Không Phải Cái JJ Nào Cũng Giống Như Máy Đóng Cọc
Chương 25: Bắn đầy mặt cậu đúng là thật sướng

Điền Nghị ngồi mà mất tập trung, một tay bao lấy thứ đang ngẩng đầu, thỉnh thoảng dùng tay trượt lên trượt xuống mấy lần, giống như đang động viên nó chờ một chút, đừng gấp. Mắt nhìn thẳng phía trước, khóe mắt không khống chế được mà liếc tới nhìn  Âu Khắc đang tự mở rộng. Nhìn tay của đối phương tiến vào phía sau, tay của hắn… hình như rất ngứa.

Hắn dùng phần lưng của ngón trỏ và ngón giữa tay phải liên tục ma sát chính cái thứ đang nhỏng lên cao để chờ đợi mới thấy giảm bớt ngứa ngáy trong lòng.  Âu Khắc nhìn thấy chút động tác và dáng vẻ nhấp nhổm của hắn thì cười nhạo một tiếng. Cái dáng vẻ ngu ngốc đáng yêu này của Điền Nghị đúng là rất mời gọi.

Điền Nghị có chút không chắc chắn nghiêng đầu nhìn  Âu Khắc. Hắn nhìn  Âu Khắc vài lần, nụ cười của đối phương đúng là hiếm thấy, nụ cười mỉm lần kia đã làm cho hắn ý loạn tình mê rồi, lần này y cười ra tiếng lại làm cho hắn yêu thích, không biết sẽ đẹp mắt đến mức nào nữa.

Hắn hiếu kỳ nghiêng đầu thì đối diện với ý cười còn chưa tan trong mắt  Âu Khắc. Con mắt  Âu Khắc hơi cong cong, ý cười trên khóe môi y còn chưa thu lại. Lúc này, trong lòng Điền Nghị đang nghĩ: #mặt than cười ra tiếng trong truyện hình như không đúng# #ngạo kiều nhà tôi cười lên đúng là mê người#

Chờ tới khi hắn đụng phải đôi mắt mang ý cười của  Âu Khắc thì hắn mới thấy có gì đó không đúng. Kế vặt của hắn hình như đã bị đối phương nhìn thấu. Giống như để chứng thực suy đoán của hắn thì đã nghe thấy  Âu Khắc thở dài nói: Đừng nghĩ lấy hai lạng thịt kia của anh tới mở rộng cho tôi.

Mẹ nóa, đại thần đam mỹ ơi, tôi đã sai rồi. Xin hãy tiếp nhận tình yêu sâu sắc của tôi với ngài.

Đại thần đam mỹ: Nam nhân bị t*ng trùng xông não đều đi chết, đi chết, đi chết hết đi.

Mặc dù Điền Nghị là người khá ổn trọng, nhưng vào cái lúc này, quần đã cởi rồi, ổn trọng cái gì gì đó có mang ra ăn được không? À, không, phải là có thể mang ra mà đâm chọc sao?

“Tới đây, tôi dùng cái này giúp anh thế nào?” – Điền Nghị dùng tay kích thích cái nguồn gốc tội ác của mình, còn hai lần hơi ưỡn lưng ra hiệu. Nói xong thấy có chút ngại, nhưng lại nhiều phần hưng phấn hơn, xe chấn + cưỡi “ngựa” + nói mấy câu “bẩn bẩn” thì không thể nào kích thích hơn nữa rồi. Lần này vậy mà  Âu Khắc lại không phản bác đề nghị của Điền Nghị.

“Giúp tôi mở rộng, tôi tự mình tới.” –  Âu Khắc cầm thứ kia của Điền Nghị, ra hiệu cho hắn phối hợp. Điền Nghị được sủng ái mà kinh ngạc, hai tay đỡ lấy cặp mông tròn trịa mà rắn chắc của  Âu Khắc. Tay cảm giác thật tuyệt vời, hắn đẩy hai bờ mông sang hai bên, ngón tay hắn còn vòng vòng quanh miệng huyệt ướt át của y.

“Sâu quá…” –  Âu Khắc đem thứ kia của đối phương vào trong cơ thể mình từng chút từng chút một, vô cùng khó khăn mới ăn vào được một nửa, vẫn còn một phần ba ở bên ngoài.

“Để tôi.” – Điền Nghị đẩy eo ấn lên trên, muốn đưa toàn bộ vào, sau đó nhanh chóng bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc lớn.

“Đừng cử động, dạ dày cũng bị nhấn tới rồi.” – Lúc này  Âu Khắc nói chuyện cũng khó khăn, có chút thiếu dưỡng khí.

Bởi vì ngồi đối mặt với Điền Nghị, hơi thở khi nói đã phun lên mặt hắn. Hơi nóng hầm hập lại giống như có thứ gì đó lông xù vuốt ve qua mặt Điền Nghị vậy. Nếu như vào lần đầu bọn họ làm có thể giao lưu cảm giác như vậy thì hắn đã không phải làm thầy bói xem voi mà làm cả hai đều bị thương. Điền Nghị vừa vui mừng vì hai người có thể cùng thảo luận và hiểu về nhau, rồi lại vừa tiếc hận và câm nín vì hai lần làm trước của bọn họ.

“Cậu cố gắng thả lỏng đi.” – Lúc này Điền Nghị không biết phải làm sao, chỉ có thể động viên  Âu Khắc.

“Nói thừa.” – Cái câu nói thừa thãi này làm cho  Âu Khắc thấy như bị phủ định. Tôi biết rõ anh dài ngắn bao nhiêu nhưng anh không biết tôi sâu cạn thế nào đâu. Tên chết tiệt, lại còn bị anh đâm vào nữa.

Hôn triền miên, giống như trên người có ngọn lửa thiêu rụi, hai nơi kết hợp, một trên một dưới làm cho hai người thấy như mình đã hòa thành một thể. Từng chút từng chút một, chầm chầm hòa vào, tiếp nhận, cuối cùng cũng không vào hết được. Ở tư thế này không thể quá sâu cũng đã rất chặt, mà cũng rất tiêu hồn rồi.

Điền Nghị đã sớm không thể nhịn nổi, đỡ lấy eo  Âu Khắc, nhẹ nhàng ấn lên khi  Âu Khắc đang cố ấn xuống nên sự kết hợp càng chặt, càng sâu. Trong tình huống này, với hai người lớn tướng bọn họ mà nói, cho dù lần trước trong xe rộng rãi thì lại thành nhỏ hẹp, nếu như ở trên giường, Điền Nghị nghĩ hắn nhất định có thể mạnh mẽ ấn lên mà không cần phải kiêng kỵ  Âu Khắc có bị đụng đầu hay không.

Lần này  Âu Khắc không phản kháng lại Điền Nghị, giống như đã thần phục, cũng như đã hoàn toàn giao phó cho Điền Nghị khống chế. Y thực sự có chút tự giận mình, một mặt là do quá mệt, quá tốn sức, hai là y bắt đầu tự muốn dạy dỗ Điền Nghị.

“Chín nông một sâu. A. Đừng cứ thế đâm.” “Đừng mãi ấn vào điểm G như thế.” “Đừng hôn vậy. Cả mặt tôi toàn nước miếng” Nói chung là “…”

Sảng khoái tới từng lỗ chân lông, không còn chút sức lực nào, hận không thể cứ vậy mà triền miên, không chia cắt.  Âu Khắc chỉ thấy Điền Nghị lấy toàn bộ hơi rượu dồn vào thân thể y, còn y lại có chút giống như vừa mới trải qua một trận say. Cả thân người nam tính của Điền Nghị giống như một ngọn lửa, dán vào người hắn thì cả người y như bị thiêu đốt. Ngọn lửa nóng rực vội vàng chen chúc vào trong cơ thể y, trong lòng ấm áp, cả người thỏa mãn.

“A” – Điền Nghị siết chặt người của  Âu Khắc, hắn mạnh mẽ ấn lên một cái thật sâu, sau đó nhanh chóng rút ra tới nơi thật nông ngay gần cửa vào rồi mới bắn, tiếp tục đưa đẩy, một luồng rồi lại một luồng tranh nhau chảy ra. Sau khi Điền Nghị bắn xong thì chờ  Âu Khắc hồi phục lại hơi thở mới lấy khăn giấy ở đằng sau lau chùi nơi tiếp xúc giữa hai người.  Âu Khắc thuận thế đứng dậy, chất lỏng từ chỗ hai người giao hợp mà tách ra nhỏ lên khăn giấy.

Lúc làm, Điền Nghị đã cởi hết quần áo trên người, lúc này thì lấy quần áo kê trên đệm để  Âu Khắc ngồi hẳn hoi, sau đó cúi người, ngậm lấy thứ vẫn chưa mềm xuống của  Âu Khắc để giúp y phát tiết dục vọng, hắn bắt đầu ra sức dùng miệng để làm. Vừa rồi làm tư thế kia, với cả hai người đều không thoải mái, không thể chăm sóc chỗ phía trước của  Âu Khắc. Lúc đó  Âu Khắc bị cơn khoái cảm không ngừng xông tới nhấm chìm, luồng nhiệt xông lên nhưng không trút đi được, tới lúc này khi được Điền Nghị ngậm vào mới thấy thỏa mãn.

Lần này Điền Nghị nuốt xuống rất sâu, cứ như vậy vùi đầu vào giữa hai chân y, không ngừng động tác. Đầu tiên là liếm từ cao đến thấp cả cây, rồi lại ngậm vào, mô phỏng động tác giao hợp mà lên xuống, nuốt nhả. Khoái cảm của  Âu Khắc tích lũy không ngừng, tới tận khi hai quai hàm của Điền Nghị ngậm tới đau nhức rồi thì bụng dưới của y mới co thắt dữ dội. Y vội vàng đẩy đầu Điền Nghị đang vùi giữa hai chân mình ra, nhưng lại bắn lên mặt hắn.

“Ha~” –  Âu Khắc nhìn thấy mặt Điền Nghị toàn là chất lỏng màu trắng đục thì cười rất vui vẻ. Quả nhiên, bắn lên mặt so với bắn vào miệng đối phương thì nhìn có cảm giác kích thích và sướng hơn nhiều lắm. Lần trước khi bắn trong miệng đối phương thì y đã muốn làm như thế này rồi.

“…” – Đây chính là bắn lên mặt cùng với bắn đầy mặt trong truyền thuyết sao?

Điền Nghị không biết đây là do  Âu Khắc cố tình, chỉ là do y muốn rút ra nhưng lại không khống chế được mà bắn lên mặt hắn.

Đừng có ngây thơ như vậy, anh sẽ bị chơi xấu đó.

Khoảng sau một phút, cơn hưng phấn của hai người hạ xuống,  Âu Khắc mở cửa sổ xe, sau đó lấy di động ra đưa cho Điền Nghị.

“Hóa ra di động của tôi rơi ở nhà cậu, tôi cũng không để ý.” – Cuối cùng Điền Nghị đã biết vì sao lại thấy  Âu Khắc ở quán bar. Đợi đã… Sao lại ở quán bar?

“Tôi đợi mãi không thấy anh nên gọi điện hỏi cha anh xem địa chỉ anh ở đâu. Đợi mãi không thấy người mới tới đây thử vận may.” – Lời  Âu Khắc còn chưa nói hết, câu phía sau là, không ngờ lại phá vỡ chuyện tốt của anh.

“Chúng ta hình như đi guốc trong lòng nhau nhỉ.” – Điền Nghị ngượng ngùng nói sang chuyện khác.

“Cha anh nói tìm thấy anh thì bảo anh gọi điện về cho chú ấy.” –  Âu Khắc cũng không đuổi đánh tới cùng, quả nhiên, tình dục hài hòa thì thế giới hoàn toàn tốt đẹp, kể cả cái chuyện giả vờ say y cũng lười vạch trần.

Điền Nghị nhận lại di động, tìm số của cha hắn trong danh bạ rồi gọi. Mặc kệ muộn như thế nào, nếu không báo bình an thì cha hắn nhất định sẽ lo lắng đến mức không ngủ được. Trước mặt  Âu Khắc vẫn lơ đãng nghe bọn họ nói chuyện nhà, thẳng tới khi Điền Nghị nói tới “bạn trai” thì y mới dỏng tai lên nghe, trên mặt thì vẫn lơ đãng không để ý như trước.

“Đúng vậy, là bạn trai của con.” “Vâng, sẽ mang về nhà cho cha ngắm.” “Đã gặp rồi ạ, mẹ của cậu ấy là độc giả của con.” “Vâng, con sẽ quý trọng.”

Không cần nghe tiếng ở phía bên kia cũng có thể tưởng tượng được cuộc nói chuyện của bọn họ. Bên này Điền Nghị vừa trả lời vừa trầm giọng cười, cả khuôn mặt lộ ra cái vẻ ngu ngốc. Cái trạng thái hạnh phúc đó cảm hóa  Âu Khắc.  Âu Khắc lấy tay để lên lồng ngực bên trái của mình, có loại cảm giác vui mừng không khống chế được nhảy lên ở bên trong. Y… cũng thích Điền Nghị. Y rất vui mừng, rất thỏa mãn.

—- Hoàn thành —-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương