Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!
-
Chương 19: Vĩnh viễn bảo vệ (2)
Trước khi học tiểu học Tả Dữu vẫn luôn ở trong đại viện của quân khu, khi đó cô thường nghe ông ngoại nói một câu: người quân nhân thật sự chính trực không phải được đào tạo dựa vào huấn luyện nghiêm khắc, mà phải dựa vào mưa bom bão đạn trên
chiến trường từng chút từng chút rèn dũa.
Cho nên câu đầu tiên ông ngoại thường nói là....thời đại hòa bình không có quân nhân.
Tả Dữu không phải quân nhân nhưng lúc này cô lại cảm thấy mình tràn đầy nhiệt huyết của quân nhân, mà mảnh đạn làm cô muốn bắn tung chính là tên đàn ông trần nửa người trước mắt này.
"Tả Tuấn, anh làm gì thế!" Tả Dữu nhìn Ôn Hân, lại mở to mắt…. cơ ngực của anh trai, tức giận xắn tay áo định xông lên.
Nhưng bước chân của cô còn chưa nhảy ra làm nghiệm vụ thì đã bị Ôn Hân kéo lại, “Chị đã xử lý hắn ta rồi.” Ôn Hân nháy mắt với cô, quay mặt về phía Tả Tuấn ra hiệu.
Tả Dữu sững sờ, lập tức theo ánh mắt của Ôn Hân nhìn về phía anh cả. Cô dán mắt cẩn thận nhìn gò má trái đỏ lên của Tả Tuấn, sau đó cắn răng khạc ra hai chữ: đáng đời! Liền nhanh chóng kéo Ôn Hân chạy khỏi toilet.
Mặt tê rần nhưng chẳng hề đau, mặc dù người phụ nữ kia dùng hết sức lực thì cũng vẫn có hạn, Tả Tuấn đứng đó một lát, cầm áo khoác lên, vừa xoa mặt vừa mặc áo vào, khi vừa mới cài xong chiếc cúc cuối cùng thì cửa toilet lại bị mở ra một lần nữa.
Một thiếu phụ lạ mặt nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trong đó, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lui về phía sau nhìn ký hiệu trên cửa, ở đây đang bận. Tả Tuấn chạy tới bên người cô ta, anh ta đưa tay vén một lọn tóc của cô gái rồi đặt lên môi giống như hôn, sau đó nhẹ nhàng nói một câu: chạm rồi. Đầu óc thiếu phụ bị hương thơm trên người Tả Tuấn xông lên, choáng váng cả người.
Đêm đó, toilet nữ ở tầng bốn của Kim Đỉnh, chuyện xưa còn rất nhiều.
Tả Dữu vừa kéo Ôn Hân ra khỏi toilet xong là chạy như bay, chạy thẳng đến của phòng bao của Vạn Bác mới dừng lại vuốt ngực, cô lui về phía sau nhìn không thấy Tả Tuấn đuổi theo mới thu lại bàn tay đã đầy mồ hôi nói: "Thật may là không đuổi theo, chị dâu, chị lợi hại quá, dám đánh cả anh trai em!" Tả Dữu giơ ngón tay cái lên với Ôn Hân.
Ôn Hân nhớ tới hồi đó trước lúc ba qua đới, cô đã xích mích với nhà họ Ngụy, nghĩ thầm cũng chỉ là dạy dỗ tên lưu manh mà thôi, không đáng kể chút nào, vì vậy tùy tiện khoát tay: "Em cũng kỳ lạ quá đấy, người chị đánh rốt cuộc có phải là anh trai ruột của em không? Không oán trách chị à?”
"Ruột thịt hay không thì cũng không nên như vậy...." Hình như Tả Dữu rất không tình nguyện khi nói đến người anh trai này của cô, cô đột nhiên chuyển chủ đề, vươn tay về phía Ôn Hân, "Chị dâu, cho em mượn điện thoại của chị dùng một lát."
Tả nha đầu đưa tay cười híp cả mắt, làm người ta nghi ngờ không phải gian trá thì tức là trộm cắp, Ôn Hân híp mắt, "Mượn của chị làm chi, điện thoại của em đâu?"
"Máy hãng apple, hay ăn nguồn, đã tự động tắt rồi." Tả Dữu vừa lắc lư chiếc điện thoại với màn hình đen xì, vừa đưa tay trực tiếp “cầm” điện thoại trong tay Ôn Hân, "Thanks, chị dâu!"
Chín giờ rưỡi tối, Lệ Minh Thần về ký túc xá sớm nên đã chuẩn bị cởi quần áo đi ngủ, hôm nay Tam đại đội trưởng rất giận.
Thật ra thì cũng không riêng gì hôm nay, mấy hôm rồi áp suất thấp của Tam đại đội trưởng vẫn bao trùm lên cả sư đoàn.
"Thật mẹ nó cháu trai!" Lệ Minh Thần cởi áo sơ mi xuống rồi quẳng xuống giường, thở phì phò.
"Lại tên cháu trai nào chọc giận Tam đại đội trưởng của chúng ta đấy, nhìn xem, liều lĩnh đến mức làm tính khí tốt của đại đội trưởng Lệ thành hung bạo rồi, nói thử xem, tình huống gì?” Lý Bá Ngôn chưa hết thời gian nghỉ kết hôn bất ngờ đẩy cửa đi vào, Lệ Minh Thần vừa nãy còn cau mày giờ nhìn anh ta như nhìn người quái gở.
“Thời gian nghỉ kết hôn của anh không phải là mười bốn ngày à? Vẫn còn một ngày nữa, sao lại lại về sớm hơn? Ra vẻ tích cực à?"
Lý Bá Ngôn trợn trừng mắt không nói, nghĩ thầm nếu không phải tên cháu trai chết tiệt như cậu không đến một tuần mà đã sắp lật hết cả sư đoàn lên, thì tôi đã không bị sư trưởng xách tới trừng trị tên lưu manh là cậu, mà ở nhà ôm bà xã rồi!
"Cút đi, báo cáo vấn đề, ai chọc phải tên xui xẻo như cậu." Trong lúc nói chuyện, Lý Bá Ngôn cũng cởi đồ, ngồi trên giường đối diện với Lệ Minh Thần.
Căn phòng Lệ Minh Thần được sư đoàn phân cho là ở cùng với Lý Bá Ngôn, gần hai tuần nữa là phải sống chung, hơn nữa vừa vào đã bị thẩm tra, đại đội trưởng Lệ hơi khó chịu, "Không ai hết...." Anh nhấc lên chăn, trực tiếp chui vào.
Lý Bá Ngôn cũng không qua lật chăn của anh lên .... anh ta chỉ dùng giọng điệu bình thường để trần thuật sự thực: "Không ai? Không ai mà một tuần tốt lành cậu đã đánh vỡ bốn bao cát của sư đoàn? Không ai thì cái “cục đỏ” trên miệng Tham mưu Trương từ đâu mà có.... Không ai.... !" Lý Bá Ngôn cúi đầu, âm lượng đột nhiên không khống chế nổi kéo cao lên tám độ: "Lệ Minh Thần, ván giường của tôi đang tốt đẹp tại sao lại rớt mất một cái!"
Người nào đó nổi giận nhặt một tấm gỗ bên chân lên, đi vài bước tới bên giường nhìn Lệ Minh Thần đang ở trong chăn buồn bực, "Nói rõ tình hình."
Lệ Minh Thần không sợ sư trưởng, đoàn trưởng, doanh trưởng, chỉ sợ Lý Bá Ngôn, vì anh ta có quá nhiều mưu ma quỷ chước, đắc tội với anh ta, một tế bào như Lệ Minh Thần sẽ không có một ngày tốt lành. Cho nên dù trong lòng anh có cả một ổ tức giận cũng vẫn ngồi dậy, vò vò đầu: "Vấn đề của anh quá nhiều, báo cáo cái nào trước? Bao cát, Lão Trương? Hay là ván giường của anh?"
"Đương nhiên là . . . . . Ván giường của tôi!"
"Ván giường là lúc đánh võ ở trong phòng không cẩn thận, bao cát là dụng cụ trong sư đoàn có chất lượng không đủ độ cứng, mỗi ngày đánh một giờ sẽ như vậy thôi. Về mặt của Lão Trương, chỉ có thể nói là lực chiến đấu của anh ta thụt lùi quá nghiêm trọng." Lệ Minh Thần nói nhẹ như mây trôi nước chảy, Lý Bá Ngôn cũng rất nhức đầu, khó trách sư trưởng không nhịn được kéo anh về sớm, lực phá hoại của Lệ Minh Thần là bao nhiêu chứ.
"Giận dỗi với Ôn Hân rồi hả ?" Lời của Lý Bá Ngôn làm sắc mặt Lệ Minh Thần biến đổi, vừa muốn nói chuyện, thì điện thoại di động còn chưa tắt đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn.
"Rất lâu rồi không gặp anh...."
"Lão Lý, môn ngữ văn của tiểu học nói khi nào thì dùng sáu điểm?" Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm chữ ký của người gửi, pháo hoa trong lòng đang nổ đùng đùng đùng, lập tức chẩn bị bốc lên sao hỏa.
"Đó là đại biểu người ta còn rất nhiều lời muốn nói mà chưa nói ra.” Lý Bá Ngôn ngó đầu ra nhìn chữ ký, nghĩ thầm hôm nay anh trở về là không cần thiết rồi "Nhìn tiền đồ của cậu kìa." Chẳng muốn lãng phí tình cảm trên người anh, Lý Bá Ngôn trở về trải giường chiếu.
"Lệ Minh Thần, ngày mai sửa ván giường lại cho tôi!" Giường không có vợ ngủ cũng không thoải mái.
"Lão Lý." Mắt thiếu tá trừng lớn như bóng đèn kêu Lý Bá Ngôn."Anh nói xem trong mấy câu chưa nói ra có câu cô ấy nhớ em không?"
"Chắc là có...." Lý Bá Ngôn trằn trọc nghiêng người, cầm chăn che lỗ tai lại.
"Vậy sao cô ấy không trực tiếp nói muốn gặp em...."
Vấn đề của thiếu tá là ngay cả thổ lộ cũng giống như khi lập quân lệnh, lần nữa nghiệm chứng sóng não của anh khác người thường.
Trong bóng tối Lý Bá Ngôn trợn trừng mắt.
Tả Dữu gửi tin nhắn xong, lại đứng đợi một lát, khẳng định anh hai ngốc đang cười khúc khích, không tới ngày mai thì không thể trả lời tin nhắn, lúc này mới xóa sạch tin nhắn, lại tùy ý gọi một cú điện thoại, rồi mới trở lại phòng bao.
"Không ai nhận." Đây là lý do Tả Dữu cười híp mắt đưa cho Ôn Hân. Coi như trong lòng Ôn Hân nghĩ gì đó thì cũng không tiện nói ra.
Đêm đó, lúc Ôn Hân về nhà thì đã quá mười hai giờ đêm, cô mở cửa phòng ngủ ngó vào trong, Noãn Noãn đã ngủ ngáy khò khò rồi, da bụng nhỏ lộ ra ngoài khỏi áo, nhấp nhô lên xuống theo hô hấp .
Ôn Hân ngoắc tay với Tả Dữu ở phía sau ý bảo cô nhỏ giọng một chút, rồi vào nhà đắp chăn cho Ôn Noãn. Vừa đắp chăn vừa nhìn cái bụng nhỏ của Noãn Noãn: "Gần đây cũng không ăn gì, mà sao nhìn giống như mập hơn trước nhiều thế nhỉ?"
Tả Dữu đã buồn ngủ quá đỗi, vừa cởi quần áo vừa nói nhỏ: "Cơ thể của trẻ con phát triển, mập chút vẫn tốt hơn." Cô ấy đá giầy trực tiếp lăn lên giường ôm Ôn Noãn vào trong lòng rồi dán vào tường ngủ.
Ôn Hân nhìn “cô em chồng” từ trên trời rơi xuống mà lại quen thuộc này, ngoài bất đắc dĩ ra thì trong lòng cũng rất thỏa mãn, bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, vì có thêm hai người nào đó nên trong nhà cũng bắt đầu có cảm giác, thì ra giường hai người ngủ giờ thành ba người chính là ý nghĩa của sự ấm cúng.
Ôn Hân lại sắp xếp đồ đạc một lát, đặt báo thức ở điện thoại xong mới tắt máy nằm xuống.
Kí hợp đồng mới ngoài mang lại vui mừng ra, còn mang đến bận rộn cho nhân viên của Vạn Bác nhiều hơn.
Đã rất lâu rồi Ôn Hân không thử cảm giác cả ngày làm việc chân không rời khỏi mặt đất giống như bây giờ, ngoài lúc cơm trưa cô gọi điện thoại cho cô giáo chủ nhiệm của Noãn Noãn bảo cô muốn gặp Noãn Noãn, trừ ăn nhẹ chút đồ ăn ở căn tin ra, cả buổi trưa ngay cả thời gian nghỉ ngơi uống ngụm nước Ôn Hân cũng không có.
Ăn cơm xong, Ôn Hân trở về phòng làm việc trước, buổi sáng có một bản kế hoạch vẫn cần phải sửa lại. Nhưng vừa mở file PPT ra, Vạn Cương đã đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.
"Ôn Hân, đang làm việc hả?" Đôi mắt nhỏ của chú Vạn đảo qua đặc biệt khôn khéo.
"Dạ." Đối với ông chủ luôn muốn ghép cô và Ngụy Dược lại thành một đôi này, Ôn Hân hơi bức xúc, vì vậy cô trả lời cũng qua loa.
Vạn Cương bị làm lơ cũng không tức giận, ông chỉnh lại cà vạt, "Người của Hằng Vũ tới nói có ý muốn ký hợp đồng với công ty của chúng ta...." Lời của Vạn Cương làm trong lòng Ôn Hân lộp bộp, đôi mắt phượng kia không tự giác hiện lên trong đầu, "Sau đó thì sao? Ông
chủ, ông nói với bọn họ thế nào?" Cô hỏi.
"Đại diện của Hằng Vũ chỉ đích danh cô phụ trách hạng mục này." Lần đầu tiên Vạn Cương phải quan sát nghiêm túc Ôn Hân, ông không ngờ, cô gái được tuyển dụng trước đây không chút kinh nghiệm, giờ lại thành mấu chốt cho việc thịnh suy của Vạn Bác."Ý của Ngụy tổng là không, ký."
Gan ruột của Vạn Cương đều đau, hợp đồng lớn của Hằng Vũ!
"Đã có cơ hội, tại sao chúng ta không cần." Ôn Hân ngẩng đầu lên, nhìn Vạn Cương không chớp mắt.
Làm xong mấy bản hợp đồng này, Vạn Bác ổn định, cô có thể chính thức nói tạm biệt với nơi này, với người kia.
Nghĩ như vậy, lòng của Ôn Hân vừa nặng nề vừa mong đợi.
Nói tạm biệt với khoảng thời gian tốt đẹp đã qua, rất cần có dũng khí.
Ôn Hân tốn cả buổi chiều làm bản kế hoạch lần trước đưa cho Hằng Vũ rồi lại sửa, chờ làm xong, Tả Dữu đợi cô tan ca đã sớm không kiên nhẫn được nữa.
"Mau lên, nhất định Noãn Noãn đã chờ sốt ruột rồi, hôm qua nó còn nói với em muốn em tan ca dẫn nó đi ăn DQ." Tả Dữu thương Noãn Noãn không ít hơn cô, bị Tả Dữu kéo lên tắc xi trong lòng Ôn Hân cũng ấm áp.
Nhưng cảm giác ấm áp này khi đến cổng trường rỗng tuếch thì hoàn toàn tan thành mây khói.
Không thấy Ôn Noãn....
Tìm xung quanh trường hết một lượt, người xung quanh có thể hỏi đều hỏi một lần, nhưng tất cả đều không có.
"Chị dâu, nếu không thì gọi điện thoại về nhà đi?" Tả Dữu hơi lo sợ.
Bây giờ chuyện trẻ con đi lạc rất nhiều, vừa nghĩ tới nha đầu mập mạp Noãn Noãn bị.... là Ôn Hân không biết phải làm sao.
"Nhưng anh chị...." Ôn Lĩnh đi đứng không tiện, biết rồi, không biết sẽ gấp thành dạng gì nữa.
"Không sao đâu, em gọi, em qua bên cạnh hỏi." Tả Dữu cầm điện thoại lên, không đợi Ôn Hân đồng ý, trực tiếp gạt số.
Nói mấy câu, cô cúp điện thoại, lắc đầu với Ôn Hân, "Em nói chúng ta làm thêm giờ, hiện tại liền trở về, Ôn Lĩnh bảo chúng ta đừng quên tới đón Noãn Noãn."
....
Trong lúc hai cô gái mất phương hướng, thì ông chú gác gổng đi tuần tra trong trường quay lại.
Noãn Noãn nghịch ngợm, chậu hoa của ông không biết đã bị cô bé đập vỡ bao nhiêu cái rồi, cho nên ông nhận ra Ôn Hân.
"Ôi? Cô nhóc nhà các người được người ta đón đi rồi, sao các người còn tới đây?”
Một phụ nữ trẻ gần đây thường xuất hiện ở cổng trường tặng đồ cho Noãn Noãn, không cần suy nghĩ nhiều, Ôn Hân cũng đoán ra là ai.
"Cửa hàng DQ cách đây gần nhất nằm ở đâu?" Kể từ lúc nói chuyện xong với ông chú, mặt Ôn Hân liền khó chịu cực kỳ, đáng sợ tới mức làm Tả Dữu cũng không dám nói lung tung, đưa tay chỉ chỉ, "Cách chỗ này không xa, cũng chỉ xa 500 mét thôi.”
Xa 500m, Ôn Hân gần như là chạy tới, đợi đến khi cô vào cửa thì Tả Dữu đã bị bỏ rơi ở phía sau rất xa.
"Chị không đúng, chị dâu chị không đợi em." Cô đẩy cửa của cửa tiệm DQ ra rồi bước vào, điều hòa bên trong thổi đi nỗi bực dọc trong lòng cô không ít.
Tả Dữu đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Noãn Noãn ở một góc với một cây kem, "Nhóc con này...." Tả Dữu đau sốc hông nên ngay cả mắng cũng không mắng ra tiếng.
Cô ấy không mắng ra tiếng không có nghĩa là người khác cũng không thể lên tiếng.
"Chu Giai Di, xin cô cách xa người nhà của tôi một chút, tôi cũng không ngại càng xa càng tốt." Âm thanh của Ôn Hân không lớn, nhưng vẻ mặt lạnh lùng như bất cứ lúc nào cũng có thể đóng băng được.
Cuối cùng Tả Dữu cũng chuyển tầm mắt tới người trước mặt, không thể hiểu nổi hiềm khích giữa chị dâu và người phụ nữ này, nhưng cũng rất vui vẻ kéo Noãn Noãn vào trong ngực, làm ra vẻ muốn đánh vào mông nhỏ của cô bé, "Sao em lại chạy linh tinh! Em có biết là chị và cô em sắp bị hù chết rồi không! Cô bé hư hỏng."
Vẻ mặt tức giận của cô (ở đây tức là Ôn Hân nha, trong bản raw viết là姑姑 tiếng Việt mình vẫn gọi là cô – tức em gái của bố đó) làm Ôn Noãn sợ tới mức lúng ta lúng túng, cố nhịn nước mắt, "Chị ơi, dì không phải là người xấu, dì mua túi sách, mua đồ ăn ngon cho Noãn Noãn, dì không phải người xấu...."
"Dữu Tử, dẫn Noãn Noãn đi." Không muốn Noãn Noãn cầu xin tình thương của người “mẹ” này, Ôn Hân trực tiếp bảo Tả Dữ dẫn Ôn Noãn ra khỏi DQ.
Chu Giai Di mới vừa ở cùng con gái một lát, giờ thấy Ôn Noãn phải đi, trong mắt là vẻ không nỡ, "Ôn Hân, tôi chỉ muốn nhìn Noãn Noãn một chút thôi, hôm nay các người không đón con bé đúng giờ, nên tôi đã dẫn con bé đi ăn chút đồ, nó muốn ăn."
"Bài tập mấy năm trước chuyển đến giờ mới làm, phu nhân Từ, cô đã sớm trượt rồi...."
Điện thoại trong túi xách đã vang lên từ lâu, hết lần này tới lần khác, hình như cô không nhận đối phương sẽ không bỏ qua.
Ôn Hân nói hàm ý, lấy điện thoại ra nghe.
Chu Giai Di chính là sao chổi của nhà họ Ôn.
Lưu Đông gọi điện thoại tới: Ôn Lĩnh trượt xe lăn ra cửa, bị chiếc xe chạy bằng điện đụng phải.
Cho nên câu đầu tiên ông ngoại thường nói là....thời đại hòa bình không có quân nhân.
Tả Dữu không phải quân nhân nhưng lúc này cô lại cảm thấy mình tràn đầy nhiệt huyết của quân nhân, mà mảnh đạn làm cô muốn bắn tung chính là tên đàn ông trần nửa người trước mắt này.
"Tả Tuấn, anh làm gì thế!" Tả Dữu nhìn Ôn Hân, lại mở to mắt…. cơ ngực của anh trai, tức giận xắn tay áo định xông lên.
Nhưng bước chân của cô còn chưa nhảy ra làm nghiệm vụ thì đã bị Ôn Hân kéo lại, “Chị đã xử lý hắn ta rồi.” Ôn Hân nháy mắt với cô, quay mặt về phía Tả Tuấn ra hiệu.
Tả Dữu sững sờ, lập tức theo ánh mắt của Ôn Hân nhìn về phía anh cả. Cô dán mắt cẩn thận nhìn gò má trái đỏ lên của Tả Tuấn, sau đó cắn răng khạc ra hai chữ: đáng đời! Liền nhanh chóng kéo Ôn Hân chạy khỏi toilet.
Mặt tê rần nhưng chẳng hề đau, mặc dù người phụ nữ kia dùng hết sức lực thì cũng vẫn có hạn, Tả Tuấn đứng đó một lát, cầm áo khoác lên, vừa xoa mặt vừa mặc áo vào, khi vừa mới cài xong chiếc cúc cuối cùng thì cửa toilet lại bị mở ra một lần nữa.
Một thiếu phụ lạ mặt nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trong đó, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lui về phía sau nhìn ký hiệu trên cửa, ở đây đang bận. Tả Tuấn chạy tới bên người cô ta, anh ta đưa tay vén một lọn tóc của cô gái rồi đặt lên môi giống như hôn, sau đó nhẹ nhàng nói một câu: chạm rồi. Đầu óc thiếu phụ bị hương thơm trên người Tả Tuấn xông lên, choáng váng cả người.
Đêm đó, toilet nữ ở tầng bốn của Kim Đỉnh, chuyện xưa còn rất nhiều.
Tả Dữu vừa kéo Ôn Hân ra khỏi toilet xong là chạy như bay, chạy thẳng đến của phòng bao của Vạn Bác mới dừng lại vuốt ngực, cô lui về phía sau nhìn không thấy Tả Tuấn đuổi theo mới thu lại bàn tay đã đầy mồ hôi nói: "Thật may là không đuổi theo, chị dâu, chị lợi hại quá, dám đánh cả anh trai em!" Tả Dữu giơ ngón tay cái lên với Ôn Hân.
Ôn Hân nhớ tới hồi đó trước lúc ba qua đới, cô đã xích mích với nhà họ Ngụy, nghĩ thầm cũng chỉ là dạy dỗ tên lưu manh mà thôi, không đáng kể chút nào, vì vậy tùy tiện khoát tay: "Em cũng kỳ lạ quá đấy, người chị đánh rốt cuộc có phải là anh trai ruột của em không? Không oán trách chị à?”
"Ruột thịt hay không thì cũng không nên như vậy...." Hình như Tả Dữu rất không tình nguyện khi nói đến người anh trai này của cô, cô đột nhiên chuyển chủ đề, vươn tay về phía Ôn Hân, "Chị dâu, cho em mượn điện thoại của chị dùng một lát."
Tả nha đầu đưa tay cười híp cả mắt, làm người ta nghi ngờ không phải gian trá thì tức là trộm cắp, Ôn Hân híp mắt, "Mượn của chị làm chi, điện thoại của em đâu?"
"Máy hãng apple, hay ăn nguồn, đã tự động tắt rồi." Tả Dữu vừa lắc lư chiếc điện thoại với màn hình đen xì, vừa đưa tay trực tiếp “cầm” điện thoại trong tay Ôn Hân, "Thanks, chị dâu!"
Chín giờ rưỡi tối, Lệ Minh Thần về ký túc xá sớm nên đã chuẩn bị cởi quần áo đi ngủ, hôm nay Tam đại đội trưởng rất giận.
Thật ra thì cũng không riêng gì hôm nay, mấy hôm rồi áp suất thấp của Tam đại đội trưởng vẫn bao trùm lên cả sư đoàn.
"Thật mẹ nó cháu trai!" Lệ Minh Thần cởi áo sơ mi xuống rồi quẳng xuống giường, thở phì phò.
"Lại tên cháu trai nào chọc giận Tam đại đội trưởng của chúng ta đấy, nhìn xem, liều lĩnh đến mức làm tính khí tốt của đại đội trưởng Lệ thành hung bạo rồi, nói thử xem, tình huống gì?” Lý Bá Ngôn chưa hết thời gian nghỉ kết hôn bất ngờ đẩy cửa đi vào, Lệ Minh Thần vừa nãy còn cau mày giờ nhìn anh ta như nhìn người quái gở.
“Thời gian nghỉ kết hôn của anh không phải là mười bốn ngày à? Vẫn còn một ngày nữa, sao lại lại về sớm hơn? Ra vẻ tích cực à?"
Lý Bá Ngôn trợn trừng mắt không nói, nghĩ thầm nếu không phải tên cháu trai chết tiệt như cậu không đến một tuần mà đã sắp lật hết cả sư đoàn lên, thì tôi đã không bị sư trưởng xách tới trừng trị tên lưu manh là cậu, mà ở nhà ôm bà xã rồi!
"Cút đi, báo cáo vấn đề, ai chọc phải tên xui xẻo như cậu." Trong lúc nói chuyện, Lý Bá Ngôn cũng cởi đồ, ngồi trên giường đối diện với Lệ Minh Thần.
Căn phòng Lệ Minh Thần được sư đoàn phân cho là ở cùng với Lý Bá Ngôn, gần hai tuần nữa là phải sống chung, hơn nữa vừa vào đã bị thẩm tra, đại đội trưởng Lệ hơi khó chịu, "Không ai hết...." Anh nhấc lên chăn, trực tiếp chui vào.
Lý Bá Ngôn cũng không qua lật chăn của anh lên .... anh ta chỉ dùng giọng điệu bình thường để trần thuật sự thực: "Không ai? Không ai mà một tuần tốt lành cậu đã đánh vỡ bốn bao cát của sư đoàn? Không ai thì cái “cục đỏ” trên miệng Tham mưu Trương từ đâu mà có.... Không ai.... !" Lý Bá Ngôn cúi đầu, âm lượng đột nhiên không khống chế nổi kéo cao lên tám độ: "Lệ Minh Thần, ván giường của tôi đang tốt đẹp tại sao lại rớt mất một cái!"
Người nào đó nổi giận nhặt một tấm gỗ bên chân lên, đi vài bước tới bên giường nhìn Lệ Minh Thần đang ở trong chăn buồn bực, "Nói rõ tình hình."
Lệ Minh Thần không sợ sư trưởng, đoàn trưởng, doanh trưởng, chỉ sợ Lý Bá Ngôn, vì anh ta có quá nhiều mưu ma quỷ chước, đắc tội với anh ta, một tế bào như Lệ Minh Thần sẽ không có một ngày tốt lành. Cho nên dù trong lòng anh có cả một ổ tức giận cũng vẫn ngồi dậy, vò vò đầu: "Vấn đề của anh quá nhiều, báo cáo cái nào trước? Bao cát, Lão Trương? Hay là ván giường của anh?"
"Đương nhiên là . . . . . Ván giường của tôi!"
"Ván giường là lúc đánh võ ở trong phòng không cẩn thận, bao cát là dụng cụ trong sư đoàn có chất lượng không đủ độ cứng, mỗi ngày đánh một giờ sẽ như vậy thôi. Về mặt của Lão Trương, chỉ có thể nói là lực chiến đấu của anh ta thụt lùi quá nghiêm trọng." Lệ Minh Thần nói nhẹ như mây trôi nước chảy, Lý Bá Ngôn cũng rất nhức đầu, khó trách sư trưởng không nhịn được kéo anh về sớm, lực phá hoại của Lệ Minh Thần là bao nhiêu chứ.
"Giận dỗi với Ôn Hân rồi hả ?" Lời của Lý Bá Ngôn làm sắc mặt Lệ Minh Thần biến đổi, vừa muốn nói chuyện, thì điện thoại di động còn chưa tắt đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn.
"Rất lâu rồi không gặp anh...."
"Lão Lý, môn ngữ văn của tiểu học nói khi nào thì dùng sáu điểm?" Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm chữ ký của người gửi, pháo hoa trong lòng đang nổ đùng đùng đùng, lập tức chẩn bị bốc lên sao hỏa.
"Đó là đại biểu người ta còn rất nhiều lời muốn nói mà chưa nói ra.” Lý Bá Ngôn ngó đầu ra nhìn chữ ký, nghĩ thầm hôm nay anh trở về là không cần thiết rồi "Nhìn tiền đồ của cậu kìa." Chẳng muốn lãng phí tình cảm trên người anh, Lý Bá Ngôn trở về trải giường chiếu.
"Lệ Minh Thần, ngày mai sửa ván giường lại cho tôi!" Giường không có vợ ngủ cũng không thoải mái.
"Lão Lý." Mắt thiếu tá trừng lớn như bóng đèn kêu Lý Bá Ngôn."Anh nói xem trong mấy câu chưa nói ra có câu cô ấy nhớ em không?"
"Chắc là có...." Lý Bá Ngôn trằn trọc nghiêng người, cầm chăn che lỗ tai lại.
"Vậy sao cô ấy không trực tiếp nói muốn gặp em...."
Vấn đề của thiếu tá là ngay cả thổ lộ cũng giống như khi lập quân lệnh, lần nữa nghiệm chứng sóng não của anh khác người thường.
Trong bóng tối Lý Bá Ngôn trợn trừng mắt.
Tả Dữu gửi tin nhắn xong, lại đứng đợi một lát, khẳng định anh hai ngốc đang cười khúc khích, không tới ngày mai thì không thể trả lời tin nhắn, lúc này mới xóa sạch tin nhắn, lại tùy ý gọi một cú điện thoại, rồi mới trở lại phòng bao.
"Không ai nhận." Đây là lý do Tả Dữu cười híp mắt đưa cho Ôn Hân. Coi như trong lòng Ôn Hân nghĩ gì đó thì cũng không tiện nói ra.
Đêm đó, lúc Ôn Hân về nhà thì đã quá mười hai giờ đêm, cô mở cửa phòng ngủ ngó vào trong, Noãn Noãn đã ngủ ngáy khò khò rồi, da bụng nhỏ lộ ra ngoài khỏi áo, nhấp nhô lên xuống theo hô hấp .
Ôn Hân ngoắc tay với Tả Dữu ở phía sau ý bảo cô nhỏ giọng một chút, rồi vào nhà đắp chăn cho Ôn Noãn. Vừa đắp chăn vừa nhìn cái bụng nhỏ của Noãn Noãn: "Gần đây cũng không ăn gì, mà sao nhìn giống như mập hơn trước nhiều thế nhỉ?"
Tả Dữu đã buồn ngủ quá đỗi, vừa cởi quần áo vừa nói nhỏ: "Cơ thể của trẻ con phát triển, mập chút vẫn tốt hơn." Cô ấy đá giầy trực tiếp lăn lên giường ôm Ôn Noãn vào trong lòng rồi dán vào tường ngủ.
Ôn Hân nhìn “cô em chồng” từ trên trời rơi xuống mà lại quen thuộc này, ngoài bất đắc dĩ ra thì trong lòng cũng rất thỏa mãn, bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, vì có thêm hai người nào đó nên trong nhà cũng bắt đầu có cảm giác, thì ra giường hai người ngủ giờ thành ba người chính là ý nghĩa của sự ấm cúng.
Ôn Hân lại sắp xếp đồ đạc một lát, đặt báo thức ở điện thoại xong mới tắt máy nằm xuống.
Kí hợp đồng mới ngoài mang lại vui mừng ra, còn mang đến bận rộn cho nhân viên của Vạn Bác nhiều hơn.
Đã rất lâu rồi Ôn Hân không thử cảm giác cả ngày làm việc chân không rời khỏi mặt đất giống như bây giờ, ngoài lúc cơm trưa cô gọi điện thoại cho cô giáo chủ nhiệm của Noãn Noãn bảo cô muốn gặp Noãn Noãn, trừ ăn nhẹ chút đồ ăn ở căn tin ra, cả buổi trưa ngay cả thời gian nghỉ ngơi uống ngụm nước Ôn Hân cũng không có.
Ăn cơm xong, Ôn Hân trở về phòng làm việc trước, buổi sáng có một bản kế hoạch vẫn cần phải sửa lại. Nhưng vừa mở file PPT ra, Vạn Cương đã đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.
"Ôn Hân, đang làm việc hả?" Đôi mắt nhỏ của chú Vạn đảo qua đặc biệt khôn khéo.
"Dạ." Đối với ông chủ luôn muốn ghép cô và Ngụy Dược lại thành một đôi này, Ôn Hân hơi bức xúc, vì vậy cô trả lời cũng qua loa.
Vạn Cương bị làm lơ cũng không tức giận, ông chỉnh lại cà vạt, "Người của Hằng Vũ tới nói có ý muốn ký hợp đồng với công ty của chúng ta...." Lời của Vạn Cương làm trong lòng Ôn Hân lộp bộp, đôi mắt phượng kia không tự giác hiện lên trong đầu, "Sau đó thì sao? Ông
chủ, ông nói với bọn họ thế nào?" Cô hỏi.
"Đại diện của Hằng Vũ chỉ đích danh cô phụ trách hạng mục này." Lần đầu tiên Vạn Cương phải quan sát nghiêm túc Ôn Hân, ông không ngờ, cô gái được tuyển dụng trước đây không chút kinh nghiệm, giờ lại thành mấu chốt cho việc thịnh suy của Vạn Bác."Ý của Ngụy tổng là không, ký."
Gan ruột của Vạn Cương đều đau, hợp đồng lớn của Hằng Vũ!
"Đã có cơ hội, tại sao chúng ta không cần." Ôn Hân ngẩng đầu lên, nhìn Vạn Cương không chớp mắt.
Làm xong mấy bản hợp đồng này, Vạn Bác ổn định, cô có thể chính thức nói tạm biệt với nơi này, với người kia.
Nghĩ như vậy, lòng của Ôn Hân vừa nặng nề vừa mong đợi.
Nói tạm biệt với khoảng thời gian tốt đẹp đã qua, rất cần có dũng khí.
Ôn Hân tốn cả buổi chiều làm bản kế hoạch lần trước đưa cho Hằng Vũ rồi lại sửa, chờ làm xong, Tả Dữu đợi cô tan ca đã sớm không kiên nhẫn được nữa.
"Mau lên, nhất định Noãn Noãn đã chờ sốt ruột rồi, hôm qua nó còn nói với em muốn em tan ca dẫn nó đi ăn DQ." Tả Dữu thương Noãn Noãn không ít hơn cô, bị Tả Dữu kéo lên tắc xi trong lòng Ôn Hân cũng ấm áp.
Nhưng cảm giác ấm áp này khi đến cổng trường rỗng tuếch thì hoàn toàn tan thành mây khói.
Không thấy Ôn Noãn....
Tìm xung quanh trường hết một lượt, người xung quanh có thể hỏi đều hỏi một lần, nhưng tất cả đều không có.
"Chị dâu, nếu không thì gọi điện thoại về nhà đi?" Tả Dữu hơi lo sợ.
Bây giờ chuyện trẻ con đi lạc rất nhiều, vừa nghĩ tới nha đầu mập mạp Noãn Noãn bị.... là Ôn Hân không biết phải làm sao.
"Nhưng anh chị...." Ôn Lĩnh đi đứng không tiện, biết rồi, không biết sẽ gấp thành dạng gì nữa.
"Không sao đâu, em gọi, em qua bên cạnh hỏi." Tả Dữu cầm điện thoại lên, không đợi Ôn Hân đồng ý, trực tiếp gạt số.
Nói mấy câu, cô cúp điện thoại, lắc đầu với Ôn Hân, "Em nói chúng ta làm thêm giờ, hiện tại liền trở về, Ôn Lĩnh bảo chúng ta đừng quên tới đón Noãn Noãn."
....
Trong lúc hai cô gái mất phương hướng, thì ông chú gác gổng đi tuần tra trong trường quay lại.
Noãn Noãn nghịch ngợm, chậu hoa của ông không biết đã bị cô bé đập vỡ bao nhiêu cái rồi, cho nên ông nhận ra Ôn Hân.
"Ôi? Cô nhóc nhà các người được người ta đón đi rồi, sao các người còn tới đây?”
Một phụ nữ trẻ gần đây thường xuất hiện ở cổng trường tặng đồ cho Noãn Noãn, không cần suy nghĩ nhiều, Ôn Hân cũng đoán ra là ai.
"Cửa hàng DQ cách đây gần nhất nằm ở đâu?" Kể từ lúc nói chuyện xong với ông chú, mặt Ôn Hân liền khó chịu cực kỳ, đáng sợ tới mức làm Tả Dữu cũng không dám nói lung tung, đưa tay chỉ chỉ, "Cách chỗ này không xa, cũng chỉ xa 500 mét thôi.”
Xa 500m, Ôn Hân gần như là chạy tới, đợi đến khi cô vào cửa thì Tả Dữu đã bị bỏ rơi ở phía sau rất xa.
"Chị không đúng, chị dâu chị không đợi em." Cô đẩy cửa của cửa tiệm DQ ra rồi bước vào, điều hòa bên trong thổi đi nỗi bực dọc trong lòng cô không ít.
Tả Dữu đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Noãn Noãn ở một góc với một cây kem, "Nhóc con này...." Tả Dữu đau sốc hông nên ngay cả mắng cũng không mắng ra tiếng.
Cô ấy không mắng ra tiếng không có nghĩa là người khác cũng không thể lên tiếng.
"Chu Giai Di, xin cô cách xa người nhà của tôi một chút, tôi cũng không ngại càng xa càng tốt." Âm thanh của Ôn Hân không lớn, nhưng vẻ mặt lạnh lùng như bất cứ lúc nào cũng có thể đóng băng được.
Cuối cùng Tả Dữu cũng chuyển tầm mắt tới người trước mặt, không thể hiểu nổi hiềm khích giữa chị dâu và người phụ nữ này, nhưng cũng rất vui vẻ kéo Noãn Noãn vào trong ngực, làm ra vẻ muốn đánh vào mông nhỏ của cô bé, "Sao em lại chạy linh tinh! Em có biết là chị và cô em sắp bị hù chết rồi không! Cô bé hư hỏng."
Vẻ mặt tức giận của cô (ở đây tức là Ôn Hân nha, trong bản raw viết là姑姑 tiếng Việt mình vẫn gọi là cô – tức em gái của bố đó) làm Ôn Noãn sợ tới mức lúng ta lúng túng, cố nhịn nước mắt, "Chị ơi, dì không phải là người xấu, dì mua túi sách, mua đồ ăn ngon cho Noãn Noãn, dì không phải người xấu...."
"Dữu Tử, dẫn Noãn Noãn đi." Không muốn Noãn Noãn cầu xin tình thương của người “mẹ” này, Ôn Hân trực tiếp bảo Tả Dữ dẫn Ôn Noãn ra khỏi DQ.
Chu Giai Di mới vừa ở cùng con gái một lát, giờ thấy Ôn Noãn phải đi, trong mắt là vẻ không nỡ, "Ôn Hân, tôi chỉ muốn nhìn Noãn Noãn một chút thôi, hôm nay các người không đón con bé đúng giờ, nên tôi đã dẫn con bé đi ăn chút đồ, nó muốn ăn."
"Bài tập mấy năm trước chuyển đến giờ mới làm, phu nhân Từ, cô đã sớm trượt rồi...."
Điện thoại trong túi xách đã vang lên từ lâu, hết lần này tới lần khác, hình như cô không nhận đối phương sẽ không bỏ qua.
Ôn Hân nói hàm ý, lấy điện thoại ra nghe.
Chu Giai Di chính là sao chổi của nhà họ Ôn.
Lưu Đông gọi điện thoại tới: Ôn Lĩnh trượt xe lăn ra cửa, bị chiếc xe chạy bằng điện đụng phải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook