Không Nhiều Thứ Quan Trọng...
Chương 58: Chương 58


Bệnh viện…
- Tại sao… chuyện này…
Brian run rẩy nhìn xuống đôi bàn tay mình, như thể giờ phút này đây, anh đã nhận ra, chính anh mới là người đã đưa Ginny vào chỗ chết chứ không phải Mark. Đột ngột anh nhìn lên Han Ji Hoo. Ánh mắt đó bao năm nay chưa bao giờ có 1 tia hòa thuận dành cho anh. Ngay từ lần đầu tiên theo đuôi Ginny đi chơi với Brian, ánh mắt Han Ji Hoo đã hằn lên sự tức giận và khó chịu đối với anh. Lúc này đây lại càng như thế. Tưởng như… chỉ cần thở mạnh thôi, Han Ji Hoo đã có thể lao vào giết chết anh rồi.
Nhưng những thứ đó không còn quan trọng. Quan trọng là… người con gái đang bất động trong kia. Có lẽ… sẽ không thể qua khỏi nữa. Ranh giới giữa sự sống và cái chết đã làm cho Brian tỉnh mộng. Con người anh bao năm nay như chìm trong sự thù hận của tình yêu. Yêu và không được đáp lại. Đó là sự đau khổ dày xéo. Nếu như anh vẫn khiêm tốn như xưa thì sẽ thế nào? Brian của 5 năm trước chỉ cần nhìn thấy Ginny là đủ. Brian của 5 năm trước chỉ cần ở bên Ginny là đủ. Nhưng anh đã không thể dừng lại được ở đó. Ở bên thôi sao? Hàng ngày anh dành hết tình yêu cho cô, và cô đã đáp lại như thế nào? Trong trái tim ấy mãi mãi chỉ có duy nhất 1 bóng hình, dù là khi còn nhỏ, khi lớn lên, khi tỉnh táo, hay khi ở trong trạng thái mơ hồ. Một điều gì đó đã luôn luôn giữ lại tình yêu đối với Ji Hoo trong trái tim Ginny. Điều đó làm Brian khó chịu, dần dần, cơn ghen đã lên đến tột độ, biến con người anh thành 1 loài ác thú, giam hãm cô trong chiếc lồng chim chật chột. Chính cái tham vọng chiếm hữu đó đã làm anh mất cô mãi mãi. Ginny hoàn toàn có thể cả đời ở bên anh. Dù cô có yêu Ji Hoo, cô vẫn có thể ở bên anh 1 cách hạnh phúc. Đó không phải điều từ nhỏ mà Brian luôn muốn sao?
Con người ta thật là tham lam. Không đúng sao? Ban đầu, anh chỉ cần có cô bên cạnh, dù cô có yêu người khác cũng không sao, anh nói anh sẽ chờ. Nhưng anh không thể làm được. Có cô bên cạnh rồi, anh đòi hỏi tất cả phải dành trọn vẹn cho anh. Tình yêu, và cả cuộc đời. Brian đã đi quá xa so với cái đích của mình. Xa đến nỗi, anh đã dừng chân bên vực thẳm lúc nào không hay. Nhưng người rơi xuống vực thẳm không phải là anh, mà chính là người con gái anh yêu. Biến cô gái ấy thành 1 tù nhân trong tòa tháp kiên cố, giam hãm cả về mặt tinh thần, cả về suy nghĩ, kí ức… giam hãm đến nỗi cô cuối cùng vẫn tìm đến cái chết để trốn chạy khỏi anh…
Han Ji Hoo trái lại với anh. Cậu ta không bị dày vò trong hối hận, và lúc này đây cũng không tỏ vẻ lo lắng, cái ánh mắt giết người hồi nãy dành cho anh cũng đã biến mất. Cậu ta bình thản và trầm lắng, đứng tựa vào bên tường, mắt nhìn xuống đất. Nếu chú ý kĩ 1 chút, có thể thấy cậu đang khẽ mỉm cười.
- Như thế này… đúng ý em rồi chứ? Ji Hoo? – Brian lên tiếng 1 cách khó nhọc và đầy uất hận.
Han Ji Hoo ngẩng đầu lên nhìn anh, nụ cười hiện rõ trên môi cậu. Một nụ cười hạnh phúc.
- Chưa đúng ý cho lắm. Em đã hi vọng cô ấy chết luôn sau khi bị Mark bắn cơ.
- Mày nói gì? – Billy rít lên và lao về phía Ji Hoo.
Cậu thong thả.
- Thật mà. Vì ít ra nếu cô ấy chết thì em cũng có thể chết theo, có thể ở bên nhau mà không ai ngăn cản. Còn hơn… sống mà chẳng khác gì như giam cầm trong địa ngục, với những con người như những con quỷ dữ. Thế nên bây giờ, cô ấy sống hay chết em cũng không quan tâm.
Ánh mắt Ji Hoo thoáng chốc tối sầm lại và trở nên đáng sợ. Cậu gỡ tay Billy ra khỏi cổ áo mình và lại tỏ vẻ thong thả chờ đợi. Nhưng hình như… ông trời không chấp nhận những lời nói của cậu.
- Bác sĩ! Bác sĩ! – Cánh cửa vừa mở ra, tất cả vội vã ào về phía vị bác sĩ, chỉ trừ Han Ji Hoo – Em gái tôi sao rồi?
- Cô ấy đã mất quá nhiều máu, đó lại là nhóm máu AB-RH âm tính rất hiếm. Bệnh viện chúng tôi hiện hoàn toàn không còn dự trữ và cần sự tiếp tế của các bệnh viện khác. Nếu không, e là bệnh nhân…
Những con người vừa vây xung quanh vị bác sĩ bất chợt dãn hết ra xung quanh. Như vậy thì…
Brian ngồi phịch xuống ghế. Mất rồi! Thực sự mất thật rồi!…
Là chính anh đã giết chết cô. Chính bàn tay anh. Chính anh chứ không phải ai khác nữa…
- Này… – Han Ji Hoo đột ngột lên tiếng, ánh mắt hấp háy niềm vui – Hình như nhóm máu của em là AB-RH âm tính phải không Shiki?
- Chúng ta có nhất thiết phải cứu Ginny không nhỉ? – Shiki nhún vai – Nếu cần phải cứu thì em sẽ áu.
- Anh cũng đang tự hỏi xem có nhất thiết phải cứu cô ấy không.
Cái giọng nói đều đều như thể 1 người qua đường của Han Ji Hoo khiến những người có mặt nổi giận. Cậu quá thờ ơ và xa cách.
- Ji Hoo! Lúc này mà em còn có thể thờ ơ như thế được sao? – Billy nổi cáu – Em hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Ginny không thể chết!
- Xin lỗi anh, Billy. – Ji Hoo thong thả – Anh có quyền gì mà lên tiếng ở đây? Không phải 5 năm trước chính anh đã trao Ginny cho Brian sao? Vì thế sự sống chết của Ginny không phải do anh quyết định. Nào, ngài Brian Franks, bà Franks đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết đấy. Ngài muốn bà ấy sẽ sống hay chết nào?
Brian chiếu thẳng ánh mắt vào Han Ji Hoo, nhưng vẻ mặt của cậu ta thực sự chỉ còn lại vẻ nhởn nhơ và hứng thú như đang tham gia 1 trò chơi đầy thú vị hồi bé.
- Ngài hãy quyết định đi, ngài Wilson. Sự sống chết của Ginny lúc này phụ thuộc vào ngài. Ngài muốn Ginny sẽ sống hay chết?
Trong phút chốc, Brian như nhìn thấy chính mình của 5 năm trước, cái giây phút anh đưa ra điều kiện trao đổi với nhà Wilson về sự sống của Ginny. Anh mím chặt môi lại nhìn chăm chăm vào vẻ mặt của Ji Hoo. Nó thờ ơ đến mức, anh tưởng mình đã nhầm lẫn về việc cậu ta yêu Ginny.
- Ji Hoo! Giờ không phải lúc để em…
Billy chưa nói dứt câu thì bị Ji Hoo cắt ngang.
- Cũng không phải lúc để ngài lên tiếng, ngài Wilson. Ở đây chỉ có ngài Franks được quyền lên tiếng.
Billy đưa mắt nhìn Brian trong sự im lặng. Ji Hoo nói đúng. Anh không còn quyền lên tiếng nữa. Ngay cả quyền lo lắng cho em gái cũng không còn. Chính anh đã cướp hết quyền làm người của em gái mình, chính anh đã đẩy Ginny vào cái kết bi thương của ngày hôm nay. Chết cũng được. Chết đi cũng được. Ji Hoo nói đúng. Thà chết đi… còn sung sướng hơn là phải sống như thế này… Anh cũng đã đoán được rằng trước sau gì Ginny cũng sẽ cố gắng tìm đến cái chết… nhưng không ngờ lại sớm như thế này…
Đáp lại cái ánh nhìn đầy giông bão của Brian, Ji Hoo thoải mái ngồi xuống ghế, nhâm nhi cốc café, như không hề quan tâm mạng sống của người con gái cậu yêu đang ngàn cân treo sợi tóc.
Brian khó nhọc mấp máy môi.
- Ji Hoo… điều kiện là gì?
Billy Wilson khó nhọc lên tiếng.
- Brian… điều kiện trao đổi mạng sống cho Ginny là gì?
Ji Hoo mỉm cười nh
ư 1 đứa trẻ được quà rồi bất chợt nghiêm sắc mặt, ánh mắt chứa đầy sự giận dữ.
- Điều kiện để Shiki truyền máu cho Ginny ư? Rất đơn giản thôi. Hãy trả lại tự do cho Ginny, để cô ấy trở về với gia đình và tự quyết định cuộc đời sau này, không một ai được phép can thiệp nữa.
Brian mỉm cười đắc thắng.
- Muốn giữ lại mạng sống cho Ginny không hề khó. Billy! Chỉ cần anh trao Ginny lại cho em, và hi vọng nhà Wilson không cố gắng tìm cách đến thăm cô ấy. Ginny có em là đủ rồi.
Brian chợt bật cười chua chát. 5 năm trước, anh dùng cái chết để bắt ép nhà Wilson giao con gái ình và đưa Han Ji Hoo vào chỗ chết. 5 năm sau, lại chính Han Ji Hoo đã dùng cái chết để bắt ép anh trả lại tự do cho cô, chứ không như anh, không ràng buộc cả 1 cuộc đời Ginny.
“Hãy trả lại tự do cho Ginny, để cô ấy trở về với gia đình và tự quyết định cuộc đời sau này, không một ai được phép can thiệp nữa.”
Ji Hoo không đòi hỏi Ginny phải thuộc về mình, như thể, chỉ cần Ginny được sống bình yên và hạnh phúc là đủ. Cậu đã thay Brian thực hiện mơ ước của anh trước khi bị sự thù hận xâm lấn.
- Được rồi… Ji Hoo! Anh hứa…
- Những người có mặt ở đây sẽ làm chứng cho lời hứa của anh. Bác sĩ! – Lúc này thì gương mặt Han Ji Hoo đã bắt đầu biến sắc – Shiki! Chúng ta sẽ không kịp mất…
- Ji Hoo! Máu là của em mà! Anh thậm chí còn chưa hỏi qua ý kiến em.
Shiki làu bàu rồi cũng vội vã chạy theo vị bác sĩ.
Billy lầm bầm.
- Nó mà còn giữ cái vẻ mặt thản nhiên đó thêm 1 giây nữa là nó chết với anh rồi.
- Em… – Brian ngập ngừng – xin lỗi anh và chú John về 5 năm qua…
Trên đời này, sống thì rất khó nhưng chết thì lại vô cùng đơn giản. Vậy nên mới có những người năm lần bảy lượt đòi chết thế này đây. Mấy ngày nay Viết Quân không hề rời Linh Như lấy 1 bước. Vì sao ư? Vì sợ Brian sẽ không giữ lời hứa mà nhân lúc cậu không có mặt, sẽ bắt Linh Như đi mất. Và vì… 5 năm trời xa cách, không 1 tin tức, không 1 lời hỏi thăm, không 1 lần gặp mặt. 5 ngày đã đủ để cho nỗi nhớ đốt cháy bản thân, chứ đừng nói là 5 năm.
Thật là… Muốn chết thì tìm cách nào đó không liên quan đến người khác chứ. Hồi trước 1 lần định tự tử ngoài biển, cũng là Viết Quân liều mạng cứu, rồi đến lần này, cũng vẫn “phiền” đến cậu, thì là “phiền” vì cậu lại phải nhờ vả Shiki đấy. Thật sự rắc rối mà.
Thế nhưng việc Viết Quân nói cậu muốn Linh Như chết hơn sống không phải dối trá. Đúng! Cậu muốn Linh Như chết. Ít ra Linh Như chết thì cậu cũng còn đi theo mà ở bên cạnh được, chứ sống thì làm sao có thể được bên nhau?
- Tao đến thăm bệnh nhân. – Khánh Nam lù lù xuất hiện ở cửa. Cậu đã đến New York từ trưa hôm qua.
Viết Quân khó chịu thấy rõ.
- Đến giờ thăm bệnh rồi à? Tao vẫn chưa ày vào mà.
- Mày thôi đi. Tao mới là người nhà của bệnh nhân, còn mày chỉ là người ngoài thôi.
- Mày không biết trên cơ sở pháp lý thì chồng vẫn ở vị trí cao hơn anh trai à? – Viết Quân ôn tồn đáp lại, gương mặt phảng phất nét gian tà.
- Chồng á?
- Ôi anh vợ. Thế anh không biết chuyện ngày 27-5 của 5 năm trước à, em gái anh chính thức “Con đồng ý” với em trong nhà thờ rồi à? Anh không tin thì có thể đi điều tra lại ở nhà thờ bên bờ biển, gần cái biệt thự nhà anh Tuấn Vũ ý. Chắc hẳn có một số người dân đã ngồi đó chứng kiến và không quên cái đám cưới lấy dây chuyền thay nhẫn của 2 đứa em đâu.
Khánh Nam nhìn Viết Quân chằm chằm, mỗi lời nó nói đều khó mà có thể tin được, cần phải dò xét.
- Anh không tin em à, anh vợ? Mặc xác anh. Anh không tin thì thôi. Serina, vào đây bê cái thằng dở hơi này ra ngoài đi này. – Viết Quân gào lên và hướng về phía ngoài cửa.
Một cô gái bất ngờ xuất hiện.
- Cậu vừa gọi ai là thằng dở hơi hả Ji Hoo?
- Cái thằng mà 5 năm trước cậu bảo là tôi nhục nên mới để nó xưng “mày-tao” với mình ý. Bó hoa này anh vợ định chuyển cho vợ em à? Thay mặt vợ, em cảm ơn anh. Bây giờ thì hai anh chị biến ra ngoài cho em. Vợ em vẫn chưa tỉnh lại đâu.
Bỏ qua cái thái độ ngoan ngoãn, biết điều, lễ phép 1 điều “anh vợ”, 2 điều “vợ em” của Viết Quân, Khánh Nam lại chú ý đến chuyện khác.
- Mày có thể đi ngủ 1 lát. Tao sẽ ở lại đây với Linh Như mà.
Viết Quân nhún vai.
- Nhưng mày không thể đảm bảo giúp tao là mày và gia đình Wilson không “bán” Linh Như cho Brian thêm 1 lần nữa. Phải không?
Trong thoáng chốc, Khánh Nam cảm thấy 1 tia nhìn đầy vẻ oán trách từ trong đáy mắt của Viết Quân, cậu không còn biết phải tiếp tục mở lời như thế nào nữa. Từ khi Linh Như thoát khỏi bàn tay Brian, cậu có cảm tưởng, chính Viết Quân mới là gia đình của Linh Như, chứ không phải cậu, không phải nhà Wilson.
- Tao luôn sẵn sàng mỗi khi mày cần đến. – Khánh Nam đáp lại rồi buồn bã cùng Serina bước ra ngoài.
Viết Quân không nói thêm gì nữa, đứng im hướng ánh mắt ra phía cửa, cho đến khi tiếng lạch cạch ngoài đó vang lên, Khánh Nam đã hoàn toàn rời khỏi phòng. Cậu quay đầu lại phía sau, nơi người con gái cậu yêu vẫn đang say sưa trong 1 thế giới xa lạ và chưa hề tỉnh lại dù chỉ 1 lần. Viết Quân ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh giường, hôn nhẹ lên bàn tay cô rồi khẽ thì thầm.
- Mọi việc đã qua rồi. Tỉnh lại đi em…
*
Linh Như vẫn còn sống. Phải! Cô biết mình còn sống. Cảm giác của sự sống và cái chết khác xa nhau mà. Cô biết mình lại được cứu kịp thời. Và cô căm ghét sự sống mình vừa nhận lại được.
Đã chán ghét sống không được như 1 con người rồi, cô còn không thể chết sao? Hay thật. Cô còn không bằng 1 sinh vật hạ đẳng.

Điều đầu tiên Linh Như nhìn thấy sau khi mở mắt ra là ánh sáng. New York đang bước vào thời kì nắng nóng, mặt trời tưới đẫm ánh nắng xuống cảnh vật nơi này. Trước đây, mỗi khi thấy nắng, cô vẫn thường tưởng tượng ra đó là mái tóc của ba và Billy. Cả 2 đều có mái tóc vàng mà.
Linh Như hơi mỉm cười. Bàn tay run run đưa lên. Cô muốn chạm vào thứ ánh sáng tự nhiên ấy… Bàn tay cô đau buốt và tê cứng, cô vẫn cố gắng đưa lên. Nhưng cô chợt phát hiện ra, cánh tay bị vướng bởi sợi dây truyền nước. Và cô còn phát hiện ra cả việc… cô đang phải thở bằng bình oxi. Không nghĩ ngợi nhiều, Linh Như nặng nhọc định đưa bàn tay kia lên rút bình thở oxi ra. Nó là con đường dễ dàng nhất để đưa cô đến với cái chết lúc này. Nhưng…
- Em định làm gì?
Theo phản xạ, Linh Như từ từ quay sang nhìn người con trai vừa đưa tay ra giữ tay mình lại.
- Anh…
Cô lặng đi. Tại sao Viết Quân lại ở đây? Cô… rốt cuộc là đang tỉnh hay đang mơ lúc này?
- Em… – giọng Viết Quân run run – lại định tìm đến cái chết sao?
Cô mấp máy môi, nhưng không biết phải nói gì.
- Em muốn ép anh chết đến mức này sao?
Gì cơ? Việc cô muốn tìm đến cái chết… tại sao lại…
- Em biết là nếu em chết thì anh cũng chết theo nên cứ nhất quyết phải làm như thế sao? Em không muốn sống thì cũng phải nghĩ đến cuộc sống của anh chứ?
Linh Như chết lặng nhìn Viết Quân. Cậu đang hiện diện ngay trước mặt cô, ánh mắt chất chứa biết bao cảm xúc. Cô muốn nói 1 điều gì đó, nhưng lại không thể mở lời. Viết Quân đang ở đây? Tại sao Viết Quân lại ở nơi này? Brian đâu?
Linh Như nhìn Viết Quân. Sự yếu ớt và mệt mỏi vẫn còn in rõ trên gương mặt trắng xanh hốc hác, những ngón tay của cô khẽ nhúc nhích trong bàn tay cậu. Viết Quân từ từ nắm chặt lấy tay cô và ngồi xuống bên cạnh giường. Linh Như cảm thấy mắt cậu hơi ươn ướt. Như không kìm nén được tình cảm của mình, Viết Quân cúi xuống ôm Linh Như, dụi đầu vào cổ cô, khẽ thì thầm.
- Đừng tìm cách bảo vệ anh nữa. Anh thấy mình vô dụng lắm.
Giọt nước mắt vô tình của Viết Quân lăn xuống cổ cô, cảm giác lạnh và xót xa. Tác dụng của thuốc gây tê đã hết làm cho vết thương trở nên đau nhức. Nhưng thực ra, Linh Như cũng không biết là do vết thương đang quằn quại, hay là do cảm giác từ trong tim mình nữa. Cô cảm thấy hoang mang sau tất cả, và càng sững sờ hơn khi Viết Quân ở nơi này, đã thế, lại không có bất kì một sự giám sát nào của Brian bên cạnh…
Linh Như muốn đưa bàn tay còn lại không bị Viết Quân nắm chặt lên ôm lấy cậu, nhưng bàn tay chỉ đưa lên đến nửa chừng lại không thể cử động được nữa. Cơ thể cô mệt mỏi và rã rời.
Có tiếng động ngoài cửa. Viết Quân vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không hề có ý định ngồi thẳng dậy. Linh Như cũng không phản ứng gì. Người vừa bước vào lại lặng lẽ đi ra. Viết Quân không muốn buông Linh Như ra thêm 1 phút giây nào nữa. Quãng thời gian đã qua tưởng như 1 cơn ác mộng. Bác sĩ nói cô bị chấn động mạnh về tâm lý, cần thời gian để hồi phục. Nhưng Viết Quân không thể ngăn mình khỏi việc giám sát tất cả những người vào đây thăm Linh Như. Cậu sợ họ lại tìm cách đưa Linh Như của cậu đi mất. Dù Brian đã hứa, nhưng đối với Viết Quân giờ đây, thế giới này không còn ai đáng tin nữa. Quốc Trường đã cho người canh phòng bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng Viết Quân vẫn chưa thấy yên tâm. Lúc nào cậu cũng quanh quẩn trong phòng bệnh.
- Anh đi gọi bác sĩ khám lại cho em nhé!
Những ngón tay gầy gò của Linh Như bám lấy tay cậu, ra hiệu chưa cần thiết. Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tại sao Viết Quân lại ở đây, chứ không phải Brian?
Viết Quân thở dài và mỉm cười, đưa tay lên vuốt vuốt những sợi tóc của cô sang 1 bên.
- Anh ấy đã hiểu ra mọi chuyện và muốn chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách trả em về với nhà Wilson.
Linh Như nhìn cậu, đôi mắt giờ lúc nào cũng buồn bã chứ không còn ánh lên những tia sáng như trước đây nữa. Viết Quân cảm thấy một thứ gì đó sợ hãi. Cú shock tâm lý lần này… quả thật không dễ dàng gì để Linh Như có thể vượt qua. Và chính bản thân cậu cũng không tự tin rằng mình đủ sức giúp Linh Như đứng vững.
Quốc Trường ngồi xuống chiếc ghế trong phòng bệnh. Viết Quân vừa đi vắng, giờ chỉ có cậu ở đây với Linh Như. Cuộc sống này thật lắm thứ phức tạp. Nhưng tại sao cứ một mình cậu ấy phải chịu quá nhiều thứ như thế? Cậu ấy và Khánh Nam là hai anh em sinh đôi, tại sao không để ỗi người chịu 1 nửa? Quốc Trường đang nghĩ như thế, rồi lại nghĩ đến 3 đứa em sinh 3 nhà mình. Chúng nghịch ngợm đều đều như nhau. Như thế tốt hơn là tích lũy lại 1 đứa, có lẽ sẽ thành 1 tên đại ma đầu hơn là các anh chị của chúng.
- Cậu có muốn ăn hoa quả không? Tôi có thể gọt cho cậu.
Linh Như đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, và giật mình khi Quốc Trường lên tiếng. Cô quay đầu lại, gương
mặt như bừng lên niềm vui của một đứa trẻ rồi lại tan biến khi nhận ra là cậu gọi, Linh Như nhìn cậu chăm chú 1 lúc rồi khẽ lắc đầu. Rõ ràng Linh Như đang cố gắng mỉm cười với cậu, nhưng sao Quốc Trường lại cảm thấy xót xa như thế? Cậu chợt nhận ra, không có Viết Quân, Linh Như chưa bao giờ động đến 1 giọt nước chứ đừng nói là ăn thứ gì đó. Ngay cả uống thuốc hay là tiêm, nếu không có Viết Quân, Linh Như nhất quyết không chịu.
Quốc Trường định mở miệng nói 1 chuyện gì đó với Linh Như, nhưng rồi cậu lại chọn cách im lặng. Linh Như vẫn đang ngồi im nhìn ra cái khoảng không đầy ánh nắng trước mặt mình. Dường như cô không hề biết chán khi ngắm nhìn thứ ánh sáng thiên nhiên ban tặng ấy. Quốc Trường hiểu cảm giác của Linh Như lúc này. Dù sao… cô đã sống quá lâu với một cuộc sống bị giam cầm trong tăm tối rồi. Từ khi tỉnh lại, Linh Như thực sự rất ít nói. Những lần cô mở miệng thật là hiếm hoi. Chỉ có lắc đầu, gật đầu, và một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua. Lần đầu tiên khi xuất hiện ở Học viện Quốc tế, Linh Như cũng đã dùng nụ cười như thế để chào tất cả. Nhưng ít ra khi đó cô còn nhiệt tình nói chuyện. Nhưng giờ đây, chỉ khi nào nói chuyện với Viết Quân, Linh Như mới lên tiếng.
- Cậu có muốn ra ngoài đó không? – Quốc Trường chỉ tay ra ngoài sân – Bác sĩ nói giờ cậu ra ngoài đó một chút cũng không sao.
Nhưng chợt nhận ra mình không phải là Viết Quân, Quốc Trường lại gạt đi.
- Khi nào Viết Quân về thì anh ấy sẽ đưa cậu ra đó. Tôi chẳng dại gì mà đưa cậu đi rồi để anh ấy xé xác tôi ra.
Linh Như lại nhìn cậu. Giờ đây Quốc Trường mới thấy mắt Linh Như rất đẹp. Đó là một đôi mắt to tròn và trong veo. Cậu chợt muốn tìm lại thứ ánh sáng long lanh và cảm giác yêu đời trong đôi mắt đó một cách mãnh liệt. Nhưng rồi lại thấy bản thân không đủ sức. Cậu! Không phải Viết Quân!
- Shiki! Cảm ơn cậu!
Linh Như chợt mỉm cười. Cũng vẫn chỉ là một nét cười yếu ớt, nhưng không hiểu sao Quốc Trường lại cảm nhận thấy một tình cảm kì lạ. Linh Như vừa nói chuyện với cậu. Nhưng cái khiến cậu ngạc nhiên, là cô ấy đang cười với cậu, không phải một nụ cười gượng gạo xã giao, mà là sự cảm ơn và nụ cười từ tận đáy lòng.
- Sao cậu lại cảm ơn tôi?
- Vì tất cả những gì cậu đã làm cho tôi. Tôi đã không còn thuộc Sanzenin nữa, thế mà cậu vẫn ở đây bảo vệ tôi. Và suốt 5 năm nay nữa. Nếu không có cậu, chắc Viết Quân đã chết từ lâu rồi. Tôi biết, cậu chấp nhận sát cánh cùng anh ấy, là vì tôi.
Quốc Trường cười. Linh Như nói với cậu còn nhiều hơn là nói với Viết Quân nữa.
- Cậu biết rõ mà. Tôi từ bé chỉ chịu sự giáo dục của Hamasaki chứ không chịu sự giáo dục của ba mẹ tôi. Ông ấy dạy tôi phải luôn trung thành với chủ nhân. Đó là đạo lý đã ăn sâu vào máu của tôi rồi. Vả lại… anh Ji Hoo phần lớn là được ngài Hamasaki giúp đỡ nữa. Anh Billy cũng giao hết người của mình cho anh Ji Hoo. Vì thế chúng tôi mới có thể đi đến được ngày hôm nay.
- Dù thế nào… cũng thực sự cảm ơn cậu.
Linh Như không nói gì nữa. Cô lại chìm trong cái thế giới riêng biệt của mình.
- Cậu đói không?
- Không! Tôi không đói.
Quốc Trường gật đầu rồi đứng dậy bước ra ngoài. Cậu nhớ lại cái lần trước đây mình thi nhịn đói với Linh Như để thuyết phục cô tham gia Queen&King mà bật cười. Mới đó mà thấm thoắt đã 5 năm, thời gian đúng là trôi nhanh thật. Nhưng hồi đó cậu có thể to tiếng với Linh Như nếu như phát hiện ra việc cô ấy đã trốn Khánh Nam để không phải ăn sáng và bỏ ăn trưa. Còn giờ thì khác. Cậu không muốn bắt ép Linh Như bất cứ thứ gì. Ngay cả Viết Quân, cũng không lớn tiếng với cô mà chỉ nhẹ nhàng nói, nếu cô nhất quyết lắc đầu thì cũng đành chịu.
Viết Quân đã ra ngoài được 3 tiếng đồng hồ. Nếu như anh ấy trở về muộn vào bữa trưa, có lẽ Linh Như sẽ bỏ ăn thật mất. Nhưng may mắn là Viết Quân quay lại đúng lúc.
- Anh vừa đi đâu thế? – Quốc Trường hỏi.
- Anh đến nhà Wilson. Cần một nơi nào đó thoải mái để Linh Như có thể ổn định.
Quốc Trường thở dài rồi nói tiếp.
- Từ giờ nếu không có gì thực sự cần thiết thì anh để em đi thay được rồi.
Viết Quân nhíu mày.
- Có chuyện gì thế? Có ai đến làm phiền Linh Như sao?
- Không! – Quốc Trường ngừng lại 1 lúc rồi nhìn thẳng vào Viết Quân một cách nghiêm túc mà nói tiếp – Em thấy chỉ có anh mới làm cậu ấy cảm thấy đang được an toàn.
Gương mặt Viết Quân như dãn ra thành một nụ cười.
- Anh hiểu rồi. Từ giờ anh sẽ không đi đâu nữa. Linh Như ăn gì chưa?
- Không có anh, cậu ấy lúc nào cũng cảnh giác với tất cả mọi người. Làm gì có chuyện chịu ăn?
Viết Quân gật đầu rồi bước vào phòng. Có lẽ Linh Như đã nghe thấy tiếng cậu từ ngoài cửa nên đang hướng mắt ra phía cửa phòng mong đợi.
- Sao em chưa ăn gì? Vì anh không có ở đây sao?
Cô gật đầu một cách thẳng thắn.
Linh Như không hiểu sao giờ đây mình lại tin tưởng Viết Quân như thế. Tưởng như trong thế giới của cô, chỉ còn mình Viết Quân là có thể tin cậy vậy. Cô không dám động vào bất cứ thứ gì nếu không có Viết Quân hiện diện ở đây. Vì cô sợ họ cho 1 thứ gì đó vào đồ ăn, và sẽ đưa cô trở lại bên Brian.
Linh Như thấy mình mâu thuẫn. Cô luôn coi việc ở bên Brian như một trách nhiệm không thể chối bỏ. Trong suốt 5 năm, cô không hề tìm cách bỏ trốn khỏi nơi đó, chỉ vì cô biết cái giao ước của Brian và gia đình cô. Bên cạnh đó, còn vì cô cảm thấy Brian thực sự đáng thương. Cô đã cầu xin anh cho cô thời gian để thay đổi, nhưng Brian đã không thể đợi được nữa. Trước đây, thực sự ở bên Brian làm cô thấy sợ hãi, nhưng cô vẫn không tìm cách thoát khỏi. Còn bây giờ, cô đề phòng tất cả, để không phải quay về bên anh. Nhưng Linh Như lúc này giống như một con thuyền mất phương hướng giữa biển khơi. Cô đang ở trong bệnh viện vì vết thương. Nhưng đến khi vết thương hồi phục, cô biết đi đâu đây? Nơi nào sẽ là điểm đến tiếp theo? Nơi nào sẽ cho cô sự an toàn?
Linh Như tin tưởng Viết Quân. Nhưng không phải là tuyệt đối. Trong sâu thẳm, Linh Như luôn sợ hãi một ngày nào đó Viết Quân sẽ trở thành một Brian thứ hai. Brian của quá khứ rất yêu cô. Và đã từng có những lần anh mạo hiểm tính mạng để bảo vệ cho cô. Nhưng rồi… chuyện gì đã xảy ra? Linh Như sợ Viết Quân cũng sẽ như thế. Cô hoang mang giữa các sự lựa chọn. Cô biết đi đâu bây giờ?
Billy hi vọng cô ở lại Mĩ điều trị. Lâu nay một mình Billy sống ở đây, chắc hẳn là buồn lắm. Gần như cả gia đình cô đều chuyển hết đến Milano rồi. Billy ở lại giúp ông Michael. Nhưng có lẽ anh cũng không muốn đến Milano đâu. Anh ấy từng yêu chị Cherin mà, nhưng giờ, chị ấy đã kết hôn với anh Jimmy rồi. Ở lại Mĩ có lẽ anh sẽ thấy tốt hơn.
Richard muốn cô tới Đức. Bởi vì ông không có con cháu gì, bao nhiêu lần đề nghị 1 đứa cháu đến ở cùng nhưng đến giờ vẫn chưa có ai tình nguyện.
Anh Jimmy, ba và bà nội mong cô đến Italia. Ông nội đã qua đời sau, bà mong cô trở về sống với bà cho vui. Và cũng bởi vì, ở Milano tập trung nhiều người trong gia đình cô nhất.
Khánh Nam không nói gì. Nhưng cô biết anh luôn muốn cô về Việt Nam với anh và ba. Nơi đó còn là nơi chứa nhiều kỉ niệm vui vẻ thời học sinh của cô nhất. Hay nói cách khác, bạn bè của cô hầu hết đều ở Việt Nam.
Nhưng điều thực sự khiến Linh Như hoang mang, không phải là do cô phải đối diện với những sự lựa chọn này, mà vì… cô muốn một sự lựa chọn nào đó có Viết Quân. Viết Quân là sự an toàn duy nhất mà cô có thể cảm nhận lúc này. Nhưng không một nơi nào có cả gia đình cô và có Viết Quân cả.
- Tuần sau xuất viện… em muốn đi đâu cho thoải mái không?
Linh Như nhìn Viết Quân, có vẻ như cậu nhắc đến những điều cô đang suy nghĩ.
- Đi đâu là đi đâu cơ?
- Anh chắc em không muốn ở lại Mĩ. Milano hay là Việt Nam?
Linh Như nhìn Viết Quân và ngơ ngác một lúc. Có lẽ Viết Quân chẳng hiểu những gì cô đang nghĩ. Cậu vẫn cười, và thản nhiên nói về sự lựa chọn của cô.
- Em cũng không biết. Anh nghĩ em nên đi đâu bây giờ?
- Hay… hai đứa mình cùng về Việt Nam nhé. 5 năm rồi anh mới về đó. Hôm đám cưới anh Hưng ý. Nhưng anh mới về được có một hai ngày là lại bay sang đây. Có lẽ hết tuần sau bọn họ cũng trở lại trường học hết, thế nên mình về đó vài ngày nhé.
Linh Như im lặng, và mãi một lúc sau mới gật đầu.
- Sao thế? Em không thích à?
- Không. Chỉ là – Cô chợt cười – Nhắc đến Việt Nam, em thấy như nhắc đến một quãng thời gian đã xa lắm rồi ý…
Viết Quân xoa xoa đầu Linh Như, không nói gì nữa và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Nếu lúc nào Linh Như cũng ở bên cậu thế này, thì thật tốt. Nhưng Viết Quân, hiểu rõ hơn ai hết, mấy ngày qua ở cùng Linh Như, cậu đặc biệt chú ý đến suy nghĩ của cô. Rõ ràng… hạnh phúc không phải là thứ dễ dàng. Ảo ảnh rồi cũng sẽ tan biến.
*
* *

Chiếc xe dừng trước cổng nhà Khánh Nam. Ba đã đích thân lái xe tới sân bay đón cả 4 đứa. Và đón chào cả 4, là một lũ ngốc đang đứng trong sân ngó nghiêng ra bên ngoài.
Không hiểu sao, Linh Như lại cảm thấy sợ rằng mình sẽ khiến họ thất vọng. Cô đã cố gắng, nhưng cô không thể lấy lại bản thân của trước kia.
4 đứa bước ra sân trong khi ông Hoàng Minh lái xe vào gara. Chân vừa chạm mặt đất, tiếng Tuấn Anh la the thé làm tất cả giật mình.
- Linh Như!
Vừa hét, Tuấn Anh vừa lao tới phía Linh Như, hai tay giang rộng như muốn ôm chầm lấy cô. Có lẽ đã trở thành một bản năng, Linh Như vội vàng giật lùi lại sau lưng Viết Quân, gương mặt thoáng chốc trở nên hoảng hốt và sợ hãi. Tuấn Anh khựng lại giữa chừng. Linh Như biết, hành động vừa rồi của mình đã tác động tới cậu ấy.
Nhưng lý do Tuấn Anh khựng lại như thế, hoàn toàn không như Linh Như nghĩ.
- Linh Như? Cậu…
Ngọc Hưng từ đằng sau vui vẻ bước lên.
- Em quả là thay đổi nhiều. Linh Như!
Đăng Thành từ trong nhà cũng chạy ra hóng hớt.
- Khánh Nam! Giờ thì em đã biến thành một thằng anh trai bù nhìn rồi nhé.
- Phải phải! – Tuấn Anh gật gù – Xem kìa Linh Như, cậu còn trốn sau lưng Viết Quân thay cho anh Khánh Nam nữa. Tôi nhớ trước đây lúc nào cậu cũng mang anh trai mình ra làm lá chắn cơ mà. Mà… xem nào, cậu còn đứng gần anh Khánh Nam hơn cả anh Quân cơ mà.
Linh Như chột dạ. Cô nhìn sang anh trai. Ánh mắt anh vẫn thế, tĩnh lặng và bình yên. Linh Như nhận ra mình vừa làm tổn thương anh ghê gớm. Có lẽ Khánh Nam cũng biết, Linh Như giờ đây không còn tin tưởng anh nữa. Nhưng cậu vẫn cười và đáp l
ại lũ bạn.
- Haizz! Chứ cứ đứng sau lưng anh mãi chắc Linh Như ế mất rồi, Tuấn Anh.
- Em chỉ nói thế thôi mà. Nhưng tôi thích cậu như vậy đấy Linh Như.
Lê Dũng bế con ra hí hửng.
- Viết Quân! Giờ thì anh toại nguyện rồi nhá. Cậu ấy coi anh là nhất rồi.
Linh Như không nhìn Khánh Nam nữa. Cô cũng từ từ bước ra xa Viết Quân hơn. Cô tự nhủ không được như thế! Dù sự thực là cô không còn biết tin vào ai nữa… nhưng cô không thể làm Khánh Nam thất vọng. Anh rơi vào bi kịch ngày hôm nay, cũng vì lo cho cô.
Linh Như tự mình bước lên phía trước, cố gắng tỏ ra tự nhiên và bình thường trong nụ cười cũng như từng bước đi. Họ là bạn của cô. Họ là những người bạn tốt. Nhưng sao cô lại cảnh giác với họ đến thế này?
Xung quanh Linh Như lúc này có đến tận 9 người ở bên, nhưng không hiểu sao Viết Quân lại có thể nhìn thấy cô đang thấy lạc lõng thế nào. Và thậm chí Viết Quân còn đọc được cố gắng của Linh Như để không làm Khánh Nam buồn nữa. Nghĩ thế, cậu chủ động bước lên, vòng tay qua eo Linh Như và làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Lê Dũng! Mày bế cả con đến cơ à?
- Em bế nó đến để khoe với mọi người còn gì. Nhìn con em xinh chưa này?
- LINH NHƯ…………………….
Lại một tiếng hét thất thanh từ trên tầng 2. Khương Duy thò đầu ra gọi cô oang oang từ ban công, và chưa kịp nghe lời can ngăn của tất cả, Khương Duy nhảy phắt từ tầng 2 xuống đất một cách hết sức ngoạn mục, lao ầm ầm đến trước mặt Linh Như, đẩy Viết Quân biến sang một bên và ôm ghì lấy cô.
- Linh Như! Anh nhớ em quá!
Khương Duy ngả đầu Linh Như vào vai mình. Cậu biết những gì Linh Như đang trải qua. Khánh Nam và Viết Quân vẫn cập nhật tin tức 1 cách thường xuyên cho cậu. Mặc dù biết chỉ vài giây ngắn ngủi khó có thể giúp gì cho Linh Như, nhưng Khương Duy vẫn hi vọng có thể giúp cô giấu đi gương mặt gượng gạo và tái mét lúc này bằng cách áp vào vai cậu. Nhưng có lẽ Linh Như sẽ không hiểu được thiện ý đó của Khương Duy. Cũng chẳng sao cả. Dù gì thì Linh Như cũng cảm thấy tốt hơn 1 chút khi có thêm chút ít thời gian chuẩn bị.
- Khương Duy! Anh có thấy anh ôm cậu ấy quá lâu không? – Quốc Trường vỗ vai Khương Duy, nhân tiện kéo cậu ra khỏi Linh Như luôn.
Thực sự Linh Như không biết phải mở lời thế nào nữa. Chỉ một câu chào hỏi, tại sao lại khó khăn đến mức này?
- Ngọc Hưng! Em đã nghe về đám cưới của anh và chị Đầu Gấu… – Linh Như còn chưa kịp nói hết câu thì Ngọc Hưng đã gào lên át lời.
- Không phải Đầu Gấu.
Đăng Thành lắc đầu thở dài rồi kéo Linh Như vào trong nhà, ra hiệu cho lũ kia vào theo.
- Em hãy mặc xác nó. Khi yêu vào rồi thì người ta làm sao nhận biết được đâu là tốt, đâu là xấu nữa?
- Mày biết cái gì mà nói? – Ngọc Hưng vội chạy theo đằng sau cố gắng cãi lại vài câu – Cái loại có cho cũng không ai thèm lấy như mày thì biết gì mà yêu với chả không yêu ở đây?
Bảo Đông đặt 2 tay lên vai Linh Như rồi đẩy nó ngồi xuống ghế.
- Em hãy gọi lại 1 câu chị Minh Phương để an ủi thằng bé đi. Sao lại dám gọi vợ yêu nhà người ta là Đầu Gấu thế cơ chứ?
- Oh, Ngọc Hưng, em xin lỗi. Chị Minh Phương!
- Em! – Ngọc Hưng chỉ thẳng mặt Linh Như – Đừng có gọi tên Minh Phương nhà anh và làm cái điệu cười đó. Không phải Đầu Gấu thật mà.
- Em không nói chuyện với anh nữa. 5 năm qua… em cần được biết nhiều thứ nhỉ?
- Em muốn biết thứ gì? – Đăng Thành ấn đầu Viết Quân 1 cái – Có muốn nghe chuyện về 1 kẻ si tình 5 năm vẫn cố nuôi hi vọng dù biết là mong manh không?
- Không phải em. – Viết Quân vùng vằng đứng lên đi vào trong bếp – Em đói. Em muốn ăn.
- Xem thằng bé xấu hổ kìa. Linh Như! Em nên ở bên Viết Quân nhiều nhiều 1 chút.
Thấy Viết Quân đứng lên, Linh Như cũng cười cười rồi đứng lên chạy thẳng vào trong bếp với cậu.
- Ôi em gái! Cô có cần dính chặt lấy nó như thế không hả?
- Em đang thực hiện triệt để lời anh vừa dặn còn gì?
- Thôi đi anh! Hai người họ cùng đang xấu hổ mà.
- Có muốn ăn cơm không? Tao đã nấu xong rồi. – Khương Duy hớn hở khoe thành tích.
- Cơm mày nấu mà cũng ăn được à?
Khánh Nam vừa cười cợt dứt lời thì tiếng Viết Quân đã oang oang trong bếp.
- Khương Duy! Mày chết chắc rồi! Mày nấu cái quái gì thế hả? Cho người hay cho động vật ăn thế?
- Người cũng là một loại động vật còn gì?
- Vậy thì tự mày ăn hết số thức ăn này đi. – Viết Quân vừa gào lên với Khương Duy, chợt quay sang Linh Như, giọng nhẹ nhàng hết mức có thể – Em muốn ăn gì? Đã lâu rồi không ăn kiểu Việt Nam phải không?
Lũ bên ngoài chứng kiến màn thay đổi thái độ một cách đột ngột của Viết Quân thì không khỏi ý kiến, đưa tay lên miệng làm biểu hiện buồn nôn.
- Gì cũng được! Miễn là món ăn Việt Nam! – Linh Như đáp.
- Linh Như! – Bảo Đông khục khục ngoài cửa bếp – Đáng nhẽ em phải nói là: “Gì cũng được! Miễn là do anh làm” mới đúng. Như thế mới lãng mạn chứ.
Viết Quân không thèm đếm xỉa đến lời Bảo Đông, còn lườm cho cậu 1 cái rồi quay sang Linh Như.
- Em cứ lên phòng nghỉ đi. Ở trên máy bay suốt 12 tiếng rồi. Khi nào chuẩn bị xong thì anh sẽ gọi. Khương Duy! Đúng là ngoài việc cắm cơm ra thì mày chẳng làm được cái gì nên hồn cả. Ối! – Viết Quân lại gào lên – Khương Duy! Mày chưa đổ nước vào cơm mà đã dám cắm à?
- Linh Như! Anh đưa em lên phòng.
Khánh Nam kéo vali đi trước. Mãi một lúc sau Linh Như mới chạy theo sau.
- Anh vẫn giữ nguyên cách bài trí phòng em sao?
- Ừ! Anh không muốn thay đổi. Tối nay anh Tuấn Vũ và chị Mai Chi sẽ sang đây. Giờ họ đang có việc bận.
Linh Như gật đầu, rồi nhìn quanh căn phòng 1 lượt. Khánh Nam không biết nói gì thêm, đành ra khỏi phòng.
- Em đi tắm đi cho thoải mái. Anh xuống dưới bếp giúp Viết Quân.
Khánh Nam vừa định quay lưng bước ra cửa thì Linh Như chợt lên tiếng.
- Anh ơi…
- Sao thế?
- Đi… nhuộm tóc với em.
- Hở?
Khánh Nam nhíu mày nhìn mái tóc vàng rực rõ của Linh Như rồi lại nhìn ánh mắt thiết tha của em gái.
- Nhưng sắp đến giờ ăn cơm rồi. Mình vừa ở trên máy bay 12 tiếng, em có sợ sẽ mệt không?
- Em muốn nhuộm tóc. Em… không thích màu tóc này…
Khánh Nam ngừng lại một lúc. Có lẽ… mái tóc đó làm Linh Như nhớ đến quãng thời gian khủng hoảng bên cạnh Brian, nên mới vội vã muốn thay đổi như thế. Nghĩ vậy, Khánh Nam gật đầu.
- Ừ! Vậy anh đưa em đi.

Linh Như mỉm cười, đứng lên nắm lấy tay anh. Cô muốn màu hạt dẻ. Đấy mới là màu tóc của hai anh em cô. Mặc dù cô thích mái tóc vàng nhạt của Billy thật đấy, nhưng cô cũng yêu thích mái tóc hạt dẻ của mình không kém.
- Đi đâu đấy? – Khương Duy hỏi với ra từ trong bếp.
- Đưa Linh Như đi nhuộm tóc.
Cả lũ nhìn chằm chằm màu tóc vàng rực một lúc, cũng thấy ý kiến nhuộm tóc là đúng nhưng mà giờ đã là giờ cơm rồi, nếu đi nhuộm tóc, thì bao giờ mới được ăn?
- Thôi ăn cơm xong rồi hãy đi. – Viết Quân nói – Anh chỉ làm những món đơn giản, cũng sắp xong rồi.
Linh Như khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
- Nghe lời thế? – Khương Duy hích hích vai Viết Quân, cười ẩn ý.
- Cũng chỉ tùy một số cái thôi, chưa đến nỗi nghe lời răm rắp như nghe lời Khánh Nam hồi trước. – Viết Quân đáp.
- Mày không nên ghen tị. Dù gì Khánh Nam cũng là anh trai cơ mà.
Khương Duy vừa dứt lời thì Linh Như lững thững đi vào trong bếp.
- Có gì cần em giúp không?
Khương Duy vừa thấy Linh Như đã vội vàng mừng rỡ, đặt cái thớt và con dao đến trước mặt cô.
- Tốt! Thái cái này…
Lời nói chưa kịp thoát ra khỏi miệng, cậu đã nhận ngay cái nhìn tóe lửa của thằng bạn thân. Vậy đấy, mười mấy năm trời chơi thân với nhau, chỉ vì cậu nhờ người yêu nó làm hộ có 1 việc cỏn con mà nó có thể nhìn cậu với cái ánh mắt như thế. Nhưng dù sao cũng là người cùng cảnh ngộ, Khương Duy không biết phải trách Viết Quân làm sao khi cậu cũng đối xử như thế nếu có ai sai bảo Nơ Hồng của cậu việc gì. Thấy cậu không nói nữa, Linh Như hỏi lại.
- Thái cái gì ạ? Em làm cho.
- Không cần đâu. – Viết Quân (lại) mỉm cười – Em không muốn lên phòng thì ra vườn chơi với bọn họ đi. Anh làm được rồi.
- Em có thể làm được mà.
- Em chưa khỏi hẳn. Anh không muốn em động vào bất cứ thứ gì cả. – quay sang Khương Duy – Làm tốt việc của mày đi.
Khương Duy cười cười, vỗ vai Linh Như.
- Ra kia chơi với bọn họ cũng được. Họ đến đây chủ yếu là để chơi với em mà. Ngày mai có một số người phải ra sân bay quay lại trường học rồi, cơ hội gặp nhau của chúng ta bây giờ không nhiều đâu.
Linh Như nghe lời Viết Quân và Khương Duy, cũng đi theo mọi người ra vườn, mặc dù thi thoảng vẫn ngoái đầu nhìn vào trong bếp.
Cái cảm giác có rất nhiều người đang nói chuyện với mình, giờ đây Linh Như mới thấy hạnh phúc thế nào. Biết rằng 5 năm là có nhiều thay đổi, nhưng tất cả vẫn là bạn của nhau, vẫn nhớ đến nhau và vẫn biết trân trọng những giây phút ngày càng hiếm hoi được tụ tập thế này.
Linh Như im lặng và mỉm cười. Cô muốn dành nhiều thời gian hơn để nghe họ nói. Những câu chuyện lan man và không có chủ đề, thế mà có thể kéo dài tới hàng giờ đồng hồ và thu hút tất cả. Hay nói một cách khác, nếu như không phải nói chuyện về những thứ vớ vẩn và nói dài nói dai, thì đã chẳng phải là bọn họ.
Linh Như ở Việt Nam đã được 1 tuần. Viết Quân tình nguyện thể theo mọi nguyện vọng, yêu cầu của cô. Cô muốn đi đâu, Viết Quân sẽ đưa đi đó, không hỏi han, không càu nhàu. Nhưng… Linh Như biết… mình không thể ở lại Việt Nam quá lâu như thế này.
- Nói chuyện với tôi một chút được không? Shiki?
Quốc Trường hơi ngạc nhiên nhìn Linh Như rồi cũng theo cô về phòng.
- Có chuyện gì quan trọng lắm phải không? Thế nên cậu mới muốn nói riêng với tôi thế này.
Linh Như gật đầu. Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà rồi nhìn ra ngoài ban công.
- Tôi đã quyết định tiếp theo mình sẽ đi đâu rồi…
- Chứ không phải… cậu sẽ ở lại Việt Nam sao?
Linh Như lắc đầu, mỉm cười buồn bã.
- Ông nội tôi đã mất. Tôi muốn trở về bên bà, và ở bên ba tôi. Tôi không muốn làm tất cả buồn khi nhìn thấy tôi như thế này. Tôi sẽ về Milano. Khánh Nam… nói muốn đến đó cùng tôi nữa. Đó là phương án lựa chọn tốt nhất. Ít ra khi lựa chọn đến Milan, tôi sẽ không làm… quá nhiều người bị tổn thương.
Có lẽ nguyên nhân sâu xa của tất cả mọi bi kịch Linh Như gặp phải, đều vì cô quá đề cao tình thân. Điều đó không phải không tốt, nhưng lúc nào cô cũng đặt tình thân lên vị trí trước hết,
và suy nghĩ cho nó trước cả việc suy nghĩ cho hạnh phúc bản thân mình.
Nếu đặt tình yêu và gia đình mình vào 2 sự lựa chọn, cô không thể có bất kì cách nào đi theo tình yêu cả. Đó chính là lý do Linh Như quyết định quay lại với gia đình Wilson.
- Cậu sẽ làm thế thật sao? Còn anh ấy?
Quốc Trường nhìn Linh Như chờ đợi một lời giải thích. Cô lại định từ bỏ Viết Quân để trở về với những con người đã đẩy cô vào cái địa ngục của 5 năm qua.
- Quốc Trường! Cậu phải hiểu là khi đó tất cả những gì Billy muốn, là cứu sống tôi. Và cũng chưa có bất cứ ai nghĩ rằng Brian lại trở nên như thế. Tôi hiểu anh trai mình mà.
- Nhưng… cậu có thể đi mà không cần Viết Quân ở bên cạnh nữa sao? Từ khi thoát khỏi Brian, cậu đã không rời anh Quân lấy 1 giây.
Linh Như im lặng. Đó cũng là điều cô đang sợ hãi. Liệu… không có Viết Quân, cô có thể bước tiếp? Tại sao giờ đây cô lại phải dựa vào Viết Quân nhiều đến như thế này? Khi lựa chọn trở về nhà, thực sự cô vẫn còn đầy những cảnh giác về chính những người thân trong gia đình. Cô sợ một lần nữa… cô sẽ phải quay trở lại về bên Brian Franks!
- Chúng tôi không thể ở cạnh nhau mãi được. Cậu hiểu mà Shiki? Nếu muốn ở bên nhau, bắt buộc sẽ có 1 người phải hi sinh. Nhưng người đó không thể là Viết Quân được. Anh ấy gánh trên vai việc lãnh đạo cả 1 tập đoàn. Và anh ấy phải trở về Hàn Quốc. Tôi không thể yêu cầu anh ấy từ bỏ mọi thứ vì tôi. Rời Hàn Quốc bao nhiêu năm trời như thế, có lẽ cô chú Han rất mong anh ấy trở về.
- Vậy cậu… không thể vì anh ấy mà hi sinh sao?
Linh Như mỉm cười buồn bã.
- Nếu bản thân tôi có thể 1 lần lựa chọn cuộc sống của mình, tôi sẽ chọn Viết Quân – Linh Như quay lại và nhìn thẳng vào Quốc Trường – Cậu có biết không? Trong tất cả những phương án mà gia đình tôi đưa ra để cho tôi lựa chọn, không một phương án nào có Viết Quân cả. Vậy nên… tôi đã không thể trả lời Viết Quân khi anh ấy hỏi tôi muốn đến đâu trong 4 phương án được đưa ra.
- Vậy tại sao cậu lại đến Việt Nam?
Linh Như ngừng lại 1 lúc rồi mới nói tiếp.
- Vì anh ấy đã hỏi tôi có muốn cùng anh ấy đến Việt Nam vài ngày cho thoải mái không…
Quốc Trường nhìn Linh Như. Tại sao cô cứ phải sống theo cảm nhận của người khác. Lần duy nhất cô hành động vì bản thân mình, là khi trả lại nhẫn cho Viết Quân 5 năm về trước. Nhưng lần duy nhất đó… lại khiến cô phải hối hận cả đời.
Có lẽ… cả Quốc Trường và Linh Như đều không hề biết… Viết Quân đã đứng ngoài cửa phòng và nghe hết tất cả.
- Quốc Trường! Cậu sẽ đến thăm tôi chứ?
Quốc Trường gật đầu. Cậu không biết Linh Như đang nghĩ gì… nhưng cậu không biết phải nổi nóng với cô như thế nào nữa…
Linh Như không hề xứng đáng với tình yêu của Viết Quân. Tại sao sau biết bao nhiêu việc Viết Quân đã làm cho cô, mà cô vẫn quyết định ra đi và bỏ rơi cậu chứ? Linh Như thấy căm ghét chính bản thân mình. Nhưng cô không còn cách nào khác… Cô thấy bản thân thật tồi tệ khi lại sợ hãi chính gia đình mình. Họ là người lo lắng, quan tâm và yêu thương cô nhất. Cũng chỉ vì sợ cô sẽ chết nên mới để cô đi cùng Brian. Đó là con đường duy nhất giữ cô ở lại cuộc sống. Vậy mà… cô đã như thế nào? Đáp lại tình yêu của họ, cô có thể dùng sự sợ hãi và cảnh giác của mình sao?
*
Viết Quân lặng lẽ trở về phòng. Cậu không thất vọng, cũng chẳng thấy đau lòng. Vốn dĩ… sự lựa chọn của Linh Như, Viết Quân đã đoán được ít nhiều. Cậu đứng im ngoài ban công, hướng cái nhìn ra vườn và không hề để lộ cảm xúc. Khánh Nam đứng nhìn đứa bạn từ xa. 5 năm không sống cùng nhau nữa, Viết Quân đã tự chế tạo ình một chiếc mặt nạ sắt đá. Khánh Nam đang tự hỏi những gì Viết Quân đang nghĩ và những gì Viết Quân cảm thấy khi biết quyết định của Linh Như. Nhưng… cậu đã không thể trả lời được. Đột nhiên, Viết Quân quay đầu lại nhìn vào trong phòng, môi mấp máy câu gì đó, tuy nhiên vẫn đứng im tại chỗ. Khánh Nam đoán là có người gõ cửa. Qủa vậy, lát sau thấy Linh Như bước đến từ phía sau.
Viết Quân thay đổi nét mặt rất nhanh chóng. Cậu mỉm cười.
- Shiki đi rồi sao?
- Vâng! Cậu ấy nói ba cậu ấy báo có chút chuyện.
- Ông ta chỉ lấy cớ để nó không đi cùng anh được nữa thôi. Ông ta không ưa anh.
Linh Như nhìn Viết Quân. Một cái nhìn nghiêng và ngay sát bên cạnh. Cô muốn ghi nhớ hình ảnh của Viết Quân, ghi nhớ tất cả những thứ thuộc về Viết Quân. 5 năm nay, rốt cuộc, Linh Như cũng nhận ra Viết Quân đã trở nên quan trọng với mình như thế nào.
Đột nhiên cô bước đến sát Viết Quân rồi vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau.
- Viết Quân!
Viết Quân dường như bị bất ngờ vì cái ôm của cô, một lúc sau cậu mới đưa tay lên siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé gầy guộc.
- Em sao thế?
- Không sao cả. Chỉ là… muốn ôm chặt anh một lát.
Viết Quân biết Linh Như nghĩ gì… Chỉ là… cậu không muốn nói ra mà thôi. Linh Như đang ôm cậu. Nhưng không có nghĩa là Linh Như sẽ ở bên cậu mãi mãi. Giờ thì Viết Quân đã có thể hiểu cảm giác của Brian. Cả Viết Quân và Brian đều có điểm chung, đó là tình yêu dành cho 1 người con gái. Và hơn lúc nào hết, Viết Quân đã lý giải được tại sao Brian lại nhốt Linh Như trong 1 cái hộp kín mít suốt 5 năm trời như thế. Bởi vì Viết Quân, hay Brian, đều chưa bao giờ có được dù chỉ một chút cảm giác an toàn về tình yêu của Linh Như. Cô không thể nắm bắt… Có lẽ khi Brian giam cầm Linh Như, anh ấy đã hi vọng sẽ tìm được một sự chắc chắn nơi cô, nhưng càng giữ cô thật chặt, anh lại càng nhận ra anh sẽ mất cô. Viết Quân không thể lặp lại vết xe đổ của Brian, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao cả. Như một nắm cát, nếu ta nắm nó càng chặt, thì những hạt cát thoát khỏi tay ta càng nhiều hơn. Linh Như cũng thế. Dù biết rằng tình yêu này hoàn toàn vẫn chỉ là một ẩn số về đoạn kết, nhưng Viết Quân lại không thể từ bỏ.
Hay thật! Linh Như đang ở ngay sát bên cậu, nhưng sao vẫn cảm thấy xa vời thế này?
- Cảm ơn anh. – Linh Như đột ngột nói tiếp sau một hồi lâu im lặng.
- Anh muốn nghe 1 câu khác.
- Anh muốn nghe câu gì?
- Chẳng nhẽ em không biết?
Viết Quân quay đầu lại đối diện với Linh Như. Sau 5 năm, cậu dường như vẫn chưa bao giờ rời khỏi vạch xuất phát. Những gì cậu có, cũng chỉ là những hình ảnh sẽ tan biến trong thoáng chốc mà thôi. Như nụ hôn 5 năm trước trong phòng họp Hội học sinh của Linh Như, 1 dòng chữ: “Em yêu anh” đơn giản, hay… là vòng tay Linh Như lúc này đang ôm lấy cậu.
Viết Quân mỉm cười, đặt một tay lên má Linh Như, rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn cô.
- Biết là câu gì chưa?
Viết Quân nhìn thật sâu vào mắt Linh Như, đôi mắt trong veo và ấm áp. Không biết có phải Viết Quân nhầm lẫn gì không, nhưng hình như chỉ có ở bên cạnh cậu, Linh Như mới có thể lấy lại ánh nhìn ấm áp đó. Chỉ ở bên cạnh cậu, Linh Như mới cảm thấy sự an toàn…
- Câu gì nào?
- Câu gì cơ? Em chẳng hiểu anh đang nói gì cả.
- Không hiểu á? Không hiểu hay không chịu nói?
- Không hiểu! Em không hiểu thật mà!
- Hừm?
Viết Quân vẫn giữ khoảng cách sát với gương mặt Linh Như.
- Cái câu mà người nào đó ghi trong tờ giấy hôm tặng quà sinh nhật sớm cho anh 5 năm trước ý.
- Người nào cơ? Câu gì? Em không nhớ. À… em không biết. Em về phòng đây.
Nói rồi Linh Như làm mặt tỉnh bơ, thản nhiên bước ra phía cửa phòng. Viết Quân nhìn cô mở cửa bước ra ngoài với vẻ mặt hậm hực, tức tối.
Cánh cửa phòng cậu đã khép lại, người nào đó vừa bước ra, đột nhiên lại thò đầu vào, lại còn cố ý cười cợt vẻ mặt lúc này của cậu nữa chứ. Viết Quân nhìn lên Linh Như, nhăn nhó khó chịu. Nói có mỗi 1 câu, đâu có khó khăn thế chứ? Cậu còn chưa kịp lẩm bẩm xong, thì người ngoài của đã ho 1 tiếng, cúi mặt xuống rồi chợt ngẩng mặt lên.
- Em yêu anh!
Sau đó… đóng sầm cửa và ù té chạy về phòng. Đứng trong đây mà cậu còn nghe thấy tiếng chân bước trên hành lang.
Viết Quân ngơ ra, rồi mỉm cười, định bụng đuổi theo Linh Như, nhưng một suy nghĩ chợt chạy qua cậu, chắc chắn Linh Như đoán cậu sẽ đuổi theo nên sẽ chốt cửa, không được, cậu nên tìm đường trèo vào phòng bằng đường cửa sổ hoặc qua ban công. Nghĩ sao làm vậy, Viết Quân chạy sang phòng Khánh Nam. Ban công phòng nó ngay sát ban công phòng Linh Như. Nhưng cậu vừa thò được cái chân ra khỏi ban công thì đã có người “kịp thời” ngăn chặn “hành vi xấu” của cậu.
- Mày đang làm trò gì thế? – Khánh Nam đứng dưới gốc cây ngó lên. Ánh mắt nhìn Viết Quân 1 cách kì quặc.
Nhìn thấy Khánh Nam, Viết Quân sáng mắt lên ngay.

- Mày có chìa khóa dự phòng không? Tao muốn vào phòng Linh Như.
- Mày vào làm cái gì?
- Mày không ượn thì tao trèo vào bằng đường này vậy.
Có lẽ Linh Như đã nghe thấy, vội vàng đóng sầm cửa thông ra ban công. Viết Quân nhìn Khánh Nam 1 lần nữa, lườm cậu thêm 1 cái rồi bỏ về phòng.
- Tao làm sao?
- Mày rõ là chẳng hiểu cái gì.
Khánh Nam thấy có chuyện gì đó là lạ, nên hí hửng chạy vào trong nhà, xông vào phòng Viết Quân.
- Vừa giờ có chuyện gì hay ho à?
- Chẳng liên quan gì đến mày cả. Thời gian rảnh rỗi tốt nhất là mày nên rủ Serina sang đây để đóng phim tình cảm đi.
- Tao nhắc lại 1 lần nữa – Khánh Nam tỏ vẻ khó chịu – Là con bé đó bám theo tao, chứ tao không có hứng.
- “Con bé đó” hơn mày 1 tuổi đấy. Không có hứng thì gọi là chị đi.
Linh Như quả thực là một con người khó hiểu. Viết Quân đã mất công “rào trước đón sau” cô cả một buổi chiều, thế mà cô vẫn trốn thoát. Đến lúc cậu mệt quá, trở về phòng rồi thì lại đột ngột xuất hiện cùng một con gấu trúc bằng bông đang ôm trên tay.
- Em vừa đi đâu về thế? Làm anh tìm mãi.
- Em đi cùng anh Tuấn Vũ. Anh tìm em làm gì?
Rồi đột nhiên như nhớ ra chiều nay cô vừa xảy ra chuyện gì giữa cả 2, Linh Như vội vàng nói tiếp.
- À không cần trả lời đâu. Anh đang làm gì thế?
Linh Như vừa nói, vừa bước đến bên cạnh giường, nơi Viết Quân đang gõ gõ trên laptop.
- Anh phải hoàn thành một số công việc trước khi rời khỏi Sanzenin. Có lẽ anh sẽ phải ở lại Nhật thêm một thời gian nữa rồi mới trở về Hàn Quốc.
- Ừm…
Linh Như ngồi xuống bên cạnh Viết Quân, im lặng 1 lúc.
- Có chuyện gì muốn nói với anh à?
Cô không đáp, nhưng gật gật đầu.
- Vậy thì đợi một lúc nữa nhé! Anh phải hoàn thành xong báo cáo. Hơi nhiều số liệu, dễ nhầm lẫn lắm.
Viết Quân biết Linh Như định nói chuyện gì, chỉ là cho cô thêm một chút thời gian để sắp xếp lại những lời cô chuẩn bị nói mà thôi. Nhưng bản báo cáo mất thời gian hơn cậu tưởng. Linh Như cũng không hề cằn nhằn, tựa lưng vào thành giường như cậu và kiên nhẫn chờ đợi, hai bàn tay túm chặt vào con gấu bông. Tưởng như chỉ cần nhìn đôi bàn tay nắm chặt đó của cô, Viết Quân cũng đủ hiểu những gì cô đang cảm thấy.
- Nếu bản thân tôi có thể 1 lần lựa chọn cuộc sống của mình, tôi sẽ chọn Viết Quân – Linh Như quay lại và nhìn thẳng vào Quốc Trường – Cậu có biết không? Trong tất cả những phương án mà gia đình tôi đưa ra để cho tôi lựa chọn, không một phương án nào có Viết Quân cả. Vậy nên… tôi đã không thể trả lời Viết Quân khi anh ấy hỏi tôi muốn đến đâu trong 4 phương án được đưa ra.
- Vậy tại sao cậu lại đến Việt Nam?
Linh Như ngừng lại 1 lúc rồi mới nói tiếp.
- Vì anh ấy đã hỏi tôi có muốn cùng anh ấy đến Việt Nam vài ngày cho thoải mái không…
Không hiểu sao Viết Quân thấy vui. Vì vị trí của cậu đối với Linh Như không hề tầm thường. Nhưng… dù thế nào, gia đình và quốc tịch khác nhau cũng là những trở ngại lớn.
Đột nhiên người ngồi bên cạnh gần như gục hẳn đầu xuống con gấu, những sợi tóc hạt dẻ lòa xòa che gần hết gương mặt. Linh Như đã nhuộm lại tóc mình trở lại màu hạt dẻ rồi mà.
- Em sao thế? Đợi anh lâu quá à?
Không có tiếng đáp lại, Viết Quân nhíu mày, đưa tay sang bên đặt lên vai Linh Như và để cô ngồi thẳng dậy.
- Ngủ?
Cậu thở dài, nhìn lại bài báo cáo một lần nữa rồi ngả đầu Linh Như lên vai mình, cố gắng hoàn thành nốt phần cuối để còn gửi đi. Vừa gấp được cái laptop, thì Khánh Nam sang, rất tự nhiên không thèm gõ cửa.
- Sao mày không gõ cửa?
- Tao phải đột nhập bất chợt xem mày có đang giở trò xấu xa với em gái tao hay không?
- Vậy mày nên thất vọng rồi. Em gái mày mới là người “giở trò xấu xa” với tao.
Khánh Nam nhìn Linh Như đang dựa vào vai Viết Quân rồi lại nhìn Viết Quân với vẻ khinh thị.
- Không phải là được lợi cả đôi bên sao?
- Tao chỉ là “tát nước theo mưa” thôi.
Nói rồi thản nhiên đỡ Linh Như nằm hẳn xuống giường, đặt con gấu bông ngay ngắn trong vòng tay cô, sau đó mới quay sang nói chuyện tiếp với Khánh Nam.
- Có chuyện gì thế?
- Billy và Jimmy đã sang đón Linh Như, sáng sớm mai nó sẽ bay về Milan. Mày biết chưa?
- Tao biết rồi.
- Linh Như vừa nói à?
- Không. Tao cũng đã đoán trước được. Không lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Nếu như không ngủ quên, chắc đây là chuyện Linh Như muốn nói với tao.
Khánh Nam bật cười, nhìn Viết Quân một cách ngạc nhiên.
- Tao đã không ngờ mày có thể phản ứng bình tĩnh như thế.
- Tao đoán được từ trước rồi, nên chẳng còn gì để bất ngờ nữa.
Khánh Nam chợt trầm xuống.
- Vậy tại sao… mày không tìm cách…
- Thay đổi quyết định của Linh Như sao?
Khánh Nam gật đầu. Giờ thì người cười là Viết Quân.
- Đó là quyết định của ba mày và gia đình Wilson, không phải của Linh Như.
- Ý mày là sao?
Viết Quân lắc đầu, không đi thẳng vào câu hỏi.
- Dù sao họ là những người có công ơn nuôi dạy và chăm sóc Linh Như bao nhiêu năm nay, nên tao nghĩ để Linh Như quay về Milano một thời gian vẫn tốt hơn. Khi nào thực sự bình tĩnh lại và đã cân bằng được tâm lý, lúc đấy Linh Như mới quyết định lại sự lựa chọn thì vẫn chưa muộn. Tao có thế… – Viết Quân ngừng một lúc – chờ đợi.
Khánh Nam nhếch mép.
- Mày ngu quá! Chờ đợi sao? Mày sẽ chờ đợi trong bao lâu?
- Cái đó thì mày nên hỏi Linh Như, xem khi nào Linh Như có thể từ bỏ tất cả và đến Hàn Quốc với tao. Thứ tao thiếu, là thời gian. Và thứ tao dư thừa, cũng là thời gian. Tao thừa thời gian chờ đợi Linh Như, nhưng cả 2 lại quá thiếu thời gian để ở cạnh nhau. Mày hiểu không?
Khánh Nam không nói thêm gì nữa, tự cảm thấy bản thân mình thật là mâu thuẫn. Cậu vừa muốn em gái trở lại Milano, lại vừa muốn Viết Quân được hạnh phúc. Tự nhiên, cậu lại nổi cáu với chính bản thân mình.
- Tao quyết định học tiếp ở Italia rồi.
Viết Quân nhìn lên Khánh Nam, vẻ mặt vẫn chẳng có gì là ngạc nhiên cả.
- Đi cùng Linh Như à?
- Ừ!
- Thế cũng được. Học ở Italia cũng rất tốt. Mày là kiến trúc sư, đi đến nhiều nơi học hỏi cũng chẳng thiệt hại gì mà chỉ được lợi thôi. Nếu học xong thạc sĩ mà vẫn chưa có ý định về công ti của ba mày thì nên đến GMR ở bên Mĩ. Tài năng lãnh đạo của Michael Wilson trong lĩnh vực xây dựng là thứ mày nên học hỏi. Rất kinh khủng đấy. Còn về Serina – Viết Quân lại cười cợt – Mày đi đâu thì con bé đấy cũng bám sát theo chân thôi.
Khánh Nam đang gật gù hấp thụ lời Viết Quân nói, đột nhiên bật dậy như sét đánh ngang tai.
- Im đi! Tao đã bảo là mặc xác nó rồi cơ mà.
- Mày xem, nó vốn dĩ có định sang Đức học đâu? Thế nhưng thấy mày học ở đấy, nó cũng rối lên bắt ba nó phải lo thủ tục sang Đức. Giờ mày Đến Milano, đó lại còn là kinh đô thời trang thế giới nữa, một người mẫu như nó mà không nhảy dựng lên lao đầu theo mày mới là chuyện lạ đấy.
Khánh Nam làm vẻ mặt không quan tâm, đứng lên định bụng bỏ ra ngoài, nhưng nghĩ gì lại nấn ná thêm 1 lúc.
- Tao sẽ rất vui nếu kết nạp mày làm em rể.
- Vì lợi ích lâu dài, tao sẵn sàng gọi mày là anh, dù mày kém tao cả 1 tuổi.
- Nhưng tao nói trước… những gì tao đang nghĩ không phải không có cơ sở đâu. Sẽ có sự xuất hiện của những người mới. Nếu 1 trong 2 đứa mày không chịu hi sinh, thì việc tan vỡ chỉ là vấn đề sớm muộn. Mày gọi nó dậy đi. Làm sao để nó ngủ ở đây được.
- Mày cứ về phòng đi. Tao không ăn thịt em gái mày đâu. Khi nào ra khỏi phòng thì tắt điện hộ tao.
Khánh Nam đã đứng lên rồi, vừa nghe Viết Quân nói xong thì quay ngoắt đầu lại.
- Tắt điện để mày làm gì?
- Tao bật điện ngủ. Sao càng ngày đầu óc mày càng đần độn đi thế?
Viết Quân không hiểu những gì Khánh Nam đang nghĩ, thế nên nhìn Khánh Nam với ánh mắt khó diễn tả. Cái nhìn đó làm Khánh Nam cảm thấy bản thân mình thật là… đen tối. Chỉ có những người đen tối thì mới nghĩ ai cũng đen tối như mình. Viết Quân là người hoàn toàn trong sáng nhá.
- Nhưng… – Viết Quân đột ngột nói tiếp khi Khánh Nam sắp đóng cửa phòng, giọng nói sắc lạnh – Nếu họ còn có ý định đưa Linh Như đến với Brian một lần nữa, tao thề là tao sẽ tự tay giết chết đấy.
Chờ Khánh Nam đi khỏi, Viết Quân mới quay sang Linh Như, gỡ con gấu khỏi tay cô và nằm xuống bên cạnh. Dường như Linh Như ngủ rất say, nhưng có lẽ đã quen với cảm giác ôm con gấu, nên vừa lấy khỏi tay, liền quờ quạng xung quanh kiếm tìm, vớ được thứ gì là túm bừa thứ đó, tìm được Viết Quân là ôm rất chặt, không chịu buông. Linh Như ngủ khá ngoan, không có chuyện giãy giụa và đạp lung tung, duy chỉ việc ôm chặt con gấu là không chấp nhận được, vì nếu thay con gấu bằng người thì đó hoàn toàn không phải việc tốt. Viết Quân mỉm cười, luồn tay xuống phía dưới để cô gối đầu lên tay mình, bàn tay còn lại vỗ nhè nhẹ trên lưng cô. Bỗng nhiên có cảm giác ấm áp lạ kì. Thứ cảm giác bắt nguồn từ trong tim. Nếu như bình thường, cậu vẫn luôn coi tất cả là không chân thực, cảm giác mất mát lúc nào cũng thường trực trong đầu, thì bây giờ lại khác. Tưởng như… hạnh phúc cũng chỉ cần thế này thôi. Viết Quân hôn nhẹ lên môi Linh Như, rồi lại cười. Số lần cậu hôn Linh Như mà cô biết, có lẽ chỉ đếm bằng đầu ngón tay. Nhưng số lần Linh Như không biết, chắc phải bình phương mấy đầu ngón tay đó mất.
Viết Quân biết rằng sáng mai, khi cậu thức giấc, người đang trong vòng tay cậu lúc này đã bỏ lại cậu và đến một nơi xa. Nhưng cuối cùng cậu cũng đã khôi phục lại hoàn toàn niềm tin, không còn cảm thấy mơ hồ nữa. Người nào đó trong lúc mơ màng, vẫn tự nhiên dụi dụi đầu vào ngực cậu, coi cậu như con gấu bông to đùng mềm nhũn đang nằm dưới đất kia, thi thoảng mấp máy môi gọi tên cậu. Trong giấc mơ, Linh Như nghe tiếng thì thầm thật khẽ:
- Cho em 5 năm để lựa chọn lại. Anh chỉ có thời gian cho em đúng 5 năm nữa thôi.
*
Billy và Jimmy đưa em gái đến Milano. Trước khi đi, Ginny đã không kịp nói với Viết Quân điều gì cả, không một lời chia tay, không một lời hứa hẹn như 5 năm trước. Mỗi bước đi đều đẩy cô xa với Ji Hoo hơn. Mặc dù biết Ji Hoo đang ngủ ngon lành với con gấu bông trong tay ở nhà mình, nhưng không hiểu sao Ginny vẫn cứ ngoái đầu lại, cố gắng tìm 1 bóng hình quen thuộc giữa hàng trăm nghìn người nơi sân bay đông đúc.
- Cuối tuần sau anh sẽ sang đó với em.
Khánh Nam nói rồi trao hành lí của cô cho Billy, sau đó đứng lại nhìn cô đi tới hàng rào soát vé. Đột nhiên, Ginny cảm thấy run sợ. Ji Hoo đã vì cô 5 năm rồi, làm sao cô có thể xin cậu thêm ngần ấy năm nữa chờ đợi? Và cô có tư cách gì để bắt cậu chờ đợi thêm nữa? Cô là một người có lỗi, và không có tư cách đón nhận tình yêu của Ji Hoo. Ji Hoo hi sinh cho cô thật nhiều, nhưng cô lại không thể vì anh mà bỏ gia đình của mình được. Cô ra đi. Cô im lặng. Nhưng cô lại không đủ dũng cảm để nghĩ đến một ngày Ji Hoo đứng bên một người con gái khác. Con người mà, họ rất ích kỉ.
Ginny nghĩ đến quãng thời gian ngắn ngủi từ khi Brian buông tha cho cô, gần như cô đã dựa vào Ji Hoo hoàn toàn để sống, rồi lại nghĩ đến những ngày tháng trước mặt mình phải tự vượt qua. Ba đã tìm cho cô một bác sĩ tâm lý. Ông muốn cô có sự điều trị tốt nhất khi ở lại Milano. Cả gia đình Wilson và ba ruột của cô đều nghĩ như thế. Chỉ duy Khánh Nam mới hiểu rõ, Linh Như chỉ có thể điều trị tốt nhất, khi không còn cảm thấy sợ hãi thế giới xung quanh. Nhưng có lẽ điều đó là khó khăn, vì người duy nhất có ích cho Ginny lúc này lại là Han Ji Hoo, người mà chưa ai trong gia đình cô nghĩ đến.
Ginny vẫn vẹn nguyên cái cảm giác dè chừng, sợ hãi với thế giới xung quanh khi cô rời xa vòng tay Viết Quân. Ngay cả anh trai cô, người thanh niên đang đi trước mặt cô lúc này cũng làm cô cảm thấy sợ hãi. Mái tóc vàng nhạt nhòa màu nắng và đôi mắt sâu thẳm xanh biếc, gương mặt vừa gần gũi, vừa xa lạ. Cô yêu quý anh nhất. Nhưng không hiểu sao cô cũng đề phòng với cả anh. Cô gọi điện báo cho anh biết rằng cô muốn đến Milan, và anh đã có mặt ở Việt Nam ngay sau 13 tiếng đồng hồ, đúng bằng thời gian ột chuyến bay từ New York đến Việt Nam. Anh vừa quay lại cầm tay cô và kéo cô đi nhanh theo mình, nụ cười của anh trấn an ấm áp. Nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy toát lạnh. Cô muốn nắm lấy tay Ji Hoo, nhưng thực sự, cảm giác an toàn ở bên Ji Hoo cũng chỉ là
mơ hồ và không vững chắc. Ji Hoo là người duy nhất mang đến cho cô cảm giác an toàn, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Ở bên Ji Hoo, cô vẫn luôn bị ám ảnh bởi một ngày Ji Hoo cũng sẽ trở nên như Brian. Liệu… đón cô ở Milano, có phải là gia đình cô không? Hay… lại là Brian?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương