Không Kịp Chờ Đến Lúc Bình Minh
-
Chương 11
Dịch: Mộc Thanh Mạn
Lưu Manh Manh mở miệng đáp: “Cậu ấy bị đau bụng kinh, ban nãy lại còn ăn kem.”
“Ồ.” Nhìn thấy Thời Quang còn đang ở đây, Trương Nguyệt cũng không tiện hỏi thêm về bệnh đau bụng kinh của Thường Hiểu Xuân. Cô phiền não nói: “Vậy giờ phải làm sao, hôm nay còn định để em ấy thử trang phục biểu diễn nữa.”
Lưu Manh Manh nhìn sang cạnh thấy bộ váy dạ hội bằng lụa màu đỏ được đặt trên ghế, cô cầm lấy tay Trương Nguyệt nói: “Bài hát này hay lắm luôn ạ, em nghe hai bạn ấy luyện tập đến thuộc luôn rồi. Hay em thử hát hai câu cho cô nghe nha.”
“Ok” Trương Nguyệt quay sang phía Thời Quang, “Tiểu soái ca, đàn một khúc.”
Thời Quang còn đang định đưa thanh sô cô la ban nãy lên ăn một miếng, nghe thấy Trương Nguyệt gọi, cậu cho hết nửa thanh sô cô la vào miệng, lau tay sạch sẽ, không nhanh không chậm mở nắp đàn ra.
Tiếng đàn piano vang lên. Lưu Manh Manh hít một hơi thật sâu, hai tay đặt ngang bụng, tập trung hát.
Trương Nguyệt nghe xong cảm thán nói: “Trường chúng ta toàn là nhân tài. Em khi hát cần thả lỏng hơn một chút, nhất định có thể đạt tới trình độ chuyên nghiệp.”
Lưu Manh Manh vui vẻ hỏi: “So với Thường Hiểu Xuân thì sao ạ?”
“Hmm …” Trương Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, “Vẫn thiếu chút cảm xúc. Em có thể đặt mình vào hoàn cảnh của bài hát để cảm nhận thử, nếu như người em rất yêu qua đời, em sẽ nhớ mong họ thế nào…”
“Nhớ mong…” Lưu Manh Manh thử cảm nhận một chút, hát lại một vài câu.
Trương Nguyệt kiên nhẫn dạy cô. Cả hai lại thử thêm vài lần, Lưu Manh Manh cuối cùng cũng gần như có thể hát hết toàn bộ bài hát. Tập hát xong một hồi, Lưu Manh Manh hỏi có thể mặc thử trang phục biểu diễn của Thường Hiểu Xuân hay không. Trương Nguyệt tất nhiên đồng ý.
Lưu Manh Manh vui vẻ chạy vào phòng tập múa thay đồ, sau khi thay đồ xong, các bạn từ phòng học nhảy liền chạy qua xem. Lưu Manh Manh tự hào khoe trước mặt mọi người, sau đó chạy tới cạnh Thời Quang bẽn lẽn hỏi: “Thế nào, cậu thấy có đẹp không?”
Thời Quang liếc nhìn cô, Lưu Manh Manh đỏ mặt chờ cậu nhận xét.
Sau khi chơi xong một bản nhạc piano, Thời Quang đặt tay lên nắp hộp các phím đàn nói: “Cậu mặc màu này thật thô tục.” Sau đó đóng nắp đàn lại rồi rời đi.
Nghe xong lời nhận xét của Thời Quang, cả đám nữ sinh có chút gượng gạo, có người thì hả hê. Lưu Manh Manh giận đến mức không biết phải nói gì, sa sầm mặt quay sang Trương Nguyệt nói: “Cô Trương, cô xem cậu ấy…”
Trương Nguyệt trong nháy mắt hiểu được tâm tư của các thiếu nữ, cô bước ra nhẹ nhàng nói với Lưu Manh Manh “Màu đỏ tươi này không hợp với em, vẫn là Thường Hiểu Xuân mặc thì sẽ hợp hơn, đi thay lại đồ nào.”
“Cô Trương” Thời Quang đã đi tới cửa phòng học gọi một tiếng, “Ngày mai chờ Thường Hiểu Xuân đến sẽ luyện tập, em xin phép về trước ạ.”
Trương Nguyệt gật đầu cười: “Được, em chú ý an toàn.”
Dõi theo Thời Quang rời đi, Trương Nguyệt lại nhìn Lưu Manh Manh. Lưu Manh Manh tức tối đi vào phòng thay đồ, thay xong quần áo, cô ném chiếc váy vắt lên tay cô rồi quay lại phòng tập nhảy.
Không biết đã qua bao lâu, dưới tầng âm lạnh lẽo bắt đầu thiếu oxy. Thường Hiểu Xuân thậm chí còn không có sức mà ngồi vững, loạng choạng ngã trên mặt đất. Chân tay tê cóng, răng run rẩy chạm vào nhau. Bóng tối bao phủ xung quanh khiến người ta tuyệt vọng, cô nghi ngờ là mình sắp chết.
Với một chút kiên trì cuối cùng, cô ép không cho mình ngủ thiếp đi. Để không buồn ngủ, cô mơ hồ ngâm nga một bài hát: “When I first said I loved only you, Maggie…” Cô nghĩ đến phòng âm nhạc rực rỡ ánh nắng, nghĩ đến Thời Quang đang ở đó đàn dương cầm, nghĩ đến cha và mẹ, nỗi ấm ức trong lòng bấy lâu nay ùa về, đầu mũi bắt đầu chua chát, hốc mắt nóng ửng lên.
“Cha… mẹ…”
Cô thu mình trên nền đất lạnh lẽo bật khóc.
Càng khóc, não lại càng thiếu dưỡng khí, toàn thân cô mềm nhũn không còn chút sức lực, cô nghe thấy tiếng đàn, tiếng đàn chất chứa đầy tâm tư, tựa như một làn sóng nhẹ nhàng nâng cô lên, đưa cô dạt trôi về đại dương mênh mông, trên mặt biển êm dịu còn có lấp lánh ánh nắng.
Xong rồi xong rồi, cô sắp chìm vào giấc ngủ.
“Hiểu Xuân…”
Cô nghe thấy ai đó gọi mình, là một giọng nam, có phải cha đến đón cô không?
Mơ mơ hồ hồ không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, cô nghe thấy một giọng nói rất lớn vọng lại từ trên đỉnh đầu xuống, tiếng gọi ngày càng lớn, ánh sáng trước tầm mắt cô bao trùm xuống nền đất.
“Thường Hiểu Xuân!”
Một dáng hình quen thuộc quỳ xuống bên cạnh, cậu vội cởi áo khoác quấn quanh người Thường Hiểu Xuân, tát tát vào mặt cô.
“Nói chuyện!” Cậu ra lệnh cho cô.
“Không.. còn.. sức …” cô thì thào.
Cậu ôm chặt cô, cười một tiếng. “Chúa phù hộ.” Cậu nói bằng một giọng nghèn nghẹn.
Có ai đó nhấc bổng cô lên khỏi nền đất, ôm cô bước ra khỏi nhà kho lạnh lẽo. Bên ngoài trời đã tối. May mà có một chút ánh sao, nếu không cô còn tưởng rằng mình vẫn đang nằm dưới lòng đất.
Cô không muốn bị nhốt trong bóng tối và lạnh lẽo dưới đó một lần nào nữa.
Hít một hơi không khí trong lành, thần trí cô dần dần tỉnh táo nhưng vẫn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đang ôm mình. Ngoài người đó, bên ngoài non bộ còn có rất nhiều bóng người khác, cao thấp không giống nhau.
Cô ấy nghe thấy tiếng Lưu Manh Manh khóc sướt mướt, “Em thực sự, thực sự chỉ đang đùa bạn ấy một chút …”
“Đùa thôi à?” Giáo viên thể dục trách móc, “Nếu không phải Thời Quang đi tìm em ấy, em còn định nhốt Thường Hiểu Xuân bao lâu? Em có biết nhà kho lạnh và sẽ thiếu oxy không?! Trêu đùa quá đáng sẽ gây mất mạng đó!”
“Em thực sự không cố ý” giọng Lưu Manh Manh đầy ủy khuất, “Em không biết mình sẽ làm mất chìa khóa.”
“Thường Hiểu Xuân” Trương Nguyệt gọi cô, “Nói cho cô biết, là các bạn ấy cố ý đẩy em sao?”
Thường Hiểu Xuân nằm trong vòng tay của Thời Quang, được bọc kín trong áo khoác, cả thế giới cô như tràn ngập đầy hơi thở của cậu, “Không …” Trước khi ngất cô nghe thấy chính mình nói.
Sự việc này được các giáo viên xử lý gọn ghém. Thêm việc cô cũng không cố chấp truy cứu, rất nhanh mọi chuyện đã lắng xuống. Sau đấy một khoảng thời gian dài, Lưu Manh Manh hễ gặp Thường Hiểu Xuân là sẽ né tránh, cũng chẳng mở miệng xin lỗi cô nửa lời.
Chỉ không may là, sau ngày hôm đó cô đã bị nhiễm lạnh, giọng khẳn đặc không thể hát được. Trong lúc cấp bách, Trương Nguyệt phải gọi Lưu Manh Manh lên thế chỗ Thường Hiểu Xuân, Lưu Manh Manh vô cùng đắc ý, mọi cảm giác tội lỗi trước đây của cô lập tức bị quét sạch, còn nhờ Trương Nguyệt đổi cho mình một bộ lễ phục khác màu xanh lam lên biểu diễn.
Cùng là bạn học cùng lớp, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lưu Manh Manh vui vẻ chạy đi tập hát, Trương Giai Lai lại cảm thấy vô cùng bất bình thay cho Thường Hiểu Xuân, chỉ trách Thường Hiểu Xuân quá dễ dãi.
“Cậu biết không,” Thường Hiểu Xuân sụt sịt mũi còn đang bị nghẹt “Tớ nhìn thấy nước mắt nước mũi chảy xuống miệng tèm nhem của Lưu Manh Manh lúc cậu ta đang khóc. Trước mặt bao nhiêu người như vậy, mà cậu ta lại là người trong sáng xinh đẹp luôn cần thể diện.”
“Hình phạt như vậy đối với cậu ta là đủ rồi. “
Trương Giai Lai vẫn còn tức: “Nhưng cậu ta làm cho cậu bị cảm lạnh, rồi không thể lên hát.”
“Tái Ông mất ngựa mới biết không có phúc.”
Đương nhiên trong lòng cô cũng không lấy làm thoải mái gì, cảm thấy tiếc, thấy phiền muộn, tuy nói đứng cạnh Thời Quang rất khó xử, nhưng cô thà chết vì khó xử còn hơn để người khác thay mình làm một đôi kim đồng ngọc nữ với cậu. Chỉ là tối đó khi ra khỏi nhà kho, cô mơ hồ liếc nhìn cậu dưới ánh trăng bàng bạc, cô nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cậu. Trực giác mách bảo cô rằng, nội tâm cậu không hề giống như những gì cậu bộc lộ ra ngoài. Phát hiện này khiến cô cảm thấy ấm áp, vui hơn cả tiếng vỗ tay tán thưởng của tất cả mọi người.
Tối ngày 31/12, buổi biểu diễn văn nghệ chào mừng năm mới được tổ chức tại khán đài của trường.
Trương Giai Lai xin ra ngoài đi vệ sinh, lúc quay lại nói thầm với Thường Hiểu Xuân: “Tớ vừa mới vào sau cánh gà đi dạo một vòng, thấy Lưu Manh Manh mặc một chiếc váy bó sát người màu xanh đang tập lại các động tác múa, dáng vẻ rất nghiêm túc nha… “
“Đúng thế” Một nữ sinh khác tiếp lời: “Hôm nay cậu ta vừa hát vừa múa, quả thực làm mưa làm gió luôn.”
Thường Tiểu Xuân lau nước mắt nước mũi, họng cô hoàn toàn không thể phát ra một câu nào, trong lòng thầm niệm phật, “ghen tị chính là quỷ … Ma quỷ hãy bắt Lưu Manh Manh đi.”
Sau một loạt tiết mục ngâm thơ, múa tập thể và kịch, tấm rèm trên sân khấu được buông xuống, người dẫn chương trình khen ngợi không ngớt lời cho các tiết mục trình diễn trước đó một lúc lâu để câu giờ cho nhân viên di chuyển đàn. Đàn dương cầm đã chuẩn bị xong. Người dẫn chương trình lại bắt đầu giới thiệu tiết mục tiếp theo: “Sau đây là một tiết mục hợp tấu đàn dương cầm và hát chính, tên ca khúc là “When you and I were young, Maggie” Xin mời các bạn cùng thưởng thức.”
Người dẫn chương trình lùi lại về sau, tấm rèm trên sân được vén lên.
Thường Hiểu Xuân cầm tờ giấy lau trong tay chăm chú chờ đèn trên sân khấu từ từ bật sáng, một nam sinh mặc lễ phục cúi đầu chào mọi người, sau đó ngồi xuống sau cây đàn ưu nhã mở nắp dương cầm. Một giai điệu ưu nhã thanh thoát ngân lên.
“Lưu Manh Manh đâu?” Trương Giai Lai tò mò hỏi.
“Chẳng lẽ cậu ta chuẩn bị xuất hiện bất ngờ?” Thường Hiểu Xuân thầm hỏi trong lòng.
Thời Quang đã chơi đàn được một lúc mà vẫn chưa thấy Lưu Manh Manh lên sân khấu, có lẽ nào cậu đang biểu diễn độc tấu piano?
Ngay sau đó, mọi thắc mắc của bọn họ nhanh chóng được sáng tỏ.
Sau khi đàn xong đoạn dạo đầu, tiếng hát thanh thoát của Thời Quang cùng với thanh âm trong vắt của dương cầm vang lên bao trùm toàn bộ khán phòng.
“The violets are scenting the woods, Maggie.
Displaying their charms to the bees.
When I first said I loved only you, Maggie.
And you said you loved only me…”
Tất cả mọi người, bao gồm cả Thường Hiểu Xuân lần đầu nghe Thời Quang hát. Một người lãnh đạm đầy kiêu ngạo như cậu lại có giọng hát trong ngần ấm áp giống như ánh ban mai, chiếu rọi dòng nước suối trong vắt.
Đầu ngón tay nhẹ lướt qua phím đàn, cậu không nở một nụ cười, chỉ chuyên tâm kể lại một câu chuyện tình đầy danh dở và sâu đậm bằng chính giọng hát của mình, đơn giản hồi tưởng lại những tình cảm tinh tế ẩn chứa trong thâm tâm bấy lâu không để lộ ra.
Mọi người trầm mặc lắng nghe, nỗi buồn phảng phất bao trùm hòa vào không trung cùng tiếng đàn hát du dương.
Sau khi ca khúc kết thúc, tiếng vỗ tay của cả khán trường vang lên như sấm xen lẫn với tiếng la hét của các nữ sinh, điều này hoàn toàn đúng như những gì mà cô Trương mong đợi- khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Thường Hiểu Xuân thành tâm vỗ tay xong mới chợt nhớ ra còn Lưu Manh Manh. Cô cười tới khản cả cổ. Không cần biết có phải cố ý hay không, nhưng việc Thời Quang để Lưu Manh Manh ở dưới sân khấu rồi tự mình lên độc diễn thực sự đã giúp cô giải tỏa cơn ấm ức. Phải nói rằng, cậu nguyện ý một mình lên hát trước mặt mọi người, điều này nằm ngoài sự mong đợi của cô.
Sau hai tiết mục nữa là đến lượt Lưu Manh Manh biểu diễn vở múa cổ điển “Hà đường ánh nguyệt” – Mặt trăng soi bóng hồ sen. Xuyên suốt cả tiết mục diễn, khuôn mặt của Lưu Manh Manh cứ như bị ai đó kéo xuống, sa sầm không chút ý cười.
Ngay từ lúc Lưu Manh Manh bước lên sân khấu, Trương Giai Lai cùng một vài bạn học đã ngay lập tức chạy ra sau cánh gà dò la tin tức nóng để buôn chuyện. Chờ sau khi nhóm của Lưu Manh Manh múa xong, Trương Giai Lai mới quay lại hí hửng nói: “Trước lúc tiết mục hát chuẩn bị lên biểu diễn, váy của Lưu Manh Manh bị Thời Quang vô tình giẫm phải, làm cậu ta bị ngã rách hết cả váy..” Trương Giai Lai không nhịn được cười phá lên “Váy bị rách từ chân lên đến lưng, đến cả quần lót cũng bị mọi người nhìn thấy nữa, hahaha… “
Thường Hiểu Xuân không khỏi bật cười. Một bạn học ngồi cạnh thay cô bày tỏ nội tâm của mình: “Cậu ta đúng là ác giả ác báo.”
Sau buổi văn nghệ chào mừng, bọn họ quay về lớp học để thu dọn sách vở. Trương Giai Lai còn đang thảo luận với Thường Hiểu Xuân xem kỳ nghỉ lễ này cô nên đi đâu chơi thì Lưu Manh Manh đột nhiên đi tới trước mặt, gõ gõ vào mặt bàn nói với Thường Hiểu Xuân: “Cậu, ra ngoài một lát”
Thường Hiểu Xuân nội tâm tự vấn: làm gì nhỉ, tìm cô để xin lỗi sao.
Trương Giai Lai nghĩ nghĩ gì đó một lát rồi bảo: “Tớ đoán cậu ta muốn xin lỗi cậu đó.”
Thường Hiểu Xuân bảo Trương Giai Lai đi về trước, Trương Giai Lai nhất quyết không đi, đặt cặp xuống rồi nói: “Không được, tớ đợi cậu”
Trong lòng Thường Hiểu Xuân có một tia ấm áp, Lưu Manh Manh bên kia liên tục thúc dục, cô liền đi theo cậu ta tới con đường lát đá cuội ở cạnh tòa nhà dạy học. Sau khi chờ mọi người đi ngang qua hết, Lưu Manh Manh mới mở miệng hỏi: “Mối quan hệ của mày với Thời Quang là gì?”
Thường Hiểu Xuân giọng khản đặc không nói được, chỉ lắc đầu tỏ ý bọn họ không có quan hệ gì.
Lưu Manh Manh cười giễu cợt: “Đừng hòng nói dối tao. Nếu như không có quan hệ, vậy tại sao cậu ấy phải sốt sắng lên vì mày.”
Sốt sắng chuyện gì? Thường Hiểu Xuân khó hiểu.
“Hôm tao nhốt mày vào trong nhà kho dưới tầng âm”, Lưu Manh Manh nói không chút áy náy, “Nghe nói Thời Quang đến nhà tìm mày, nhưng không có ai ở. Cậu ấy liền chạy đến trường và hỏi tao đã đưa mày đi đâu. Nói thật với mày, tao có chìa khóa, nhưng tao không muốn đưa nó ra. Mày đoán xem sau đó thế nào, cậu ta lục tung khắp trường học, cuối cùng tìm được mày bị nhốt ở nhà kho, sau đó phá cửa ra cứu mày.”
Thường Hiểu Xuân sững sờ. Thời Quang thực sự làm vậy sao! Cậu ấy thực sự lo lắng cho cô sao?
Lưu Manh Manh nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Thường Hiểu Xuân, có chút nghi ngờ về suy đoán của mình.
“Cậu ta thực sự không có quan hệ gì với mày?”
Thường Hiểu Xuân lắc đầu. Sau khi lắc đầu hai lần, cô nhận ra Lưu Manh Manh căn bản đến không phải để xin lỗi mà là để chất vấn cô. Cô và Thời Quang có quan hệ gì hay không, liên quan gì đến cậu ta? Cô không có hứng thú nói chuyện phiếm, vẫy vậy tay chào rồi rời đi.
Lưu Manh Manh kéo cô lại: “Vẫn còn chưa nói xong.” Cô bước đến chỗ Thường Hiểu Xuân, che đi ánh sáng đang trên mặt, nhìn thẳng vào mắt đối phương. Từ trong ánh mắt ấy, cô chắc chắn Thường Hiểu Xuân không hề nói dối mình.
Lưu Manh Manh đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hỏi: “Mày có biết váy của tao bị rách như thế nào không?”
Thường Hiểu Xuân gật đầu.
“Mày biết à, đúng thế, là Thời Quang giẫm lên nó.” Lưu Manh Manh nói với thái độ căm phẫn, “Cậu ta cố tình giẫm lên nó. Sau khi tao thay quần áo xong liền không kìm nổi tức giận gọi cậu ta ra hành lang để đánh chửi một hồi..Nhưng mày biết chuyện gì xảy ra sau đấy không? “
Thường Hiểu Xuân không nhìn rõ được sắc mặt của Lưu Manh Manh bây giờ, nhưng cô có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của Lưu Manh Manh.
“Cậu ta vậy mà lại thực sự đẩy tao vào tường rồi bóp cổ!” Giọng Lưu Manh Manh run lên. “Sức của cậu ta rất lớn, chỉ hận không thể bóp cổ tao đến chết. Thế nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm. Sau khi buông tao ra, cậu ta lại làm như không có chuyện gì rồi rời khỏi đó.”
Thường Hiểu Xuân không tin. Tính cách của Thời Quang tuy hơi chút kiêu ngạo nhưng sẽ không đến mức làm những chuyện gây tổn thương đến người khác.
“Mày không tin?” Lưu Manh Manh cười nhạt, “Tất cả chúng mày đều không tin tao, chỉ cần Thời Quang nở một nụ cười, có phải tất cả chúng mày đều sẽ đứng về phía cậu ta. Nhưng không sao hết, tao cũng không có ý định sẽ đối phó với cậu ta. Nhưng cũng đừng vui mừng quá sớm. Để tao nói cho mày biết, Thường Hiểu Xuân, con người cậu ta rất đáng sợ, tuyệt đối không phải là người mà mày có thể chạm vào. Không tin mày có thể tự mình kiểm chứng.”
Lưu Manh Manh mở miệng đáp: “Cậu ấy bị đau bụng kinh, ban nãy lại còn ăn kem.”
“Ồ.” Nhìn thấy Thời Quang còn đang ở đây, Trương Nguyệt cũng không tiện hỏi thêm về bệnh đau bụng kinh của Thường Hiểu Xuân. Cô phiền não nói: “Vậy giờ phải làm sao, hôm nay còn định để em ấy thử trang phục biểu diễn nữa.”
Lưu Manh Manh nhìn sang cạnh thấy bộ váy dạ hội bằng lụa màu đỏ được đặt trên ghế, cô cầm lấy tay Trương Nguyệt nói: “Bài hát này hay lắm luôn ạ, em nghe hai bạn ấy luyện tập đến thuộc luôn rồi. Hay em thử hát hai câu cho cô nghe nha.”
“Ok” Trương Nguyệt quay sang phía Thời Quang, “Tiểu soái ca, đàn một khúc.”
Thời Quang còn đang định đưa thanh sô cô la ban nãy lên ăn một miếng, nghe thấy Trương Nguyệt gọi, cậu cho hết nửa thanh sô cô la vào miệng, lau tay sạch sẽ, không nhanh không chậm mở nắp đàn ra.
Tiếng đàn piano vang lên. Lưu Manh Manh hít một hơi thật sâu, hai tay đặt ngang bụng, tập trung hát.
Trương Nguyệt nghe xong cảm thán nói: “Trường chúng ta toàn là nhân tài. Em khi hát cần thả lỏng hơn một chút, nhất định có thể đạt tới trình độ chuyên nghiệp.”
Lưu Manh Manh vui vẻ hỏi: “So với Thường Hiểu Xuân thì sao ạ?”
“Hmm …” Trương Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, “Vẫn thiếu chút cảm xúc. Em có thể đặt mình vào hoàn cảnh của bài hát để cảm nhận thử, nếu như người em rất yêu qua đời, em sẽ nhớ mong họ thế nào…”
“Nhớ mong…” Lưu Manh Manh thử cảm nhận một chút, hát lại một vài câu.
Trương Nguyệt kiên nhẫn dạy cô. Cả hai lại thử thêm vài lần, Lưu Manh Manh cuối cùng cũng gần như có thể hát hết toàn bộ bài hát. Tập hát xong một hồi, Lưu Manh Manh hỏi có thể mặc thử trang phục biểu diễn của Thường Hiểu Xuân hay không. Trương Nguyệt tất nhiên đồng ý.
Lưu Manh Manh vui vẻ chạy vào phòng tập múa thay đồ, sau khi thay đồ xong, các bạn từ phòng học nhảy liền chạy qua xem. Lưu Manh Manh tự hào khoe trước mặt mọi người, sau đó chạy tới cạnh Thời Quang bẽn lẽn hỏi: “Thế nào, cậu thấy có đẹp không?”
Thời Quang liếc nhìn cô, Lưu Manh Manh đỏ mặt chờ cậu nhận xét.
Sau khi chơi xong một bản nhạc piano, Thời Quang đặt tay lên nắp hộp các phím đàn nói: “Cậu mặc màu này thật thô tục.” Sau đó đóng nắp đàn lại rồi rời đi.
Nghe xong lời nhận xét của Thời Quang, cả đám nữ sinh có chút gượng gạo, có người thì hả hê. Lưu Manh Manh giận đến mức không biết phải nói gì, sa sầm mặt quay sang Trương Nguyệt nói: “Cô Trương, cô xem cậu ấy…”
Trương Nguyệt trong nháy mắt hiểu được tâm tư của các thiếu nữ, cô bước ra nhẹ nhàng nói với Lưu Manh Manh “Màu đỏ tươi này không hợp với em, vẫn là Thường Hiểu Xuân mặc thì sẽ hợp hơn, đi thay lại đồ nào.”
“Cô Trương” Thời Quang đã đi tới cửa phòng học gọi một tiếng, “Ngày mai chờ Thường Hiểu Xuân đến sẽ luyện tập, em xin phép về trước ạ.”
Trương Nguyệt gật đầu cười: “Được, em chú ý an toàn.”
Dõi theo Thời Quang rời đi, Trương Nguyệt lại nhìn Lưu Manh Manh. Lưu Manh Manh tức tối đi vào phòng thay đồ, thay xong quần áo, cô ném chiếc váy vắt lên tay cô rồi quay lại phòng tập nhảy.
Không biết đã qua bao lâu, dưới tầng âm lạnh lẽo bắt đầu thiếu oxy. Thường Hiểu Xuân thậm chí còn không có sức mà ngồi vững, loạng choạng ngã trên mặt đất. Chân tay tê cóng, răng run rẩy chạm vào nhau. Bóng tối bao phủ xung quanh khiến người ta tuyệt vọng, cô nghi ngờ là mình sắp chết.
Với một chút kiên trì cuối cùng, cô ép không cho mình ngủ thiếp đi. Để không buồn ngủ, cô mơ hồ ngâm nga một bài hát: “When I first said I loved only you, Maggie…” Cô nghĩ đến phòng âm nhạc rực rỡ ánh nắng, nghĩ đến Thời Quang đang ở đó đàn dương cầm, nghĩ đến cha và mẹ, nỗi ấm ức trong lòng bấy lâu nay ùa về, đầu mũi bắt đầu chua chát, hốc mắt nóng ửng lên.
“Cha… mẹ…”
Cô thu mình trên nền đất lạnh lẽo bật khóc.
Càng khóc, não lại càng thiếu dưỡng khí, toàn thân cô mềm nhũn không còn chút sức lực, cô nghe thấy tiếng đàn, tiếng đàn chất chứa đầy tâm tư, tựa như một làn sóng nhẹ nhàng nâng cô lên, đưa cô dạt trôi về đại dương mênh mông, trên mặt biển êm dịu còn có lấp lánh ánh nắng.
Xong rồi xong rồi, cô sắp chìm vào giấc ngủ.
“Hiểu Xuân…”
Cô nghe thấy ai đó gọi mình, là một giọng nam, có phải cha đến đón cô không?
Mơ mơ hồ hồ không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, cô nghe thấy một giọng nói rất lớn vọng lại từ trên đỉnh đầu xuống, tiếng gọi ngày càng lớn, ánh sáng trước tầm mắt cô bao trùm xuống nền đất.
“Thường Hiểu Xuân!”
Một dáng hình quen thuộc quỳ xuống bên cạnh, cậu vội cởi áo khoác quấn quanh người Thường Hiểu Xuân, tát tát vào mặt cô.
“Nói chuyện!” Cậu ra lệnh cho cô.
“Không.. còn.. sức …” cô thì thào.
Cậu ôm chặt cô, cười một tiếng. “Chúa phù hộ.” Cậu nói bằng một giọng nghèn nghẹn.
Có ai đó nhấc bổng cô lên khỏi nền đất, ôm cô bước ra khỏi nhà kho lạnh lẽo. Bên ngoài trời đã tối. May mà có một chút ánh sao, nếu không cô còn tưởng rằng mình vẫn đang nằm dưới lòng đất.
Cô không muốn bị nhốt trong bóng tối và lạnh lẽo dưới đó một lần nào nữa.
Hít một hơi không khí trong lành, thần trí cô dần dần tỉnh táo nhưng vẫn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đang ôm mình. Ngoài người đó, bên ngoài non bộ còn có rất nhiều bóng người khác, cao thấp không giống nhau.
Cô ấy nghe thấy tiếng Lưu Manh Manh khóc sướt mướt, “Em thực sự, thực sự chỉ đang đùa bạn ấy một chút …”
“Đùa thôi à?” Giáo viên thể dục trách móc, “Nếu không phải Thời Quang đi tìm em ấy, em còn định nhốt Thường Hiểu Xuân bao lâu? Em có biết nhà kho lạnh và sẽ thiếu oxy không?! Trêu đùa quá đáng sẽ gây mất mạng đó!”
“Em thực sự không cố ý” giọng Lưu Manh Manh đầy ủy khuất, “Em không biết mình sẽ làm mất chìa khóa.”
“Thường Hiểu Xuân” Trương Nguyệt gọi cô, “Nói cho cô biết, là các bạn ấy cố ý đẩy em sao?”
Thường Hiểu Xuân nằm trong vòng tay của Thời Quang, được bọc kín trong áo khoác, cả thế giới cô như tràn ngập đầy hơi thở của cậu, “Không …” Trước khi ngất cô nghe thấy chính mình nói.
Sự việc này được các giáo viên xử lý gọn ghém. Thêm việc cô cũng không cố chấp truy cứu, rất nhanh mọi chuyện đã lắng xuống. Sau đấy một khoảng thời gian dài, Lưu Manh Manh hễ gặp Thường Hiểu Xuân là sẽ né tránh, cũng chẳng mở miệng xin lỗi cô nửa lời.
Chỉ không may là, sau ngày hôm đó cô đã bị nhiễm lạnh, giọng khẳn đặc không thể hát được. Trong lúc cấp bách, Trương Nguyệt phải gọi Lưu Manh Manh lên thế chỗ Thường Hiểu Xuân, Lưu Manh Manh vô cùng đắc ý, mọi cảm giác tội lỗi trước đây của cô lập tức bị quét sạch, còn nhờ Trương Nguyệt đổi cho mình một bộ lễ phục khác màu xanh lam lên biểu diễn.
Cùng là bạn học cùng lớp, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lưu Manh Manh vui vẻ chạy đi tập hát, Trương Giai Lai lại cảm thấy vô cùng bất bình thay cho Thường Hiểu Xuân, chỉ trách Thường Hiểu Xuân quá dễ dãi.
“Cậu biết không,” Thường Hiểu Xuân sụt sịt mũi còn đang bị nghẹt “Tớ nhìn thấy nước mắt nước mũi chảy xuống miệng tèm nhem của Lưu Manh Manh lúc cậu ta đang khóc. Trước mặt bao nhiêu người như vậy, mà cậu ta lại là người trong sáng xinh đẹp luôn cần thể diện.”
“Hình phạt như vậy đối với cậu ta là đủ rồi. “
Trương Giai Lai vẫn còn tức: “Nhưng cậu ta làm cho cậu bị cảm lạnh, rồi không thể lên hát.”
“Tái Ông mất ngựa mới biết không có phúc.”
Đương nhiên trong lòng cô cũng không lấy làm thoải mái gì, cảm thấy tiếc, thấy phiền muộn, tuy nói đứng cạnh Thời Quang rất khó xử, nhưng cô thà chết vì khó xử còn hơn để người khác thay mình làm một đôi kim đồng ngọc nữ với cậu. Chỉ là tối đó khi ra khỏi nhà kho, cô mơ hồ liếc nhìn cậu dưới ánh trăng bàng bạc, cô nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cậu. Trực giác mách bảo cô rằng, nội tâm cậu không hề giống như những gì cậu bộc lộ ra ngoài. Phát hiện này khiến cô cảm thấy ấm áp, vui hơn cả tiếng vỗ tay tán thưởng của tất cả mọi người.
Tối ngày 31/12, buổi biểu diễn văn nghệ chào mừng năm mới được tổ chức tại khán đài của trường.
Trương Giai Lai xin ra ngoài đi vệ sinh, lúc quay lại nói thầm với Thường Hiểu Xuân: “Tớ vừa mới vào sau cánh gà đi dạo một vòng, thấy Lưu Manh Manh mặc một chiếc váy bó sát người màu xanh đang tập lại các động tác múa, dáng vẻ rất nghiêm túc nha… “
“Đúng thế” Một nữ sinh khác tiếp lời: “Hôm nay cậu ta vừa hát vừa múa, quả thực làm mưa làm gió luôn.”
Thường Tiểu Xuân lau nước mắt nước mũi, họng cô hoàn toàn không thể phát ra một câu nào, trong lòng thầm niệm phật, “ghen tị chính là quỷ … Ma quỷ hãy bắt Lưu Manh Manh đi.”
Sau một loạt tiết mục ngâm thơ, múa tập thể và kịch, tấm rèm trên sân khấu được buông xuống, người dẫn chương trình khen ngợi không ngớt lời cho các tiết mục trình diễn trước đó một lúc lâu để câu giờ cho nhân viên di chuyển đàn. Đàn dương cầm đã chuẩn bị xong. Người dẫn chương trình lại bắt đầu giới thiệu tiết mục tiếp theo: “Sau đây là một tiết mục hợp tấu đàn dương cầm và hát chính, tên ca khúc là “When you and I were young, Maggie” Xin mời các bạn cùng thưởng thức.”
Người dẫn chương trình lùi lại về sau, tấm rèm trên sân được vén lên.
Thường Hiểu Xuân cầm tờ giấy lau trong tay chăm chú chờ đèn trên sân khấu từ từ bật sáng, một nam sinh mặc lễ phục cúi đầu chào mọi người, sau đó ngồi xuống sau cây đàn ưu nhã mở nắp dương cầm. Một giai điệu ưu nhã thanh thoát ngân lên.
“Lưu Manh Manh đâu?” Trương Giai Lai tò mò hỏi.
“Chẳng lẽ cậu ta chuẩn bị xuất hiện bất ngờ?” Thường Hiểu Xuân thầm hỏi trong lòng.
Thời Quang đã chơi đàn được một lúc mà vẫn chưa thấy Lưu Manh Manh lên sân khấu, có lẽ nào cậu đang biểu diễn độc tấu piano?
Ngay sau đó, mọi thắc mắc của bọn họ nhanh chóng được sáng tỏ.
Sau khi đàn xong đoạn dạo đầu, tiếng hát thanh thoát của Thời Quang cùng với thanh âm trong vắt của dương cầm vang lên bao trùm toàn bộ khán phòng.
“The violets are scenting the woods, Maggie.
Displaying their charms to the bees.
When I first said I loved only you, Maggie.
And you said you loved only me…”
Tất cả mọi người, bao gồm cả Thường Hiểu Xuân lần đầu nghe Thời Quang hát. Một người lãnh đạm đầy kiêu ngạo như cậu lại có giọng hát trong ngần ấm áp giống như ánh ban mai, chiếu rọi dòng nước suối trong vắt.
Đầu ngón tay nhẹ lướt qua phím đàn, cậu không nở một nụ cười, chỉ chuyên tâm kể lại một câu chuyện tình đầy danh dở và sâu đậm bằng chính giọng hát của mình, đơn giản hồi tưởng lại những tình cảm tinh tế ẩn chứa trong thâm tâm bấy lâu không để lộ ra.
Mọi người trầm mặc lắng nghe, nỗi buồn phảng phất bao trùm hòa vào không trung cùng tiếng đàn hát du dương.
Sau khi ca khúc kết thúc, tiếng vỗ tay của cả khán trường vang lên như sấm xen lẫn với tiếng la hét của các nữ sinh, điều này hoàn toàn đúng như những gì mà cô Trương mong đợi- khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Thường Hiểu Xuân thành tâm vỗ tay xong mới chợt nhớ ra còn Lưu Manh Manh. Cô cười tới khản cả cổ. Không cần biết có phải cố ý hay không, nhưng việc Thời Quang để Lưu Manh Manh ở dưới sân khấu rồi tự mình lên độc diễn thực sự đã giúp cô giải tỏa cơn ấm ức. Phải nói rằng, cậu nguyện ý một mình lên hát trước mặt mọi người, điều này nằm ngoài sự mong đợi của cô.
Sau hai tiết mục nữa là đến lượt Lưu Manh Manh biểu diễn vở múa cổ điển “Hà đường ánh nguyệt” – Mặt trăng soi bóng hồ sen. Xuyên suốt cả tiết mục diễn, khuôn mặt của Lưu Manh Manh cứ như bị ai đó kéo xuống, sa sầm không chút ý cười.
Ngay từ lúc Lưu Manh Manh bước lên sân khấu, Trương Giai Lai cùng một vài bạn học đã ngay lập tức chạy ra sau cánh gà dò la tin tức nóng để buôn chuyện. Chờ sau khi nhóm của Lưu Manh Manh múa xong, Trương Giai Lai mới quay lại hí hửng nói: “Trước lúc tiết mục hát chuẩn bị lên biểu diễn, váy của Lưu Manh Manh bị Thời Quang vô tình giẫm phải, làm cậu ta bị ngã rách hết cả váy..” Trương Giai Lai không nhịn được cười phá lên “Váy bị rách từ chân lên đến lưng, đến cả quần lót cũng bị mọi người nhìn thấy nữa, hahaha… “
Thường Hiểu Xuân không khỏi bật cười. Một bạn học ngồi cạnh thay cô bày tỏ nội tâm của mình: “Cậu ta đúng là ác giả ác báo.”
Sau buổi văn nghệ chào mừng, bọn họ quay về lớp học để thu dọn sách vở. Trương Giai Lai còn đang thảo luận với Thường Hiểu Xuân xem kỳ nghỉ lễ này cô nên đi đâu chơi thì Lưu Manh Manh đột nhiên đi tới trước mặt, gõ gõ vào mặt bàn nói với Thường Hiểu Xuân: “Cậu, ra ngoài một lát”
Thường Hiểu Xuân nội tâm tự vấn: làm gì nhỉ, tìm cô để xin lỗi sao.
Trương Giai Lai nghĩ nghĩ gì đó một lát rồi bảo: “Tớ đoán cậu ta muốn xin lỗi cậu đó.”
Thường Hiểu Xuân bảo Trương Giai Lai đi về trước, Trương Giai Lai nhất quyết không đi, đặt cặp xuống rồi nói: “Không được, tớ đợi cậu”
Trong lòng Thường Hiểu Xuân có một tia ấm áp, Lưu Manh Manh bên kia liên tục thúc dục, cô liền đi theo cậu ta tới con đường lát đá cuội ở cạnh tòa nhà dạy học. Sau khi chờ mọi người đi ngang qua hết, Lưu Manh Manh mới mở miệng hỏi: “Mối quan hệ của mày với Thời Quang là gì?”
Thường Hiểu Xuân giọng khản đặc không nói được, chỉ lắc đầu tỏ ý bọn họ không có quan hệ gì.
Lưu Manh Manh cười giễu cợt: “Đừng hòng nói dối tao. Nếu như không có quan hệ, vậy tại sao cậu ấy phải sốt sắng lên vì mày.”
Sốt sắng chuyện gì? Thường Hiểu Xuân khó hiểu.
“Hôm tao nhốt mày vào trong nhà kho dưới tầng âm”, Lưu Manh Manh nói không chút áy náy, “Nghe nói Thời Quang đến nhà tìm mày, nhưng không có ai ở. Cậu ấy liền chạy đến trường và hỏi tao đã đưa mày đi đâu. Nói thật với mày, tao có chìa khóa, nhưng tao không muốn đưa nó ra. Mày đoán xem sau đó thế nào, cậu ta lục tung khắp trường học, cuối cùng tìm được mày bị nhốt ở nhà kho, sau đó phá cửa ra cứu mày.”
Thường Hiểu Xuân sững sờ. Thời Quang thực sự làm vậy sao! Cậu ấy thực sự lo lắng cho cô sao?
Lưu Manh Manh nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Thường Hiểu Xuân, có chút nghi ngờ về suy đoán của mình.
“Cậu ta thực sự không có quan hệ gì với mày?”
Thường Hiểu Xuân lắc đầu. Sau khi lắc đầu hai lần, cô nhận ra Lưu Manh Manh căn bản đến không phải để xin lỗi mà là để chất vấn cô. Cô và Thời Quang có quan hệ gì hay không, liên quan gì đến cậu ta? Cô không có hứng thú nói chuyện phiếm, vẫy vậy tay chào rồi rời đi.
Lưu Manh Manh kéo cô lại: “Vẫn còn chưa nói xong.” Cô bước đến chỗ Thường Hiểu Xuân, che đi ánh sáng đang trên mặt, nhìn thẳng vào mắt đối phương. Từ trong ánh mắt ấy, cô chắc chắn Thường Hiểu Xuân không hề nói dối mình.
Lưu Manh Manh đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hỏi: “Mày có biết váy của tao bị rách như thế nào không?”
Thường Hiểu Xuân gật đầu.
“Mày biết à, đúng thế, là Thời Quang giẫm lên nó.” Lưu Manh Manh nói với thái độ căm phẫn, “Cậu ta cố tình giẫm lên nó. Sau khi tao thay quần áo xong liền không kìm nổi tức giận gọi cậu ta ra hành lang để đánh chửi một hồi..Nhưng mày biết chuyện gì xảy ra sau đấy không? “
Thường Hiểu Xuân không nhìn rõ được sắc mặt của Lưu Manh Manh bây giờ, nhưng cô có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của Lưu Manh Manh.
“Cậu ta vậy mà lại thực sự đẩy tao vào tường rồi bóp cổ!” Giọng Lưu Manh Manh run lên. “Sức của cậu ta rất lớn, chỉ hận không thể bóp cổ tao đến chết. Thế nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm. Sau khi buông tao ra, cậu ta lại làm như không có chuyện gì rồi rời khỏi đó.”
Thường Hiểu Xuân không tin. Tính cách của Thời Quang tuy hơi chút kiêu ngạo nhưng sẽ không đến mức làm những chuyện gây tổn thương đến người khác.
“Mày không tin?” Lưu Manh Manh cười nhạt, “Tất cả chúng mày đều không tin tao, chỉ cần Thời Quang nở một nụ cười, có phải tất cả chúng mày đều sẽ đứng về phía cậu ta. Nhưng không sao hết, tao cũng không có ý định sẽ đối phó với cậu ta. Nhưng cũng đừng vui mừng quá sớm. Để tao nói cho mày biết, Thường Hiểu Xuân, con người cậu ta rất đáng sợ, tuyệt đối không phải là người mà mày có thể chạm vào. Không tin mày có thể tự mình kiểm chứng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook