Hoắc Minh Sâm chống gậy, từng bước từng bước tới chỗ họ, sắc mặt bình tĩnh khiến người sợ hãi. Lục Khởi đưa tay muốn đỡ, mà lường trước đối phương nhất định sẽ thưởng cho một cái bạt tay, suy nghĩ nửa ngày vẫn thu về, sửa tay áo một chút, giả vờ giả vịt nhấp một ngụm cà phê, giọng bình tĩnh nói: "Sao em cũng tới."

Bề ngoài thì vẫn như một tên đê tiện, kì thực hoảng loạn thành một cục.

Hoắc Minh Sâm không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt theo dõi người đối diện hắn.

Cơn giận còn sót lại của Hoắc Minh Thành chưa tán, thấy cậu tới, đại não vẫn còn âm ỉ đau, đứng lên dùng sức đập mặt bàn xả cơn giận không nhịn nổi nói: "Lời cậu ta vừa nói em cũng nghe thấy rồi đó, còn muốn anh lặp lại một lần nữa sao, người như thế! Loại cặn bã này quý giá chỗ nào mà em lại thích!"

Lục Khởi nằm không mà cũng trúng đạn.

"Không quan trọng, quan trọng là ..., đời này anh ấy chỉ có thể ở cùng em thôi."

Mặt Hoắc Minh Sâm không hề cảm xúc nói, cũng không thèm nhìn tới mà tóm chặt cổ áo Lục Khởi, mạnh mẽ xách người đang ngồi trên ghế như túm một con gà con, hai người bốn mắt nhìn nhau, càng hiện con ngươi đen tuyền của cậu, hung tàn không sao giải thích được.

Hoắc Minh Sâm học bộ dáng vừa nãy của Lục Khởi, khóe miệng chầm chậm cong lên, sau đó nghiêng đầu, từng chữ từng câu, nhẹ giọng hỏi: "Anh, nghe thấy chưa?"

Lục Khởi cứng ngắc gật đầu: "Nghe rồi."

Hoắc Minh Sâm lại hỏi: "Vậy anh có muốn bỏ em không?"

Bỏ đi = chết.

Vậy anh có muốn bỏ em không? = Anh vẫn chọn cái chết à?

Lục Khởi cong môi cười, lắc đầu: "Không nghĩ tới."

Nghe thấy được câu trả lời thoả mãn, Hoắc Minh Sâm lúc này mới chuyển ánh mắt lên người Hoắc Minh Thành, lẳng lặng nhìn anh chốc lát rồi nói: "Anh hai, em nói rồi, anh muốn gì cứ tới tìm em, đừng tìm anh ấy. Chỉ có trở thành thi thể thì mới tách hai đứa em ra được."

Đừng nói là thi thể, dù cho hai người đều hóa thành tro, cũng phải quấn lấy nhau.

Lục Khởi nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu, mới vừa muốn nói gì đó, Hoắc Minh Sâm liếc mắt một cái, hơi dùng sức ấn lên vai hắn, tràn ngập tính uy hiếp nhìn, mấp máy môi: "Anh, câm, miệng, cho, tôi."

Lục Khởi ở sau lưng người ta nói xấu bị bắt quả tang, bây giờ tất nhiên cũng chẳng có lý do gì cãi lại, ngay lập tức thông minh ngậm miệng lại. Mà tình cảnh này Hoắc Minh Thành thấy được, không nghi ngờ tính xác thực trong lời Lục Khởi nói ——

Hoắc Minh Sâm đối Lục Khởi là tình sâu vô hạn, nhưng cũng dùng áp lực ép buộc gã.

Trong lòng nhất thời vừa bất lực lại vừa hận, hiện tại tìm cách từ phía Lục Khởi cũng bị phá hỏng. Hoắc Minh Thành thở một hơi, lấy kính mắt xuống, chỉ đứa em vô dụng nói: "Vì một đứa con trai... vì một người như vậy... Cậu ta căn bản cũng không yêu em... em vẫn muốn cố chấp sao?"

Nếu như trước đó nói là lo lắng em mình ở cùng với đàn ông, hiện tại lại lo lắng em mình ở cùng với tra nam, Lục Khởi không phải là người hiền lành, sớm muộn gì cũng khiến Hoắc Minh Sâm thương tích khắp người.

Người Trung Quốc luôn lùi một bước để tính chuyện xa hơn, nếu như phát hiện chuyện hỏng bét rồi, bọn họ sẽ rất khó chấp nhận. Mà nếu như lúc này phát sinh nữa một chuyện còn tệ hơn nữa, so sánh hai bên, bọn họ theo bản năng dễ dàng hơn tiếp thu việc trước đó.

"Anh hai, em biết anh quan tâm em, nhưng em không phải là con nít, em biết em muốn cái gì, cũng biết làm như vậy sẽ có hậu quả..."

Hoắc Minh Sâm tựa hồ còn muốn nói thêm gì nữa, mà nhìn mặt mày Hoắc Minh Thành trắng bệch, nên không nói ra miệng, trầm mặc chốc lát, cuối cùng cúi đầu thật thấp, quay người rời đi.

Đi được hai bước, lại nghĩ tới điều gì đó nên dừng chân lại, sắc mặt khó coi quay đầu lại nhìn về phía Lục Khởi, ánh mắt lành lạnh quét qua: "Còn ngồi đây làm gì, chờ ăn Tết à?"

Lục Khởi lập tức đứng dậy đuổi theo cậu, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu.

Người trên đường cũng không nhiều, rời quán cà phê một đoạn, Lục Khởi chủ động tiến lên hai bước kéo Hoắc Minh Sâm lại, nhưng mà một giây sau liền lập tức bị bỏ lại, trên mu bàn tay một dấu đỏ.

Hắn tự sờ tay mình, sau đó kiên nhẫn thêm lần nữa kéo đối phương về, không ngoài dự liệu lại bị đá ra.

Kéo, đẩy, lại kéo, lại đẩy, kéo thêm lần nữa, bị làm ngơ thêm lần nữa, hai người cứ như vậy giận dỗi nhau mà về nhà.

Vào cửa, không còn nhiều bận tâm, tư thế cũng không còn bị hạn chế với tư thế nắm tay đơn giản như vậy, Hoắc Minh Sâm mới vừa ném gậy ném vào góc tường, vẫn còn chưa kịp quay đầu tính sổ liền bỗng nhiên bị người ta từ phía sau ôm chặt lấy.

Cậu tức giận, dùng sức giãy dụa: "Buông ông ra!"

Người nào đó ở phía sau lắc đầu một cái, giọng mang theo ý cười: "Không buông."

"Buông ra!"

"Không buông."

Đem hai tay Hoắc Minh Sâm vững vàng kiềm chặt trong ngực, Lục Khởi thuận thế hôn lên gáy cậu một cái. Cảm giác mềm mại ngứa ngáy lan tràn, làm Hoắc Minh Sâm nhất thời thả lỏng, mà không giằng co cũng không có nghĩa là không còn giận. Cậu nghiêng đầu, trực tiếp cắn cánh tay Lục Khởi một cái, muốn làm hắn buông tay.

Trên cánh tay, cảm giác đau đớn cũng không mãnh liệt lắm, giống như là bị con mèo con cào một chút, Hoắc Minh Sâm không dùng hết lực, cắn một nửa liền thôi, cậu xì một tiếng, nói với Lục Khởi: "Anh mà không buông tay, tôi cắn xuống xuống miếng thịt bây giờ đó? Lúc đó cũng đừng có khóc lóc, mắng tôi độc ác."

"Cắn đi." Người phía sau cực dễ nói chuyện, tùy ý cậu hồ đồ, ý cười ở khóe miệng như hồ ly giảo hoạt, bên tai cậu chậm rì rì nói: "Chỉ cần em hả giận, muốn cắn làm sao, thì cứ cắn... Cắn đi."

Chữ cuối cùng hắn miễn cưỡng nói, hai tay bỗng nhiên bị Hoắc Minh Sâm bắt chéo sau lưng, ngay sau đó cổ tay bị ấn vào tường. Thế cuộc nhất thời long trời lở đất, Lục Khởi trừng mắt nhìn, phản ứng lại bằng nụ cười hiền lành, làm bộ dạng mặc người xâm lược.

Hoắc Minh Sâm nhìn hắn, híp mắt: "Lúc trước, người theo đuổi đầu tiên là tôi à?"

Lục Khởi giả ngu, cũng không thừa nhận: "Em nhớ lộn đó, là anh đeo đuổi em."

Hoắc Minh Sâm: "Tôi gào khóc muốn ở cùng với anh à?"

Lục Khởi: "Không, là anh gào khóc muốn ở cùng với em."

Hoắc Minh Sâm: "Không có anh, tôi không thể sống sao?"

Lục Khởi vừa cười: "Là anh."

Hắn rốt cục cũng hành động, tay chậm rãi tóm chặt cổ áo Hoắc Minh Sâm, cúi đầu hôn một cái.

"Là anh không thể sống thiếu em..."

Hai người bọn họ, ai xa ai cũng đều không sống nổi.

Hoắc Minh Sâm dễ dụ, Lục Khởi nói câu đầu tiên làm cho cậu một bụng tức giận trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng, lực tay cũng không khỏi giảm đi, cậu mím môi, muốn nói gì, lại không chịu lấy lòng, chỉ có thể vô cảm nhìn hắn.

Lục Khởi tiếp tục lộ ra loại ý cười dịu dàng kia, đến gần hôn lên môi cậu, dùng loại ôn nhu trong xương cốt mà từng chút một gỡ gai nhọn cứng ngắc trên người Hoắc Minh Sâm.

Hàm răng dễ như ăn cháo liền bị người kia cạy ra, Hoắc Minh Sâm duy trì vẻ mặt nghiêm túc được mấy hiệp, rốt cục vẫn quăng mũ cởi giáp, quân tướng rối loạn, dùng sức cắn ngược môi dưới của Lục Khởi, sau đó khi sắp chảy máu tới nơi thì chầm chậm buông ra, nhìn đối phương sững sờ trong nháy mắt nói: "Lần sau không được viện lý do này nữa, em không thích nghe anh nói câu đó."

Việc vừa nãy coi như xong.

Lục Khởi ôm lấy cậu, áp người trên tường, nâng chân cậu, thấp giọng nói: "Ngốc thật, nói em ngốc đó, em rất là ngốc, nói thật nói dối nghe cũng không ra."

Hoắc Minh Sâm ôm lấy cổ hắn, ánh mắt sắc bén: "Có nói dối thì em cũng không thích anh nói như vậy."

Lục Khởi rất ôn nhu, có thể nói là muốn gì được đó: "Được, vậy anh không nói nữa."

Hoắc Minh Sâm lúc này mới thoả mãn, đến gần tiếp tục cùng gã hôn môi, dùng đầu lưỡi liếʍ ɭáρ dấu răng cậu vừa cắn ban nãy, bên trong cơ thể nhiệt độ tăng lên, Lục Khởi thần trí còn thanh tỉnh: "Chân của em..."

"Không què đâu, hơn một tháng rồi, ngày mai em đi phá lớp thạch cao, phía dưới của em còn chưa lên tiếng nữa, anh đừng lề mề."

"..."

Trong nháy mắt Lục Khởi cảm thấy cậu chính là thích ăn đòn, lập tức ngậm miệng không nói, trực tiếp ôm người ném tới trên giường. Hắn đứng ở bên giường, ung dung thong thả mở nút áo, ở trên cao nhìn xuống Hoắc Minh Sâm, đuôi mắt híp lại, mặt vô cảm, phong lưu rồi lại cấm dục, thập phần mâu thuẫn.

Hoắc Minh Sâm hai tay đặt ở sau gáy, vẫn ung dung nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao, giận hả?"

Lục Khởi không nói lời nào, để bản thân hắn làm tế phẩm.

Hoắc Minh Sâm lại nói: "Đừng nha, không việc công trả thù riêng được, anh cũng không thể cố ý ở trên giường dằn vặt em đấy."

Cậu làm bộ sợ sệt, trên mặt cười hì hì, dường như căn bản không sợ gì cả, Lục Khởi giận dữ cười, rất tán đồng, chậm rì rì gật đầu: "Đúng, anh không phải loại người như vậy."

Hắn nghiêng người, cử chỉ ôn nhu: "Yên tâm, anh chỉ đơn giản là nhớ em thôi."

Đơn thuần muốn trừng trị em đấy.

Trong phòng ngủ đèn treo lộng lẫy dường như có chút quá phận, nhìn chăm chú thật lâu rất dễ dàng khiến người choáng váng hoa mắt, một khi choáng váng hoa mắt, cũng rất dễ dàng nói chuyện gì đó mà đầu óc không nghĩ tới.

Tuy rằng trên đùi bó thạch cao, tư thế giới hạn, mà chất lượng vẫn cứ như trước. Hoắc Minh Sâm mạnh miệng, lại tàn độc, có thể làm người ta giận tới một phật xuất thế nhị phật thăng thiên, mà Lục Khởi chưa bao giờ thích cái miệng này của cậu.

Sau một trận chiến, Lục Khởi nằm trên người cậu, mồ hôi thấm ướt tóc mai, men theo hầu kết chầm chậm lăn, một đôi mắt hắn sáng lên kinh người.

"Còn dám không?"

Hoắc Minh Sâm thở một hơi, cực kỳ không chịu được sự khinh miệt trong mắt hắn, cười nhạo lắc đầu: "Sao lại không dám, chỉ sợ anh không được đó chứ."

Hay lắm, Lục Khởi hết sức hài lòng câu trả lời này của cậu.

Không biết qua bao lâu, lần thứ hai cuối cùng kết thúc, khóe miệng Lục Khởi vẫn là một vệt ý cười, đầu ngón tay lướt qua gương mặt thất thần của cậu, kết luận: "Em không được."

Hoắc Minh Sâm nắm lấy tay hắn, cắn thật đau, lại không có lực: "Làm bao nhiêu lần cũng được."

Lục Khởi gật đầu, cười như làn gió mát: "Thật là, không sợ cày hư ruộng, chỉ sợ mệt chết trâu."

Hai người không biết quấn nhau bao lâu. Trên chiếc giường đôi tiếng vang cùng tiếng thở dốc là không ngừng, đồng hồ treo tường một khắc cũng không ngừng, tích tắc vô số lần, một giọng khàn khàn rốt cục không nhịn được vang lên ——

"Lục Khởi! Con mẹ nó anh không phải là người! Người tàn tật cũng không buông tha ——!"

Tiếng thở dốc tiếp tục, không ai để ý cậu, vì vậy giọng khàn khàn kia lại yếu đi một chút,

"Lục Khởi, chân em què rồi, anh không thể như vậy..."

Khóe mắt vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà ửng hồng, nước mắt chảy dài, người kia hôn lên mí mắt cậu, như bố thí nói: "Không quan trọng lắm, anh đâu đụng trúng chân em, ngày mai sẽ dẫn em đi cắt bột."

"Con mẹ nó... anh mà không ngừng tôi thiến đấy!"

Lục Khởi cắn vành tai cậu, ở bên tai thấp giọng nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành ma cũng phong lưu."

Mà chưa từng thấy hoa mẫu đơn mạnh mẽ như thế.

Hoắc Minh Sâm giận tới thần trí không rõ, bóp chặt lấy bờ vai hắn: "Anh lấy việc công trả thù riêng..."

Lục Khởi bình tĩnh: "Anh không phải loại người như vậy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương