Không Hiểu Sao
-
C18: Đơn tạm xin ngừng học
Sau khi mất dấu mục tiêu trong biển đen tại con hẻm, đám du côn giận dữ xả súng liên tục nguyên tại con hẻm này. Tiếng súng xối xả khiến người ta nghe mà run sợ, kèm với đó là tiếng hét giận dữ và tiếng đập phá. Những âm thanh này kết hợp lại càng khiến người ta không dám cử động dù có đang ẩn nấp một nơi tốt.
Hành động điên rồ của đám bạo loạn diễn ra khoảng chục phút.
Do đám bạo loạn này có sử dụng súng, một loại vũ khí của quân sự bị cấm dùng bên ngoài nên phía cảnh sát an ninh không dám tự ý hành động. Phải chờ đội chống bạo động xuất hiện, sau đó nghe theo lệnh mới bắt đầu truy tìm bắt tất cả lại.
Nửa tiếng sau, đám bạo động đã bị tóm một thể, khoảng 20 mươi kẻ đều bị còng tay hết lại, được áp giải vào trong xe.
Có loa thông báo của động chống bạo động bên ngoài vang lên nói an toàn rồi tất cả mọi người trong khu mới yên tâm.
Thành phố cũng sáng đèn trở lại
– Đèn đã sáng, còn có thông báo xác nhận, không còn tiếng đập phá. Chúng ta... thật sự đã được an toàn rồi! Anh... anh không sao chứ ạ?
Nhậm Hinh thoát khỏi cái ôm của Đặng Âm Lĩnh trong góc hẹp cửa hàng tiện lợi, chỗ này nhìn trông cũng khá an toàn. Còn trái tim cô vẫn chưa hết đập nhanh bởi những tạp âm đáng sợ vừa rồi, cô chống đậy ngồi ra mà tự cảm thân thân thể như muốn nhũn ra.
Cô cẩn thận quan sát người đàn ông trước đó mà bản thân bạo gan chạy ra kéo vào, thấy Đặng Âm Lĩnh ôm bụng, mặt mày nhớn nhạt Nhậm Hinh cho rằng anh đã bị đạn bắn trúng.
– Anh... anh bị bắn trúng ư? Để em gọi người, à để em tìm đồ tới đã.
Trong giây phút này đầu Nhậm Hinh có hơi loạn, anh ta bị thương thế mà vừa rồi cô còn gụm đầu vào người anh rất lâu.
Nhậm Hinh chuẩn bị đứng dậy thì bị bàn tay lớn kéo lại, Đặng Âm Lĩnh lắc đầu, khẽ cười nhạt.
Đặng Âm Lĩnh thả bàn tay dưới bụng ra nhưng Nhậm Hinh lại chẳng thấy có vết thương nào.
– Anh không bị thương, chỉ là bụng... vừa nãy chạy vào đụng trúng gì đó nên có hơi đau. Chịu đựng vài phút nữa là ổn thôi.
Nhậm Hinh thở phào nhẹ nhõm.
– Vậy anh nghỉ chút đi, em... em canh chừng.
Trận bạo động vừa rồi khiến ai cũng sợ chạy trốn riết, bây giờ người ta mới dám mở cửa.
Chủ cửa hàng từ trong nhà bước ra, nhìn tấm kính đã thành mảnh vụn mà chú ấy thương xót.
– Trời ơi, tấm kính của tôi! Rồi ai sẽ đền hu hu.
Chỉ là vật ngoài chất bị phá tan tành, nhưng không ai bị thương là tốt.
Nhìn tấm kính vỡ vụn thủy tinh nhọn sáng nằm khắp dưới đất, lại thêm bức tường bị đập cho tới hỏng, còn có mấy viên đạn. Đặng Âm Lĩnh quay sang nhìn Nhậm Hinh mà muốn cảm ơn, nếu vừa rồi cô không kéo thì anh cũng chẳng biết chạy đường nào, bởi mọi nơi đều là bóng đêm. Mấy kẻ kia còn bắn loạn xạ hơn mười mấy viên đạn, không tránh vào một chỗ chắc sẽ có viên trúng anh. Nhưng mọi chuyện đều đã qua, anh rất may mắn bình an trong kiếp nạn này.
Sang ngày hôm sau... Nhậm Hinh mang tờ đơn tạm xin dừng học mà cô viết vào tối qua tới trường. Giấy đã đến tay hiệu trưởng, và đã được chấp thuận. Cô bây giờ, không thể nào mà học được trong cái tình cảnh thiếu thốn mọi thứ như thế này. Hiện tại chỉ có một mục tiêu để tập chung làm đó chính là kiếm thật nhiều tiền, cô dự định nếu một ngày không xa mà cuộc sống ổn định, có tiền rồi thì cô sẽ quay lại học tiếp.
Còn nữa, còn có nhiều việc cần làm vô cùng. Nhậm Hinh phải xác định coi ông chú có phải bị bắt không, và chú ấy bị bắt đang ở nhà giam nào. Chú ấy... sẽ cô đơn lắm. Nghĩ tới đây mà đầu cô lân lân, nhói nhói, khó chịu vô cùng.
Nghĩ nhiều và bao nhiêu áp lực khiến tâm trí cô tổn thương, rất nhức nhối.
*Bịch...
Nhậm Hinh vội ngẩng đầu lên khi đâm phải người, sắc mặt cô bỗng tái nhợt đi. Người cô đụng phải thế mà lại là kẻ bắt nạt cô nhiều năm, thái tử gia nhà họ Kiều, tên Lăng.
– Tam vô thiếu nữ, giờ mới gặp được bản mặt của cô đấy. Mấy ngày qua trốn ở đâu kĩ vậy? Tôi không nhận được hồi đáp...
Chỉ nghe hắn ta nói thôi mà Nhậm Hinh đã thấy khó thở, cô lại chống đối hắn, không dùng điện thoại hắn cho, tâm tình cô càng tệ hơn nhiều. Mấy năm qua một lần gặp hắn ngày đó lại chính là đau khổ của Nhậm Hinh, cô không sợ hắn mới là lạ, sợ đến muốn khóc rồi.
Bản thân cô vô cùng hoang mang sợ sệt, liền cúi thấp đầu nhưng lại bị bàn tay của Kiều Lăng nâng cằm lên. Ánh mắt lạnh lẽo không hề có chút lòng người nào của hắn đang nhìn cô, Nhậm Hinh cũng thẳng thắn tròn mắt nhìn mặt hắn, nhưng lòng đầy nỗi hãi hùng.
– Nói đi, nói một cái lí do chính đáng vào cho tôi nghe... tôi sẽ bỏ qua.
Kiều Lăng quát lên rồi nhẹ giọng nói, giọng điệu vừa đáng sợ lại vừa lạnh lùng. Trái tim của Nhậm Hinh liền đập nhanh lên, cô cảm nhận rõ, cả cơ quan nội tạng cơ thể của cô cũng đang sợ hãi trước tên điên này.
Nhậm Hinh xoay người thoát khỏi sự giam giữ đó, cô cúi xuống mở cặp lấy ra hộp điện thoại còn như in, chưa bóc, đưa ra trước ngực tên đàn ông cao ráo.
– Tôi không thể dùng, tôi giữ rất tốt, chưa bóc... trả, cậu.
Kiều Lăng đăm chiêu nhìn hộp điện thoại được giơ trước ngực, mi mắt hắn khẽ cau rồi tối sầm lại, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Nhậm Hinh siết mạnh, cơn đau chưa gì đã lan tràn khiến hộp điện thoại trên tay rơi xuống.
Kiều Lăng Nghiến chặt răng, trừng mắt quát lớn.
– Đm, tôi cho cô cái quyền được từ chối đồ của tôi à? Ai cho phép?
– Mẹ kiếp! Đồ đ.iếm nhà cô cũng dám làm vậy với tôi, có lẽ tôi cho cô an nhàn một chút cô đã quên bản thân là gì rồi.
Tên khốn, tên mắc tâm thần. Hắn đã làm bao nhiêu chuyện xấu với cô rồi, còn kêu người cắt phăng mái tóc cô quý đi. Hắn còn tự biện hắn thánh mẫu cho cô an nhàn? Tên thối tha chó má chết tiệt, Nhậm Hinh hận, hận hắn, cô muốn tát vào mặt hắn! Nhưng địa vị xã hội bắt cô nhận rằng không được phép làm vậy.
Nhưng đó là trước đây, còn bây giờ...
– Tên khốn khiếp, trò tiêu khiển của cậu nên kết thúc ngay, đừng có tùy tiện trút giận và đánh tôi nữa. Tôi không phải tùy tùng phục vụ cậu, mặc cậu an bài số phận!!!
Nhậm Hinh tung một cước vào háng Kiều Lăng, khiến hắn cúi gập người la hét một tiếng. Phải! Cô đã làm điều mà bản thân chưa bao giờ làm trong suốt mấy năm qua, đá vào điểm yếu của hắn, rồi chạy đi ngay tức khắc.
Cô đã ngừng học, từ giờ sẽ không qua lại trên con đường này nữa. Hắn có đứng chờ tới cổ dài, mặt trời mọc tới đỉnh đầu thì cũng sẽ không bắt gặp được cô nữa đâu.
Mọi thứ nên chấm dứt tại đây.
Nhậm Hinh ngỡ là vậy, nhưng... sao hắn lại đứng trước mặt cô rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook