Không Nơi Thuộc Về (Vô Xứ Khả Tầm)
-
Chương 1: Giới thiệu
Lâm Cánh luôn quan niệm chỉ cần chỉ cần sống buông thả, sẽ không có gì không chơi đùa được. Nhưng một ngày nọ, cậu bỗng động lòng với con người nghiêm túc đó. Thật vất vả mới có thể kiếm cớ cùng "sống chung".
Nhưng cuộc sống có quá nhiều thứ không được như mong đợi...
Đầu tiên là yêu nữ kia, rồi tiếp đó bị lão sói già xâm phạm.
Tình cảnh trên đe dưới búa.
Năm lần bảy lượt xuống nước xin lỗi, cậu nhìn vẻ lãnh đạm của người kia mà không khỏi đau lòng.
Thật sự không thể hy vọng nữa ư?
Ngón tay vô ý cùng định nhặt một mẩu, chạm vào nhau, tôi vội rụt về, cậu ấy bất thình lình giữ lại. Tôi ngẩng phắt đầu nhìn lên, mặt cậu ấy vẫn cúi thấp.
"Lâm Cánh, tớ không thể giống cậu được." cậu ấy thì thầm.
"Tớ không thể."
Trong vài giây u u mê mê, tôi hoàn toàn không hiểu ý của cậu ấy, chỉ thấy mặt cậu ấy càng ngày càng gần, ánh mắt bi thương, từ từ tiến sát. Rồi một nụ hôn rơi trên môi.
Phần một | Vô xứ khả tầm – Lâm Cánh
1.
Tên tôi là Lâm Cánh, năm nay mười bảy tuổi, nam sinh cấp ba trường Nam Cao.
Mẹ tôi vốn không phải bà nội trợ bình thường mà là đại tiểu thư của Lâm gia hẳn hoi. Tôi chẳng có ấn tượng gì nhiều về mẹ cả, cũng không rõ hiện giờ mẹ đang bận bịu đi du lịch thế giới cùng người tình có quốc tịch là gì nữa.
Ba tôi là doanh nhân luôn bộn bề với công việc, họp hành liên miên, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Tóm lại, ba có rất nhiều lý do để không phải ở nhà với tôi nên lớn từng này rồi tôi còn chẳng nhớ dáng vẻ của ba như thế nào.
Người ta đồn ba tôi là gay, tuy cảm thấy hơi mất mặt nhưng nhìn tính hướng của tôi mà nói, chuyện này quả cũng có khả năng.
Thật kỳ diệu là đến giờ hai người bọn họ vẫn chưa ly hôn.
Dù sao cuộc sống của tôi cũng chẳng đến nỗi nào, không hề buồn chán. Ba mẹ không quản, rộng rãi cho cả đống tiền tiêu vặt, có đủ tiền ăn chơi, tôi còn than vãn gì nữa đây?
Thêm vào đó, tôi có vẻ ngoài anh tuấn, chưa trưởng thành đã đẹp trai ngời ngời, tất nhiên chẳng thiếu người đeo đuổi. Học hành bê tha, ba mẹ ít để tâm, mọi việc cứ diễn ra như thế, tôi cũng mặc kệ luôn.
Rúc vào chăn ngủ đến tận giữa trưa, mấy ngày nay tôi mải chơi một game online mới, ham mê đến hộc máu mồm. Ước mơ duy nhất tôi theo đuổi hiện giờ là trở thành game thủ cấp quốc tế, sau đó công ty game sẽ mời tôi làm game tester thử nghiệm game của họ, thế là có thể chơi được những trò mới nhất, sáng chơi, chiều chơi, ăn chơi, ngủ cũng chơi nốt...
Đang mơ dùng Tru Tiên kiếm chém ma thú, người bỗng nhiên có cảm giác nằng nặng.
"Tiểu Cánh..."
Kêu cái gì! Anh đang diệt boss cuối!
"Tiểu Cánh..."
Hạ thân bị một bàn tay xoa nắn, tôi đột nhiên bừng tỉnh. Mở to mắt. Nụ cười quỷ quyệt phóng đại trước mắt.
"Đại biến thái!"
"Sao gọi mãi không tỉnh thế?" anh ta cười tủm tỉm, ánh mắt có vẻ mất hứng. "Anh nhớ mấy ngày trước đã nói cho em biết đầu tiên là anh sẽ về. Giờ này lẽ ra em phải ở sân bay chứ không phải nằm trên giường thế này."
"Tôi không đón anh, anh cũng biết đường mò đến đấy thôi."
Anh ta nghiến răng nhéo yêu rồi cúi đầu cắn tôi. "Nhóc con!"
Người đàn ông đang hôn tôi cuồng nhiệt này tên Lee, một luật sư, bạn thân của ba tôi. Tuổi anh ta gấp đôi tôi, may mắn không như đám doanh nhân thành đạt suốt ngày bê bụng bia với cái đầu hói. Dáng người anh ta rất chuẩn, gương mặt đẹp trai, cơ bụng sáu múi không cần cố hóp lại cũng hiện rõ. Phẩm vị coi như cao nhã, cuộc sống có tình thú, công phu phương diện kia cũng tương đối lợi hại. Vì những yếu tố này mà giờ đây anh ta đang ngồi trên giường tôi.
Tôi nhận ra mình có khuynh hướng tình dục khác hẳn người bình thường cũng nhờ ơn anh ta ban cho.
Trước kia khi còn chưa hiểu chuyện, trong nhà không ai để mắt tới, càng không bao giờ khuyên nhủ hay quan tâm tôi bao giờ.Bất chợt xuất hiện một ông chú đứng đắn lúc nào cũng để mắt đến mình, tôi đương nhiên sẽ nhất nhất nghe lời, vậy là ngu ngốc bị anh ta lôi lên giường. Khi ấy tôi sợ hãi vô cùng, vừa thấy mặt Lee là khóc lóc trốn tránh. Nhưng thời gian trôi qua, tôi bị anh ta dùng trăm phương ngàn kế mê hoặc, cuối cùng cũng thật sự động lòng. Vì muốn đi theo anh ta, mười bốn tuổi tôi đã nói với người nhà muốn tới Thiên Tân học hành. Khờ dại ngày nào cũng bám lấy anh ta, sợ bị anh ta bỏ. Lúc bị anh ta thờ ơ, tôi khóc sướt mướt, lòng đau như cắt. Sau khi bị đá thẳng cẳng, tôi lại ở Thiên Tân, một thân một mình, không có người thân bên cạnh, không bạn bè, không nhà ở, chỉ còn căn phòng chật chội Lee giúp tôi thuê. Trốn trong phòng, tôi khóc sưng húp mắt cũng không có ai đến an ủi.
Và thế là tôi nhanh chóng lớn trước tuổi.
Năm mười bốn tuổi, tôi viết trong nhật ký của mình, phương pháp để bản thân không phải chịu đau khổ chính là "không sao cả", chỉ cần sống buông thả, sẽ không có gì không chơi đùa được.
Tôi bắt đầu trở nên khôn lỏi, bên ngoài thật sự "sống buông thả" mà "chơi đùa".
"Nhanh lên... Không được rồi..." tôi nằm ngửa, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, thấm ướt cả mái tóc dài, khó chịu thúc giục người đàn ông cao lớn đang nằm phía trên.
"Biết rồi, thả lỏng chút đi." anh ta yếu ớt mỉm cười, tiếp tục cử động.
Tôi thấy đau đớn liền nổi giận. "Anh ****** đừng chỉ lo cho mình thoải mái! Mau đi ra cho tôi!"
"Xong ngay đây, ráng chịu một tý."
Tôi thở dốc nắm chặt lấy ga giường, oán hận nhìn kẻ kia, đồ đầu heo ****!
Tiếng nhạc chuông di động vang lên.
"Của tôi." tôi vùng vẫy, đẩy anh ta ra.
"Để mặc đi."
Anh ta chẳng chịu dừng, eo tôi bị đè lại, hết đường cục cựa.
"Đồ ******... Aaaa..."
Thân thể chấn động một hồi, run lên rồi vô lực xụi lơ nằm phịch xuống. Anh ta mỉm cười xoay người nằm ngả sang bên, ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy mái tóc vàng ướt sũng, "Tiếp nhé."
"Lần sau còn như vậy, đừng trách tôi vô tình mà cho anh một trận."
Giận dữ gạt cái tay kia ra, tôi lộ ra nửa thân ngồi cạnh mép giường, chật vật với đến cái quần vừa nãy bị ném xuống đất, từ trong túi lấy ra chiếc di động vẫn vang lên chưa dứt, "A lô?"
"Lâm Cánh à?" âm sắc dễ nghe từ bên kia truyền tới.
"Chuyện gì?" giọng là lạ, tôi nhíu mày.
"Cậu từ ngày hôm kia đã không đi học rồi, thầy giáo bảo tớ hỏi xem có phải cậu bị ốm không."
Tôi trả lời trôi chảy. "Ừm, ngã gãy chân, đang bó bột."
Hôm kia? Ông trốn học có khi là từ năm kia ấy chứ.
Thanh âm đầu dây bên kia có chút do dự, hình như còn mang vẻ kinh ngạc. "Thật à?"
"Chứ còn gì nữa, đâu ai dư hơi mà rủa mình."
"Ờ... tớ xin phép hộ cậu vậy, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Có cần mọi người đến thăm không?""Không cần, không cần, tôi không thích ồn ào."
"Là thế này... ừm..."
"Gặp sau." không đợi cậu ta nói hết, tôi liền ngắt máy, trở mình. Tôi bây giờ nói dối như cháo chảy.
"Bạn cùng học?" người đàn ông bên cạnh tao nhã châm thuốc.
"Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?" tôi xoay người với lấy cái áo sơ mi ở đầu giường, lấy một điếu thuốc ra. "Lee, đưa cái bật lửa cho tôi."
Lee cười cợt đem điếu thuốc của mình dí miệng tôi. "Học sinh trung học không nên hút thuốc."
"Vậy mà còn đưa cho tôi? Đạo đức giả." tôi cắt ngang. "Anh từ khi nào coi tôi là học sinh trung học chứ?"
Lee cười ha hả, "Trên giường em có chút nào giống học sinh trung học đâu?"
"Mồm thối." tôi cúi đầu mắng một tiếng. "Ê, xê ra, đừng có ngủ trên lưng tôi, ghê muốn chết."
"Trừ lúc làm tình ra, em không thích người khác chạm vào nhỉ?"
"Không phải con gái, ai muốn dính vào! Xê ra! Xê ra."
"Tiểu Cánh, đêm nay đi đâu chơi?" Lee tỉnh bơ đem tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của tôi.
Tôi vội né tránh. "Đừng sờ loạn, buồn lắm. Narcissism đi, mang tôi đi mở mang tầm mắt, ngày trước đi có tên nói tôi chưa đủ mười tám tuổi, lần nào tới cũng bị đuổi ra ngoài."
"Hô, đừng chơi khó anh nha, đó là nơi sắc tình, em muốn một luật sư nổi danh như anh hiểu luật mà cố tình phạm luật?"
Tôi cười nhạo, "Lúc cùng trẻ chưa thành niên lên giường sao không sợ phạm pháp?"
Bar gay rất có tiếng – Narcissism, quang minh chính đại toạ lạc tại khu vực phồn hoa nhất của thành phố Thiên Tân, không chỉ là nơi kinh doanh sắc tình bình thường, mà còn lộ liễu nằm hiên ngang nổi bần bật như sợ người ta xem nhẹ nó. Narcissism khoa trương như thế hiểu nhiên là có hậu thuẫn không tầm thường, nghe nói ông chủ cùng cục trưởng cục cảnh sát là anh em thân thiết. Muốn gọi điện thoại tố giác chỗ này có giao dịch sắc tình thì cũng nên biết có cả cảnh sát đang ngồi đây.
Có Lee đi cùng nên tôi nghênh ngang bước vào, vẫn còn sớm, trong bar mới lác đác vài người, chúng tôi dễ dàng tìm được một góc ngon nhất ngồi xuống.
"Oa~"
Ánh mắt tôi bắt đầu không ngại ngần đảo xung quanh một lượt. "Tôi còn tự hỏi sao Thiên Tân này còn có chưa đến hai người lọt mắt, ra là đàn ông dễ nhìn đều chạy đến đây cả, mấy người kia là gay hết sao?"
"Không hẳn thế, nhưng ít nhất cũng là bi," Lee thông thạo kêu bồi bàn tới gọi hai ly cocktail. "Uống cái này đi."
"Tôi không giống anh, vờ thanh cao." tôi hừ một tiếng. "Sợ tôi uống rượu làm bậy phá rối anh chứ gì."
Lee choàng tay qua lưng tôi. "Cưng à, anh sợ em say bị người ta cuỗm đi mất, em vừa vào cửa đã bị một đám người nhìn chòng chọc rồi, anh cũng không cam đoan sẽ bảo vệ được em đâu."
Tôi nhìn xung quanh, không ít người không công khai nhìn thì cũng là liếc trộm sang bên này, nhưng cũng không hẳn là nhìn tôi."Hừ, đừng vờ vịt, họ nhìn anh thì có, anh là khách quen ở đây chứ gì."
"Thi thoảng đến xả hơi thôi, người lớn mà." Lee duỗi thẳng chân, tay vô tư chạm đến eo tôi.
"Đừng linh tinh." tôi đập vào tay anh ta. "Có người nhìn anh cả buổi, bồ cũ hả?"
Lee ngẩng đầu, nhìn về hướng có cậu thiếu niên xinh đẹp đang mỉm cười với mình hôn gió một cái, "Có cùng cậu ta có chơi đùa hai lần."
"Lão dê già!" tôi đánh giá khuôn mặt búp bê tinh xảo của cậu ta, oán hận. "Người ta mới mười mấy tuổi, đáng tuổi con anh."
"Cậu ta lớn tuổi hơn em đó." Lee lơ đễnh mỉm cười. "Anh cùng lắm mới hơn ba mươi tuổi, đừng có gọi lão này lão nọ."
"Lão già."
"Đêm nay về có muốn biết sức trẻ của anh không? Chứng minh cho em xem trên giường nhé?" Lee khẽ thổi vào bên tai tôi, cười nói.
"Cút." tôi đẩy anh ta ra. "Đêm nay còn muốn đến đấy sao?" nhà trọ của tôi cũng có rộng lắm đâu.
"Không hoan nghênh?"
"Anh mẹ nó không có chỗ ở hả? Đi khách sạn không được hả? Sao cứ đưa tôi đến cái chỗ chật chội ấy?"
"Nhưng phòng tổng thống đối với người bên cạnh em cũng ngứa ngáy khó ngủ mà."
"Mắc ói..." tôi đấm anh ta một cái. "Tôi cảnh cáo anh, đêm nay mà thiếu màn dạo trước làm tôi thoả mãn, dám trực tiếp tiến vào, tôi phế!"
"Ha ha ha, tuân lệnh công chúa điện hạ."
Mỗi lần nghe người ta gọi mình là công chúa, tôi đều tức nổ đom đóm mắt. Tôi đâu có giống con gái, chỉ kiêu ngạo như nữ hoàng àm thôi. Thà nói tôi là hoàng tử còn xuôi tai hơn.
Ngồi chưa ấm chỗ, Lee đã có người quen lại chào hỏi, là một ông chú dung mạo tầm thường, thoạt nhìn có vẻ cũng lắm tiền. Một bên khách sáo với Lee, một bên quét mắt lên người tôi một lượt, ánh mắt bắn ra bốn phía chẳng khác nào con dao hận không thể cắt nát quần áo của tôi rồi để lại vết tích trên làn da này. Tôi khó chịu xoay mình lại với ông ta, đúng là hôm nay tôi ăn mặc có hơi khiêu khích, quần da màu sáng đang thịnh hành bó chặt lấy người, lộ rõ những đường cong đầy khêu gợi. Áo lụa khoá kéo xuống sâu, bên trong lại không mặc gì cả, hở ra cơ thể có qua tập luyện. Nhưng vấn đề là tôi mặc vậy để dành cho mấy anh chàng trẻ tuổi đẹp trai ngắm chứ không phải ông già có ánh mắt sởn gai ốc kia nhìn vào.
"Lee, tôi sang bên kia đây." tôi đứng lên.
"Sao thế? Ngồi cạnh anh không vui sao?" Lee bắt lấy tay tôi.
"Phiền quá, đi chút thôi." ai muốn bị lão già kia nhìn sỗ sàng như thế!
"Thế đừng đi xa đấy, bị người ta trêu ghẹo phải gọi anh."
"Yên tâm, tôi chỉ để anh ăn thôi." tôi gạt tay anh ta, đi về phía quầy bar.
"Cho tôi loại đắt nhất."
Lời này nghe chẳng khác nào mấy tên nhà giàu mới nổi còn lơ ngơ. Đối với rượu tôi cũng không rành lắm, dù sao kẻ có tiền chỉ chọn thứ đắt, không chọn thứ khác, huống chi là Lee trả, không chọn loại đắt tiền e không phải đạo.Thằng nhóc ở quầy bar cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, cúi đầu chuyên chú pha rượu rồi đem cái cốc đến trước mặt tôi. Tôi liền cụt hứng. Tuy không dám chắc người phục vụ trong quán gay phải có hứng thú với gay nhưng với sức hấp dẫn này, nét phóng khoáng này, mười người thì có đến chín người phải nhìn tôi mãi không dời, cậu ta cho dù thích người khác phái tốt xấu gì cũng nên ghen tỵ nhìn tôi một cái cho tôi mát lòng mát dạ một chút chứ.
"Anh trai, rượu này khó uống quá à." tôi kiếm cớ.
Cậu ta vẫn không thèm nhìn, chỉ lo việc của mình. "Đây là loại đắt nhất mà cậu yêu cầu."
Tôi chống cằm nhìn cậu ta, đột nhiên phát hiện thằng nhóc này bộ dạng quá được, độ cong của trán và cằm đều hoàn mỹ, mũi rất cao, bờ môi cực quyến rũ, độ dày vừa phải, ánh mắt mảnh, dài, khép hờ, hai hàng lông mi trên dưới gần như chạm vào nhau. Tôi mặt dày nhìn xuống phía dưới, ưm, cổ thanh tú, hầu kết nhô lên, cắn một ngụm cảm giác hẳn không tồi... Độ rộng bờ vai hoàn hảo, cổ áo rộng mở xương quai xanh hiển hiện, đèn mập mờ cũng có thể thấy dưới lớp áo sơ mi kia là làn da vô cùng mịn màng.
Chà... Tôi ngẩn ngơ thưởng thức rượu cùng người đẹp, ánh mắt lão già ban nãy có khi còn kém xa tôi bây giờ. Cậu ta có khuôn mặt nhu hoà mang vẻ tinh tế của nữ giới, nhưng chắc chắn không chút ẻo lả.
Tôi ngắm nghía say mê, còn vô thức nuốt nước miếng.
"Hi..." tôi chào cậu ta, cậu ta lại dám lơ tôi.
"Cậu không thích con trai hả?" chỉ có thể giải thích là vì cậu ta vô cảm với mình, tôi mới không thấy tự ái, chứ người tuấn tú như tôi đi đâu chẳng được hoan nghênh.
"Đúng, tôi không phải là gay."
Cậu ta trả lời theo phép lịch sự. Phỏng chừng hàng ngày người tiếp cận cậu ta có thể xếp thành cả hàng dài nên cậu ta đã quá quen thuộc rồi.
"Nhưng nơi này toàn gay..."
"Tôi chỉ làm thuê ở đây."
"Hô, làm thuê?" tôi cười đểu cáng. "Cậu bán cái gì thế, đằng trước hay đằng sau?"
Tôi cố tình trêu chọc cậu ta, thật muốn đánh lộn, mặc kệ Lee sẽ không làm ngơ, chuồn nhanh là được.
Cậu ta quả nhiên bất mãn quay đầu lại. Bingo! Trong lòng khẽ huýt lên một tiếng, cuối cùng cũng chịu nhìn tôi, dù ánh mắt không có thiện ý nhưng tôi chẳng ngại, ha ha, tôi đâu có lòng tham không đáy...
Vẻ mặt phẫn nộ của cậu ta nhanh chóng biến thành kinh ngạc. "Lâm Cánh?!"
Tôi đang huýt dở thì cứng người, miệng cứng ngắc hình chữ O, ngây người nhìn cậu ta.
Không thể nào? Mình có quen người này sao? Chẳng lẽ tẩu hoả nhập ma nên mới không nhớ được mỹ nam đẹp như thế?
"Chuyện này..." tôi nhanh chóng cười lấy lòng. "Cậu quen tôi?"
Hai hàng lông mày hoàn mỹ chậm rãi cau lại. "Không phải cậu gãy xương, đang bó bột nằm ở nhà à?"
Mặt tôi lại thộn ra, coi bộ còn đờ đẫn hơn trước.Đối với vẻ mặt ngốc nghếch của tôi, cậu ta còn bồi thêm một câu, "Mất công tớ xin nghỉ giùm cậu, hoá ra cậu không có việc gì!"
Cuối cùng cũng nhớ ra, chết tiệt, vừa rồi chỉ thấy quen tai, không nghĩ sâu xa, thì ra thằng bạn ban ngày gọi cho mình là cậu ta.
"Cậu cũng học ở Nam Cao à? Lớp nào? Tên gì?" tôi xác định mục tiêu, hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn. Đám mọt sách kia có cực phẩm thế này mà lại không phát hiện ra. Biết thế ngày nào cũng đi học cho rồi.
Cậu ta dở khóc dở cười. "Lâm Cánh, tớ ba năm nay đều ngồi cùng bàn với cậu."
Mặt tôi lại đờ ra đến lần thứ ba. Tôi được ngồi cạnh báu vật quý giá đến nhường này á? Ấn tượng của tôi là ở Nam Cao kia có cái tên suốt ngày mặc áo đồng phục cứng nhắc, đít chai đen thùi lùi. Mà cũng khó trách, dựa vào tần suất xuất hiện ở trường học của tôi cùng với thói quen hễ đến lớp là lăn ra ngủ gục trên bàn, nên đến giờ hình như vẫn chưa nhớ nổi mặt người ngồi cạnh.
"Ô, ra là ngồi cùng bàn." tôi vội cười ha ha. "Nhớ chứ, nhớ chứ, vừa nãy hoa mắt nhìn không rõ ấy mà, cậu chẳng phải là..."
Cậu ta lẳng lặng nhìn tôi.
"Là... là..."
Cậu ta vẫn chưa lên tiếng. Kìa, hiểu nhau chút đi, nói tên ra đi.
"Trác Văn Dương." sắc mặt cậu ta có vẻ không ổn. "Cậu không biết?!"
"Biết mà." tôi vô cùng xấu hổ. "Tự nhiên quên béng mất."
Lời nói dối trắng trợn. Cậu ta không phản ứng gì, cúi đầu lau cốc rượu trong tay, xem chừng muốn phớt lờ tôi.
"Nơi này không phải chỗ cậu nên đến. Chưa thành niên không được vào."
"Cậu cũng thế còn gì, với lại trường cấm làm thêm nha."
Cậu ta có phần lúng túng liếc mắt nhìn tôi một cái. "Đừng nói lung tung khắp nơi. Tớ không phải vì tiền mà chỉ muốn học pha chế rượu. Phải nhờ vả mới xin vào đây được... Cậu tới đây làm gì?" cậu ta nhìn bốn phía xung quanh. "Chẳng lẽ..."
"Có thể coi là vậy, tớ là gay, chỉ thích con trai." tôi thoải mái. "Nhất là người như cậu."
Ánh sáng mờ ảo khiến tôi có ảo giác hình như cậu ta đỏ mặt.
"Tớ không phải đồng tính luyến ái, cậu đừng đùa." cậu ta vội vàng lau chùi cái cốc thuỷ tinh trong tay.
"Khỏi cần lo, tớ là người hiểu chuyện, dù có thích cậu cũng không động đến cậu đâu." tôi cười, nghịch cái cốc trong tay.
"Cho thêm một ly nữa, honey."
Cậu ta vội gãi đâu. "Cậu say rồi, đừng uống nữa."
Tôi cũng có cảm giác lâng lâng bèn to gan bò nửa người lên quầy bar lại gần cậu ta. "Không cho uống cũng được, cho tôi hôn một cái..."
"Lâm Cánh, đừng quậy." cậu ta xấu hổ lùi lại, nét mặt thật đáng yêu. Bạn đang �
Tôi liền mượn rượu giả điên, cười hì hì mặt dày lấn tới, cọ cọ vào mặt cậu ta. Làn da kia thật kích thích, cả đời cũng khó quên, nhẵn mịn đến kỳ diệu, giống như chạm vào nước vậy."Tiểu Cánh, làm gì đó?" chợt có người từ đằng sau ôm thắt lưng, lôi tôi với cái dáng khó coi từ trên quầy bar xuống, là Lee. "Đến giờ về rồi."
"Không! Tôi muốn cùng cậu ấy nói chuyện..."
Tôi ở trong lòng Lee tiếp tục cười ngây ngô. Ai, tôi sớm biết mình tửu lượng đã tệ, rượu vào điệu bộ còn tệ hại hơn.
Trác Văn Dương lặng yên cúi đầu lau cái cốc, hàng mi dài khẽ rung rung, động tác hơi mất tự nhiên.
"Vừa uống rượu lại còn ve vãn người khác, tật xấu này không sửa anh biết làm sao đây?"
Lee nhéo nhéo cái mũi của tôi rồi cười với Văn Dương. "Thật không phải, Tiểu Cánh là như thế đấy."
Hứ, nói bậy nói bạ, đừng giả bộ như hiểu tôi lắm ấy, anh hiểu được bao nhiêu? Tôi bực dọc ngẩng mặt nhìn con người cao hơn tôi một cái đầu. "Tôi không hề..."
Chưa dứt lời đã bị Lee dùng môi chặn lại.
Chung quanh vang lên tiếng huýt sáo, đầu tôi chỉ có một suy nghĩ "hừ!", khó chịu nhe răng ra định cắn, Lee thức thời buông ngay ra, cười xu nịnh, "Ngoan, em say rồi, chúng ta trở về thôi."
Tôi đẩy anh ta, xoay người đi ra ngoài.
"Lâm Cánh."
Đi hai bước lại nghe thấy tiếng Trác Văn Dương gọi.
"Cái gì?" tôi cau có quay đầu lại.
"Nếu không có chuyện gì thì đi học lại đi, cứ như thế sẽ không có tương lai đâu."
"Nhiều chuyện." tôi giễu cợt nhún vai.
Khi tỉnh lại thấy kim đồng hồ đã chỉ ở số chín, tôi vươn người kéo cái rèm cửa sổ buông cạnh giường có vẻ bẩn thỉu ra để ánh mặt trời chiếu thẳng vào. Đã lâu cũng chưa dậy sớm thế này, ở trên giường dang rộng tứ chi, ưỡn eo, đột nhiên thấy tẻ nhạt. Hôm nay làm gì đây? Ngày nào cũng chơi, kể cũng vô vị!
Mười phút sau, tôi quần áo gọn gàng đứng giữa phòng khách, miệng ngậm bánh mì, tay cầm bình nước trái cây tìm được trong tủ lạnh, sau đó một cước đạp lên bụng con người đang ấm ức nằm co ro trên sô pha ngủ.
"Lee, tôi đến trường đây..."
"Á?"
Cái tên hôm qua mặt dày mày dạn không chịu đi bị tôi đuổi qua phòng khách mơ màng mở to mắt, nhìn tôi cười phớ lớ, lỗ tai nhét tai nghe, vạt áo đồng phục lùng thùng ngoài quần, ánh mắt dại ra hai giây rồi lộ vẻ mừng rỡ, "Tiểu Cánh, em mặc đồng phục trông cũng ra dáng lắm!"
"Ra dáng cái đầu anh!" tôi giãy giụa đẩy tay anh ta ra, đứng lên. "Đừng có cởi quần áo của tôi! Tôi muốn đi học!"
"Đi học?" mặt Lee cứ như tôi đang nói ngôn ngữ ngoài Trái Đất.
"Đúng." tôi vỗ vỗ cái cặp sách chưa từng để sách kia chứng minh nơi tôi muốn đến là trường học, chứ không phải khu vui chơi.
"A..." trước khi miệng Lee kịp khép lại, tôi đã hăng hái đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Lúc đến trường, còn chưa tan, thật quá tốt. Tôi nghênh ngang trước mặt bao người bước vào lớp. Nhắm cái chỗ duy nhất không có ai ngồi liền đặt mông xuống. Ây dô, mấy đứa đừng nói tôi phách lối nha, đây cũng run lắm – không vào nhầm lớp đó chứ?Buông cặp xuống, nở nụ cười chói lọi như ánh sáng mặt trời với ông thầy vẫn chưa kịp hoàn hồn, ngoan ngoãn đem tai nghe thả vào trong cặp. Với giáo viên khác tôi sẽ không nghe lời như vậy đâu, nhưng với cái người tên Âu Dương Hi Văn trên bục giảng kia thì là ngoại lệ. Là giáo sư đẹp trai nhất Nam Cao, rất hợp với khẩu vị của tôi, dáng không quá thấp, diện mạo nho nhã thư sinh, chân chất dịu dàng như bé thỏ. Ổng liếc nhìn tôi một cái, mỉm cười hiền lành, bình tĩnh xoay người tiếp tục viết lên bảng những dòng chữ tiếng Anh dài ngoằng mà tôi chẳng hiểu gì ráo. Ây, nếu giáo viên Nam Cao nào cũng đều hiểu chuyện như ổng thì tốt rồi.
"Ai..." tán thưởng chán chê anh chàng đẹp trai ngon miệng trên bục, tôi tập trung nhìn sang con người không chút xuất chúng bên cạnh. "Mắt kính xấu vầy thật mất hứng."
Tôi hơi chán nản ngồi bên Trác Văn Dương, đẩy đẩy cái đít chai lần trước gặp cậu ta đâu có đeo, cậu ta nhỏ giọng nói, "Ngồi yên nghe giảng, đừng phá."
Tôi vênh váo sung sướng ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn đằng sau cái kính xấu xí kia, mặt như sói đói, nước dãi nhỏ ra. Cậu ta không thèm để ý đến tôi, tự giác cắm cúi ghi chép, đôi môi xinh đẹp mím chặt lại.
"Đừng quê như vậy."
Tôi đưa tay nhấc cái kính ra, cậu ta liền hít một hơi lạnh. Khoé mắt quét đến Âu Dương đang hướng về phía này chuẩn bị điểm danh tôi, tôi liền hết sức phối hợp với ổng. Hết giờ, tiếng chuông vang lên. Mười phút ra chơi quý giá, bầu không khí sinh động hẳn lên. Cậu ta chậm rãi đưa tay, "Trả lại cho tớ."
"Không trả!" tôi ngả ngớn.
"Tớ cận thị, không đeo kính thì không nhìn được chữ trên bảng."
Cậu ta phiền não nhíu mày, vẻ mặt mơ màng cực kỳ mê người.
"Nói dối, tối qua cậu có đeo đâu."
Tôi đem cái kính treo lên đầu ngón tay út, tỉnh bơ chuyển qua chuyển lại.
"Tối hôm qua là kính sát tròng." cậu ta thành thật trả lời, muốn bắt lấy tay của tôi.
Trong nháy mắt tay cậu ta chạm đến cổ tay, tôi có cảm giác như điện giật mà run lên một chút, sau đó bốn con mắt trừng lớn nhìn cái kính khóc lóc bay ra, đập lên bảng đen. Rơi xuống. Một cái chân bước lên.
"Choang!"
"Hắc hắc." tôi cười trộm, đứng lên. "Vỡ rồi à? Khéo thật, sau này cậu nên mang kính sát tròng đi, coi sáng sủa hơn đó."
Chưa kịp bước ra, tôi đã bị ai đó thô bạo giật mạnh về rồi bị đè lên. Tôi nhe răng trợn mắt, nhìn không ra bàn tay thon thả trắng nõn như vậy lại khoẻ như trâu. Khuôn mặt nguy hiểm của cậu ta tiến lại gần. A, không phải chứ, vì cái kính vỡ mà định đánh tôi? Ánh mắt mê người kia như rắn đang thôi miên ếch, dán chặt lên người tôi...
"Tớ hiện tại không thấy rõ." dáng vẻ cậu ta thật hung dữ. "Tiết sau cậu chép bài được không?"
Kết quả tôi chép bài đổi được hai xiên mực nướng. Tôi tin mình không bị thiệt vì sắc mặt cậu ta nói cho tôi biết mực nướng kia còn có giá hơn bài chép của Lâm đại thiếu gia tôi. Cậu ta nói tôi viết rối rắm, chỉ đáng gia hai xiên mực nướng. Thực tình đâu thể trách tôi, tôi thề là đã thật sự cố gắng, vì bên cạnh có người hung tợn giám sát, tôi liền tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, thành khẩn chép nghiêm chỉnh. Âu Dương Hi Văn kia người thì đâu ra đấy mà chữ thì như gà bới. Thị lực của tôi dù là 2.0 nhưng chữ trên bảng là tiếng nước ngoài nên nhiều lúc cũng phải đoán bừa. Còn một chuyện tôi không thừa nhận với Trác Văn Dương chính là, hai mươi sáu chữ cái đối với tôi vô luận sắp xếp ra sao cũng không sai biệt lắm, nên trong quá trình sao chép không cẩn thận viết sai thứ tự mấy chữ hay bỏ sót chữ nào cũng là điều bình thường.
Đáng tiếc anh Trác đẹp trai lại không thông cảm, dọc đường mắt trừng lớn như đèn pha soi lên khắp người tôi.
Chuyện của tôi và Trác Văn Dương vốn chỉ đến đây. Sự tình phát sinh khi tôi tỏ vẻ sạch sẽ, coi trọng vệ sinh mà làm động tác đem tay dính nước sốt mực nướng xoa xoa lên quần áo, còn chà sát thật mạnh, đến khi tay sạch trơn mới thôi. Trác Văn Dương thật sự quá độc ác, trên đường đông người như vậy liền kéo tai tôi, đau đến chảy nước mắt còn chưa chịu buông tay. Nói đùa chứ mẹ tôi cũng chưa làm thế với tôi bao giờ. Quá đáng à nha.
Kể cả khi tôi có chà tay lên quần áo cậu ta...
Cậu ta trợn mắt nhìn đồng phục của Nam Cao nổi tiếng loang lổ vết nước sốt, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người. Khi ấy, tôi còn không biết cậu ta có tính ưa sạch sẽ nghiêm trọng, đương nhiên cảm thấy tủi thân. Mặt méo xệch đi, tôi nhanh nhảu bám vào quần áo cậu ta, cậu ta liền liều mạng chống cự. Nhắm mắt nhắm mũi xông lên giằng cúc áo của cậu ta, hai đứa ngay trước mặt bao người uýnh lộn một trận, người tới hóng vô số. Cuối cùng tôi giành thắng lợi, thành công kéo tuột áo cậu ta.
Tôi ăn năn, "Trác Văn Dương, xin lỗi mà, quần áo cậu, tớ đem đi giặt giùm nhé?"
Thấy tôi hào phóng chưa!
Ánh mắt mỹ nhân nảy lửa dễ thương thiệt!
Nhưng cuộc sống có quá nhiều thứ không được như mong đợi...
Đầu tiên là yêu nữ kia, rồi tiếp đó bị lão sói già xâm phạm.
Tình cảnh trên đe dưới búa.
Năm lần bảy lượt xuống nước xin lỗi, cậu nhìn vẻ lãnh đạm của người kia mà không khỏi đau lòng.
Thật sự không thể hy vọng nữa ư?
Ngón tay vô ý cùng định nhặt một mẩu, chạm vào nhau, tôi vội rụt về, cậu ấy bất thình lình giữ lại. Tôi ngẩng phắt đầu nhìn lên, mặt cậu ấy vẫn cúi thấp.
"Lâm Cánh, tớ không thể giống cậu được." cậu ấy thì thầm.
"Tớ không thể."
Trong vài giây u u mê mê, tôi hoàn toàn không hiểu ý của cậu ấy, chỉ thấy mặt cậu ấy càng ngày càng gần, ánh mắt bi thương, từ từ tiến sát. Rồi một nụ hôn rơi trên môi.
Phần một | Vô xứ khả tầm – Lâm Cánh
1.
Tên tôi là Lâm Cánh, năm nay mười bảy tuổi, nam sinh cấp ba trường Nam Cao.
Mẹ tôi vốn không phải bà nội trợ bình thường mà là đại tiểu thư của Lâm gia hẳn hoi. Tôi chẳng có ấn tượng gì nhiều về mẹ cả, cũng không rõ hiện giờ mẹ đang bận bịu đi du lịch thế giới cùng người tình có quốc tịch là gì nữa.
Ba tôi là doanh nhân luôn bộn bề với công việc, họp hành liên miên, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Tóm lại, ba có rất nhiều lý do để không phải ở nhà với tôi nên lớn từng này rồi tôi còn chẳng nhớ dáng vẻ của ba như thế nào.
Người ta đồn ba tôi là gay, tuy cảm thấy hơi mất mặt nhưng nhìn tính hướng của tôi mà nói, chuyện này quả cũng có khả năng.
Thật kỳ diệu là đến giờ hai người bọn họ vẫn chưa ly hôn.
Dù sao cuộc sống của tôi cũng chẳng đến nỗi nào, không hề buồn chán. Ba mẹ không quản, rộng rãi cho cả đống tiền tiêu vặt, có đủ tiền ăn chơi, tôi còn than vãn gì nữa đây?
Thêm vào đó, tôi có vẻ ngoài anh tuấn, chưa trưởng thành đã đẹp trai ngời ngời, tất nhiên chẳng thiếu người đeo đuổi. Học hành bê tha, ba mẹ ít để tâm, mọi việc cứ diễn ra như thế, tôi cũng mặc kệ luôn.
Rúc vào chăn ngủ đến tận giữa trưa, mấy ngày nay tôi mải chơi một game online mới, ham mê đến hộc máu mồm. Ước mơ duy nhất tôi theo đuổi hiện giờ là trở thành game thủ cấp quốc tế, sau đó công ty game sẽ mời tôi làm game tester thử nghiệm game của họ, thế là có thể chơi được những trò mới nhất, sáng chơi, chiều chơi, ăn chơi, ngủ cũng chơi nốt...
Đang mơ dùng Tru Tiên kiếm chém ma thú, người bỗng nhiên có cảm giác nằng nặng.
"Tiểu Cánh..."
Kêu cái gì! Anh đang diệt boss cuối!
"Tiểu Cánh..."
Hạ thân bị một bàn tay xoa nắn, tôi đột nhiên bừng tỉnh. Mở to mắt. Nụ cười quỷ quyệt phóng đại trước mắt.
"Đại biến thái!"
"Sao gọi mãi không tỉnh thế?" anh ta cười tủm tỉm, ánh mắt có vẻ mất hứng. "Anh nhớ mấy ngày trước đã nói cho em biết đầu tiên là anh sẽ về. Giờ này lẽ ra em phải ở sân bay chứ không phải nằm trên giường thế này."
"Tôi không đón anh, anh cũng biết đường mò đến đấy thôi."
Anh ta nghiến răng nhéo yêu rồi cúi đầu cắn tôi. "Nhóc con!"
Người đàn ông đang hôn tôi cuồng nhiệt này tên Lee, một luật sư, bạn thân của ba tôi. Tuổi anh ta gấp đôi tôi, may mắn không như đám doanh nhân thành đạt suốt ngày bê bụng bia với cái đầu hói. Dáng người anh ta rất chuẩn, gương mặt đẹp trai, cơ bụng sáu múi không cần cố hóp lại cũng hiện rõ. Phẩm vị coi như cao nhã, cuộc sống có tình thú, công phu phương diện kia cũng tương đối lợi hại. Vì những yếu tố này mà giờ đây anh ta đang ngồi trên giường tôi.
Tôi nhận ra mình có khuynh hướng tình dục khác hẳn người bình thường cũng nhờ ơn anh ta ban cho.
Trước kia khi còn chưa hiểu chuyện, trong nhà không ai để mắt tới, càng không bao giờ khuyên nhủ hay quan tâm tôi bao giờ.Bất chợt xuất hiện một ông chú đứng đắn lúc nào cũng để mắt đến mình, tôi đương nhiên sẽ nhất nhất nghe lời, vậy là ngu ngốc bị anh ta lôi lên giường. Khi ấy tôi sợ hãi vô cùng, vừa thấy mặt Lee là khóc lóc trốn tránh. Nhưng thời gian trôi qua, tôi bị anh ta dùng trăm phương ngàn kế mê hoặc, cuối cùng cũng thật sự động lòng. Vì muốn đi theo anh ta, mười bốn tuổi tôi đã nói với người nhà muốn tới Thiên Tân học hành. Khờ dại ngày nào cũng bám lấy anh ta, sợ bị anh ta bỏ. Lúc bị anh ta thờ ơ, tôi khóc sướt mướt, lòng đau như cắt. Sau khi bị đá thẳng cẳng, tôi lại ở Thiên Tân, một thân một mình, không có người thân bên cạnh, không bạn bè, không nhà ở, chỉ còn căn phòng chật chội Lee giúp tôi thuê. Trốn trong phòng, tôi khóc sưng húp mắt cũng không có ai đến an ủi.
Và thế là tôi nhanh chóng lớn trước tuổi.
Năm mười bốn tuổi, tôi viết trong nhật ký của mình, phương pháp để bản thân không phải chịu đau khổ chính là "không sao cả", chỉ cần sống buông thả, sẽ không có gì không chơi đùa được.
Tôi bắt đầu trở nên khôn lỏi, bên ngoài thật sự "sống buông thả" mà "chơi đùa".
"Nhanh lên... Không được rồi..." tôi nằm ngửa, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, thấm ướt cả mái tóc dài, khó chịu thúc giục người đàn ông cao lớn đang nằm phía trên.
"Biết rồi, thả lỏng chút đi." anh ta yếu ớt mỉm cười, tiếp tục cử động.
Tôi thấy đau đớn liền nổi giận. "Anh ****** đừng chỉ lo cho mình thoải mái! Mau đi ra cho tôi!"
"Xong ngay đây, ráng chịu một tý."
Tôi thở dốc nắm chặt lấy ga giường, oán hận nhìn kẻ kia, đồ đầu heo ****!
Tiếng nhạc chuông di động vang lên.
"Của tôi." tôi vùng vẫy, đẩy anh ta ra.
"Để mặc đi."
Anh ta chẳng chịu dừng, eo tôi bị đè lại, hết đường cục cựa.
"Đồ ******... Aaaa..."
Thân thể chấn động một hồi, run lên rồi vô lực xụi lơ nằm phịch xuống. Anh ta mỉm cười xoay người nằm ngả sang bên, ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy mái tóc vàng ướt sũng, "Tiếp nhé."
"Lần sau còn như vậy, đừng trách tôi vô tình mà cho anh một trận."
Giận dữ gạt cái tay kia ra, tôi lộ ra nửa thân ngồi cạnh mép giường, chật vật với đến cái quần vừa nãy bị ném xuống đất, từ trong túi lấy ra chiếc di động vẫn vang lên chưa dứt, "A lô?"
"Lâm Cánh à?" âm sắc dễ nghe từ bên kia truyền tới.
"Chuyện gì?" giọng là lạ, tôi nhíu mày.
"Cậu từ ngày hôm kia đã không đi học rồi, thầy giáo bảo tớ hỏi xem có phải cậu bị ốm không."
Tôi trả lời trôi chảy. "Ừm, ngã gãy chân, đang bó bột."
Hôm kia? Ông trốn học có khi là từ năm kia ấy chứ.
Thanh âm đầu dây bên kia có chút do dự, hình như còn mang vẻ kinh ngạc. "Thật à?"
"Chứ còn gì nữa, đâu ai dư hơi mà rủa mình."
"Ờ... tớ xin phép hộ cậu vậy, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Có cần mọi người đến thăm không?""Không cần, không cần, tôi không thích ồn ào."
"Là thế này... ừm..."
"Gặp sau." không đợi cậu ta nói hết, tôi liền ngắt máy, trở mình. Tôi bây giờ nói dối như cháo chảy.
"Bạn cùng học?" người đàn ông bên cạnh tao nhã châm thuốc.
"Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?" tôi xoay người với lấy cái áo sơ mi ở đầu giường, lấy một điếu thuốc ra. "Lee, đưa cái bật lửa cho tôi."
Lee cười cợt đem điếu thuốc của mình dí miệng tôi. "Học sinh trung học không nên hút thuốc."
"Vậy mà còn đưa cho tôi? Đạo đức giả." tôi cắt ngang. "Anh từ khi nào coi tôi là học sinh trung học chứ?"
Lee cười ha hả, "Trên giường em có chút nào giống học sinh trung học đâu?"
"Mồm thối." tôi cúi đầu mắng một tiếng. "Ê, xê ra, đừng có ngủ trên lưng tôi, ghê muốn chết."
"Trừ lúc làm tình ra, em không thích người khác chạm vào nhỉ?"
"Không phải con gái, ai muốn dính vào! Xê ra! Xê ra."
"Tiểu Cánh, đêm nay đi đâu chơi?" Lee tỉnh bơ đem tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của tôi.
Tôi vội né tránh. "Đừng sờ loạn, buồn lắm. Narcissism đi, mang tôi đi mở mang tầm mắt, ngày trước đi có tên nói tôi chưa đủ mười tám tuổi, lần nào tới cũng bị đuổi ra ngoài."
"Hô, đừng chơi khó anh nha, đó là nơi sắc tình, em muốn một luật sư nổi danh như anh hiểu luật mà cố tình phạm luật?"
Tôi cười nhạo, "Lúc cùng trẻ chưa thành niên lên giường sao không sợ phạm pháp?"
Bar gay rất có tiếng – Narcissism, quang minh chính đại toạ lạc tại khu vực phồn hoa nhất của thành phố Thiên Tân, không chỉ là nơi kinh doanh sắc tình bình thường, mà còn lộ liễu nằm hiên ngang nổi bần bật như sợ người ta xem nhẹ nó. Narcissism khoa trương như thế hiểu nhiên là có hậu thuẫn không tầm thường, nghe nói ông chủ cùng cục trưởng cục cảnh sát là anh em thân thiết. Muốn gọi điện thoại tố giác chỗ này có giao dịch sắc tình thì cũng nên biết có cả cảnh sát đang ngồi đây.
Có Lee đi cùng nên tôi nghênh ngang bước vào, vẫn còn sớm, trong bar mới lác đác vài người, chúng tôi dễ dàng tìm được một góc ngon nhất ngồi xuống.
"Oa~"
Ánh mắt tôi bắt đầu không ngại ngần đảo xung quanh một lượt. "Tôi còn tự hỏi sao Thiên Tân này còn có chưa đến hai người lọt mắt, ra là đàn ông dễ nhìn đều chạy đến đây cả, mấy người kia là gay hết sao?"
"Không hẳn thế, nhưng ít nhất cũng là bi," Lee thông thạo kêu bồi bàn tới gọi hai ly cocktail. "Uống cái này đi."
"Tôi không giống anh, vờ thanh cao." tôi hừ một tiếng. "Sợ tôi uống rượu làm bậy phá rối anh chứ gì."
Lee choàng tay qua lưng tôi. "Cưng à, anh sợ em say bị người ta cuỗm đi mất, em vừa vào cửa đã bị một đám người nhìn chòng chọc rồi, anh cũng không cam đoan sẽ bảo vệ được em đâu."
Tôi nhìn xung quanh, không ít người không công khai nhìn thì cũng là liếc trộm sang bên này, nhưng cũng không hẳn là nhìn tôi."Hừ, đừng vờ vịt, họ nhìn anh thì có, anh là khách quen ở đây chứ gì."
"Thi thoảng đến xả hơi thôi, người lớn mà." Lee duỗi thẳng chân, tay vô tư chạm đến eo tôi.
"Đừng linh tinh." tôi đập vào tay anh ta. "Có người nhìn anh cả buổi, bồ cũ hả?"
Lee ngẩng đầu, nhìn về hướng có cậu thiếu niên xinh đẹp đang mỉm cười với mình hôn gió một cái, "Có cùng cậu ta có chơi đùa hai lần."
"Lão dê già!" tôi đánh giá khuôn mặt búp bê tinh xảo của cậu ta, oán hận. "Người ta mới mười mấy tuổi, đáng tuổi con anh."
"Cậu ta lớn tuổi hơn em đó." Lee lơ đễnh mỉm cười. "Anh cùng lắm mới hơn ba mươi tuổi, đừng có gọi lão này lão nọ."
"Lão già."
"Đêm nay về có muốn biết sức trẻ của anh không? Chứng minh cho em xem trên giường nhé?" Lee khẽ thổi vào bên tai tôi, cười nói.
"Cút." tôi đẩy anh ta ra. "Đêm nay còn muốn đến đấy sao?" nhà trọ của tôi cũng có rộng lắm đâu.
"Không hoan nghênh?"
"Anh mẹ nó không có chỗ ở hả? Đi khách sạn không được hả? Sao cứ đưa tôi đến cái chỗ chật chội ấy?"
"Nhưng phòng tổng thống đối với người bên cạnh em cũng ngứa ngáy khó ngủ mà."
"Mắc ói..." tôi đấm anh ta một cái. "Tôi cảnh cáo anh, đêm nay mà thiếu màn dạo trước làm tôi thoả mãn, dám trực tiếp tiến vào, tôi phế!"
"Ha ha ha, tuân lệnh công chúa điện hạ."
Mỗi lần nghe người ta gọi mình là công chúa, tôi đều tức nổ đom đóm mắt. Tôi đâu có giống con gái, chỉ kiêu ngạo như nữ hoàng àm thôi. Thà nói tôi là hoàng tử còn xuôi tai hơn.
Ngồi chưa ấm chỗ, Lee đã có người quen lại chào hỏi, là một ông chú dung mạo tầm thường, thoạt nhìn có vẻ cũng lắm tiền. Một bên khách sáo với Lee, một bên quét mắt lên người tôi một lượt, ánh mắt bắn ra bốn phía chẳng khác nào con dao hận không thể cắt nát quần áo của tôi rồi để lại vết tích trên làn da này. Tôi khó chịu xoay mình lại với ông ta, đúng là hôm nay tôi ăn mặc có hơi khiêu khích, quần da màu sáng đang thịnh hành bó chặt lấy người, lộ rõ những đường cong đầy khêu gợi. Áo lụa khoá kéo xuống sâu, bên trong lại không mặc gì cả, hở ra cơ thể có qua tập luyện. Nhưng vấn đề là tôi mặc vậy để dành cho mấy anh chàng trẻ tuổi đẹp trai ngắm chứ không phải ông già có ánh mắt sởn gai ốc kia nhìn vào.
"Lee, tôi sang bên kia đây." tôi đứng lên.
"Sao thế? Ngồi cạnh anh không vui sao?" Lee bắt lấy tay tôi.
"Phiền quá, đi chút thôi." ai muốn bị lão già kia nhìn sỗ sàng như thế!
"Thế đừng đi xa đấy, bị người ta trêu ghẹo phải gọi anh."
"Yên tâm, tôi chỉ để anh ăn thôi." tôi gạt tay anh ta, đi về phía quầy bar.
"Cho tôi loại đắt nhất."
Lời này nghe chẳng khác nào mấy tên nhà giàu mới nổi còn lơ ngơ. Đối với rượu tôi cũng không rành lắm, dù sao kẻ có tiền chỉ chọn thứ đắt, không chọn thứ khác, huống chi là Lee trả, không chọn loại đắt tiền e không phải đạo.Thằng nhóc ở quầy bar cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, cúi đầu chuyên chú pha rượu rồi đem cái cốc đến trước mặt tôi. Tôi liền cụt hứng. Tuy không dám chắc người phục vụ trong quán gay phải có hứng thú với gay nhưng với sức hấp dẫn này, nét phóng khoáng này, mười người thì có đến chín người phải nhìn tôi mãi không dời, cậu ta cho dù thích người khác phái tốt xấu gì cũng nên ghen tỵ nhìn tôi một cái cho tôi mát lòng mát dạ một chút chứ.
"Anh trai, rượu này khó uống quá à." tôi kiếm cớ.
Cậu ta vẫn không thèm nhìn, chỉ lo việc của mình. "Đây là loại đắt nhất mà cậu yêu cầu."
Tôi chống cằm nhìn cậu ta, đột nhiên phát hiện thằng nhóc này bộ dạng quá được, độ cong của trán và cằm đều hoàn mỹ, mũi rất cao, bờ môi cực quyến rũ, độ dày vừa phải, ánh mắt mảnh, dài, khép hờ, hai hàng lông mi trên dưới gần như chạm vào nhau. Tôi mặt dày nhìn xuống phía dưới, ưm, cổ thanh tú, hầu kết nhô lên, cắn một ngụm cảm giác hẳn không tồi... Độ rộng bờ vai hoàn hảo, cổ áo rộng mở xương quai xanh hiển hiện, đèn mập mờ cũng có thể thấy dưới lớp áo sơ mi kia là làn da vô cùng mịn màng.
Chà... Tôi ngẩn ngơ thưởng thức rượu cùng người đẹp, ánh mắt lão già ban nãy có khi còn kém xa tôi bây giờ. Cậu ta có khuôn mặt nhu hoà mang vẻ tinh tế của nữ giới, nhưng chắc chắn không chút ẻo lả.
Tôi ngắm nghía say mê, còn vô thức nuốt nước miếng.
"Hi..." tôi chào cậu ta, cậu ta lại dám lơ tôi.
"Cậu không thích con trai hả?" chỉ có thể giải thích là vì cậu ta vô cảm với mình, tôi mới không thấy tự ái, chứ người tuấn tú như tôi đi đâu chẳng được hoan nghênh.
"Đúng, tôi không phải là gay."
Cậu ta trả lời theo phép lịch sự. Phỏng chừng hàng ngày người tiếp cận cậu ta có thể xếp thành cả hàng dài nên cậu ta đã quá quen thuộc rồi.
"Nhưng nơi này toàn gay..."
"Tôi chỉ làm thuê ở đây."
"Hô, làm thuê?" tôi cười đểu cáng. "Cậu bán cái gì thế, đằng trước hay đằng sau?"
Tôi cố tình trêu chọc cậu ta, thật muốn đánh lộn, mặc kệ Lee sẽ không làm ngơ, chuồn nhanh là được.
Cậu ta quả nhiên bất mãn quay đầu lại. Bingo! Trong lòng khẽ huýt lên một tiếng, cuối cùng cũng chịu nhìn tôi, dù ánh mắt không có thiện ý nhưng tôi chẳng ngại, ha ha, tôi đâu có lòng tham không đáy...
Vẻ mặt phẫn nộ của cậu ta nhanh chóng biến thành kinh ngạc. "Lâm Cánh?!"
Tôi đang huýt dở thì cứng người, miệng cứng ngắc hình chữ O, ngây người nhìn cậu ta.
Không thể nào? Mình có quen người này sao? Chẳng lẽ tẩu hoả nhập ma nên mới không nhớ được mỹ nam đẹp như thế?
"Chuyện này..." tôi nhanh chóng cười lấy lòng. "Cậu quen tôi?"
Hai hàng lông mày hoàn mỹ chậm rãi cau lại. "Không phải cậu gãy xương, đang bó bột nằm ở nhà à?"
Mặt tôi lại thộn ra, coi bộ còn đờ đẫn hơn trước.Đối với vẻ mặt ngốc nghếch của tôi, cậu ta còn bồi thêm một câu, "Mất công tớ xin nghỉ giùm cậu, hoá ra cậu không có việc gì!"
Cuối cùng cũng nhớ ra, chết tiệt, vừa rồi chỉ thấy quen tai, không nghĩ sâu xa, thì ra thằng bạn ban ngày gọi cho mình là cậu ta.
"Cậu cũng học ở Nam Cao à? Lớp nào? Tên gì?" tôi xác định mục tiêu, hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn. Đám mọt sách kia có cực phẩm thế này mà lại không phát hiện ra. Biết thế ngày nào cũng đi học cho rồi.
Cậu ta dở khóc dở cười. "Lâm Cánh, tớ ba năm nay đều ngồi cùng bàn với cậu."
Mặt tôi lại đờ ra đến lần thứ ba. Tôi được ngồi cạnh báu vật quý giá đến nhường này á? Ấn tượng của tôi là ở Nam Cao kia có cái tên suốt ngày mặc áo đồng phục cứng nhắc, đít chai đen thùi lùi. Mà cũng khó trách, dựa vào tần suất xuất hiện ở trường học của tôi cùng với thói quen hễ đến lớp là lăn ra ngủ gục trên bàn, nên đến giờ hình như vẫn chưa nhớ nổi mặt người ngồi cạnh.
"Ô, ra là ngồi cùng bàn." tôi vội cười ha ha. "Nhớ chứ, nhớ chứ, vừa nãy hoa mắt nhìn không rõ ấy mà, cậu chẳng phải là..."
Cậu ta lẳng lặng nhìn tôi.
"Là... là..."
Cậu ta vẫn chưa lên tiếng. Kìa, hiểu nhau chút đi, nói tên ra đi.
"Trác Văn Dương." sắc mặt cậu ta có vẻ không ổn. "Cậu không biết?!"
"Biết mà." tôi vô cùng xấu hổ. "Tự nhiên quên béng mất."
Lời nói dối trắng trợn. Cậu ta không phản ứng gì, cúi đầu lau cốc rượu trong tay, xem chừng muốn phớt lờ tôi.
"Nơi này không phải chỗ cậu nên đến. Chưa thành niên không được vào."
"Cậu cũng thế còn gì, với lại trường cấm làm thêm nha."
Cậu ta có phần lúng túng liếc mắt nhìn tôi một cái. "Đừng nói lung tung khắp nơi. Tớ không phải vì tiền mà chỉ muốn học pha chế rượu. Phải nhờ vả mới xin vào đây được... Cậu tới đây làm gì?" cậu ta nhìn bốn phía xung quanh. "Chẳng lẽ..."
"Có thể coi là vậy, tớ là gay, chỉ thích con trai." tôi thoải mái. "Nhất là người như cậu."
Ánh sáng mờ ảo khiến tôi có ảo giác hình như cậu ta đỏ mặt.
"Tớ không phải đồng tính luyến ái, cậu đừng đùa." cậu ta vội vàng lau chùi cái cốc thuỷ tinh trong tay.
"Khỏi cần lo, tớ là người hiểu chuyện, dù có thích cậu cũng không động đến cậu đâu." tôi cười, nghịch cái cốc trong tay.
"Cho thêm một ly nữa, honey."
Cậu ta vội gãi đâu. "Cậu say rồi, đừng uống nữa."
Tôi cũng có cảm giác lâng lâng bèn to gan bò nửa người lên quầy bar lại gần cậu ta. "Không cho uống cũng được, cho tôi hôn một cái..."
"Lâm Cánh, đừng quậy." cậu ta xấu hổ lùi lại, nét mặt thật đáng yêu. Bạn đang �
Tôi liền mượn rượu giả điên, cười hì hì mặt dày lấn tới, cọ cọ vào mặt cậu ta. Làn da kia thật kích thích, cả đời cũng khó quên, nhẵn mịn đến kỳ diệu, giống như chạm vào nước vậy."Tiểu Cánh, làm gì đó?" chợt có người từ đằng sau ôm thắt lưng, lôi tôi với cái dáng khó coi từ trên quầy bar xuống, là Lee. "Đến giờ về rồi."
"Không! Tôi muốn cùng cậu ấy nói chuyện..."
Tôi ở trong lòng Lee tiếp tục cười ngây ngô. Ai, tôi sớm biết mình tửu lượng đã tệ, rượu vào điệu bộ còn tệ hại hơn.
Trác Văn Dương lặng yên cúi đầu lau cái cốc, hàng mi dài khẽ rung rung, động tác hơi mất tự nhiên.
"Vừa uống rượu lại còn ve vãn người khác, tật xấu này không sửa anh biết làm sao đây?"
Lee nhéo nhéo cái mũi của tôi rồi cười với Văn Dương. "Thật không phải, Tiểu Cánh là như thế đấy."
Hứ, nói bậy nói bạ, đừng giả bộ như hiểu tôi lắm ấy, anh hiểu được bao nhiêu? Tôi bực dọc ngẩng mặt nhìn con người cao hơn tôi một cái đầu. "Tôi không hề..."
Chưa dứt lời đã bị Lee dùng môi chặn lại.
Chung quanh vang lên tiếng huýt sáo, đầu tôi chỉ có một suy nghĩ "hừ!", khó chịu nhe răng ra định cắn, Lee thức thời buông ngay ra, cười xu nịnh, "Ngoan, em say rồi, chúng ta trở về thôi."
Tôi đẩy anh ta, xoay người đi ra ngoài.
"Lâm Cánh."
Đi hai bước lại nghe thấy tiếng Trác Văn Dương gọi.
"Cái gì?" tôi cau có quay đầu lại.
"Nếu không có chuyện gì thì đi học lại đi, cứ như thế sẽ không có tương lai đâu."
"Nhiều chuyện." tôi giễu cợt nhún vai.
Khi tỉnh lại thấy kim đồng hồ đã chỉ ở số chín, tôi vươn người kéo cái rèm cửa sổ buông cạnh giường có vẻ bẩn thỉu ra để ánh mặt trời chiếu thẳng vào. Đã lâu cũng chưa dậy sớm thế này, ở trên giường dang rộng tứ chi, ưỡn eo, đột nhiên thấy tẻ nhạt. Hôm nay làm gì đây? Ngày nào cũng chơi, kể cũng vô vị!
Mười phút sau, tôi quần áo gọn gàng đứng giữa phòng khách, miệng ngậm bánh mì, tay cầm bình nước trái cây tìm được trong tủ lạnh, sau đó một cước đạp lên bụng con người đang ấm ức nằm co ro trên sô pha ngủ.
"Lee, tôi đến trường đây..."
"Á?"
Cái tên hôm qua mặt dày mày dạn không chịu đi bị tôi đuổi qua phòng khách mơ màng mở to mắt, nhìn tôi cười phớ lớ, lỗ tai nhét tai nghe, vạt áo đồng phục lùng thùng ngoài quần, ánh mắt dại ra hai giây rồi lộ vẻ mừng rỡ, "Tiểu Cánh, em mặc đồng phục trông cũng ra dáng lắm!"
"Ra dáng cái đầu anh!" tôi giãy giụa đẩy tay anh ta ra, đứng lên. "Đừng có cởi quần áo của tôi! Tôi muốn đi học!"
"Đi học?" mặt Lee cứ như tôi đang nói ngôn ngữ ngoài Trái Đất.
"Đúng." tôi vỗ vỗ cái cặp sách chưa từng để sách kia chứng minh nơi tôi muốn đến là trường học, chứ không phải khu vui chơi.
"A..." trước khi miệng Lee kịp khép lại, tôi đã hăng hái đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Lúc đến trường, còn chưa tan, thật quá tốt. Tôi nghênh ngang trước mặt bao người bước vào lớp. Nhắm cái chỗ duy nhất không có ai ngồi liền đặt mông xuống. Ây dô, mấy đứa đừng nói tôi phách lối nha, đây cũng run lắm – không vào nhầm lớp đó chứ?Buông cặp xuống, nở nụ cười chói lọi như ánh sáng mặt trời với ông thầy vẫn chưa kịp hoàn hồn, ngoan ngoãn đem tai nghe thả vào trong cặp. Với giáo viên khác tôi sẽ không nghe lời như vậy đâu, nhưng với cái người tên Âu Dương Hi Văn trên bục giảng kia thì là ngoại lệ. Là giáo sư đẹp trai nhất Nam Cao, rất hợp với khẩu vị của tôi, dáng không quá thấp, diện mạo nho nhã thư sinh, chân chất dịu dàng như bé thỏ. Ổng liếc nhìn tôi một cái, mỉm cười hiền lành, bình tĩnh xoay người tiếp tục viết lên bảng những dòng chữ tiếng Anh dài ngoằng mà tôi chẳng hiểu gì ráo. Ây, nếu giáo viên Nam Cao nào cũng đều hiểu chuyện như ổng thì tốt rồi.
"Ai..." tán thưởng chán chê anh chàng đẹp trai ngon miệng trên bục, tôi tập trung nhìn sang con người không chút xuất chúng bên cạnh. "Mắt kính xấu vầy thật mất hứng."
Tôi hơi chán nản ngồi bên Trác Văn Dương, đẩy đẩy cái đít chai lần trước gặp cậu ta đâu có đeo, cậu ta nhỏ giọng nói, "Ngồi yên nghe giảng, đừng phá."
Tôi vênh váo sung sướng ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn đằng sau cái kính xấu xí kia, mặt như sói đói, nước dãi nhỏ ra. Cậu ta không thèm để ý đến tôi, tự giác cắm cúi ghi chép, đôi môi xinh đẹp mím chặt lại.
"Đừng quê như vậy."
Tôi đưa tay nhấc cái kính ra, cậu ta liền hít một hơi lạnh. Khoé mắt quét đến Âu Dương đang hướng về phía này chuẩn bị điểm danh tôi, tôi liền hết sức phối hợp với ổng. Hết giờ, tiếng chuông vang lên. Mười phút ra chơi quý giá, bầu không khí sinh động hẳn lên. Cậu ta chậm rãi đưa tay, "Trả lại cho tớ."
"Không trả!" tôi ngả ngớn.
"Tớ cận thị, không đeo kính thì không nhìn được chữ trên bảng."
Cậu ta phiền não nhíu mày, vẻ mặt mơ màng cực kỳ mê người.
"Nói dối, tối qua cậu có đeo đâu."
Tôi đem cái kính treo lên đầu ngón tay út, tỉnh bơ chuyển qua chuyển lại.
"Tối hôm qua là kính sát tròng." cậu ta thành thật trả lời, muốn bắt lấy tay của tôi.
Trong nháy mắt tay cậu ta chạm đến cổ tay, tôi có cảm giác như điện giật mà run lên một chút, sau đó bốn con mắt trừng lớn nhìn cái kính khóc lóc bay ra, đập lên bảng đen. Rơi xuống. Một cái chân bước lên.
"Choang!"
"Hắc hắc." tôi cười trộm, đứng lên. "Vỡ rồi à? Khéo thật, sau này cậu nên mang kính sát tròng đi, coi sáng sủa hơn đó."
Chưa kịp bước ra, tôi đã bị ai đó thô bạo giật mạnh về rồi bị đè lên. Tôi nhe răng trợn mắt, nhìn không ra bàn tay thon thả trắng nõn như vậy lại khoẻ như trâu. Khuôn mặt nguy hiểm của cậu ta tiến lại gần. A, không phải chứ, vì cái kính vỡ mà định đánh tôi? Ánh mắt mê người kia như rắn đang thôi miên ếch, dán chặt lên người tôi...
"Tớ hiện tại không thấy rõ." dáng vẻ cậu ta thật hung dữ. "Tiết sau cậu chép bài được không?"
Kết quả tôi chép bài đổi được hai xiên mực nướng. Tôi tin mình không bị thiệt vì sắc mặt cậu ta nói cho tôi biết mực nướng kia còn có giá hơn bài chép của Lâm đại thiếu gia tôi. Cậu ta nói tôi viết rối rắm, chỉ đáng gia hai xiên mực nướng. Thực tình đâu thể trách tôi, tôi thề là đã thật sự cố gắng, vì bên cạnh có người hung tợn giám sát, tôi liền tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, thành khẩn chép nghiêm chỉnh. Âu Dương Hi Văn kia người thì đâu ra đấy mà chữ thì như gà bới. Thị lực của tôi dù là 2.0 nhưng chữ trên bảng là tiếng nước ngoài nên nhiều lúc cũng phải đoán bừa. Còn một chuyện tôi không thừa nhận với Trác Văn Dương chính là, hai mươi sáu chữ cái đối với tôi vô luận sắp xếp ra sao cũng không sai biệt lắm, nên trong quá trình sao chép không cẩn thận viết sai thứ tự mấy chữ hay bỏ sót chữ nào cũng là điều bình thường.
Đáng tiếc anh Trác đẹp trai lại không thông cảm, dọc đường mắt trừng lớn như đèn pha soi lên khắp người tôi.
Chuyện của tôi và Trác Văn Dương vốn chỉ đến đây. Sự tình phát sinh khi tôi tỏ vẻ sạch sẽ, coi trọng vệ sinh mà làm động tác đem tay dính nước sốt mực nướng xoa xoa lên quần áo, còn chà sát thật mạnh, đến khi tay sạch trơn mới thôi. Trác Văn Dương thật sự quá độc ác, trên đường đông người như vậy liền kéo tai tôi, đau đến chảy nước mắt còn chưa chịu buông tay. Nói đùa chứ mẹ tôi cũng chưa làm thế với tôi bao giờ. Quá đáng à nha.
Kể cả khi tôi có chà tay lên quần áo cậu ta...
Cậu ta trợn mắt nhìn đồng phục của Nam Cao nổi tiếng loang lổ vết nước sốt, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người. Khi ấy, tôi còn không biết cậu ta có tính ưa sạch sẽ nghiêm trọng, đương nhiên cảm thấy tủi thân. Mặt méo xệch đi, tôi nhanh nhảu bám vào quần áo cậu ta, cậu ta liền liều mạng chống cự. Nhắm mắt nhắm mũi xông lên giằng cúc áo của cậu ta, hai đứa ngay trước mặt bao người uýnh lộn một trận, người tới hóng vô số. Cuối cùng tôi giành thắng lợi, thành công kéo tuột áo cậu ta.
Tôi ăn năn, "Trác Văn Dương, xin lỗi mà, quần áo cậu, tớ đem đi giặt giùm nhé?"
Thấy tôi hào phóng chưa!
Ánh mắt mỹ nhân nảy lửa dễ thương thiệt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook