Khánh Chi một lúc, bụng dưới truyền đến cơn đau, Nhược Băng đi ra ngoài trước, đến cửa toilet cư nhiên thấy kịch hay nha!!!
Lạc Doanh Doanh khuôn mặt đỏ bừng e thẹn: “Lục ảnh đế, em hâm mộ anh đã lâu.”
Bên kia đại sư huynh không phản ứng gì, cười cười. Lạc Doanh Doanh tiếp tục: “Em có thể gọi anh là Khinh Trần không? Ngay cả trong mơ em cũng mong được gặp anh dù chỉ một lần.”
Lục Khinh Trần: “Cho nên?”
Lạc Doanh Doanh khóe mắt đã long lanh vài giọt nước. Phải nói là kĩ thuật của cô ta rất tốt, Nhược Băng cho ngàn like. Khóc không quá to, nước mắt không rơi nhiều dễ gây ác cảm cho người khác mà vừa đủ.
“Anh vẫn không hiểu tâm nguyện của em sao?”
Lục Khinh Trần nhướng mày, có vẻ anh đã hết kiên nhẫn: “Gặp tôi cô cũng gặp rồi, tôi chẳng phải giúp cô hoàn thành tâm nguyện rồi à?”
Lạc Doanh Doanh không chịu nổi sắc mặt lạnh lùng đó, luôn miệng: “Anh, anh...” Rồi chạy ngay đi.
Không biết hôm nay đại sư huynh bị trúng độc chứ? Mọi khi ở tổ chức đối với các em gái đại sư huynh vẫn tử tế ga lăng lắm cơ mà, hôm nay uống nhầm thuốc?
“Còn muốn đứng đó xem kịch miễn phí?”
Đờ cờ mờ, đại sư huynh phát hiện ra rồi, ra thôi...Cô gái mái tóc dài ngạo nghễ bước ra, chiếc cằm nhỏ tinh xảo ẩn dưới mái tóc đen dài tạo thành đường cong tuyệt vời.
“Đại sư huynh à, thật không biết thương hoa tiếc ngọc nha!”
“Tiểu sư muội, tiền.”
Nhược Băng ngớ người, cô nhớ mình không nợ đại sư huynh một xu nha!
“ Phí xem kịch.”
Lục Khinh Trần tiến lại gần Nhược Băng, tay nâng cằm cô lên: “Tiểu sư muội à, nam chính đẹp trai như thế, muội muốn quỵt tiền hả?”
Nhược Băng: “ Con mẹ nó, Lăng Siêu Thần, anh thèm tiền đến phát điên hả?”
Lăng Siêu Thần là tên trong tổ chức của đại sư huynh, lấy tên này, ai đó tự kiêu mình siêu như thần. Còn nó có ý nghĩa sâu sa gì hơn thì Nhược Băng chịu.
Lục Khinh Trần quả thật đang vô cùng bực bội trong lòng, khi nãy lạc Doanh Doanh cũng là nằm vùng. Khoảng một tuần trước, trơ mắt nhìn tiểu sư muội yêu quý của mình kết hôn với người khác mà chính bản thân anh lại bại trong tay kẻ đó. Dù tên đó dùng biện pháp hèn hạ nhưng anh đã thua.
“Dương Tiêu là ai?”
Nhược Băng: “Hả?”
Lục Khinh Trần: “Lúc trước ta nhìn thấy muội đứng top1 trong phong thần bảng, nhìn ra thì id Mạt Mạt.”
Nhược Băng khiếp sợ lùi về phía sau: “Đại sư huynh là Tử Qua?”
___________
^^ 3 chương theo lời hứa a ~~
Cầu yêu thương 3
#uyenca
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook