Không Lối Thoát (Vị Sinh)
-
Chương 13: Ngày thứ hai sau thảm họa
Khi Lục Chân Nghi tỉnh lại thì đầu óc vẫn choáng váng.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vô cùng xán lạn, không khí cực kỳ trong lành, có lẽ bởi vì công nghiệp đã ngừng và không còn khí thải từ xe cộ… Tóm lại hôm nay là một ngày đẹp trời.
Bầu trời xanh trong vắt cao vời vợi, chỉ có vài gợn mây trắng lững lờ trôi qua.
Thậm chí cô còn nhớ về thời thiếu nữ đã từng nằm trên bãi cỏ trong sân vận động của trường ngắm mây thay đổi hình dạng.
… Không biết đã bao nhiêu năm không có tâm trạng này rồi.
Một buổi sáng sớm như vậy khiến cô cảm thấy động đất ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Giống như trước đây, chỉ là mơ.
Nhưng sau khi ổn định tâm trạng, cô biết đây không phải mơ.
Thật sự đã xảy ra động đất. Bắc Kinh thật sự biến thành núi.
Thật ra những giấc mơ kỳ quái trước kia cô cũng mới chỉ thấy ba bốn lần. Cô vốn cho rằng tối hôm qua có thể sẽ nằm mơ, kết quả thì không.
Mà hiển nhiên trên phương diện này Tần Thẩm hiểu rõ tình hình hơn cô. Anh chẳng những mơ thấy tương lai nhiều hơn mà anh còn có cả khả năng đặc biệt.
Không gian.
Đây là thứ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, phim ảnh.
Tối hôm qua Lục Chân Nghi lại hỏi Tần Thẩm tình huống cụ thể. Anh nói anh phát hiện mình có dị năng không gian từ khi bắt đầu mơ thấy tương lai từ sáu bảy năm trước. Không gian này giống như một kho hàng, ban đầu chỉ có 100 mét vuông, trải qua nhiều năm rèn luyện hiện giờ đã lên tới tầm 10000 mét vuông, nhưng không thể cho con người, động vật, vật còn sống vào, hơn nữa thời gian trong không gian là bất động.
Anh cất rất nhiều đồ trong không gian, từ lương thực đến nước uống, thuốc, vật dụng hàng ngày, còn có máy phát điện, xăng, các loại ô tô, một chút súng ống đạn dược vũ khí và sản phẩm năng lượng mặt trời kiểu mới mua ở nước ngoài.
Vì che dấu những thứ này anh để trong tầng hầm không ít đồ, nhưng vì không muốn khiến mọi người cảm thấy đầy đủ mà lười biếng hoặc lẵng phí cho nên anh mới không nói thật số lượng.
Lục Chân Nghi lúc ấy vừa ‘tiêu hóa’ những tin tức này vừa khẽ hỏi anh: “Anh cảm thấy tận thế trong mơ chắc chắn sẽ đến sao? Ý em là, gần giống như trong mơ? Quái vật… Còn là… Trên lãnh thổ cả nước.”
“Là cả thế giới.” Tần Thẩm nói: “Có nhiều nơi… Có vài quốc gia thậm chí đã biến mất.”
Cô ngẫm nghĩ một lát lại nói: “Vậy có nhiều người có dị năng không?”
“Không nhiều lắm.” Tần Thẩm nói, “Nhưng dường như cũng không ít.”
“Còn em?” Cô hỏi.
Cô nhớ tới ‘giấc mộng xuân’ kia, trong lòng run lên nhè nhẹ.
Tần Thẩm yên lặng nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới nói: “Anh không rõ lắm.”
Sau đó Lục Chân Nghi ôm tâm trạng phức tạp đi ngủ, cô cho là mình sẽ nằm mơ, nhưng không.
Bên cạnh không có người, Tần Thẩm hiển nhiên đã rời giường rồi.
Lục Chân Nghi cũng không lề mề, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.
Bởi vì hệ thống cung cấp nước uống đã ngừng, chỉ dựa vào hệ thống năng lượng mặt trời là không đủ, vậy nên nước nóng cũng đã bị Tần Thẩm tắt từ chiều hôm qua.
Không thể rửa mặt… Nhưng Lục Chân Nghi nghĩ đến cảnh trong mơ trước kia thì lại cảm thấy đây chỉ là vấn đề nhỏ.
Mở cửa phòng, ba người đàn ông đã ngồi ở đó, trên mặt bàn có cháo cùng trứng.
“Oa, lại có điểm tâm sáng nóng hổi cơ à!” Lục Chân Nghi đi tới, cười nói: “Ai làm vậy?”
Thẩm Hoành Hoan có chút ngượng ngùng cười cười, nói: “Tôi dậy sớm nên làm luôn.”
Lục Chân Nghi nhìn Tần Thẩm, ái ngại nói: “Thật là, còn phải để khách làm bữa sáng.”
“Không cần khách sáo.” Ngô Tĩnh San đi tới, có chút chưa tỉnh ngủ, lười biếng nói: “Thời kì khó khăn, chúng mình ở chùa tận hai người, chẳng lẽ còn muốn các cậu hầu hạ như khách.”
Mọi người ngồi xuống ăn sáng, vừa ăn vừa bàn bạc.
Thức ăn phải cố gắng tiết kiệm giảm bớt lãng phí, nước cũng vậy, ngoại trừ dùng để uống, yêu cầu mọi người tạm thời không tắm, rửa mặt tối đa một ngày nửa bình nước một người.
Về xả nước nhà cầu thì mỗi ngày cố định mọi người dùng một toilet, sau đó tập trung một ngày xả một lần…
Điểm này quả thật khiến hai cô gái đen mặt.
Nhưng Lục Chân Nghi và Ngô Tĩnh San chẳng những đều là kiểu phụ nữ mạnh mẽ mà còn rất biết phải trái, vậy nên cho dù đen mặt nhưng bọn họ vẫn không có ý kiến gì.
Sau khi ăn sáng xong lại không có chuyện gì để làm, trong lòng Lục Chân Nghi mặc dù lo lắng cho bố mẹ, nhưng Tần Thẩm từng nói với cô hai ba ngày sau sẽ xuất hiện quái thú, hiện giờ tình hình còn chưa rõ, không phải thời điểm mạo hiểm. Mà ba người còn lại chỉ cho rằng Bắc Kinh xảy ra động đất mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể được cứu viện, mọi người sẽ quay về cuộc sống trước kia.
Ngô Tĩnh San nói: “Chúng ta có cần ra ngoài giúp cứu viện không? Bên này dù chỉ bị nhẹ nhưng chắc cũng có nhà sập đè người? Hay vào thành phố xem thế nào, bạn bè đồng nghiệp của chúng ta cũng không ít… Khi Vấn Xuyên xảy ra động đất tôi còn đi tình nguyện, hiện giờ ngay gần như vậy đâu thể không làm gì.”
Tiểu Vũ nhìn di động của mình vẫn không có tín hiệu, thở dài nói: “Đơn vị cũng không liên lạc được… Tôi còn phải vào thành phố tìm mấy người anh em, không biết có tìm được hay không.”
Giờ này quả thực là lúc cảnh sát phát huy ánh sáng và nhiệt tình.
Lục Chân Nghi nếu như không biết nội tình chắc chắn cũng sẽ có cùng suy nghĩ với Ngô Tĩnh San, nhưng dù sao… Cô do dự nhìn Tần Thẩm: “Hiện giờ an toàn sao?”
Tần Thẩm biết ý cô là hỏi có quái thú hay không, anh gật đầu, nói: “Hẳn là có thể, bây giờ còn chưa hỗn loạn lắm.”
“Chúng ta lái xe đi, nhưng mọi người nhất định phải chú ý an toàn.” Lục Chân Nghi đứng dậy.
Cuối cùng năm người đều ngồi chiếc Wrangler của Tần Thẩm, dù sao hiện giờ còn chưa biết tình hình giao thông như thế nào. Ngày hôm qua Tần Thẩm và Tiểu Vũ đi ra ngoài tìm doanh trại quân đội thì không dám lái xe, một là sợ hỏng không đi được, cũng sợ gây chú ý, hai là vì doanh trại cũng không xa.
Ngày hôm qua đã thấy đường xá chưa hỏng hóc nhiều, hôm nay lại đi xa, đương nhiên phải đi xe.
Khóa kỹ cửa nẻo, năm người lên xe. Nơi này xem ra quả thật bị nhẹ, nghe nói cách đây mười cây số lõm một cái hố to. Đường quốc lộ cơ bản coi như lành lặn, nhưng đi lên cao tốc Bát Đạt Lĩnh, còn chưa tới Hồi Long Quan đã gặp phải đất lở từ trên núi, đường hỏng hoàn toàn.
Bọn họ dừng lại, trên đường còn có mấy chiếc xe, phía trước cũng có vài chiếc, trong đó có một chiếc xe ngừng ở ven đường, cửa xe mở ra, một người phụ nữ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mặc áo lông chồn đứng đó khóc, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc tây trang ôm cô ấy an ủi.
“Mẹ, huhuhu, ba mẹ ông bà em đều ở trong thành phố…” Người phụ nữ khóc nói.
Vẻ mặt người đàn ông cũng buồn rười rượi, “Ba mẹ anh cũng vậy, còn cửa hàng trong thành phố không biết ra sao rồi…” Lại đến hỏi mười mấy quân nhân phía trước đang dùng xẻng xử lý chướng ngại vật: “Đồng chí, rốt cuộc hiện giờ thế nào rồi?”
Những quân nhân kia không biết đã làm bao lâu, mỗi người đều dính đầy bụi bặm, tay đều xước xát chảy máu. Một người trong đó nóng nảy, đứng dậy cười nhạt nói: “Như thế nào rồi hả? Trong thành phố người chết đầy đất! Còn sống có lẽ chỉ được một phần mười! Nhà cửa sập hết… Không biết có bao nhiêu người bị vùi dưới đó, chúng tôi tại sao lại ở đây thông đường ấy à? Vì để xe tải có thể chuyển dụng cụ vào! Chúng tôi không biết có bao nhiêu người phải làm việc không ngủ không nghỉ, các người mẹ nó cũng chỉ biết đứng bên cạnh khóc lóc! Anh sốt ruột hả? Sốt ruột thì vào mà giúp một tay!”
Người lính nói chuyện vốn không phải đội trưởng, nhưng đội trưởng lại không trách móc anh ta, hiển nhiên bọn họ đều tức giận.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, có người càu nhàu, cho rằng mình là người đóng thuế, nuôi binh nghìn ngày dùng trong một giờ, cũng có người lập tức xuống xe, vén tay áo lên giúp đỡ.
Thẩm Hoành Hoan nhìn Tần Thẩm nói: “Dâu táo, chúng ta có nên…” Tới giúp?
Tần Thẩm xuống xe nhìn cảnh vật xung quanh, nói: “Chúng ta quay lại, đi tìm xem còn đường khác không.”
Có mấy chiếc xe khác cũng nghĩ giống bọn họ, giải phân cách đường giữa đã gãy, bọn họ liền quay đầu lại đi tìm dưới đường cao tốc.
Đi vòng nửa ngày, bọn họ đến được gần Hồi Long Quan.
Hồi Long Quan xem như khu bị nặng. Mặc dù nơi này không có núi mọc lên, nhưng nhà cũng đã sụp. Nơi này có rất nhiều cao tầng, cho nên số người chạy ra được cũng không nhiều, ven đường có vài nhóm tụm năm tụm ba ngơ ngác đứng hoặc khóc, có không ít binh lính và đàn ông trẻ tuổi đang cố gắng chuyển bê tông, sàn gác.., cũng có chó cứu hộ đang đánh hơi.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được cần cẩu và dụng cụ cỡ lớn, nhưng số lượng quá ít, không mấy tác dụng.
Có chỗ đã được đào ra, đám lính lặng lẽ lôi những thi thể lạnh ngắt, thậm chí đã không còn trọn vẹn lên.
Trên đống đổ nát thỉnh thoảng có người gào khóc, có một đứa bé ba bốn tuổi ngơ ngác đưng nói: “Ba, mẹ… Bà nội, ba mẹ ở phía dưới sao?” Bà cụ bên cạnh khoảng hơn sáu mươi tuổi, trên đầu băng qua loa lớp gạc trắng, vẫn có máu đang rỉ ra, ôm đứa bé không trả lời chỉ khóc.
Có không ít chó, Poodle, Samoyed, phần lớn đều mất chủ, lông dơ dáy bẩn thỉu, có con vẫn dính máu, sủa ầm ĩ trước đống đổ nát, có con ra sức dùng móng vuốt đào bới, giống như làm vậy có thể đào được chủ nhân ra…
Năm người im lặng nhìn, Ngô Tĩnh San người đầu tiên không chịu nổi, khóc nói, “… Thế giới này, thế giới này làm sao vậy…”
Cô ấy khóc rất lớn, rất khó nghe, cũng không phải kiểu khóc nức nở bình thường mà là gào khóc như đứa trẻ con. Thế nhưng lúc này không ai chê trách cô ấy cả.
Vũ Tiêu than thở, ôm cô ấy vào trong lòng, vỗ lưng cô ấy.
Lục Chân Nghi cũng ướt hốc mắt, nhưng cô biết bây giờ còn chưa tới lúc khóc, thê thảm đau đớn còn đang ở phía trước.
Một chiến sĩ trẻ tuổi tới gõ cửa kính xe của bọn họ. Lục Chân Nghi nhìn anh ta, anh có vẻ rất trẻ, ước chừng chưa tới hai mươi tuổi, trên mặt không phải râu mà là lông tơ mềm mại, vẻ mặt anh ta cực kỳ mệt mỏi, “Động cơ xe của các anh cũng không tệ? Có thể giúp chúng tôi kéo tấm bê tông kia…”
Mọi người nhìn theo hướng anh ta chỉ, nơi đó đã được đào lên, có người bị kẹt dưới mấy tấm bê tông lớn, nhưng dường như chưa chết.
“Được.” Tần Thẩm nói: “Trên xe chúng tôi có dây thừng và móc.”
Vì vậy năm người đều xuống xe giúp đỡ.
Đám đàn ông đi giúp đào đống đổ nát, phụ nữ chăm sóc người bị thương và người già.
Bận rộn đến tận khi màn đêm buông xuống.
Giữa trưa chỉ lấy nước mang theo uống vài ngụm, lại ăn vài miếng bánh mì. Buổi tối bộ đội có đưa cơm hộp và chút mì ăn liền, bánh bao cho người bị nạn.
Những quân nhân cảm ơn những người tình nguyện cứu trợ, phát cơm hộp cho tất cả mọi người.
Lục Chân Nghi ngồi ở đầu xe ăn, trong cơm hộp có cơm và hai món ăn, một là cải trắng đậu phụ thịt hầm cách thủy, một là trứng xào ớt xanh.
Lao động chân tay nặng nhọc cả một ngày, mọi người đều ăn thật ngon lành.
Ăn xong lại bận rộn giúp đỡ, bọn họ mang tâm trạng nặng nề trở về.
“Mấy ngày nữa có lẽ sẽ tốt hơn, đúng không?” Ngô Tĩnh San mệt mỏi nằm dựa vào ngực Tiểu Vũ, thì thào nói: “May mắn quân đội của chúng ta vẫn rất đáng tin, không phí công đóng thuế…”
Tiểu Vũ nhỏ giọng an ủi cô ấy.
Tần Thẩm lái xe không nói một lời, chỉ có hai tay là siết chặt tay lái.
Lục Chân Nghi nhìn anh một cái, hiểu phức tạp và đau xót trong lòng anh.
Rõ ràng đã mơ thấy nhưng không thể nói với người khác, đâu thể phao tin khắp nơi là tận thế sắp đến? Có khi còn bị bắt ấy chứ? Ai sẽ tin giấc mơ sẽ thành sự thực chứ?
Cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, lặng lẽ truyền đạt an ủi.
Đây không phải lỗi của anh, chúng ta chỉ có thể làm hết khả năng của mình… So với thế giới này, chúng ta quá nhỏ bé.
Về đến nhà tất cả mọi người quyết định đi ngủ sớm một chút, Lục Chân Nghi lại ngoài ý muốn phát hiện hai chú chó và con chim đầu rìu đều uể oải giống như bị bệnh. Cho chúng nó đồ ăn thức uống cũng không ăn, chỉ có Elsa miễn cưỡng uống vài ngụm nước.
Lục Chân Nghi cẩn thận đặt chúng nó lên đệm bông giữ ấm, lại quan sát một lúc mới đi ngủ.
Nửa đêm, Ngô Tĩnh San và Thẩm Hoành Hoan cùng phát sốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook