Không Ngoan
-
Chương 12: áo khoác
Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang Triệt (Kai’Sa Team)
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, trên băng ghế dài lại đột nhiên im lặng tập thể.
Sau ba giây, mọi người mới lần lượt hoàn hồn, tiếng cười điên cuồng bật ra.
“Ha ha ha ha ha ha ha đậu má! Đúng là chỉ có sếp Giang trâu bò!!!”
“Ha ha ha ha ha không được, tôi không chịu nổi rồi, cười chết tôi!”
Trần Tinh Vũ dựa vào ghế sofa, phun ra một ngụm rượu, anh ta bị sặc, “Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Vấn đề này trước kia chơi trò chơi không phải chưa từng có người hỏi, nhưng chỉ nhắc đến để châm chọc nhau cho mới mẻ, hoặc là đám đàn ông trao đổi kinh nghiệm. Giang Triệt lúc nào cũng cười như không cười nhìn họ, chưa từng góp vui.
Người khác không biết Giang Triệt, nhưng bọn họ đã chơi với nhau rất lâu rồi nên đã quá hiểu anh.
Uống rượu, hút thuốc, đánh bài, bi-a, bơi lội, chơi golf, tầm thường hay tao nhã, về cơ bản anh đều có thể chơi.
Lúc vui vẻ anh cũng tán tỉnh mấy cô bé ngồi gần mình một chút, nhưng chưa từng thấy anh đưa cô gái nào theo hay dắt cô nào vào khách sạn.
Bọn họ vẫn thầm nghi ngờ, có phải con người mang dáng vẻ phóng khoáng trên sàn đêm như Giang Triệt thực tế vẫn là xử nam hay không.
Không ngờ hôm nay anh lại tung ra một tin tức chấn động như vậy, trong lời nói dường như còn có sự tự hào không thể giải thích được, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, rất kỳ lạ.
Giang Triệt không hiểu tại sao bọn họ lại ngạc nhiên. Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, tự mình dập tắt tàn thuốc, tất cả động tác đều nhẹ nhàng trôi chảy.
Khuôn mặt của em gái thanh thuần kia đã đỏ như muốn phát nổ.
Cô gái đặt câu hỏi cho anh thấy mọi người đều phản ứng nhiệt tình như vậy, không nhịn được muốn cố gắng hơn nữa, thế là cô ta tiếp tục: “Vậy một lần của anh bao lâu?”
Giang Triệt khẽ nhướng mày, trả lời hờ hững, “Vòng tiếp theo quay sang tôi, cô hỏi lại.”
Thế nhưng thật đáng tiếc, đêm nay bọn họ không thể cạy miệng Giang Triệt một lần nữa.
Điều đáng nói chính là, mỗi lần Giang Triệt chỉ định thử thách, anh sẽ bảo mọi người đi chỉnh Trần Gia Việt. Nếu không phải xin số điện thoại thì cũng là hôn anh ta.
Bạn gái mới của Trần Gia Việt tức muốn nổ phổi, nhiều lần đã muốn phóng tới băng ghế của bọn họ để chửi người. Nhưng Trần Gia Việt cần mặt mũi, lần nào cũng ngăn lại.
Trần Tinh Vũ tò mò, không nhịn được hất cằm về phía Trần Gia Việt ra hiệu, hỏi: “Này, Giang Triệt, cậu có thù với tên kia à? Nhìn vẫn còn non, cậu với tên nhóc đó có thù oán gì thế?”
Giang Triệt không thèm liếc mắt nhìn, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, “Có lẽ là tôi ghen tị vì cậu ta trẻ hơn tôi.”
“Phụt ----“
Cuộc chơi đến hơn mười một giờ mới giải tán, lúc đầu bọn họ còn định ăn khuya, nhưng Giang Triệt nhìn giờ, nói mình mệt rồi, không muốn đi.
Anh nói không muốn đi cho nên không ai dám bắt anh đi, có trời mới biết tên thiếu gia tính tình thất thường này lúc nào lại bùng nổ.
Giang Triệt không tham gia, bữa ăn khuya cũng ít ý nghĩa hơn, mọi người bàn bạc một lúc sau đó quyết định giải tán, ai về nhà nấy.
Thư Dương và cô nàng của anh ta muốn đến thế giới của hai người, mấy cô gái khác tụm lại với nhau, thì thầm to nhỏ không biết thảo luận chuyện gì.
Lúc Giang Triệt đứng dậy, em gái thanh thuần kia đột nhiên bị đẩy ra ngay trước mặt anh.
Lỗ tai của cô gái đỏ như sắp rỉ máu, cô lấy hết dũng khí hỏi nhỏ một câu, “Chào anh, em có thể thêm WeChat của anh không?”
Giang Triệt đang nhìn vào điện thoại, anh hỏi Triệu Dương, Chu Vưu có còn ở bệnh viện hay không. Triệu Dương vừa xong một ca phẫu thuật khẩn cấp, trả lời tin nhắn của anh, “Có.”
Anh chưa từng rời mắt khỏi màn hình điện thoại, chỉ lạnh lùng thốt ra bốn chữ, “Xin lỗi, không thể”, sau đó đi qua người cô gái.
Đêm thu ở Tinh Thành gió rất lạnh.
Vầng trăng treo trên ngọn cây tỏa ra ánh sáng dịu dàng mờ ảo, chiếu xuống những tán cây bị gió thổi nhẹ nhàng lay động
Chu Vưu vốn định truyền xong chai glucose cuối cùng sẽ về nhà, nhưng lâu rồi không nghỉ ngơi, đặt đầu lên gối chưa được một lúc cô đã ngủ thiếp đi.
Bệnh viện đã qua thời gian thăm bệnh từ lâu nhưng Chu Vưu không mắc bệnh gì nghiêm trọng cần tĩnh dưỡng, cộng với Triệu Dương đã đánh tiếng, y tá trực ban lặng lẽ để Giang Triệt đi vào.
Chu Vưu ngủ rất say, chăn kéo đến ngực, hai tay khoác lên bụng ngay ngắn, dáng ngủ rất ngoan.
Giang Triệt không bật đèn, chỉ mượn ánh trăng mờ ảo, đứng trước giường nhìn cô một lúc.
Thật ra anh cũng không biết tại sao mình lại muốn tới đây, có lẽ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cũng có thể là sợ cô bỏ đi, hoặc giả còn điều gì đó bí ẩn chính anh cũng chưa nhận ra.
Tóm lại là rất kỳ quái, cả buổi tối anh đều tự nói với mình, không được nghĩ tới kẻ lừa đảo kia nữa, nhưng không thể khống chế được suy nghĩ, gương mặt cô cứ xuất hiện trước mắt anh.
Giống như bị hạ cổ, ma xui quỷ khiến, anh lại chạy đến bệnh viện.
Anh cũng không tới quá gần, chỉ đứng cách giường nửa mét, tóc mái rũ trên trán, không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt.
Công bằng mà nói, Chu Vưu rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp nhẹ nhàng thoải mái, không có tính công kích.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét thanh tú.
Khi cười lên đôi mắt cong cong, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, trông rất ngọt ngào.
Lúc không vui sẽ nhíu mày, điềm đạm đáng yêu, rất có khả năng khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông.
Ít nhất có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của Giang Triệt.
Đêm đó cô say đến mơ mơ màng màng, tiếng khóc, tiếng rên rỉ hòa vào nhau, âm thanh vỡ vụn. Anh không khống chế được hơi mãnh liệt, cô chỉ có thể tủi thân bám vào anh nói không cần.
Giọng nói kia giống như vuốt mèo cào vào tim phổi người ta, ngứa ngáy.
Lúc này nhớ lại, Giang Triệt đã nổi lên chút phản ứng.
Hôm sau, Chu Vưu tỉnh dậy rất sớm.
Bảy rưỡi sáng ở bệnh viện, không khí ngoài cửa sổ rất trong lành, một số bệnh nhân dậy sớm tập thể dục trên bãi cỏ, có người đang luyện Thái Cực quyền.
Tiếng chim hót líu lo, lá cây thường xanh vẫn còn tươi tốt vào mùa thu, chóp mũi còn có thể ngửi được hương thơm dịu nhẹ của cây cỏ.
Đã lâu rồi Chu Vưu không được ngủ một giấc yên bình như vậy. Vừa tỉnh dậy, cô cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Cô đứng bên cửa sổ thả lỏng cổ, đi lại trong phòng bệnh vận động cơ thể một lúc.
Phòng VIP rất lớn, nhớ tới lúc đưa Chu Kỳ đến bệnh viện để phẫu thuật ở phòng ba người nằm, Chu Vưu lại bắt đầu cảm thấy nhức nhối. Phòng ba người nằm đã không rẻ, phòng VIP này một đêm không biết ngốn hết bao nhiêu tiền.
Nghĩ vậy, cô thật sự không còn cách nào thoải mái ở lại chỗ này nữa.
Lúc đi làm thủ tục, chị gái y tá cúi đầu gõ hóa đơn, tiện thể giải thích, “Cô Chu, cô không cần trả tiền.”
“Là… Anh Giang trả tiền rồi sao?”
Chị gái y tá ngước lên, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, “Anh Giang là bạn của bác sĩ Triệu, bác sĩ Triệu là viện trưởng tương lai của chúng tôi, đương nhiên… không cần phải trả tiền.”
“…”
Chu Vưu nhìn hồ sơ bệnh án được đưa tới, sau đó nhận ra đây là một bệnh viện tư nhân.
“Vậy… bình thường có những trường hợp đột nhiên ngất xỉu như tôi đưa tới đây hay không… Phải thanh toán khoảng bao nhiêu tiền?”
Chị gái y tá rất thành thật, “Có thì có, nhưng không có ai tụt huyết áp mà ở phòng VIP cả.”
“…”
Chu Vưu cảm thấy cô đã nợ Giang Triệt rất nhiều, thật sự cô không muốn mắc nợ anh thêm nữa. Cô cố kéo dài thời gian, ý muốn chị gái y tá viết hóa đơn cho cô như bình thường, thanh toán tiền viện phí.
“Đúng rồi, cô Chu, tối qua Giang tiên sinh đã bỏ quên áo khoác ở đây, làm phiền cô có thể giúp đưa cho anh ấy được không?”
Chu Vưu vừa chuẩn bị rời đi, chị y tá lại gọi giật.
Cô quay đầu, liếc nhìn chiếc áo khoác có hơi lạ mắt, “Tối qua? Có chắc chắn là Giang tiên sinh không?”
Chị y tá gật đầu, “Tối qua khoảng mười hai giờ, Giang tiên sinh đã tới và đặt áo khoác ở đây, sau đó đi vào phòng bệnh, lúc về quên cầm đi.”
“Phòng bệnh của… tôi sao?”
Chị y tá dường như cảm thấy mình đã nói điều gì đó không nên nói, ấp úng không lên tiếng nữa.
Chu Vưu có chút bối rối. Ra khỏi bệnh viện, cô lại nghĩ tới một chuyện -----
Nếu anh vốn dĩ không cần thanh toán, tại sao hôm qua lúc cô nói phải trả anh tiền thuốc men, anh lại thoải mái đồng ý như vậy?
Lạ thật.
---
Lúc Chu Vưu đến Gia Bách còn chưa tới chín giờ, ngoại trừ những người thức đêm không về đang nằm nhoài trên bàn ngủ, hầu hết mọi người vẫn chưa đi làm.
Cô nhìn vào số liệu tìm kiếm sự kiện nhảy lầu Kim Thịnh, bắt đầu từ tám giờ tối qua, chỉ số tìm kiếm liên tục giảm xuống, cho tới sáng hôm nay, mức độ phổ biến đã tụt xuống con số thấp, trên mạng cũng không có bình luận ác ý nào liên quan tới Kim Thịnh.
Có vẻ như chuyện này đã kết thúc.
Cô cầm cốc vào phòng trà nước, vốn định lấy cà phê, nhưng nhớ ra mình vừa rời khỏi bệnh viện, cô nhích chiếc cốc, sau đó vẫn cầm nó lên.
Sự kiện Giang Tinh sắp diễn ra, cô vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý, lập kế hoạch, quản lý, quay phim, chuẩn bị bên tổ chức sự kiện, truyền thông đưa tin, bài viết cho KOL…
Dù sao đây cũng là case đầu tiên mà cô phụ trách, cô không muốn xảy ra sai sót nào.
Mười giờ rưỡi Tăng Bội mới đến công ty, cùng vào văn phòng với cô ấy còn có Tiểu E cùng tổ. Hai người gặp nhau dưới tầng sau đó cùng đi, không biết đang nhắc tới chuyện gì mà vừa nói vừa cười.
Chu Vưu đang viết bài, không nhận ra họ đã tới.
Tăng Bội đi ra phía sau cô, hơi nghiêng người về phía trước, nheo mắt nhìn vào màn hình của cô, “Zoe, bài viết của em thật sự rất tốt.”
Lúc này Chu Vưu mới lấy lại tinh thần, vô thức vén mái tóc dài của mình, nhẹ giọng chào hỏi, “Chị Bội.”
Thấy vẻ mặt vui vẻ của Tăng Bội, Chu Vưu lại hỏi thêm, “Chuyện Kim Thịnh đã giải quyết rồi ạ?”
Tăng Bội không nói gì, Tiểu E nói giúp: “Kim Thịnh đánh giá rất cao khả năng giải quyết khủng hoảng PR lần này của chúng ta, bên họ còn gọi điện thoại đến đây, dường như có ý muốn sửa hợp đồng PR với chúng ta thành cả năm.”
“Vậy thì tốt quá.”
Tiểu E lại nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, vừa nãy gặp bên pháp vụ, cô ấy bảo chị mang hợp đồng của Giang Tinh về để lưu lại.”
Hôm qua bị ngất, hợp đồng cũng để lại Giang Tinh.
Chu Vưu dừng một chút, gật đầu, “Được, buổi chiều chị sẽ mang về.”
Nhìn chiếc áo khoác màu đen đặt trong túi giấy dưới chân, cô cầm điện thoại lên gọi cho Fiona.
Fiona nói Giang Triệt đang ở trung tâm R&D*, bảo cô đợi một lúc, cô ấy đi hỏi Giang Triệt trước.
(*) R&D là từ viết tắt của research & development - nghiên cứu và phát triển.
Chẳng bao lâu sau, Fiona bảo cô qua, cô ấy có thể đưa cô đi lấy tài liệu.
Chu Vưu vô cớ thở phào nhẹ nhõm.
Anh không ở đó là tốt nhất.
Lúc Chu Vưu lên tới tầng 23, cô vẫn đang lên kế hoạch công việc buổi chiều trong đầu. Đột nhiên thang máy chuyên dụng ở phía đối diện cũng mở ra cùng lúc, Giang Triệt từ bên trong đi ra, nới lỏng nút thắt cổ áo.
Anh dường như không ngạc nhiên khi thấy Chu Vưu ở thang máy đối diện, chỉ thờ ơ nói “Đi”, sau đó tiến vào văn phòng trước một bước.
Chẳng biết tại sao trong lòng Chu Vưu có cảm giác thật vi diệu, giống như “Tiết thể dục lúc đầu nói là tự học, nhưng kết quả lại bị giáo viên toán chiếm đoạt.”
Cô thành thật đi theo sau mông Giang Triệt bước vào văn phòng. Chu Vưu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, sau khi chào hỏi thì không nói gì nữa, im lặng như người câm.
Giang Triệt tìm thấy hợp đồng đã ký hôm qua, đưa cho cô.
Chu Vưu nhận lấy bằng cả hai tay, sau đó nói cảm ơn.
Hai người giữ khoảng cách an toàn không gần không xa.
Anh có thể thấy cô trang điểm nhẹ.
Làm nghề quan hệ công chúng này, trang điểm được xem là phép lịch sự cơ bản nhất.
Thật ra trước đây Chu Vưu trang điểm rất vớ vẩn, luyện tập mấy tháng giờ đã có thể vung tay múa bút.
Trên người cô còn có mùi nước hoa nhưng không quá nồng, giống như một khu vườn sau cơn mưa, ấm áp và ẩm ướt. Hương hoa mềm mại hòa vào không khí tươi mát, vừa trong lành vừa yên tĩnh.
Mặc dù Giang Triệt thích dáng vẻ thuần khiết của cô hơn, nhưng cô tô son điểm phấn cũng không làm người ta cảm thấy khó chịu.
Đột nhiên, anh mở miệng nói, “Hôm qua tôi có hẹn, tụ tập đến rạng sáng mới về, lúc đi quên nói với cô, xin lỗi, cô Chu.”
“…Vâng.”
Biểu cảm của Chu Vưu trở nên hơi cứng nhắc.
Giang Triệt mở máy tính lên, nhẹ nhàng hỏi một câu, “Cô Chu, cô còn có việc gì không?”
“Không có không có.” Chu Vưu vội vàng khoát tay, “Vậy, tổng giám đốc Giang, tôi đi trước nhé, tạm biệt.”
Giang Triệt còn chưa kịp gọi cô lại, cô đã nhanh chóng rút lui khỏi văn phòng.
Nhìn cái túi giấy đựng chiếc áo khoác trong tay, Chu Vưu cảm thấy giống như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng, trong lòng vô cùng sầu não.
Vị tổng giám đốc Giang này dường như không muốn thừa nhận tối qua đã đến bệnh viện.
Còn cái áo kia thì sao bây giờ?
Tác giả có lời muốn nói: Mẹ ruột cho Cá Mực nhỏ một ý tưởng đây: Bán cái áo khoác đi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook