Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám
-
Chương 4: Đông Li quốc hôn
Dọc theo đường đi cung nữ cầm phù tang hoa sái đỏ thẫm, trên không tung đầy giấy đỏ, vui mừng cực độ, có chút đẹp mắt.
Giai nhân tiến cung lần này có Lũng
quốc công chi nữ Lũng Tịch Ngọc, Tể tướng Cố Hà Đông chi nữ Cố Phiêu
Tuyết, tả gián nghị đại phu chi nữ Khanh Bật Liễu, hữu phó xạ đại nhân
độc nữ Vệ Lương Ngữ, trong đó Lũng Tịch Ngọc phẩm giai tối cao, là quý
phi.
Cố Phiêu Tuyết là hiền phi, Khanh Bật Liễu cùng Vệ Lương Ngữ là đức phi, thục phi.
Dưới còn có cửu tần, chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viện, hai mươi sáu thế phụ, tám mươi mốt ngự thê chờ, thật sự là hậu cung ba ngàn mỹ nữ đếm không xuể.
(??_?? làm như Lạc ca của ta là ngựa giống vậy) Phiêu Tuyết một thân hồng y bước lên kiệu, màn che rủ xuống che khuất Phiêu Tuyết, một đường nâng ra khỏi phủ Tể tướng, hai bên đường dân chúng đến xem náo nhiệt, chỉ sợ bọn họ cả đời mới nhìn thấy một lần quốc hôn tráng lệ như thế, cho nên lúc này đều là một tầng lại một tầng người đè người. Phiêu Tuyết ngồi trong kiệu hoa, màn che mông lung không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Bên trong đám người huyên náo. Một người ẩn thật sâu trong dân chúng nhìn kiệu hoa đón dâu hoa lệ kia, hắn giống như thanh tùng đứng thẳng nơi đó, thâm tình nhìn thân ảnh xa xôi ngồi trong kiệu, thân hình hắn thon dài nho nhã khí chất không giống với những người xung quanh. Mặc Duy Trúc đứng bất động, trong nháy mắt hiện lên ánh nhìn ưu thương…… Hắn ngơ ngác nhìn kiệu hoa càng đi càng xa, công tâm khó thở, thân thể suy nhược suýt chút nữa ngã xuống. Bỗng nhiên một đôi tay thật mạnh đè lên bờ vai của hắn, chống đỡ thân thể muốn ngã của hắn.
Mặc Duy Trúc theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy Mặc Duy Thận đứng ở phía sau hắn, lấy tay chống thân thể tàn nhược không chịu nổi của hắn.
Mặc Duy Trúc sửng sốt, Hoàng Thượng đại hôn, đại ca không phải nên ở trong cung dự yến tiệc sao? “Duy Trúc, trở về đi”
Mặc Duy Thận nói.
Hắn biết hắn chắc chắn sẽ chạy đến ngày Phiêu Tuyết đại hôn, quả nhiên như vậy. Mặc Duy Trúc cười một cái tái nhợt với Mặc Duy Thận, gật đầu nói: “Được, đại ca, ta trở về”
“Ngươi biết chính mình thân thể không tốt nên ở trong phủ đọc sách, chạy đến làm cái gì?”
Mặc Duy Thận đau lòng giáo huấn, kỳ thật hắn biết rõ hắn vì cái gì mới chạy đến, nhưng vẫn nhịn không được giáo huấn hắn.
“Trước đó vài ngày mới suýt chết, lại không biết trân trọng chính mình”
. “Ta”
Mặc Duy Trúc đối với đại ca luôn luôn chút chột dạ,“Ta chỉ là muốn nhìn nàng một cái”
Nàng đi như vậy, cũng thấy sẽ không trở về được.
Nghe nói đương kim hoàng đế là nam tử thuần khiết vô tà, không có tâm cơ, hắn hẳn là sẽ đối xử tốt với nàng? Mặc Duy Thận nghe hắn nói “Ta chỉ là muốn nhìn nàng một cái”
Trong lòng có chút cảm động, nhưng bởi vì quân nhân quân hồn sở cố, vẫn quyết tâm đem Mặc Duy Trúc trở về phủ, hắn không muốn một lần nữa nếm cảm giác thống khổ mất đi đệ đệ. Thật ra hắn so với Duy Trúc tốt hơn rất nhiều, bởi vì hắn là tướng quân, ngày sau vẫn có cơ hội gặp lại Phiêu Tuyết, Duy Trúc không giống vậy, một người “chết”
sao có thể gặp lại Phiêu Tuyết? Đúng vậy, ba năm trước đây Mặc Duy Trúc đã “chết”
…… Cho nên Phiêu Tuyết mới có thể thân thiết với hắn như ba năm vừa rồi, thật ra đơn giản vì Duy Trúc mà thôi, bởi vì hắn cùng Mặc Duy Trúc là song thai tử diện mạo giống nhau. Hắn và Duy Trúc một hỉ văn một hảo võ, có lẽ do sở thích khác nhau nên gương mặt hai người tỏa ra cảm giác khác nhau. Mặc Duy Thận cương nghị, Mặc Duy Trúc văn nhã. Ba năm trước đây Mặc Duy Thận vừa mới được võ Trạng Nguyên, Mặc Duy Trúc lại phát bệnh bỏ lỡ cơ hội văn khoa thi đình, không chỉ như vậy, lần đó hắn phát bệnh ngay cả mệnh cũng suýt vứt bỏ, một khắc phong quan cuối cùng mới được một thế ngoại cao nhân cứu trở về. Đến đây Mặc Duy Trúc đã hiểu được cả đời này hắn nhất định cùng Phiêu Tuyết vô duyên, vậy nên thiếu niên ấm áp tao nhã kia đã vì Phiêu Tuyết mà chết đi, còn lại chỉ là một Mặc Duy Trúc sống tạm nhân thế. Phiêu Tuyết vì cái chết đã đau một lần, hắn không thể làm cho nàng đau lần thứ hai, cho nên hắn muốn gạt nàng, hắn muốn cho nàng một tương lai tốt đẹp, nay hắn chỉ có thể sống trong trí nhớ của nàng. Hồi phủ Mặc Duy Trúc lại khôi phục bộ dáng thường ngày, chính là nghe bên ngoài truyền vào hôn khánh hỉ nhạc, tâm nhịn không được ẩn ẩn đau. Nhớ lại ba năm trước đây, hắn thích nhất đọc sách cùng Phiêu Tuyết của hắn, tuy rằng cuối cùng nàng lại cùng gia nhân tổ chức đánh bạc. Khi đó hắn hoàn toàn không phiền hà khuyên nhủ: “Phiêu nhi, đánh bạc là độc dược trí mạng, vẫn nên đọc nhiều sách một chút, so với đánh bạc tốt hơn……”
Trên đời chỉ có hắn gọi nàng là Phiêu nhi. “Ta nói ngươi nghe thấy không?”
, “ ‘hai mươi bốn kinh chú’ ngươi xem xong chưa?”
“Ngươi luôn như vậy…… Ta nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt……”
Thì ra tất cả yêu chiều, che chở của hắn với nàng đều đã trở thành quá khứ, những ngày sau này hắn chỉ có thể hồi tưởng lại……
Cố Phiêu Tuyết là hiền phi, Khanh Bật Liễu cùng Vệ Lương Ngữ là đức phi, thục phi.
Dưới còn có cửu tần, chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viện, hai mươi sáu thế phụ, tám mươi mốt ngự thê chờ, thật sự là hậu cung ba ngàn mỹ nữ đếm không xuể.
(??_?? làm như Lạc ca của ta là ngựa giống vậy) Phiêu Tuyết một thân hồng y bước lên kiệu, màn che rủ xuống che khuất Phiêu Tuyết, một đường nâng ra khỏi phủ Tể tướng, hai bên đường dân chúng đến xem náo nhiệt, chỉ sợ bọn họ cả đời mới nhìn thấy một lần quốc hôn tráng lệ như thế, cho nên lúc này đều là một tầng lại một tầng người đè người. Phiêu Tuyết ngồi trong kiệu hoa, màn che mông lung không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Bên trong đám người huyên náo. Một người ẩn thật sâu trong dân chúng nhìn kiệu hoa đón dâu hoa lệ kia, hắn giống như thanh tùng đứng thẳng nơi đó, thâm tình nhìn thân ảnh xa xôi ngồi trong kiệu, thân hình hắn thon dài nho nhã khí chất không giống với những người xung quanh. Mặc Duy Trúc đứng bất động, trong nháy mắt hiện lên ánh nhìn ưu thương…… Hắn ngơ ngác nhìn kiệu hoa càng đi càng xa, công tâm khó thở, thân thể suy nhược suýt chút nữa ngã xuống. Bỗng nhiên một đôi tay thật mạnh đè lên bờ vai của hắn, chống đỡ thân thể muốn ngã của hắn.
Mặc Duy Trúc theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy Mặc Duy Thận đứng ở phía sau hắn, lấy tay chống thân thể tàn nhược không chịu nổi của hắn.
Mặc Duy Trúc sửng sốt, Hoàng Thượng đại hôn, đại ca không phải nên ở trong cung dự yến tiệc sao? “Duy Trúc, trở về đi”
Mặc Duy Thận nói.
Hắn biết hắn chắc chắn sẽ chạy đến ngày Phiêu Tuyết đại hôn, quả nhiên như vậy. Mặc Duy Trúc cười một cái tái nhợt với Mặc Duy Thận, gật đầu nói: “Được, đại ca, ta trở về”
“Ngươi biết chính mình thân thể không tốt nên ở trong phủ đọc sách, chạy đến làm cái gì?”
Mặc Duy Thận đau lòng giáo huấn, kỳ thật hắn biết rõ hắn vì cái gì mới chạy đến, nhưng vẫn nhịn không được giáo huấn hắn.
“Trước đó vài ngày mới suýt chết, lại không biết trân trọng chính mình”
. “Ta”
Mặc Duy Trúc đối với đại ca luôn luôn chút chột dạ,“Ta chỉ là muốn nhìn nàng một cái”
Nàng đi như vậy, cũng thấy sẽ không trở về được.
Nghe nói đương kim hoàng đế là nam tử thuần khiết vô tà, không có tâm cơ, hắn hẳn là sẽ đối xử tốt với nàng? Mặc Duy Thận nghe hắn nói “Ta chỉ là muốn nhìn nàng một cái”
Trong lòng có chút cảm động, nhưng bởi vì quân nhân quân hồn sở cố, vẫn quyết tâm đem Mặc Duy Trúc trở về phủ, hắn không muốn một lần nữa nếm cảm giác thống khổ mất đi đệ đệ. Thật ra hắn so với Duy Trúc tốt hơn rất nhiều, bởi vì hắn là tướng quân, ngày sau vẫn có cơ hội gặp lại Phiêu Tuyết, Duy Trúc không giống vậy, một người “chết”
sao có thể gặp lại Phiêu Tuyết? Đúng vậy, ba năm trước đây Mặc Duy Trúc đã “chết”
…… Cho nên Phiêu Tuyết mới có thể thân thiết với hắn như ba năm vừa rồi, thật ra đơn giản vì Duy Trúc mà thôi, bởi vì hắn cùng Mặc Duy Trúc là song thai tử diện mạo giống nhau. Hắn và Duy Trúc một hỉ văn một hảo võ, có lẽ do sở thích khác nhau nên gương mặt hai người tỏa ra cảm giác khác nhau. Mặc Duy Thận cương nghị, Mặc Duy Trúc văn nhã. Ba năm trước đây Mặc Duy Thận vừa mới được võ Trạng Nguyên, Mặc Duy Trúc lại phát bệnh bỏ lỡ cơ hội văn khoa thi đình, không chỉ như vậy, lần đó hắn phát bệnh ngay cả mệnh cũng suýt vứt bỏ, một khắc phong quan cuối cùng mới được một thế ngoại cao nhân cứu trở về. Đến đây Mặc Duy Trúc đã hiểu được cả đời này hắn nhất định cùng Phiêu Tuyết vô duyên, vậy nên thiếu niên ấm áp tao nhã kia đã vì Phiêu Tuyết mà chết đi, còn lại chỉ là một Mặc Duy Trúc sống tạm nhân thế. Phiêu Tuyết vì cái chết đã đau một lần, hắn không thể làm cho nàng đau lần thứ hai, cho nên hắn muốn gạt nàng, hắn muốn cho nàng một tương lai tốt đẹp, nay hắn chỉ có thể sống trong trí nhớ của nàng. Hồi phủ Mặc Duy Trúc lại khôi phục bộ dáng thường ngày, chính là nghe bên ngoài truyền vào hôn khánh hỉ nhạc, tâm nhịn không được ẩn ẩn đau. Nhớ lại ba năm trước đây, hắn thích nhất đọc sách cùng Phiêu Tuyết của hắn, tuy rằng cuối cùng nàng lại cùng gia nhân tổ chức đánh bạc. Khi đó hắn hoàn toàn không phiền hà khuyên nhủ: “Phiêu nhi, đánh bạc là độc dược trí mạng, vẫn nên đọc nhiều sách một chút, so với đánh bạc tốt hơn……”
Trên đời chỉ có hắn gọi nàng là Phiêu nhi. “Ta nói ngươi nghe thấy không?”
, “ ‘hai mươi bốn kinh chú’ ngươi xem xong chưa?”
“Ngươi luôn như vậy…… Ta nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt……”
Thì ra tất cả yêu chiều, che chở của hắn với nàng đều đã trở thành quá khứ, những ngày sau này hắn chỉ có thể hồi tưởng lại……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook