Không Hẹn Ước
-
Chương 6: Máy lạnh hỏng
Cảnh quay đầu tiên của Quỳnh chính là cảnh cô gặp bé Hồng, vào một buổi trưa nắng, bé Hồng vừa mới đi học về thì đụng phải cô, cô bé ngoan ngoãn thưa gửi đàng hoàng rồi mới mang cặp vào nhà tạo cho nhân vật của cô một sự cảm mến. Đạo diễn bố trí máy quay, trình bày cho cô biết bắt đầu thế nào, nên làm gì, sau đó mới yên vị ở chỗ của mình hô action.
Cảnh này là một cảnh rất dễ, quá trình diễn cũng không nảy sinh bất kì cảnh hỏng nào, sau cảnh gặp bé Hồng là cảnh độc diễn của cô. Quỳnh sinh hoạt như một cô nhân viên văn phòng bình thường trong nhà mình, ăn uống ngủ nghỉ, tạo cảm giác của một người trẻ tuy bận rộn mà cô đơn. Loay hoay mãi cũng mất một buổi sáng, Quỳnh cùng nhân viên của mình thất tha thất thiểu quay trở về phòng nghỉ để nghỉ mệt.
"Ủa em... máy lạnh bị gì vậy?"
Trợ lý của Quỳnh vội chụp lấy cái remote trên bàn, ấn ấn chỉnh chỉnh, mãi mà không mở lên được. Cô bé lật đật chạy ra ngoài hỏi, nhân viên bảo rằng máy lạnh hai giờ mới có người đến sửa, còn bảo Quỳnh sang phòng chị Kha ngồi đỡ. Quỳnh thật sự nổi cáu, diễn hết cả một buổi sáng mới được nghỉ ngơi, vừa nghỉ ngơi thì hư máy lạnh, muốn gϊếŧ cô chết thì đúng hơn.
Cô ôm cây quạt tay của mình, cầm theo một tấm chăn đi thẳng sang phòng chị Kha. Đương nhiên là cô sợ chị Kha sẽ ghét mình khi tự tiện như vậy, nhưng cô nóng hết chịu nổi rồi, nếu ngồi ở đó một lát nữa chắc cô sẽ nghỉ buổi chiều mất.
Rất nhanh có người mở cửa cho cô, là một bà chị tuổi tầm ba mấy, thấy cô, chị ấy cười hỏi: "Có chuyện gì hả em?"
"Dạ... phòng em hư máy lạnh rồi ạ... em... em muốn qua đây nghỉ trưa nhờ mà không biết có phiền các chị không..."
Bên trong phòng phát ra tiếng cười khẽ, vừa nghe là biết tiếng của chị Kha, Quỳnh không nhìn vào trong được nên không biết hiện tại chị đang làm gì, nhưng cô nghe chị nói vọng ra: "Em vào đi, không nghỉ ngơi được cũng phải mát mẻ một chút."
Cô ôm chăn của mình đi vào trong, một bạn nhỏ đứng lên nhường ghế cho cô, cô ngại ngùng không dám nhận nhưng bạn nhỏ nhất định bảo cô phải ngồi, còn em ấy thì trải một tấm thảm nhỏ ngồi cạnh bên chân chị Kha. Có vẻ hai người khá thân, cô thấy em ấy gác tay mình lên đùi chị Kha, nói chuyện luyên thuyên mãi không ngừng.
Ít nhất phải có bốn nhân viên đang ngồi xung quanh chị Kha, hệt như là mặt trăng được vây quanh bởi các ngôi sao nhỏ, mọi người thi nhau kể chuyện cười cho chị Kha nghe, Quỳnh nghe lỏm thôi cũng thấy buồn cười, đôi khi muốn cười cô phải cắn lưỡi mình để không phát ra tiếng, nếu phát ra tiếng thì rất vô lễ. Cô chăm chú nhìn chị Kha, thấy chị ấy phản ứng lại trước những câu chuyện của các bạn, vui vẻ chị ấy còn bật cười.
Nụ cười của chị Kha không phải bật cười ha hả khanh khách như những cô gái pha trộn nét đàn ông như cô, tiếng cười thanh thanh, tuy có vẻ như giữ chút gì đó cho riêng mình nhưng nụ cười ấy cũng khiến cho người kể cảm thấy thỏa mãn, ít nhất mình đã mang lại một nụ cười ấy. Không những nghe mọi người kể, cô còn nghe luôn cả chị ấy bắt đầu pha trò kể chuyện, khi chị kể chuyện không hề nghiêm túc như chị thường ngày, đôi mắt chị lóng lánh linh động, khi kể còn kèm theo tiếng cười của mình, chọc cho các bạn khác cười theo mà chẳng cần biết chị kể chuyện gì.
Như chợt nhớ đến chuyện gì đó, Kha ngưng kể chuyện lại ngay lập tức.
"Có làm phiền Quỳnh không? Mọi người ngủ một chút cho im lặng cho Quỳnh ngủ nha." Kha nói, vẫn là giọng nói từ tốn ấy, vẫn là một chữ Quỳnh cô nghe hai ba mươi năm, giờ bỗng thấy chữ Quỳnh cũng có thể gọi thân thương như vậy.
Quỳnh đương nhiên lắc đầu nguầy nguậy: "Không có, mọi người kể vui gần chết, em nghe mà cười sáng đêm tỉnh ngủ."
Kha bật cười thật vui vẻ, nụ cười khiến cho mọi người bất giác cũng cười theo.
"Chị ơi chị bớt coi mấy cái hài hài lại đi chị, người ta trêu chị hoài không thôi." Nhân viên của Kha ngay lập tức nhắc nhở, vì phàm là không quen biết thì thôi, quen biết sơ giao rồi thế nào Kha cũng bị mang ra làm trò cười cho thiên hạ, lúc nào cũng sẽ có người trêu nàng là diễn viên nhưng thích đá sân qua đóng hài, trêu hoài trêu mãi, trêu cả gần hai mươi năm sự nghiệp diễn xuất của nàng.
"Chị biết rồi!" Kha gật đầu chắc nịch.
"Chị biết cái gì?"
"Thôi đi cô Trúc, tui có phải con nít đâu."
"Đúng là nói mãi không nghe thiệttt"
Kha trề môi: "Vầng, nghe rồi."
Đến giờ Quỳnh mới nhận ra chị ấy nhớ tên hết từng người, không chỉ là một cô diễn viên nhỏ như cô, mà tất cả nhân viên của mình, cả nhân viên hậu trường chị ấy cũng biết tên. Ai kiếm chị ấy chị ấy cũng có thể gọi tên người đó, thái độ thân thiện, gương mặt đài các, đúng thật là một thứ Quỳnh mong mình có vào độ tuổi của chị ấy.
"Quỳnh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Quỳnh tỉnh hồn, lật đật trả lời lại: "Dạ... em hai lăm rồi ạ."
"Vẫn còn nhỏ lắm, nhưng em đừng theo phim thần tượng hoài nhé, nghe lời chị, kiếm phim nào có chiều sâu rồi đầu tư diễn xuất vào. Phim thần tượng không phải phương án lâu dài."
"Dạ... Vậy nên em mới nhận kịch bản phim này ạ, hi vọng chị chỉ bảo cho em nhiều hơn..."
Kha nghe rất nhiều những lời này, nàng chỉ cười hiền, bảo rằng: "Chị nhất định sẽ chỉ bảo tất cả các em, nhưng mà nếu không có chị ở bên cạnh, các em cũng phải tự nỗ lực khẳng định vị trí của mình. Chị hi vọng mười năm sau vẫn sẽ gặp lại Quỳnh trên màn ảnh, nếu có thể đóng cùng nhau nữa càng tốt."
"Em cũng hi vọng vậy ạ... Nhưng mà chị, có phải phim Hoa hồng đỏ của chị cảnh nóng chị nude thật không ạ? Chết mẹ..."
Quỳnh phủi phui miệng mình, hỏi gì không hỏi tự dưng lại hỏi đến cảnh nóng của chị ấy. Được biết chị Kha rất chịu khó, chưa từng chê vai diễn và chưa từng muốn từ bỏ một cảnh quay có chứa thông điệp nào, phim hoa hồng đỏ cũng vậy, cảnh quay lột tả hết nội tâm nhân vật như vậy không thể nào Kha không diễn được.
Nhưng chị Kha không hề tức giận với cô, thậm chí còn trả lời cho cô biết, xác nhận tin đồn mà mọi người trong giới đồn đãi.
"Không, cảnh ấy không nude thật đâu em. Cảnh đó lợi dụng góc quay thôi."
Quỳnh à lên một tiếng, vậy ra các ông trong đoàn lừa cô, làm cô tưởng chị ấy diễn phải cởϊ áσ ra diễn thật. Thấy cô à một cách ngây ngốc như thế, chị Kha chỉ cười lắc đầu, tiếp tục đọc kịch bản của mình
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook