Thẩm Diệu Bình yên lặng thu ánh mắt lại, chỉ cảm thấy đầu đau thình thịch. Nếu Tạ Diên Bình thủ vệ tại cửa thành, vậy rõ ràng Tạ Ngọc Chi đang ở trong hoàng cung, hơn nữa tình huống không lạc quan, bằng không ở đây sẽ không để lại không ít nhân mã thủ vệ, mang theo nhiều binh sĩ đi vào hoàng cung trợ giúp.

Cửa thành mở ra, có sĩ binh đi thu binh khí tàn dư cùng với thi thể đồng bạn, Thẩm Diệu Bình khom lưng, lặng lẽ từ xa đi tới, dựa vào màn đêm lén lút kéo một thi thể vào rừng cây.

Thẩm Diệu Bình lần đầu chạm vào người chết, trên người của đối phương còn mang theo một chút hơi ấm, ngực bụng trúng tên, vết thương bị nước mưa xối đến trắng bệch, khôi giáp trắng toát, không biết còn máu nữa hay không.

“Xin lỗi… Mạo phạm…”

Gã luống cuống tay chân cởi khôi giáp trên người thi thể xuống, sau đó nhanh chóng đổi xiêm y hai người, Thẩm Diệu Bình đội nón sắt, nhặt thanh đao trên mặt đất, lại lấy bùn trét lên mặt, lặng lẽ lẫn vào trong đội ngũ nhà Tấn.

Gã học người khác, vác thi thể quân Tấn từ trên mặt đất lên, sau đó bỏ lên xe đang đợi ở tường thành, Thẩm Diệu Bình động tác rất chậm, cố ý chậm hơn người khác nửa bước, gã thấy không ai chú ý tới mình, thân hình lóe lên, đi qua cửa thành ẩn mình vào trong một con đường.

Bình thường tuần phố vẫn có điểm tốt, ít nhất Thẩm Diệu Bình biết nơi nào có đường nhỏ, có thể trong thời gian ngắn nhất đuổi theo quân của Tạ Diên Bình. Trên đường, hiện tại không có một bóng người, bách tính đóng chặt của nhà, ngay cả Bình Khang phường náo nhiệt nhất cũng vắng bóng đèn đuốc, thậm chí một vài cửa hàng ngay cả cửa cũng không kịp đóng. Hàng hóa bị vứt lung tung, giống bị cướp sạch. Thịnh kinh phồn hoa ngày nào bây giờ lại mang màu chết chóc.

Quân Tạ Diên Bình tiến vào rất nhanh, mà mới trải quan một phen ác chiến, cũng không có đội hình, có mấy người bị thương, mơ hồ bị bỏ một khoảng. Thẩm Diệu Bình chạy rất nhanh, nghiêng người giấu mình chỗ hẻm, chờ họ tới thì lẫn vào cuối hàng, sau đó chậm rãi tăng tốc lẫn vào đám người bên trong.

Lễ thân vương tất nhiên đã có mưu đồ từ lâu, dưỡng tư binh đều là kẻ có thân thể cường tráng có thể đánh lại mười cao thủ, có một ít trung thần tướng tài suất binh bảo vệ Chu Tước môn, khó khăn ngăn chặn lại sự tấn công của chúng, mà tình hình bên trong hoàng thành vẫn không lạc quan hơn. So với ngoài tường thành, ở đây chém giết càng thêm khốc liệt, đâu đâu cũng có cung nữ thái giám chạy trốn để toàn mạng, quả thực là một phen hỗn loạn.

Ánh sáng trên trời dần chiếu xuống, mưa dần tạnh, trải qua một đêm chiến đấu khốc liệt, binh sĩ của Tạ Ngọc Chi đã tổn hao hơn nửa. Tôn Đồng bước lên bậc thềm, dưới chân đầy chất dính sền sệt, hắn dẫn thủ hạ từng bước một bước vào chính sự điện, giọng tàn nhẫn: “Xin bệ hạ thoái vị!”

Hoàng đế một thân nhung trang, kiếm trên tay có máu chảy xuống, khí sát phạt lộ ra: “Loạn thần tặc tử cũng dám ở trước mặt trẫm ăn nói ngông cuồng!”

Tạ Ngọc Chi hai mắt lạnh lẽo, một bên mặt có vết máu khô, khôi giáp màu bạc trên người cũng đã bị máu tươi nhuộm tới không nhìn ra màu sắc, y nắm chặt trường kiếm trong tay, che chở hoàng đế ở giữa, khí thế khiến người khiếp sợ, từng chữ từng câu lạnh lùng nói: “Loạn thần tặc tử, phải bị trừ diệt —— “

Tôn Đồng mặc dù chiếm thượng phong, sắc mặt lại không tốt, vốn hắn nghĩ, lúc hắn dẹp xong hoàng thành, có thể Tạ Ngọc Chi vẫn còn cùng vài người cầm cự qua một đêm, Lễ thân vương chưa đánh vào hoàng thành, dù cho đối phương hiện tại đã là cung giương hết đà, hắn cũng không dám tùy tiện giết chóc làm tổn hại binh lực.

Tôn Đồng lại đi trước áp sát vài bước: “Tạ tướng quân, ngươi là tướng tài hiếm có, tội tình gì vì một kẻ không có quan hệ mà phải trả giá bằng tính mạng, chi bằng bỏ tối theo sáng, ta bảo đảm ngươi vẫn uy phong như trước, chết ở nơi này chẳng phải là đáng tiếc sao.”

Tam công tử Tạ Bằng Chi cũng thông hiểu võ nghệ, hắn bị Xương Quốc Công buộc mặc giáp ra trận, lâm trận vừa thấy tình thế không ổn, thì muốn vứt binh chạy trốn, cuối cùng bị Tôn Đồng một kiếm chém rớt xuống ngựa.

Tạ Ngọc Chi lạnh lùng nhìn hắn, cũng không nói gì, vẻ châm chọc lộ ra, Tôn Đồng bị y nhìn bèn tức giận, vung kiếm chém vào chân nến bên cạnh, mũi kiếm nhắm thẳng vào hoàng đế, tàn nhẫn nói: “Giết cho ta! Ai có thể lấy đầu tên cẩu hoàng đế này cùng Tạ Ngọc Chi sẽ được thưởng, bổn tướng quân sẽ ghi một công to cho người đó!”

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc, tất cả mọi người sợ giật bắn người, cũng không lâu sao liền nghe một trận tiếng giết vang lên. Tôn Đồng kinh hãi vô cùng nhìn lại, đã thấy Tạ Diên Bình suất binh lập tức chạy tới chi viện. Đối phương cưỡi ngựa xông vào, trong tay cầm một vật, thuận tay dùng sức ném đi, trùng hợp vặn rơi vào bên chân Tôn Đồng, hắn định thần nhìn lại, thì ra là một cái đầu lâu đẫm máu.

Tạ Diên Bình cao giọng nói: “Phản thần Lễ thân vương đã chết, thủ cấp ở đây, bọn ngươi mau chóng đầu hàng, hàng binh không giết!”

Binh lính sau lưng Tôn Đồng nghe vậy liền xôn xao, hoàng đế thấy thế tiến lên một bước, ánh mắt uy nghiêm nhìn quanh: “Trẫm biết đến các ngươi là bị người khác sai khiến, hiện tại cho các ngươi một cơ hội, bỏ binh khí đầu hàng, trẫm phát thệ với liệt tổ liệt tông Triệu gia, hàng binh không giết!”

Tạ Ngọc Chi nhìn qua từng người một, trong đó có không ít bộ hạ cũ Tạ gia, y đem thu trường kiếm vào vỏ, tỏ rõ thái độ, lùi về sau đứng ở bên người hoàng đế, từng chữ từng câu trầm giọng nói: “Hàng binh không giết ——!”

Tiếng “leng keng” vang lên, không biết là binh khí của ai rơi xuống trước, giống như tín hiệu, ngay sau nhiều người liên tục ném trong tay binh khí xuống, Tôn Đồng nhìn quanh hai bên, muốn rách cả mí mắt: “Các ngươi điên rồi sao?! Nhanh nhặt binh khí lên! Nhặt lên! Lão tử bảo các ngươi nhặt lên! Lời của chúng không thể tin! Không thể tin!”

Hắn như bị điên, đá binh sĩ đầu hàng ngã lăn, cuối cùng còn cảm thấy không đủ, tức giận đến cực điểm liền muốn động thủ chém người, nhưng vào lúc này, một mũi tên xuyên qua không khí kèm theo âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên, mọi người chỉ nghe một tiếng vèo trầm thấp, thân hình Tôn Đồng bỗng nhiên cứng đờ, lảo đảo lui về sau hai bước, cuối cùng ngã trên mặt đất, hai mắt hắn trợn tròn, cổ họng thình lình cắm vào một mũi tên, đuôi mũi tên còn tại hơi rung.

Mọi người thuận thế nhìn lại, chỉ Tạ Ngọc Chi thấy giương cung, chỉ bất quá lần này mũi tên nhắm vào những phản binh chưa bỏ vũ khí, bọn họ ngẩn ra, rõ ràng cảm nhận được sát khí từ trên người đối phương truyền đến, không khỏi hoang mang nhìn nhau.

Ngón tay Tạ Ngọc Chi buông dây cung, mũi tên lóe ánh sáng lạnh lẽo, không hề có một tiếng động mà làm lòng người cảm thấy áp bách, rốt cục một trận leng keng vang lên, bè lũ phản bội ném vũ khí trong tay, bị doạ đến quỳ rạp xuống đất, cùng nhau cúi đầu lễ bái hoàng thượng: “Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!”

Chỉ nói hàng binh không giết, nhưng cũng không nói không phạt, hoàng đế giơ tay ra hiệu, rất nhanh liền có người đem kéo chúng xuống, hoặc nhận một trăm trượng, hoặc là lưu vong ngàn dặm, tóm lại không kết cục nào tốt cả.

Thẩm Diệu Bình trong đoàn người, gã ở xa nhìn Tạ Ngọc Chi, cuối cùng khóe miệng cong cong, khó khăn lộ ra ý cười nhẹ, thần kinh căng thẳng một lát cũng rốt cục được thư giãn. Gã mới vừa cùng Tạ Diên Bình đánh vào Chu Tước môn, dọc đường trốn đằng đông nấp đằng tây, tí nữa là bị khoét một lỗ rồi, có thể nói hung hiểm vạn phần, nhưng may mắn.

May mà gã đuổi kịp…

Hai người đều sống sót, gã còn có thể gọi đối phương một tiếng nhị gia, cũng có thể làm người này giận tới giậm chân, lại nghe Tạ Ngọc Chi chửi mình một câu tiểu tử vô liêm sỉ.

Thẩm Diệu Bình cực kỳ mệt mỏi, cảm thấy đứng cũng không có sức, khuỷu tay đầu gối đau rát, gã dựa vào tay vịn phía sau, vừa định nghỉ ngơi, nào ngờ bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tràng ngựa hí lên, theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh cao to gọn gàng xoay người lên ngựa, roi trong tay mạnh mẽ giương lên, vội vã xông ra ngoài cửa cung.

Thẩm Diệu Bình tuy rằng không thấy rõ mặt của đối phương, nhưng gã biết đến người kia tám phần mười chính là Tạ Ngọc Chi, bởi vì Xương Quốc Công cũng giận tới giậm chân, tí nữa là chửi ầm lên: “Nghịch tử! Trời sập rồi! Ngựa của cha mày mà mày cũng dám cướp!!”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy đột nhiên cười ra tiếng, tự dưng hiểu Tạ Ngọc Chi muốn làm gì, vì vậy cũng không muốn nghỉ chân nữa, lỡ người ta tưởng mình chạy đi cưới vợ thì làm sao cho phải đây.

Trong hoàng thành, đi bước có thể nhìn thấy thi thể, có cung nữ, cũng có thái giám, có sĩ binh, cũng có bách tính, đất lát đá xanh phải dùng nước giội nhiều lần, mà vẫn không sạch màu đỏ sẫm dính trong khe hở, ai nấy bận bịu không ngớt, thân ảnh cưỡi khoái mã xông tới cũng không có người lưu ý.

Phủ Xương Quốc Công bị người ta điều tra, cao thủ mai phục cũng bị giết gần hết, lầu cao như trước, vẫn là đình thuỷ tạ, nhưng là vô cùng yên tĩnh, một chút hơi người cũng không có. Tạ Ngọc Chi trải qua một đêm huyết chiến thì đã sức cùng lực liệt, y xuống ngựa, chân run ngã nhào trên đất, liền chống lên mặt đất mà đứng dậy, khập khễnh chạy vào trong.

Khúc Phong viện khắp nơi bừa bộn, Tạ Ngọc Chi cũng không rảnh quản, y mở cơ quan đi vào phòng ngầm dưới đất, đúng như dự đoán phát hiện người đã đi, gạch dưới giường mặc dù đã được che giấy kỹ, vẫn thấy một vài dấu vết bị người cạy ra.

Lo lắng trong phút chốc lắng xuống, Thẩm Diệu Bình đã rời đi rồi.

Chạy là tốt rồi…

Chạy là tốt rồi…

Thẩm Diệu Bình không bị bọn đến điều tra bắt được, gã thông minh như vậy, chắc là tìm nơi nào an toàn rồi, chờ mấy ngày nữa tin tức phản thần bị tiêu diệt truyền đi, gã tất sẽ trở lại.

Nhưng mà Tạ Ngọc Chi lại nghĩ, Liêu quân bên ngoài còn chưa diệt sạch, vẫn nên dẫn người tìm gã về, đặt trong tầm mắt che chở mới an tâm. Đóng cánh cửa phòng ngầm lại, Tạ Ngọc Chi dựa vào chút sức còn lại mà ra ngoài, ai ngờ mới vừa bước ra ngưỡng cửa, ánh mắt liền thoáng nhìn một bóng người ngồi xổm ở góc tường, lúc này ngây ngẩn cả người.

Đối phương tựa hồ cũng nhận ra được tiếng bước chân, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Chi, người kia dung mạo tuấn dật, đặc biệt xinh đẹp, mà bây giờ toàn bùn đất xám xịt, nhưng dẫu thế Tạ Ngọc Chi vẫn nhận ra gã.

“Thẩm Diệu Bình…”

Tạ Ngọc Chi vịn vào khung cửa chậm rãi nghiêng người, nhìn chằm chằm gã không chớp mắt, đã quên bản thân mình bao lâu rồi không gọi tên họ người này, có lẽ là một ngày, có lẽ là mười ngày, nhưng sao lại cảm giác rất rất nhiều năm rồi.

“Ta không đi.”

Thẩm Diệu Bình mệt không đứng lên nổi, gã dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Chi, dùng một loại ngữ khí mang theo một chút kiêu ngạo, lại lên tiếng lặp lại thêm một lần: “Ta không đi.”

Thẩm Diệu Bình rất sợ chết, nhưng lại không bỏ đi, chính gã cũng cảm thấy được đây là việc khó mà tin nổi.

Hầu kết Tạ Ngọc Chi giật giật, một câu cũng không nói ra được, cuối cùng Thẩm Diệu Bình chống người từ trên mặt đất đứng dậy, cười ôm y vào trong lồng ngực, giống rất, rất nhiều buổi tối ngày trước, tay chốc chốc vuốt lưng y.

“Không có chuyện gì nữa, hai ta đều ở đây rồi.”

“Ta không đi, cũng không cưới vợ, ở bên huynh cả đời.”

Trải qua cơn mưa rào rửa tội đêm qua, trên đất phủ một tầng lá cây dày đặc, cây ngô đồng trong viện nhẹ nhàng rung rung cành, lặng yên rơi xuống một chiếc lá cuối cùng, tượng trưng cho mùa đông qua, mùa xuân rồi cũng sẽ đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương