Không Người Gặp Lại
-
Chương 45
Đào Nhiên sửng sốt một chút, hô hấp vô thức dừng lại. Cậu nhìn thấy Giả Minh Hiên kinh ngạc liếc nhìn mình qua gương chiếu hậu, sau đó nhanh chóng nghiêng người sang phía Đường Hảo nhấn khoá cửa xe lại.
Lúc Đào Nhiên ý thức được phải đẩy cửa xe chạy đi thì đã đẩy không ra nữa.
Đường Hảo cũng hơi nghi hoặc không biết Kiều Dã và Giả Minh Hiên đang nói cái gì, nhưng biết nhất định vấn đề xuất hiện trên người Đào Nhiên: “Sao thế? Đang lừa gạt gì vậy?”
Giả Minh Hiên mở loa ngoài, âm thanh rõ ràng của Kiều Dã truyền tới, có một loại lạnh lẽo và ác ý khó nói: “Bắt cậu ta đến căn nhà gần Phan Gia Viên* cho tao, nếu người chạy mất thì đừng làm bạn bè nữa.”
*Phan Gia Viên là một tiểu khu của Quận Triều Dương, Bắc Kinh, Trung Quốc, nằm ở cuối phía Nam của đường vành đai phía Đông thứ 3.
“Sao thế Kiều ca, lửa giận lớn vậy.” Lòng Đường Hảo thắt lại, tuy cậu ta nghe thấy cái câu đừng làm bạn bè kia có chói tai, nhưng nhất định là Đào Nhiên đã chọc tới Kiều Dã. Trước đây Kiều Dã rảnh rỗi thì thích đi đến chợ đồ cũ để tìm đồ cổ. Cậu ta đã học được chút kỹ xảo phân biệt từ ông nội mình, tuy rằng không tinh thông, nhưng cũng sẽ không bị lừa gạt quá nhiều. Căn nhà ở Phan Gia Viên là Kiều Dã thừa dịp giá phòng hạ xuống một mình bỏ nửa tiền mua, hai bên phụ huynh đều không biết. Trên giấy tờ bất động sản viết tên Đường Hảo, nhưng trên hợp đồng quá nửa là ở chỗ Kiều Dã. Hiện giờ cậu ta lại bảo đưa người đến chỗ đấy, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt để bị người khác thấy.
“Đợi lát nữa lại nói, con mẹ nó hiện giờ tao đến ngay.”
Sau khi cúp máy Giả Minh Hiên xoay người nhìn Đào Nhiên, cười nói: “Cậu với Kiều ca là thế nào vậy?”
Đào Nhiên choáng váng. Di động mở loa ngoài, những lời Kiều Dã cậu cũng nghe rõ rõ ràng ràng. Đào Nhiên sợ hãi Kiều Dã hơn là căm hận, thiếu niên ấm áp vui vẻ cười toe toét trong ấn tượng ban đầu hoàn toàn bị một con quỷ thay thế rồi. Cậu chỉ cần nghe thấy giọng Kiều Dã, trong nháy mắt đã cảm nhận được mặt đất lạnh lẽo của phòng dụng cụ thể dục, sự nhục nhã lúc tiền mặt nện lên thái dương, còn có sự che giấu của Lý Trạch Khôn lúc ở bệnh viện. Những ký ức về những điều trải qua trong địa ngục của Đào Nhiên khi trước, cũng như cảm giác nếm thử những điều đáng sợ đều là của người khác. Mà Kiều Dã, chính cậu ta là kẻ thật sự đẩy mình vào trong ác mộng.
Đào Nhiên nhìn chằm chằm Giả Minh Hiên, âm thanh run rẩy: “Xin cậu hãy thả tôi xuống đây đi… Kiều Dã sẽ không muốn gặp lại tôi đâu, cậu ta sẽ lại lên cơn.”
Đường Hảo vẫn lái xe về phía Phan Gia Viên, chỉ là nói: “Kiều Dã đối xử với người của mình rất đáng tin, cậu ta đối xử với cậu nhẫn nại hơn rất nhiều so với các huynh đệ khác. Có thể khiến cậu ta giận dữ như vậy, không phải là việc nhỏ đúng không?”
Đào Nhiên không nói, cậu biết mình nói cái gì cũng vô dụng.
“Cậu từ bên kia tới, mặc như thế này, là từ quán bar đi ra?” Đường Hảo lại hỏi, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng nặng.
Giả Minh Hiên nói thêm: “Lòng bàn chân sao còn bị thương?”
“Đừng hỏi tôi.” Đào Nhiên có hơi mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, trong lòng cậu đã lạnh lẽo. Thật sự không thể lấy cái nhìn của người bình thường để nhìn Kiều Dã, Đào Nhiên cũng không biết mình rơi vào tay cậu ta sẽ có kết cục gì.
Từ Sân vận động công nhân đến phụ cận Phan Gia Viên thực sự rất gần. Đào Nhiên chỉ cảm thấy mình mới vừa bước ra khỏi cửa Đàm Sĩ Kiệt đã bị bắt đến chỗ Kiều Dã, thật sự… Còn không bằng đi cùng Lý Trạch Khôn.
Máu ở lòng bàn chân Đào Nhiên dính vào dép. Lúc Giả Minh Hiên mở cửa xe đứng trước mặt, Đào Nhiên mở miệng một lần cuối cùng: “Hãy để tôi ở dưới tầng đi… Coi như tôi cầu xin cậu.”
Giả Minh Hiên có chút lúng túng cười cười: “…Có chuyện gì cậu cứ nói với Kiều ca cho xong không được à, làm gì có gì quá mức đâu. Cậu cầu xin tôi làm gì.”
Đào Nhiên rủ mắt xuống, lông mi chớp chớp. Cậu xuống xe, khi lòng bàn chân chạm đất, vẻ mặt cậu liền thay đổi.
“Tôi ôm cậu lên… Nhà này cũ không có thang máy, năm tầng đấy.” Giả Minh Hiên không tim không phổi đi ôm Đào Nhiên, Đường Hảo cũng không nói gì.
Đường Hảo thận trọng hơn rất nhiều so với Giả Minh Hiên, nói thế nào đi chăng nữa thì Đào Nhiên cũng là người Kiều Dã mang ra ngoài, chính miệng cậu ta nói là người mình để bụng, nếu bọn họ ôm thì cũng không hay ho gì. Nhưng mà tầng lầu quả thật có hơi cao, nếu để Đào Nhiên từ từ đi, hẳn chân cậu sẽ bị phế.
Lúc đến lầu bốn Đường Hảo chọc chọc Giả Minh Hiên bảo cậu ta thả người xuống, tự mình đi tới.
Đường Hảo còn chưa nhập password, cửa đã mở xoạch từ bên trong ra.
Sắc mặt Kiều Dã để lộ sự nôn nóng và lệ khí, lúc cậu ta nhìn thấy Đào Nhiên thì xì một tiếng, không hề liếc mắt nhìn hai người Đường Giả đã kéo phắt Đào Nhiên lại. Vì vết thương nên Đào Nhiên trọng tâm bất ổn, trực tiếp đâm vào ngực Kiều Dã.
Trong nháy mắt Kiều Dã luống cuống, hai giây sau mới bừng tỉnh. Cậu ta cao hơn Đào Nhiên nửa cái đầu, bèn nhấc cằm Đào Nhiên lên, từ trên cao nhìn xuống vào mắt cậu: “Được đó, rốt cuộc cũng học thông minh, biết chủ động rồi đúng không?”
“Hai người đây là thế nào vậy Kiều ca?” Giả Minh Hiên sửng sốt một chút. Cái lần một tháng trước kia, đến việc Đào Nhiên về nhà muộn có ổn hay không Kiều Dã cũng để tâm, thái độ hiện giờ.. Sao cứ như đùa giỡn MB?
“Muốn đi thì đi nhanh đi, còn muốn vào thì vào rồi đóng cửa lại.” Kiều Dã nắm cổ tay Đào Nhiên kéo vào, nhưng Đào Nhiên sau lưng cậu ta đi lại rất khó khăn.
“Kiều ca, Đào Nhiên bị thương dưới chân.” Đường Hảo chắc chắn sẽ không đi, cậu ta đẩy mạnh Giả Minh Hiên vào phòng, đóng cửa lại.
Lúc này Kiều Dã mới chú ý đến cách ăn mặc và một đôi dép lê mềm dưới chân Đào Nhiên, nhíu mày cười: “Mày đúng là không cần chút mặt mũi nào, cứ thế mà ra cửa?”
“Bọn em gặp cậu ấy ở gần Sân vận động công nhân.”
Hơi thở Kiều Dã đột nhiên nặng nề, trong đầu cậu ta đoàng một tiếng, tóm chặt cổ áo Đào Nhiên: “Cmn mày lại chạy đến chỗ Đàm Sĩ Kiệt hả?”
Mặt Đào Nhiên bởi vì tức giận mà đỏ bừng, cậu đẩy mạnh tay Kiều Dã ra: “Có liên quan gì đến cậu?”
“Liên quan gì đến tao á? Nào có MB có tư cách chọn khách, đúng không? Tao cho mày thiếu tiền hay là làm mày khó chịu? Theo anh tao xong lại đi quyến rũ Lý Trạch Khôn, thế nào? Tao làm trở ngại việc mày tìm cây đại thụ để bám đúng không?!”
Hai người Đường Giả đều ngốc ở đó, cảm thấy lượng tin tức này thực sự quá lớn.
Kiều Dã nhấn Đào Nhiên xuống sô pha, bia rượu đã xếp đầy một bàn. Kiều Dã nhớ đến ngày ấy mình ngăn Giả Minh Hiên chuốc rượu cho Đào Nhiên, tự mắng mình một câu ngu ngốc. Cậu ta nhớ lại thù này, nhất định phải bắt Đào Nhiên phải bù lại tất cả.
“Uống!” Kiều Dã quát khẽ.
Đào Nhiên không nhúc nhích.
“Mày không uống thì giờ tao sẽ chịch mày.” Kiều Dã khoanh tay cười lạnh liếc nhìn cậu: “Vì thế mày chọn nhanh chút đi.”
Đào Nhiên cười khẽ, nụ cười bi ai hơn cả khóc ấy khiến người ta lo lắng. Cậu tựa trên ghế sô pha, giơ tay lấy một lon bia.
Kiều Dã không bảo ngừng, Đào Nhiên chỉ có thể uống. Lúc cậu uống đến lon thứ năm thật sự không nuốt trôi nữa, một ngụm cuối cùng nuốt xuống, hơi rượu nghẹn ở yết hầu, suýt nữa đã nôn ra.
“Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, đừng dằn vặt người như vậy.” Giả Minh Hiên cảm thấy Kiều Dã có hơi quá, thà đánh một trận còn tốt hơn cách từ từ dằn vặt như vậy.
“Đau lòng?” Kiều Dã hừ một tiếng.
Đường Hảo cau mày: “Đừng nói nhảm nữa, có chuyện thì nói đi. Còn nữa, đừng quên chính miệng cậu đã nói Đào Nhiên là người cậu đã trao trái tim ra.”
“Tao thật sự ghê tởm chính bản thân mình!” Kiều Dã gầm lên một tiếng, đẩy một bình rượu trắng đến trước mặt Đào Nhiên: “Uống!”
“Tôi thật sự không xong rồi… Không thể uống được nữa…” Đào Nhiên vô cùng choáng váng, tửu lượng của cậu không tốt lắm.
Kiều Dã dùng răng cắn nắp chai, đây là loại rượu mạnh cậu ta đi siêu thị tiện tay mua, hàm lượng cồn hơn sáu mươi độ,
Kiều Dã ngậm một ngụm lớn, đè vai Đào Nhiên mạnh mẽ mớm cho cậu. Đào Nhiên vẫn luôn giãy dụa, động tác Kiều Dã bắt đầu thay đổi, bàn tay chui vào vạt áo Đào Nhiên, áo đã vén lên hơn nửa.
Lúc cậu ta quay đầu lại đã thấy hai người kia không biết nên phản ứng thế nào. Một tay Kiều Dã nhấn vai Đào Nhiên, một tay xoa nắn ở bên eo cậu, nụ cười tàn nhẫn tựa như có phần để hả giận: “Cùng chơi không?”
Lúc Đào Nhiên ý thức được phải đẩy cửa xe chạy đi thì đã đẩy không ra nữa.
Đường Hảo cũng hơi nghi hoặc không biết Kiều Dã và Giả Minh Hiên đang nói cái gì, nhưng biết nhất định vấn đề xuất hiện trên người Đào Nhiên: “Sao thế? Đang lừa gạt gì vậy?”
Giả Minh Hiên mở loa ngoài, âm thanh rõ ràng của Kiều Dã truyền tới, có một loại lạnh lẽo và ác ý khó nói: “Bắt cậu ta đến căn nhà gần Phan Gia Viên* cho tao, nếu người chạy mất thì đừng làm bạn bè nữa.”
*Phan Gia Viên là một tiểu khu của Quận Triều Dương, Bắc Kinh, Trung Quốc, nằm ở cuối phía Nam của đường vành đai phía Đông thứ 3.
“Sao thế Kiều ca, lửa giận lớn vậy.” Lòng Đường Hảo thắt lại, tuy cậu ta nghe thấy cái câu đừng làm bạn bè kia có chói tai, nhưng nhất định là Đào Nhiên đã chọc tới Kiều Dã. Trước đây Kiều Dã rảnh rỗi thì thích đi đến chợ đồ cũ để tìm đồ cổ. Cậu ta đã học được chút kỹ xảo phân biệt từ ông nội mình, tuy rằng không tinh thông, nhưng cũng sẽ không bị lừa gạt quá nhiều. Căn nhà ở Phan Gia Viên là Kiều Dã thừa dịp giá phòng hạ xuống một mình bỏ nửa tiền mua, hai bên phụ huynh đều không biết. Trên giấy tờ bất động sản viết tên Đường Hảo, nhưng trên hợp đồng quá nửa là ở chỗ Kiều Dã. Hiện giờ cậu ta lại bảo đưa người đến chỗ đấy, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt để bị người khác thấy.
“Đợi lát nữa lại nói, con mẹ nó hiện giờ tao đến ngay.”
Sau khi cúp máy Giả Minh Hiên xoay người nhìn Đào Nhiên, cười nói: “Cậu với Kiều ca là thế nào vậy?”
Đào Nhiên choáng váng. Di động mở loa ngoài, những lời Kiều Dã cậu cũng nghe rõ rõ ràng ràng. Đào Nhiên sợ hãi Kiều Dã hơn là căm hận, thiếu niên ấm áp vui vẻ cười toe toét trong ấn tượng ban đầu hoàn toàn bị một con quỷ thay thế rồi. Cậu chỉ cần nghe thấy giọng Kiều Dã, trong nháy mắt đã cảm nhận được mặt đất lạnh lẽo của phòng dụng cụ thể dục, sự nhục nhã lúc tiền mặt nện lên thái dương, còn có sự che giấu của Lý Trạch Khôn lúc ở bệnh viện. Những ký ức về những điều trải qua trong địa ngục của Đào Nhiên khi trước, cũng như cảm giác nếm thử những điều đáng sợ đều là của người khác. Mà Kiều Dã, chính cậu ta là kẻ thật sự đẩy mình vào trong ác mộng.
Đào Nhiên nhìn chằm chằm Giả Minh Hiên, âm thanh run rẩy: “Xin cậu hãy thả tôi xuống đây đi… Kiều Dã sẽ không muốn gặp lại tôi đâu, cậu ta sẽ lại lên cơn.”
Đường Hảo vẫn lái xe về phía Phan Gia Viên, chỉ là nói: “Kiều Dã đối xử với người của mình rất đáng tin, cậu ta đối xử với cậu nhẫn nại hơn rất nhiều so với các huynh đệ khác. Có thể khiến cậu ta giận dữ như vậy, không phải là việc nhỏ đúng không?”
Đào Nhiên không nói, cậu biết mình nói cái gì cũng vô dụng.
“Cậu từ bên kia tới, mặc như thế này, là từ quán bar đi ra?” Đường Hảo lại hỏi, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng nặng.
Giả Minh Hiên nói thêm: “Lòng bàn chân sao còn bị thương?”
“Đừng hỏi tôi.” Đào Nhiên có hơi mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, trong lòng cậu đã lạnh lẽo. Thật sự không thể lấy cái nhìn của người bình thường để nhìn Kiều Dã, Đào Nhiên cũng không biết mình rơi vào tay cậu ta sẽ có kết cục gì.
Từ Sân vận động công nhân đến phụ cận Phan Gia Viên thực sự rất gần. Đào Nhiên chỉ cảm thấy mình mới vừa bước ra khỏi cửa Đàm Sĩ Kiệt đã bị bắt đến chỗ Kiều Dã, thật sự… Còn không bằng đi cùng Lý Trạch Khôn.
Máu ở lòng bàn chân Đào Nhiên dính vào dép. Lúc Giả Minh Hiên mở cửa xe đứng trước mặt, Đào Nhiên mở miệng một lần cuối cùng: “Hãy để tôi ở dưới tầng đi… Coi như tôi cầu xin cậu.”
Giả Minh Hiên có chút lúng túng cười cười: “…Có chuyện gì cậu cứ nói với Kiều ca cho xong không được à, làm gì có gì quá mức đâu. Cậu cầu xin tôi làm gì.”
Đào Nhiên rủ mắt xuống, lông mi chớp chớp. Cậu xuống xe, khi lòng bàn chân chạm đất, vẻ mặt cậu liền thay đổi.
“Tôi ôm cậu lên… Nhà này cũ không có thang máy, năm tầng đấy.” Giả Minh Hiên không tim không phổi đi ôm Đào Nhiên, Đường Hảo cũng không nói gì.
Đường Hảo thận trọng hơn rất nhiều so với Giả Minh Hiên, nói thế nào đi chăng nữa thì Đào Nhiên cũng là người Kiều Dã mang ra ngoài, chính miệng cậu ta nói là người mình để bụng, nếu bọn họ ôm thì cũng không hay ho gì. Nhưng mà tầng lầu quả thật có hơi cao, nếu để Đào Nhiên từ từ đi, hẳn chân cậu sẽ bị phế.
Lúc đến lầu bốn Đường Hảo chọc chọc Giả Minh Hiên bảo cậu ta thả người xuống, tự mình đi tới.
Đường Hảo còn chưa nhập password, cửa đã mở xoạch từ bên trong ra.
Sắc mặt Kiều Dã để lộ sự nôn nóng và lệ khí, lúc cậu ta nhìn thấy Đào Nhiên thì xì một tiếng, không hề liếc mắt nhìn hai người Đường Giả đã kéo phắt Đào Nhiên lại. Vì vết thương nên Đào Nhiên trọng tâm bất ổn, trực tiếp đâm vào ngực Kiều Dã.
Trong nháy mắt Kiều Dã luống cuống, hai giây sau mới bừng tỉnh. Cậu ta cao hơn Đào Nhiên nửa cái đầu, bèn nhấc cằm Đào Nhiên lên, từ trên cao nhìn xuống vào mắt cậu: “Được đó, rốt cuộc cũng học thông minh, biết chủ động rồi đúng không?”
“Hai người đây là thế nào vậy Kiều ca?” Giả Minh Hiên sửng sốt một chút. Cái lần một tháng trước kia, đến việc Đào Nhiên về nhà muộn có ổn hay không Kiều Dã cũng để tâm, thái độ hiện giờ.. Sao cứ như đùa giỡn MB?
“Muốn đi thì đi nhanh đi, còn muốn vào thì vào rồi đóng cửa lại.” Kiều Dã nắm cổ tay Đào Nhiên kéo vào, nhưng Đào Nhiên sau lưng cậu ta đi lại rất khó khăn.
“Kiều ca, Đào Nhiên bị thương dưới chân.” Đường Hảo chắc chắn sẽ không đi, cậu ta đẩy mạnh Giả Minh Hiên vào phòng, đóng cửa lại.
Lúc này Kiều Dã mới chú ý đến cách ăn mặc và một đôi dép lê mềm dưới chân Đào Nhiên, nhíu mày cười: “Mày đúng là không cần chút mặt mũi nào, cứ thế mà ra cửa?”
“Bọn em gặp cậu ấy ở gần Sân vận động công nhân.”
Hơi thở Kiều Dã đột nhiên nặng nề, trong đầu cậu ta đoàng một tiếng, tóm chặt cổ áo Đào Nhiên: “Cmn mày lại chạy đến chỗ Đàm Sĩ Kiệt hả?”
Mặt Đào Nhiên bởi vì tức giận mà đỏ bừng, cậu đẩy mạnh tay Kiều Dã ra: “Có liên quan gì đến cậu?”
“Liên quan gì đến tao á? Nào có MB có tư cách chọn khách, đúng không? Tao cho mày thiếu tiền hay là làm mày khó chịu? Theo anh tao xong lại đi quyến rũ Lý Trạch Khôn, thế nào? Tao làm trở ngại việc mày tìm cây đại thụ để bám đúng không?!”
Hai người Đường Giả đều ngốc ở đó, cảm thấy lượng tin tức này thực sự quá lớn.
Kiều Dã nhấn Đào Nhiên xuống sô pha, bia rượu đã xếp đầy một bàn. Kiều Dã nhớ đến ngày ấy mình ngăn Giả Minh Hiên chuốc rượu cho Đào Nhiên, tự mắng mình một câu ngu ngốc. Cậu ta nhớ lại thù này, nhất định phải bắt Đào Nhiên phải bù lại tất cả.
“Uống!” Kiều Dã quát khẽ.
Đào Nhiên không nhúc nhích.
“Mày không uống thì giờ tao sẽ chịch mày.” Kiều Dã khoanh tay cười lạnh liếc nhìn cậu: “Vì thế mày chọn nhanh chút đi.”
Đào Nhiên cười khẽ, nụ cười bi ai hơn cả khóc ấy khiến người ta lo lắng. Cậu tựa trên ghế sô pha, giơ tay lấy một lon bia.
Kiều Dã không bảo ngừng, Đào Nhiên chỉ có thể uống. Lúc cậu uống đến lon thứ năm thật sự không nuốt trôi nữa, một ngụm cuối cùng nuốt xuống, hơi rượu nghẹn ở yết hầu, suýt nữa đã nôn ra.
“Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, đừng dằn vặt người như vậy.” Giả Minh Hiên cảm thấy Kiều Dã có hơi quá, thà đánh một trận còn tốt hơn cách từ từ dằn vặt như vậy.
“Đau lòng?” Kiều Dã hừ một tiếng.
Đường Hảo cau mày: “Đừng nói nhảm nữa, có chuyện thì nói đi. Còn nữa, đừng quên chính miệng cậu đã nói Đào Nhiên là người cậu đã trao trái tim ra.”
“Tao thật sự ghê tởm chính bản thân mình!” Kiều Dã gầm lên một tiếng, đẩy một bình rượu trắng đến trước mặt Đào Nhiên: “Uống!”
“Tôi thật sự không xong rồi… Không thể uống được nữa…” Đào Nhiên vô cùng choáng váng, tửu lượng của cậu không tốt lắm.
Kiều Dã dùng răng cắn nắp chai, đây là loại rượu mạnh cậu ta đi siêu thị tiện tay mua, hàm lượng cồn hơn sáu mươi độ,
Kiều Dã ngậm một ngụm lớn, đè vai Đào Nhiên mạnh mẽ mớm cho cậu. Đào Nhiên vẫn luôn giãy dụa, động tác Kiều Dã bắt đầu thay đổi, bàn tay chui vào vạt áo Đào Nhiên, áo đã vén lên hơn nửa.
Lúc cậu ta quay đầu lại đã thấy hai người kia không biết nên phản ứng thế nào. Một tay Kiều Dã nhấn vai Đào Nhiên, một tay xoa nắn ở bên eo cậu, nụ cười tàn nhẫn tựa như có phần để hả giận: “Cùng chơi không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook