Không Ngọt Bằng Em
Chương 41: Vừa đi vừa hát 5

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Hoắc Hành Chu gian nan nuốt nước bọt, cảm giác hơi thở bỗng chốc nóng ran.

Hắn vốn là để cho tiện nên mới giang rộng hai chân cho cậu nắm tay. Kết quả giờ cậu lại ngồi xổm ở giữa cầm tay hắn, nhẹ nhàng liếm láp, trực tiếp kích thích từng bó từng bó lửa.

“Tớ… cậu…” Lạc Hành xấu hổ cắn lên lưỡi, chật vật giải thích: “Lần trước cậu nói… Nước bọt có thể trị thương, tớ…”

Ánh mắt Hoắc Hành Chu tối sầm lại.

Rũ mắt nhìn cậu vừa thành thật lại thấp thỏm hơi há miệng nhìn mình, mất tự nhiên mà nước nước bọt, lông mi khẽ động, tựa như đang lướt qua lòng hắn.

Hoắc Hành Chu không nhịn được bật cười, sao lời vô vị nào đứa nhỉ này cũng tin.

Hắn đưa tay kéo cậu lên, đau lòng xoa đầu cậu: “Thế thì không cần cậu phải như vậy, cũng chẳng phải vết thương lớn gì, trầy da thôi mà, cậu đừng lo lắng. Lần trước tớ cũng đập sưng tay cậu, không thì tớ cũng liếm liếm cho cậu nhé?”

“Cũng, cũng được.” Lạc Hành nhìn tay mình, trong đầu bất giác nghĩ đến bộ dạng hắn liếm tay mình, mặt thoáng đỏ lên, khó khăn lui về sau.

Hoắc Hành Chu nhìn khuôn mặt đầy vẻ như sợ mình động khẩu[1] thật, bèn cười.

[1] Động khẩu [动口]: nằm trong câu [Quân tử động khẩu không động thủ/君子动口不动手], nghĩa là Quân tử động khẩu không động thủ, ý nói quân tử là dùng để thuyết phục chứ không phải dùng bạo lực.

“Được rồi, tớ thấy bên ngoài tuyết cũng ngừng rồi, hình như sáng sớm đã có người đến dọn. Hôm nay chúng ta đi dạo một chút, tiện thể coi thử xem phim gì.” Hoắc Hành Chu đứng lên, không mấy để ý đến vết thương nhỏ này, cầm quần áo đi ra ngoài.

Lạc Hành nhìn tay mình, mở to mắt không biết đang nghĩ gì, thở ra một hơi thật thấp.

Lúc xuống lầu, Hoắc Hành Chu đang dựa vào trước cửa phòng bếp kiểu mở rộng. Cảnh tượng quen thuộc, khiến Lạc Hành không khỏi động lòng, dừng lại vài giây mới bước nhanh tới.

“Sao cậu nhanh vậy?” Lạc Hàm đã đánh răng rửa mặt rất nhanh rồi, sao vẫn còn chậm hơn hắn một bước.

“Nói ai nhanh đó!” Hoắc Hành Chu lạnh lùng liếc cậu một cái, hừ lạnh nói: “Nói lại, nói tớ lợi hại.”

Lạc Hành luôn cảm thấy đây không phải là lời khen, cúi đầu cười không nói.

Hoắc Hành Chu nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu chằm chằm, làm bộ hung dữ bảo cậu nói: “Nhanh lên, không sẽ đánh cậu.”

“Đánh tớ cũng không nói.” Lạc Hành tránh sang bên, cười híp mắt nghĩ cậu mới không có ra tay đâu.

“Sớm muộn cũng phải nói.” Hoắc Hành Chu hừ một tiếng, đưa sữa bò nóng trong tay cho cậu: “Uống cái này, nếu không để bụng trống thì ra ngoài sẽ lạnh.”

Lạc Hành cầm lấy, cái miệng nhỏ xíu thổi nguội, uống xong thì muốn đi rửa ly, bị Hoắc Hành Chu cầm lấy rửa sạch hai ba cái rồi cất vào tủ.

“Tuyết lớn như vậy, bên ngoài có lạnh lắm không?” Lạc Hành nghiêng đầu nhìn khoảng tuyết mênh mông trong sân, bởi vì vẫn luôn ở trong phòng nên cậu cũng có hơi không muốn ra ngoài.

“Mặc nhiều sẽ không lạnh.” Hoắc Hành Chu mặc áo bông cho cậu, lại đưa mũ với khăn quàng cho cậu, mình thì bắt đầu thay quần áo.

Hoắc Hành Chu không thích mua sắm, bình thường mua quần áo đều là Ngũ Tố Nghiên xem rồi mua, mắt của bà rất tốt nên mua xong cũng rất vừa ý, cho nên xưa nay không mấy để tâm đến phương diện này.

Nhân lúc Lạc Hành rửa mặt, Hoắc Hành Chu gửi tin nhắn hỏi Diệp Tiếu Tiếu chỗ nào bán quần áo, rất nhanh đã gửi tới một đống địa chỉ.

Hai người vừa ra khỏi cửa, thì bị một luồng gió lạnh trước mặt thổi đến.

Lạc Hành bỗng hắt xì, đi theo Hoắc Hành Chu, từng bước đi lún sâu trong tuyết, đi đến chỗ xúc tuyết thì nhanh chóng dậm dậm chân rũ tuyết.

Trước khi ra cửa Hoắc Hành Chu đã gọi xe, chưa tới mấy phút thì tài xế đã tới, dựa theo địa chỉ, nhanh chóng đến địa chỉ Diệp Tiếu Tiếu đưa cho. Hai người vừa xuống xe thì tìm chỗ ăn cơm trước.

“Có lạnh không?” Hoắc Hành Chu hỏi.

“Vẫn ổn.” Trước khi ra cửa Lạc Hành đã uống sữa nóng, mặc nhiều rồi lại được hắn che chở chắn gió cả đoạn đường, thật ra vốn không lạnh, chỉ là mặt liên tục bị gió thổi nên thoáng cái đã bị lạnh đến đỏ.

Hoắc Hành Chu đưa thực đơn cho cậu, “Muốn ăn gì thì tự chọn, tớ đến phòng vệ sinh.”

Trời lạnh nên trong một lúc cũng không nghĩ ra phải ăn cái gì, vừa khéo có quán lẩu, hai người bèn đi vào.

Lạc Hành cầm thực đơn gần như chẳng hề suy nghĩ mà chọn vài món Hoắc Hành Chu thích ăn, ước chừng sức ăn của hắn, cảm thấy xong hết rồi mới đưa cho người phục vụ: “Cảm ơn.”

Người phục vụ mỉm cười hỏi: “Xin hỏi cần lẩu gì ạ? Chỗ chúng tôi có canh nấm, uyên ương, lẩu cay cùng các loại nước suông.”

“Nước suông đi.” Lạc Hành nghĩ một chốc, hình như Hoắc Hành Chu cũng không ăn cay nên không chọn.

Người phục vụ gật đầu mỉm cười: “Được, lẩu nước suông, xin cậu chờ một chút.” Nói xong thì cầm bộ đàm lên đi dặn dò.

Lạc Hành nhìn cái ghế phía đối diện, lại nhìn bàn ăn trống rỗng, cảm thấy trong lòng căng phồng, cho tới bây giờ cậu vẫn thấy thật không chân thật.

Cậu ngó nhìn, nhìn khói tỏa mịt mờ, khung cảnh ấm áp nhỏ bé trong quán ăn, nghe tiếng cười, tiếng trò chuyện khe khẽ của người trong quán khiến lòng cậu vô cùng ao ước, vô thức cảm thấy trống rỗng…

Hình như cậu cũng có.

Hoắc Hành Chu vẫn chưa quay lại, Lạc Hành lấy điện thoại ra, lặng lẽ mở Weibo, cúi đầu soạn văn bản: Sáng nay lúc rời giường, không cẩn thận làm tay hxz bị thương. Cậu ấy nói không đau, nhưng mình thấy rất là đau, lần trước cậu ấy nói nước bọt có thể trị thương, mình bèn… bèn đánh bạo thử.

Chưa tới một phút, điện thoại đột nhiên rung lên, là nhắc nhở đặt biệt từ Weibo.

Cậu rũ mắt mở bình luận ra.

Một khúc hồng trần túy thất hàn: Ôi bảo bối Lạc Lạc bản lĩnh lớn quá nha, biết liếm tay nữa, nói cho chị biết, tay của anh xz ăn có ngon không?

Hôm nay Lạc Lạc nói chuyện yêu đương sao: Liếm tay cái gì, đi lên trên, liếm cái miệng của cậu ta ấy!

Chè đường giấm bơ: Lạc Lạc ngoan, nghe chị gái lầu trên kia kìa.

Xin biến tóc rụng của tôi thành tiền: Xin lập tức kết hôn, coi như chị xin mấy em, chị ra 4 đồng 5[2].

[2] 4 đồng 5: ý chỉ cô gái kết hôn với bạn. Giấy đăng ký kết hôn là 9 đồng mà cô ấy chính là một nửa trong đó là ‘4 đồng 5’. Một tô mỳ cũng có giá 4 đồng 5. Ý tứ ở đây là hi vọng cô gái lúc đầu ở nên bạn cùng bạn vượt qua những ngày khốn khó vẫn luôn ở bên bạn. (Tham khảo)

Tô Bạch MOFEI: Xin lập tức kết hôn, còn lại chị ra.

Đúng rồi Mộc Mộc nhỉ: Nhào tới đi, đè cậu ta lại rồi nhoài người đến bày tỏ bên tai cậu ta đi, nói em thích cậu ta muốn ngày ngày ngủ cùng cậu ta đi, ngay! Chị dạy em nè, tới gần rồi dùng mũi của em ấy, cọ cọ cổ cậu ta rồi thấp giọng, trêu chọc một chút, kiểu khiến cậu ta không chịu được ấy, nói em thích cậu ta, muốn cậu ta, lập tức đi ngay, bảo bối nghe lời nào.

Lạc Hành càng nhìn xuống thì tay càng run, cuối cùng thì cảm thấy khó thở.

“Xem gì đó?” Hoắc Hành Chu bưng hai chén nước cốt đã chuẩn bị tới, đặt một chén trước mặt Lạc Hành.

Lạc Hành sợ hết hồn, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất, run tay vô thức nhấn khóa màn hình, chột dạ nói: “Không, không xem gì hết.”

“Sao mặt lại đỏ vậy? Có phải rất khó chịu không?” Hoắc Hành Chu không nhìn điện thoại của cậu nữa, trở về vị trí đối diện của mình, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, hệt như miếng cà chua đang lềnh bềnh trong nồi lẩu, cười bảo: “Hay là len lén làm chuyện xấu hả?”

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, móng tay của Lạc Hành bấu vào đầu ngón tay dưới đáy bàn, càng thêm chột dạ bác bỏ: “Không, không có làm chuyện xấu, chỉ là nóng quá, bị hơi nóng hun thôi.”

Trong quán mở đủ máy điều hòa, Hoắc Hành Chu đưa tay rót ít nước trái cây rồi đưa cho cậu, vừa vặn mở đáy nồi ra rồi gọi thức ăn vào.

“Ôi anh Chu.” Phùng Giai hứng thú sán đến, ngồi vào chỗ bên cạnh Lạc Hành, ôm lấy vai cậu, “Hai bây ăn lẩu ở đây sao, bao tao một bữa đi. Tao và Lý Nhạc Phàm nói sẽ cùng ra ngoài ăn cơm, kết quả tao chờ đã hai mươi phút, của nợ kia nói lạnh quá nên không tới.”

“Tay.” Hoắc Hành Chu hất mặt, tầm mắt dừng trên tay Phùng Giai một giây.

Phùng Giai nghi ngờ dõi theo tầm mắt hắn nhìn thử, như bị đốt mà vội rụt trở về, cười khà khà hai tiếng: “Xin lỗi nha chị dâu.”

Lạc Hành đột nhiên sặc một cái.

Hoắc Hành Chu nhấc chân dưới đáy bàn đạp một phát.

Phùng Giai lập tức có phản xạ, ngơ ngác nhìn hai người hồi lâu, cuối cùng há to miệng: “Hai bây… Ok đã hiểu.”

Hoắc Hành Chu rút khăn giấy đưa cho Lạc Hành, chỉ có thể giữ khoảng cách để cậu tự lau chùi, thấp giọng bảo: “Chậm một chút.”

Nói xong, Hoắc Hành Chu liếc mắt sang Phùng Giai, lạnh lùng che miệng thấp giọng nói: “Tìm lời nói tốt đẹp chút đi, nếu không thì mày nhảy vào nồi lẩu liền đi.”

Phùng Giai mặt đầy khổ não gật đầu, nghĩ một lúc lại cầm đũa mới lên gặp một đống giá đỗ lên bỏ vào bát cho Lạc Hành, mang vẻ mặt đầy áy náy nói: “Tớ chỉ nói tớ ăn ít chút thôi, sao cậu bị sặc rồi.”

Lạc Hành vất vả lắm mới nhịn ho được, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Hoắc Hành Chu, là cậu nhìn nhầm rồi ư?

Vừa rồi khẩu hình của cậu ấy là ăn ít, không phải chị dâu…

Hoắc Hành Chu cười gật đầu, hừ lạnh nhìn Phùng Giai: “Tới xem náo nhiệt à, ai mời mày ăn, ăn ít cũng không được, mày húp canh đi, bảo phục vụ cho mày một nồi lẩu cay, rồi tao trả tiền.”

“Lạc Hành, cứu mạng đi.” Phùng Giai vừa nói vừa ôm đùi Lạc Hành, cố rên rỉ cho thật đáng thương, nghe mới thảm thiết làm sao.

Lạc Hành dở khóc dở cười hơi tránh né, vội nói: “Thêm một người ăn cũng chẳng được bao nhiêu, cũng đừng bảo cậu ấy đi.”

Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng, gắp ít thịt bỏ vào bát cho cậu, tiện thể gắp đống giá đỗ để mình ăn, đã gầy thành vậy rồi còn ăn giá đỗ.

Phùng Giai vừa nghe có đặc xá thì cười khà khà hai tiếng vội giơ tay với phục vụ: “Phục vụ, bàn này gọi thêm món.”

Phục vụ cầm thực đơn đến, Phùng Gia cúi đầu nhìn đáy lẩu, canh suông ít nước này mà cũng ăn được? Vội che miệng thấp giọng hỏi: “Này anh Chu, chẳng phải anh không ăn cay thì không vui sao, dạo này hỏa khí lớn quá nên đổi sang ăn chay sao?”

“Thi thoảng ăn thanh đạm chút, tốt cho dạ dày.”

Phùng Giai hoàn toàn không hiểu được nhìn nồi canh suông ít nước màu trắng sữa này, da đầu tê rần nói: “Không đâu, lẩu không cay mà cũng gọi là lẩu? Đây gọi là canh suông nấu cải trắng đó, lại đây lại đây lại đây đổi với tao, tao muốn lẩu siêu cay.”

Hoắc Hành Chu ăn xong giá đỗ, nhấc mắt lên liếc cậu ta một cái, lại nhìn Lạc Hành một chút, không lên tiếng

Phùng Giai bối rối vài giây, chợt bừng tỉnh: “Đậu mẹ nó không phải mày chứ, đã chiều đến nước này rồi? Đến cả thói quen ăn uống mày cũng có thể đổi thành chuyện hiển nhiên như vậy?”

“Ăn rất ngon mà.” Hoắc Hành Chu mặt mày bình tĩnh, vớt một con tôm lột ra, bỏ vào bát Lạc Hành.

“Ôi anh Chu, anh không thấy có chỗ nào sai sai sao?” Phùng Giai nuốt nước bọt, khó khăn nhịn xuống nhìn Lạc Hành ở bên cạnh, cố gắng đè nén âm thanh xuống thật thấp không để cậu nghe được.

Hoắc Hành Chu giương mắt, hơi thuận theo lời cậu ta nói mà nghĩ một hồi, “Không có.”

Phùng Giai triệt để choáng váng, không phải, tình hình hiện tại mày, đã chẳng còn là leo lên đầu nữa rồi, đây là leo lên đầu còn gây sóng gió chăng, là, nuông chiều?

Không được, không thể để tiểu yêu tinh hại nước này ảnh hưởng đến người sắt Đại ma vương.

“Tao thấy vầy nè, dù…” Phùng Giai vừa mới nói câu đầu, trông thấy vẻ mặt cười như không cười của Hoắc Hành Chu thì bỗng im miệng, ho khan hai tiếng rồi bắt đầu yên lặng chọn thực đơn.

Đại vương ngu dốt, đại thần thường thường sẽ bị hiến tế, thôi bỏ đi, bỏ đi.



Sau khi ăn xong, Phùng Giai ôm cái bụng no nên ợ một tiếng, mặt đầy thỏa mãn lên tiếng châm chọc, thoải mái ôm bụng: “Ăn no rồi.”

“Tiền đồ.” Hoắc Hành Chu cười nhạo liếc cậu ta một cái, xoay người sửa lại khăn quàng cổ và nút buộc cho Lạc Hành, chà xát tay cậu hỏi: “Vừa mới ăn no, chúng ta đi đi?”

“Ừm.” Lạc Hành gật đầu, nghĩ một chốc lại hỏi: “Phùng Giai cũng đi cùng chúng ta ư?”

Hoắc Hành Chu ngẩn ra, phát hiện cậu dùng từ Phùng Giai cùng chúng ta, xem ra cậu đã ý thức được, đã biến mình và nó thành một nước rồi.

Có tiến bộ.

Hoắc Hành Chu giơ tay xoa đầu cậu, cười bảo: “Cậu thấy thế nào?”

“Tớ cũng, cũng được.” Lạc Hành không biết ở cùng người khác cho lắm, sợ mình làm sai bị người khác chán ghét. Nếu người khác không ngại, thế cậu cũng sẽ không dị nghị.

Hơn nữa, cậu cũng rất thèm muốn có thể ở chung cùng người khác tốt như Hoắc Hành Chu, đến cả Khương Tự chơi bóng cùng hắn đến chỗ thầy cáo trạng cũng có thể chung đụng thản nhiên như thế.

Cậu cũng muốn, giống như hắn, cũng muốn quen biết các bạn của hắn, chơi game cùng nhau.

Chỉ mà cái game kia nhìn khá là khó, cậu lại chẳng nghe được âm thanh nhỏ xíu trong đó, tiếng súng lóe lên một thoáng rồi biến mất, lỡ như cản trở…

“Ôi mẹ nó, lần này lại xong nữa rồi.” Phùng Giai cười lên sự đau khổ của người khác cười chỉ vào màn hình lớn, “Ngoại tuyến đến trường học, chán sống rồi.”

Hoắc Hành Chu nhìn theo hướng cậu ta nhìn, trên màn hình led cực lớn của Trung tâm thương mại thế giới xuất hiện một đoạn clip ghi hình game, tất cả đều chiến thuật quanh co.

Chiếu xong xuôi, màn hình đột nhiên cố định hình ảnh thành một bức hình,

Bảy thanh niên mặc đồng phục đội thống nhất của nam, nhỏ nhất trông còn nhỏ hơn Lạc Hành, lớn nhất cũng chẳng quá 24 tuổi.

Cái người ở giữa kia thì không hề mặc đồng phục đội nghiêm chỉnh như những người khác, mà là khoác lỏng lẻo trên vai, tay trái cầm cổ tay phải, mi mắt khẽ nhấc hơi đưa ra biểu tình giễu cợt trước ống kính.

Gần như là ngông cuồng tự đại và kiêu căng thông qua màn hình.

“Làm sao? Mày biết?” Hoắc Hành Chu nhìn màn hình, đây là video kích sát đã đoạt cúp FRG năm nay, gần như là toàn võng sôi trào.

Phùng Giai bị nhiễm gió, hơi rụt cổ cùng hai người đi về phía trước, nói: “Người ở giữa kia là Kinh Tu Trúc, là cậu út của tao. Từ ba đời nhà họ đi lên đều là phần tử tri thức, hận không thể chiếu theo thanh quy giới luật trong sách mà sống. Kết quả đến phiên anh ta thì lại chạy đi chơi game, chơi tới nỗi giờ cũng chẳng có nhà để về.”

“Chẳng phải bây giờ anh ta đã rất thành công rồi sao? Sao lại còn…” Trước đây Lạc Hành từng thấy trên tin tức, bây giờ thể thao điện tử đã là hạng mục thể thao được quốc gia công nhận, sao trong nhà còn không cho anh ta về.

Phùng Giai nói: “Chính là quá thành công.”

“?” Hoắc Hành Chu nghe cũng không hiểu.

Phùng Giai chà xát tay, nhớ đến bà dì của mình trưng ra bẻ mặt ghét bỏ thì muốn cười, “Bà dì tao nói, mày chơi game thì yên lặng mà chơi, trốn trong góc nào đó rồi đánh, giấu tên cho kỹ đừng ló mặt. Giờ thì hay rồi, cả thế giới đều biết mày chơi game.”

“… Vậy cũng… thật đáng thương.” Lạc Hành thở dài.

Hoắc Hành Chu biết cậu nghĩ đến bản thân, đều không được trong nhà chấp nhận như nhau, vội siết chặt tay cậu xoa hai cái, đánh trống lãnh hỏi cậu, “Lạnh không?”

Lạc Hành khẽ lắc đầu, hiển nhiên là tâm tư vẫn còn đặt trên cái người có nhà mà chẳng thể về kia, lại hỏi: “Bây giờ anh ta thế nào? Người nhà anh ta còn chưa chấp nhận sao?”

Phùng Giai nói móc: “Anh ta đáng thương cây búa. Lúc giành chức vô địch thế giới đầu tiên, anh ta lập tức về nhà, mặt đầy buông thả trong ánh mắt ghét bỏ của bà dì tao, thổi phồng mình đánh rắm bảy màu[3] nửa tiếng đồng hồ.”

[3] Nguyên văn là Thải hồng thí (彩虹屁): ngôn ngữ mạng, dịch thô là “cái rắm cầu vồng”, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.

“Cái này, cái này mà cũng được.” Lạc Hành bị những lời này chẹn họng, ngây người hồi lâu, cảm thấy không nghĩ ra được từ gì để hình dung người này, há miệng nói một câu: “Thật… thật lợi hại.”

Hoắc Hành Chu ho khan một tiếng, thấp giọng ghé vào tai cậu: “Này này này, khen lung tung đó, khen anh ta lanh lợi, không được khen anh ta lợi hại.”

Lạc Hành mờ mịt quay đầu, nhìn thấy hắn nháy mắt thì đột nhiên hiểu ra, mặt thoáng cái đỏ bừng, hơi thở tắc nghẽn, trái tim ngứa ngáy né tránh.

Loại chuyện này nói thế nào đây.



Ba ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, bởi vì phải lên lớp tự hỏi buổi tối nên chiều ngày thứ ba hai người lập tức trở về trường học.

Nhà trường chịu thả ba ngày đã là đại phát từ bi, tự học buổi tối thì không thể huỷ bỏ nữa. Bởi vậy nên Trình Lợi Dân mới nghiêm túc nói trong group, không cho phép bất kỳ học sinh nào xin nghĩ và cúp học vô cớ, sau đó còn @Hoắc Hành Chu ở phía sau.

Hoắc Hành Chu nhìn cái tag đặc biệt này trên màn hình, chỉ chỉ mình rồi lại chỉ chỉ điện thoại, vô cùng khó hiểu hỏi Lạc Hành: “Không phải, bây giờ tớ có tư cách xin nghỉ với cúp học vô cớ sao?”

Lạc Hành hé miệng cười trộm, đưa bài thi cho hắn: “Cậu mau làm đi, đừng nhìn điện thoại.”

“Không được, này cũng quá tổn thương lòng tớ rồi.” Hoắc Hành Chu duỗi hai chân lên xà ngang bàn học: “Cậu dỗ tớ đi, không thì không làm đâu, việc này chẳng phải đang đả kích tâm trạng học hành của tớ sao.”

Lạc Hành suy nghĩ một lúc, giơ tay lên vẽ một quả dâu tây cuốn giải tích của mình, tỉ mỉ vẽ những hạt giống giống nhau, bút pháp nhanh nhẹn lại tinh tế, sau đó viết bên cạnh một câu.

Hoắc Hành Chu nhận lấy xem thử.

—— đừng giận, cho cậu ăn dâu tây.

“Phụt.” Hoắc Hành Chu bật cười chạm vào hai quả dâu tây, phối hợp với cậu há miệng hớp một quả, sau đó nhai không khí hai cái, nghiêm túc hỏi: “Sao lại ngọt như vậy.”

Lạc Hành bị chọc cười, nhấp môi hối hắn làm bài tập, bản thân cũng đi làm bài tập.

Tự học buổi tối ở Nhị Trung chia làm ba tiết, một tiết một giờ, lúc tan học giữa giờ Hoắc Hành Chu đi ra ngoài.

Lạc Hành phê duyệt bài thi cho hắn, điện thoại bỗng rung lên. Lạc Hành cúi đầu xem thử, là Bất Viễn Hành gửi tin nhắn tới, hỏi cậu khi nào thì tiện gặp mặt.

Lạc Hành cau mày, chần chừ rồi mới trả lời.



Hoắc Hành Chu ra khỏi phòng vệ sinh, nghe thấy có người thảo luận ở chỗ ngoặt: “Cậu nghe gì chưa, học kỳ này Lạc Hành mới chuyển trường tới, mấy ngày nữa lại muốn chuyển đi.”

“Không đâu, cậu nghe ai nói?”

“Cô tớ là chủ nhiệm giáo vụ, nghe cổ nói, hình như trưa nay mẹ cậu ấy đến tìm hiệu trưởng, nói Lạc Hành ở trường học không vui, cầm tài liệu đến muốn chuyển trường đến Nhất Trung.”

“Hả? Không phải chứ, thành tích của cậu ấy tốt như vậy, tỉ lệ lên lớp sau này rất cao, hiệu trưởng có thể thả ư?”

“Cô tớ nói không thả, cũng chẳng phải vì tỉ lệ lên lớp, là hiệu trưởng nói Lạc Hành ở trường chẳng hề không vui chỗ nào cả, việc lên án này là sự bôi nhọ với trường học cho nên không đồng ý.” Nữ sinh nói, đến gần bên tai một nữ sinh khác, nhỏ giọng bảo: “Cô tớ còn nói, mẹ Lạc Hành còn phát điên trong trường, nói nếu như hiệu trưởng hủy hoại cả đời Lạc Hành, thì sẽ để thầy ấy trả giá thật đắt.”

“Hả? Nghiêm trọng vậy sao?”

Hoắc Hành Chu không tiếp tục nghe nữa, nhíu mày rời đi. Hắn giữ lại đường sống cho Triệu Cửu Lan, vậy mà bà ta còn dám không chịu buông tha.

Hiệu trưởng hủy hoại cả đời Lạc Hành, quanh co vòng vèo cái gì hả, cứ dứt khoát nói Lạc Hành ở lại nơi này sẽ bị hủy hoại trong tay Hoắc Hành Chu hắn không phải sao.

Hoắc Hành Chu cười lạnh một tiếng, hắn phải xem Triệu Cửu Lan có bản lĩnh gì mà mang Lạc Hành từ trong tay hắn đi.



Ngày hôm sau tập xong thể dục buổi sáng, Lạc Hành đang chuẩn bị trở về lớp học thì đột nhiên có học sinh chạy đến.

“Lạc Hành, Lạc Hành.”

“Lạc Hành, chờ một chút…”

Lạc Hành không nghe thấy, Hồ Giai Văn đi bên cạnh khẽ đẩy cậu, nghi ngờ hỏi: “Lạc Hành, có người gọi cậu, sao cậu không phản ứng thế?”

Lạc Hành cứng đờ, mất tự nhiên trả lời: “Tớ đang suy nghĩ ít chuyện, nghĩ nhập tâm quá nên không nghe được.” Vừa nói vừa xoay người trông thấy một nam sinh lạ mặt vội vã chạy đến.

“Hiệu trưởng.” Nam sinh thở không ra hơi ấn đầu gối thở hổn hển, hồi lâu mới thở đều đặn, chỉ xuống chỗ phòng hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, hiệu trưởng bảo cậu đến văn phòng của thầy ấy một chút.”

Lạc Hành nghi hoặc thuận theo tay của cậu ta nhìn phòng hiệu trưởng: “Có phải có chuyện gì không?”

Nam sinh lắc đầu: “Không, không biết. Thầy ấy chỉ bảo tớ nói với cậu, bảo cậu tập xong thì đến phòng hiệu trường tìm thấy ấy, có chuyện muốn nói với cậu.

Lạc Hành gật đầu: “Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”

Nam sinh vung tay nói không sao cả, rồi xoay người chạy đi. Lạc Hành quay đầu dặn Hồ Giai Văn: “Cậu tự mình về lớp trước đi, tớ đến phòng hiệu trưởng.”

Hồ Giai Văn gật đầu, có chút lo lắng nhìn bóng lưng cậu. Lần trước hiệu trưởng gọi cậu đến phòng hiệu trưởng là vì bị Đinh Siêu vu tội gian lận, lần này chẳng lẽ lại có chuyện gì ư.

Lạc Hành có phần thấp thỏm trong lòng gõ cửa, cậu không nghe được nên chẳng có cách nào đoán được người bên trong trả lời hay không trả lời, cho nên sau khi gõ cửa, cậu đừng vài giây, hơi vặn mở cửa rồi gõ thêm lần nữa.

“Vào đi.”

Lạc Hành đi vào, quy củ đứng trước bàn làm việc, thấp giọng hỏi: “Hiệu trưởng, xin hỏi thầy tìm em có chuyện gì ạ?”

Hiệu trưởng đang lật một phần tài liệu, thấy cậu tới thì vội khép lại, cười bảo: “Đừng câu nệ, ngồi trước đã.”

Lạc Hành hơi nhíu mày, hiệu trưởng cười híp mắt nhích chiếc ghế tựa đến gần, hồi lâu mới ngồi lại khoác hai tay lên bàn làm việc, trịnh trọng hỏi cậu: “Bạn học Lạc Hành, hiệu trưởng hỏi em một chuyện, em phải thành thật trả lời không được giấu giếm, được không?”

Lạc Hành chẳng hiểu vì sao ông lại đột nhiên nghiêm túc như vậy, do dự gật đầu một cái.

“Em ở trường học, có ai bắt nạt em hay không?” Hiệu trưởng dừng lại, bảo: “Lớp Chín là lớp khá hỗn loạn, nếu như có tình trạng bị khi dễ thì em phải nói cho hiệu trưởng và thầy cô biết, các thầy sẽ giúp em giải quyết.”

Lạc Hành ngẩn ra, “Không ai bắt nạt em cả, sao hiệu trưởng lại hỏi vậy?”

Hiệu trưởng nhíu mày, không biết đang nghĩ gì, lát sau lại nói: “Thầy đã hỏi thầy Trình, thầy ấy bảo bạn cùng bàn của em tên Hoắc Hành Chu, đích thực có hơi vừa bất cần đời vừa thích châm biếm người khác, có phải em ấy bắt nạt em không?”

Lạc Hành sợ hết hồn, chỉ sợ hiệu trưởng hiểu lầm, vội hỏi: “Không phải đâu ạ, hiệu trưởng à thật sự chẳng có ai bắt nạt em cả, thầy gọi em đến rốt cuộc là vì cái gì, là… có người nói gì với thầy ạ?”

Hiệu trưởng thở dài một hơi, vô cùng khó mở miệng nói: “Hôm qua mẹ em đến trường học tìm thầy, bảo em học ở trường không vui, cứ tiếp tục như thế sẽ ảnh hưởng đến học nghiệp của em, bảo rằng muốn để em chuyển trường đến Nhất Trung.”

Lạc Hành trong nháy mắt ngây người.

“Thầy cũng không thể không cân nhắc vì chuyện này, dù sao cũng lớp 12 rồi, đây là quyết định cả một năm học. Nhưng thầy thấy thành tích của em nào có tụt dốc, cho nên muốn hỏi em thử, có phải em bị người khác khi dễ không.”

“Thầy đã hỏi thầy cô các lớp, họ đều rất hài lòng với em. Thầy nghĩ tới nghĩ lui, hẳn sẽ chẳng có lý do không vui nào khác.” Hiệu trưởng thở dài một cái, nhìn học sinh ngoan ngoãn ở trước mặt này, thật sự chẳng muốn nói: “Ý của em thế nào, em muốn chuyển trường không?”



Lạc Hành ngơ ngác ra khỏi văn phòng của hiệu trưởng, ngửa đầu nhìn khoảng trường âm u hồi lâu, đột nhiên có cảm giác có gì đó rơi trên mặt.

Lành lạnh.

Cậu đưa tay sờ thử, lại giống như chẳng có gì.

Chân cậu cứng đờ, cảm giác máy móc bước từng bước một lên bậc cầu thang đến tòa nhà dạy học, thật sự không nghĩ ra được tại sao Triệu Cửu Lan lại một mực cố chấp muốn cho cậu đến Nhất Trung như vậy.

Nắm cậu trong lòng bàn tay ư.

Lạc Hành dừng chân, đứng trước cửa sổ nắm chặt hai tay ở khung cửa sổ, từng đợt gió luồng vào cổ áo cậu, tựa như lỗ hổng bị xé toang ở trước ngực, mang theo gió lạnh như lưỡi dao đi vào.

Không khí ở Giang Thành không tốt, vừa đến mùa đông thì khói mù đã nghiêm trọng hơn, đâu đâu cũng có mưa bụi lất phất gần như khiến người ta nghẹt thở.

Lạc Hành nhìn khói mù ở phía xa, trong đầu liên tục nhớ lại lời hiệu trưởng nói,

Gió lạnh thổi đến khiến đôi mắt cậu đỏ bừng, cả khuôn mặt gần như đều ngây dại. Lạc Hành chớp chớp đôi mắt vừa chua xót vừa đau, cố gắng nhẫn nhịn lời truy hỏi như muốn xông ra khỏi yết hầu.

Rốt cuộc, rốt cuộc cậu phải làm sao mới có thể khiến Triệu Cửu Lan buông tha cậu.

Cậu đã chẳng còn hy vọng xa vời rằng có thể nhận được cái gì từ trên người Triệu Cửu Lan, cậu đã né tránh rồi, cớ sao bà còn muốn nắm giữ cuộc đời mình trong lòng bàn tay.

Cũng bởi vì, mình là con trai bà ta sao!

Nhưng nếu bởi vì mình là con trai bà ta, thì tại sao bà ta chưa bao giờ chịu bố thí cho cậu một tia ấm áp nào?

Đối với bà ta mà nói, rốt cuộc mình là cái gì!

Lạc Hành cắn chặt răng, lấy điện thoại ra, trả lời lời của hiệu trưởng, cũng gửi một câu y đúc cho Triệu Cửu Lan.

—— con không chuyển trường, tuyệt đối không.

Dường như Triệu Cửu Lan cũng đang chờ tin nhắn này của cậu, vài giây sau đã trả lời lại, là văn bản.

Nhưng giữa những hàng chữ lại lộ ra một tia uy hiếp lạnh lùng, tựa như bà ta đã từng vô số lần, từ trên cao nhìn xuống mà làm nhục Lạc Hành vậy, mang theo buốt rét mà nói một câu: “Bản thân mày hèn hạ, không biết xấu hổ, mày cũng không để ý đến Hoắc Hành Chu ư?”

Ngón tay Lạc Hành run rẩy, “Có ý gì!”

—— mày muốn cho cả thế giới biết Hoắc Hành Chu giống mày, là kẻ biến thái thích đàn ông sao? Tao nghe nói mẹ của nó là người trong giới giải trí, ba nó là tác giả nổi tiếng, tương lai của nó cũng được sao vây quanh trăng[4], mày chịu trách nhiệm nổi sao?

[4] Gốc là [Chúng tinh phủng nguyệt/众星捧月]: nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

—— mày muốn nó bị người khác chê trách ư? Mày thích nó thì không nên khiến nó vì mày mà chịu khổ, mày không cho được nó điều gì, thì không nên ích kỷ đi trêu chọc nó, đó là chuyện mà một con điếm không biết liêm sỉ mới làm.

—— nó chỉ chơi đùa với con chút thôi, nghe lời mẹ, chuyển đến Nhất Trung đi, mẹ sẽ dạy dỗ con thật tốt, nhất định con sẽ trở về thành một đứa trẻ bình thường, nghe lời.

Lạc Hành cầm điện thoại, dù có cắn chặt răng thì vẫn không kìm chế nổi.

Một giọt nước mắt rơi trên màn hình, vỡ thành nhiều mảnh, phóng to hai chữ bình thường đó, lớn đến biến dạng.

Tiếng gió lùa vào tai, phát ra tiếng thét gào be bé, rất nhanh lại biến mất không còn dấu tích.

Lạc Hành gian nan ngồi xuống xuống, hai cánh tay yếu ớt lại bất lực quàng lấy chính mình, nuốt từng tiếng nghẹn ngào vào trong bụng, chỉ có bờ vai là khẽ run.

Một lúc lâu.

Lạc Hành hít sâu một hơi, không để cho mình quá mức chìm đắm trong bi thương, lau mặt đứng lên, vừa giương mắt thì bất ngờ trông thấy Tiết Tiên trên bậc cao nhất của cầu thang.

Ngẩn người.

Trong tay gã cầm bài thi, thoáng nhìn cậu rồi gật đầu mỉm cười, sau đó đi xuống: “Cậu làm sao vậy?”

Lạc Hành khẽ lắc đầu, khó khăn cười đáp lại gã rồi vội vã lên lầu. Tiết Tiên nhìn bóng lưng của cậu, rũ mắt nhìn thấy vài vệt nước trên mặt đất, thoáng cau mày.



Hoắc Hành Chu luôn luôn không tập thể dục, ở trong lớp chơi game, cảm thấy chơi đến phát chán thì lấy hộp hạt dẻ trong hộc bàn ra, bóc từng hạt từng hạt rồi đặt vào một chiếc hộp khác, để khi Lạc Hành tan học không có việc gì làm ăn.

Kết quả tập thể dục xong, các bạn học đều trở về mà cậu còn chưa quay lại.

Hắn gửi Wechat hỏi, kết quả cũng là đá chìm đáy biển không có trả lời. Hoắc Hành Chu giật giật ngón tay, mở group lớp ra hỏi một câu: “Các bạn, Lạc Hành đi đâu vậy?”

Rất nhanh, tập thể đám học sinh đều quay lại nhìn hắn.

Thầy giáo ho khan một tiếng: “Trên mặt Hoắc Hành Chu có chữ à, xem em ấy hết làm gò? Nhìn bảng này!”

Đám học sinh lại quay đầu, Phùng Giai gửi tin Wechat đến giễu cợt hắn: “Anh Chu anh đừng như oán phụ vậy chớ, vợ bỏ một giây đã khó chịu chết người rồi, rộng lượng chút đi.”

Hoắc Hành Chu phớt lờ cậu ta.

Hắn dám gửi tin nhắn trong group lúc đang học thì không sợ thầy Trình sẽ phát hiện hắn chơi điện thoại. Nhưng Hồ Giai Văn vốn có lá gan nhỏ, suy nghĩ một chút, vẫn thêm bạn bè với hắn

Hoắc Hành Chu không ngẩng đầu, đồng ý lời mời kết bạn.

Hồ Giai Văn đánh bạo nói: Lạc Hành bảo hiệu trưởng gọi, nói là có chuyện cần nói.

Hoắc Hành Chu: Cám ơn.

“Thầy, em muốn đến phòng vệ sinh.” Hoắc Hành Chu đứng lên, cất giọng lên trên bục giảng nói với Trình Lợi Dân.

Trình Lợi Dân cười lạnh: “Cút ra ngoài.”

Hoắc Hành Chu vội cút theo lời ông, kết quả vừa ra khỏi cửa đã suýt chút đụng trúng đầu Lạc Hành, tay mắt lanh lẹ chụp tới, đỡ cậu lại.

“Đi không nhìn đường, làm gì vậy?”

Lạc Hành ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Hoắc Hành Chu, vành mắt mới vừa có cảm giác bình thường lại đột nhiên đỏ lên, mũi cũng chua xót, khó chịu cúi đầu.

“Ôi ôi ôi không mắng cậu, tớ chỉ nói đùa thôi.” Hoắc Hành Chu bị cậu dọa sợ hết hồn, cho rằng mình quá hung dữ nên vội thả mềm giọng nói: “Là tớ không thấy đường, mắt mọc dưới chân, đừng giận.”

Lạc Hành thấy hắn dịu dàng dỗ dành mình như thế, trong lòng càng khó chịu nhiều hơn.

Cậu cảm thấy mình thật sự rất ích kỷ, Hoắc Hành Chu đã không nhớ ra mình, bản thân mình còn bám níu như kỹ nữ chạy đến dụ dỗ hắn, phá hủy cuộc đời vốn cháy hừng hực[5] của hắn.

[5] Nguyên văn là [Liệt hỏa phanh du, tiên hoa trữ cẩm/烈火烹油, 鲜花着锦]: ví von với chuyện tốt càng thêm tốt, cũng dùng để hình dung cảnh tượng càng náo nhiệt, rẩt phô trương. Câu này có xuất xứ từ Hồi 13 trong “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần thời Thanh.

Hoắc Hành Chu gì cũng không biết, là cậu ấy vô tội.

Sai lầm duy nhất của hắn, chính là bị người như mình thích.

“Sao thế?” Hoắc Hành Chu thấy nãy giờ Lạc Hành chẳng nói gì, trên khuôn mặt trắng miệng từ đau khổ tuyệt vọng biến thành sự mê man ray rứt, tim như bị nắm chặt: “Đã xảy ra chuyện gì? Hiệu trưởng tìm cậu có chuyện gì?”

Lạc Hành không trả lời.

Hoắc Hành Chu nhíu mày nói, “Tớ đi hỏi hiệu trưởng.” Nói xong, tay bỗng bị Lạc Hành kéo, cậu hít sâu một hơi, khó khăn nở nụ cười: “Không có chuyện gì, hiệu trưởng chẳng nói gì với tớ hết, chỉ là khi nãy tớ nói với thầy bên cửa sổ nên lạnh.”

“Thật?”

“Thật, cậu đừng tìm hiệu trưởng.” Lạc Hành cắn môi, trong mắt tràn ngập sự hoảng hốt khẩn cầu hắn, trong giọng nói như mang theo nức nở: “Có được không?”

“Ừm.” Hoắc Hành Chu mềm lòng trả lời, xoa xoa đầu cậu, bảo: “Vào lớp học đi.”

“Cậu thì sao?”

Hoắc Hành Chu nhìn cửa sau, cười nói: “Cậu đi cửa trước, còn tớ chạy vào từ cửa sau. Ban nãy lo lắng cho cậu mới đi ra tìm cậu, tớ nói muốn đến phòng vệ sinh nên không thể vào cùng một lúc với cậu được.”

“Vậy cậu vào nhanh chút nhé.”

Hoắc Hành Chu gật đầu, nhìn bóng lưng cậu, nét mắt dịu dàng trong nháy mắt trở nên lạnh lùng. Hiệu trưởng gọi cậu đến phòng hiệu trưởng, chẳng qua là vì lời đồn đãi tối qua kia.

Chuyện để cậu chuyển trường.

Hai tay Hoắc Hành Chu cắm trong túi, ung dung thong thả đi qua lớp học, đi đến phòng hiệu trưởng, quy quy củ củ giơ tay lên gõ cửa, bên trong đáp một tiếng: “Vào đi.”

Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn thử, vừa thấy là Hoắc Hành Chu thì hơi nhướng mày: “Không lên lớp, đến làm gì?”

Hoắc Hành Chu đứng nghiêm trước bàn làm việc, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Hiệu trưởng, có phải thầy nói chuyện chuyển trường với Lạc Hành không?”

“Đúng vậy, làm sao thế?” Hiệu trưởng gật đầu một cái, đúng là ông hỏi chuyện chuyển trường với Lạc Hành, vậy cớ sao hắn cũng biết?

“Cậu ấy không thể chuyển trường.”

Vẻ mặt hiệu trưởng cứng đờ, nhíu mày nhìn nam sinh trước mắt. Nếu em ấy biết Lạc Hành chuyển trường thì sao không biết câu trả lời của Lạc Hành?

Nghĩ một lúc, hiệu trưởng hỏi: “Tại sao không thể?”

Hoắc Hành Chu thoáng suy nghĩ, không nói chuyện Triệu Cửu Lan não có vấn đề ra, vòng vo nói: “Thầy cô và các bạn lớp bọn em đều rất thích cậu ấy, hơn nữa thành tích của cậu ấy lại tốt, lần trước còn đại diện trường đi thi đua, thả đi rồi thầy chịu được sao?”

“Đây chẳng phải là lý do thầy thả hay không.” Hiệu trưởng thở dài một hơi: “Học sinh đang lên lớp ở đây, mẹ của em ấy nói cuộc sống học tập ở nơi này của Lạc Hành không vui, thầy cũng nên chịu trách nhiệm với các em.”

Hoắc Hành Chu nhíu mày, hầu như chẳng cần suy nghĩ đã biết Triệu Cửu Lan vì sợ hắn, không dám tìm hắn, cho nên mới đến gây áp lực cho hiệu trưởng.

“Năm nay em ấy đã chuyển qua từ Tứ Trung, lại còn là cuối học kỳ 1, rồi chuyển từ Nhị Trung đi, thường xuyên chuyển trường và thích nghi với cách dạy học của thầy cô cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với học tập của em ấy.”

“Làm sao thầy lại không biết, cho nên mới tìm Lạc Hành hỏi xem tình hình, xem thử có ai bắt nạt em ấy hay không.” Hiệu trưởng liếc hắn một cái: “Em kích động chạy đến đây làm gì? Có phải em bắt nạt em ấy không?”

Hoắc Hành Chu sặc một cái.

Đúng là hắn bắt nạt cậu, nhưng mà… không đến nỗi vì chuyện này mà muốn chuyển trường chứ.

“Sao không nói chuyện, phải em không?” Hiệu trưởng thấy trên mặt hắn lóe lên tia chột dạ, lạnh lùng ho khan một tiếng: “Rốt cuộc có phải em không?”

“Không phải em.” Hoắc Hành Chu im lặng hồi lâu, hết sức khó hiểu nói: “Mỗi ngày cậu ấy đều dạy em làm đề, em đối tốt với cậu ấy còn không kịp, sao có khả năng bắt nạt cậu ấy chứ, không tin thì thầy hỏi thầy Trình của bọn em đi.”

Hiệu trưởng như tin như không ‘Ừ’ một tiếng, Hoắc Hành Chu ho khan, lại hỏi: “Vậy Lạc Hành nói thế nào?”

“Bản thân em ấy lại không nói ai bắt nạt em ấy, cũng không muốn chuyển trường, nhưng mà…” Hiệu trưởng dừng một chốc, một lúc lâu mới bảo: “Có điều chúng ta phải cân nhắc ý kiến của người giám hộ. Nếu như cô ấy cứ khăng khăng rằng cuộc sống học tập ở nơi này của con trai quá khốn khó, thì chúng ta cũng phải trả lời yêu cầu chuyển trường của cô ấy?”

“Nhất định?” Lông mày của Hoắc Hành Chu vặn chặt. Bà ta chỉ giám thị, không có bảo vệ thì giám hộ cái khỉ gì.

Hiệu trưởng ho khan một tiếng, còn nói: “Đương nhiên, cũng không nhất định.”

“Có ý gì?”

Hiệu trưởng nhìn vẻ mặt biến đổi của hắn, một lời hai ý giải thích: “Vì mẹ của em ấy yêu cầu chuyển trường nên thầy chỉ có thể đồng ý chuyển đi từ trường của chúng ta, những thứ khác đều không nằm khả năng của thầy. Nói cách khác, nếu hiệu trưởng Nhất Trung bên kia không chịu, vậy thầy cũng chẳng thể miễn cưỡng quy chụp nó lên trường học của chúng ta, có phải không?”

Hoắc Hành Chu dừng một chút, trong nháy mắt hiểu ra, nở nụ cười: “Nếu như hiệu trường Nhất Trung không đồng ý, Lạc Hành cũng không cần chuyển trường, là ý này ạ?”

Hiệu trưởng ho khan, nghiêm túc nói: “Thầy có thể không nói gì, nhóc con nên về lớp học đi, đừng nhúng tay lung tung vào chuyện người lớn.”

“Cảm ơn hiệu trưởng.” Hoắc Hành Chu mỉm cười, kính cẩn lễ phép cúi chào hiệu trưởng, xoay người đi ra ngoài.

Hiệu trưởng nhìn bóng lưng của hắn, lặng lẽ nhấp một hớp trà nóng, mỉm cười dịu dàng nhớ lại, dượng của Hoắc Hành Chu hình như cũng trùng hợp là hiệu trưởng Nhất Trung.



Kết thúc một tiết học, Hoắc Hành Chu mới trở về từ bên ngoài.

Lạc Hành chẳng có tâm tư lên lớp, chuông tan học vang lên cậu cũng không biết. Lúc Hoắc Hành Chu quay về có ôm một lon trà sữa nóng, nhẹ nhàng chạm lên ngón tay cậu, dọa cậu rụt tay lại.

Hoắc Hành Chu mở kéo khoen rồi đưa cho cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”

Lạc Hành rũ mắt, cắn môi nói: “Nếu như…” Cậu gần như không nói được nữa, nghẹn ngào nửa ngày mới mở miệng một lần nữa, khó khăn nhìn Hoắc Hành Chu nói: “Nếu như tớ không, không chung trường với cậu, cậu có thể… có thể học hành cho tốt không?”

“Lạnh đến ngốc rồi?” Hoắc Hành Chu cười gõ lên trán cậu một cái: “Ban ngày đã bắt đầu nói sảng, cậu không ở đây thì muốn đi đâu.”

Lạc Hành không tránh, mặc cho hắn gõ một cái, ra sức chớp chớp vành mắt đỏ bừng mấy cái mới nói: “Tớ nói là nếu như… cậu có thể cũng…”

“Bé cưng, tớ nghĩ cậu hiểu lầm một chuyện rồi.” Hoắc Hành Chu cười khẽ, nắm cằm cậu, gần như là nói từng chữ một: “Mục đích tớ học hành thật tốt không phải vì thi đại học, mà là vì cậu, hiểu không?”

Lạc Hành đờ đẫn nhìn hắn, trong đầu rối bời, đắm chìm trong lời nói cùng chán ghét bản thân của Triệu Cửu Lan, không thể tự thoát khỏi sự áy náy đối với Hoắc Hành Chu, hoàn toàn không có cách nào hiểu được ý nghĩa câu mà hắn nói này.

“Cậu không thể vì tớ.” Lạc Hành dường như bị giật mình, dùng sức lắc đầu: “Không được, không được đâu.”

Lông mày Hoắc Hành Chu khẽ nhíu, phải hiện cậu sai sai, hơi thở hỗn loạn rối tinh rối mù, nhìn tình hình này giống như cậu sắp sụp đổ, kéo tay cậu kéo lên.

“Hoắc Hành Chu.”

Hắn đi phía trước chẳng nói một lời, nhanh chóng bước chân kéo cậu lên phía trước, Lạc Hành chạy chậm đuổi theo.

Học sinh ở hai bên hành lang trông thấy Hoắc Hành Chu mặt mày khó coi kéo Lạc Hành đi về trước, vẻ mặt như muốn giết người, còn Lạc Hành thì mắt đỏ bừng muốn giãy dụa lại chẳng dám, cũng bị dọa sợ.

Mọi người vô thức nhường sang bên cạnh, không một ai dám đi lên trước.

Xưa nay họ chưa từng thấy bộ dạng phẫn nộ này của Hoắc Hành Chu, thật giống như thú dữ vừa được thả khỏi lồng, chỉ bị hắn liếc mắt đã có thể bong tróc da thịt.

“Hoắc Hành Chu, cậu dẫn tớ đi đâu, cậu buông tay ra… đau.” Lạc Hành cũng bị hắn dọa sợ, ép buộc tìm về một tia lý trí muốn tránh thoát tay hắn, lại chẳng giãy ra được.

Ầm.

Hoắc Hành Chu đá văng cửa phòng nước dưới lầu, bên trong có mấy học sinh đang núp bên trong để hút thuốc, nhìn thấy hắn cũng sợ hết hồn, vừa muốn nói chuyện thì đã thấy ánh mắt lạnh lùng quét qua của hắn: “Cho tụi bây năm giây, đi ra ngoài.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương