Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao
-
Chương 7
Kỉ Tầm và Phong Cảnh học cùng trường, nhưng lại không cùng khoa, bình thường đi học cũng có thể gặp nhau, bất quá là chưa từng để ý đến nhau mà thôi, chính thức gặp nhau là tại trận đấu bóng rổ năm thứ hai. Phong Cảnh bị phạt, Kỉ Tầm liếc mắt, thấy trên người đối phương là mùi mồ hôi cùng hơi thở ngoan ý, cuồng khí toàn bộ bị khai hỏa, lần đầu tiên Kỉ Tầm thấy tim mình đập nhanh như thế.
Kỉ Tầm khi đó vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của loại xúc động này, chính là từ khi đó bắt đầu không tự chủ chú ý, trong cả một đám người ồn ào cũng chỉ nghe thấy thanh âm của người kia, mặc dù y chả mấy khi nói; chú ý thân ảnh người kia trên sân bóng, may là y lại cao, luôn có thể nhận ra y giữa đám bạn, kỳ thật không phải là do y cao thì Kỉ Tầm cũng vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra; Kỉ Tầm cũng nhận thấy mình càng ngày càng giỏi nhận diện, cho dù người kia còn ở xa, nhưng mà dáng đi cùng hình dáng người quen thuộc cũng có thể nhận ra y như là nhìn vào tận mặt vậy.
Vượt qua hai tháng rình rập cuộc sống, mà khi đó cậu cũng chưa hiểu được hậu quả của việc rình rập này, cũng như là lý do của nó.
Hai tháng như vậy, Phong Cảnh là tiêu điểm trong mắt Kỉ Tầm, mà Kỉ Tầm vẫn chỉ là người qua đường trong mắt Phong Cảnh như cũ. Mãi cho đến trận bóng rổ kia, Phong Cảnh không cẩn thận va chạm với Kỉ Tầm, không chỉ là một chưởng vào mông Kỉ Tầm làm cho cậu phát điên, mà còn làm tay Kỉ Tầm bị thương.
Vụ va chạm đó làm Kỉ Tầm trực tiếp vào bệnh viện luôn, còn các đồng đội thì cười vui sướng: “Phong Cảnh à, cậu khinh bạc Kỉ Tầm, lại làm cậu ấy bị thương, cậu phải phụ trách cậu ấy nha.”
Đến khi đó Kỉ Tầm mới thấy có cái gì đó không đúng, vì cậu không hề thấy phản cảm một chút nào với cái vấn đề phụ trách kia.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng thay đổi, thành thị lột xác nhanh đến kinh người, hai năm trước vì người kia nên mới vào bệnh viện, sau đó mới dây dưa, hai năm sau, người kia lại đưa mình đi bệnh viện. Đúng là nghiệt duyên, là bị thương nên mới bắt đầu, lại có thể hung hăng mà chấm dứt. Nếu không hôm nay làm sao có thể có người đưa mình đến bệnh viện chứ.
Chu Hoàn ở bên cạnh quay sang hỏi Kỉ Tầm có thấy khó chịu ở đâu không.
Kỉ Tầm miễn cưỡng cười cười.
Nếu muốn nói là phải chịu mệt nhọc, có ai có thể sánh với người kia. Khi đó mình vì y nên mới bị thương, tên kia suốt ngày đưa đồ ăn thức uống dâng lên đến miệng, thậm chí còn làm bài tập, lao động hộ mình, ai bảo tay phải mình bị thương chứ. Kỉ Tầm thở dài, khi đó cư nhiên còn thấy thực hạnh phúc, ngốc nghếch thấy bị thương thế này cũng tốt. Trên thực tế là khi đó y chiếu cố mình quá chu đáo, mới khiến mình ngày càng trầm luân.
Nếu không phải do mình uống rượu, cũng sẽ không có trùng hợp như thế này.
Trở lại trường học thì đã đến giờ cơm chiều, Phong Cảnh vừa mới quay lại ký túc xá, Kỉ Tầm cùng Chu Hoàn đi ra, tiểu học đệ cười hì hì báo cáo nhiệm vụ hoàn thành rồi định đi, bị Phong Cảnh túm về: “Cùng đi ăn?”
Chu Hoàn nhìn sắc mặt khó coi của Kỉ Tầm, kiên định lắc đầu: “Không cần đâu, không cần đâu, sư huynh chăm sóc học trưởng cho tốt, tinh thần anh ấy không được tốt lắm, em đi trước đây.”
Phong Cảnh không nói gì thêm nữa, nhìn theo bóng dáng của tiểu sư đệ sôi nổi biến mất tại cửa.
“Không cần nhìn theo nữa, người đi rồi còn đâu.” – Kỉ Tầm thình lình đâm một câu, tự tiện vào nhà nằm xuống, vẫn là giường ngủ đó, trên mặt còn hơi thở của người kia.
Phong Cảnh đi theo cậu vào phòng, sờ sờ cái trán đã không còn nóng, hỏi: “Đói chưa? Có muốn ăn gì không?”
Kỉ Tầm nghiêng người ý muốn ngủ, thanh âm của Phong Cảnh càng làm cho cậu cuộn người lại, Phong Cảnh vẫn kiên nhẫn chờ, Kỉ Tầm cảm giác ánh mắt nhìn chằm chằm vào lưng cậu, rầu rĩ mở miệng: “Tùy anh.”
Phong Cảnh cuối cùng cũng ra ngoài, mua một đống đồ ăn về.
Hai người ngồi ăn ở bàn học, Kỉ Tầm nghiêng người, không muốn đối mặt với Phong Cảnh.
“Sẽ lây bệnh.”
“Nếu lây bệnh thì hôm qua đã lây rồi.” – Phong Cảnh thở dài.
Đúng thế, anh muốn nhắc nhở em hôm qua mượn rượu để lên giường của anh đúng không? Kỉ Tầm hít một hơi, cảm thấy thức ăn vào đến miệng mình đắng ngắt lại: “Sao anh lại muốn học đệ của anh đưa em đến đây?”
“Ký túc xá của công ty có người chăm sóc em?”
“…….Không.” – Kỉ Tầm đợi một lúc không thấy đối phương nói gì – “Không phải là chút bệnh vặt thôi sao, không có người chăm sóc cũng không sao.”
Phong Cảnh bất đắc dĩ nhìn sườn mặt cậu: “Ở lại chỗ anh hai ngày cũng không sao, tuần sau em hãy về.”
Phong Cảnh dọn dẹp bát đĩa đi rửa, lại lấy một bộ quần áo của mình đưa cho Kỉ Tầm: “Thay bộ quần áo em đang mặc ra, sáng nay ra mồ hôi nhiều như vậy, mặc không tốt.”
Kỉ Tầm yên lặng cởi đồ, mùa hè mặc ít, nhanh chóng đã cởi xong.
“Thay cả nội y nữa.”
Kỉ Tầm âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, Phong Cảnh chờ cậu thay đồ xong liền ôm đống quần áo đõ đi giặt.
Kỉ Tầm nằm không ngủ được, đứng lên nhìn máy tính trên bàn của Phong Cảnh, thuận tay liền mở ra. Ngu ngốc, vẫn giữ mật khẩu cũ làm gì, Kỉ Tầm thấy máy của tên kia vẫn để mật khẩu là sinh nhật mình cũng không buồn đổi lại.
Kỉ Tầm vào diễn đàn của trường một chút, còn một tháng nữa mới vào năm học mới, trên diễn đàn cũng không có gì nhộn nhịp. Phong Cảnh vẫn chưa về, Kỉ Tầm không có việc gì làm, mở thư mục trong máy của Phong Cảnh, vào mục ‘movies’ con chuột đã để vào tên thư mục, nhưng ngón tay Kỉ Tầm vẫn không thể ấn xuống.
Hai năm trước, cũng là cái máy tính này, cũng là khi mình đến ký túc của Phong Cảnh, lúc ấy không nhớ là Phong Cảnh đang làm gì, có lẽ là đang rửa hoa quả thì phải, đưa máy tính đó cho mình.
Kỉ Tầm không thể hình dung khi đó mở máy của Phong Cảnh, vào cái thư mục ‘movies’ kia, nhìn thấy những bộ phim y xem, có một chút rung động, còn nhiều, có lẽ là ……..kinh hỉ. Kỉ Tầm xem ở lịch sử trình duyệt có mấy trang web rất quen mắt, sau khi cẩn thận nghiên cứu để khẳng định mình không nhìn nhầm, Kỉ Tầm cơ hồ có chút kích động, nếu như mình không nằm mơ thì người kia với mình cũng giống nhau.
Thật lâu sau, đến khi chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, Kỉ Tầm mới biết được cái máy tính đó của Phong Cảnh đã được cô em họ của y mượn, những thứ cậu xem là kết quả của cô em họ y. Chẳng qua khi đó, Kỉ Tầm vẫn còn chìm đắm trong mối tình đầu của sinh viên, thậm chí không phát hiện, tất cả đều là do cậu tự nhận mà thôi.
Kỉ Tầm tức giận tắt máy ngửa mặt lên trời nằm trên giường của Phong Cảnh. Nếu ban đầu biết Phong Cảnh không phải là đồng chí, nếu ngay từ đầu không phải do mình tự đa tình cho rằng mình và Phong Cảnh giống nhau, rồi tỏ tình với đối phương, nếu không phải mình cho rằng Phong Cảnh trì độn không tiếp nhận là vì do dự, chính mình cũng không có đủ dũng khí dây dưa với y.
Hiện tại có nghĩ cái gì thì cũng đã muộn rôi, Kỉ Tầm nghiêng người, trong gian phòng đều là hơi thở của người kia.
Không cần nhớ lại nữa, hoài niệm chỉ làm con người ta yếu ớt hơn mà thôi. Kỉ Tầm, các ngươi đã chia tay rồi, ngươi không chịu nổi y không biểu hiện tình cảm ra ngoài, cho nên mới chia tay, không cần hối hận, không được hối hận.
Phong Cảnh trở về thấy Kỉ Tầm buồn ngủ nằm trên giường, quần áo của y mặc lên người cậu vẫn có chút rộng, cổ áo trễ sang đến vai, Phong Cảnh chỉnh lại tư thế của cậu: “Không nên nằm như vậy, sẽ bị cảm lạnh.”
“Ngụy khoa học!” – Kỉ Tầm than thở.
Phong Cảnh không để ý đến cậu nữa, trải chăn đệm mới sang giường bên cạnh.
Kỉ Tầm đến đứng trước mặt y: “Anh muốn ngủ giường bên này?”
Phong Cảnh xoay người, biểu tình kỳ quái nhìn cậu, hỏi lại: “Nếu không em muốn thế nào?”
Kỉ Tầm không nói được gì, cáu: “Anh nhiều việc.”
Hôm nay trăng rất sáng, ký túc tắt đèn rồi vẫn có thể lờ mờ nhìn rõ bài trí trong phòng, Kỉ Tầm chưa bao giờ ngủ cùng phòng với Phong Cảnh mà lại tách ra như vậy, lăn qua lăn lại mà không ngủ được.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, Kỉ Tầm thấy đầu giường có một bóng đen, cậu sợ đến mức nhảy dựng lên.
“Giường bên kia không có màn.”
“Cáp?”
“Có nhiều muỗi lắm, có thể ngủ cùng em không?”
“Đi lên đi.” – Kỉ Tầm vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, hai đại nam nhân nằm chung trên giường có chút chật chội, Kỉ Tầm chờ Phong Cảnh nằm xuống rồi, liền vô cùng quen thuộc cuộn tròn người vào lòng đối phương, đầu gác lên vai y.
Thói quen đúng là một thứ đáng sợ, khi Kỉ Tầm nằm an ổn rồi, Phong Cảnh tựa như vô số lần vẫn thế, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, đến khi hai người phản ứng được, trong ký túc xá đã khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook