Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!
Chương 47: Chồng có quyền của chồng

*

Trong mơ màng, Ôn Hân cảm giác mình được bế lên, nhưng hiện tại cô mệt đến mức ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nổi, cô muốn ngủ, vì thế, mãi cho đến ngày hôm sau lúc tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Hân ngay cả nằm mộng cũng không có.

Ngoài cửa, Nghiêm Mỹ gần như sắp mất hết kiên nhẫn thì con trai Lệ Minh Thần mới chao đảo mở cửa ra.

Nếu như là Ôn Hân ra mở cửa, Nghiêm Mỹ ít nhiều cũng sẽ nói mấy câu phàn nàn đại loại như "Tại sao giờ mới ra mở cửa"…, dù sao cũng là vãn bối, hơn nữa còn ở nơi công cộng là bệnh viện, cứ như vậy mà nhốt bà ở ngoài mấy phút, trưởng bối bình thường chỉ sợ cũng phải tức giận.

Nhưng đối với Lệ Minh Thần, ở giai đoạn này Nghiêm Mỹ vẫn phải chú ý, bà lấy hơi, nói, "Vẫn chưa dậy sao?" Muốn vào trong, nhưng thiếu tá ngăn bà lại, "Đi ra ngoài dạo một chút.", anh đề nghị.

Nghiêm Mỹ có chút vui quá hóa sợ, con trai nói muốn ra ngoài đi dạo với bà. Có thể chuyển biến khiến cho người mẹ sau khi mất mà có được vui cũng có mà buồn cũng có, trên đường đi xuống lầu cùng anh bà có chút phiêu phiêu.

Nói là đi một chút, nhưng trên dọc đường thiếu tá tổng cộng nói chuyện với bà không quá năm câu, mà nội dung không có gì hơn là "Dạ" "Dạ" "Dạ" ... rập theo một khuôn, chút nội hàm cũng không có, nhưng cho dù vậy, Nghiêm Mỹ cũng đã cảm thấy vui mừng tim sắp bay ra ngoài rồi.

Dưới bầu trời Bắc Kinh mùa đông, hai mẹ từ cửa Nam bệnh viện vòng một vòng đến cửa Bắc, lại từ cửa Bắc vòng quay lại cửa Nam, hai lần như thế, Lệ Minh Thần liếc mắt nhìn đồng hồ, đột nhiên khẽ cười một tiếng "Chắc hẳn cũng sắp rồi."

"Sắp cái gì cơ?" Đang nhìn chằm chằm vào một cô gái dưới nhiệt độ 0 thế này mà vẫn diện một chiếc váy ngắn đi trên đường, bà Nghiêm quyết định đánh giá nhưng lại bị một câu không đầu không đuôi của con trai làm cho mơ hồ không rõ, hỏi anh.

"Không có gì. Muốn uống sữa đậu nành, chúng ta ra ngoài mua bữa sáng rồi về... Mẹ." Thiếu tá Lệ sờ sờ cái mũi, quẳng mặt về phía cửa hàng bánh bao Từ Ký cách đó không xa, vẻ mặt đáng yêu vẫn chưa quen hoàn toàn.

Bây giờ, Nghiêm Mỹ đã hoàn toàn không tìm thấy ngôn từ nào có thể diễn tả tâm tình lúc này: Kích động! Kích động! Kích động! Kích động đến mức ngay cả tim đập cũng không có cảm giác nữa rồi. "Được, được. Ôn Hân thích ăn bánh quẩy, trứng luộc trong nước trà phải không, mẹ mua nhiều loại..."

Nghiêm Mỹ không biết sự thay đổi ngày hôm nay của Lệ Minh Thần vốn là do một phen công lao ngày hôm qua của Ôn Hân. Nhưng chắc chắn lời nói việc làm lúc này của bà đã chọc đúng chỗ yếu của thiếu tá Lệ, trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh người phụ nữ mềm mại giống như thỏ, tâm tình của thiếu tá rất tốt.

"Được, mua nhiều chút..."

Thiếu tá bấm thời gian quả thật là vừa vặn, chờ anh và Nghiêm Mỹ cầm mấy túi lớn đồ ăn sáng trở về phòng, thì Ôn Hân bị tiếng gõ cửa của nửa giờ trước làm cho bừng tỉnh, sau khi nhìn trên người mình, lại nhìn qua cửa, cùng với drap giường thì vẻ mặt như lâm đại địch, bây giờ bộ dáng đã như thanh niên đội viên năm tốt, quần áo mới nghiêm chỉnh đừng ở trong phòng chờ bọn họ rồi.

Thừa dịp Nghiêm Mỹ đặt bữa sáng lên bàn, Lệ Minh Thần dán ở bên tai vợ anh nhỏ giọng nói: "Cái drap giường tối hôm qua anh giặt cả đêm bị em thanh lý đến nơi nào rồi."

Thiếu tá nói chuyện chả có lúc nào tốt, tay để trên eo cô cũng chẳng thành thật chút nào.

Ôn Hân mệt cả đêm tức giận đập vào tay anh, "Đưa cho y tá rồi!" Suy nghĩ một chút cô lại cười "Biết em giải thích cái drap giường kia sao không? Em nói là nước tiểu của bệnh nhân nhà em..."

Lệ Minh Thần đầy mặt hắc tuyến, cả đêm ra sức phục vụ, người mua còn không mua xong…

Sau khi sắp xếp bữa sáng xong, Nghiêm Mỹ vừa uống sữa tươi vừa nói chuyện điện thoại. "Ý của Tả Tuấn là, còn một tuần nữa là sang năm mới, nó muốn chúng ta yên tâm ở đây mấy ngày, trước năm mới trở về là được rồi, mẹ không ngờ, nó quan tâm Minh Thần như vậy."

"Khụ khụ..." Lệ Minh Thần đang uống sữa đậu nành do Ôn Hân đưa qua, nghe thấy những lời này của Nghiêm Mỹ, lập tức đứng dậy ho khan, lấy giấy nhanh nhẹn lau miệng hai cái, thiếu tá trầm mặt nói: "Anh ta không muốn con trở về sớm, chưa hẳn là nghĩ cho con, không chừng là không muốn mẹ phát hiện ra chuyện gì đấy, nếu không tại sao không trực tiếp gọi cho con!"

Lệ Minh Thần không biết, một câu anh tình cờ giật giây Tả Tuấn, lại nói trúng sự thật nào đó.

Chỉ là phần lớn sự thật đều xuất hiện nương theo sau từ ‘hậu tri hậu giác’* mà thôi. (*: nhận thức muộn màng; là nhận thức và hiểu biết tương đối chậm)

Vì suy nghĩ cho bệnh tình của Lệ Minh Thần, bọn họ vẫn ở đây một tuần. Hôm nay là buổi trưa 30 tết, xe lửa chở đoàn người bệnh sau khi khôi phục trở về thành phố khác.

Lúc này, phố lớn ngõ nhỏ thành phố C, hương vị của tết không thể dùng từ sinh động để hình dung , ngồi ở trong xe, trong mắt Ôn Hân toàn là màu đỏ.

Trước khi rời khỏi tổng viện quân khu, Lệ Minh Thần đi theo cô đến khoa phụ sản kiểm tra, thằng nhóc hơn 17 tuần đợi ở trong bụng mẹ đã được an toàn, hiện tượng đạp thai cũng đã xuất hiện, hơn nữa rất nhiều lần và có lực, theo như lời bác sĩ phụ khoa Lưu nói —— thằng nhóc này là một đứa bé vô cùng có tinh lực, có sức sống.

Ôn Hân cảm thấy lúc bác sĩ Lưu nói câu này thì nhìn ánh mắt của Lệ Minh Thần luôn luôn không đúng lắm. Nhưng bất kể là Lệ Minh Thần hay là bác sĩ Lưu có lẽ đều sẽ không nói cho cô biết, vấn đề vận động trên giường, trước kia thiếu tá đi quấy rối bác sĩ Lưu không chỉ một hai lần đơn giản như vậy.

"Cô ơi, em trai đá con!" Ôn Noãn không ầm ĩ lên xe, vừa vào xe đã áp lên bụng cô một lát, đột nhiên hưng phấn nhảy lên kêu, "Cô ơi, cô ơi, có phải em trai đang chào hỏi con hay không?"

Ôn Hân sờ sờ Ôn Noãn, gật đầu, "Đúng vậy, sau này Noãn Noãn là chị, càng thêm hiểu chuyện rồi."

"Sai rồi ạ, con đã sớm là chị, Mao Mao chính là em gái con, nhưng con cũng sẽ yêu thương em trai." Ôn Noãn lắc lắc cái đầu, như người lớn nói.

"Sai rồi, con phải yêu thương em gái, trong bụng của cô con là một công chúa nhỏ." Từ trước tới nay Lệ Minh Thần vẫn yêu thương Ôn Noãn, lần này lại thưởng cho Tiểu Ôn Noãn một cái cốc đầu.

"Hu hu, dượng có em trai sẽ không thương Ôn Noãn nữa, em trai, em ra đời phải bảo vệ chị đó, dượng nhỏ bất công, em cũng không được thiên vị đâu, hiểu chưa? Hiểu được thì trả lời lại cho chị." Còn lâu Ôn Noãn mới để ý đến đáp án của Lệ Minh Thần, bé muốn em trai, có em trai sau này sẽ có người giúp bé đánh lộn, tuy rằng hiện tại Hoàng Tiểu Dương cũng sẽ giúp bé đánh, nhưng so với em trai thì cậu ta yếu hơn.

Gen của em trai nhỏ chắc chắn tốt hơn Hoàng Tiểu Dương nhiều.

Ôn Hân nhìn hai mắt của chái gái đảo qua đảo lại, muốn cười lại cười không nổi, bởi vì thịt viên trong bụng thật sự thích đá cô, hơn nữa còn rất có lực…

Trên ghế sau của xe cách ghế của Ôn Noãn, Ôn Hân kéo tay của Lệ Minh Thần, áp vào bụng đang rung rung, cô cảm nhận được hạnh phúc.

Lúc Ôn Hân xuống xe thì biết ngay, nhà họ Tả đã phái người tới đón Ôn Lĩnh, Ôn Noãn và Mao Mao.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này bất tiện, lúc ấy Ôn Hân đã nói với Nghiêm Mỹ về lo lắng của mình, nhà họ Tả ăn tết hẳn là cả nhà cùng nhau ăn, theo quy luật mà nói, người nhà họ Ôn đi vào thật sự không thích hợp, huống chi còn có Mao Mao.

"Là vợ của Minh Thần, về sau đừng nói những lời này nữa." Lúc ấy Nghiêm Mỹ dẫn đầu ngồi vào xe trước ném cho Ôn Hân câu này.

Trước kia, trên đời này Ôn Hân chỉ tin tưởng vào tình yêu của anh trai, ba ba đối với mình là thật.

Sau này, trong danh sách có thêm một cái tên Lệ Minh Thần.

Về phần Nghiêm Mỹ, từ trước đến nay Ôn Hân không cho rằng bà thật sự quan tâm đến mình, Ôn Hân biết, bà đối tốt với cô không khác gì ngoài nguyên nhân vì một người.

Nếu không phải dùng ác ý làm điểm xuất phát, cô sẽ thản nhiên tiếp nhận.

Ngồi xe lửa bảy giờ, ra khỏi nhà ga lại vội vàng ngồi xe một giờ, cuối cùng đoàn người của Ôn Hân cũng đến được điểm tạm nghỉ của bọn họ —— Tả trạch ở ngoại thành.

Không giống lần trước dùng thân phận bạn gái không cam không nguyện của Tả Tuấn đến nơi này, lần này cô dùng thân phận là một thành viên trong gia đình họ Tả để đi vào.

May mắn không giống như trong phim truyền hình Đài Loan có rất nhiều người hầu gọi cô là bà Hai khoa trương như vậy, Ôn Hân vừa mới thở ra, đã bị Ôn Noãn hét muốn mang lên lầu, "Cô ơi, con và ba ở phòng của cô trên lầu nhé, con dẫn cô đi xem phòng của mình."

Vui quá hoá buồn, tiểu nha đầu vừa mới bước lên hai bậc thang, ‘phịch’ một tiếng, bi kịch.

Ôn Noãn ngã ở trên bậc thang còn không kịp khóc, đã được bác Trần quản gia vừa mới xếp xong hành lý đi ra ôm lấy, "Tiểu tổ tông của tôi ơi, mới đến vài ngày, ngã lần thứ 5 rồi đấy... Thật sự là không nhớ mà."

Ôn Noãn bị ông trong ngực ông quệt quệt cái mũi, "Bác Trần con không sao, ba ba nói con chỉ cần nhớ ăn là được rồi, con rất đồng ý..."

Câu nói cuối cùng của tiểu đại nhân Ôn Noãn khiến Ôn Hân cảm thấy cháu gái sống ở nhà họ Tả rất tự do, ngồi ở trong phòng của "cô" nhìn quanh hồi lâu, không đợi được thiếu tá Lệ thì bực mình, Ôn Hân đẩy cửa đi ra ngoài.

Biệt thự nhà họ Tả gồm có có ba tầng, Ôn Hân và Lệ Minh Thần ở trong gian phòng phía Đông lầu hai, cô lười phải đi xuống lầu,vừa vặn ánh mặt trời ở cửa sổ phía Tây thoạt nhìn rất tốt, Ôn Hân liền thong thả đi về hướng đó.

Tới gần một căn phòng phía Tây, lúc Ôn Hân đi qua thì tiếng nói chuyện khiến cô dừng bước chân lại.

Ôn Hân không có thói quen nghe lén, nhưng cô thật sự không rõ vì sao Tả Tuấn rõ ràng có ở nhà, nhưng lại không lộ diện, nhưng một câu kế tiếp của Tả Tuấn, khiến cô tỉnh ngộ.

Ôn Hân ôm bụng, tựa vào bên tường, khó trách anh không muốn bọn họ về sớm...

Tả Tuấn, người này, sống thực sự mệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương