Không Ngoan
Chương 1: ramadan*


Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang Triệt (Kai’Sa Team)



(*) Ramadan là tên gọi tháng thứ 9 của âm lịch Ả Rập. Tháng Ramadan theo dương lịch thay đổi từng năm, không có ngày thống nhất. Trong suốt một tháng lễ này, tất cả các tín đồ đạo Hồi đều thực hiện nghiêm túc quy định: không ăn, không uống, không hút thuốc... nghĩa là không được đưa bất kể thứ gì vào miệng (kể cả không sinh hoạt tình dục), nhưng chỉ áp dụng vào ban ngày – cụ thể là từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn mà thôi. (Nguồn: Wiki)

Dubai, trung tâm kinh tế và tài chính của khu vực Trung Đông, thành phố giàu có nhất Trung Đông, nơi có khách sạn bảy sao đầu tiên trên thế giới, tòa nhà chọc trời cao nhất thế giới và trung tâm thương mại lớn nhất toàn cầu.

Khi nói đến thành phố với hơn một nửa là biển, một nửa là sa mạc này, trước mắt dường như sẽ xuất hiện những mỏ dầu dâng lên cuồn cuộn, siêu xe lướt đi vun vút, chỉ cần đứng trước tủ kính ngắm nhìn một lúc, bạn sẽ sinh ra ảo giác có người mặc áo choàng trắng hào phóng chi tiền vì mình.

Nhưng ảo giác chính là ảo giác, không có người áo trắng nào chi tiền cho bạn, chỉ có người mặc áo choàng trắng sắc mặt khó coi đến giáo dục bạn, khiến bạn chẳng còn buồn uống nước -----

Dưới ánh mặt trời chói chang như thiêu như đốt, nhiệt độ không khí trên đường phố Dubai vượt ngưỡng 40 độ, Chu Vưu giật mình nhận ra, thấm thoát cô đã bước vào tháng Ramadan ở Dubai.

Do đó, vé máy bay, khách sạn vào khoảng từ tháng năm đến tháng sáu cực kỳ rẻ… Không phải không có nguyên nhân.

Dubai là một quốc gia Ả Rập tín ngưỡng Hồi giáo, hàng năm đều có một khoảng thời gian được gọi là tháng Ramadan.

Bởi vì nhập gia tùy tục cho nên mặc dù có rất nhiều khách du lịch không theo tín ngưỡng tôn giáo nhưng trong tháng Ramadan, trước khi mặt trời lặn họ sẽ không thể ăn uống ở nơi công cộng, ngoài ra đồ ăn cũng phải được bọc trong túi mờ.



Trần Gia Việt và nhóm của anh đến muộn hơn Chu Vưu hai ngày.

Buổi tối, Chu Vưu nằm trong khách sạn lướt Weibo, thấy ảnh chụp chung của Trần Gia Việt và bạn học cùng lớp check in ở khách sạn Versace, caption là còn kịp tháng Ramadan ở Dubai.

Thật đáng tiếc, bọn họ đi du lịch cùng một thành phố nhưng anh vẫn rất khó để ý đến sự tồn tại của cô. Rõ ràng lúc xuống máy bay, cô cũng đã check in trên Weibo.

Khớp xương ngón tay Chu Vưu cong lại, mấy sợi tóc xõa xuống gương mặt nhỏ gầy, cô cúi đầu, không thể nhìn rõ cảm xúc trên khuôn mặt.

Có lẽ vốn dĩ đã không có quá nhiều kỳ vọng xa vời cho nên cũng không cảm thấy quá mất mát. Ngày mai có lịch đi nhảy dù, Chu Vưu đi ngủ rất sớm.


Sáng hôm sau thức dậy, Chu Vưu bắt taxi đi thẳng đến trung tâm nhảy dù SkyDive.

Nhảy dù ở Palm Island là một dự án độc đáo tại Dubai, sáng sớm đã có rất nhiều người từ nhiều quốc gia khác nhau đến để trải nghiệm.

Nhảy dù phải qua rất nhiều quá trình. Trong thời gian chờ đợi, một số người không ngừng hít thở sâu, cố gắng giảm bớt căng thẳng.

Có một cô gái nhỏ nói tiếng Trung không ngừng lầm bầm với bạn trai:

“Mấy cái này là gì chứ, nhiều điều khoản miễn chịu trách nhiệm như vậy, nếu thế chúng ta có chết ở nơi đất khách quê người bọn họ cũng sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, thu tiền thì một đô cũng không bớt, thật quá đáng.”

“Nói đi cũng phải nói lại, tỉ lệ tử vong ở đây có cao không nhỉ? Chắc không xui xẻo đến thế chứ… Cái giấy sinh tử này làm em hơi sợ… Hay là chúng ta đừng nhảy nữa nhé, tính mạng quan trọng hơn!”

Chu Vưu làm như không nghe thấy, dứt khoát ký tên mình lên mỗi chỗ chữ ký.

Đợi một hồi lâu mới đến lượt Chu Vưu. Trước khi lên máy bay, huấn luyện viên giới thiệu một số động tác tay đơn giản, anh trai quay phim còn cầm camera nhắm ngay cô, bảo cô nói một chút gì đó.

Bầu trời ở phía xa xanh như một viên kẹo bạc hà, cô khẽ nheo mắt, suy nghĩ hơi rời rạc.

Nghĩ một lúc, ánh mắt cô quay lại camera và nói: “Kỳ Kỳ, cho dù sau này chị có còn sống hay không, hy vọng em có thể nghiêm túc trải qua những ngày tháng phía trước, hy vọng cuộc đời em sẽ không có hối tiếc, chị sẽ luôn yêu em.”

Sau một khoảng dừng ngắn, cô bổ sung thêm: “Cũng hy vọng người tôi yêu… Cả đời có thể bình an vui vẻ.”

Gió rất lớn, giọng nói của cô bị thổi tan trong gió, nghe hư ảo mờ mịt.

Sau đó cô lên máy bay rồi bị đẩy ra khỏi cửa khoang, cả quá trình không mất quá nhiều thời gian.

Khoảnh khắc rơi xuống từ hơn ba ngàn mét trên không trung, cả thế giới dường như đều đang dừng lại vì cô, không thể nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, cũng không thể cảm nhận được sức nóng của mặt trời.

Nếu cái chết chỉ là một khoảnh khắc nhịp tim bỗng nhiên ngừng lại trong quá trình rơi tự do, dường như cũng không quá đáng sợ.

Vô thức nhắm mắt lại một lúc, Chu Vưu tự cổ vũ mình trong lòng.

Thật lâu sau, mí mắt cô run run, chậm rãi mở ra.

Năm giác quan dần quay trở lại, nhịp tim đập thình thịch, lòng bàn tay dinh dính mồ hôi, bên tai có tiếng gió thổi phần phật.

Thật ra Chu Vưu chưa bao giờ là một cô gái gan góc và hướng ngoại, nếu phải tổng kết hơn hai mươi năm qua của cô, chỉ cần bốn chữ “Sống theo khuôn phép” là đã có thể khái quát hết được.

Nếu không phải năm hai mươi mốt tuổi này những việc ngoài ý muốn cứ không ngừng nối tiếp nhau diễn ra, cuộc sống của cô sau này thật sự vừa nhìn đã có thể đoán được.

Cô sẽ thi công thức hoặc thi vào biên chế giáo viên, làm một công việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ về, nhận mức lương ổn định, đợi đến độ tuổi thích hợp thì tìm một người bạn trai, sau đó kết hôn sinh con.

Cũng sẽ đi du lịch nước ngoài, thậm chí có thể sẽ đến Dubai.

Chỉ là ở thời điểm đó có lẽ cô sẽ không nỡ chi mấy ngàn chỉ để nhảy dù một lần, cũng sẽ không có đủ dũng khí để bước vào trung tâm nhảy dù.

Palm Island nằm giữa mặt nước biển xanh biếc nở rộ trong mắt cô, tựa như rơi vào một giấc mơ tráng lệ. Đầu óc Chu Vưu trống rỗng, không biết phải diễn tả như thế nào, giấc mộng này có lẽ là cơ hội chỉ có một lần trong đời cô.

Đến khi bình an rơi xuống đất, Chu Vưu vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt.

Sau khi chờ đợi hai mươi phút, một người đến đưa USB có viết tên cô trên đó, bên trong chứa dữ liệu hình ảnh về chuyến nhảy dù lần này của Chu Vưu. Cô khẽ cong môi, gắng gượng trả lời, “Thank you.”

Sau khi giấc mơ tuyệt đẹp kết thúc, Chu Vưu nghênh đón sự khó chịu vượt quá mức bình thường từ cung phản xạ, bắp chân như nhũn ra, dạ dày cuộn trào, có chút đau âm ỉ, điều này khiến cô nhanh chóng nhớ lại kết quả chẩn đoán trên bản báo cáo.

Ngay từ khi còn rất nhỏ, Chu Vưu đã biết bà của mình qua đời vì bệnh ung thư dạ dày. Người lớn đều nghĩ rằng trẻ con thì không hiểu gì, lúc nói chuyện với nhau chưa bao giờ tránh né.

“Bà nội của con bé bị ung thư dạ dày đấy, ai da lúc lên cơn đau ấy, uống thuốc hay tiêm cũng vô dụng hết, không thể nào chịu nổi! Bà lão không muốn chịu giày vò thêm nữa nên nửa đêm đã uống hết một bình thuốc trừ sâu, an ổn ra đi. Hôm sau ba của con bé Vưu đến đưa cháo đã thấy bà không còn thở nữa, dép lê cũng được đặt ngay ngắn dưới giường!”

Sắc mặt Chu Vưu không còn một chút máu, bờ môi trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi. Sau khi tìm được toilet nôn ra hết cô mới cảm thấy trong người dễ chịu hơn không ít.

Chỉ là nhớ tới bà nội chưa từng gặp mặt mắc cùng chứng bệnh hành hạ con người giống mình, bây giờ cô thật sự không còn tha thiết ăn uống gì nữa.

Nhưng chỉ một lúc sau, cô lại vốc một bụm nước hắt lên mặt, vỗ vỗ, cố gắng làm mình tỉnh táo.


Dù sao cô tới đây cũng là muốn trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời nghe theo trái tim mình, làm những chuyện trước kia không dám làm.

Ra ngoài nên thật sự vui vẻ, cớ sao phải chán nản không vui vì những chuyện không thể nào thay đổi được.

Vào buổi chiều, chợ trời ở Jumeirah vô cùng vắng vẻ, mặt trời thiêu đốt khiến không khí vừa khô vừa loãng. Lẻ tẻ vài khách du lịch đi ngang qua, ông chủ thì đang ngủ gà ngủ gật trong tiệm hoặc là tụ lại với nhau nói chuyện phiếm.

Chu Vưu nhìn trúng một ấm trà được chế tác tinh xảo, màu men vàng kim rực rỡ, chỉ tiếc là món đồ này hơi nặng, mua về cũng không biết đặt ở đâu. Do dự một lúc, cô vẫn quyết định từ bỏ.

Lang thang hơn hai giờ đồng hồ, tâm trạng Chu Vưu dần bình ổn trở lại, cảm giác đói bụng đã lâu không có cũng đột nhiên dâng lên.

Trong tháng Ramadan, hầu hết các nhà hàng đều đóng cửa.

Vất vả mãi mới đi vào một trung tâm thương mại nhưng cô lại không tìm thấy Food Court* được mở vào tháng Ramadan. Trong túi cô chỉ có nửa bình nước và một gói mì ăn liền không nhớ đã nhét vào lúc nào.

(*) Food court nghĩa là khu ăn uống có diện tích rộng thường nằm trong các siêu thị, trung tâm mua sắm.

Dạ dày trống rỗng hơi khó chịu, cô thật sự đói đến chóng mặt. Chu Vưu nghiến răng, chạy vào toilet.

-

“Giang Triệt, xin lỗi… Em thật sự không cố ý. Quần áo của anh đã thế này rồi, em sẽ mua cho anh một bộ mới, anh thích nhãn hiệu nào?”

Tô Doanh giẫm lên đôi giày cao mười centimet màu nude, nhắm mắt đuổi theo sau lưng Giang Triệt, giọng nói dè dặt cẩn trọng.

“Không cần.”

Giang Triệt không quay đầu lại.

Anh bước nhanh vào một cửa hàng, cầm chiếc áo sơ mi trắng tiến vào phòng thử đồ.

Tô Doanh không theo kịp tốc độ của anh, khi cô đuổi tới nơi Giang Triệt đã thay xong quần áo, đang quẹt thẻ.

Không thể không thừa nhận Giang Triệt thật sự là nhân vật cực phẩm hiếm có trong giới này, bối cảnh gia thế hay tướng mạo đều là số một, ngay cả dáng người cũng không có khuyết điểm, vai rộng chân dài, tùy tiện mặc một cái áo sơ mi lên người cũng rất hợp.

Chỉ là hơi xấu tính.

Tô Doanh suy nghĩ lan man một lúc, Giang Triệt đã tính tiền xong.

Ra khỏi cửa hàng, quần áo cũ đã bẩn bị anh ném vào thùng rác.

Tô Doanh hoàn hồn lại, nhanh chóng đuổi theo, vừa đi vừa hỏi: “Giang Triệt! Anh định đi đâu vậy?”

Giang Triệt đi rất nhanh, Tô Doanh đuổi theo hỏi mấy lần, rốt cuộc anh cũng dừng bước, chậm rãi quay đầu.

Ban ngày, ánh mặt trời từ trần nhà bằng kính chiếu thẳng xuống làm nổi bật đồng tử màu nâu nhạt của anh, áo sơ mi trắng mặc trên người anh rất vừa vặn, tay áo xắn lên với những nếp gấp mềm mại, cũng giống như anh, có chút bất cần, lại có chút lạnh nhạt.

“Toilet, muốn đi không?”

Âm cuối khẽ nâng lên, giống như cây bạch đàn khi vào đông, vô cùng lạnh lẽo, từ chối người lạ ở xa ngàn dặm không được tới gần nhưng lại mang theo hương thơm ngào ngạt hấp dẫn đến trí mạng.

-

Buổi chiều trong trung tâm thương mại có rất ít người, toilet cũng cực kỳ yên tĩnh.

Chu Vưu chạy thẳng vào một căn phòng nhỏ, khóa chặt cửa, ngồi lên bồn cầu.

Hầu hết các toilet ở đây đều được trang trí xa hoa, vệ sinh rất tốt, trong không khí còn thoảng nhẹ mùi hương hoa cỏ.

Bụng cô trống rỗng, đói đến nỗi âm ỉ đau. Cô tìm gói mì ăn liền trong túi, lấy tay bóp rồm rộp, sau khi hoàn toàn nghiền nát, cô cẩn thận mở bao ra, bỏ gói gia vị vào.

Ngay khi Chu Vưu ngước lên chuẩn bị trút gói mì ăn liền vào miệng, cánh cửa nhỏ bỗng nhiên bị kéo mạnh, chẳng biết tại sao cánh cửa cứ thế bị người ta mở ra -----


Khóa cửa vốn đã lỏng lẻo rơi xuống sàn, phát ra một tiếng vang trong trẻo.

Chu Vưu giật mình, hít nhầm gia vị vào khí quản nên bị sặc. Cô theo bản năng ho một cái, cả miệng đầy mì ăn liền lập tức phun ra hết.

Cảm giác bị sặc thật sự không dễ chịu gì mấy, cô ho không ngừng, ho đến khi nước mắt trào ra khỏi khóe mi mới hơi dịu bớt đôi chút.

Hồi lâu sau, Chu Vưu ngẩng đầu.

Sau đó… Cả người cô lập tức đờ ra.

Áo sơ mi của anh nhìn qua rất có giá trị, màu trắng ngà mềm mại, trên cúc áo bằng gỗ sáng màu mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn phức tạp tinh tế, phác họa logo quen thuộc của một nhãn hiệu nào đó.

Vụn mì ăn liền nằm rải rác trên vạt áo khiến cảm giác cao cấp của chiếc áo sơ mi này biến mất hoàn toàn không còn manh giáp.

Giang Triệt bất động đứng đó, có lẽ do không kịp phản ứng nên trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì.

Anh cao và gầy, da rất trắng, mím môi không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn xuống, khiến Chu Vưu sinh ra cảm giác tay chân luống cuống không biết phải làm gì.

“Thật… Thật xin lỗi.”

Giang Triệt không trả lời.

Cô bắt đầu nói lắp, “Chuyện này… . ご 免 なさい*?... Sorry?”

(*). ご 免 なさい: Xin lỗi

“…”

“Đây là nhà vệ sinh nam.”

Ối.

Chu Vưu cảm thấy hơi xấu hổ, sắc đỏ từ sau tai chậm rãi lan ra hai má cô.

Cô chưa bao giờ là kiểu con gái có thể hòa hợp với con trai, nhiều khi cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng chỉ cần nói vài câu với người khác giới cô cũng rất dễ đỏ mặt.

Trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp, Chu Vưu cảm thấy rất khó thở.

Lúc đầu cô đã cảm thấy lo sợ bất an do mình lén ăn vụng trong tháng Ramadan, tai nạn bất ngờ này khiến cô hoàn toàn choáng váng.

Cô hoảng loạn đứng dậy, lại quên mất đã đặt túi mì ăn liền trên đùi, lúc đứng lên vô tình mang theo chúng, cô lại hất tay theo bản năng, giống như tiên nữ rải hoa, hất lên áo sơ mi trắng của Giang Triệt một lần nữa.

Hương vị của gói gia vị thịt bò kho lan tỏa khắp toilet.

Giang Triệt: “…”

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra hiện giờ tháng ăn chay vẫn có cái ăn, KFC gì đó có thể đóng gói, trung tâm thương mại lớn sẽ dùng bình phong quây thành một chỗ cho du khách ăn uống, nữ chính đói choáng váng nên mới không tìm được chỗ ăn TvT
Ghi chú khác: Tư liệu về Dubai lấy từ Bách Khoa Baidu
Thuận tiện nói thêm trọng điểm: Nữ chính không bệnh!

Lời của Editor: Các từ tiếng Anh trong truyện hầu hết là của tác giả, vì truyện có nhắc đến một số từ chuyên ngành nên chúng mình sẽ cố gắng chú thích lại theo ý hiểu. Cảm ơn cả nhà yêu đã lựa chọn “Không Ngoan” và hãy vote cho team mình nhé!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương