Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!
Chương 24: Vô ý quyến rũ

Cho dù Ôn Hân không lên tiếng, nhưng thiếu tá ở bên cạnh cô cũng cảm nhận được người nào đó đang xù lông, Lệ Minh Thần vỗ vai, nhắc nhở cô: "Bệnh viện."

Ở bệnh viện nên yên tĩnh, đại đội trưởng Lệ thân là quân nhân lại tự động tự giác lãng quên mất chuyện xảy ra trong lần đầu tiên anh gặp Ôn Hân.

So với vẻ hốt hoảng lần trước, lần này Chu Giai Di tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, cô ta chân thành đi tới trước mặt của đám người Ôn Hân, thản nhiên nói một câu: "Tôi chỉ tới thăm Ôn Lĩnh một chút, không có ý gì khác, cô cứ yên tâm đi.”

Cách lớp kính, Ôn Hân không biết có phải là ảo giác không, cô luôn cảm thấy Chu Giai Di ngoài nhìn Ôn Noãn ở sau lưng cô ra, dường như còn nhìn hết một lượt cả mấy người bọn cô, cuối cùng bỏ đi mà không nói câu nào.

Không có một câu nói xin lỗi, cũng không yêu cầu trò chuyện cùng Noãn Noãn, cứ đi như thế.

Có lẽ là ảo giác, Chu Giai Di cho Ôn Hân cảm giác hơi là lạ.

"Chị dâu, tại sao chị không mắng cô ta một trận, loại người như vậy mà cũng muốn tới bệnh viện thăm anh Ôn, nếu không phải là cô ta thì Ôn Lĩnh sao có thể bị thương…” Những lời oán giận sau đó của Tả Dữu hoàn toàn bị một cái vỗ của Lệ Minh Thần lủi vào sau ót: "Em kích động mạnh thế làm gì."

Tả Dữu lầm bầm trong miệng, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: "Gặp chuyện bất bình nên rút dao tương trợ chứ sao...."

Noãn Noãn giãy khỏi tay Tả Dữu , đi tới bên cạnh Ôn Hân kéo kéo mép váy của cô: "Cô ơi, dì kia là người xấu sao? Noãn Noãn thật sự không thể gặp dì ấy nữa ạ?"

Đối với câu hỏi của cháu gái, Ôn Hân có thể trả lời thế nào, mẹ con có cảm giác trời sanh, coi như cô muốn ngăn cản, thì xem ra cũng không đơn giản như vậy, nhưng Ôn Hân thật không ôm hy vọng quá lớn với Chu Giai Di."Noãn Noãn, chúng ta đi thăm ba trước có được hay không?"

Để đối phó với trẻ con thì dời lực chú ý là một trong những cách làm vô cùng hiệu quả. Ôn Hân muốn ôm Noãn Noãn lên, tiếc rằng cô nhóc này giống như phân hóa học vậy, ở trong nhà Quý Mai vài ngày không gặp mà lại thành quả bóng rồi, Ôn Hân vừa mới nhấc cô bé khỏi mặt đất đã cảm thấy cánh tay không đủ sức, trước khi cánh tay đình công, Noãn Noãn đã được thiếu tá Lệ nhận lấy, nâng lên ở đỉnh đầu.

Độ cao bất thình lình làm Noãn Noãn bé nhỏ quên hết chuyện lúc nãy không còn một mống, hưng phấn cười khanh khách không ngừng, cưỡi trên cổ Lệ Minh Thần bắt đầu phi ngựa.

Tả Dữu đi theo sau lưng ba người bọn họ, trong lúc cảm thán anh trai mà cũng có ngày bị người ta cưỡi, thì đột nhiên thương cảm đôi chút cho sự cô đơn chiếc bóng.

Ôn Hân tuyệt đối không ngờ rằng, chuyến ghé thăm của Chu Giai Di lại mang tới cho anh trai thay đổi lớn đến vậy, quả thực là quay ngoắt 90 độ, bởi vì sau khi mấy người vào cửa ngồi xuống xong, câu đầu tiên Ôn Lĩnh nói với Ôn Hân lại là: "Về sau khi Noãn Noãn nghỉ hè, hãy để cô ấy tới gặp con...."

Cô ấy là ai, không cần nói cũng biết.

Kể từ sau khi mất đi hai chân, Ôn Lĩnh cởi mở nói nhiều liền biến thành trầm mặc ít nói.

Không nói, không có nghĩa là Ôn Hân không biết cách nghĩ của người anh trai ruột cùng một mẹ sinh ra này.

Tựa như cô biết anh trai đối với ba là oán, còn với Chu Giai Di là nỗi hận lớn được chôn giấu trong yên lặng.

Ôn Lĩnh và Chu Giai Di là mối tình đầu của nhau, tình cảm gần mười năm kể từ hồi cấp ba bỗng chốc phản bội lại, Ôn Lĩnh không hận là không thể nào.

Nhưng hôm nay....

"Không thể được." Ôn Hân sờ bàn tay nhỏ bé như bánh bao của Noãn Noãn, thái độ kiên quyết, "Mặc kệ cô ta và anh nói cái gì, cũng đều không thể được."

Một khi phạm phải sai lầm, thì nhất định không thể được tha thứ, Ôn Lĩnh đối với Ngụy Dược là vậy, Ôn Hân đối với Chu Giai Di cũng thế. Cho nên thái độ của Ôn Hân kiên quyết. Ôn Noãn cưỡi trên cổ Lệ Minh Thần, một tay bíu vào mái tóc kiểu đầu đinh của dượng út, một tay bị cô kéo, đôi mắt nhỏ chớp chớp.

Ôn Hân bất mãn với thái độ biến chuyển của anh trai, cuối cùng “gia đình xum họp” cuối tuần phải kết thúc trong không vui. Lệ Minh Thần muốn an ủi Ôn Hân nhưng đột nhiên lại phát hiện ra rằng mình không thể nào hành động …. Quân nhân có thể nghĩ tới việc dẫn vợ đi giải sầu ở những nơi không phải là quân khu, nhưng không thể hôm qua đi rồi hôm nay lại đi tiếp, hơn nữa hiệu quả cũng chẳng tốt hơn là bao.

Khi thiếu tá bỏ Ôn Noãn xuống đồng thời thay thế công việc của bé tiếp tục vò đầu bứt tóc, thì Lý Bá Ngôn vừa mới cho anh nghỉ một ngày lại gọi điện thoại tới.

"Em nói này, Lý Bá Ngôn anh xong chưa vậy, mô phỏng không phải cũng làm xong rồi sao, anh không thể để em nghỉ hai ngày ở bên cạnh vợ được à...."

Âm thanh oán trách của thiếu tá rất lớn.

"Tam đại đội trưởng, trong vòng nửa giờ nữa hãy trở về sư đoàn, có vấn đề gì không?" Tục ngữ nói, một con hồ ly chỉ là con hồ ly nhỏ, một ổ hồ ly lại là con hồ ly lớn, Lệ Minh Thần không ngờ, đích thân Tham mưu trưởng lại cầm số của Lý bá Ngôn gọi cho mình.

Ngữ khí bực mình cũng tiêu tan hết, trên đường lớn, người đi đường liền thấy một quân nhân mặc quân trang màu xanh tay cầm điện thoại, hai chân đứng nghiêm, dáng người thẳng tắp, thanh âm hùng hậu khác thường, lớn tiếng nói: "Dạ! Báo cáo Tham mưu Trưởng! Không thành vấn đề!"

Một bà cụ lưng còng chống gậy bên cạnh Lệ Minh Thần vốn đang định qua đường, nghe thấy âm thanh của Lệ Minh Thần, híp mắt nhếch miệng hở cả răng nói, "Chậc chậc chậc, xem ra lỗ tai của thủ trưởng cũng không tốt lắm, bằng không đâu cần phải dùng âm thanh lớn thế, tôi cũng nghe thấy được."

Lệ Minh Thần không biết, mệnh lệnh ngày mai phải trở về tiểu đoàn sớm là bởi vì ông lão nào đó bị cháu ngoại làm đơn xin nghỉ phép không vui nên đã xé rách rồi.

Một câu nói của ông Nghiêm, Lệ Minh Thần không chỉ không được nghỉ phép, mà thời gian phục vụ ở sư đoàn còn phải nhiều hơn nữa.

Thiếu tá Lệ không rõ chân tướng nên rất mù mịt, còn Lý Bá Ngôn hiểu rõ chân tướng thì cười đến nỗi nhìn thấy được cả răng hàm.

" Lệ tiểu tử à Lệ tiểu tử, trộm gà không được còn mất nắm gạo. Vẫn là thủ đoạn của ông cụ cao, vừa miễn được ngày nghỉ, vừa không làm chậm trễ việc cậu ở gần người yêu." Ở trong phòng làm việc của sư đoàn, Lý Bá Ngôn vừa nhận điện thoại từ trong tay Tham mưu trưởng, vừa biểu đạt tình cảm phục sát đất với thượng tướng Nghiêm.

"Cho nên mới nói, đám tiểu tử thối các cậu vẫn còn non lắm...." Tham mưu trưởng Kỷ rất ít khi nói chuyện châm lên một điếu thuốc nói.

Vì vậy cậu nhóc non nớt Lệ Minh Thần bị một cú điện thoại xách về sư đoàn tiếp tục cống hiến tế bào não, mà Ôn Hân và Tả Dữu thì ở lại chú ý cảm xúc không bình thường của Ôn Lĩnh. Ngày phẫu thuật được xác định vào thứ sáu tuần sau, trước khi Lệ Minh Thần đi, anh kéo Ôn Hân tới bệnh viện xác định xong, ném xuống một câu"Ngày đó anh nhất định trở lại", rồi bỏ đi.

Cũng là phân ly, nhưng đối lập với quá khứ, hiện tại cảm giác mà Lệ Minh thần để lại là ngọt ngào.

Tâm trạng của Ôn Lĩnh không ổn lắm, nhưng ở phương diện trị liệu lại phối hợp hơn trước kia rất nhiều, cộng thêm có sự giúp đỡ của Tả Dữu, công việc chạy đi chạy lại giữa ba nơi bệnh viện, nhà, công ty ở tuần mới này của Ôn Hân đã không còn mệt như tuần trước nữa rồi.

Tối thứ tư, theo như giao hẹn đã định sẵn thì Tả Dữu phải đến bệnh viện chăm sóc anh cả, Ôn Hân đón Noãn Noãn về nhà. Nhưng buổi chiều có một đơn hàng xảy ra sai sót, phải sửa xong rồi lại gửi đi nên không chắc mấy giờ mới đến được, Tả Dữu nhìn đồng hồ, trực tiếp đề nghị nói cô ấy sẽ đi đón Noãn Noãn tới bệnh viện, còn Ôn Hân làm xong công việc ở bên này rồi tới bệnh viện dẫn cô nhóc mập mạp về nhà.

Ôn Hân đang bị công việc làm cho nhức đầu, nhưng suy nghĩ lại cũng chỉ có các đó thôi.

Tả Dữu đi rồi, Ôn Hân lại tiếp tục chiến đấu hạch toán cùng mấy đồng nghiệp. Chờ khi tất cả được chuẩn bị xong xuôi, ngoài phố đã thắp rực rỡ rồi. Tạm biệt đồng nghiệp xong, Ôn Hân liền vội bước nhanh tới bệnh viện.

Tám giờ tối chính là lúc đường phố đang nhộn nhịp, đoạn đường đi từ Vạn Bác tới bệnh viện đã quen thuộc nay lại bị mấy quầy ăn vặt lộn xộn chật như nêm cối, phía trái nồi phở Quế Lâm đặt ở phía trước bên tay trái đang bốc hơi ngùn ngụt, phía bên tay phải trước quầy hải sản đặt bốn năm bảy tám chiếc bàn, số người nhốn nháo nhìn không thấy đường chứ đừng nói chi là đi lên phía trước.

Lúc Ôn Hân đang do dự đặt chân ở đâu thì một đứa trẻ ở phía sau đang cầm cây kẹo đường trực tiếp đem que kẹo đâm vào ngang hông Ôn Hân. “Á….” Khi Ôn Hân cảm thấy đau, que bằng trúc đã xuyên qua chiếc áo mỏng manh đâm vào làn da Ôn Hân.

“Trời ơi, xin lỗi, không làm cô bị thương đấy chứ, đứa trẻ này chạy vội quá ý mà.” Phía sau cậu nhóc bị dọa ngốc là một người phụ nữ trẻ đang khẩn trương chạy tới, chắc là mẹ đứa trẻ thấy nó làm bị thương người khác, cuống quýt nói xin lỗi.

"Không có việc gì...." Ôn Hân cau mày, tay đè trên eo, cũng không để ý tới người phụ nữ ở sau lưng vừa nói cái gì, dứt khoát thay đổi phương hướng, đi đường tắt tới bệnh viện.

Nếu không khẩn trương tới bệnh viện, thời gian sẽ muộn mất, Ôn Hân vừa đi vừa nghĩ.

Con đường hiện cô đang đi kỳ thực là đường tắt gần nhất để đến bệnh viện, sở dĩ cô không thích đi là vì đến giữa phải đi qua một ngõ nhỏ vắng lặng mà rất dài, ngọn đèn u ám gần như không có, đêm khuya đi trong đó, trong lòng Ôn Hân nao nao.

Sau khi đi được một đoạn, tiếng huyên náo của đường phố sớm không nghe thấy, âm thanh duy nhất bên tai đó chính là tiếng chân giẫm lên cát đá.

Khi Ôn Hân nhìn thấy lối ra xa xa trước mặt, đột nhiên từ đầu bên kia truyền đến một giọng nam: vào hẻm nhỏ xem thử!

Theo bản năng Ôn Hân đứng bất động, vào lúc cô do dự tiếp tục đi về phía trước hay là làm thế nào, thì bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay kéo cô vào trong nơi tối tăm....

"Fuck, nếu không bắt được hắn ta, đại tiểu thư nhất định sẽ làm thịt chúng ta!"

"Bớt mẹ nó nói nhảm đi, mau tìm kiếm, lần sau nhớ mang theo đèn pin, đây là nơi quỷ quái gì thế, tối thui thế này...." Hai âm thanh đi một vòng trong ngõ nhỏ, sau khi không tìm thấy gì cả mới hùng hùng hổ hổ đi ra.

Chờ tất cả đều an tĩnh lại, cánh tay cô vừa dùng sức liền trực tiếp cho người sau lưng một cùi chỏ.

"Úi...." Thừa dịp người nọ bị đau, Ôn Hân trực tiếp đẩy cái sọt ở đỉnh đầu rồi đứng lên, "Tả Tuấn, tại sao anh lúc nào cũng âm hồn bất tán...."

Người đàn ông bị nhận ra nghe thấy lời của Ôn Hân cũng quên nỗi buồn bực đau buốt ở ngực, khẽ cười một tiếng nói: "Tôi có phải nên cảm thấy may mắn vì cô không phải là người của bọn chúng không?." Giọng điệu chậm chạp, Tả Tuấn hỏi, "Tại sao lại nhận ra tôi thế?"

Trong ngõ gần như tối đen, Ôn Hân lại có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Tả Tuấn lúc này, mắt phượng cao hẹp đang khiêu khích, bộ dạng quyến rũ, hơn nữa nếu như có thể, thậm chí cổ áo trước ngực anh cũng mở ra…. Tóm lại là cô ghét dáng vẻ đó.

Ôn Hân đứng ở trong ngõ nhỏ, đang hết sức gạt lá rau tả tơi trên người mình, lá rau ở trong sọt chụp vào người cô ban nãy không biết là đã thối mấy ngày rồi, giơ cánh tay lên giữa mũi, có mùi lá rau thối lại như không phải, Ôn Hân hừ một cái: "Mùi trên người anh...." Mùi dâm uế, từng ngửi một lần sẽ khó mà quên được.

"Hả? Mùi gì? Cái này?" Đối với ngựa đực tùy thời nổi dâm mà nói, mùi đó cũng chỉ giống như hơi thở, giống như Tả Tuấn đột nhiên kéo cô vây vào góc tường.

"Tuấn thiếu gia, xem ra ký ức tôi cho anh lần trước vẫn chưa đủ sâu sắc...." Trong khi nói chuyện, Ôn Hân đã trực tiếp trói ngoặt tay Tả Tuấn ra sau lưng rồi áp vào góc tường, “Tuấn thiếu gia, không phải cô gái nào cũng thích làm trò với anh…. Bớt ghẹo tôi thôi!"

Tính tình Ôn Hân điềm đạm, không dễ nổi giận, nhưng kiểu người như vậy một khi giận lên thì....

"Vẫn nên đi tìm cô gái thích anh mà chơi đùa đi!" Cơn tức của Ôn cô nương rất lớn, cô từng học mấy chiêu phòng thân, nên khi sử dụng đến thì không hề khách khí.

Dạy dỗ đủ rồi, lúc này Ôn Hân mới vung tay rời đi!

Nhưng chưa đi được mấy bước Ôn Hân đã cảm thấy có gì đó là lạ, trên tay ẩm ướt, cô đưa lên mũi ngửi, trong lòng hơi hồi hộp: là mùi máu tanh.

"Anh.... Anh bị thương?" Suy nghĩ hồi lâu, Ôn Hân vẫn quay lại, đứng ở chỗ vừa rời đi hỏi.

"Hô...." Có thể thấy được hơi thở của Tả Tuấn đã không còn ổn định như vừa nãy, thật ra thì vừa rồi đã không ổn, nhưng Ôn Hân mặc kệ anh không chú ý mà thôi, “Nếu không chỉ bằng mấy miếng mèo cào của cô, còn có thể bẻ quặt tay ra sau lưng...."

Chó thua như cá mắc cạn rồi mà vẫn còn cao ngạo tự kỷ

Ôn Hân thật sự không muốn quan tâm đến anh ta, nhưng nghĩ tới người này dù sao cũng có quan hệ với Tả Dữu và Lệ Minh Thần, giúp đỡ cũng là bất đắc dĩ."Bị thương ở cánh tay, nhưng chân chưa tàn phế hả?” Cô tức giận.

"Nhờ hồng phúc của cô, nó không gãy." Âm thanh của Tuấn đại thiếu gia thoải mái không giống như người bị thương, còn có thể nói giỡn, nhưng càng khiến lòng Ôn Hân mắc nghẹn đó là, tên ngựa đực này trực tiếp kéo tay cô qua rồi giao cánh tay bị thương cho cô, "Làm ơn."

Đứng ở quảng trường Thời Đại ngay giữa bãi đỗ xe, ÔN Hân nhìn chằm chằm vào chiếc xe Ferrari trước mặt, làm mí mắt nhảy cao."Lái nó đi không tránh thoát được đám người kia, thật đúng là...."

Cộp!

Trán bị tên ngựa đực vong ân phụ nghĩa không khách khí gõ lên một cái, "Đương nhiên là lúc bị người ta truy đuổi không có xe ở đây, nhưng tốc độ của xe, lát nữa cô lái thì biết."

Cái gì, muốn cô lái!

"Tự cô lái, sao nào.... ?" Tả Tuấn khoác tay bị thương lên vai cô, nhún nhún lông mày, ý tứ rõ ràng....anh là người bị thương, không thể lái được.

Gặp phải tên ngựa đực da mặt dày thế này, Ôn Hân đành phải tiễn Phật đến Tây Thiên thôi.

"Vậy hãy lên xe nhanh đi!" Mặt Ôn Hân lạnh một cách triệt để, giật vai đem tay Tả Tuấn hất xuống nói.

Nhưng cho dù đã lên xe thì vấn đề vẫn chưa kết thúc, đầu tiên là Ôn Hân 囧囧 phát hiện chiếc xe này là hộp số tay, mà cô chỉ từng lái hộp số tự động, kết quả bị Tả Tuấn hợp tình hợp lý cười nhạo một trận.

Sau khi Tả Tuấn nói đơn giản mấy điểm khác biệt giữa hộp số tự động và hộp số tay, mười phút sau Ôn Hân cuối cùng cũng lái được chiếc Ferrari với tốc độ rùa bò trên đường.

Tả Tuấn nhìn phong cảnh hai bên đường, thở dài, tiến tới bên tai Ôn Hân nói: "Lái xe Ferrari với hiệu quả như xe điện, cô là người đầu tiên trong lịch sử."

Ôn Hân căng thẳng nên bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng không nói lời nào.

"Nhà anh ở đâu?" Sau khi xe lăn bánh được 100m, Ôn Hân hỏi.

"Là tôi nên hỏi cô...nhà cô ở đâu? Cô không định để tôi mang bộ dạng thương tật này về nhà đó chứ, quá là mất mặt!" Tả Tuấn nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, mặt trắng bệch hơn lúc nãy chút xíu.

Từ từ quay đầu xe, nếu như không phải là không thể so đo với người bị thương thì thật sự cô không muốn để cho tên ngựa đực này được toại nguyện.

Khi vừa bước vào cửa phòng, điện thoại của Tả Dữu lại gọi đến."Chị à, đã 90 rồi, nếu mà chưa hết bận thì đừng qua , còn chưa có hết bận cũng đừng đã tới, hôm đây, hôm nay Noãn Noãn ngủ ở bệnh viện, sáng mai em đưa nó đến trường….”

Tả Dữu rất nhiệt tình, nhưng cô ấy không biết ở đầu điện thoại bên này, anh trai Tả Tuấn của cô đang từ từ dựa sát cơ thể vào Ôn Hân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương