Trans: tieumanthauuu

Tác giả: Triệu Sử Giác


Hội trường náo động nhỏ -- Sở Ân vậy mà trả lời chính xác.


Tống Triệu Lâm quay lại sau khi tiễn Lục Chẩn về, nghe tin Sở Ân bị kêu tên, nhất thời có hơi lo cho bạn cùng bàn, sau khi nghe câu trả lời trôi chảy của cô thì chuyển sang sửng sốt: "Bạn học mới cừ thật! "


Phó Minh Huyên ngồi cạnh Tống Triệu Lâm không xa, nghe xong đột nhiên cảm thấy buồn bực.


Sao Sở Ân có thể trả lời được?


Cuối học kì trước điểm toán của Phó Minh Huyên cao nhất lớp thậm chí hơn cả Sở Thu Thu vậy mà một câu giải đề cô ả lại không làm được. Dựa vào đâu học sinh mới như Sở Ân trả lời trôi chảy?


Nói chi xa Sở Thu Thu trên bục giảng cũng đơ người.


Toàn khối vị trí cô ta rất cao, người trong lớp bình thường không cùng cấp bậc, Vậy mà bên dưới lúc này vài nữ sinh nhìn cô ta cười sặc sụa, Sắc mặt Sở Thu thu đen như mực, nhớ tới lúc trước còn mạnh miệng tuyên bố với Sở Ân "Cái gì không hiểu cứ hỏi em" giờ thì hay rồi rát cả mặt.


Giáo viên toán khen Sở Ân không ngớt lời, quay sang bảo Sở Thu Thu về chỗ. Cô ta ưu nhã khéo léo khống chế biểu tình, lúc quay lại thấy Sở Ân đang nghịch điện thoại, tâm tình chợt khó chịu


Sở Ân kiểm tra thời gian. Hai phút nữa tan học, ngón tay nhàm chán lướt lướt điện thoại. Không lâu sau tiếng chuông tan học vang lên. Cô liền đứng dậy rời đi.


Phó Minh Huyên bước tới hỏi Sở Thu Thu: "Cậu ta thật sự trả lời được?"


Tâm Sở Thu Thu co lại, giọng nói không lớn vừa đủ để mọi người lớp 5 nghe: "Tra trên mạng có đáp án a"


Phó Minh Huyên thở phào nhẹ nhõm, cười mỉa mai: "Hơ, biết ngay mà"


Hội chị em sau lưng xúm nhau: "Giả bộ riết không mệt sao? "


"Lớn trên không đẹp còn nhân phẩm kém,cho nên để người khác nghĩ cậu ta học rất tốt? Chờ đến kỳ thi liền lộ nguyên hình"


"Đúng đó đến lúc ấy Huyên Huyên một phát đá cậu ta bay đi? "


Tống Triệu Lâm nghe cuộc trò chuyện kia cảm thấy có sự nhầm lẫn Đâu đây.


Sở Ân không xinh sao? Còn nữa câu đó thật sự tra được đáp án? Sao cậu không thấy nó?


Sở Thu Thu không đáp lại nghi ngờ của cậu, trong lòng cô ta bây giờ chỉ có lo lắng , vội vàng thu dọn sách đến nơi không có ai, nhìn quanh một vòng rồi bấm cuộc gọi không tên.


Rất nhanh bên kia bắt máy, Sở Thu Thu hạ giọng: "Tìm bảng điểm của cô ta gửi cho tôi, Xong chuyện cô sẽ không thiệt thòi"


Giọng bên kia dày đặc nịnh nọt: "Sở tiểu thư yên tâm, không thành vấn đề!"


-------------


Hôm sau Sở Ân đến trường hiển nhiên ánh mắt của người trong lớp năm rất kỳ quái.


Bình thường không ai quan tâm, vậy mà hôm nay nhìn cô ánh mắt giễu cợt như thể: "tôi biết hết rồi, đừng giả vờ". xúm nhau lại 2 - 3 tụm nói xấu cô


Sở Ân sống hai đời, tất nhiên không ảnh hưởng bởi những chuyện trẻ con như vậy. Giao tiếp thật nhàm chán, không thú vị bằng học tập. Thiếu nữ chọc vào hệ thống: "Nhiệm vụ hôm nay?"


Hệ thống học tập vui vẻ ra mặt: [Đinh —— theo tình huống phát hiện của hệ thống, nhiệm vụ được phát hôm nay~ mời chủ nhân học thuộc lòng 《 tái biệt Khang Kiều 》, 《 Lan Đình Tập Tự 》, 《 Xích Bích phú 》, 《 du Hoa Sơn ký 》......"]


Sở Ân: "......"



cô thu hồi những lời học tập thú vị


[—— cùng đoạn trích《 Ly Tao 》 ~ sau khi hoàn thành, đạt được quyền hạn ~ ]hệ Thống vui sướng bổ sung ]


Sở Ân: "...... Má ơi."


Cô có thể giải được các đề, riêng việc học thuộc luôn là nỗi đau của Sở Ân, nếu học ba môn sử, địa, chính trị còn vừa học vừa hiểu. Hán văn thì chỉ có đường thuộc lòng tất cả, mười phần đều là chính tả. Nếu muốn giữ phần điểm này Sở Ân phải thật cẩn trọng.


Sau khi xong một tiết học, cô chỉ miễn cưỡng thuộc bài đơn giản nhất.


《 tái biệt Khang Kiều 》, cứ đà này bản thân càng lo lắng. Cả ngày hôm nay không học được gì nhiều. Cứ vùi đầu vào sách. Tống Triệu Lâm ngồi lên cạnh nhiều lần muốn bắt chuyện cư nhiên chưa tìm được cơ hội


Phó Minh Huyên và hội chị em vừa mua trà sữa về, thất vọng tràn trề vì không được tình cờ gặp Lục Chẩn, nhưng vừa đảo mắt tới Sở Ân lập tức gặt hái được niềm vui.


"Nhìn cậu ta chăm chỉ chưa kìa, Không dễ dàng duy trì nhân phẩm như vậy nha, tiếc là cậu ta chỉ mang mặt nạ như học bá"


"Sở học trưởng và Cố học trưởng hôm nay về nước, Sở gia mở tiệc ăn mừng, các cậu nghĩ xem đồ quê mùa tham gia không?"


"Tham gia chắc cậu ta mặc váy hoa quá"


"Có thể lắm nha ha ha ha"


Phó Minh Huyên nhướng mày đắc ý: "Sở Thu Thu mời tớ rồi, hôm nay chụp cho các cậu xem"


"Ah! thật ghen tị, Huyên Huyên có thể gặp mặt hai vị học trưởng"


Mặc dù năm hai Cao trung bọ họ quan Tâm Lục Chẩn hơn, Nhưng năm hai có giáo thảo tiền nhiệm là Cố Thu Trạch, Sở Thật trong trường cũng nổi danh là đẹp trai, lớp bình thường không dễ tiếp xúc, làm sao có thể không hâm mộ Cho được?


Sở Ân không biết họ đang tính toán riêng tư gì. Trước tan học cô cuối cùng cũng học xong《 Xích Bích phú 》."


[Ting -- Bài thơ thứ ba hoàn thành √, tiến độ nhiệm vụ 60%]


Thật sự rất vất vả, nhưng《 Ly Tao 》 mới là khó nhất, đọc xong bỏ cả miệng chứ đừng nói thuộc lòng,


Kết thúc buổi học cuối cùng, Sở Ân thu dọn tập sách. Dứt khoát sách ba lô chuồn nhanh.


Tống Triệu Lâm mở miệng gọi cô muốn khang cổ mà không được, vẻ mặt vô cùng phiền muộn.


Bạn bè thấy vậy, thông cảm: "a Lâm, sao nào ngồi kế cậu ta khó chịu không ?"


Tống Triệu Lâm gật đầu, "Khó chịu."


Mỹ nhân khó xơi, một câu cũng không nói!


Sở Ân ngồi vào xe Sở gia, dọc đường mở sách ra tiếp tục học.


Tài xế nhìn thiếu nữ từ gương chiếu hậu. Phát hiện cô hoàn toàn không giống vị tiểu thư kia, Sở Ân kiệm lời, giản dị, phi thường chăm chỉ, mở khẩu trang ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Khác với người còn lại. Không trang điểm không ra khỏi cửa.


Tất nhiên không ai ghét một cô bé ngoan như vậy, tài xế cố ý lại xe chậm êm ái. Về tới Sở gia còn nhanh nhẹn mở cửa cho Sở Ân.


Đến nhà, nhìn thấy toàn bộ biệt thự đã trang trí, cô mới nhớ ra hôm nay là tiệc mừng của anh hai.



Đời trước lúc cô vừa trở về đã luôn nghĩ rằng anh hai yêu mến Sở Thu Thu hơn, sau khi Sở gia phá sản, ba mẹ bận bịu dựng lại sự nghiệp. Sở Thu Thu yêu đương với thiếu gia nhà giàu để duy trì cuộc sống sang chảnh. Chỉ có Sở Thật quan tâm cô bị Lục Chẩn cầm tù bên người.


Trong những năm này một mình anh hai cố gắng tìm sự giúp đỡ của Cố Gia để cứu cô ra, nhưng Lục Chẩn rất mau liền ngồi vững chiếc ghế người đứng đầu Lục gia, đàn ông chó kia ngày càng cố chấp độc chiếm, thậm chí bành trướng thế lực. Đời trước anh hai về nước muốn gặp Sở Ân, tiếc là cô đợi không được tới lúc đó.


Nghĩ đến cảnh cuối đời.... Trong lòng Sở Ân dáy lên luồng sát khí hỗn loạn.


Mặc dù hệ thống bảo cô dương thọ tận mà chết, nhưng tưởng tượng chính mình cuối đời chết trên giường Lục Chẩn, cô liền muốn cắn chết tên chó đó....!


Tuy. uốn gặp anh hai nhưng cô không muốn tham gia yến tiệc. Ở kiếp trước, cô bị Lục Chẩn mang theo tham gia rất nhiều bữa tiệc, đã từng nhìn qua đủ nhân vật lớn nhỏ, mặc dù có thể tham gia không chút khó khăn, nhưng từ trong xương cốt cô chán ngấy cái loại giao tiếp giả tạo này.


Lúc này ba mẹ Sở cũng không quản cô, Sở Ân chỉ đơn giản lên lầu đóng cửa tiếp tục học.


Buổi tối, dưới lầu rất ồn ào. Khách đến Sở gia đều mang quà, Cha mẹ Sở vẫn bận chào hỏi, Sở Thu Thu ăn mặc như bươm bướm bay lượn giữ hội chị em.


"Thu Thu chị gái cậu đâu?" Một nữ sinh hỏi đầy ác ý


Sở Thu Thu liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trên lầu, cười thỏa mãn: "Chị ấy không thích ứng được"


"Hahaha, cũng đúng ."


"Vẫn là Thu Thu làm người khác ghen tị, anh trai yêu thương, còn quen biết học trưởng Thu Trạch"


Cô ta nhướng mày đầy đắc ý: "Lát nữa tớ giới thiệu anh hai với anh Thu Trạch Cho các cậu quen biết"


" Oa, Thu Thu thật tốt! "


Đến 8 giờ tối hai nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhận hoa và tiếng vỗ tay của mọi người, Đều là con trai cả của hai nhà, Sở Thật và Cố Thu Trạch đều quá quen với cảnh bị ba mẹ lôi kéo chào hỏi.


Phải tỏ ra lịch sự mọi lúc, Sở Thật cầm ly rượu nhìn xung quanh.


Sở phu nhân rất tự hào về con trai. Bà cười cười nói: "lát nữa Tống gia đến con cùng mẹ qua đó nói vài câu"


"Dạ" Sở Thật gật đầu, nhìn yến tiệc đông đúc đột nhiên hỏi. "Tiểu Ân về rồi?"


Sở phu nhân gật đầu: "Về rồi nhưng nó cùng chúng ta, không thân thiết cho lắm...." Sở Thật đột nhiên ngắt lời bà "Mẹ, con chỉ đơn giản đoạt giải, còn được mở tiệc ăn mừng, Tiểu Ân về nhà, sao không có tiệc chào mừng?"


Sở phu nhân giật mình.


Sở Thật không nói nữa đi về phía bạn mình


Cố Thu Trạch cùng anh chạm cốc nhỏ giọng hỏi: "nói nhiều như vậy không định gặp em ấy?"


Sở Thật hít một hơi thật sâu


Trên phi cơ từ Hoa Kỳ trở về, anh mơ một giấc mộng, trong mộng. Anh thấy.... Vài năm nữa Sở gia phá sản, cha mẹ bôn ba vựt dậy, Sở Thu Thu vong ơn cắt đứt quan hệ quay người gả hào môn. Em gái bị thằng nhóc Lục Chẩn giam cầm. Mặc dù nản chí, nhưng em ấy vẫn tìm cách giúp đỡ công ty anh... Từng cảnh đều rất chân thật.


Trong mơ, anh Không được thấy em gái lần cuối. Tỉnh dậy cơn đau trong tim vẫn còn đó, tiềm thức nói với anh rằng phải lập tức trở về gặp em gái.


Sở Thật một hơi uống cạn ly rượu, đặt lên khay phục vụ


"Đi ngay"



Vừa đi hai bước anh quay đầu nhìn Cố Thu Trạch


"Cậu cũng đi"


Cố Thu Trạch ????????


Nếu giấc mơ là thật thì bạn thân này đang có ý với em gái mình. Lần này anh phải nỗ lực đẩy Lục Chẩn ra xa, tác hợp cho Cố Thu Trạch và Sở Ân. Cố Gia và Sở gia hợp lại ít nhiều gì cũng đỡ nổi cơn thịnh nộ của Lục gia, nếu tác hợp thành công thì em gái không rơi vào tay Lục Chẩn nữa.


Lúc này Sở Thu Thu đưa hội chị em đến. Cô ta diễn cảnh tình thâm nắm tay Sở Thật nũng nịu nói: "Anh trai, bạn bè em đều muốn làm quen anh và anh Thu Trạch "


Mấy nữ sinh vuốt tóc ngại ngùng.


Sở Thật nghĩ đến cảnh tuyệt tình trong mơ của cô ta, gương mặt anh tuấn lãnh đạm: "Tiểu Ân đâu? "


Sở Thu Thu đơ người.


Nữ sinh phía sau sửng sốt, chẳng phải học trưởng Sở Thật chỉ yêu thương Sở Thu Thu sao? Sao lâu ngày gặp lại câu đầu tiên lại quan tâm đồ quên mùa đó? Còn gọi thân mật vậy?


Sở Thu Thu sắc mặt tái nhợt: "ở, ở...trên lầu"


Sở Thật gật đầu, kéo Cố Thu Trạch đi lên


--------


Cửa phòng có tiếng gõ cửa, Sở ân vừa học xong 《 Ly Tao 》đang uống nước lấy lại giọng.


[Ting -- nhiệm vụ thuộc lòng thơ hoàn thành √ mở khóa cốt truyện tiếp theo. Chủ nhân vất vả a~]


Sở Ân chưa kịp đọc kịch bản, cô đã nhanh chóng mở cửa trước


Nhìn Sở Thật trước mặt, cô hơi kinh ngạc gọi nhỏ: "Anh hai?"


Sở Thật không biết tại sao, anh có chút kích động khi nghe hai từ anh trai này.


Ngại ngùng ho khan ba tiếng hỏi: "em còn nhận ra anh sao?"


Sở Ân gật đầu.


Sở Thật đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: "ra ngoài, anh dẫn em đi kiếm gì đó ăn. Nhân tiện chào hỏi bạn mới "


Sở Ân cảm thấy kỳ quái, kiếp trước anh trai phải mất một khoảng thời gian mới thân mật như vậy. Ý nghĩ vừa lóe cô lập tức đổi ý, có lẽ kiếp trước cô tham gia tiệc, lần này thì không nên anh mới chủ động gọi.


Sở Ân rất vui khi được nhìn thấy anh trai lần nữa, cô gật đầu: dạ"


Ra khỏi phòng, Sở Ân cảm thấy bối rối khi nhìn thấy "Bạn mới" trong lời Sở Thật


Cố Thu Trạch dựa vào lan can, mắt anh ta sáng lên khi thấy cô gái nhỏ bước ra, rồi nở nụ cười thân thiện.


Năm này, ngũ quan Cố Thu Trạch, tuấn lãng, nụ cười tỏa nắng, kiểu con trai này dễ chiếm được tình cảm nữ sinh, tuy rằng kiếp trước cô không thích cũng không ghét Cố Thu Trạch.


Nhưng ... Lục Chẩn rất ghét anh ta.


Con trai độc nhất Lục gia và Cố gia luôn bị mang ra so sánh từ nhỏ, Lục Chẩn còn không thèm che giấu sự ghét bỏ với Cố Thu Trạch


Thậm chí điều này còn men sang bệnh cố chấp chiếm hữu của Lục Chẩn với Sở Ân. Như bóng ma tâm lý mỗi khi cô cùng Cố Thu Trạch linh tinh tiếp xúc, thì y như rằng Lục Chẩn xuất hiện "làm" cô chết đi sống lại.


May mắn là Lục Chẩn không bao giờ đến các yến tiệc của Cố Thu Trạch.


Sở Thật dẫn Sở Ân đến nhiệt tình giới thiệu:"Đây là Cố Thu Trạch, hơn em một tuổi, là bạn học của anh, đẹp trai, ga lăng, tính tình tốt, là đích tôn.... "


Cố Thu Trạch ngắt lời anh: "Câm miệng"



Nói xong quay sang cười với Sở Ân: "Xin chào, anh là Cố Thu Trạch"


Sở Ân mím môi tự nhủ mọi chuyện đã khác.


Lúc này họ gặp nhau, Lục Chẩn thậm chí còn chưa biết mình.


"Xin chào, em ..."


Cô vừa mới nói ba chữ, dưới lầu cửa đột nhiên bị đẩy ra, vang lên một tiếng "két"


Sở Ân trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn


Khoảnh khắc tiếp theo, cô nghe thấy có người ngạc nhiên: "oa, là Lục thiếu gia"


Sở Ân: "...."


Con mẹ nó Lục Chẩn


[hệ thống học tập : Ký chủ đừng bỏ qua chi lực của nam chủ a~]


Sở Ân: "cốt truyện, nhanh lên."


Trang sách lật ra phát sáng lên, Sở Ân nhìn cốt truyện 【 Lục Chẩn tới. 】 ba chữ to đùng, tức khắc hối hận, tại sao không xem cốt truyện trước khi mở cửa cho anh hai.


Đáng sợ hơn là trong cốt truyện còn một câu khác [Thiếu niên bước vào trên tay cầm hộp quà, ánh mắt thờ ơ nhìn cố Thu Trạch đang dựa lên lan cang lầu hai, bên cạnh anh ta là.....]


Sở Ân!!!


[Hệ thống: chủ nhân, nam chính sắp gặp cô rồi~]


Sở Ân không chút do dự, lập tức di chuyển đầu bút đến câu. 【 Lục Chẩn tới 】


Đổi thế nào đây?


——Lục Chẩn chết?


——Lục Chẩn không biết ?


——Lục Chẩn... Lục Chẩn què ?


[Hệ thống học tập: .... Oái, không được nha! ]


Vào lúc bóng dáng Lục Chẩn xuất hiện trong tầm mắt, Sở Ân đột nhiên nhanh trí cô gạch bỏ chữ "tới"


[Hệ thống học tập : Khoan.... Khoan chủ nhân, chủ nhân không được, ba chữ lận đó! Như vậy lãng phí quyền hạn!.]


Sở Ân cười khẩy đổi "tới" thành "đi."


[Học tập cơ.... [ôm quyền] [ôm quyền] amazing]


Ở lầu dưới, người xung quanh chào đón nhiệt tình "Lục Thiếu~~"


Họ nhìn thấy Lục Chẩn bước vào. Khuôn mặt bảy phần lạnh ba phần khinh, đặc hộp quà xuống, sau đó......


Xoay người rời đi


Cánh cửa kẽo kẹt rồi đóng lại, cơn gió mùa thu xông vào cuốn lấy đại sảnh.


Mọi người cả kinh: "....."


Lục thiếu này rất lạnh lùng?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương