Không Lối Thoát (Vị Sinh)
-
Chương 20: Đường đi
Tần Thẩm và Lục Chân Nghi bàn với mọi người chuyện này, tất cả mọi người có chút bàng hoàng.
Ánh mắt họ như thể muốn nói “Điều đó thật sự không thể nào tin được” và “Hai người có phải điên rồi không”. Nhưng nghĩ lại, thế giới cũng đã thành ra thế này rồi, còn gì mà không thể?
Chỉ có Thẩm Hoành Hoan đột nhiên có dị năng khiến khả năng thích nghi của anh ta tăng vọt, cảm thấy tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra. Anh ta gật đầu nói: “Tôi cảm thấy chị dâu nói rất có lý.”
Ngày đầu tiên tới anh ta còn chưa quen, luôn gọi Lục Chân Nghi là ‘Cô Lục’, sau khi đã quen thuộc liền đổi thành “Chị dâu”.
Lục Chân Nghi mỗi lần nghe cách xưng hô ấy đều cảm thấy kỳ kỳ.
Cuối cùng mọi người quyết định để Tần Thẩm, Lục Chân Nghi và Thẩm Hoành Hoan cùng đi xem có thể tìm được Châm Ngư hay không. Tiểu Vũ ở lại chăm sóc Ngô Tĩnh San, lão Quách cũng ở lại.
Sáng hôm sau xuất phát, Tần Thẩm bảo Lục Chân Nghi mang Elsa và chim đầu rìu đi cùng. Tất cả mọi người bó tay, sợ thú cưng ở nhà không có ai chăm đây mà… Đúng là trẻ con? Vì vậy lại càng thêm không hi vọng với cái bọn họ gọi là ‘đi tìm cách chữa bệnh’.
Lục Chân Nghi đương nhiên biết tại sao, trong mơ Elsa có thể phun tia chớp, biến thành khổng lồ, hiện thực chắc cũng sẽ vậy.
Tần Thẩm bảo cô mang theo đương nhiên là vì gia tăng sức chiến đấu.
Nhưng về mặt lý trí biết là có thể, thì mặt tình cảm vẫn cảm thấy một chú cún nhỏ hai ba cân biến thành một con thú khổng lồ vẫn rất khó chấp nhận.
Chuyện như vậy thật sự sẽ xảy ra sao?
Ngoài ra còn một thắc mắt: “Tại sao phải mang theo con chim đầu rìu này?” Lục Chân Nghi không hỏi.
Ngay cả lồng chim cũng không cầm, để chim đầu rìu đậu thẳng trên vai cô…
Mặc dù sau khi ngày xảy ra đại nạn chim đầu rìu trở nên rất thông minh, mở lồng cũng sẽ không bay đi, luôn ở bên Lục Chân Nghi, nhưng… Cảm giác rất kỳ quái.
Chim đầu rìu gần đây sống rất sung sướng, mào càng xinh đẹp, lông bóng mượt, cái cổ quay tới quay lui, thỉnh thoảng còn “Trìu mến” cúi đầu dùng mỏ nhẹ nhàng chải tóc Lục Chân Nghi.
Lục Chân Nghi mỗi lần đều tức giận giật lại tóc mình: “Tóc tao là uốn xoăn, nó phải xoăn như thế! Không cần chải thẳng! Không cần mày giúp!”
Elsa cũng vẫn xinh đẹp như xưa. Sau khi mẹ mất nó có chút buồn bã, nhất là buổi tối chỉ có một mình nó trong ổ, khuyết đi cơ thể ấm áp ở bên nó từ nhỏ, nó rên “ư ư” như khóc. Thế cho nên Lục Chân Nghi thường hay bế nó lên giường, cho nó ngủ cùng.
Lúc này nó nhẹ nhàng nhảy lên xe, lên ghế lái phụ ngoan ngoãn ngồi trên đùi Lục Chân Nghi.
Lục Chân Nghi xoa cái đầu nhỏ của nó, hôn một cái.
Thẩm Hoành Hoan ngồi phía sau, sau đó ba người liền xuất phát chuẩn bị.
Thức ăn mang theo là Tần Thẩm chuẩn bị, cũng đủ ba người bọn họ ăn hai tuần. Bởi vì Thẩm Hoành Hoan có dị năng nước, cho nên nước chỉ mang theo một bình, ngoài ra có chút sữa tươi và đồ uống.
Mà vũ khí ngoại trừ súng, còn mang theo đao kiếm.
Những thứ này đương nhiên cũng là do Tần Thẩm tích trữ.
Muốn tìm được cái hồ kia, phải tìm được một cái cong sông lớn chảy về hướng Bắc. Con sông lớn này hiển nhiên không ở tây bắc bộ, vì vậy bọn họ vượt qua Hồi Long Quan, đi về phía Thiên Thông Uyển.
Đôi khi đường rất tốt, đôi khi lại hoàn toàn bị chặn đành phải nghĩ cách đi đường vòng. May xe họ là xe việt dã, xóc nảy một chút là qua được. Tuy không có nhiều đường, nhưng bây giờ không có GPS, tình hình giao thông lại không rõ nên có vẻ rất khó khăn.
Thiên Thông Uyển cũng giống như Hồi Long Quan, nhà sập vô số, đổ nát thê lương, vết máu loang lổ.
Có một vài quân nhân mặc quân phục còn đang tổ chức cứu viện, nhưng người sống sót bị vùi phía dưới chắc đã không còn nhiều lắm, cho nên cứu viện chủ yếu nhằm vào người sống sót trên mặt đất. Tất cả quân nhân đều súng vác vai, đạn lên nòng, phòng bị quái thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Có vài xác của Từ Từ và Thử Thử biến dị nằm trên mặt đất, cũng có người sống sót đang chuẩn bị nướng ăn. Quân đội không cấm hành vi này, dù sao lương thực dự trữ có hạn, quái thú lại có thể ăn được.
Khắp nơi đều có mùi tanh giống như rỉ sắt, khiến người ta thấy khó chịu.
Cũng may hiện giờ là mùa đông, nếu hư thối, mùi sẽ càng đáng sợ hơn.
Ven đường có người còn đang khóc, có người hoá vàng mã, còn phần lớn đều chết lặng.
Có binh sĩ tập trung xác người lại một chỗ thiêu hủy, có một đứa bé ba bốn tuổi ôm chặt một thi thể phụ nữ chỉ còn nửa người trên khóc lớn, không cho binh lính kéo ra, khóc gọi: “Mẹ, mẹ!”
Rất nhiều binh lính và người sống sót mặc dù vì thấy quá nhiều tử vong đã chết lặng, lúc này cũng đều im lặng hoặc rơi lệ.
Tần Thẩm ngừng xe, cũng yên lặng nhìn.
Lục Chân Nghi ngoại trừ đau lòng còn có thể cảm nhận được khổ sở trong lòng anh.
Điều này rất hiếm thấy, bởi anh luôn biểu hiện ra vẻ lạnh lùng.
Đứa bé còn nhỏ, mỗi một tiếng “Mẹ” đều như cắt từng khúc ruột.
Lục Chân Nghi cảm thấy mũi mình cũng xon xót.
Chỉ xem phim còn không chịu được, huống chi là thảm kịch thực sự ngay trước mặt.
Một người phụ nữ trung niên bên cạnh khóc nói: “Buổi sáng hôm nay, chúng tôi đều trốn ở trong hốc tường bên kia, cô gái này nhét con vào trong khe, còn mình dùng thân thể ngăn trước khe hở… Bị quái vật xé nửa người mà cô ấy vẫn giữ chặt, không cho quái vật bắt được con mình…”
Một ông lão khác thở dài: “Họ là hàng xóm ngay trên nhà tôi, không dễ gì một nhà ba người mới sống sót qua động đật, ngày hôm qua chồng cô ấy chết bệnh, hôm nay lại…”
Một người lính nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé, mắt đẫm lệ. Đứa bé giãy dụa, thậm chí đánh anh ta, anh ta cũng chỉ vỗ nhè nhẹ lưng thằng bé, an ủi nó.
Một anh lính trẻ khác quăng cái khoan sắt trong tay đi, ngồi xổm xuống khóc lớn: “Chúng ta tới nơi này từ sáng thì tốt rồi! Liều mạng với lũ quái vật kia!”
“Im miệng!” Một người lính lớn tuổi bên cạnh đá anh ta một phát, “Vậy những người trong thôn thì sao? Chẳng lẽ bọn họ đáng bị quái vật ăn tươi nuốt sống?”
Bọn họ ngồi trong xe, yên lặng nhìn các quân nhân trước mặt lấy đi thi thể, cuối cùng ôm đứa bé đi.
Lục Chân Nghi che mắt, không để ai thấy vẻ mặt mình, lại nghe thấy Thẩm Hoành Hoan ngồi phía sau nghẹn ngào.
“Chúng ta cố gắng tìm nhiều cá một chút, nếu có tác dụng thì nói cho quân đội.” Lục Chân Nghi nói.
Thẩm Hoành Hoan lớn tiếng nói “Được.”
Tần Thẩm nhìn cô, ánh mắt phức tạp, Lục Chân Nghi trước mặt thật sự vẫn quá ngây thơ. Cô còn chưa nhìn thấy những điều khủng khiếp.
Buổi sáng quái thú tấn công nơi này, có bao nhiêu người chống lại? Có bao nhiêu người giúp người khác? Lại có bao nhiêu người đang tranh đoạt chỗ trốn an toàn?
Nhưng lời cô nói cũng không phải không có lý.
Giúp càng nhiều là người sống sót, càng nhiều người mạnh lên, mới có đủ sức mạnh chống lại quái vật.
Cuối cùng Tần Thẩm cũng gật đầu nói: “Được.”
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước một đoạn, lại đỗ xe xuống hỏi thăm binh lính có nghe nói ở đâu xuất hiện một con sông hay không. Có mấy binh lính tuổi trẻ đang dùng dầu thiêu thi thể, nghe xong có một người trong đó nói: “Có, đi về phía đông. Tôi nghe một đội khác ngay nói tiếp tục đi về phía đông, gần Bắc Kinh có một con sông lớn. Nhưng sau động đất, bọn họ đều đi rồi, cũng không biết trong sông có quái vật không nên không dám xuống nước.”
Hỏi đường xong, bọn họ cứ tiếp tục lên đường.
Tới giữa trưa, bọn họ quả nhiên gặp được con sông này.
Mặt sông rộng lớn, ít nhất cũng phải hơn 200 mét.
Lục Chân Nghi cố gắng nhớ lại xem nơi này trước kia là gì, nghĩ nhớ ra nhưng có thể chắc chắn trước kia không phải sông.
Bờ sông còn lác đác vài người sống sót đang múc nước, bọn họ đều rất cảnh giác nhìn mặt nước.
Lần này Thẩm Hoành Hoan xuống nghe ngóng.
Biết được nước này có thể uống, mặc dù không biết có sạch sẽ không nhưng thực sự không bẩn.
Nhưng tất cả mọi người đều nói dưới nước có quái vật.
Cụ thể là quái vật gì thì không ai biết.
Ba người thương lượng một phen, quyết định đi dọc theo con sông, tìm hồ nước trước.
Đi đến gần chạng vạng vẫn chưa thấy được hồ, mà con sống vẫn chảy dài về phương bắc.
Gần như không gặp người sống sót và quân nhân cứu trợ nữa, không khí xung quanh lặng ngắt, thỉnh thoảng gặp chung cư và nhà dân nhưng đều không có một bóng người.
Để tránh cho buổi tối bị quái thú tấn công, Tần Thẩm nói đi tìm một căn nhà chắc chắn, giăng lưới chống trộm, ở lại một đêm. Sáng mai ra xuất phát.
Thật ra những quái thú này còn không sợ ánh sáng, chỉ là buổi tối cảm giác sẽ càng nguy hiểm hơn mà thôi.
Bọn họ cuối cùng chọn một chung cư, mang theo lưới chống trộm đi lên tầng hai.
Trong chung cư có không ít vết máu, hiển nhiên là cũng bị tấn công, không còn một ai, có lẽ là đã được cứu đến quân doanh rồi.
Động đất không mấy ảnh hưởng tới nơi này. Nhà cửa cũng tương đối chắc chắn.
Đi vào hàng hiên, phần lớn cửa chống trộm đều khóa, Tần Thẩm thử gõ cửa, không nhà nào đáp lại.
Chỉ có tiếng đập cửa vọng lại.
Đi trong một tòa nhà trống rỗng, không một bóng người, chỉ có đồ đạc lộn xộn và vết máu loang lổ thật sự rất kinh khủng.
Lục Chân Nghi rùng mình một cái, đi sát vào Tần Thẩm, Thẩm Hoành Hoan tự giác đi ở bên kia cô.
Ba người đều cầm súng và đao.
Đeo trên lưng một ít đồ ăn và đồ dùng.
Cuối cùng cũng tìm được một nhà cửa không khóa. Đi vào phát hiện đồ đạc ngổn ngang may mà không có vết máu.
Lưới chống trộm có vẻ rất rắn chắc.
Cửa chống trộm cũng còn lành lặn.
Bọn họ khóa cửa. Đó là một căn nhà hai phòng ngủ, bài trí tương đối đơn giản, giường ghế sofa đầy đủ, nhưng không có thức ăn và nước uống, hiển nhiên là chủ nhân đã mang theo rồi.
Một ít quần áo bị để lại trong tủ quần áo.
Trên tường còn vài tấm ảnh.
Buổi tối Tần Thẩm và Lục Chân Nghi một phòng, Thẩm Hoành Hoan một phòng.
Bữa tối ăn cá ngừ và thịt hộp, đốt quần áo ga giường nấu mì ăn liền, thế là đủ đủ. Không có điện, bọn họ đành dùng đèn pin.
Lục Chân Nghi vẫn cảm thấy không quen khi tự tiện dùng đồ của người khác, Tần Thẩm lại thản nhiên, nói: “Dù sao bọn họ cũng sẽ không quay về. Người bình thường cho dù được cứu trợ rời đi cũng sẽ khóa cửa, càng sẽ không lục tung đồ đạc như ăn trộm. Em xem, cánh cửa kia là bị đập, đồ bị mở ra. Có lẽ không phải chủ nhân không ở nhà mà là ban ngày ra ngoài gặp nạn. Trong nhà là bị người khác lục lọi.”
Anh đứng dậy, nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook