Không Nhiều Thứ Quan Trọng...
Chương 4: Chương 4


Lại 1 tuần mới! Hôm nay là thứ 2, ngày ra mắt các thành viên của Hội học sinh. Ngay từ lán xe nó đã được chào đón nhiệt tình bởi các bạn nữ rồi. Nó bị vây cứng tới tận khi có trống tập trung. Hừ, chưa kịp cất cặp, thôi đi ra xếp hàng cái đã. Nhưng nó cũng chẳng biết hàng lớp mình ở đâu nhưng anh Thành đã kéo nó lên trên khán đài rồi: “ Anh quên ko nói! Gìơ chào cờ anh em mình ko cần xếp hàng, chú ý trật tự của các lớp là được rồi. Nhưng hôm nay thì phải lên trên kia ra mắt cái đã! Đưa cặp đây anh cất cho!” Nó ngoan ngoãn đi theo anh Thành(thực ra cũng chẳng biết đi đâu nữa! Trường này đông quá!)
Lễ chào cờ diễn ra nhanh chóng vì chủ yếu chỉ là Hội học sinh ra mắt và hội trưởng Hội học sinh phát biểu thôi. Hội trưởng và hội phó được bầu chọn do số phiếu của học sinh và ý kiến của thày cô. Anh Thành làm hội trưởng, Khánh Nam làm hội phó. Haiz, sau 2 anh đó là Viết Quân, kế là nó. “ Chắc do các bạn nữ bình chọn ình nhiều!” Nó nghĩ thế.
Sau lễ chào cờ, nó đi nhận lớp. Trường này có 2000 học sinh, mỗi khối có 1 lớp chọn, như anh Thành đã giải thích, nó học cùng lớp với 3 trái Sầu Riêng kia: 11A1. Nhưng nó ko phải mất công đi tìm lớp vì cô chủ nhiệm lớp 11A1 đã tóm nó ngay khi chào cờ xong.
- Chắc các em biết Linh Như rồi. Bạn ấy là 1 trong 10 thành viên Hội học sinh của trường mình. Do 1 số lý do riêng bạn nhập học muộn so với chúng ta 1 tuần. Và từ hôm nay bạn sẽ là thànhviên của lớp chúng ta. Cô hi vọng các em sẽ giúp đỡ nhau trong học tập. Gìơ thì cô sẽ sắp xếp chỗ cho bạn. Nó cười cười đáp lại đám bạn mới đang nhao nhao………..tranh giành nó. “Cô ơi, cho bạn ý ngồi chỗ em đi cô!”, “Cô ơi chỗ em còn trống nè!”… nhưng cô đã có ý tưởng trước rồi.
- Em ngồi bàn Viết Quân đi, bàn Viết Quân còn trống mà.
- Em phản đối. Viết Quân đứng bật dậy. Thưa cô em ngồi 1 mình từ trước giờ quen rồi, với lại bàn kia còn trống mà cô.
- Em ko có quyền phản đối vì tôi là người có quyền quyết định. Tôi cho Linh Như ngồi vị trí đó ko vì 4 em cùng trong Hội học sinh, ngồi cùng nhau sẽ tiện hơn cả trongviệc học tập và công tác Đoàn, tránh ảnh hưởng những bạn khác. Linh Như, xuống ngồi cạnh Viết Quân đi.
Con bé cũng tỏ vẻ khó chịu đi về phía Viết Quân: “Cô ơi cho em ngồi trong đi ạ!” Nó xin cô. “Thôi được rồi, Viết Quân ra ngoài cho bạn vào!” Đúng ý Viết Quân quá!
Buổi học đầu tiên, nói chung cả tuần đó con nhỏ bận quá trời! Vừa làm quen với chỗ ở mới, part-time rồi công việc ở Hội học sinh lại vừa bù lu bài vở vì thày cô thấy nó là học sinh nhảy cóc nên hay gọi quá trời. Và nó còn xuất sắc hơn cả những gì thày cô từng biết qua bài thi, thậm chí hiểu biết của nó, vượt cả thày dạy. Nói chung nó ko từ môn nào,à ko, ngoại trừ môn Thể dục, môn nó học rất tệ. Tuy vào học muộn 1 tuần nhưng đối với nó chẳng là gì cả. Những kiến thức này, nó được học qua từ hồi 10 tuổi. Đến trường lấy lệ thôi.Những gì nó cần học là kinh doanh, công nghệ thông tin và thiết kế. Thế thôi.

Alo, sau giờ học Hội học sinh tập trung ở phòng họp. Giọng anh Thành oang oang trên loa làm nó tỉnh cả ngủ. Nó đã dần nhớ tên các thành viên trong Hội học sinh và các bạn trong lớp sau 1 tuần học.
- Có việc gì triệu tập gấp thế anh? Cái giọng nhỏ nhẹ của 1 đứa con trai cất lên. Thế Anh chứ ai.
- À, hôm nay bọn mình đi chơi để chào mừng các mems mới nhé. Từ hồi đầu năm tới giờ cứ đợi con nhỏ này rồi tổng kết hồ sơ các kiểu, đã có thời gian đi đâu.
- Đi đâu giờ anh?
- Em thích ăn kem cơ. Nó lên tiếng. Ăn kem đi anh.
- Không có kem Khoai Tây đâu. Viết Quân cắt ngang. Mà như cô đến tiệm thì họ chỉ có nước sập tiệm à?
- Hơ, gì chứ? Anh lại muốn gây sự à? Nó trợn mắt
- Anh, em thích ăn mấy món làm từ Khoai Tây ý. Viết Quân trêu nó.
- Ăn thịt bò ý anh ạ.
- 2 đứa mày có thôi ko? Khương Duy xen ngang.
- A, ăn Sầu Riêng, ăn Sầu Riêng đi. Nó và Viết Quân quay lại trêu Khương Duy làm hắn tức điên.
- Thôi, trật tự, đi công viên.
- Mình đi anh.
Cái tên les đã tiến lên ôm tay anh Thành kéo đi rồi. Bọn nó cũng thôi ko cãi nhau nữa, đi theo mọi người. Đôi mắt Khánh Nam và Linh Như có vẻ gì đó lạ lạ.
- Chơi gì anh? Viết Quân hào hứng.
- Tuỳ mấy đứa.
- Cô chơi gì? Quay sang Khoai Tây, Viết Quân hỏi.
- Tôi ko chơi đâu.

- Ơ, đến đây sao ko chơi?
- Em ko thích thôi mà anh.
- Hmm, ko chơi còn đến đây làm gì? Viết Quân mất hứng hét vào mặt nó.
Con nhỏ ngước mắt lên: “Anh ko có quyền quát tôi.”
Hắn sững. Ánh mắt đó thật buồn và lạnh lùng. Quen quá! Hắn đã gặp ở đâu nhỉ?
- Thôi mấy người đi chơi đi, anh em mình qua bên kia ăn kem, em chẳng đòi ăn kem còn gì? Anh cũng ko muốn chơi. Đôi mắt Khánh Nam được buồn.
Khương Duy khều khều nó:
- Mày có thấy ánh mắt 2 đứa nó giống nhau ko?
- Ừ, đúng rồi. Thảo nào tao thấy quen quen. Tao quên mất là Khánh Nam ko thích đến công viên.
- Ừ, tao cũng thế. Đã lâu lắm nó ko đến công viên đúng ko?
- Ko, nó vẫn đến nhưng chỉ đứng nhìnbọn mình chơi. Lần cuối cùng nó chơi là năm nó 7 tuổi. Bọn mình chẳng ép nó chơi là gì?
- Tao ko hiểu bên trong nó là gì. Nhưng mà đau khổ lắm thì phải. Mang tiếng là bạn thân mà nó chẳng kể cho tụi mình gì cả.

- Cả con nhỏ đó cũng thế. Gìơ tao mới thấy nó luôn………..
- Ê, 2 thằng kia, có đi ko hả? Nói gì nãy giờ thế?
Đông Baby cắt ngang. Hai thằng hớn hở chạy đi chơi bỏ lại Khánh Nam và Linh Như trong quán kém.
- Sao em ko ra chơi? Không thích chơi công viên à?
- Anh thì sao? Con nhỏ nhếch mép.
- Anh đang nhớ lại 1 số chuyện cũ thôi.
- Em cũng thế.
Hai con người cùng ngồi chung 1 cái bàn ăn và cùng chung 1 suy nghĩ.
Nó nhìn li kém chocolate của Khánh Nam: “Mình đã từng rất thích ăn chocolate!” còn Khánh Nam nhìn ly kem bạc hà của nó, nghĩ thầm: “Hồi nhỏ mình cũng thích vị bạc hà!” Chua xót. Đắng cay. Kí ức hiện về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương