Không Là Bè Bạn Bình Thường
-
Chương 43
Nghe mẹ Khương Lê làm loạn trong tiệm, Chu Chức Trừng lo lắng cho sức khỏe của ôn.
5 năm trước, ông làm phẫu thuật đặt stent mạch máu, bác sĩ cảnh báo phải giữ tâm trạng bình tĩnh, không được quá kích động, không được tranh cãi với người khác, lo cho ôn nên mấy năm nay mệ cũng không dám tranh cãi với ai.
Cô điện thoại cho Hà Nghiên Minh, nhờ anh đến tiệm xem tình hình.
Mẹ Khương Lê luôn là vậy, trước nay không bao giờ coi trọng phẩm giá Khương Lê, thậm chí bà ta còn hưởng thụ kh0ái cảm chà đạp tôn nghiêm Khương Lê trên mặt đất. Khi cô ấy còn nhỏ thì cố ý đánh cô ấy trước mặt mọi người, lên cấp 3 thì gây náo loạn trường học, trách trường làm con gái bà ta yêu sớm. Khương Lê lên đại học vì Bắc thành quá xa xôi, bà ta không có tiền đi đến để làm loạn, đây có lẽ là thời gian hiếm hoi Khương Lê có được bình yên, yên ổn học hành, làm việc.
Chu Chức Trừng có thể hiểu được tâm tình Khương Lê, nếu cô ấy thật sự ở cùng anh trai mình thì cô ấy sẽ gặp vô số phiền toái, nhà họ Chu ở huyện Nam Nhật, mẹ Khương Lê sẽ không ngừng tìm con gái hút máu.
Chu Chức Trừng im lặng thở dài, không biết Khương Lê thế nào, cô ấy nỗ lực để mình được tôn trọng hơn, nhưng một khi mẹ cô ấy làm ầm lên thì một lần nữa, cô lại biến thành trò cười của huyện Nam Nhật.
Chu Chức Trừng quay sang hỏi Giang Hướng Hoài: “Anh trai tôi có nói với anh chuyện anh ấy với Khương Lê không?”
“Cậu ấy chỉ nói bị bỏ.”
“Có phải anh ấy cũng nói xấu Khương Lê với anh? Hay là anh phụ họa cùng mắng Khương Lê?”
“Không có.” Giang Hướng Hoài trả lời rất nhanh, cười khẽ, “Sao anh lại quẹo khuỷu tay ra ngoài được chứ?”
Mí mắt cô giật giật, phản ứng đầu tiên còn tưởng anh nói bạn thân của cô quan trọng hơn anh em.
Sau lại nghe anh nói tiếp: “Khương Lê là đàn em ở trường đại học của anh, Chu Bỉnh Trừng là người bạn khác trường.”
Chu Chức Trừng: “…”
Cô không biết lúc này Chu Bỉnh Trừng có đang trong giờ làm việc hay không, không tiện điện thoại cho anh, nhắn wechat mắng: “Mệ nói anh chết chắc rồi, ôn nói anh tiêu đời rồi, anh em tốt của anh nói anh là đồ ăn cháo đá bát, em gái anh nói anh là đồ sở khanh.”
Nếu không liên quan đến chuyện Khương Lê thì Chu Chức Trừng còn hứng thú thưởng thức dáng vẻ bị mắng của anh, nhưng bây giờ nghĩ Khương Lê khóc thảm đến vậy thì chỉ muốn chém đầu Chu Bỉnh Trừng.
Cô nén cơn giận, gõ chữ: “Anh tìm thời gian về nhà, nhanh chóng giải quyết cho xong việc, sức khỏe ôn không tốt, không chịu nổi ầm ĩ đâu.”
Giang Hướng Hoài không có ý nhìn trộm nhưng hai người đang đứng cạnh nhau, anh cụp mắt nhìn thấy màn hình di động của cô, ánh mắt anh dừng nơi câu cuối – sức khỏe ôn không tốt, không chịu nổi ầm ĩ đâu.
Đây cũng là điều anh lo lắng nhất.
Cũng may bây giờ đã khá hơn trước nhiều, lúc trước bác sĩ phẫu thuật là người anh liên hệ, mỗi năm ôn tái khám bác sĩ đều báo với anh, tình hình chuyển biến tốt. Tuy nhiên cha mẹ anh vẫn là quả bom hẹn giờ như cũ, ông bà cụ nhà họ Chu cũng không đồng ý cho anh với Trừng Trừng ở bên nhau.
Từ khi Chu Chức Trừng nghe điện thoại của mẹ Thái thì ngực cô nghẹn lại.
Từ chuyện Khương Lê, cô nghĩ đến tình cảnh mình chật vật rời khỏi Bắc thành, anh bạo lực lạnh với cô không lý do, không công khai quan hệ hai người, mất kiên nhẫn từ chối lời bày tỏ của cô, bốn năm năm không liên lạc, khi gặp lại, anh đã lên làm cộng sự, tiền kiếm đủ rồi, đến huyện Nam Nhật chơi trò nối lại mối quan hệ không rõ ràng, ngắn ngủi.
Trong thời gian này cô vẫn luôn tự làm tê liệt bản thân, cho mình một ảo tưởng, là cô chơi trò tình ái.
Nhưng thật ra hoàn toàn không phải.
Cô không phải là người biết hưởng thụ, cho dù đã qua bao năm, tình yêu cô dường như vẫn như mắc kẹt ở tuổi 18, anh là người cô yêu thầm nhiều năm, trong đoạn tình cảm này, người hèn mọn, luôn không buông bỏ được là cô.
Huống hồ đây là huyện Nam Nhật tương đối phong kiến, bảo thủ, cô muốn sống tại đây qua tháng đổi năm dời, mỗi hành động thân mật với anh đều đập vào mắt những người xung quanh, mà anh là người có thể sau vài tháng ngắn ngủi sẽ vỗ mông rời đi không hề vướng bận.
Xe buýt đến gần Trung tâm, Chu Chức Trừng xuống xe trước, cô mím môi không nói, một mình rảo bước thật nhanh, chưa đến vài giây đã đi đến trước cửa Trung tâm.
Yết hầu Giang Hướng Hoài trượt lên xuống, anh từ phía sau đi nhanh tới giữ được tay cô. Anh biết cô giận, tám chín mươi phần trăm là vì những điều sai trái anh đã làm.
Anh nói: “Trừng Trừng, anh biết tổn thương anh gây ra cho em trước kia không thể nào bù đắp, nhưng em có thể cho anh một cơ hội, nghe anh giải thích xong, mẹ anh…” Giọng anh khàn khàn, “Mấy năm nay, từ lúc chia tay với em anh rất hối hận, anh không có ai khác, người anh thích duy nhất chỉ có em.”
Động tác Chu Chức Trừng dừng lại, nhìn về phía trước.
Giang Hướng Hoài cụp mắt nhìn xoáy tóc của cô, nói tiếp: “Anh đến huyện Nam Nhật là nghiêm túc, không phải hứng thú nhất thời, cũng không xuất phát từ cô đơn…”
Chu Chức Trừng quay đầu lại, mặt không biểu cảm ngước lên nhìn anh: “Luật sư Giang, anh nhìn xem trước mắt là gì?”
Mấy người quay phim vác camera cười tủm tỉm chào Giang par: “Không sao không sao, luật sư Giang, anh cứ tiếp tục xin lỗi, tôi đảm bảo không phát sóng ra ngoài, sẽ không ai biết anh cô đơn…”
Một nhân viên khác đề nghị: “Thật ra như thế cũng thú vị, chủ đề đầu tiên là hôn nhân và tình yêu, tôi nghĩ mọi người cũng thích xem tình yêu của luật sư.”
“Luật sư Giang, anh tiếp tục đi, bầu không khí hài hòa, tôi còn có thể giúp anh cắt nối biên tập, lồ ng nhạc nền buồn, yêu hận tình thù trước cửa Trung tâm cải tạo giam giữ.”
Nhân viên đoàn phim đã lái xe đến Trung tâm trước, liên hệ với người quản lý để bàn bạc việc quay phim, họ vừa nhìn thấy Chu Chức Trừng đến đã chĩa camera về phía hai người.
Trước bao ống kính thế này, nếu không phải người ham mê diễn xuất thì không thể nào tiếp tục xin lỗi.
Giang Hướng Hoài bất đắc dĩ ngừng nói, ngực phập phồng.
Phong cách kiến trúc của Trung tâm khác phong cách nặng nề của trại tạm giam, nhà tù, nó giống như một ngôi trường bình thường hơn, ngoài việc ngoài cửa treo biển Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên, hai bên có những con sư tử đá đứng uy nghi, từ ngoài nhìn vào, bên trong có rất nhiều tòa nhà, tòa nhà trung tâm ở giữa, phía trước có đài phun nước, chỉ có dịp đặc biệt mới mở, phía sau là khu giam.
Bên cửa hông có người xếp hàng, là người thân đến thăm, cũng có một số ít luật sư quảng cáo để tìm khách hàng ở đây.
Giang Hướng Hoài cũng nhìn qua, có nhân viên của tổ chương trình đọc dòng chữ trên tấm biển quảng cáo: “Văn phòng luật sư XX, dịch vụ bảo lãnh một cửa chờ xét xử, hỏi đáp chuyên môn tại trại tạm giam, 1000 mỗi lượt.”
Đang đọc, có người bán hàng đến hỏi nhỏ: “Mọi người vào thăm con cháu à?”
Giang Hướng Hoài “Ừ”.
Người đó giới thiệu: “Tôi có bán quần áo có thể mặc trong đấy, thích hợp với điều kiện bị giam giữ, thời tiết lạnh lẽo, mọi người có muốn mua cho con cháu vài bộ không?”
Chu Chức Trừng mỉm cười từ chối.
Người đàn ông lại nhìn xung quanh, bí mật hạ giọng: “Vậy đang tìm luật sư à? Tôi có luật sư quen giới thiệu cho, anh biết đấy, chúng tôi ở đây mỗi ngày, quan hệ thân thiết với mọi người, có thể ra ngoài trước, là ý đó đó.”
Chu Chức Trừng đành nói: “Không cần, tôi là luật sư.”
Người kia nghẹn lời, chào mời cả buổi hóa ra lại là đối thủ cạnh tranh.
Người đó đi rồi, người quay phim buồn cười: “Anh ta không thấy camera à?”
“Luật sư Chu, luật sư ở những nơi này đáng tin không vậy? Tôi thấy trước của trại tạm giam, tòa án hay có luật sư chủ động tìm khách.”
Một người khác nói: “Chắc chắn là không đáng tin rồi, luật sư giỏi không thiếu án. Anh không thấy tin tức nói sao, luật sư ở những nơi này không chính quy, thậm chí có người không phải là luật sư. Họ là những người thất nghiệp sử dụng danh nghĩa luật sư để kiếm nguồn án, kiếm phần trăm, rất nhiều người bị lừa, thế nên mới nhiều người mắng luật sư lòng dạ hiểm độc, thật ra là vài con sâu làm rầu nồi canh.”
Người quay phim ngẫm nghĩ lại: “Nhìn hơi tệ, luật sư không giống luật sư mà giống cò, cũng giống dân nhập cư.”
Giang Hướng Hoài cười: “Công dân nhập cư hợp pháp cũng là dân nhập cư.”
Chu Chức Trừng nói: “Cũng cần xem xét tình huống cụ thể, luật sư tố tụng chủ động tìm nguồn án cũng không có gì đáng xấu hổ, tất cả đều vì công việc, cuộc sống. Đại đa số luật sư bình thường đều trải qua giai đoạn không có nguồn án, không thể mở rộng phát triển. Trại tạm giam, tòa án là nơi thích hợp để tìm kiếm nguồn án, khách hàng, chỉ cần có thể tiếp nhận vụ án, xử lý có trách nhiệm thì là đáng tin.
Nhưng ở những nơi đó cũng có một ít luật sư hoặc luật sư “giả” lừa khách hàng, dẫn đến danh tiếng luật sư bị chia thành hai mặt đối lập.” Cô dừng lại rồi nói thêm, “Cho nên nói chung chỉ cần nghe luật sư bảo đảm khách hàng là sẽ thắng, nói mình có quan hệ, liên tục nhắc tỉ lệ thắng kiện của mình, tránh các văn phòng luật, tự thu phí riêng thì những luật sư đó ít nhiều đều có vấn đề.”
Người quay phim thở dài: “Đôi khi tâm lý người nhà là “có bệnh thì vái tứ phương”, nghe những luật sư vô lương tâm đó hứa hẹn thì mới có thể an tâm, kết quả là có thể lại làm bỏ lỡ thời gian tốt nhất để bào chữa.”
“Đúng vậy.”
Rất nhanh đã đến lượt họ đi vào, cảnh sát vũ trang túc trực ở cổng kiểm tra giấy tờ tùy thân, cho họ vào cổng thứ nhất.
Một cai ngục chào hỏi: “Luật sư Chu, đã lâu không gặp.”
Anh ấy dặn dò những điều cần lưu ý với tổ chương trình, nói: “Hoàn cảnh của chúng tôi khá đặc thù nên cần kiểm tra vật dụng mọi người mang theo, di dộng, bật lửa, thuốc lá, những vật kim loại là không thể mang vào, có thể gửi lại chỗ chúng tôi.”
Người đó lại hỏi: “Tôi có thể kiểm tra thiết bị quay phim của các anh không?”
Người quay phim vội vàng: “Tất nhiên là được.”
Kiểm tra xong, cai ngục dẫn họ vào, giới thiệu sơ lược: “Đây là khu vực nộp phí, ngoài ra còn có phòng giám thị, phòng gặp gỡ, trong cùng là khu vực giam giữ. Tuy nhiên bây giờ chúng ta đến khu nhà ăn trước, bây giờ mọi người đang ăn cơm, hôm nay đặc biệt nên thế thôi chứ đa phần là chúng tôi giao đồ ăn đến khu giam bên trong cho bọn trẻ.”
Đồ ăn trong trại khá ngon, dù sao bọn trẻ đều còn vị thành niên, đang tuổi lớn.
Chu Chức Trừng mới bước vào nhà ăn thì nhìn thấy thiếu niên đội mũ đầu bếp đang vẫy tay rối rít với cô, cậu cười tươi rói, mắt đen sáng ngời, nhưng vì ngại quy định nên không dám gọi to tên cô, cứ như cần gạt nước mà vung tay liên hồi.
Người bên cạnh cảnh cáo cậu ta, động tác cậu ta mới kiềm chế hơn.
Chu Chức Trừng cười với cậu.
Giang Hướng Hoài hỏi: “Cậu ấy cũng là vị thành niên phạm pháp sao?”
Cai ngục đáp: “Đúng vậy, biểu hiện tốt nên cho cậu ta đến nhà ăn học nấu ăn.” Anh thở dài, “Thằng bé này vào đây với nguyên nhân không tưởng nổi…”
“Đánh nhau sao?” Giang Hướng Hoài hỏi.
Cai ngục nói: “Bố nhốt nó trong phòng, bắt tự suy ngẫm. Nửa đêm nó đốt chăn tự tử, muốn làm cha mẹ hối hận cả đời… Cuối cùng, lửa được dập, mọi người an toàn, nó bị bắt vì tội phóng hỏa, đúng thật là làm cha mẹ hối hận, một kiểu hối hận khác…”
5 năm trước, ông làm phẫu thuật đặt stent mạch máu, bác sĩ cảnh báo phải giữ tâm trạng bình tĩnh, không được quá kích động, không được tranh cãi với người khác, lo cho ôn nên mấy năm nay mệ cũng không dám tranh cãi với ai.
Cô điện thoại cho Hà Nghiên Minh, nhờ anh đến tiệm xem tình hình.
Mẹ Khương Lê luôn là vậy, trước nay không bao giờ coi trọng phẩm giá Khương Lê, thậm chí bà ta còn hưởng thụ kh0ái cảm chà đạp tôn nghiêm Khương Lê trên mặt đất. Khi cô ấy còn nhỏ thì cố ý đánh cô ấy trước mặt mọi người, lên cấp 3 thì gây náo loạn trường học, trách trường làm con gái bà ta yêu sớm. Khương Lê lên đại học vì Bắc thành quá xa xôi, bà ta không có tiền đi đến để làm loạn, đây có lẽ là thời gian hiếm hoi Khương Lê có được bình yên, yên ổn học hành, làm việc.
Chu Chức Trừng có thể hiểu được tâm tình Khương Lê, nếu cô ấy thật sự ở cùng anh trai mình thì cô ấy sẽ gặp vô số phiền toái, nhà họ Chu ở huyện Nam Nhật, mẹ Khương Lê sẽ không ngừng tìm con gái hút máu.
Chu Chức Trừng im lặng thở dài, không biết Khương Lê thế nào, cô ấy nỗ lực để mình được tôn trọng hơn, nhưng một khi mẹ cô ấy làm ầm lên thì một lần nữa, cô lại biến thành trò cười của huyện Nam Nhật.
Chu Chức Trừng quay sang hỏi Giang Hướng Hoài: “Anh trai tôi có nói với anh chuyện anh ấy với Khương Lê không?”
“Cậu ấy chỉ nói bị bỏ.”
“Có phải anh ấy cũng nói xấu Khương Lê với anh? Hay là anh phụ họa cùng mắng Khương Lê?”
“Không có.” Giang Hướng Hoài trả lời rất nhanh, cười khẽ, “Sao anh lại quẹo khuỷu tay ra ngoài được chứ?”
Mí mắt cô giật giật, phản ứng đầu tiên còn tưởng anh nói bạn thân của cô quan trọng hơn anh em.
Sau lại nghe anh nói tiếp: “Khương Lê là đàn em ở trường đại học của anh, Chu Bỉnh Trừng là người bạn khác trường.”
Chu Chức Trừng: “…”
Cô không biết lúc này Chu Bỉnh Trừng có đang trong giờ làm việc hay không, không tiện điện thoại cho anh, nhắn wechat mắng: “Mệ nói anh chết chắc rồi, ôn nói anh tiêu đời rồi, anh em tốt của anh nói anh là đồ ăn cháo đá bát, em gái anh nói anh là đồ sở khanh.”
Nếu không liên quan đến chuyện Khương Lê thì Chu Chức Trừng còn hứng thú thưởng thức dáng vẻ bị mắng của anh, nhưng bây giờ nghĩ Khương Lê khóc thảm đến vậy thì chỉ muốn chém đầu Chu Bỉnh Trừng.
Cô nén cơn giận, gõ chữ: “Anh tìm thời gian về nhà, nhanh chóng giải quyết cho xong việc, sức khỏe ôn không tốt, không chịu nổi ầm ĩ đâu.”
Giang Hướng Hoài không có ý nhìn trộm nhưng hai người đang đứng cạnh nhau, anh cụp mắt nhìn thấy màn hình di động của cô, ánh mắt anh dừng nơi câu cuối – sức khỏe ôn không tốt, không chịu nổi ầm ĩ đâu.
Đây cũng là điều anh lo lắng nhất.
Cũng may bây giờ đã khá hơn trước nhiều, lúc trước bác sĩ phẫu thuật là người anh liên hệ, mỗi năm ôn tái khám bác sĩ đều báo với anh, tình hình chuyển biến tốt. Tuy nhiên cha mẹ anh vẫn là quả bom hẹn giờ như cũ, ông bà cụ nhà họ Chu cũng không đồng ý cho anh với Trừng Trừng ở bên nhau.
Từ khi Chu Chức Trừng nghe điện thoại của mẹ Thái thì ngực cô nghẹn lại.
Từ chuyện Khương Lê, cô nghĩ đến tình cảnh mình chật vật rời khỏi Bắc thành, anh bạo lực lạnh với cô không lý do, không công khai quan hệ hai người, mất kiên nhẫn từ chối lời bày tỏ của cô, bốn năm năm không liên lạc, khi gặp lại, anh đã lên làm cộng sự, tiền kiếm đủ rồi, đến huyện Nam Nhật chơi trò nối lại mối quan hệ không rõ ràng, ngắn ngủi.
Trong thời gian này cô vẫn luôn tự làm tê liệt bản thân, cho mình một ảo tưởng, là cô chơi trò tình ái.
Nhưng thật ra hoàn toàn không phải.
Cô không phải là người biết hưởng thụ, cho dù đã qua bao năm, tình yêu cô dường như vẫn như mắc kẹt ở tuổi 18, anh là người cô yêu thầm nhiều năm, trong đoạn tình cảm này, người hèn mọn, luôn không buông bỏ được là cô.
Huống hồ đây là huyện Nam Nhật tương đối phong kiến, bảo thủ, cô muốn sống tại đây qua tháng đổi năm dời, mỗi hành động thân mật với anh đều đập vào mắt những người xung quanh, mà anh là người có thể sau vài tháng ngắn ngủi sẽ vỗ mông rời đi không hề vướng bận.
Xe buýt đến gần Trung tâm, Chu Chức Trừng xuống xe trước, cô mím môi không nói, một mình rảo bước thật nhanh, chưa đến vài giây đã đi đến trước cửa Trung tâm.
Yết hầu Giang Hướng Hoài trượt lên xuống, anh từ phía sau đi nhanh tới giữ được tay cô. Anh biết cô giận, tám chín mươi phần trăm là vì những điều sai trái anh đã làm.
Anh nói: “Trừng Trừng, anh biết tổn thương anh gây ra cho em trước kia không thể nào bù đắp, nhưng em có thể cho anh một cơ hội, nghe anh giải thích xong, mẹ anh…” Giọng anh khàn khàn, “Mấy năm nay, từ lúc chia tay với em anh rất hối hận, anh không có ai khác, người anh thích duy nhất chỉ có em.”
Động tác Chu Chức Trừng dừng lại, nhìn về phía trước.
Giang Hướng Hoài cụp mắt nhìn xoáy tóc của cô, nói tiếp: “Anh đến huyện Nam Nhật là nghiêm túc, không phải hứng thú nhất thời, cũng không xuất phát từ cô đơn…”
Chu Chức Trừng quay đầu lại, mặt không biểu cảm ngước lên nhìn anh: “Luật sư Giang, anh nhìn xem trước mắt là gì?”
Mấy người quay phim vác camera cười tủm tỉm chào Giang par: “Không sao không sao, luật sư Giang, anh cứ tiếp tục xin lỗi, tôi đảm bảo không phát sóng ra ngoài, sẽ không ai biết anh cô đơn…”
Một nhân viên khác đề nghị: “Thật ra như thế cũng thú vị, chủ đề đầu tiên là hôn nhân và tình yêu, tôi nghĩ mọi người cũng thích xem tình yêu của luật sư.”
“Luật sư Giang, anh tiếp tục đi, bầu không khí hài hòa, tôi còn có thể giúp anh cắt nối biên tập, lồ ng nhạc nền buồn, yêu hận tình thù trước cửa Trung tâm cải tạo giam giữ.”
Nhân viên đoàn phim đã lái xe đến Trung tâm trước, liên hệ với người quản lý để bàn bạc việc quay phim, họ vừa nhìn thấy Chu Chức Trừng đến đã chĩa camera về phía hai người.
Trước bao ống kính thế này, nếu không phải người ham mê diễn xuất thì không thể nào tiếp tục xin lỗi.
Giang Hướng Hoài bất đắc dĩ ngừng nói, ngực phập phồng.
Phong cách kiến trúc của Trung tâm khác phong cách nặng nề của trại tạm giam, nhà tù, nó giống như một ngôi trường bình thường hơn, ngoài việc ngoài cửa treo biển Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên, hai bên có những con sư tử đá đứng uy nghi, từ ngoài nhìn vào, bên trong có rất nhiều tòa nhà, tòa nhà trung tâm ở giữa, phía trước có đài phun nước, chỉ có dịp đặc biệt mới mở, phía sau là khu giam.
Bên cửa hông có người xếp hàng, là người thân đến thăm, cũng có một số ít luật sư quảng cáo để tìm khách hàng ở đây.
Giang Hướng Hoài cũng nhìn qua, có nhân viên của tổ chương trình đọc dòng chữ trên tấm biển quảng cáo: “Văn phòng luật sư XX, dịch vụ bảo lãnh một cửa chờ xét xử, hỏi đáp chuyên môn tại trại tạm giam, 1000 mỗi lượt.”
Đang đọc, có người bán hàng đến hỏi nhỏ: “Mọi người vào thăm con cháu à?”
Giang Hướng Hoài “Ừ”.
Người đó giới thiệu: “Tôi có bán quần áo có thể mặc trong đấy, thích hợp với điều kiện bị giam giữ, thời tiết lạnh lẽo, mọi người có muốn mua cho con cháu vài bộ không?”
Chu Chức Trừng mỉm cười từ chối.
Người đàn ông lại nhìn xung quanh, bí mật hạ giọng: “Vậy đang tìm luật sư à? Tôi có luật sư quen giới thiệu cho, anh biết đấy, chúng tôi ở đây mỗi ngày, quan hệ thân thiết với mọi người, có thể ra ngoài trước, là ý đó đó.”
Chu Chức Trừng đành nói: “Không cần, tôi là luật sư.”
Người kia nghẹn lời, chào mời cả buổi hóa ra lại là đối thủ cạnh tranh.
Người đó đi rồi, người quay phim buồn cười: “Anh ta không thấy camera à?”
“Luật sư Chu, luật sư ở những nơi này đáng tin không vậy? Tôi thấy trước của trại tạm giam, tòa án hay có luật sư chủ động tìm khách.”
Một người khác nói: “Chắc chắn là không đáng tin rồi, luật sư giỏi không thiếu án. Anh không thấy tin tức nói sao, luật sư ở những nơi này không chính quy, thậm chí có người không phải là luật sư. Họ là những người thất nghiệp sử dụng danh nghĩa luật sư để kiếm nguồn án, kiếm phần trăm, rất nhiều người bị lừa, thế nên mới nhiều người mắng luật sư lòng dạ hiểm độc, thật ra là vài con sâu làm rầu nồi canh.”
Người quay phim ngẫm nghĩ lại: “Nhìn hơi tệ, luật sư không giống luật sư mà giống cò, cũng giống dân nhập cư.”
Giang Hướng Hoài cười: “Công dân nhập cư hợp pháp cũng là dân nhập cư.”
Chu Chức Trừng nói: “Cũng cần xem xét tình huống cụ thể, luật sư tố tụng chủ động tìm nguồn án cũng không có gì đáng xấu hổ, tất cả đều vì công việc, cuộc sống. Đại đa số luật sư bình thường đều trải qua giai đoạn không có nguồn án, không thể mở rộng phát triển. Trại tạm giam, tòa án là nơi thích hợp để tìm kiếm nguồn án, khách hàng, chỉ cần có thể tiếp nhận vụ án, xử lý có trách nhiệm thì là đáng tin.
Nhưng ở những nơi đó cũng có một ít luật sư hoặc luật sư “giả” lừa khách hàng, dẫn đến danh tiếng luật sư bị chia thành hai mặt đối lập.” Cô dừng lại rồi nói thêm, “Cho nên nói chung chỉ cần nghe luật sư bảo đảm khách hàng là sẽ thắng, nói mình có quan hệ, liên tục nhắc tỉ lệ thắng kiện của mình, tránh các văn phòng luật, tự thu phí riêng thì những luật sư đó ít nhiều đều có vấn đề.”
Người quay phim thở dài: “Đôi khi tâm lý người nhà là “có bệnh thì vái tứ phương”, nghe những luật sư vô lương tâm đó hứa hẹn thì mới có thể an tâm, kết quả là có thể lại làm bỏ lỡ thời gian tốt nhất để bào chữa.”
“Đúng vậy.”
Rất nhanh đã đến lượt họ đi vào, cảnh sát vũ trang túc trực ở cổng kiểm tra giấy tờ tùy thân, cho họ vào cổng thứ nhất.
Một cai ngục chào hỏi: “Luật sư Chu, đã lâu không gặp.”
Anh ấy dặn dò những điều cần lưu ý với tổ chương trình, nói: “Hoàn cảnh của chúng tôi khá đặc thù nên cần kiểm tra vật dụng mọi người mang theo, di dộng, bật lửa, thuốc lá, những vật kim loại là không thể mang vào, có thể gửi lại chỗ chúng tôi.”
Người đó lại hỏi: “Tôi có thể kiểm tra thiết bị quay phim của các anh không?”
Người quay phim vội vàng: “Tất nhiên là được.”
Kiểm tra xong, cai ngục dẫn họ vào, giới thiệu sơ lược: “Đây là khu vực nộp phí, ngoài ra còn có phòng giám thị, phòng gặp gỡ, trong cùng là khu vực giam giữ. Tuy nhiên bây giờ chúng ta đến khu nhà ăn trước, bây giờ mọi người đang ăn cơm, hôm nay đặc biệt nên thế thôi chứ đa phần là chúng tôi giao đồ ăn đến khu giam bên trong cho bọn trẻ.”
Đồ ăn trong trại khá ngon, dù sao bọn trẻ đều còn vị thành niên, đang tuổi lớn.
Chu Chức Trừng mới bước vào nhà ăn thì nhìn thấy thiếu niên đội mũ đầu bếp đang vẫy tay rối rít với cô, cậu cười tươi rói, mắt đen sáng ngời, nhưng vì ngại quy định nên không dám gọi to tên cô, cứ như cần gạt nước mà vung tay liên hồi.
Người bên cạnh cảnh cáo cậu ta, động tác cậu ta mới kiềm chế hơn.
Chu Chức Trừng cười với cậu.
Giang Hướng Hoài hỏi: “Cậu ấy cũng là vị thành niên phạm pháp sao?”
Cai ngục đáp: “Đúng vậy, biểu hiện tốt nên cho cậu ta đến nhà ăn học nấu ăn.” Anh thở dài, “Thằng bé này vào đây với nguyên nhân không tưởng nổi…”
“Đánh nhau sao?” Giang Hướng Hoài hỏi.
Cai ngục nói: “Bố nhốt nó trong phòng, bắt tự suy ngẫm. Nửa đêm nó đốt chăn tự tử, muốn làm cha mẹ hối hận cả đời… Cuối cùng, lửa được dập, mọi người an toàn, nó bị bắt vì tội phóng hỏa, đúng thật là làm cha mẹ hối hận, một kiểu hối hận khác…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook