Không Kết Hôn Liệu Có Chết?
-
Chương 15: Khi yêu đã là chuyện cũ
Yêu người! Đã xác định cuộc đời chịu nhiều đau thương. Trong đêm mưa lạnh lẽo ngồi ôm những mệt mỏi.
Yêu người! Đã xác định con tim sẽ vỡ vụn. Trong ánh hoàng hôn đỏ lựng, chỉ thấy trong lòng rỉ máu.
Nhận ra anh! Cho dù gặp nhau quá trễ. Trong ngày thu hiu quạnh chỉ còn những nỗi cô đơn.
Trong cuộc tình, em đau khổ đuổi theo nhưng vẫn không bắt kịp tình yêu của anh, rồi lại sớm nắng chiều mưa.
Si tình, em yên lặng kiên trì, không hoàn thành nổi giấc mộng của anh, bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Em kiên quyết cố gắng đến cùng nhưng không chạm nổi trái tim anh, lạnh lùng băng giá kéo đến ùn ùn.
Một mực theo ý mình, em đành được ăn cả ngã về không. Em những tưởng có thể nước chảy đá mòn, từ nay có thể đến bên được chân trời góc biển, đời này kiếp này không ân hận.
— “Được ăn cả ngã về không”
Lý Cường và Văn Văn ghé qua cửa hàng giường đôi.
Cô chỉ bộ đồ dùng đi kèm với giường rồi bảo anh: “Màu vàng nhạt cách điệu kia em thích.”
Anh lắc đầu, “màu đó đẹp gì chứ? Nhìn lạnh lẽo lắm!” Nói xong anh chỉ tay sang bộ đồ màu đỏ mận chín.
Cô lắc đầu, “anh chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, màu đỏ dùng trong phòng ngủ nhìn khó coi lắm.”
“Em chẳng hiểu gì cả? Màu mận chín này hơn đỏ thắm nhiều. Hơn nữa, dùng màu đỏ còn làm tăng thêm sức sống cho căn nhà. Nhà còn là nơi tiếp sức cho sự nghiệp thành công của người đàn ông, nên anh định rèm cửa với ghế sofa nhà mình sẽ dùng màu đỏ hết.”
Cô nói lạnh lùng, “em không muốn nhà mình trông quê mùa như trưởng giả học làm sang, trang trí nhà cửa như cưới vợ vậy, chăng đèn kết hoa nhìn toàn thấy màu đỏ rực.”
“Màu đỏ là may mắn, có gì không tốt chứ?”
Văn Văn trừng mắt lên, “không được!”
Lý Cường lập tức cười nhạt, “em đừng giở đó ra nữa.”
Cô dè bỉu, “anh cũng đừng tầm thường như vậy, chẳng phát tài được đâu.”
Lý Cường vuốt hai tay, “em đã tự mình có ý định như thế rồi còn kéo anh đi xem cùng làm gì? Em nói đúng quá rồi, còn tỏ thị uy với anh nữa. Dù sao anh cũng chỉ là cái thớt gỗ, em muốn đánh muốn gõ thì tùy ý, em muốn nghe thì anh cũng nói rồi đó, cho em tham khảo. Ha ha!”
Văn Văn tức lên không nói gì nữa, quay người đi.
Lý Cường chạy sau lưng cô cao giọng hỏi: “Em sao thế? Không thích nghe anh nói nữa lại định đi tố cáo mẹ anh à?”
Văn Văn dừng bước, nói nhưng không quay người lại, “nếu như ban đầu ba em giả bệnh để bắt chúng ta kết hôn, anh thử tự vấn xem mình có đồng ý làm như thế không để ba mẹ vui lòng? Về phương diện đạo đức, những gì có thể làm được em đã làm rồi. Còn bây giờ em sẽ không động thủ nữa, vì trong tim em, anh không còn là gì nữa. Hôm nay em sẽ đối xử rất khách khí với anh, nhưng cũng mong anh đừng ức hiếp người khác nữa!”
Lý Cường nghe xong ngẩn người ra không nói được câu nào.
Cô ngẩng cao đầu hít một hơi dài rồi bước đi, bỏ lại anh đằng sau.
“Cậu nói xem, sao lại có người quê đến thế chứ? Nhà đã toàn dùng đồ gỗ rồi, lại phối thêm màu đỏ rực nữa, phải màu vàng nhạt mới hợp chứ!” Văn Văn bỏ tách cà phê xuống, vẻ mặt tức tối.
Đường Đường ngồi bên cạnh nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
“Ha ha!” Tiểu Mỹ ngồi bên cạnh tiếng cười nghe khá quái dị, “đàn ông mà!”
Văn Văn nhíu mày, “có chuyện gì vậy?”
Tiểu Mỹ hướng mặt lên: “Cũng chưa hẳn anh ta thích màu mận chín đâu, chẳng qua muốn đối đầu với cậu thôi.”
Văn Văn vểnh môi lên: “Đàn ông đã ba mươi tuổi rồi làm gì ấu trĩ đến thế?”
Tiểu Mỹ cười, “đàn ông thích nông cạn kiểu vậy đấy. Cho dù biết bản thân sai nhưng trước mặt vẫn nói năng hùng hồn lý lẽ, thậm chí bắt cậu phải phục tùng vô điều kiện!”
Đường Đường quay sang bảo: “Cậu đừng dội gáo nước lạnh như thế chứ?”
“Ừ, mình chỉ muốn nói sự thật thôi.”
Nói đến đây Bình Tử cũng tới, khi vừa ngồi xuống anh đã hỏi: “Thế nào rồi? Nhà mới còn thiếu gì nữa, cần bọn anh đến hỗ trợ không?”
Đường Đường nhìn thấy anh, vẻ mặt lập tức thay đổi không nói gì nữa.
Văn Văn nhún vai cũng định nói điều gì đó, một hồi huyên náo ở bàn gần đó khiến mấy người đều chú ý.
Mọi người quay đầu sang nhìn, bàn bên cạnh là một đôi thanh niên, cô gái trẻ với bụng bầu khá to.
Cô gái: “Anh nói đẻ con trai sẽ treo thưởng 10 nghìn, bây giờ sinh con gái rồi không để ý nữa là ý gì hả?”
Chàng trai: “Em nói to thế làm gì hả? Ba mẹ đương nhiên muốn có cháu đích tôn chứ?”
Cô gái cố hạ thấp giọng xuống nhưng có vẻ rất tức giận, “em sinh con gái không phải cháu gái đích tôn sao? Bây giờ lại thờ ơ không quan tâm đến hả?”
“Em nói nhỏ một chút… Anh không phải đã nói rồi sao, ba mẹ không có ý đó. Nhưng hai chúng ta đều là con một, ba mẹ nói nhà nước có chính sách, nếu như em sinh con gái…”
Cô gái ngắt luôn lời chàng trai, “hiểu rồi, nếu em sinh con gái thì phải mang bầu nữa để quyết có con trai phải không? Nhà nước có chính sách mỗi gia đình chỉ có một con, vậy nếu em đẻ thêm anh có nuôi nổi không?”
“Ba mẹ anh không phải đã nói rồi sao, sinh con đầu lòng là con gái, con sau là trai thì ba mẹ nuôi!”
Cô gái đứng ngay dậy, vỗ bàn một cái.
Người phục vụ liền chạy ngay tới, cô gái vội ngồi xuống.
Người con trai cố gắng nói thấp giọng: “Sao em phải kích động như vậy?”
“Em kích động sao? Sinh con trai thì ông bà nuôi, sinh con gái thì tự lo. Em chỉ là con lợn cái nhà anh chắc, cho dù sinh cho nhà anh bao nhiêu con cũng đều phải là con trai hết chắc?”
“Em không được nói như thế, ba mẹ nói đều trông con cho mình rồi. Bây giờ tìm đâu được ba mẹ chồng tốt như thế? Em còn ăn nói lỗ mãng như thế?”
Người thanh niên trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Nhà ta làm gì xui xẻo đến mức ấy?”
Cô gái điên tiết đứng lên vỗ bàn: “Em sinh con gái anh lại nói là xui xẻo, anh nói kiểu gì đấy hả?”
Người thanh niên điên lên cũng đứng dậy: “Em là phụ nữ mà làm loạn cả chốn công cộng lên thế hả?”
Cô gái kia bị kích động, đẩy chàng trai một cái: “Không thể ở với anh được nữa. Đợi tôi sinh con xong con gái hay con trai đều lấy họ của tôi hết!”
Người thanh niên gầm lên: “Cô dám!”
Cô gái quay đầu đi, dáng vẻ không chịu khuất phục, “tôi mang bầu cố gắng nhịn không nôn, ăn uống cũng cẩn thận, khi bị bệnh cũng không dám uống thuốc. Vì mang bầu nên cũng không dám đi bơi, phải mặc mấy bộ quần áo thùng thình khó coi này. Lúc sinh con cố gắng nhịn đau, thậm chí phải đối diện với cả sự sống và cái chết. Nuôi con bằng sữa mẹ nên vóc dáng mới thế này, nhưng cũng có thể là lời ngụy biện cho việc sau này anh đi ngoại tình. Tôi cũng phải bắt đầu chăm sóc con, nửa đêm tỉnh dậy pha sữa, thức khuya dậy sớm. Vì con cái, thậm chí còn phải từ bỏ cả sự nghiệp, lúc ngửa tay xin tiền cũng phải nhìn sắc mặt của anh, anh ra ngoài hưởng thụ cuộc sống còn tôi phải ở nhà chăm con. Tôi phải hi sinh bao nhiêu điều như thế vì máu thịt con cái đều là của tôi, nhưng con lại lấy theo họ anh, tôi còn không nhận được sự tôn trọng của anh, anh dựa vào điều gì hả? Anh lấy tư cách nào để tranh luận với tôi? Anh hãy xem tôi dám hay không!”
Người thanh niên nổi điên lên, cũng thuận đà đẩy cô gái một cái, “chết tiệt!”
Cô gái đột nhiên ngã xuống sàn, kêu lên một tiếng thất thanh, cả căn phòng im phăng phắc.
Trên sàn bắt đầu có vết máu loang từ phía chân cô gái chảy xuống.
Mấy người phục vụ cuống cuồng lên vội đỡ ngay cô dậy.
Người thanh niên cũng cuống lên, vội vàng hỏi: “Em có sao không?”
Văn Văn giận tím mặt, định xông tới nhưng bị Đường Đường ngăn lại.
Bình Tử và Tiểu Mỹ lập tức rút điện thoại ra.
Tiểu Mỹ: “Anh gọi xe cứu thương đi, còn em gọi cảnh sát!”
Được một lát, tiếng còi xe cứu thương và cảnh sát đan xen nhau tới. Thật là một bầu không khí hỗn loạn.
Cô gái được khiêng lên cáng cho vào xe cứu thương. Còn phía sau chàng trai cũng bị áp tải vào xe cảnh sát.
Phía trước, xe cứu thương chạy như bay. Còn xe cảnh sát cũng gào rú lên, đi theo hai hướng khác nhau.
Văn Văn và Đường Đường đứng ở cổng của cửa hiệu, hai người còn lại đứng ngay phía sau.
Bình Tử nhẹ nhàng nói: “Mấy lời cô gái ấy nói rất có lý.”
Tiểu Mỹ lạnh lùng tiếp lời: “Nhưng không phải người đàn ông nào cũng nghĩ được như anh đâu.”
Đường Đường khoanh tay lại, nhìn có vẻ hơi rùng mình.
Văn Văn ôm ngang vai bạn: “Cậu sao không?”
Đường Đường lắc đầu, “cặp đôi này trước đây mình gặp mấy lần rồi. Khoảng năm năm trước mình gặp họ hẹn hò rất ngọt ngào ở đây, ba năm trước họ kết hôn chưa lâu lại gặp cãi nhau ở đây, sau đấy hình như anh ta có xin lỗi cô gái…”
Tiểu Mỹ vỗ nhẹ vào vai bạn, “dù sao cũng là chuyện của nhà người ta mà.”
Đường Đường gật đầu, “ừ, chẳng qua mình thấy ớn lạnh thôi.”
Dưới ánh hoàng hôn phản chiếu bóng dáng của bốn người xuống nền đường.
Họ quay lại quán ăn. Đường Đường và Văn Văn ngồi một bên, Bình Tử và Tiểu Mỹ ngồi hướng đối diện.
Tiểu Mỹ cầm tờ thực đơn gọi mấy món ăn, đưa cho người phục vụ rồi cười bảo: “Bình Tử hôm nay đã hào phóng thế chúng ta không thể tiết kiệm tiền cho anh ấy đâu nhé.”
Bình Tử vừa rót trà cho ba cô gái vừa bảo: “Hôm nay, là ngày anh lấy được tiền nhuận bút sách, muốn mời ba cô nương xinh đẹp đi ăn một bữa, cũng là để muốn cảm ơn mọi người đã quan tâm giúp đỡ anh trong những ngày qua.” Nói xong anh quay mặt sang nhìn Đường Đường.
Đường Đường xoay đầu nhìn sang một bên không nói gì.
Tiểu Mỹ: “Sau này anh phải chú ý tiết kiệm đấy. Mấy tập thơ của anh tụi em đang quyết toán thành sách, nếu anh muốn làm cho tinh xảo một chút thì cũng phải đầu tư không nhỏ đâu, vậy nên bình thường anh cũng cần chi tiêu cho tiết kiệm đấy.”
Văn Văn uống cạn cốc trà rồi lại tự rót cho mình một chén nữa, tiện tay đưa cho Bình Tử, vẻ mặt an ủi: “Anh yên tâm đi, thiết kế bên trong và trang trí hình ảnh minh họa đều do Đường Đường tự tay làm miễn phí cho anh, còn việc sắp chữ, in ấn đều là do một nhà in bọn em thường hợp tác làm ăn cùng, giá cả cũng hợp lý thôi. Dù sao mình lần này cũng chỉ xuất bản khoảng 2000 cuốn, nếu anh không muốn bán ra thị trường thì dùng mang đi tặng cũng được, anh cũng không phải lo đến việc tìm các kênh để bán. Trên trang cá nhân Weibo nên giới thiệu sách mới của mình cũng sẽ dễ nhận được sự chú ý.”
“Ôi, chính là anh ta!” Bình Tử nói nhỏ khi thấy một người đằng sau Đường Đường và Văn Văn.
“Ai cơ?” Tiểu Mỹ hỏi giọng nhạc nhiên.
Bình Tử chỉ tay về phía trước, “là một người hợp tác cùng Phi tên Quang Tử. Không biết bây giờ anh ta sống thế nào.”
Đường Đường đang uống trà, nghe thấy hai từ “Quang Tử” thì giật mình, phun toàn bộ nước trà vào chén.
Văn Văn vỗ nhẹ vào vai bạn, “sao thế? Uống trà mà cũng bị nghẹn à?”
Đường Đường đặt tách trà xuống, nhìn theo hướng chỉ tay của anh, nơi đó có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nói chuyện với nhau. Người đàn ông đó đeo kính, khoảng ba mươi tuổi, phong thái khá nho nhã, đó chính là Quang Tử. Còn người đàn ông ngồi đối diện có vẻ trẻ hơn, tác phong cũng nhã nhặn lịch sự.
Tiểu Mỹ nhẹ nhàng nói: “Em biết Quang Tử, bên công ty anh ta thường xuyên có bản thảo bán cho mấy nhà xuất bản. Vì có những loại sách bị nghi dính án sao chép lậu nên nhà xuất bản bên em không dám hợp tác, nhưng cũng có mấy hiệu sách lậu vẫn hợp tác cùng bán đầu sách ra với giá rẻ. Tuy vậy họ vẫn không hợp tác được với những nhà biên tập có kinh nghiệm, cuối cùng nảy sinh chuyện tranh chấp bản quyền. Nhà xuất bản đấy chịu kiện tụng lùm xùm suốt trong một thời gian.”
Văn Văn mỉm cười, khoác vai Đường Đường, “mình và Tiểu Mỹ không cần lo lắng lắm. Chúng ta đã có Bình Tử và Đường Đường làm biên tập, chỗ khác chẳng ngưỡng mộ chúng ta chết đi được. Người mà Quang Tử gặp hình như là người cùng nghề với mình, nhìn mặt quen lắm, tên gì nhỉ…?”
Đường Đường chỉ nhìn chằm chằm vào Quang Tử, không nói gì.
Khi người phục vụ mang đồ ăn lên, đột nhiên Đường Đường chầm chậm rồi tiến về phía hai người kia.
Quang Tử ngạc nhiên đứng dậy, lịch sự cúi đầu chào như muốn nói, “trông mặt cô rất quen, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”
Đường Đường vẫn không nói gì.
Người đàn ông ngồi đối diện Quang Tử cũng đứng dậy và giới thiệu: “Chẳng trách anh thấy quen. Cô ấy là một nhà văn viết sách rất được chú ý, chắc chắn chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi.”
Quang Tử nhìn lại cô, rồi dường như nhớ ra điều gì, vẻ mặt anh bỗng nhiên rất kinh ngạc.
Người thanh niên kia tiếp lục: “Lâm Tiểu Đường mà, anh không biết sao?”
Quang Tử nghe thấy ba chữ này thì vẻ mặt hốt hoảng vô cùng, dường như người con gái đang đứng trước mắt anh là mãnh thú hay yêu ma vậy.
Nét nhu hòa trên khuôn mặt Đường Đường bỗng có những tia hững hờ, cô lạnh lùng nhìn Quang Tử rồi quay mặt đi.
Người thanh niên kia không hiểu ý, vẫn đứng nguyên tại chỗ nói giọng khách sáo: “Cô Lâm ngồi xuống đây đi. Thật vinh hạnh được gặp cô!”
Quang Tử đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đã có thần trở lại, anh quay sang nói với người thanh niên: “Tôi bỗng nhớ ra có chuyện cần đi ngay. Hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi nhé, để tôi tính tiền cho, mọi người cứ nói chuyện đi nhé.” Nói xong anh vội vàng ra quầy thu ngân rồi biến mất.
Đường Đường không quay đầu nhìn, bước về chỗ cũ cùng bạn, vừa ngồi xuống cô quay đầu gọi phục vụ: “Cho tôi một chai rượu trắng 65 độ.”
Văn Văn ôm vai cô hỏi giọng hiếu kỳ: “Cậu có sao không? Cái tên Quang Tử…”
Tiểu Mỹ đá một cái vào chân Văn Văn, cô vội vàng im bặt.
Nhưng Bình Tử không nhịn được, thấy Văn Văn thôi không nói gì nữa thì quay sang hỏi: “Em quen với Quang Tử sao?”
Tiểu Mỹ giơ tay đấm anh một cái rồi lườm. Thấy vậy anh cũng không dám hỏi gì thêm.
Rượu được mang đến, Đường Đường đem rót ra ly. Ba người còn lại không ai dám nói gì, chỉ quay sang nhìn cô, mặt cô lạnh tanh, rồi gần như hơi nhếch nụ cười nhạt, ngửa cổ lên dốc thẳng ly rượu vào cổ rồi rót thêm ly khác.
Cô lấy tay lau ngang miệng một cái. Bình Tử nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng vội đưa tờ giấy ăn ra.
Đường Đường nói, “Bình Tử, anh là nhà thơ chắc cũng từng nghe nói đến cái tên Dương Quang rồi chứ.”
Bình Tử gật đầu, “mười năm trước khi vẫn là chàng thanh niên trẻ, anh đã nghe thấy tên tuổi của nhà thơ này nức tiếng phương Nam. Thời học sinh trong quyển lưu bút của anh còn lưu lại mấy dòng thơ của anh ấy. Khi ấy anh còn nghĩ, khi nào mình đạt được sự tài ba như anh ấy cũng thấy đáng, nhưng hình như mấy năm trở lại đây không có thông tin gì của anh ấy thì phải.”
Đường Đường vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt nhìn xa xăm, “nhà thơ Dương Quang ấy đã mất từ lâu rồi, ít nhất về mặt tài hoa và nhân cách đã vĩnh viễn không còn nữa!”
Bình Tử giật mình: “Dương Quang qua đời rồi? Sao anh chưa từng nghe thấy tin này? Báo đài cũng không thấy nói đến?”
Đường Đường tiếp tục gật đầu, “Dương Quang đã chết rồi sao? Vì anh ta không còn làm thơ nữa, cũng không còn gì với chốn văn thơ, giờ đây trước mặt chúng ta là một con buôn văn hóa Quang Tử.”
“Quang Tử chính là Dương Quang sao?” Ba người kia cùng đồng loạt thốt lên bằng giọng vô cùng ngạc nhiên.
Yêu người! Đã xác định con tim sẽ vỡ vụn. Trong ánh hoàng hôn đỏ lựng, chỉ thấy trong lòng rỉ máu.
Nhận ra anh! Cho dù gặp nhau quá trễ. Trong ngày thu hiu quạnh chỉ còn những nỗi cô đơn.
Trong cuộc tình, em đau khổ đuổi theo nhưng vẫn không bắt kịp tình yêu của anh, rồi lại sớm nắng chiều mưa.
Si tình, em yên lặng kiên trì, không hoàn thành nổi giấc mộng của anh, bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Em kiên quyết cố gắng đến cùng nhưng không chạm nổi trái tim anh, lạnh lùng băng giá kéo đến ùn ùn.
Một mực theo ý mình, em đành được ăn cả ngã về không. Em những tưởng có thể nước chảy đá mòn, từ nay có thể đến bên được chân trời góc biển, đời này kiếp này không ân hận.
— “Được ăn cả ngã về không”
Lý Cường và Văn Văn ghé qua cửa hàng giường đôi.
Cô chỉ bộ đồ dùng đi kèm với giường rồi bảo anh: “Màu vàng nhạt cách điệu kia em thích.”
Anh lắc đầu, “màu đó đẹp gì chứ? Nhìn lạnh lẽo lắm!” Nói xong anh chỉ tay sang bộ đồ màu đỏ mận chín.
Cô lắc đầu, “anh chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, màu đỏ dùng trong phòng ngủ nhìn khó coi lắm.”
“Em chẳng hiểu gì cả? Màu mận chín này hơn đỏ thắm nhiều. Hơn nữa, dùng màu đỏ còn làm tăng thêm sức sống cho căn nhà. Nhà còn là nơi tiếp sức cho sự nghiệp thành công của người đàn ông, nên anh định rèm cửa với ghế sofa nhà mình sẽ dùng màu đỏ hết.”
Cô nói lạnh lùng, “em không muốn nhà mình trông quê mùa như trưởng giả học làm sang, trang trí nhà cửa như cưới vợ vậy, chăng đèn kết hoa nhìn toàn thấy màu đỏ rực.”
“Màu đỏ là may mắn, có gì không tốt chứ?”
Văn Văn trừng mắt lên, “không được!”
Lý Cường lập tức cười nhạt, “em đừng giở đó ra nữa.”
Cô dè bỉu, “anh cũng đừng tầm thường như vậy, chẳng phát tài được đâu.”
Lý Cường vuốt hai tay, “em đã tự mình có ý định như thế rồi còn kéo anh đi xem cùng làm gì? Em nói đúng quá rồi, còn tỏ thị uy với anh nữa. Dù sao anh cũng chỉ là cái thớt gỗ, em muốn đánh muốn gõ thì tùy ý, em muốn nghe thì anh cũng nói rồi đó, cho em tham khảo. Ha ha!”
Văn Văn tức lên không nói gì nữa, quay người đi.
Lý Cường chạy sau lưng cô cao giọng hỏi: “Em sao thế? Không thích nghe anh nói nữa lại định đi tố cáo mẹ anh à?”
Văn Văn dừng bước, nói nhưng không quay người lại, “nếu như ban đầu ba em giả bệnh để bắt chúng ta kết hôn, anh thử tự vấn xem mình có đồng ý làm như thế không để ba mẹ vui lòng? Về phương diện đạo đức, những gì có thể làm được em đã làm rồi. Còn bây giờ em sẽ không động thủ nữa, vì trong tim em, anh không còn là gì nữa. Hôm nay em sẽ đối xử rất khách khí với anh, nhưng cũng mong anh đừng ức hiếp người khác nữa!”
Lý Cường nghe xong ngẩn người ra không nói được câu nào.
Cô ngẩng cao đầu hít một hơi dài rồi bước đi, bỏ lại anh đằng sau.
“Cậu nói xem, sao lại có người quê đến thế chứ? Nhà đã toàn dùng đồ gỗ rồi, lại phối thêm màu đỏ rực nữa, phải màu vàng nhạt mới hợp chứ!” Văn Văn bỏ tách cà phê xuống, vẻ mặt tức tối.
Đường Đường ngồi bên cạnh nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
“Ha ha!” Tiểu Mỹ ngồi bên cạnh tiếng cười nghe khá quái dị, “đàn ông mà!”
Văn Văn nhíu mày, “có chuyện gì vậy?”
Tiểu Mỹ hướng mặt lên: “Cũng chưa hẳn anh ta thích màu mận chín đâu, chẳng qua muốn đối đầu với cậu thôi.”
Văn Văn vểnh môi lên: “Đàn ông đã ba mươi tuổi rồi làm gì ấu trĩ đến thế?”
Tiểu Mỹ cười, “đàn ông thích nông cạn kiểu vậy đấy. Cho dù biết bản thân sai nhưng trước mặt vẫn nói năng hùng hồn lý lẽ, thậm chí bắt cậu phải phục tùng vô điều kiện!”
Đường Đường quay sang bảo: “Cậu đừng dội gáo nước lạnh như thế chứ?”
“Ừ, mình chỉ muốn nói sự thật thôi.”
Nói đến đây Bình Tử cũng tới, khi vừa ngồi xuống anh đã hỏi: “Thế nào rồi? Nhà mới còn thiếu gì nữa, cần bọn anh đến hỗ trợ không?”
Đường Đường nhìn thấy anh, vẻ mặt lập tức thay đổi không nói gì nữa.
Văn Văn nhún vai cũng định nói điều gì đó, một hồi huyên náo ở bàn gần đó khiến mấy người đều chú ý.
Mọi người quay đầu sang nhìn, bàn bên cạnh là một đôi thanh niên, cô gái trẻ với bụng bầu khá to.
Cô gái: “Anh nói đẻ con trai sẽ treo thưởng 10 nghìn, bây giờ sinh con gái rồi không để ý nữa là ý gì hả?”
Chàng trai: “Em nói to thế làm gì hả? Ba mẹ đương nhiên muốn có cháu đích tôn chứ?”
Cô gái cố hạ thấp giọng xuống nhưng có vẻ rất tức giận, “em sinh con gái không phải cháu gái đích tôn sao? Bây giờ lại thờ ơ không quan tâm đến hả?”
“Em nói nhỏ một chút… Anh không phải đã nói rồi sao, ba mẹ không có ý đó. Nhưng hai chúng ta đều là con một, ba mẹ nói nhà nước có chính sách, nếu như em sinh con gái…”
Cô gái ngắt luôn lời chàng trai, “hiểu rồi, nếu em sinh con gái thì phải mang bầu nữa để quyết có con trai phải không? Nhà nước có chính sách mỗi gia đình chỉ có một con, vậy nếu em đẻ thêm anh có nuôi nổi không?”
“Ba mẹ anh không phải đã nói rồi sao, sinh con đầu lòng là con gái, con sau là trai thì ba mẹ nuôi!”
Cô gái đứng ngay dậy, vỗ bàn một cái.
Người phục vụ liền chạy ngay tới, cô gái vội ngồi xuống.
Người con trai cố gắng nói thấp giọng: “Sao em phải kích động như vậy?”
“Em kích động sao? Sinh con trai thì ông bà nuôi, sinh con gái thì tự lo. Em chỉ là con lợn cái nhà anh chắc, cho dù sinh cho nhà anh bao nhiêu con cũng đều phải là con trai hết chắc?”
“Em không được nói như thế, ba mẹ nói đều trông con cho mình rồi. Bây giờ tìm đâu được ba mẹ chồng tốt như thế? Em còn ăn nói lỗ mãng như thế?”
Người thanh niên trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Nhà ta làm gì xui xẻo đến mức ấy?”
Cô gái điên tiết đứng lên vỗ bàn: “Em sinh con gái anh lại nói là xui xẻo, anh nói kiểu gì đấy hả?”
Người thanh niên điên lên cũng đứng dậy: “Em là phụ nữ mà làm loạn cả chốn công cộng lên thế hả?”
Cô gái kia bị kích động, đẩy chàng trai một cái: “Không thể ở với anh được nữa. Đợi tôi sinh con xong con gái hay con trai đều lấy họ của tôi hết!”
Người thanh niên gầm lên: “Cô dám!”
Cô gái quay đầu đi, dáng vẻ không chịu khuất phục, “tôi mang bầu cố gắng nhịn không nôn, ăn uống cũng cẩn thận, khi bị bệnh cũng không dám uống thuốc. Vì mang bầu nên cũng không dám đi bơi, phải mặc mấy bộ quần áo thùng thình khó coi này. Lúc sinh con cố gắng nhịn đau, thậm chí phải đối diện với cả sự sống và cái chết. Nuôi con bằng sữa mẹ nên vóc dáng mới thế này, nhưng cũng có thể là lời ngụy biện cho việc sau này anh đi ngoại tình. Tôi cũng phải bắt đầu chăm sóc con, nửa đêm tỉnh dậy pha sữa, thức khuya dậy sớm. Vì con cái, thậm chí còn phải từ bỏ cả sự nghiệp, lúc ngửa tay xin tiền cũng phải nhìn sắc mặt của anh, anh ra ngoài hưởng thụ cuộc sống còn tôi phải ở nhà chăm con. Tôi phải hi sinh bao nhiêu điều như thế vì máu thịt con cái đều là của tôi, nhưng con lại lấy theo họ anh, tôi còn không nhận được sự tôn trọng của anh, anh dựa vào điều gì hả? Anh lấy tư cách nào để tranh luận với tôi? Anh hãy xem tôi dám hay không!”
Người thanh niên nổi điên lên, cũng thuận đà đẩy cô gái một cái, “chết tiệt!”
Cô gái đột nhiên ngã xuống sàn, kêu lên một tiếng thất thanh, cả căn phòng im phăng phắc.
Trên sàn bắt đầu có vết máu loang từ phía chân cô gái chảy xuống.
Mấy người phục vụ cuống cuồng lên vội đỡ ngay cô dậy.
Người thanh niên cũng cuống lên, vội vàng hỏi: “Em có sao không?”
Văn Văn giận tím mặt, định xông tới nhưng bị Đường Đường ngăn lại.
Bình Tử và Tiểu Mỹ lập tức rút điện thoại ra.
Tiểu Mỹ: “Anh gọi xe cứu thương đi, còn em gọi cảnh sát!”
Được một lát, tiếng còi xe cứu thương và cảnh sát đan xen nhau tới. Thật là một bầu không khí hỗn loạn.
Cô gái được khiêng lên cáng cho vào xe cứu thương. Còn phía sau chàng trai cũng bị áp tải vào xe cảnh sát.
Phía trước, xe cứu thương chạy như bay. Còn xe cảnh sát cũng gào rú lên, đi theo hai hướng khác nhau.
Văn Văn và Đường Đường đứng ở cổng của cửa hiệu, hai người còn lại đứng ngay phía sau.
Bình Tử nhẹ nhàng nói: “Mấy lời cô gái ấy nói rất có lý.”
Tiểu Mỹ lạnh lùng tiếp lời: “Nhưng không phải người đàn ông nào cũng nghĩ được như anh đâu.”
Đường Đường khoanh tay lại, nhìn có vẻ hơi rùng mình.
Văn Văn ôm ngang vai bạn: “Cậu sao không?”
Đường Đường lắc đầu, “cặp đôi này trước đây mình gặp mấy lần rồi. Khoảng năm năm trước mình gặp họ hẹn hò rất ngọt ngào ở đây, ba năm trước họ kết hôn chưa lâu lại gặp cãi nhau ở đây, sau đấy hình như anh ta có xin lỗi cô gái…”
Tiểu Mỹ vỗ nhẹ vào vai bạn, “dù sao cũng là chuyện của nhà người ta mà.”
Đường Đường gật đầu, “ừ, chẳng qua mình thấy ớn lạnh thôi.”
Dưới ánh hoàng hôn phản chiếu bóng dáng của bốn người xuống nền đường.
Họ quay lại quán ăn. Đường Đường và Văn Văn ngồi một bên, Bình Tử và Tiểu Mỹ ngồi hướng đối diện.
Tiểu Mỹ cầm tờ thực đơn gọi mấy món ăn, đưa cho người phục vụ rồi cười bảo: “Bình Tử hôm nay đã hào phóng thế chúng ta không thể tiết kiệm tiền cho anh ấy đâu nhé.”
Bình Tử vừa rót trà cho ba cô gái vừa bảo: “Hôm nay, là ngày anh lấy được tiền nhuận bút sách, muốn mời ba cô nương xinh đẹp đi ăn một bữa, cũng là để muốn cảm ơn mọi người đã quan tâm giúp đỡ anh trong những ngày qua.” Nói xong anh quay mặt sang nhìn Đường Đường.
Đường Đường xoay đầu nhìn sang một bên không nói gì.
Tiểu Mỹ: “Sau này anh phải chú ý tiết kiệm đấy. Mấy tập thơ của anh tụi em đang quyết toán thành sách, nếu anh muốn làm cho tinh xảo một chút thì cũng phải đầu tư không nhỏ đâu, vậy nên bình thường anh cũng cần chi tiêu cho tiết kiệm đấy.”
Văn Văn uống cạn cốc trà rồi lại tự rót cho mình một chén nữa, tiện tay đưa cho Bình Tử, vẻ mặt an ủi: “Anh yên tâm đi, thiết kế bên trong và trang trí hình ảnh minh họa đều do Đường Đường tự tay làm miễn phí cho anh, còn việc sắp chữ, in ấn đều là do một nhà in bọn em thường hợp tác làm ăn cùng, giá cả cũng hợp lý thôi. Dù sao mình lần này cũng chỉ xuất bản khoảng 2000 cuốn, nếu anh không muốn bán ra thị trường thì dùng mang đi tặng cũng được, anh cũng không phải lo đến việc tìm các kênh để bán. Trên trang cá nhân Weibo nên giới thiệu sách mới của mình cũng sẽ dễ nhận được sự chú ý.”
“Ôi, chính là anh ta!” Bình Tử nói nhỏ khi thấy một người đằng sau Đường Đường và Văn Văn.
“Ai cơ?” Tiểu Mỹ hỏi giọng nhạc nhiên.
Bình Tử chỉ tay về phía trước, “là một người hợp tác cùng Phi tên Quang Tử. Không biết bây giờ anh ta sống thế nào.”
Đường Đường đang uống trà, nghe thấy hai từ “Quang Tử” thì giật mình, phun toàn bộ nước trà vào chén.
Văn Văn vỗ nhẹ vào vai bạn, “sao thế? Uống trà mà cũng bị nghẹn à?”
Đường Đường đặt tách trà xuống, nhìn theo hướng chỉ tay của anh, nơi đó có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nói chuyện với nhau. Người đàn ông đó đeo kính, khoảng ba mươi tuổi, phong thái khá nho nhã, đó chính là Quang Tử. Còn người đàn ông ngồi đối diện có vẻ trẻ hơn, tác phong cũng nhã nhặn lịch sự.
Tiểu Mỹ nhẹ nhàng nói: “Em biết Quang Tử, bên công ty anh ta thường xuyên có bản thảo bán cho mấy nhà xuất bản. Vì có những loại sách bị nghi dính án sao chép lậu nên nhà xuất bản bên em không dám hợp tác, nhưng cũng có mấy hiệu sách lậu vẫn hợp tác cùng bán đầu sách ra với giá rẻ. Tuy vậy họ vẫn không hợp tác được với những nhà biên tập có kinh nghiệm, cuối cùng nảy sinh chuyện tranh chấp bản quyền. Nhà xuất bản đấy chịu kiện tụng lùm xùm suốt trong một thời gian.”
Văn Văn mỉm cười, khoác vai Đường Đường, “mình và Tiểu Mỹ không cần lo lắng lắm. Chúng ta đã có Bình Tử và Đường Đường làm biên tập, chỗ khác chẳng ngưỡng mộ chúng ta chết đi được. Người mà Quang Tử gặp hình như là người cùng nghề với mình, nhìn mặt quen lắm, tên gì nhỉ…?”
Đường Đường chỉ nhìn chằm chằm vào Quang Tử, không nói gì.
Khi người phục vụ mang đồ ăn lên, đột nhiên Đường Đường chầm chậm rồi tiến về phía hai người kia.
Quang Tử ngạc nhiên đứng dậy, lịch sự cúi đầu chào như muốn nói, “trông mặt cô rất quen, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”
Đường Đường vẫn không nói gì.
Người đàn ông ngồi đối diện Quang Tử cũng đứng dậy và giới thiệu: “Chẳng trách anh thấy quen. Cô ấy là một nhà văn viết sách rất được chú ý, chắc chắn chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi.”
Quang Tử nhìn lại cô, rồi dường như nhớ ra điều gì, vẻ mặt anh bỗng nhiên rất kinh ngạc.
Người thanh niên kia tiếp lục: “Lâm Tiểu Đường mà, anh không biết sao?”
Quang Tử nghe thấy ba chữ này thì vẻ mặt hốt hoảng vô cùng, dường như người con gái đang đứng trước mắt anh là mãnh thú hay yêu ma vậy.
Nét nhu hòa trên khuôn mặt Đường Đường bỗng có những tia hững hờ, cô lạnh lùng nhìn Quang Tử rồi quay mặt đi.
Người thanh niên kia không hiểu ý, vẫn đứng nguyên tại chỗ nói giọng khách sáo: “Cô Lâm ngồi xuống đây đi. Thật vinh hạnh được gặp cô!”
Quang Tử đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đã có thần trở lại, anh quay sang nói với người thanh niên: “Tôi bỗng nhớ ra có chuyện cần đi ngay. Hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi nhé, để tôi tính tiền cho, mọi người cứ nói chuyện đi nhé.” Nói xong anh vội vàng ra quầy thu ngân rồi biến mất.
Đường Đường không quay đầu nhìn, bước về chỗ cũ cùng bạn, vừa ngồi xuống cô quay đầu gọi phục vụ: “Cho tôi một chai rượu trắng 65 độ.”
Văn Văn ôm vai cô hỏi giọng hiếu kỳ: “Cậu có sao không? Cái tên Quang Tử…”
Tiểu Mỹ đá một cái vào chân Văn Văn, cô vội vàng im bặt.
Nhưng Bình Tử không nhịn được, thấy Văn Văn thôi không nói gì nữa thì quay sang hỏi: “Em quen với Quang Tử sao?”
Tiểu Mỹ giơ tay đấm anh một cái rồi lườm. Thấy vậy anh cũng không dám hỏi gì thêm.
Rượu được mang đến, Đường Đường đem rót ra ly. Ba người còn lại không ai dám nói gì, chỉ quay sang nhìn cô, mặt cô lạnh tanh, rồi gần như hơi nhếch nụ cười nhạt, ngửa cổ lên dốc thẳng ly rượu vào cổ rồi rót thêm ly khác.
Cô lấy tay lau ngang miệng một cái. Bình Tử nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng vội đưa tờ giấy ăn ra.
Đường Đường nói, “Bình Tử, anh là nhà thơ chắc cũng từng nghe nói đến cái tên Dương Quang rồi chứ.”
Bình Tử gật đầu, “mười năm trước khi vẫn là chàng thanh niên trẻ, anh đã nghe thấy tên tuổi của nhà thơ này nức tiếng phương Nam. Thời học sinh trong quyển lưu bút của anh còn lưu lại mấy dòng thơ của anh ấy. Khi ấy anh còn nghĩ, khi nào mình đạt được sự tài ba như anh ấy cũng thấy đáng, nhưng hình như mấy năm trở lại đây không có thông tin gì của anh ấy thì phải.”
Đường Đường vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt nhìn xa xăm, “nhà thơ Dương Quang ấy đã mất từ lâu rồi, ít nhất về mặt tài hoa và nhân cách đã vĩnh viễn không còn nữa!”
Bình Tử giật mình: “Dương Quang qua đời rồi? Sao anh chưa từng nghe thấy tin này? Báo đài cũng không thấy nói đến?”
Đường Đường tiếp tục gật đầu, “Dương Quang đã chết rồi sao? Vì anh ta không còn làm thơ nữa, cũng không còn gì với chốn văn thơ, giờ đây trước mặt chúng ta là một con buôn văn hóa Quang Tử.”
“Quang Tử chính là Dương Quang sao?” Ba người kia cùng đồng loạt thốt lên bằng giọng vô cùng ngạc nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook