Không Người Gặp Lại
-
Chương 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Nhiên bị thương không nhẹ, lúc mới vào bệnh viện phải khâu lại. Sau khi biết lòng Lý Trạch Khôn lại càng khó chịu, nhất thời bị kích thích bèn gọi điện thoại cho Đàm Sĩ Kiệt cắt đứt giao tình. Tống Vũ và Dương Ngạn Học trước sau nhận được tin, liên tiếp gọi điện tới, ý tứ đều là khuyên hắn vì một nhân tình mà cãi nhau với anh em tốt như vậy, nếu bị truyền trong giới cũng sẽ không ai khen Lý Trạch Khôn là tình thánh, mà sau lưng nhất định đều lẩm bẩm chửi một câu ngu dốt.
Có rất nhiều chuyện nếu như không đến mức độ nghiêm trọng thì nhất định mọi người sẽ không biết rằng có những biện pháp xử lý không thể không làm. Giống như trước khi tiến vào bệnh viện, Lý Trạch Khôn cũng chỉ nghĩ vì chút chuyện này thì chẳng đến mức phải nổi điên đâu. Nhưng bây giờ mỗi khi vừa nhìn thấy Đào Nhiên, trong ngực hắn lại dấy lên cơn đau nhức nhối, hận không thể ăn thịt người.
Lý Trạch Khôn thừa dịp lần này náo loạn với Đàm Sĩ Kiệt, lần đầu tiên xác định rõ thái độ với những người bạn kia – Đào Nhiên là người hắn để trong lòng.
Bình thường những người bên cạnh hắn dù có quan hệ tốt đến đâu, khi đã có chuyện gì quan trọng thì càng hiểu nặng nhẹ hơn bất kỳ ai khác. Nói là lo ngại mặt mũi cũng được, nghĩ đến quan hệ lợi ích cũng không sai, coi như dù bọn họ không xem trọng Đào Nhiên đi chăng nữa, thì cũng không có ai dám đặt Trình Hạ và Đào Nhiên cùng một chỗ rồi hỏi tâm ý của Lý Trạch Khôn.
Nhưng những chuyện Lý Trạch Khôn làm bên ngoài Đào Nhiên đều không biết. Khắp người cậu không thoải mái, sợ vết thương bị động đến nên đồ ăn được rất ít, ham muốn nói cũng chẳng có. Lý Trạch Khôn có thể nhìn thấy, nhưng không có cách nào ép cậu làm gì cả. Đào Nhiên cũng không có chống đối kịch liệt với Lý Trạch Khôn, nhưng quanh thân như dựng lên một tầng băng, ghé sát vào người sẽ cảm thấy lạnh run.
Mặc dù nghĩ đến thì không đúng lúc, nhưng Lý Trạch Khôn vẫn cảm thấy thời điểm Đào Nhiên mặt lạnh giận dỗi càng cực kỳ giống Trình Hạ. Cảm giác và khí chất càng dễ dàng lừa người hơn cả vẻ ngoài, Lý Trạch Khôn bị chính mình làm cho nhức đầu cả ngày, thường thường chịu dày vò đến hơn nửa đêm mới có thể đi ngủ. Giấc mộng của hắn cũng quỷ dị mà buồn bã, hắn mơ thấy Trình Hạ, sau đó Trình Hạ lại biến thành Đào Nhiên đang uất ức rưng rưng nhìn mình.
Muốn chết rồi.
Đào Nhiên chủ động nói chuyện với Lý Trạch Khôn là vào hai ngày sau. Đêm hôm ấy Lý Trạch Khôn cực kỳ uể oải, chỉ muốn ôm Đào Nhiên. Hắn ôm lấy cậu từ phía sau, vùi đầu vào cổ cậu. Người thật gầy, xương quai xanh vừa sâu vừa lộ rõ, bờ vai mỏng manh đơn bạc.
Lý Trạch Khôn vì Đào Nhiên đã ngủ thiếp đi mới dám rón rén ôm một cái, kết quả mới vòng tay đã nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ.
“Trời hơi lạnh rồi.” Lý Trạch Khôn ôm siết cậu vào ngực.
“Bọn em có giống nhau không?” Một câu nói đột nhiên vang lên, khiến người ta chẳng có thời gian phòng ngự.
Ngón tay Lý Trạch Khôn run rẩy, mặt hắn khuất trong bóng tối không nhìn rõ. Hơi thở của hắn ấm áp phả vào má Đào Nhiên, hơi ngứa.
“Mặt không hề giống, nhưng tính cách lại giống như đúc, thói quen nhỏ cũng chẳng khác gì, đến cách giận cũng giống đến đáng yêu.” Lý Trạch Khôn hít sâu mấy hơi, vành mắt toả nhiệt: “Có lúc tôi nhìn cậu, phảng phất như thấy em ấy đã trở về. Lạ vậy đấy, chính bản thân tôi cũng không khống chế được mà nghĩ, nếu cậu là em ấy thì tốt rồi, tôi thật sự rất nhớ em ấy.”
Cảm giác đau lòng khôn xiết lại bắt đầu trào lên, Đào Nhiên giật giật môi, cổ họng khô khốc: “Vậy anh đi… Cầu xin anh ta về đi.”
“Cầu không được… Thật sự cầu không được… Lúc em ấy bị mang ra khỏi phòng cấp cứu linh hồn tôi như bị rút đi. Tống Vũ nói tiếng khóc của tôi cả hành lang đều nghe thấy… Nhưng chính tôi lại không cảm nhận được gì, cả người trống rỗng…”
Đào Nhiên đau đớn thay Lý Trạch Khôn, cậu xoay người lại chui vào ngực Lý Trạch Khôn, âm thanh rầu rĩ truyền tới: “…Anh muốn để em thay thế anh ấy sao?”
“Xưa nay tôi chưa từng nghĩ việc tìm người để thay thế em ấy…” Lý Trạch Khôn xoa xoa tóc Đào Nhiên: “Cậu chỉ là bất ngờ.”
Đào Nhiên không hiểu ẩn ý trong câu nói này, chỉ trầm mặc chốc lát mới nói: “Anh có còn muốn em không?”
Thật ra trong lòng Đào Nhiên rất để tâm, lúc thân thể cậu bị cưỡng hiếp, cảm giác ô uế mãnh liệt hơn cả sự nhục nhã. Lúc trước cậu có thể tách rời ký ức của mình với thân thể này, nhưng rốt cuộc giờ vẫn khiến mình dơ bẩn.
Đương nhiên Đào Nhiên vẫn trách Lý Trạch Khôn, nhưng cậu biết kết quả này cũng không thể hoàn toàn quy tội lên đầu hắn. Bất kể là ai cũng không thể tưởng tượng được bạn học thân thiết bên mình lại có thể ra tay ác độc như vậy, dùng tâm tư bẩn thỉu đi lăng nhục một người như vậy.
“Chỉ cần tôi còn có thể kiên trì thì sẽ còn cần cậu.”‘
Lý Trạch Khôn đối xử với Đào Nhiên tốt hơn trước đây rất nhiều, như thật sự hoàn toàn xem cậu là Trình Hạ mà yêu chiều, nhưng lại khiến người ngoài nhìn vào mà xót xa. Hắn tự tay gói vằn thắn nhỏ cho Đào Nhiên, nhớ kỹ không thể thả một tí rau thơm nào, bóc hạt dẻ ngào đường cho cậu, cho cậu một bộ công cụ làm tượng gỗ nhỏ để cậu vui vẻ. Lúc Lý Trạch Khôn làm những điều này rất tự nhiên, nhưng sau khi chuẩn bị thoả đáng tất cả mới phát hiện, những thứ này đều là thứ Trình Hạ thích.
Nhưng vừa khéo, những thứ này Đào Nhiên cũng yêu thích. Lý Trạch Khôn khẽ thở dài, hắn nghĩ, hình như mình có thể thông qua Đào Nhiên để bồi thường cho Trình Hạ.
Vì lẽ đó hắn một mực mặc kệ bản thân mình thất thần, ý nghĩ cũng kỳ lạ, lúc ở cùng Đào Nhiên sẽ đột nhiên hỏi cậu: “Cậu nói xem chúng ta đạp xe phượt Tứ Xuyên – Tây Tạng được không?”, hoặc là, “Chờ đến khi cậu khoẻ lên rồi đi học lái xe để lấy bằng đi, tôi có một người bạn muốn bán một chiếc Pagani*.” Nhưng không nói một câu liên quan đến chuyện học tập và tương lai của Đào Nhiên.
*Pagani Huayra: Một loại siêu xe, Pagani Huayra đi kèm động cơ V12, công suất 720 mã lực và tốc độ tối đa lên đến 360 km/h, giá hơn 1 triệu đô.
Mãi đến khi ánh sáng trong mắt Đào Nhiên dần lụi tàn, cậu nhìn Lý Trạch Khôn, nhẹ giọng nói: “Anh… Anh không cần phải bồi thường cho em đâu….”
Trong nháy mắt giấc mộng của Lý Trạch Khôn tan vỡ, chậm rãi tỉnh táo lại. Thật ra hắn vẫn thật sự muốn đối xử tốt hơn một chút với Đào Nhiên, hắn cho rằng những gì Trình Hạ muốn, nhất định Đào Nhiên cũng rất thích.
Sau khi vết thương của Đào Nhiên dần khôi phục tốt hơn, Lý Trạch Khôn lại bắt đầu đến công ty, chuyện hắn gác lại rất nhiều nên lúc bù lại càng nhiều hơn. Mỗi ngày Lý Trạch Khôn chỉ có thể cùng ăn bữa sáng bữa tối với Đào Nhiên, cơm trưa thì để Lão Uông mang tới.
Trưa hôm nay Đào Nhiên đang mơ mơ màng màng ngủ thì cảm giác cửa bị khẽ đẩy ra. Cậu vốn tưởng rằng Lý Trạch Khôn về sớm nên không động đậy thân thể. Mãi đến tận khi có người đứng trước người, giọng nói mang theo ý cười ôn nhu vang lên.
“Tiểu Đào, bọn tôi đến thăm cậu đây.”
Đào Nhiên mở bừng mắt.
Đào Nhiên bị thương không nhẹ, lúc mới vào bệnh viện phải khâu lại. Sau khi biết lòng Lý Trạch Khôn lại càng khó chịu, nhất thời bị kích thích bèn gọi điện thoại cho Đàm Sĩ Kiệt cắt đứt giao tình. Tống Vũ và Dương Ngạn Học trước sau nhận được tin, liên tiếp gọi điện tới, ý tứ đều là khuyên hắn vì một nhân tình mà cãi nhau với anh em tốt như vậy, nếu bị truyền trong giới cũng sẽ không ai khen Lý Trạch Khôn là tình thánh, mà sau lưng nhất định đều lẩm bẩm chửi một câu ngu dốt.
Có rất nhiều chuyện nếu như không đến mức độ nghiêm trọng thì nhất định mọi người sẽ không biết rằng có những biện pháp xử lý không thể không làm. Giống như trước khi tiến vào bệnh viện, Lý Trạch Khôn cũng chỉ nghĩ vì chút chuyện này thì chẳng đến mức phải nổi điên đâu. Nhưng bây giờ mỗi khi vừa nhìn thấy Đào Nhiên, trong ngực hắn lại dấy lên cơn đau nhức nhối, hận không thể ăn thịt người.
Lý Trạch Khôn thừa dịp lần này náo loạn với Đàm Sĩ Kiệt, lần đầu tiên xác định rõ thái độ với những người bạn kia – Đào Nhiên là người hắn để trong lòng.
Bình thường những người bên cạnh hắn dù có quan hệ tốt đến đâu, khi đã có chuyện gì quan trọng thì càng hiểu nặng nhẹ hơn bất kỳ ai khác. Nói là lo ngại mặt mũi cũng được, nghĩ đến quan hệ lợi ích cũng không sai, coi như dù bọn họ không xem trọng Đào Nhiên đi chăng nữa, thì cũng không có ai dám đặt Trình Hạ và Đào Nhiên cùng một chỗ rồi hỏi tâm ý của Lý Trạch Khôn.
Nhưng những chuyện Lý Trạch Khôn làm bên ngoài Đào Nhiên đều không biết. Khắp người cậu không thoải mái, sợ vết thương bị động đến nên đồ ăn được rất ít, ham muốn nói cũng chẳng có. Lý Trạch Khôn có thể nhìn thấy, nhưng không có cách nào ép cậu làm gì cả. Đào Nhiên cũng không có chống đối kịch liệt với Lý Trạch Khôn, nhưng quanh thân như dựng lên một tầng băng, ghé sát vào người sẽ cảm thấy lạnh run.
Mặc dù nghĩ đến thì không đúng lúc, nhưng Lý Trạch Khôn vẫn cảm thấy thời điểm Đào Nhiên mặt lạnh giận dỗi càng cực kỳ giống Trình Hạ. Cảm giác và khí chất càng dễ dàng lừa người hơn cả vẻ ngoài, Lý Trạch Khôn bị chính mình làm cho nhức đầu cả ngày, thường thường chịu dày vò đến hơn nửa đêm mới có thể đi ngủ. Giấc mộng của hắn cũng quỷ dị mà buồn bã, hắn mơ thấy Trình Hạ, sau đó Trình Hạ lại biến thành Đào Nhiên đang uất ức rưng rưng nhìn mình.
Muốn chết rồi.
Đào Nhiên chủ động nói chuyện với Lý Trạch Khôn là vào hai ngày sau. Đêm hôm ấy Lý Trạch Khôn cực kỳ uể oải, chỉ muốn ôm Đào Nhiên. Hắn ôm lấy cậu từ phía sau, vùi đầu vào cổ cậu. Người thật gầy, xương quai xanh vừa sâu vừa lộ rõ, bờ vai mỏng manh đơn bạc.
Lý Trạch Khôn vì Đào Nhiên đã ngủ thiếp đi mới dám rón rén ôm một cái, kết quả mới vòng tay đã nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ.
“Trời hơi lạnh rồi.” Lý Trạch Khôn ôm siết cậu vào ngực.
“Bọn em có giống nhau không?” Một câu nói đột nhiên vang lên, khiến người ta chẳng có thời gian phòng ngự.
Ngón tay Lý Trạch Khôn run rẩy, mặt hắn khuất trong bóng tối không nhìn rõ. Hơi thở của hắn ấm áp phả vào má Đào Nhiên, hơi ngứa.
“Mặt không hề giống, nhưng tính cách lại giống như đúc, thói quen nhỏ cũng chẳng khác gì, đến cách giận cũng giống đến đáng yêu.” Lý Trạch Khôn hít sâu mấy hơi, vành mắt toả nhiệt: “Có lúc tôi nhìn cậu, phảng phất như thấy em ấy đã trở về. Lạ vậy đấy, chính bản thân tôi cũng không khống chế được mà nghĩ, nếu cậu là em ấy thì tốt rồi, tôi thật sự rất nhớ em ấy.”
Cảm giác đau lòng khôn xiết lại bắt đầu trào lên, Đào Nhiên giật giật môi, cổ họng khô khốc: “Vậy anh đi… Cầu xin anh ta về đi.”
“Cầu không được… Thật sự cầu không được… Lúc em ấy bị mang ra khỏi phòng cấp cứu linh hồn tôi như bị rút đi. Tống Vũ nói tiếng khóc của tôi cả hành lang đều nghe thấy… Nhưng chính tôi lại không cảm nhận được gì, cả người trống rỗng…”
Đào Nhiên đau đớn thay Lý Trạch Khôn, cậu xoay người lại chui vào ngực Lý Trạch Khôn, âm thanh rầu rĩ truyền tới: “…Anh muốn để em thay thế anh ấy sao?”
“Xưa nay tôi chưa từng nghĩ việc tìm người để thay thế em ấy…” Lý Trạch Khôn xoa xoa tóc Đào Nhiên: “Cậu chỉ là bất ngờ.”
Đào Nhiên không hiểu ẩn ý trong câu nói này, chỉ trầm mặc chốc lát mới nói: “Anh có còn muốn em không?”
Thật ra trong lòng Đào Nhiên rất để tâm, lúc thân thể cậu bị cưỡng hiếp, cảm giác ô uế mãnh liệt hơn cả sự nhục nhã. Lúc trước cậu có thể tách rời ký ức của mình với thân thể này, nhưng rốt cuộc giờ vẫn khiến mình dơ bẩn.
Đương nhiên Đào Nhiên vẫn trách Lý Trạch Khôn, nhưng cậu biết kết quả này cũng không thể hoàn toàn quy tội lên đầu hắn. Bất kể là ai cũng không thể tưởng tượng được bạn học thân thiết bên mình lại có thể ra tay ác độc như vậy, dùng tâm tư bẩn thỉu đi lăng nhục một người như vậy.
“Chỉ cần tôi còn có thể kiên trì thì sẽ còn cần cậu.”‘
Lý Trạch Khôn đối xử với Đào Nhiên tốt hơn trước đây rất nhiều, như thật sự hoàn toàn xem cậu là Trình Hạ mà yêu chiều, nhưng lại khiến người ngoài nhìn vào mà xót xa. Hắn tự tay gói vằn thắn nhỏ cho Đào Nhiên, nhớ kỹ không thể thả một tí rau thơm nào, bóc hạt dẻ ngào đường cho cậu, cho cậu một bộ công cụ làm tượng gỗ nhỏ để cậu vui vẻ. Lúc Lý Trạch Khôn làm những điều này rất tự nhiên, nhưng sau khi chuẩn bị thoả đáng tất cả mới phát hiện, những thứ này đều là thứ Trình Hạ thích.
Nhưng vừa khéo, những thứ này Đào Nhiên cũng yêu thích. Lý Trạch Khôn khẽ thở dài, hắn nghĩ, hình như mình có thể thông qua Đào Nhiên để bồi thường cho Trình Hạ.
Vì lẽ đó hắn một mực mặc kệ bản thân mình thất thần, ý nghĩ cũng kỳ lạ, lúc ở cùng Đào Nhiên sẽ đột nhiên hỏi cậu: “Cậu nói xem chúng ta đạp xe phượt Tứ Xuyên – Tây Tạng được không?”, hoặc là, “Chờ đến khi cậu khoẻ lên rồi đi học lái xe để lấy bằng đi, tôi có một người bạn muốn bán một chiếc Pagani*.” Nhưng không nói một câu liên quan đến chuyện học tập và tương lai của Đào Nhiên.
*Pagani Huayra: Một loại siêu xe, Pagani Huayra đi kèm động cơ V12, công suất 720 mã lực và tốc độ tối đa lên đến 360 km/h, giá hơn 1 triệu đô.
Mãi đến khi ánh sáng trong mắt Đào Nhiên dần lụi tàn, cậu nhìn Lý Trạch Khôn, nhẹ giọng nói: “Anh… Anh không cần phải bồi thường cho em đâu….”
Trong nháy mắt giấc mộng của Lý Trạch Khôn tan vỡ, chậm rãi tỉnh táo lại. Thật ra hắn vẫn thật sự muốn đối xử tốt hơn một chút với Đào Nhiên, hắn cho rằng những gì Trình Hạ muốn, nhất định Đào Nhiên cũng rất thích.
Sau khi vết thương của Đào Nhiên dần khôi phục tốt hơn, Lý Trạch Khôn lại bắt đầu đến công ty, chuyện hắn gác lại rất nhiều nên lúc bù lại càng nhiều hơn. Mỗi ngày Lý Trạch Khôn chỉ có thể cùng ăn bữa sáng bữa tối với Đào Nhiên, cơm trưa thì để Lão Uông mang tới.
Trưa hôm nay Đào Nhiên đang mơ mơ màng màng ngủ thì cảm giác cửa bị khẽ đẩy ra. Cậu vốn tưởng rằng Lý Trạch Khôn về sớm nên không động đậy thân thể. Mãi đến tận khi có người đứng trước người, giọng nói mang theo ý cười ôn nhu vang lên.
“Tiểu Đào, bọn tôi đến thăm cậu đây.”
Đào Nhiên mở bừng mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook