Không Hối Hận
-
Chương 22
Hết thảy sóng gió đều đã kết thúc.
Vô Trần đón ta ra cung, an bài đến Định Tuyên Vương phủ. Ta không biết tại sao chàng làm vậy, nhưng mà thoát khỏi cái địa phương ngột ngạt ấy cũng tốt, huống chi ta đã không còn danh phận gì để ở đó nữa rồi.
Rất nhanh đã vào tiết xuân, muôn hoa nở rộ, cây cối đâm chồi.
Ta bị hương hoa đánh thức, mở mắt ra phát hiện có người đứng cười duyên bên giường, không khỏi ảo não ngồi dậy. Ta hiện tại quần áo có chút xốc xếch, tóc rối bù xù lại bị chàng nhìn thấy hết.
Vô Trần dường như cảm giác được ta đang xấu hổ, phát ra tiếng cười lưu manh: “Không phải sau này ngày nào cũng thấy hay sao!”
Mặt của ta đỏ bừng lên, oán trách liếc chàng, lại phát hiện ánh mắt chàng như si như mê, vì thế mặt càng đỏ hơn, trong lòng ngọt còn hơn đường trắng.
Vô Trần tiến tới đỡ ta, giúp ta mặc quần áo, sau đó giúp ta chải đầu, cất tiếng ngâm: “Trang phục đơn sơ, ngôn ngữ bình thường, có bao nhiêu phần tú lệ. Chỉ hoa thơm sánh với.”
Ta cười, đáp lại: “Từ cổ chí kim, giai nhân tài tử, có mấy năm sống bên nhau. Cầu sớm hôm kề cận.”
Vô Trần vòng tay ôm ta, trong gương đồng ánh lên một đôi người ngọc: “Đời này nguyện kết uyên ương.” Sau đó ngồi xuống đối diện ta, nhẹ giọng hỏi: “Ngưng Nhi, chúng ta đến Giang Nam, thành hôn xong ở lại đó nha?”
Ta nghe mà phấn khích, đó là nơi mà mẫu thân ta thường khắc khoải kể với ta. Này là sông Tần Hoài trong ráng chiều bàng bạc, này những đình đài lầu các tinh xảo Tô Châu, còn có cảnh Tây hồ tuyệt mỹ Hàng Châu.
Ta không hỏi chàng tại sao lại buông bỏ triều cương, tại sao làm như thế. Chung qui chàng không phải là người có dã tâm, mặc dù tài hoa tuyệt thế. Hơn nữa, chuyện đại sự vì nước vì dân, quyền thế nóng bỏng tay, tựa như miếng mồi ngon thả vào trong hồ, tự nhiên sẽ thu hút những con cá thòm thèm ---- tự nguyện mắc câu!
Kỳ thật chỉ có đa tình mới có thể chiếm được nhân gian tươi đẹp!
Ngày xuất phát, xe ngựa vừa đến rìa thành, đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập sau lưng. Người cưỡi ngựa vòng ra trước xe, xoay người xuống ngựa: “Bái kiến Nghi phi!”
Mọi người giương cao cảnh giác, ta vén rèm nói một câu: “Ta đã không còn là Nghi phi nữa rồi!” Là... tâm phúc bên cạnh Dư Thế Cao.
“Tướng quân có một thứ muốn tiểu nhân giao cho Nghi... giao cho người!”
Ta đưa tay nhận lấy, một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, bên trong có một đóa tử vi và một mảnh giấy. Bèn mở ra đọc: “Lần này cách trở, chỉ e khó có thể tương ngộ. Mong rằng cố nhân rạng rỡ như xuân, nụ cười luôn nở. Hoàng thượng ký thác, thần đã hết lòng, hôm nay xin được hộ quân đoạn cuối!”
Hộ quân đoạn cuối? Ta quay đầu nhìn lại, phía trên tường thành, một thân ảnh vững vàng đang đứng. Khóe mắt ta ươn ướt, vẫy tay về phía tường thành.
Rồi nói với người đưa tin đến: “Chuyển cáo tướng quân, ta nhất định sẽ hạnh phúc! Mong hắn cũng đừng bỏ qua cơ hội hạnh phúc của chính mình!”
Giang Nam tuyệt,
Cảnh sắc thân quen
Trời rực nắng, hoa hồng hơn lửa
Mùa xuân về, nước biếc xanh trong
Sao lại không nhớ Giang Nam?
[Ức Giang Nam, Bạch Cư Dị sáng tác, An Khuyên dịch]
Chúng ta cuối cùng đã đến Giang Nam. Mà Giang Nam, như bao lời ca tụng, quả nhiên tú lệ.
Một đường nhàn nhã thong dong, rất là sảng khoái, mà thời tiết cũng từ từ ấm hơn. Chỉ có một điều không tốt, đó là Vô Trần đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác, nhất là phụ nữ. Đương nhiên, ta cũng y chang vậy, nhiều ánh mắt theo đuôi, cho nên Vô Trần nhận định ta không thể thường xuyên xuất hiện giữa chốn đông người.
Cơ mà đầu sỏ gây sự vẫn là Vô Trần, ai bảo cứ suốt ngày chường mặt ở khắp nơi, quang mang tỏa sáng không ngừng! Trong khi ta tốt xấu gì cũng có một mảnh khăn che mặt, đương nhiên cũng là bởi vì ta không chịu nổi mấy ánh nhìn háo hức kia.
Ngồi cạnh cửa sổ, ta tâm tình thoải mái thưởng thức món trà yêu thích. Thế mà vừa xoay đầu, cảm xúc đã tuột dốc không phanh, một cô tiểu thư đang không ngừng vụng trộm liếc nhìn Vô Trần, đôi má ửng hồng. Ta trong lòng hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn cái kẻ thu hút biết bao ong bướm Vô Trần đang cười khẽ, tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng ta. Ta bất giác đỏ mặt, vội vã cầm chén trà muốn che giấu.
Đột nhiên trong không khí thoảng mùi thơm, ra là cô gái kia đã cùng nha hoàn rời khỏi. Hay vậy sao, chưa gì đã biết khó mà lui? Lại phát hiện nàng ta “không cẩn thận” lúc đi ngang qua chúng ta làm rơi khăn lụa. Hiển nhiên vẫn còn chưa kết thúc.
Trước kia ta cũng từng đọc qua tiểu thuyết, biết được tình cảnh này cùng trong tiểu thuyết miêu tả giống hệt nhau. Công tử kia hẳn là nên cầm khăn lụa đuổi theo, sau đó dưới trăng kề hoa, thề non hẹn biển. Chỉ là nhìn Vô Trần sắc mặt thản nhiên, chỉ nhíu mày nhìn khăn lụa, tình thế sợ rằng không phát triển theo hướng kia được rồi.
Chẳng qua, vị tiểu thư kia chờ lâu sốt ruột, rốt cục nhịn không được tự mình quay lại “tìm” khăn lụa. E thẹn đi đến gần, giọng oanh khẽ thốt: “Công tử, khăn của ta.....” Chỉ chỉ dưới đất, hi vọng Vô Trần hiểu được ý mình.
Nhưng mà Vô Trần không thèm đếm xỉa. Để cho Lưu Nguyệt mở miệng: “Vậy ngươi tới nhặt đi!” Tiểu thư kia sắc mặt trắng nhợt, nha hoàn theo hầu gấp gáp ngắt lời: “Tiểu thư nhà ta với công tử nhà ngươi nói chuyện, ngươi chen ngang làm gì!”
Lưu Nguyệt hung hăng trừng mắt, trước đây khi ở trong cung, cho dù là đại thần trong triều cũng không dám nói chuyện với cô như thế. Khí thế của Lưu Nguyệt tuyệt đối không hề thua kém tiểu thư nhà quyền quý. Nha hoàn kia quả nhiên bị dọa sợ không dám hé răng.
Ái chà, tuy rằng chủ tớ bọn họ đều không hề để ta vào mắt, nhưng mà nhìn bộ dáng tiểu thư này quả nhiên là một mỹ nhân, mà ta thì vốn vẫn luôn thương hoa tiếc ngọc. “Chi bằng để ta giúp vị cô nương này nhặt lên vậy!” Vừa cúi người xuống, đã bị Lưu Nguyệt vội vã ngăn lại: “Tiểu thư!” Từ hồi rời cung, đây là danh xưng bọn họ gọi ta. Vô Trần cũng cảm thấy nghi hoặc. Tay của Lưu Nguyệt sượt qua mặt ta, chạm phải tay ta, vô tình đụng trúng cái mạng che mặt, mạng rớt xuống, lập tức xung quanh truyền đến tiếng hít thở không thông. Nhìn một vòng, ai nấy đều trợn trừng mắt, há miệng thật to, đặc biệt là hai vị chủ tớ đối diện ta đây.
Vô Trần nhếch mép đầy hứng thú giúp ta đeo lại mạng, tính tiền rời đi. Bước ra đường cái, chàng mỉm cười hỏi: “Ngưng Nhi, nàng ghen à?”
Ta đang muốn phủ nhận, nhưng mà nhìn biểu tình vui vẻ của chàng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, do đó gật đầu.
Đôi mắt Vô Trần thoáng chốc sáng như sao, ở bên tai ta khẽ thở dài thỏa mãn: “Ta thật sự có được nàng rồi!”
Ta vốn không có thói quen đi dạo phố, cho dù là trước khi tiến cung hay sau này cũng vậy, ta chỉ ngồi trong kiệu nhìn lướt qua. Chợ Giang Nam không giống như kinh thành phồn hoa náo nhiệt, cũng không có màu sắc rực rỡ kiều diễm như chốn đô thành.
Chưa được bao lâu, ta đã phát hiện ánh mắt Vô Trần thủy chung luôn đậu trên người một cô gái, tuy rằng chỉ là chằm chằm ngó vào cổ tay của cô ấy thôi. Ta dừng lại, nhìn cánh tay mướt mát của mình, mười ngón thon dài, nõn nà như ngọc, lẽ nào lại còn kém cô gái kia sao? Phụng phịu nói bên tai Vô Trần: “Bờ eo thon thon / tuổi chừng đôi mấy / người đưa mắt liếc / tóc xõa vai mềm / trang phục thô sơ / như tôn dáng mảnh / mây mưa thất sắc / sao phải thẹn thùng / cử chỉ phong tình / quả nhiên tuyệt sắc!”
Vô Trần lúc này mới cảm thấy có gì không đúng, bước đến cạnh ta, nhẹ nhàng: “Dù ai đi nữa cũng không sánh được với nàng. Ta vẫn nhớ hoài lần đầu tiên gặp nàng đây này!” Sau đó, thần tình dịu dàng nhìn ta, ngâm: “Nghiêng nghiêng thắt đáy lưng ong / Chương Đài liễu thắm, Chiêu Dương thiếp vàng / váy ai tha thướt bên người / bồng bềnh lướt hội, tựa nàng thiên kim / bên thềm vắng / tiếng gió lay / vòng bội reo vang khúc hát / nghê thường vấn vít bên tai / càng thêm uyển chuyển như đàn lên dây / tay áo phất phơ / thân càng uốn lượn / nhịp điệu khoan thai / tả sao nổi, khuynh quốc khuynh thành / vừa xoay lại, người người điên đảo.”
Cái miệng của Vô Trần quả nhiên lợi hại, khiến lòng ta chưa uống đã say.
Vô Trần đón ta ra cung, an bài đến Định Tuyên Vương phủ. Ta không biết tại sao chàng làm vậy, nhưng mà thoát khỏi cái địa phương ngột ngạt ấy cũng tốt, huống chi ta đã không còn danh phận gì để ở đó nữa rồi.
Rất nhanh đã vào tiết xuân, muôn hoa nở rộ, cây cối đâm chồi.
Ta bị hương hoa đánh thức, mở mắt ra phát hiện có người đứng cười duyên bên giường, không khỏi ảo não ngồi dậy. Ta hiện tại quần áo có chút xốc xếch, tóc rối bù xù lại bị chàng nhìn thấy hết.
Vô Trần dường như cảm giác được ta đang xấu hổ, phát ra tiếng cười lưu manh: “Không phải sau này ngày nào cũng thấy hay sao!”
Mặt của ta đỏ bừng lên, oán trách liếc chàng, lại phát hiện ánh mắt chàng như si như mê, vì thế mặt càng đỏ hơn, trong lòng ngọt còn hơn đường trắng.
Vô Trần tiến tới đỡ ta, giúp ta mặc quần áo, sau đó giúp ta chải đầu, cất tiếng ngâm: “Trang phục đơn sơ, ngôn ngữ bình thường, có bao nhiêu phần tú lệ. Chỉ hoa thơm sánh với.”
Ta cười, đáp lại: “Từ cổ chí kim, giai nhân tài tử, có mấy năm sống bên nhau. Cầu sớm hôm kề cận.”
Vô Trần vòng tay ôm ta, trong gương đồng ánh lên một đôi người ngọc: “Đời này nguyện kết uyên ương.” Sau đó ngồi xuống đối diện ta, nhẹ giọng hỏi: “Ngưng Nhi, chúng ta đến Giang Nam, thành hôn xong ở lại đó nha?”
Ta nghe mà phấn khích, đó là nơi mà mẫu thân ta thường khắc khoải kể với ta. Này là sông Tần Hoài trong ráng chiều bàng bạc, này những đình đài lầu các tinh xảo Tô Châu, còn có cảnh Tây hồ tuyệt mỹ Hàng Châu.
Ta không hỏi chàng tại sao lại buông bỏ triều cương, tại sao làm như thế. Chung qui chàng không phải là người có dã tâm, mặc dù tài hoa tuyệt thế. Hơn nữa, chuyện đại sự vì nước vì dân, quyền thế nóng bỏng tay, tựa như miếng mồi ngon thả vào trong hồ, tự nhiên sẽ thu hút những con cá thòm thèm ---- tự nguyện mắc câu!
Kỳ thật chỉ có đa tình mới có thể chiếm được nhân gian tươi đẹp!
Ngày xuất phát, xe ngựa vừa đến rìa thành, đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập sau lưng. Người cưỡi ngựa vòng ra trước xe, xoay người xuống ngựa: “Bái kiến Nghi phi!”
Mọi người giương cao cảnh giác, ta vén rèm nói một câu: “Ta đã không còn là Nghi phi nữa rồi!” Là... tâm phúc bên cạnh Dư Thế Cao.
“Tướng quân có một thứ muốn tiểu nhân giao cho Nghi... giao cho người!”
Ta đưa tay nhận lấy, một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, bên trong có một đóa tử vi và một mảnh giấy. Bèn mở ra đọc: “Lần này cách trở, chỉ e khó có thể tương ngộ. Mong rằng cố nhân rạng rỡ như xuân, nụ cười luôn nở. Hoàng thượng ký thác, thần đã hết lòng, hôm nay xin được hộ quân đoạn cuối!”
Hộ quân đoạn cuối? Ta quay đầu nhìn lại, phía trên tường thành, một thân ảnh vững vàng đang đứng. Khóe mắt ta ươn ướt, vẫy tay về phía tường thành.
Rồi nói với người đưa tin đến: “Chuyển cáo tướng quân, ta nhất định sẽ hạnh phúc! Mong hắn cũng đừng bỏ qua cơ hội hạnh phúc của chính mình!”
Giang Nam tuyệt,
Cảnh sắc thân quen
Trời rực nắng, hoa hồng hơn lửa
Mùa xuân về, nước biếc xanh trong
Sao lại không nhớ Giang Nam?
[Ức Giang Nam, Bạch Cư Dị sáng tác, An Khuyên dịch]
Chúng ta cuối cùng đã đến Giang Nam. Mà Giang Nam, như bao lời ca tụng, quả nhiên tú lệ.
Một đường nhàn nhã thong dong, rất là sảng khoái, mà thời tiết cũng từ từ ấm hơn. Chỉ có một điều không tốt, đó là Vô Trần đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác, nhất là phụ nữ. Đương nhiên, ta cũng y chang vậy, nhiều ánh mắt theo đuôi, cho nên Vô Trần nhận định ta không thể thường xuyên xuất hiện giữa chốn đông người.
Cơ mà đầu sỏ gây sự vẫn là Vô Trần, ai bảo cứ suốt ngày chường mặt ở khắp nơi, quang mang tỏa sáng không ngừng! Trong khi ta tốt xấu gì cũng có một mảnh khăn che mặt, đương nhiên cũng là bởi vì ta không chịu nổi mấy ánh nhìn háo hức kia.
Ngồi cạnh cửa sổ, ta tâm tình thoải mái thưởng thức món trà yêu thích. Thế mà vừa xoay đầu, cảm xúc đã tuột dốc không phanh, một cô tiểu thư đang không ngừng vụng trộm liếc nhìn Vô Trần, đôi má ửng hồng. Ta trong lòng hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn cái kẻ thu hút biết bao ong bướm Vô Trần đang cười khẽ, tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng ta. Ta bất giác đỏ mặt, vội vã cầm chén trà muốn che giấu.
Đột nhiên trong không khí thoảng mùi thơm, ra là cô gái kia đã cùng nha hoàn rời khỏi. Hay vậy sao, chưa gì đã biết khó mà lui? Lại phát hiện nàng ta “không cẩn thận” lúc đi ngang qua chúng ta làm rơi khăn lụa. Hiển nhiên vẫn còn chưa kết thúc.
Trước kia ta cũng từng đọc qua tiểu thuyết, biết được tình cảnh này cùng trong tiểu thuyết miêu tả giống hệt nhau. Công tử kia hẳn là nên cầm khăn lụa đuổi theo, sau đó dưới trăng kề hoa, thề non hẹn biển. Chỉ là nhìn Vô Trần sắc mặt thản nhiên, chỉ nhíu mày nhìn khăn lụa, tình thế sợ rằng không phát triển theo hướng kia được rồi.
Chẳng qua, vị tiểu thư kia chờ lâu sốt ruột, rốt cục nhịn không được tự mình quay lại “tìm” khăn lụa. E thẹn đi đến gần, giọng oanh khẽ thốt: “Công tử, khăn của ta.....” Chỉ chỉ dưới đất, hi vọng Vô Trần hiểu được ý mình.
Nhưng mà Vô Trần không thèm đếm xỉa. Để cho Lưu Nguyệt mở miệng: “Vậy ngươi tới nhặt đi!” Tiểu thư kia sắc mặt trắng nhợt, nha hoàn theo hầu gấp gáp ngắt lời: “Tiểu thư nhà ta với công tử nhà ngươi nói chuyện, ngươi chen ngang làm gì!”
Lưu Nguyệt hung hăng trừng mắt, trước đây khi ở trong cung, cho dù là đại thần trong triều cũng không dám nói chuyện với cô như thế. Khí thế của Lưu Nguyệt tuyệt đối không hề thua kém tiểu thư nhà quyền quý. Nha hoàn kia quả nhiên bị dọa sợ không dám hé răng.
Ái chà, tuy rằng chủ tớ bọn họ đều không hề để ta vào mắt, nhưng mà nhìn bộ dáng tiểu thư này quả nhiên là một mỹ nhân, mà ta thì vốn vẫn luôn thương hoa tiếc ngọc. “Chi bằng để ta giúp vị cô nương này nhặt lên vậy!” Vừa cúi người xuống, đã bị Lưu Nguyệt vội vã ngăn lại: “Tiểu thư!” Từ hồi rời cung, đây là danh xưng bọn họ gọi ta. Vô Trần cũng cảm thấy nghi hoặc. Tay của Lưu Nguyệt sượt qua mặt ta, chạm phải tay ta, vô tình đụng trúng cái mạng che mặt, mạng rớt xuống, lập tức xung quanh truyền đến tiếng hít thở không thông. Nhìn một vòng, ai nấy đều trợn trừng mắt, há miệng thật to, đặc biệt là hai vị chủ tớ đối diện ta đây.
Vô Trần nhếch mép đầy hứng thú giúp ta đeo lại mạng, tính tiền rời đi. Bước ra đường cái, chàng mỉm cười hỏi: “Ngưng Nhi, nàng ghen à?”
Ta đang muốn phủ nhận, nhưng mà nhìn biểu tình vui vẻ của chàng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, do đó gật đầu.
Đôi mắt Vô Trần thoáng chốc sáng như sao, ở bên tai ta khẽ thở dài thỏa mãn: “Ta thật sự có được nàng rồi!”
Ta vốn không có thói quen đi dạo phố, cho dù là trước khi tiến cung hay sau này cũng vậy, ta chỉ ngồi trong kiệu nhìn lướt qua. Chợ Giang Nam không giống như kinh thành phồn hoa náo nhiệt, cũng không có màu sắc rực rỡ kiều diễm như chốn đô thành.
Chưa được bao lâu, ta đã phát hiện ánh mắt Vô Trần thủy chung luôn đậu trên người một cô gái, tuy rằng chỉ là chằm chằm ngó vào cổ tay của cô ấy thôi. Ta dừng lại, nhìn cánh tay mướt mát của mình, mười ngón thon dài, nõn nà như ngọc, lẽ nào lại còn kém cô gái kia sao? Phụng phịu nói bên tai Vô Trần: “Bờ eo thon thon / tuổi chừng đôi mấy / người đưa mắt liếc / tóc xõa vai mềm / trang phục thô sơ / như tôn dáng mảnh / mây mưa thất sắc / sao phải thẹn thùng / cử chỉ phong tình / quả nhiên tuyệt sắc!”
Vô Trần lúc này mới cảm thấy có gì không đúng, bước đến cạnh ta, nhẹ nhàng: “Dù ai đi nữa cũng không sánh được với nàng. Ta vẫn nhớ hoài lần đầu tiên gặp nàng đây này!” Sau đó, thần tình dịu dàng nhìn ta, ngâm: “Nghiêng nghiêng thắt đáy lưng ong / Chương Đài liễu thắm, Chiêu Dương thiếp vàng / váy ai tha thướt bên người / bồng bềnh lướt hội, tựa nàng thiên kim / bên thềm vắng / tiếng gió lay / vòng bội reo vang khúc hát / nghê thường vấn vít bên tai / càng thêm uyển chuyển như đàn lên dây / tay áo phất phơ / thân càng uốn lượn / nhịp điệu khoan thai / tả sao nổi, khuynh quốc khuynh thành / vừa xoay lại, người người điên đảo.”
Cái miệng của Vô Trần quả nhiên lợi hại, khiến lòng ta chưa uống đã say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook