Không Nói Nổi
-
3: 3
Thẩm Kham Dư đang nửa quỳ trên mặt đất tự nhiên bị ăn phải một cái tát khá mạnh liền văng ra phía sau, không biết đầu đập vào chỗ nào đau đến run rẩy, trước mắt như biến thành màu đen.
Cậu nghe có tiếng anh hai hét lên: "Ba, ba làm gì thế?"
Thẩm Chi Hàng tức giận nói: "Làm cái gì? Tim con không khỏe, trước giờ chỉ ăn được lòng trắng trứng, cái thằng này có ý gì mà mua cho con hai hộp bánh trứng như vậy?"
"Em con không biết, ba mẹ đã bao giờ nói cho em con biết đâu?"
"Chuyện như vậy mà con còn bênh? Nó là em con, nó không có mắt mà nhìn sao?"
"Ba cũng biết nó là em con, cũng biết nó là con ba mà ba nỡ lòng ra tay mạnh vậy sao?" Thẩm Đạm Hề cau mày, đi đến đỡ Thẩm Kham Dư lên: "Là con bảo con thích bánh trứng, con nói em đi mua cho con, em con có lỗi gì?"
Thẩm Kham Dư trong đầu đau ong ong, nghe thấy hai người cãi nhau lập tức cười hề hề lấy lòng: "Con xin lỗi, con thật sự không biết.
Lần sau con sẽ để ý, ba đừng giận nữa.
Ba mới uống rượu, không nên tức giận đâu."
Cậu càng nói giọng càng nhỏ dần, bởi vì chỉ cần hơi mở miệng phía sau gáy liền đau nhức, đau như muốn nứt ra.
Cậu khó khăn nuốt nước miếng, chậm rãi híp mắt lại nói: "Thế nhưng mẹ cũng rất thích ăn bánh trứng, con có thể để cho mẹ ăn không? Bánh còn nóng lắm ạ."
Thẩm Chi Hàng lạnh lùng: "Mẹ mày không có ăn đồ của mày mua, mày đem vứt cho chó, cho mèo ăn đi."
"...Dạ" Thẩm Kham Dư nhẹ nhàng đáp, sắc mặt tái nhợt.
"Kham Dư, không sao đâu, để anh đưa cho mẹ." Thẩm Đạm Hề đau lòng, vội vàng an ủi.
"Cám ơn anh hai." Thẩm Kham Dư vẫn nở nụ cười làm Thẩm Đạm Hề cảm thấy xót xa.
"Đạm Hề đi với ba đến bệnh viện kiểm tra." Thẩm Chi Hàng lạnh giọng kéo Thẩm Đạm Hề đi, không cho Thẩm Đạm Hề có cơ hội cầm lấy hộp bánh.
Thẩm Kham Dư ngồi tại chỗ đột nhiên thấy sau gáy dinh dính lại nong nóng, hình như có cái gì đang chảy ra.
Cậu đưa tay lên sờ nhẹ, trên tay toàn là máu.
Cậu sợ hết hồn cúi đầu xuống nhìn thấy một vũng máu nhỏ trên nền đất.
Trong lòng hoảng hốt nhanh chóng chạy vào nhà lấy khăn giấy che bừa vết thương, rồi quỳ xuống lau sạch sàn nhà.
Cậu lấy khăn giấy lau khô, dùng thêm chút nước làm sạch, cứ lau rồi chà rửa rất nhiều lần cho đến khi sàn sạch bóng, lúc đấy cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy vết thương đã ngừng chảy máu, cậu ngồi thất thần trên đất.
Ba từng nói rất nhiều lần, ba và mẹ sẽ không dùng cái gì mà cậu mua, cả anh hai cũng thế.
Chẳng lẽ cả đời này, cậu không thể mua cái gì cho họ sao? Nhưng có nhiều khi cậu thấy đồ tốt, cậu lại nóng lòng muốn mua cho họ.
Tại sao đồ của cậu mua không ai nguyện ý nhận hết vậy?
Thẩm Kham Dư khổ sở vò tóc, quyết định sẽ dồn hết tiền tiết kiệm vào chiếc thẻ ngân hàng, sau đó sẽ đưa cho anh hai, anh ấy thích cái gì thì mua cái đấy, sẵn tiện thì mua luôn cho cả ba mẹ.
Như vậy ba mẹ sẽ không biết đây là tiền của cậu mua, nhất định ba mẹ sẽ vui vẻ mà nhận lấy.
Thẩm Kham Dư lấy lại tinh thần chạy ra phòng khám khám nhẹ cái đầu, rồi chạy sang ngân hàng làm thẻ.
Thẻ thứ nhất là thẻ dành cho ba mẹ và anh hai, cậu bảo nhân viên giao dịch đặt mật khẩu là sinh nhật bốn người nhà cậu gộp lại, nhưng sau khi suy nghĩ cậu lại bỏ sinh nhật của mình ra.
Nói ra cũng mắc cười, cậu không nhớ rõ ngày sinh nhật của mình lắm, vì cậu chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cả.
Thẻ thứ hai là cho Cố Ngôn Sênh, dĩ nhiên mật khẩu là sinh nhật của Cố Ngôn Sênh rồi.
Nhân viên giao dịch đợi cậu chọn ảnh cho thẻ.
Thẻ thứ nhất cậu chọn hình một cặp phụ huynh nắm lấy tay một đứa trẻ.
Thẻ thứ hai cậu chọn hình một cô gái rất dị hợm với nhiều hình trái tim.
Cậu thấy tấm hình trong đầu tưởng tượng ra vẻ mặt Cố Ngôn Sênh nhận tấm thẻ, xém xíu là cười toét đầu.
- --Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Kể từ ngày Thẩm Kham Dư có thể hiểu một chút chuyện, cậu thấy hình như ba mẹ đều có vẻ không thích cậu.
Anh hai Thẩm Đạm Hề vô cùng giỏi giang, thành tích tốt.
Biết chơi nhạc cụ và thư pháp, tính cách lại ôn hòa.
Trên tay ba mẹ, anh hai là bảo vật.
Mà Thẩm Kham Dư lại là ngoài ý muốn mà được sinh ra, nếu không phải do ông bà nội mê tín, không có phép phá thai, cậu có lẽ cũng sẽ không đến với cuộc đời này.
Ban đầu thì ba mẹ cũng không hẳn là ghét cậu đâu, nếu cậu không trở thành đầu gấu thì chắc là sẽ được ba mẹ thương hơn rồi.
Nhưng cũng không phải là cậu muốn trở thành tên đầu gấu đâu.
Anh hai từ nhỏ sức khỏe kém, ba mẹ thường xuyên phải chăm sóc anh nên không có thời gian ngó ngàng đến cậu.
Khi còn bé cậu nhỏ người nên thường xuyên bị bắt nạt, bị đánh đến sưng mặt sưng mũi mà chạy về nhà, bị ba mẹ mắng là đồ gây chuyện.
Để không xảy ra chuyện như vậy nữa, cậu bắt đầu học cách đánh trả, dần dần học cách đánh nhau.
Để bành trướng thế lực, cậu kết thêm nhiều bạn xấu rồi bắt đầu tập tành uống rượu, hút thuốc.
Cậu chỉ là muốn bảo vệ chính mình cho tốt, không gây thêm phiền phúc cho gia đình.
Tuy rằng bị người khác nói là đồ bất lương, nhưng cậu xưa nay không bao giờ cầm đầu kiếm chuyện với người khác.Cướp bóc, hỗn chiến trả thù đều không tham gia, trái lại cậu đi bảo vệ kẻ yếu, trừng trị kẻ xấu, một lòng hướng thiện.
Nhưng ba mẹ cậu không quan tâm, bất lương chính là bất lương.
Khi ba cậu lần đầu hay tin cậu đánh nhau trong trường, liền đem cậu áp vô cửa sắt đập cho một trận, còn nói ông không có đứa con như cậu.
Thẩm Kham Dư cảm thấy khổ sở, phần cổ bị đánh như sắp gãy ra vẫn cố ngước mặt lên hỏi: "Vậy con có thể vẫn được gọi ba là ba không?"
Có lẽ âm thanh khi ấy quá nhỏ, ba cậu không có nghe thấy, cậu liền xem như ba giận quá nên mới nói vậy.
Dù sao sau này khi cậu gọi ba, ông ấy cũng không có ngăn cản.
Tốt rồi, cậu vẫn còn có ba.
Có lúc họ hàng thân thích đến chơi, các cô các chú hay đùa với cậu: "Ba mẹ mày chỉ thương anh mày thôi, không có thương mày đâu."
Thẩm Kham Dư liền đáp lại: "Mọi người nói dối, ba mẹ thương con nhất mà."
Có lúc ba mẹ nghe thấy, cũng hùa vào câu nói đùa ấy: "Thẩm Kham Dư, mày đừng ảo tưởng nữa."
Thẩm Kham Dư cảm thấy, hẳn là khi ghét ai đó thì người ta mới gọi cả họ cả tên người ấy ra.
Mỗi lần ba mẹ gọi "Đạm Hề" âm thanh rất ôn nhu, nhẹ nhàng, nghe như rất là thương yêu.
Vậy lúc nào mới có thể gọi cậu một tiếng "Kham Dư"?
Cậu có thể chờ đến lúc đấy không?
- --Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Cũng vì sự ghét bỏ của ba mẹ nên mùa đông bọn họ cũng quên mua cho cậu quần áo mới, cậu bị lạnh mấy tuần cuối cùng cũng bị cảm.
Thẩm Đạm Hề tim không tốt cho nên từ nhỏ đã được ba mẹ nâng niu, chăm sóc hết mực.
Mỗi lần Thẩm Đạm Hề bệnh ba mẹ đều lo lắng, xót xa làm Thẩm Kham Dư cũng cảm thấy có chút ghen tị.
Cậu cũng muốn được ba mẹ yêu thương và quan tâm như thế.
Thế nhưng lần cậu bị cảm, anh hai cậu cũng đổ bệnh, cậu nghĩ nếu để ba mẹ biết sẽ gây thêm phiền phúc, ba mẹ sẽ không thể chăm sóc tốt được cho anh hai.
Đương nhiên cũng có thể là cậu ảo tưởng, ba mẹ có khi cũng không thèm để ý cậu đâu.
Mà nếu ảo tưởng lại làm ba mẹ đỡ nhọc lòng thì ảo tưởng cũng đâu có sao he.
Thẩm Kham Dư lục tung trong tủ cũng không thấy cái áo khoác nào nên chỉ mặc thêm nhiều lớp áo, rót đầy một chai nước ấm rồi ra ngoài đi dạo.
Cuối cùng lại nhìn thấy Cố Ngôn Sênh ăn gan trời một mình buổi tối đi ngoài đường, xui rủi lại bị bọn cuối cấp to béo chặn lại.
Lần này Cố Ngôn Sênh không ngu ngốc lấy tiền ra đưa cho bọn nó, mà cắm đầu bỏ chạy.
Thẩm Kham Dư sửng sốt, khích lệ nói: "Quào, có tiến bộ ghê ta."
Dĩ nhiên Cố thiếu gia làm sao mà chạy lại bọn côn đồ được, cho nên Thẩm Kham Dư tuy còn đang sốt, chân như đeo chì vẫn chạy như gió bám theo, đánh cho bọn kia tơi bời hoa lá.
Cố Ngôn Sênh chạy một đoạn thở dốc nghe tiếng động phía sau không đúng lắm bèn quay lại thì trông thấy bọn công đồ chạy trối chết.
Chỉ có mỗi Thẩm Kham Dư còn đang ngồi thắt dây giày bị tuột do trận chiến ban nãy.
Cố Ngôn Sênh chần chừ một chút rồi tiến lại gần.
Thẩm Kham Dư nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, nhưng do còn đang sốt nên tầm mắt có hơi mờ, nhìn một lúc cũng không nhìn ra ai, bèn hỏi: "Ai vậy?"
Cố Ngôn Sênh: "Tôi."
"A Sênh hả?" Mắt Thẩm Kham Dư sáng rực lên, môi khô khốc cười một cái như chó con lấy lòng: "Sao anh quay lại đây? Mau đi về đi, quay lại làm gì?"
Cố Ngôn Sênh trầm mặt vài giây hỏi: "Cậu đánh bọn nó à?"
"Dạ!" Thẩm Kham Dư gật đầu, có chút ngạc nhiên hỏi: "Anh còn không mau đi đi? Một lát trễ xe thì phải làm sao?"
Cố Ngôn Sênh không có đi ngay, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kham Dư: "Cậu có nước không?"
"Dạ có!" Thì ra là khát nước, Thẩm Kham Dư liền đưa chai nước nóng của mình ra cho Cố Ngôn Sênh.
Cố Ngôn Sênh vừa đưa tay nhận lấy thì Thẩm Kham Dư liền rút tay lại.
Cậu không nhớ rõ đã uống hay chưa, nhỡ đâu đã uống rồi thì không thể đưa cho anh uống được, sẽ lây bệnh cho anh mất.
Sốt rất khó chịu, không thể lây cho anh.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới chắc rằng chỉ dùng chai nước này để ủ ấm tay, chưa có uống qua liền đưa đến cho Cố Ngôn Sênh.
Cố Ngôn Sênh chạy trốn khát khô cả họng, nước này độ ấm vừa phải, anh tu một hơi nửa bình.
Thẩm Kham Dư nhìn anh uống như thế, cong cong khóe mắt nói: "Nhìn anh uống em cũng muốn uống ghê."
Cố Ngôn Sênh bối rối vặn nắp trả lại cái chai gần như cạn, nuốt nước bọt chậm rãi nói: "Cám ơn cậu."
Thẩm Kham Dư sửng sốt, liên tục lắc đầu: "Không cần cám ơn, không cần cám ơn đâu.
Mà lần này anh cũng rất giỏi, còn biết chạy trốn luôn."
"Ừ." Cố Ngôn Sênh cúi đầu, chân hất mấy viên đá nhỏ: "Vì tôi cầm theo quà sinh nhật của Tô Đồng, không muốn tụi nó cướp đi."
Thẩm Kham Dư chớp mắt mấy cái, sau đó gật đầu: "À à, thì ra là vậy.
Quà sinh nhật rất quan trọng, không thể để bị cướp đi."
Cố Ngôn Sênh nhìn cậu khẽ thở dài: "Thẩm Kham Dư, tôi biết cậu thời gian vừa qua luôn đi theo tôi."
Thẩm Kham Dư ho khan hai tiếng nở nụ cười: "Cám ơn em hả? Nếu không phải hôm nay em đi theo anh, không chừng đồ của anh bị cướp đi mất rồi."
"...Tôi hy vọng cậu sau này đừng đi phí thời gian theo tôi nữa.
Tôi thích Tô Đồng."
Thẩm Kham Dư cúi đầu cảm thấy chút sức lực cũng không còn, dây giày buộc hơn phân nửa cũng không thể buộc tiếp liền nhét vào trong giày, khàn khàn giọng: "Không phải anh nói anh không phải là gay sao?"
"Tôi là gay."
"Ồ" Thẩm Kham Dư vẻ mặt bất bình, khịt khịt mũi, mang theo chút hy vọng nhỏ giọng nói: "Vậy em có thể tiếp tục theo đuổi anh không? Anh nói anh là gay? Em vẫn còn cơ hội mà phải không?"
Cố Ngôn Sênh bị da mặt dày của Thẩm Kham Dư làm cho nghẹn họng không nói được gì, một lúc sau đáp: "Không được.
Dù tôi có là gay cũng sẽ không thích cậu."
"A dạ, em...!hiểu rồi." Thẩm Kham Dư đáp lại cảm thấy mũi chua xót, đôi mắt nóng lên, ngực cũng ẩn ẩn đau, có thể là do sốt cao mất rồi.
Cố Ngôn Sênh nhìn không quen cái sự ngoan ngoãn này của cậu, vì vậy không đành lòng nói thêm: "Nhưng mà chỉ cần cậu không làm gì kì cục, không nói chuyện tầm phào thì vẫn có thể chơi cùng bọn tôi."
Thẩm Kham Dư ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng đầy tội nghiệp mà nhìn Cố Ngôn Sênh, cẩn thận hỏi: "Vậy anh có thể chúc mừng sinh nhật em không? Sinh nhật của em mới qua hồi tuần trước."
Có thể sinh nhật của cậu là một ngày nào đó trong tuần trước đi.
Bởi vì cậu không nhớ rõ lắm là ngày nào cho nên chưa từng được nghe chúc mừng sinh nhật.
Cố Ngôn Sênh sững người một chút, sau đó vẫn hạ giọng, biểu tình nhu hòa nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Thẩm Kham Dư cười rộ lên, hai mắt sáng ngời: "Cám ơn anh!"
Không hiểu tại sao nụ cười của Thẩm Kham Dư làm Cố Ngôn Sênh có chút khó chịu: "Ngại quá, sau này tôi sẽ đưa quà cho cậu sau."
"Không cần đâu anh ơi, như vậy là tốt lắm rồi."
Cậu năm nay 17 tuổi, đã sắp thành niên.
17 năm qua chưa từng có ai nói với cậu câu chúc mừng sinh nhật.
Cố Ngôn Sênh là người đầu tiên nói với cậu như thế, cậu làm sao mà ngừng yêu thích anh đây?
Tóm lại thì ảo tưởng cũng có lợi ích chứ bộ.
Ít nhất khi cậu ảo tưởng, cậu bảo vệ được người cậu thích nhất là Cố Ngôn Sênh còn được nghe anh nói với cậu câu "sinh nhật vui vẻ".
- ----------
**Wattpad: Smooth (@YuiPhan)**
Để lại comment cho mình có động lực nhé ^^.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook