Hề Thời cầm điện thoại, vô cùng xúc động mà báo cáo xong tin tức mình đã thành công bước vào vòng trong, không có đi dạo một vòng, nhưng cô không nhận được lời đáp lại như trong dự đoán từ bên kia điện thoại.

 

Tại sao Diệp Sâm không nói chuyện, sao lại không chúc mừng cô bước vào vòng trong?

 


Là quá phấn khích hay là nghe không rõ?

 

Hề Thời hơi nghi ngờ một chút, thế là cô nâng khí thế, chuẩn bị báo cáo lại tin mình bước vào vòng trong một lần nữa.

 

Người bên kia điện thoại mở miệng trước cô một giây: “Cô Hề, là tôi, Tề Chu.”

 

Sau khi nghe được thì Hề Thời hơi sửng sốt một chút.

 

Tề Chu là trợ lý cao cấp bên cạnh Giang Hành Triệt, từ lúc Giang Hành Triệt ra nước ngoài rèn luyện đến khi về nước tiếp nhận Bác Hằng, mấy năm nay Tề Chu gần như là ở bên cạnh anh như hình với bóng, là cấp dưới đắc lực nhất của anh.

 

Từng có một khoảng thời gian Hề Thời điên cuồng đi lấy lòng mỗi một người bên cạnh Giang Hành Triệt, bạn bè của anh, cấp dưới của anh thậm chí là một tài xế bình thường của anh, chỉ là quà mà cô tặng đi đều bị trả về, không có ai nhận quà của cô, không có ai nhận sự lấy lòng của cô.

 

Bây giờ nhớ lại, cô mới phát hiện ra dường như cô càng lấy lòng, ánh mắt những người kia nhìn cô càng khinh thường hơn.

 

Hề Thời đương nhiên đã từng tặng Tề Chu không ít quà, cô muốn thăm dò xem Giang Hành Triệt thích gì ghét gì từ anh ta, nhưng không ngạc nhiên chút nào, đồ của cô cũng đều bị Tề Chu trả về, đồng thời còn bảo cô lần sau đừng như vậy nữa.


 

Chỉ có một lần, cô tự tay nướng bánh quy cho Giang Hành Triệt, Giang Hành Triệt không nhận, cô ôm bánh quy ra ngoài, đụng phải Tề Chu, cô liền cho anh ta.

 

Ngoài dự đoán, Tề Chu nhận lấy bánh quy của cô, lần tiếp theo khi nhìn thấy cô, anh ta đột nhiên nói với cô một câu rằng bánh quy rất ngon.

 

Sau khi nói xong thì anh ta liền khôi phục lại khuôn mặt máy móc, trở lại là một trợ lý ăn nói ý tứ mạnh mẽ vang dội nhất bên cạnh Giang Hành Triệt.

 

Thế là Hề Thời biết được Tề Chu không phải là không có tình người như vẻ bề ngoài.

 

Có điều lần này đột nhiên nhận được điện thoại của Tề Chu, trong lòng cô vẫn vô cùng bất ngờ.

 

Lúc trước việc cô vui vẻ nhất chính là nhận được điện thoại của Giang Hành Triệt, bất kể anh nói cái gì, chỉ cần có thể nghe thấy giọng nói anh thì cô rất vui vẻ, sau đó nữa, chính là nhận được điện thoại của Tề Chu.

 

Bởi vì Tề Chu gọi điện thoại cho cô, chủ yếu chính là ý của Giang Hành Triệt.

 

Chỉ là bây giờ…

 

Hề Thời không tìm ra được cảm xúc vui vẻ gì, cô bình tĩnh cầm điện thoại: “Chào trợ lý Tề, xin hỏi có chuyện gì không?”

 

Tề Chu vẫn là giọng nam trung tiêu chuẩn: “Cô Hề, chuyện liên quan tới cô, tổng giám đốc cũng đã biết rồi.”

 

Hơn nữa không chỉ biết chuyện của nhà họ Trần, còn biết được sau khi Hề Thời bị đuổi đi, cô vẫn luôn ở trong khách sạn nhỏ điều kiện cực kỳ đơn sơ một ngày chưa đến hai trăm tệ, hai ngày trước mới trả phòng, không tiếp tục vào ở bất kỳ khách sạn hay khu nhà dân nào.

 


Hề Thời nghe thấy tiếng “tổng giám đốc” trong miệng Tề Chu.

 

Giang Hành Triệt cũng đã biết cô là thiên kim giả tu hú chiếm tổ chim khách rồi.

 

Biết thì biết thôi.

 

Dù sao cũng không còn quan hệ gì nữa.

 

Đột nhiên Hề Thời phát hiện, hóa ra cảm giác hoàn toàn buông bỏ một người lại nhẹ nhàng như vậy, thậm chí là nhẹ nhõm đến mức cô có chút lâng lâng, cô đáp lại bên kia điện thoại: “Ừm.”

 

Cô không nói gì thêm, Tề Chu cũng không nói gì nữa.

 

Bên kia điện thoại, Tề Chu quay về phía điện thoại cá nhân của trợ lý tổng giám đốc, có vẻ hơi không hiểu.

 

Anh ta nói lời như vậy, ý tứ rõ ràng chính là chuyện của cô tổng giám đốc Giang đã biết rồi, cô không cần chống đỡ nữa, nếu như mở miệng cần sự trợ giúp, tổng giám đốc sẽ đồng ý.

 

Thế nhưng sau khi Hề Thời đáp một tiếng “Ừm” thì cũng không có ý lên tiếng nữa.

 

Hai người cầm điện thoại im lặng hồi lâu, Hề Thời mở miệng trước: “Trợ lý Tề, còn có chuyện gì không?”

 

Tề Chu nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc một cái, cuối cùng vẫn đáp: “Không có, chúc cô sống vui vẻ.”

 

Hề Thời: “Cảm ơn trợ lý Tề, tạm biệt.”

 

Hề Thời cúp điện thoại xong, cô vui mừng hớn hở gọi điện thoại cho Diệp Sâm, báo tin vui mình đã thành công bước vào vòng trong, không cần đi dạo một vòng.

 

Tề Chu cúp máy, nhớ tới vừa rồi lúc Hề Thời vừa nhận điện thoại hình như có nói một câu gì mà “bước vào vòng trong”, “đi dạo một vòng”?

 

Anh ta nghĩ mình có nghe lầm hay không.

 

** **

 

Sân khấu đầu tiên của ghi hình cả một ngày, sau khi kết thúc thì tất cả mọi người đã rất mệt mỏi rồi.

 

Năm mươi thí sinh thành công bước vào vòng trong nhận được tư cách vào ở trong ký túc xá rapper, ký túc xá cách trường quay không xa.

 

Thợ quay phim khiêng máy móc quay lại cảnh thí sinh vào ký túc xá, cảnh tượng năm mươi vị “cáp nhân” kéo vali hành lý hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vào ký túc xá có chút hùng vĩ,  đồng thời thoạt nhìn vô cùng có cảm giác kẻ ác của xã hội.

 

Hề Thời sau cùng, đi cùng với cô chính là cô gái đeo khuyên mũi kia, hai người giới thiệu bản thân rồi kết bạn, nữ sinh nhắc đến rap là bắt đầu khí thế lên cao 2m8, nhưng tên lại là Hà Đậu, nghệ danh dự thi là Đậu Đậu.

 

Trong ký túc xá đều là phòng bốn người, các thí sinh tự do ghép phòng.

 

Trong số năm mươi thí sinh bước vào vòng trong thì chỉ có bảy rapper nữ, thế là bảy người tự động chia sang hai phòng.

 

Hề Thời và Hà Đậu đến phòng ba người, hai người vào cửa vừa ngẩng đầu thì phát hiện ra trong phòng lại có camera, hơn nữa còn có tận mấy cái.


 

Một người cùng phòng khác đã đến rồi, là cô gái làn da bánh mật, mặc áo bra quần ngắn kia, cô ấy ngồi trên giường của mình chơi điện thoại, nhìn thấy hai bạn cùng phòng mới thì ngẩng đầu lên chào hỏi: “Gọi tôi là Mia.”

 

Hề Thời và Hà Đậu chia ra tự giới thiệu.

 

Mia thấy Hề Thời nhìn chằm chằm vào máy quay trong phòng, thế là cô ấy hỏi: “Biên đạo không nói với cô sao?”

 

Hề Thời quay đầu lại hỏi Mia: “Nói gì vậy?”

 

Mia đang nhai kẹo cao su, thổi bể một cái bong bóng: “Chương trình phái sinh*, .”

 

*Chương trình phái sinh theo định nghĩa trong các phương tiện truyền thông là một chương trình phát thanh, chương trình truyền hình, trò chơi điện tử hoặc bất kỳ tác phẩm tường thuật nào có nguồn gốc từ một hoặc nhiều tác phẩm đã có, đặc biệt nó nêu chi tiết hơn về một khía cạnh của tác phẩm gốc.

 

Nghe nói hai chương trình và đã ngầm cạnh tranh ác liệt gay cấn lắm rồi.

 

ngoại trừ chương trình chính ra thì còn có một chương trình phái sinh tên là , trực tiếp 24 giờ ghi hình lại việc huấn luyện và sinh hoạt của thực tập sinh dự thi, tổ chương trình bên này sau khi thấy được thì cũng không chịu thua, trong đêm tuyên bố mình cũng là chương trình phái sinh tên là , trực tiếp 24 giờ ghi hình lại việc huấn luyện và sinh hoạt của nhóm rapper dự thi.

 

Hai chương trình không chỉ có phát sóng trên nền tảng giống nhau, thời gian giống nhau, trường quay gần nhau, mà ngay cả ký túc xá của các thí sinh dự thi cũng sát bên nhau.

 

Các thí sinh của ở tòa nhà đối diện.

 

Việc quay hình trực tiếp ký túc xá sẽ đồng thời bắt đầu khi chương trình phát sóng lần đầu vào tuần sau.

 

Mia: “Tôi nói có phải là tổ chương trình có bệnh hay không, người ta làm trực tiếp nhật ký bọn họ cũng làm trực tiếp nhật ký, không có không gian riêng thì cũng thôi, con mẹ nó ai mà bằng lòng nhìn một đám đàn ông hình thù quái dị ở trong ký túc xá ở trần luyện rap?”

 

Hề Thời: “... … …”

 

Trong , phần lớn người dự thi là nam, vẻ ngoài thì đa số đều không thuộc về hệ thần tượng, cho nên cũng có thể được xưng một câu đàn ông hình thù quái dị.

 

Hề Thời thu dọn hành lý trải giường xong, cô đi đến ban công ký túc xá, nhìn thấy lầu ký túc xá của nhóm ở đối diện.

 

Dường như vì để phù hợp với khí chất của các thiếu nữ mà tường của lầu ký túc xá đều được sơn thành màu hồng phấn, phía trên đó còn vẽ logo thật lớn, vừa nhìn là biết được đầu tư rất nhiều.

 

Chẳng trách ngay từ đầu Diệp Sâm đã muốn nhét cô vào như vậy.

 

Hơn nữa thoạt nhìn có tiền như vậy, đoán chừng đồ ăn ở phòng ăn cũng sẽ phong phú hơn.

 

Hề Thời lại nhịn không được mà cười bản thân, bây giờ cô yêu cầu không cao, có thể bao ăn ở đã là rất tốt rồi.

 

Hề Thời quay về ký túc xá, quay hình chương trình một ngày cô đã sớm đói bụng rồi, chuẩn bị cùng Hà Đậu và Mia đến nhà ăn ăn cơm.

 

“Đi thôi.” Hề Thời ôm lấy bình nước nhỏ của mình.


 

Mia đứng dậy, nhìn thoáng qua chiếc váy dài mà Hề Thời còn mặc trên người.

 

Hôm nay cô mặc cái váy này lên sân khấu đọc diễn cảm, sau đó bởi vì đối thủ bỏ thi mà may mắn bước vào vòng trong.

 

Hà Đậu cũng nâng cằm nhìn chiếc váy của Hề Thời, mở miệng nói: “Cô có muốn thay quần áo khác không?”

 

Hề Thời: “Thay quần áo?”

 

Mia trực tiếp lấy ra một chiếc quần ngắn trong tủ quần áo của mình, ném qua cho Hề Thời: “Thay đi.”

 

Hà Đậu lại lấy ra một chiếc áo thun từ trong tủ quần áo của Hề Thời rồi ném qua cho cô: “Phối với cái này.”

 

Hề Thời nhìn áo thun và quần ngắn trong tay mình, sau đó cô nhớ tới hôm nay dáng vẻ mình không hợp với một đám cáp nhân.

 

Diệp Sâm bảo cô nếu đã may mắn bước vào vòng trong thì sau đó cố gắng mà thi.

 

Mình cứ không phù hợp hình như cũng kỳ.

 

Đây không phải là phong cách ăn mặc của cô, không phải là hệ tiên nữ cổ tích của cô.

 

Hề Thời bắt đầu mặc chiếc quần ngắn mà Mia ném cho cô.

 

Thế nhưng hiện tại cô cũng không còn là thiên kim nhà giàu từ nhỏ đã chờ gả vào nhà họ Giang nữa.

 

Hề Thời mím môi, thay áo thun và quần ngắn.

 

Cô chưa từng mặc chiếc quần nào ngắn như vậy, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp đều bị lộ ra ngoài.

 

Mia nhìn thấy thì tặc lưỡi hai tiếng: “Còn tưởng rằng chân của cô khó coi cỡ nào, vậy mà lại mặc váy dài, phung phí của trời.”

 

Hề Thời cúi đầu nhìn chân của mình.

 

Hà Đậu trực tiếp vén áo thun trên người Hề Thời lên, nắm lấy vạt áo thắt một cái nút, để lộ ra vòng eo thon nhỏ.

 

Hề Thời cảm thấy một cơn lạnh trên lưng, cô muốn kéo áo thun xuống theo bản năng : “Thế này…”

 

Hà Đậu gạt tay Hề Thời sang một bên, không nhịn được mà ghen tị với vòng eo thon nhỏ này: “Không được kéo, cái eo này của cô không lộ ra, che lại để mọc rôm sao, mẹ nó, thật sự là không có một chút thịt nào.”

 

Hề Thời đành phải thả tay xuống.

 

Cô nhìn thoáng qua tấm gương, phát hiện ra mình ăn mặc như vậy cuối cùng cũng hòa vào hai bạn cùng phòng được một chút.

 

Ba người cùng đến nhà ăn ăn cơm, bọn họ đi khá trễ, nhà ăn đã không còn người nào, đồ ăn cũng không còn lại được bao nhiêu.

 

Sau khi ăn xong quay về phòng ký túc xá, bọn họ nhất trí đánh giá mùi vị của đồ ăn không tệ, nhưng mà chưa no.

 

Hà Đậu không ngừng tìm kiếm đồ ăn trong túi của mình: “Chết đói rồi chết đói rồi, hai người ai mang theo đồ ăn vặt không?”

 

Mia cũng thò đầu qua: “Có đồ ăn không?”

 

Hề Thời lắc đầu.


 

Ba người đều không mang theo đồ ăn.

 

Hề Thời thông qua sự kiện bọn họ thay quần áo cho cô mà phát hiện ra hai bạn cùng phòng chỉ là ăn mặc rất ngầu, nhìn không dễ gần nhưng trên thực tế đều rất dễ chung sống.

 

Để tỏ lòng biết ơn, Hề Thời xung phong nhận việc đi xuống dưới mua đồ ăn vặt cho mọi người.

 

“Đi nhanh về nhanh.” Hai bạn cùng phòng căn dặn.

 

Hề Thời xuống lầu.

 

Dưới lầu, cách đó không xa có một cái siêu thị nhỏ.

 

Hề Thời đi về phía siêu thị, trên đường cô phát hiện ra bên ngoài rào chắn cách đó không xa có một hàng người đứng đó.

 

Trong tay họ hầu như đều giơ máy ảnh.

 

Mặc dù Hề Thời hơi thắc mắc nhưng cô cũng không để ý nhiều, chỉ đi đến siêu thị, trong siêu thị nhỏ có không ít người, tất cả đều là những cô gái đẹp đang líu ra líu ríu.

 

Là của chương trình bên cạnh, hai tòa nhà ký túc xá ở sát nhau, cho nên bọn họ cũng mua đồ ăn vặt ở đây.

 

Hề Thời tự mình mua một túi lớn đồ ăn vặt về ký túc xá, buổi tối đầu tiên sinh hoạt ở ký túc xá, cô cùng hai bạn cùng phòng khác mở tiệc ăn vặt.

 


 

Chương trình còn chưa chính thức phát sóng, nhưng bởi vì tuyên truyền rầm rộ nên độ hot đã tăng vọt, tổ chương trình vẫn luôn giữ bí mật về thí sinh dự thi, có điều vẫn có đủ loại tin tức ngầm tuồn ra.

 

Nghe nói trong số các thí sinh dự thi lần này có nữ idol đã debut ở nước ngoài, vô cùng nổi tiếng trên mạng với chục triệu fans hâm mộ, còn có nữ diễn viên từng đóng mấy bộ phim thần tượng, thật sự là đủ nổi bật.

 

Cùng lúc đó, đủ kiểu trạm tỷ đã sớm đứng bên ngoài rào chắn bên khu ký túc xá khiêng đủ loại ống kính camera vào chỗ chỉ để nhanh tay chụp ảnh đẹp, quay về gửi cho trạm tin đầu.

 

Hôm nay là ngày đầu tiên các thiếu nữ vào ở trong ký túc xá, không ít hình của các cô gái từ chỗ trạm tỷ ở tiền tuyến truyền về.

 

Từng trạm còn có siêu thoại, trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người qua đường cũng tới góp vui, không ít tài khoản marketing bát quái đều đang đăng tải để mọi người nhìn thấy thí sinh vạn người chú ý có trình độ giá trị nhan sắc như thế nào.

 

Người có hình nhiều nhất là mấy tiểu idol và diễn viên đã có nền tảng fans hâm mộ, trong khu bình luận toàn là lời khen của fans.

 

Chỉ là trong mắt người qua đường, hình của trạm tỷ thoạt nhìn đẹp thì rất đẹp, chỉ là không có ý tưởng gì mới.

 

Trong cuộc thi tuyển chọn, thứ mọi người mong đợi nhất vẫn là gương mặt lạ.

 

Trong một trăm thí sinh dự thi này không có em gái xinh đẹp nghiệp dư mà trước kia mọi người chưa từng thấy sao?

 

Cũng có một vài hình ảnh của các em gái mà mọi người chưa từng thấy qua thoạt nhìn cũng bình thường, không có trình độ có thể khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng.

 

Đang lúc có không ít người qua đường xem náo nhiệt cảm thấy có chút không ý nghĩa thì một tấm hình sinh động của trạm tỷ đột nhiên xuất hiện ném vào trong quảng trường siêu thoại của .

 

Status:

 

Eo nhỏ! Chân dài! Tiên nữ!

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương