Không Hối Hận
Chương 12

Kỳ thật ta rất khát khao được sống, cho nên bất kể trong phòng có động tĩnh nào, ta đều hết sức ngưng tụ thần trí, nghe hết thảy mọi thanh âm lọt vào tai. Ta vô cùng thông minh, từ sớm đã hiểu rõ muốn tồn tại được ở trong cung phải biết bảo trì trạng thái bình tĩnh, chỉ cần bình tĩnh là có thể vượt qua gian nan. Ta không phải người tốt, cho nên tai họa có thể kéo dài ngàn năm. Tuy rằng ta hiện tại không có gì, nhưng mà ta muốn sống.

Trong mờ mịt, luôn có một bàn tay mát lạnh sờ trán ta, dịu dàng đút ta từng muỗng thuốc. Ta thích nhất là giọng nói mỗi ngày luôn tâm tình với ta.

Mỗi lần thanh âm kia cất lên, câu đầu tiên lúc nào cũng là ”Các ngươi lui xuống đi!”. Sau đó, y sẽ trò chuyện với ta, ta rất thích nghe y nói, không chỉ là vì thanh âm của y thật du dương làm cho người ta cảm thấy thoải mái, mà là chuyện y kể quá cuốn hút, nhân vật chính trong câu chuyện tựa hồ rất giống ta.

Y kể chuyện thật dễ nghe, hơn nữa y lại dùng giọng tự thuật, càng tăng thêm vài phần chân thành, ta mơ mơ hồ hồ nghĩ trong đầu, không thể tưởng được y ngoại trừ tiêu kỹ thuộc hàng đệ nhất, ngay cả kể chuyện cũng khó ai sánh bằng. Ta ở trong cung ít nhiều cũng từng nghe qua cung nữ thái giám kể chuyện đó đây, nhưng mà không thú vị như y, bởi vì có hình bóng ta trong đó.

Thanh âm một lần nữa lại vang lên:

“Nàng vẫn chưa tỉnh à? Cứ không hạ sốt thế này. Như vậy cũng tốt, ta ở đây chăm sóc nàng, thuận tiện kể nàng nghe một câu chuyện.

Ta từ nhỏ thông minh hơn người, ba tuổi biết chữ, năm tuổi thuộc làu Kinh Thi, sáu tuổi bắt đầu tập võ. Bất luận là trong hay ngoài phủ, người người đều tâng bốc ta tận mây xanh. Phụ vương, mẫu phi vô cùng sủng ái ta, ngoại công cũng chiều chuộng không kém.

Qua mười tuổi, ta đã mang một thân võ nghệ bất phàm, văn thơ đầy bụng. Vung tay vẽ một bức tranh cũng khiến người bàng hoàng, tán tụng. Thảo ra kế sách quân sự, ngay cả ngoại công cũng khen không dứt lời. Người bình thường muốn nghe ta thổi một khúc nhạc khó như bắc thang lên trời. Hơn nữa, càng trưởng thành, mọi người đều nói ta phong lưu anh tú, tài hoa cái thế. Những lời này từ nhỏ ta đã nghe nhiều, không có cảm giác gì lắm. Đề nghị kết thân chất đống nơi thư phòng, ta chỉ xem như gió thoảng bên tai, bao gồm cả kinh thành đệ nhất mỹ nữ năm đó, trong mắt ta cũng không coi ra gì.

Ta đây cả đời chưa bao giờ có chuyện gì không hài lòng, cũng không có cái gì không thể đoạt được, chỉ là xem ta có muốn hay không thôi. Có một ngày, ta như thường lệ cùng chúng vương tử hoàng gia uống rượu ngâm thơ. Nói là uống rượu ngâm thơ, chỉ là nói cho có, mọi người chẳng qua chỉ là mượn dịp này tụ tập tán gẫu với nhau, mà chuyện nam nhân thích nói nhất chính là về phụ nữ. Ta tuy rằng không thèm để mắt tới, nhưng ngẫu nhiên vẫn nghe được chút ít.

Ngày đó, Tĩnh Nam Vương thế tử nói: “Hôm qua đi Ý Thúy Hiên, mới thấy dung mạo bài danh đầu bảng quả nhiên đẹp tựa thiên tiên, quyến rũ mềm mại, ngọt ngào tận xương, thật khiến người mất hồn!”

Hoài Dương Vương thế tử cười nhạt: “Nữ tử loại này cũng chỉ như vậy thôi. Nếu luận khí chất tài nghệ, phải nói tới Liên Nhi cô nương, hoa khôi Ỷ Bích Lâu, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, lại dịu dàng lễ phép!”

Có một người cười ha hả, là Bình Dương Vương nhị công tử: “Quận chúa Hoài Dương Vương được phong là kinh thành đệ nhất mỹ nữ, lại là cành vàng lá ngọc. Hoài Dương Vương thế tử còn đem hạng gái phong trần này đặt vào trong mắt ư!”

Hoài Dương Vương thế tử liếc mắt về phía ta: “Kinh thành đệ nhất mỹ nữ có là gì, rốt cuộc cũng đem lòng tương tư người khác. Mà người kia nào có thèm đếm xỉa tới đâu!”

Hoài An Vương, Thập thất đệ của đương kim thánh thượng, cũng chớp mắt nhìn ta đầy thâm ý: “Ta nói Vô Trần này, rốt cuộc người thế nào mới lọt vào mắt huynh? Huynh mau xác định một chút đi, chứ bộ dáng này của huynh, chúng ta nhìn thật là nhàm chán.”

Tĩnh Nam Vương thế tử cũng lên tiếng: “Đệ nếu không chịu xác định, chúng ta không thể nào yên tâm, toàn bộ trái tim nữ tử trong kinh thành đều đặt hết lên người đệ. Ngày nào đệ chưa thành thân, bọn họ sẽ không buông bỏ hi vọng, hạnh phúc của bọn ta biết tìm ở đâu cơ chứ!”

Lại có tiếng người hùa theo: “Đúng vậy, Vô Trần nói mau, thích mẫu người như thế nào, chúng ta sẽ xuất toàn lực tìm về cho đệ!”

Ta từ chối cho ý kiến. Phụ nữ gặp qua chỉ có một kiểu, sau khi thấy ta, không phải thẹn thùng xấu hổ, thì là phóng đãng không kiềm chế, điểm giống nhau duy nhất chính là đều muốn một ngụm nuốt chửng ta.

Bình Dương Vương đại công tử im im nãy giờ mới chịu lên tiếng: “Theo ý ta, có thể phối với Vô Trần chỉ có một người, đáng tiếc người này.....”

Chúng nhân tựa hồ đều biết gã nói đến ai, không khí bất chợt im bặt, người nào người nấy vẻ mặt mông lung.

Hoài An Vương thở dài một tiếng, gõ nhịp ngâm:

“Phất phơ mây phủ trăng mờ, / Vi vu gió thổi, vật vờ tuyết bay. / Xa ngắm, chỉ thấy vầng dương chói rạng. / Gần xem, phù dung bừng nở trên dòng. / To nhỏ vừa tầm, ngắn dài hợp độ. / Vai tựa vót thành, eo như được bó. / Cổ gáy thon dài, da ngần hé lộ. / Sáp thơm không dùng, phấn màu chẳng ngự. / Tóc búi mây bồng, mày uốn thon cong. / Ngoài môi thắm đỏ, răng ngà bên trong. / Con ngươi khẽ liếc, má lúm đồng tiền. / Phong tư kiều diễm, dáng tĩnh thân nhàn. / Nhu mì khoan nhã, mê hoặc tiếng thanh. / Phục trang khoáng thế, cốt mạo như tranh. / Khoác áo lụa ngời sáng, khuyên tai toả sắc xanh. / Tay đeo lông thuý vàng trang sức, người kết ngọc minh châu xung quanh. / Giày viễn du thêu hoạ tiết, quần mây lụa phất nhẹ nhàng…”

[Lạc Thần phú, dịch: Điệp Luyến Hoa @ Thi viện]

Mọi người nghe như si như say. Ta lại không đồng ý, trên đời này làm gì có ai sánh được với Lạc Thần chứ?

Tiếng người huyên thuyên: “Mấy ngày nữa là sinh thần của Hoàng hậu, chắc là thấy được người đó. Để xem là người khiến Vô Trần lạc lòng, hay là Vô Trần khuynh tâm vì nữ sắc!”

Mọi người trầm trồ tán thưởng. Có gì không thể nào, đời ai chẳng cầu niềm vui. Ta bưng chén rượu làm một hớp, một vị thanh thuần lan khắp cổ họng.

Sinh thần Hoàng hậu. Người trong tôn thất hoàng gia đều nhất tề tiến đến chúc thọ, lễ vật đưa lên thật khiến người ta hoa cả mắt. Ta chỉ tặng một bức họa tự đề, Hoàng hậu lại vô cùng trân ái.

Hoàng thượng cả ngày đều ở bên Hoàng hậu, nhưng ánh mắt vẫn luôn đau đáu nhìn về hướng cửa.

Hoàng hậu cũng cảm thấy được, buông giọng oán trách: “Hoàng thượng bên cạnh thần thiếp nhiều ngày nay, chắc là phiền lắm?”

Hoàng thượng là một nam tử tao nhã, nghe vậy cười nói: “Hoàng hậu nói gì lạ vậy!”

Đoan phi kiều diễm môi anh đào chu ra: “Hôm nay là đại thọ của Hoàng hậu, vậy mà có người ỷ được sủng ái, bây giờ còn chưa thấy mặt!”

Hoàng thượng vội vàng mở miệng: “Sức khỏe Ngưng Nhi không tốt, cho nên lần trước sinh thần của trẫm cũng không mời nàng.”

Ninh phi nổi tiếng nhu mì cũng cất tiếng: “Đúng vậy, sức khỏe Nghi phi không được tốt cho lắm, ngay cả Hoàng thượng cũng vô vàn thương tiếc, hoàng hậu tỷ tỷ thống lĩnh hậu cung, đều là tỷ muội trong nhà không cần để ý đâu mà!”

Ngôn ngữ thật sắc bén! Ta khinh bỉ liếc mắt qua. Phụ nữ suốt ngày chỉ biết ghen tỵ hơn thua.

Bất chợt vang lên một giọng nói tao nhã động lòng người, càng khiến cho khung cảnh thêm huyên náo. “Sinh thần Hoàng hậu, Ngưng Nhi ngay cả mang bệnh, cũng muốn tới chúc mừng một tiếng!” Thế nào là phong hoa? Còn chưa thấy bóng chỉ nghe thanh âm, đã thấy lòng phấp phới như đón gió xuân.

Một tuyệt sắc nữ tử cốt cách cao sang, nở nụ cười tươi từ ngoài cửa tiến vào. Hoàng thượng vội vàng đi xuống đỡ nàng, vừa đi vừa hỏi: “Nàng hôm nay đã đỡ hơn chưa?” Biểu tình ôn nhu dịu dàng như nước. Phi tần đứng xung quanh chỉ biết mắt tròn mắt dẹt.

Theo tính tình thường ngày của ta, nhất định sẽ khinh khỉnh bàng quan, nhưng mà trong mắt ta lúc bấy giờ lại chỉ có bóng nàng. Đại để ngày đó Tào Thực tương kiến Lạc Thần, cũng là tình cảnh này.

Nữ tử kia nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Hoàng thượng, cười nói: “Ngưng Nhi đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Hoàng hậu nương nương hôm nay khí chất hơn người, Hoàng thượng phải cẩn thận xem trọng mới được!”

Dứt lời, mọi người đều cười. Ta để tâm nhìn trong mắt nàng không hề vương ý cười.

Hoài An Vương đến bên cạnh ta, thấp giọng hỏi: “Huynh thấy sao hả?”

Ta cúi đầu, duy trì biểu tình bình ổn: “Không phải là phàm phẩm nhân gian!” Chỉ là cũng không gạt được chính mình, ống tay áo đã nhanh rũ xuống, ngực cũng có chút nặng nề, có một số thứ đã không còn như lúc đầu.

Tự biết bản thân là hạc trong bầy gà, cùng mọi người bất đồng. Trước đây không để ý, đều nhận được ánh mắt hâm mộ từ xung quanh. Hôm nay đặc biệt để ý, vẫn có nhiều luồng ánh mắt từ bốn phía chiếu tới, thậm chí có rất nhiều phi tần, nhưng mà, không có nàng.

Nàng đảo mắt một vòng sân, có chút thắc thỏm. Nàng cười với mọi người, nhưng lại mang theo hơi thở xa cách. Nàng, thậm chí còn không thèm nhìn đến ta. Lạc Thần dù sao cũng còn để cho Tào Thực gặp mình, ta thì sao…

Ngày ấy sau khi trở về, ta bắt đầu gặp gỡ các danh môn thục nữ, bắt đầu ra vào thanh lâu, nhưng mà những người con gái đã gặp, không một ai giống nàng. Ta bèn thôi. Ta tìm bọn họ, chỉ là để chứng minh ta vẫn còn là Vô Trần công tử ngàn vạn người yêu mến, không nữ tử nào có thể kháng cự. Nhưng mà, vì sao, nàng không hề liếc mắt nhìn ta?

Hôm nay nói đến đây thôi, ta có việc còn phải xử lý.” Y ghém chăn cho ta, sau đó bước ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương