Không Nghĩ Tới Đi
6: Tiểu Điềm Điềm


Ôn Chi Hàn cảm thấy Thiệu Từ Tâm nói có lý.
Tuy rằng Ôn gia hiện tại là cô làm chủ, nhưng phận làm con, chuyện liên hôn này cô cũng cần thiết cho ba mẹ một công đạo.
"Thích" chính là công đạo tốt nhất.
Vì thế hợp đồng hôn nhân của hai người lại ăn ý mà thêm một cái: Ở trước mặt ba mẹ diễn kịch.
Có Bồ Tát cho phép, Thiệu Từ Tâm đem chức nghiệp diễn viên tu dưỡng bấy lâu phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Nàng chủ động xuất kích, thân thiết mà kéo Ôn Chi Hàn tiến vào phòng khách, lôi kéo nàng ở trên sô pha ngồi xuống, gắt gao dựa gần, sợ người khác nhìn không ra các nàng là một đôi hay gì á.
Ôn Chi Hàn nói là làm, thập phần phối hợp mà dung túng nàng.
Thiệu Hành cùng Lục Lan thấy hai nàng dính nhau như sam lại ngây ngẩn cả người.
Này là tình huống như thế nào???
Thiệu Từ Tâm hiện tại giống một con lười, ôm lấy tay Ôn Chi Hàn, nếu mà có kéo cũng kéo không ra.
Nàng dán Ôn Chi Hàn, quay đầu đối với ba mẹ nũng nịu nói: "Đúng vậy ba mẹ, giống như hai người nhìn thấy, con cùng Chi Hàn thật ra là tình đầu ý hợp, là một đôi nha."
Ôn Chi Hàn lần đầu tiên nghe thấy nàng nói như vậy, lần đầu tiên được nàng gọi đến thân thiết như vậy.
— còn chưa có quen lắm.
Kịch bản của Thiệu Từ Tâm cũng không có ngừng tại đây, nàng thậm chí đều đã nghĩ kỹ quá trình phát triển "Tình yêu" của hai nàng từ lúc bắt đầu đến bây giờ, chỉ chờ Thiệu Hành cùng Lục Lan tới hỏi.
Thiệu Hành cùng Lục Lan hiển nhiên còn chưa có từ chuyện hai nàng là một đôi này, phục hồi tinh thần lại, chờ khi phản ứng lại, lại không xác định hỏi một câu: "Hai đứa thật sự ở bên nhau?"
Thiệu Từ Tâm: "Đúng vậy."
Thiệu Hành: "Vậy thời điểm gọi điện thoại vì cái gì không nói cho ba?"
Thiệu Từ Tâm ôm chặt cánh tay Ôn Chi Hàn, tươi cười ngượng ngùng: "Con muốn cho hai người một kinh hỉ đó."
Thiệu Hành: "......"
Này xác thật thực kinh hỉ, thực ngoài dự đoán.
Ôn Chi Hàn cũng đúng lúc mở miệng: "Xin lỗi Thiệu đổng, con hôm nay đi tham gia hoạt động công chiếu lần đầu tiên của Từ Tâm, sau khi kết thúc vừa lúc đưa em ấy trở về, chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt."
Thiệu Hành cùng Lục Lan không phải là người ham chút tiện nghi này của hậu bối, huống chi, con gái của hai nhà Ôn, Thiệu ở bên nhau, việc này còn chưa đủ để làm quà gặp mặt sao?
Quà gặp mặt này không thể so với bình thường được, càng thêm cho người khác kinh hỉ ngoài ý muốn đây??
"Không có việc gì, ba mẹ em sẽ không trách chị, có chị là đủ rồi."
Thiệu Từ Tâm nói xong, tươi cười điềm mỹ mà dựa vào trên vai Ôn Chi Hàn.

Chẳng sợ vừa mới ở trên xe các nàng còn ngồi mỗi người một đầu, nàng hiện tại muốn dùng hết cả người, dùng hết thủ đoạn giả dối để biểu hiện hai người là một đôi!
Ôn Chi Hàn: "......"

Cô vẫn tốt tính mà cười.
Cô là không biết khi Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Úc yêu đương có phải hay không cũng như vậy, ngọt đến người răng đau, nhưng......!Nếu có thể lừa gạt ba mẹ mà nói, cũng coi như là được đi.
"Hy vọng Thiệu đổng cùng Thiệu phu nhân có thể đồng ý chúng con ở bên nhau." Ôn Chi Hàn lễ phép ôn hòa mà mở miệng nói.
Thiệu Hành cùng Lục Lan bị diễn xuất của hai nàng doạ đến ngẩn ngơ.
Thiệu gia trong lúc nguy cấp, Ôn gia nguyện ý ra tay tương trợ đối bọn họ mà nói là chuyện tốt nhất, bọn họ không có lập trường ném mặt cự tuyệt.
Nhưng hiện tại Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn rõ ràng đem sự tình đơn giản hóa, dường như cùng hai nhà liên hôn không có quan hệ, các nàng là muốn cùng đối phương ở bên nhau.
Đơn thuần mà lấy thân phận cùng tình yêu của ba mẹ ra đối đãi con cái mà nói, đôi vợ chồng Thiệu gia trong khoảng thời gian ngắn cũng vô pháp phán đoán là thật hay giả.
Hết thảy đều quá đột ngột.
Thiệu Từ Tâm thấy thế, vội vàng thêm một câu: "Ba mẹ, hai người đồng ý đi, con thật sự thực thích Chi Hàn, con phải cùng chị ấy ở bên nhau, phải cùng chị ấy kết hôn!"
Hai vợ chồng lâm vào trầm tư.
Cũng không biết là bị kỹ thuật diễn quá đỉnh của nàng dọa sợ, hay là nguyên nhân khác.
Ôn Chi Hàn trên mặt treo tươi cười, quay đầu tiến đến bên tai Thiệu Từ Tâm, thấp giọng cùng nàng kề tai nói nhỏ: "Có thể hay không, có điểm phù hoa?"
Kỹ thuật diễn này sao mà cùng với nàng trong phim nhìn không giống nhau lắm?
Này sẽ không làm Thiệu đổng bọn họ có điều hoài nghi chứ?
Thiệu Từ Tâm nhìn nhìn cha mẹ, không nhẹ không nặng mà đánh cô một chút, nũng nịu cười nói: "Thấy ghét quá đi àa ~"
Một giây tiếp theo lại thay đổi giọng điệu, đứng đứng đắn đắn mà ở bên tai cô nói: "Chịu đựng, nhân vật hiện tại của em là vị hôn thê kiều diễm đáng yêu lại nhu nhược, Tiểu Điềm Điềm của chị."
Nàng cảm thấy diễn đến dính người một chút, càng có thể làm ba mẹ nàng cảm thấy nàng thích Ôn Chi Hàn, thật sự là hao tổn tâm huyết.
Ôn Chi Hàn: "......"
Nàng từ khi nào nhanh như vậy đã định xong kịch bản một cái nhân vật nhiều chữ đến như vậy?
Có phải hay không......!Có điểm dư thừa?
"Chị không thích?" Thiệu Từ Tâm thanh âm cực nhẹ hỏi.
Bồ Tát không thích, vậy nàng có phải hay không lần sau đổi cái nhân vật khác diễn?
Ôn Chi Hàn nghe vậy nhịn không được cười, thanh âm bỗng nhiên trở nên bình thường chút, nói: "Không có, chị rất thích."
Thiệu Từ Tâm lúc này liền yên tâm, cũng cong mắt hướng cô cười.
Hai nàng "Ngọt ngào" mà kề tai nói nhỏ, bị hai vợ chồng thu hết vào đáy mắt.
Một màn này hoàn toàn đánh mất tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng bọn họ.
Thời điểm bắt đầu bọn họ còn có chút chần chờ, nhưng kết hợp hình thức hai người ở chung cùng tình huống thực tế, bọn họ tin.
Bởi vì Ôn Chi Hàn không cần thiết giúp đỡ Thiệu Từ Tâm lừa bọn họ, Thiệu gia mới là bên bị động.

"Hai đứa là thiệt tình yêu nhau thì tốt rồi." Thiệu Hành hai vai hơi hơi thả lỏng: "Chúng ta cũng không nghĩ khiến cho hai đứa có một đoạn hôn nhân không hạnh phúc."
Giọng nói vừa phát ra, Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn ăn ý mà trầm mặc vài giây.
Thiệu Từ Tâm dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc ngắn ngủi, cười nói: "Yên tâm đi ba, chúng con sẽ hạnh phúc."
Nàng nhìn về phía Ôn Chi Hàn, lại thấy đối phương ôn nhu chậm rãi mà đối với nàng cười cười.
Ôn Chi Hàn cầm tay nàng, đối mặt với hai vợ chồng Thiệu gia, trịnh trọng đến mức giống như thề thốt: "Hai người xin hãy yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Từ Tâm, quý trọng em ấy, quý trọng đoạn hôn nhân này."
Thiệu Từ Tâm nhìn cô, đột nhiên sinh ra một ít ảo giác.
Các nàng giống như không phải đang diễn, mà là thật sự tình đầu ý hợp.
Ôn Chi Hàn cũng không phải gạt người, mà là thật sự sẽ đối xử với nàng thất tốt, coi nàng như trân bảo.
Các nàng giống như, thật sự sẽ có một đoạn hôn nhân tốt đẹp...
"Tốt." Thiệu Hành ánh mắt động dung: "Chúng ta tin tưởng hai đứa."
Nghe thấy thanh âm ba mình, Thiệu Từ Tâm một chút lại trở về hiện thực.
Nàng nhìn ánh mắt Ôn Chi Hàn, trong nháy mắt rất là kính nể.
— oa, ngầu quá, siêu ngầu, kỹ năng diễn xuất này cũng quá tuyệt vời nha, người đời cần thiết cấp giải Oscar thương nhân cho Ôn Chi Hàn nha!
Diễn vai cặp đôi yêu đương thắm thiết xong, Thiệu Hành cùng Ôn Chi Hàn lại đi thư phòng hàn huyên chuyện công ty.
Thương định hết thảy, Ôn Chi Hàn tính toán cáo từ.
Lục Lan lưu nàng lại ăn cơm, nhưng cô đã ôn thanh từ chối: "Thực xin lỗi, trong nhà còn có chút sự tình không thể lưu lại ăn cơm, lần sau con lại đến cùng hai vị ăn cơm, được không?"
Đứa trẻ khiêm tốn có lễ, luôn khiến gia trưởng thích nhất.
Hơn nữa Ôn Chi Hàn cùng Thiệu Từ Tâm hiện tại là một đôi "Tình đầu ý hợp", Lục Lan nhìn Ôn Chi Hàn, ánh mắt càng thêm từ ái.
"Được, đều được, con rảnh rỗi thì lại hẹn." Lục Lan cười nói.
Ôn Chi Hàn xoay người đi rồi.
Thiệu Từ Tâm thấy thế, lưu lại một câu cho ba mẹ "Con đi tiễn chị ấy", vội vàng theo sau.
Hai người sóng vai cùng đi, ngừng ở nơi đậu xe cách đó không xa.
Ôn Chi Hàn hỏi: "Làm sao vậy?"
Thiệu Từ Tâm nói: "Chị diễn thậy sự tốt quá, muốn khen khen chị."
Ôn Chi Hàn hỏi: "Có bao nhiêu tốt?"
Thiệu Từ Tâm hồi tưởng mới vừa rồi, nói: "Tốt đến em cũng đều hoài nghi chúng ta là sự thật."
Ôn Chi Hàn lấy ý cười đáp lại, cái gì cũng chưa nói.

Mặt trời lặn ở phía tây, màn đêm buông xuống, buổi tối mùa thu tới thực mau.
Gió ở trong không khí phiêu đãng, mang theo một tia lạnh lẽo.
Thiệu Từ Tâm lại không cảm thấy lạnh, ngược lại thực vui sướng.
Nàng duỗi người, mặt mày hớn hở: "Như vậy thật tốt."
"Cái gì?"
"Chúng ta bây giờ á, có yêu cầu liền giúp đỡ lẫn nhau, không liên lụy cảm tình, ở chung liền rất nhẹ nhàng — độc thân thật sự rất sảng khoái."
"Phải không."
"Đúng vậy."
Thiệu Từ Tâm chắp tay sau lưng, đi tới: "Nói thật, nếu chị ngay từ đầu cưỡng chế yêu cầu em đối với đoạn hôn nhân này phải có tình cảm, em nhất định sẽ không đáp ứng kết hôn, hơn nữa sẽ cách xa chị nhiều chút."
"Kết hôn cũng tốt, yêu đương cũng tốt, nhưng hiện tại đối với em mà nói đều quá mệt mỏi, tâm em cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt."
Nàng vừa nói vừa hồi tưởng lúc trước, không nhịn được khe khẽ thở dài, mệt mỏi thổi quét đến.
Ôn Chi Hàn nhận thấy được cảm xúc nàng không đúng, ôn nhu lại cực thận trọng hỏi một câu: "Em đã từng kết hôn?"
Thiệu Từ Tâm phản ứng lại đây, vội vàng nói: "Làm sao có thể!"
Ôn Chi Hàn thành khẩn hỏi: "Những lời em nói vừa rồi như thế nào thật giống người đã từng kết hôn?"
Dáng vẻ hồi ức lại quá khứ kia, rất giống như là có chuyện xưa.
Thiệu Từ Tâm bối rối, cái đầu nhỏ lập tức nhảy số.
"Một người bạn đã kết hôn cùng em phun tào rất nhiều chuyện sau kết hôn, em liền đồng cảm như bản thân mình cũng trải qua những điều này, nên có điểm khủng hoảng hôn nhân không phải sao.

Không ăn qua thịt heo, em còn chưa có gặp qua heo chạy sao!"
Ôn Chi Hàn ở trước cửa xe dừng lại.
Thiệu Từ Tâm cũng dừng lại.
Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt màu thủy lam, trước sau như một trong sáng mê người.
Thiệu Từ Tâm thấy Ôn Chi Hàn chậm rãi nâng tay, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên đầu mình, thực ôn nhu mà sờ sờ.
"Chị đã biết." Ôn Chi Hàn nói như thế.
Thiệu Từ Tâm khó hiểu, theo bản năng lui về phía sau tránh đi động tác của cô.
Biết liền biết, đột nhiên sờ nàng đầu làm gì?
"Ba mẹ em còn chưa có đi vào." Ôn Chi Hàn ấm áp nhắc nhở.
Thiệu Từ Tâm vội vàng phanh lại, chủ động hướng cô tới gần một bước: "Vậy chị sờ nhiều một chút, thời điểm ly biệt nhất định phải biểu đạt nhiều hơn chị đối với em không nỡ."
Ôn Chi Hàn nghe vậy bật cười, nhưng vẫn là làm theo.
Bàn tay rơi xuống, đầu ngón tay hơi lạnh cọ qua khuôn mặt trắng sứ non mềm của Thiệu Từ Tâm cũng tóc dài của nàng, động tác ôn nhu ngây ngô lại cẩn thận.
"Lần sau gặp, kiều diễm đáng yêu … phía sau là cái gì?"
"Vị hôn thê kiều diễm đáng yêu lại nhu nhược, Tiểu Điềm Điềm."
Thiệu Từ Tâm vô cùng nghiêm trang mà lặp lại, cũng vừa lòng gật gật đầu.

Không tồi, còn biết cue nàng đắp nặn nhân vật, tuy rằng không nhớ kỹ, nhưng cũng không tệ lắm nha.
Ôn Chi Hàn cười vỗ vỗ đầu nàng.
"Lần tới đổi cái nào ngắn hơn một chút đi."
...
Trên đường trở về, Ôn Chi Hàn không nói một lời mà nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Trong lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại độ ấm thuộc về Thiệu Từ Tâm.
— nàng xác thật giống như trước đây, nhỉ.
Lặng im ngồi một hồi, cô lấy ra di động gọi điện thoại cho Ôn Hành Vân.
"Ba.
"Con muốn kết hôn."
...
Khi Ôn Úc về đến nhà, vừa vặn nhận được điện thoại của Ôn Hành Vân.
Ôn Hành Vân ở trong điện thoại nói bọn họ tuần sau liền kết thúc lữ trình về nhà, nói nàng đến lúc đó trở về Ôn gia, cùng bọn họ ở đó vài ngày.
Từ sau khi Ôn Chi Hàn tiếp quản Quang Lam đầu tư, Ôn Hành Vân liền nhẹ nhàng bắt đầu cùng vợ mình khắp nơi du lịch.

Chờ du lịch trở về, lại bảo bọn nhỏ trở về Ôn gia cùng bọn họ đoàn tụ một chỗ, đoàn đoàn viên viên.
Cho nên mỗi lần bọn họ trở về, Ôn Chi Hàn cùng Ôn Úc đều sẽ về nhà bồi bọn họ.
Ôn Úc nguyên lai tưởng rằng bọn họ lần này chơi hơn hai tháng mới trở về, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy trở về.
"Ba cùng mẹ không tính toán chơi nhiều một chút lại trở về sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Không chơi, không chơi." Ôn Hành Vân thanh âm có vẻ thật cao hứng: "Có hỉ sự, phải nhanh trở về mới được."
Ôn Úc tò mò: "Cái gì hỉ sự?"
Ôn Hành Vân nghe vậy cười vài tiếng: "Xem ra chị con còn chưa có cùng con nói."
Ôn Úc: "Nói cái gì?"
Ôn Hành Vân: "Nàng ah, muốn kết hôn rồi."
Ôn Úc mày nhẹ nhàng nhăn lại một chút, chẳng hề để ý.
Nàng mới không để bụng chuyện Ôn Chi Hàn kết hôn.
Nhưng vì mặt mũi vẫn là phải cho, vì thế thuận miệng hỏi một câu: "Ồ? Nàng muốn kết hôn? Nàng muốn cùng ai kết hôn ạ?"
Ôn Hành Vân thanh âm từ loa điện thoại truyền đến, mang theo đáp án nàng đoán không kịp —
"Cùng con gái Thiệu gia, Thiệu Từ Tâm."
Ôn Úc ở huyền quan dừng lại: "?"
Cùng ai kết hôn cơ???.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương