Không Ngoan
Chương 42: mộng xuân


Edit: Người yêu nhỏ bé của Giang Triệt (Kai’Sa Team)



Chu Vưu là một người thành thật, Giang Triệt nói đừng nhúc nhích, cô cũng không dám cử động, khóe mắt liếc thấy cơ thể Giang Triệt hơi ngả về sau, có cảm giác dây áo được kéo lại rất nhẹ.

Cô nói nhỏ, sợ bị người khác nghe thấy, “Được... Được chưa?”

Giang Triệt không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: “Được rồi.”

Chu Vưu vô thức sờ ra phía sau, cảm thấy… có chút kỳ lạ.

Đột nhiên, trong đầu cô như có thứ gì đó nổ tung! Cô khó tin nhìn Giang Triệt -----

Đồ lừa đảo!

Áo tắm của cô là áo liền dây, dây và áo vốn đã gắn liền làm một, sao có thể bị lỏng được!

Thấy cô bừng tỉnh hiểu ra, Giang Triệt khoác lấy vai cô, khuỷu tay chống lên tảng đá cạnh bể, đầu hơi nghiêng, vẻ mặt như cười như không.


“Lưu manh!”

Chu Vưu xù lông, vội đứng dậy đá anh một cái, muốn rời khỏi bể nước nóng.

Bể tắm không sâu nhưng dưới đáy rất trơn, cộng thêm sức nâng của nước, lúc Chu Vưu đá chân cơ thể không đứng vững, ngay lập tức mất thăng bằng ngả người ra sau.

Giang Triệt phản ứng rất nhanh, kéo cô lại, Chu Vưu đang ngả người về phía sau bị kéo về phía trước, lòng bàn chân khẽ chếch, cả người nghiêng lại ngả vào vòng tay của Giang Triệt ----

Một tay cô bị Giang Triệt nắm chặt, tay còn lại theo phản xạ có điều kiện, chủ động ôm eo Giang Triệt.

Bọt nước trong suối nước nóng bắn tung tóe, trong đầu Chu Vưu đột nhiên trống rỗng, trái tim dường như cũng ngừng đập.

Người đẹp trong ngực, cảm giác đau nhức ở cánh tay nhất thời cũng chẳng còn rõ ràng, Giang Triệt giơ một tay lên lau đi bọt nước bắn trên mặt, cúi đầu nhìn cô.

Chu Vưu bị sặc nước, đầu óc vẫn còn mơ màng, chỉ bắt đầu ho khan theo bản năng, mùi bạch đàn hòa với khoáng chất trong suối nước nóng xộc vào mắt mũi khiến cô cảm thấy hơi buốt.


Cô ho khan một lúc, từ khuôn mặt xuống đến cổ đều nhiễm một màu hồng nhạt, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, lộ ra đường cong tươi đẹp.

Bộ áo tắm màu hồng hoa anh đào nữ tính đáng yêu càng làm nổi bật làn da trắng đến chói mắt của cô, dây áo mỏng manh hờ hững trên vai lại càng tăng thêm vẻ gợi cảm.

Giang Triệt bất động, mở to mắt.

Chu Vưu ho chậm lại mới thật sự cảm thấy tư thế của hai người mập mờ như thế nào ---

Một tay Giang Triệt bị cô nắm lấy, tay kia đặt phía sau, khoác lên thành bể. Còn cô, hoàn toàn dựa vào lòng Giang Triệt, chủ động ôm lấy eo anh.

Thoạt nhìn rõ ràng là cô nhào vào lòng anh!

Da thịt thân mật trong nước, mềm mại ướt át. Chu Vưu như bị điện giật vội buông tay ra, sắc mặt ửng hồng, muốn ngồi dậy khỏi vòng tay Giang Triệt.

Nhưng cánh tay Giang Triệt đang đặt trên bể tắm đột nhiên đè lên vai cô, nghiền ngẫm hỏi: “Chu Vưu, bây giờ em càng ngày càng thông minh, buổi chiều nghe nói em đã gửi một bản đề án tạm thời cho công ty, bây giờ lợi dụng xong đã muốn chạy ngay, hửm?”

“…”

Chu Vưu xấu hổ nhưng không dám lớn tiếng tại đây, đành phải chật vật giãy dụa, giống như con thỏ nhỏ khóc lóc, lăn lộn, “Anh thả tôi ra!”

Cô phản kháng không có hiệu quả gì.

Giang Triệt lười biếng nhìn cô, giọng nói hơi khàn, “Đừng nhúc nhích, anh ôm một lát thôi, coi như là… nhận một ít phúc lợi của bạn trai, anh cũng không có sở thích dã chiến.”

Giang Triệt vừa dứt lời Chu Vưu liền cảm nhận được dưới người có thứ gì đó nóng rực kỳ lạ. Cô cũng không phải chưa trải việc đời, trong nháy mắt đã biết chuyện gì xảy ra, xấu hổ đến mức muốn trầm mình xuống bể suối nước nóng này.

Bên ngoài có người đang trò chuyện, dường như đang hỏi xem có ai trong này hay không.

Chu Vưu không dám động, cũng chẳng dám nói chuyện, tinh thần căng thẳng.

Tối đến, Chu Vưu vùi mình trong chăn lăn qua lăn lại.

Lúc Tiểu Bạch trở về khẽ hát ngâm nga, trên người còn vương mùi thịt nướng.

Thấy Chu Vưu còn chưa ngủ, cô ấy thuận miệng hỏi: “Chị Zoe, chị chưa ngủ sao không đi hát, bọn em còn làm đồ nướng.”

Giọng nói của Chu Vưu rõ ràng, “Chị hơi buồn ngủ.”

Tiểu Bạch đặt túi xách sang bên cạnh, nhiều chuyện nói, “Đúng rồi, chị Zoe, Lý Thụ Dương bên phòng thị trường nhất định là có ý với chị, anh ta tưởng chị cũng tham gia, lúc nướng đồ còn cố ý nướng cho chị, kết quả không tìm thấy chị.”

Chu Vưu đang phân tâm, không tập trung lắng nghe.

“Hôm nay bọn em vẫn đang thảo luận, nói chị mà còn chưa có bạn trai, thật sự quá khó tin!”

“Hầy, em cảm thấy Lý Thụ Dương này cũng không phải là quá tốt, tiền lương bình thường lại còn độc miệng, nhưng Vương Hưng Nam ở phòng R&D thì không tệ, anh ấy còn là đàn anh ở trường em.”

“Nghe nói bộ phận R&D của họ tiền thưởng rất nhiều, chị Zoe, chị biết năm ngoái cuối năm bọn họ được thưởng bao nhiêu không? Đội có thành tích kém nhất cũng được thưởng mười tám tháng lương! Đội của đàn anh Vương hình như là được thưởng hai mươi tám tháng! Kiến thức chính là tiền, sớm biết thế lúc học đại học em đã học máy tính.”

Chu Vưu vẫn còn thất thần.

Tiểu Bạch thích nói lảm nhảm, Chu Vưu không trả lời, cô ấy vẫn có thể nói hăng say, “Em đi tắm trước, sáng mai lại ngâm suối nước nóng. Suối nước nóng ở đây cũng không tệ. Lúc em còn học đại học rất muốn đi du lịch Nhật Bản, nghe nói tắm suối nước nóng ở Nhật rất dễ chịu.”

“Nếu em vào công ty sớm hơn một năm thì tốt rồi, nghe nói năm ngoái bộ phận thương hiệu đã đi công tác ở Nhật mấy lần, không biết trong hai năm tới có còn cơ hội này hay không.”

Nghe thấy suối nước nóng, Chu Vưu lờ mờ tỉnh lại, “Hả? Bạn trai gì… suối nước nóng gì…?”

“…” Tiểu Bạch nhìn cô một cách khó hiểu, “Chị Zoe, chị không sao chứ?”

“…”

“Chị không sao, vừa rồi hơi mất tập trung, chị xin lỗi.”

Tiểu Bạch ngược lại không để ý, tư duy của cô ấy nhảy vọt rất nhanh, trong đầu bất chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên thần thần bí bí tiến lại giường, hỏi: “Chị Zoe, chị đã xem chuyến du lịch suối nước nóng Nhật Bản đó chưa?”

“Gì cơ?”

“Thì là cái Suzuki Ichito đóng đó, rất hot trên mạng.”

“Phim à?”

“Không phải… cái đó…”


Tiểu Bạch múa tay múa chân.

Chu Vưu đột nhiên hiểu ra điều gì đó từ ánh mắt thần bí và hưng phấn của Tiểu Bạch, vành tai bắt đầu nóng lên, “Chưa xem… lộn xộn cái gì, em mau đi tắm đi, chị buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây.”

Mặc dù chưa xem, nhưng loại chuyện này, đại khái là… nội dung tiêu đề phim, cô không tự chủ được lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra với Giang Triệt ở suối nước nóng vào lúc chạng vạng.

Vừa nghĩ thế, trên tay dường như vẫn có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của anh.

Chu Vưu trở mình, trùm chăn kín đầu. Buồn bực không chịu nổi, cô lại xốc chăn lên… vẫn cảm thấy trong phòng rất nóng.

-

Tối hôm đó, Chu Vưu nằm mơ.

Cô mơ thấy một giấc mộng khó tả, nam nữ chính lần lượt là Giang Triệt và cô, có lẽ do hai người đã phát sinh quan hệ hơn một lần, cho nên chi tiết trong giấc mơ cũng cực kỳ rõ ràng.

Sau khi tỉnh lại, cô thậm chí có thể nhớ được tiếng gầm nhẹ của Giang Triệt bên tai mình, còn có giọt mồ hôi lăn xuống thái dương.

Thật đáng sợ.

Thật sự quá đáng sợ.

Cô dậy sớm, tự nhốt mình trong phòng tắm tắm rửa, còn giặt cả đồ lót.

Tiểu Bạch vẫn chưa tỉnh.

Chu Vưu mặc một chiếc áo sơ mi dài màu trắng kiểu boyfriend, ngồi trên nắp bồn cầu rề rà không ra.

【Con gái hơn hai mươi tuổi bị mộng xuân có bình thường không?】

【Tại sao con gái lại bị mộng xuân?】

Cô mở trình duyệt ra, lặng lẽ tìm kiếm.

Đáp án trên mạng rất đa dạng, cũng có nhiều người đã có trải nghiệm tương tự. Chu Vưu càng xem càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mà cũng không biết tình trạng này là như thế nào, nghĩ đến Giang Triệt, cô lập tức mặt đỏ tim đập.

Ăn trưa xong, tất cả mọi người trở về phòng thu dọn hành lý, hai giờ chiều tập trung chuẩn bị rời đi.

Trước đó Giang Triệt và Trần Tinh Vũ không leo lên cùng mọi người, nhưng bây giờ đã hòa nhập với cộng đồng nên họ cũng mặc đồ thể thao, trên trán còn đeo băng đô, cùng cả đoàn xuống núi.

Đội PR vốn dĩ ngồi phía trước, nhưng bây giờ Chu Vưu nhìn thấy Giang Triệt trong lòng rất mất tự nhiên, cô tìm cớ trốn ở đội cuối cùng, ngồi phía sau xe.

Hôm nay không đi làm, công ty cũng không bố trí xe buýt đón, mọi người ai về nhà nấy, giữa chừng đội ngũ đã bắt đầu thưa thớt.

Đã vào cuối thu, gió thổi khiến lá cây xào xạc, Chu Vưu ôm cả bụng tâm sự, bước xuống từng bậc một.

Gần đến chân núi Phong Bình, phía trước bỗng nhiên có người gọi tên cô, “Chu Vưu, em là ốc sên sao?”

Cô ngẩng đầu, Giang Triệt ném một chai sữa tươi cho cô, Chu Vưu vô thức bắt lấy, lòng bàn chân giống như dính keo 502, không nhúc nhích được.

“Làm sao vậy, trốn anh?”

Giang Triệt đến gần, đầu hơi cúi xuống, nhướng mày.

Chu Vưu mím môi không nói, vô thức nhớ lại giấc mộng quá mức kích thích kia, lỗ tai đỏ bừng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Giang Triệt không nhịn được chọc ghẹo, “Sao em lại thẹn thùng như vậy, đi, mọi người xuống núi cả rồi, chỉ có em là còn lề mà lề mề.”

“Tác phong rời khỏi tổ chức, rời khỏi đoàn đội và quần chúng của anh thật sự không tốt đâu, anh có biết không? Lúc đi du lịch đường dài, anh vừa đi vừa về đã chết đói trên thảo nguyên tám trăm lần rồi.”

Anh nắm lấy tay cô. Cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay, cảm giác thật ấm áp.

Chu Vưu do dự hai giây mới rút tay ra, cẩn thận nhìn trái ngó phải.

“Anh đã nói không có ai, em sợ cái gì.” Giang Triệt hết chuyện để nói, “Đúng rồi, hôm qua ngâm suối nước nóng tối ngủ có ngon hơn không?”

“…”

Quả là có độc!

Chu Vưu che trán bước nhanh về phía trước.


Giang Triệt: “Túi xách của em nặng không, để anh mang cho, anh thấy em mệt quá nên hoảng rồi.”

Chu Vưu: “Không nặng!”

Giang Triệt: “Em về thẳng nhà luôn sao, anh đưa em về. Triệu Dương lái xe xuống núi, đang đợi anh dưới đó.”

Chu Vưu: “Không cần.”

Giang Triệt: “Có phải em thật sự… rất không thích anh?”

Chu Vưu: “Không phải.”

Cô đột nhiên dừng bước, ngước mắt lên.

Vẻ mặt của Giang Triệt giống như đã hiểu rõ.

“…”

Mắc bẫy rồi.

Hai người nói chuyện câu được câu chăng, bước xuống bậc thang cuối cùng chính là cửa chùa Mậu Sơn, Chu Vưu đột nhiên nhận được cuộc gọi với ghi chú tên là “Mẫn Yến”, cô khẽ nhíu mày, nhớ ra đây là giảng viên cố vấn của Chu Kỳ.

Không biết tại sao, nhìn thấy ghi chú này, Chu Vưu cảm thấy có chuyện không tốt, lông mày giật giật.

“Alo, xin chào có phải là chị gái của Chu Kỳ, Chu Vưu không? Tôi là Mẫn Yến, giảng viên cố vấn của Chu Kỳ. Ở trường Chu Kỳ xảy ra chút chuyện, phiền cô đến đây một chuyến.”

“Chuyện gì?”

“Cô yên tâm, sức khỏe của Chu Kỳ không sao, em ấy… trong điện thoại không thể nói rõ ngay được, nói chung là, bây giờ cô có thể dành thời gian tới đây một chuyến không?”

Không biết tại sao, giảng viên cố vấn hơi ngần ngại, muốn nói lại thôi.

Nhưng nghe nói sức khỏe Chu Kỳ không có vấn đề gì, Chu Vưu cũng thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhất là Chu Kỳ lại ngất đi.

Chu Vưu vừa cúp điện thoại, Giang Triệt đã chủ động lên tiếng: “Ngồi xe Triệu Dương đi thôi, chưa biết là chuyện gì, có đàn ông ở đó sẽ tốt hơn.”

Tuy nói không biết chuyện gì nhưng thật ra Giang Triệt cũng đoán được đại khái. Còn chuyện gì nữa, cô giáo sợ phụ huynh giả chết không chịu đến trường giải quyết, lông mày anh khẽ nhếch.

Xe của Triệu Dương đã đậu bên ngoài chân núi, Giang Triệt đưa Chu Vưu lên xe, giải thích ngắn gọn tình hình, bảo anh ta lái xe đến đại học Tinh Thành.

Chu Vưu ngồi trên xe, có chút bất an, gọi điện thoại cho Chu Kỳ nhưng cô bé đã tắt máy.

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì.”

Giang Triệt an ủi một câu, sau đó lấy điện thoại ra ------

Hết pin.

“Điện thoại của anh hết pin rồi, cho anh mượn điện thoại.”

Chu Vưu đang nghĩ đến chuyện của Chu Kỳ, trực tiếp đưa điện thoại cho anh.

Giang Triệt vốn định gọi cho luật sư nhưng điện thoại đã hết pin, anh lại không nhớ số, đành phải lên mạng tìm kiếm số điện thoại tư vấn của văn phòng luật.

Vừa mở trình duyệt ra, Giang Triệt bỗng nhiên đứng hình.

【Con gái hơn hai mươi tuổi bị mộng xuân có bình thường không?】

【Tại sao con gái lại bị mộng xuân?】


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương