Hai ngày sau Tết trung thu là sinh nhật lần thứ 27 của Chu Chức Trừng, cũng là năm thứ 5 kể từ khi cô trở lại làm việc trong một công ty luật nhỏ ở huyện Nam Nhật, huyện lỵ tuyến 18 của quê hương cô, sau một thời gian dài được gọi là “luật sư từ một trường danh tiếng” đắm mình trụy lạc.
Trong wechat của cô ngoài một đống tin nhắn chúc mừng sinh nhật còn có một tin nhắn thoại của sư phụ Hà Khai Luân của cô, giọng ông đặc sệt khẩu âm địa phương: “Hôm nay mấy luật sư của công ty luật Minh Địch ở Bắc Thành sẽ đến chỗ chúng ta.

Con ăn mặc sành điệu lên, thể hiện phong thái của công ty luật Khai Luân chúng ta! Trước kia con cũng từng làm việc ở Minh Địch, mấy luật sư của công ty luật lớn đều mắt mọc trên đỉnh đầu, khinh thường huyện thành chúng ta.”
Chu Chức Trừng nghiêm túc: “Không chỉ vậy thôi đâu, luật sư còn có tới ba mắt, bốn tay, năm chân.”
Hà Khai Luân nhắn qua cái icon “chém cô”, dặn lại: “Con là bộ mặt của công ty luật Khai Luân đó, phải trang điểm đàng hoàng, biết chưa?”
Dĩ nhiên là Chu Chức Trừng không nghe lời ông, cứ theo lệ thường mà áo sơ mi quần dài, cưỡi xe điện của cô đến văn phòng luật.
Ôn Chu* cầm sạn đuổi theo, gọi với theo cô từ phía sau: “Trừng Trừng, hôm nay ông mua rất nhiều đồ ăn đó, tối nhớ kêu mấy luật sư trong văn phòng con với mấy luật sư hôm nay tới về nhà ăn cơm, cùng tổ chức sinh nhật nhé!” (Chú thích: 阿公: A Công = ông, mình sẽ chuyển thành Ôn, là cách gọi ông của người Huế.

Vì trong truyện đây là vùng có những cách xưng hô khá đặc trưng nên mình xin được chuyển thành cách xưng hô của người Huế, là một địa phương có những từ ngữ/xưng hô khá đặc trưng, khác biệt với các vùng miền khác ở VN mà đa phần mọi người có thể từng biết/nghe qua.

Mình sẽ chú thích khi lần đầu tiên sử dụng, sau đó thì không chú thích nữa)
“Dạ biết rồi.” Chu Chức Trừng cười đáp.
Khi cô đến dưới lầu công ty luật thì nhận được điện thoại Khương Lê.
Khương Lê là bạn thân của cô, cả hai đều là luật sư.
Điểm khác biệt là Khương Lê tốt nghiệp thạc sĩ thì ở lại Bắc Thành, hiện là luật sư làm việc đến năm thứ 3 tại một công ty nước ngoài với doanh thu hàng năm ổn định thuộc hàng top 3 thế giới.

Công việc của cô chuyên về thu mua gồm sáp nhập nghiệp vụ, thu nhập cao đồng thời cường độ làm việc cao.

Khi dự án chồng chất, có khi một tuần làm việc hơn 100 giờ cũng có.
Hiển nhiên là cô ấy lại thức cả đêm ở công ty luật, khi điện thoại kết nối thì nghe tiếng cô ngáp dài cùng tiếng va chạm lanh canh của thìa với ly tách, giọng cô buồn ngủ lơ mơ: “Trừng Trừng, điều ước sinh nhật của mày không phải là tra tấn Giang Hướng Hoài đấy chứ?”
Chu Chức Trừng đang đi lên lầu, bước chân hơi khựng lại, không hiểu sao cô ấy lại nhắc đến anh.
“Người dẫn đội Minh Địch xuống quê mình là Giang Hướng Hoài, không phải Minh Địch điên rồi mà là Giang Hướng Hoài điên rồi.

Một tư bản hút máu, cỗ máy kiếm tiền, quý công tử gia đình luật danh giá lại xuống nông thôn hỗ trợ pháp luật.


Tổ chương trình không nói với mày là có anh ta sao? Anh ta một luật sư ở thị trường tư bản xuống huyện làm tố tụng rất quái dị, làm vậy chi? Danh lợi anh ta đều có cả rồi mà.”
Luật sư Hạ Minh Ninh đúng thật không có nói với Chu Chức Trừng người dẫn đội là Giang Hướng Hoài, bạn trai cũ của cô.
Cô hơi thất thần, mới lên lầu hai, ngước mắt lên đã thấy mấy người đứng trước cửa công ty luật Khai Luân.

Ánh mắt cô khựng lại, rơi vào bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ đứng giữa kia.
Tim hẫng đi một nhịp.
Ngày đầu tiên của sinh nhật năm 27 tuổi, cô gặp lại Giang Hướng Hoài ở huyện Nam Nhật.
Anh đứng trước tấm biển xanh trắng đơn sơ của văn phòng luật, mặc bộ âu phục đen, dáng cao thẳng tắp.

Anh đang quay lưng về cô, bên cạnh có hai thanh niên trẻ, có lẽ là luật sư thực tập của công ty luật Minh Địch.
Có người nhìn thấy Chu Chức Trừng, kéo tay Giang Hướng Hoài, còn đặt biệt danh cho cô: “Anh, ‘luật sư huyện’ đến kìa.”
Giang Hướng Hoài quay lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau.

Anh có đôi mắt đẹp, không bị cận nên nhãn cầu sẽ không nhô lên, mắt hai mí nông, đồng tử đen láy.
Chu Chức Trừng cúp điện thoại Khương Lê trước.
Giang Hướng Hoài mỉm cười ôn hòa với cô: “Xin chào, cô là luật sư Chu Chức Trừng của công ty luật Khai Luân phải không? Tôi là Giang Hướng Hoài, cộng sự của công ty luật Minh Địch.”
Lịch sự như hai người xa lạ lần đầu gặp nhau.
Sao anh dám?
Mười năm trước, câu đầu tiên anh nói với cô cũng là thế này.
Khi đó, cô ở thời kỳ nổi loạn, trốn học bổ túc, chơi game trong quán net đến trời đất tối tăm, xung quanh khói thuốc lượn lờ, ánh đèn mờ ảo, sau màn hình máy tính của cô đột nhiên xuất hiện một gương mặt người thanh niên mặt mũi tươi tắn, mắt sáng ngời.
Anh nhìn cô, kiểm tra ảnh trên điện thoại thấy đúng rồi mới hơi cúi người xuống: “Chào em, em là cô bé trốn học Chu Chức Trừng phải không? Anh là Giang Hướng Hoài, anh trai em nhờ bắt em về.”
Khi đó cô không thèm để ý tới anh, chỉ vô cảm liếc nhìn anh một cái, tiếp tục chiến đấu trong game, lý do rất đơn giản, nếu anh trai cô tự mình đến thì cô cũng không nể mặt anh.
Mười năm sau, cô từ một cô bé hư hỏng đã biến thành luật sư Chu nổi tiếng tốt tính ở Nam Nhật.

Nhưng phản ứng của cô vẫn như trước.
Cô không để ý đến anh, vòng qua anh mở cửa văn phòng, đối mặt với hai thanh niên kia, mỉm cười: “Các anh vào đi, công ty luật Khai Luân hoan nghênh mọi người.”
Ngoại trừ Giang Hướng Hoài.
Triệu Diên Gia âm thầm bổ sung câu này, cậu là em họ của Giang Hướng Hoài – cũng là người bị phớt lờ – là cậu thiếu gia ngốc nghếch đi cửa sau vào công ty luật thực tập, được mệnh danh VIP của công ty luật.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy luật sư Giang mặt nóng dán mông lạnh, không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Cười xong lại lo bị anh họ ghi thù, bèn trái lương tâm mà oán hận cắn răng, lòng đầy căm phẫn: “Người phụ nữ quê mùa ở cái huyện bé xíu này không thức thời, to gan! Dám làm lơ Giang Par đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta!” (par = partner: cộng sự)
Ba người Minh Địch vào văn phòng, những luật sư khác của Khai Luân vẫn chưa đến.
Đài truyền hình Bắc Thành sản xuất một bộ phim tài liệu phổ biến pháp luật, tập trung vào việc xử lý các vụ việc hàng ngày của tố tụng cấp cơ sở.

Đoàn làm phim vì muốn tăng sự thú vị và kịch tính nên tìm mọi cách nhờ ông chồng là Hạ Minh Ninh cho mấy người tinh anh trong công ty luật xuống cùng tham gia phổ biến pháp luật ở nông thôn, đây là nguyên nhân mà ba người của Minh Địch đến tham gia chương trình.
Còn công ty luật Khai Luân tham gia thì một mình Chu Chức Trừng ôm hết việc.
Sư phụ cô – Hà Khai Luân – thường nói, công ty luật Khai Luân là công ty lớn nhất vũ trụ.

Nhưng trên thực tế, đừng nói vũ trụ, ngay cả công ty luật số một ở Nam Nhật còn không dính tới cái bìa.

5 năm trước Chu Chức Trừng mới đến Khai Luân, trong văn phòng cũng chỉ có hai luật sư là Hà Khai Luân và con của ông Hà Nghiên Minh, điển hình của kiểu “xưởng” nhỏ gia đình treo biển hành nghề luật, quy mô nhỏ, không chế độ, không tài nguyên, không nhân tài.
Vì vậy cô tham gia chương trình phổ biến pháp luật này một là vì tình nghĩa, Hạ Minh Ninh, cộng sự của công ty Minh Địch trước kia đã giúp đỡ cô rất nhiều; hai là vì muốn đóng góp chút công sức cho việc phổ biến pháp luật; ba là vì muốn tăng mức độ nổi tiếng, mở rộng nguồn tài nguyên cho công ty luật Khai Luân.
Chu Chức Trừng lấy bộ ấm trà trong phòng sư phụ ra, đun nước, định pha trà đãi khách.
Triệu Diên Gia không ở lại như hai người kia mà dính theo Chu Chức Trừng như kẹo mạch nha: “Luật sư Chu, em tên Triệu Diên Gia, là em họ Giang Hướng Hoài…”
Chu Chức Trừng quen biết với Giang Hướng Hoài nhiều năm như vậy, đương nhiên là nghe qua tên cậu ta.
“Ờm, em có thể hỏi chị một câu không?” Cậu hạ giọng, thần bí nói, “Chị có phải là bạn gái cũ 5 năm trước đã đá anh họ em không?”
Đổi trắng thay đen.
Cô không nâng mí mắt: “Anh cậu nói à?”
“Đương nhiên là không rồi.


Anh của em vịt chết còn cứng mỏ, cho dù em có thành thái giám thì anh ấy cũng tuyệt đối không thừa nhận bị phụ nữ đá.

Là em thấy lúc đó tâm trạng ảnh cực kỳ tệ.

Hơn nữa, sáng nay em muốn dùng điện thoại anh ấy liên hệ với chị mới phát hiện số điện thoại lẫn wechat đều bị chị cho vô danh sách đen, không yêu hận dây dưa sao mà lại chặn chứ.”
“Cậu thành thái giám?”
“Chỉ là nói phóng đại vậy thôi, ý là không thể nào có khả năng đó ấy, hiểu không?’
“Không hiểu.” Cô thật sự không hiểu trình độ ngữ văn của vị đại thiếu gia từ cấp hai đã xuất ngoại này.
Triệu Diên Gia cũng không thèm bận tâm, dùng giọng “bà tám” nói: “Chị biết không? Sau khi anh của em bị đá, đau lòng quá mức, cai thuốc kiêng rượu, nghe nói bạn gái cũ ghét ảnh uống rượu hút thuốc.”
Nghe vậy, động tác rót nước của Chu Chức Trừng ngừng lại, nhưng nước trong bình thủy vẫn tràn ra, rót tràn ly, đầu ngón tay cô bỏng rát mới lấy lại tinh thần.

Cô rụt tay lại, lấy tờ khăn ướt bên cạnh lau tay.
Trước kia công việc Giang Hướng Hoài áp lực nặng nề, hút thuốc uống rượu nhiều vô kể, nhưng bỏ rượu thuốc lá thì chắc không liên quan gì đến cô.

Tuy rằng khi chia tay, cô mất bình tĩnh, mắng anh nào là hút thuốc uống rượu, mẫn cảm, kiêu ngạo tự cao tự đại, cô không bao giờ thích anh nữa.
Năm đó cô hạ quyết tâm rời xa anh vì quá đau lòng bởi sự lạnh nhạt của anh.

Nhưng về quê làm việc cũng là quyết định quan trọng mà cô đã suy nghĩ cặn kẽ.

Khi đó Ôn mà cô yêu thương ngã bệnh, cô không muốn cảnh “con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn”, hơn nữa so với nghiệp vụ không tố tụng của thị trường tư bản, cô thích làm tố tụng hơn, cô cũng tin mình sẽ tạo dựng được mảnh trời đất riêng ở Nam Nhật, chỉ cần cô sẵn sàng nỗ lực.
Triệu Diên Gia quan sát Chu Chức Trừng một hồi, nhìn chăm chăm vào mặt cô, cuối cùng hoàn thành logic trước sau như một với bản thân: “Thôi bỏ đi, cô gái đó chắc không phải chị, tuy là chị đẹp nhưng mà không phải mẫu mà anh em thích, hai người là người của hai thế giới khác nhau.”
“…” Chu Chức Trừng đã chuẩn bị sẵn sàng nghe cậu ta nói về sự khác biệt giai tầng giữa hai người.
Kết quả cậu ta duỗi lưng: “Anh ấy là luật sư thành phố, chị là luật sư nông thôn.”
“…”
“Anh ấy là luật sư không tham gia tố tụng, chị là luật sư tranh tụng.”
“…”
“Anh ấy thực hiện mua bán, sáp nhập vốn cổ phần trên thị trường, chị làm đòi nợ đánh nhau ly hôn.”
“Cậu nói thẳng luôn anh ấy là nam tôi là nữ đi.”

Triệu Diên Gia đồng tình: ‘Cũng đúng, miễn cưỡng cũng coi như là một lý do.”
Chu Chức Trừng bị cậu ta chọc cười.
Sau khi Triệu Diên Gia rời đi, có người đi tới.
Chu Chức Trừng không ngẩng đầu cũng biết là Giang Hướng Hoài, anh nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Nói chuyện gì với Diên Gia vậy? Nó là em họ anh, trước kia em chưa gặp nó vì nó học bên Mỹ.”
Bây giờ anh lại không giả vờ là người xa lạ, đổi thành người quen thuộc, phảng phất như giữa hai người không có 5 năm xa cách, cũng không có đau đớn quyết liệt lúc chia tay.
Giang Hướng Hoài rướn người lấy một tách trà, Chu Chức Trừng theo bản năng liếc nhìn tay anh.

Gầy thẳng có lực, móng cái sạch sẽ, khớp xương ngón giữa do cầm bút lâu ngày tạo lớp chai mỏng, ngoài ra thì những vết ố vàng do hút thuốc quá nhiều đã biến mất.
Giang Hướng Hoài biết cô đang nhìn gì, bình thản cười nói: “Em nói em ghét hút thuốc uống rượu, một khi ghét chính là 5 năm không liên lạc.

Anh mà không cai thì sợ là đời này không thể nói chuyện được với em.”
Đó là lời nói khi giận, giữa họ cơ bản không phải vậy, cô không muốn mình mất bình tĩnh khi tranh cãi.

Nghĩ lại, cô không thích người ta hút thuốc, nhưng khi cô yêu đến mụ đầu thì anh là ngoại lệ.
Thậm chí cô còn chụp một bức ảnh anh dựa vào cửa xe hút thuốc.
Hôm đó là sinh nhật anh, trùng hợp là hai người có cùng ngày sinh, cho nên cũng là sinh nhật cô.
Khi đó cô mới tổ chức sinh nhật cùng với bạn học.

Về đến ký túc xá thì nhận được tin nhắn của anh, anh gửi tấm ảnh chụp bánh kem, hỏi cô: “Trừng Trừng, có muốn ăn bánh kem không? Anh ở cổng trường em.”
Cô bất chấp tất cả chạy ra cổng, lần đầu tiên cảm giác sân trường lớn đến vậy, hình như cô chạy rất lâu mới đến cổng.
Giang Hướng Hoài đứng bên cạnh chiếc xe hơi màu đen của anh, đèn đường mờ ảo, ánh sáng mơ hồ như sương mù, anh hơi cúi đầu, ánh sáng thay đổi phản chiếu đường cong sắc bén gương mặt anh, anh cụp mắt, miệng cắn điếu thuốc, má hơi hóp lại, tàn thuốc đỏ tươi khi ẩn khi hiện, khói lượn lờ.
Cô không thấy rõ vẻ mặt anh, lại vẫn cảm nhận được dường như tâm trạng anh không tốt.
Không có người mừng sinh nhật anh sao?
Nếu lúc đó có Khương Lê, chắc chắn sẽ đâm một kim cho cô tỉnh: “Tỉnh táo đi, đừng đau lòng cho đàn ông, phụ nữ muốn mừng sinh nhật luật sư Giang xếp thành trăm vòng tròn không hết.”
Chú thích:
Luật sư tham gia tố tụng là người sẽ tham gia vào quá trình tranh tụng, giải quyết các tranh chấp phát sinh từ khi các bên thực hiện quyền khởi kiện, giải quyết vụ án và kết thúc vụ án khi có bản án, quyết định có hiệu lực của toà án/ trọng tài thương mại.
Luật sư không tham gia tố tụng tham gia nhiều hơn vào việc xem xét hợp đồng, đưa ra ý kiến ​​pháp lý và tiến hành thẩm định pháp lý. Cốt lõi của nó là “ngăn ngừa rủi ro”.
Việc có cần phải làm việc với tòa án và các tổ chức trọng tài hay không là điểm khác biệt cơ bản giữa luật sư tố tụng và luật sư không tham gia tố tụng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương