Không Hề Phòng Bị
Chương 4: Đóa hoa hoàng tử cần được tưới

So với Kỷ Tử Mân kích động, Ngôn Hành lại tỉnh táo nắm chặt cổ tay cậu thoáng cái đè người dưới thân, hai người mặt đối mặt nhìn chăm chú vào nhau.

Ngôn Hành miết ngón cái lên cánh môi Kỷ Tử Mân, hỏi:

- Bước tiếp theo hôn môi là gì?

Kỷ Tử Mân liếc mắt khinh bỉ, cậu còn lâu mới tin Ngôn Hành không biết đáp án.

- Chẳng phải là vuốt ve rồi ân ái? À, tôi quên mất, cậu dường như không có hứng thú với tôi.

Nhìn nụ cười trào phúng của Kỷ Tử Mân, Ngôn Hành phủ tay lên mặt cậu vuốt ve, nói:

- Hôm nay cậu cứ luôn trêu chọc tôi là vì thú vị chứ không phải nghiêm túc… Cậu có biết một khi trêu chọc thành công, điều chờ đợi cậu chính là cái gì không?

Tình dục bùng lên sau đó không phải là tình ái à? Rốt cuộc là người hỏi quá ngu xuẩn hay là người bị hỏi thoạt nhìn rất đần? Nhưng khi Kỷ Tử Mân nhìn thấy vẻ nghiêm túc khác thường của Ngôn Hành thì biết đáp án tuyệt đối không đơn giản như suy nghĩ.

- Nét mặt của cậu đúng là dọa người. – Kỷ Tử Mân tỏ vẻ thờ ơ cười nói, nhưng không ai biết trong lòng cậu đang cực kỳ bồn chồn.

Ngôn Hành cười nhẹ hòa vào đó chút bất đắc dĩ, vươn tay gạt sợi tóc trên trán Kỷ Tử Mân, hắn trả lời:

- Là trói buộc. Sau khi chia tay học tỷ tôi đã thề, nếu lại nghiêm túc chính là cả đời.

Cả đời…? Kỷ Tử Mân bị giọng điệu lãnh đạm lại kiên quyết của Ngôn Hành làm chấn động, dường như vừa rồi hắn nói hai chữ kia chính là lời thề muốn nói với mình.

- Bị dọa rồi à? – Khóe miệng Ngôn Hành chứa ý cười, bắt đầu cởi cúc áo sơmi của Kỷ Tử Mân. -Nếu cậu chủ động dẫn tôi lên con đường này thì phải chịu trách nhiệm.

Kỷ Tử Mân phát hiện lồng ngực man mát, chẳng những không ngăn động tác của Ngôn Hành thậm chí còn túm lấy bàn tay hắn đặt trên ngực mình, dẫn dắt hắn vuốt ve thân thể mình.

- Nói nhiều thế làm gì, cậu có thể có cảm giác với thân thể vừa phẳng vừa cứng này không? Cả đời cậu cũng đừng nói quá sớm!

- Cậu năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, xem ra đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi. – Ngôn Hành không hề giả thân sĩ nữa, hai mắt sáng ngời như mắt sói trong đêm tối, sáng quắc đốt người. Hắn cầm lại bàn tay Kỷ Tử Mân kéo về phía hạ thân của mình, nói: -Chỉ sợ làm cậu thất vọng rồi, tôi rất có ‘tính thú’ với cậu, có thể làm cho cậu chủ động cầu xin tha thứ, được không?

Câu cuối cùng là thầm thì bên tai khiến Kỷ Tử Mân run bắn người, nhiệt độ nơi bàn tay cũng không phải lừa người. Cậu không nói rõ được là sợ hãi khí thế đầy tính xâm lược đột nhiên hiện ra kia, hay là đang chờ mong khí chất đột nhiên xoay chuyển kia có thể làm đúng như lời Ngôn Hành nói… Làm cho cậu phải cầu xin tha thứ.

Kỷ Tử Mân đối mặt với khiêu chiến cũng không lâm trận bỏ chạy, huống chi hôm nay mục đích cuối cùng của cậu chính là muốn làm đến bước cuối cùng với Ngôn Hành. Bởi vậy cậu chẳng những không lùi bước mà ngược lại còn nhếch lên nụ cười tự tin, hai tay ôm cổ Ngôn Hành, hai chân tách ra kẹp lấy vòng eo cường tráng của đối phương.

- Ai nói tôi thất vọng? Cậu không phải quá rõ ràng… Tôi đợi chính là giờ phút này. – Kỷ Tử Mân như con mèo nhỏ liếm môi Ngôn Hành, nói: -Nếu tôi không hài lòng, tôi sẽ lập tức đá cậu.

Kỷ Tử Mân luồn hai tay vào trong áo sơmi của Ngôn Hành vuốt ve thân thể ấm áp kia, đẩy áo hắn lên ngực lộ ra lồng ngực dày rộng cùng mấy khối cơ bụng rắn chắc.

Tuy đã nhìn rất nhiều lần từ xa, nhưng thưởng thức khối thân thể thanh xuân này ở khoảng cách gần vẫn là lần đầu tiên, Kỷ Tử Mân không hề che dấu vẻ ghen ghét cùng tán thưởng của mình, chỉ thiếu không ở trước mặt Ngôn Hành huýt sáo.

- Có hài lòng không? – Ngôn Hành dứt khoát cởi áo mình ra, hào phóng để Kỷ Tử Mân thấy đủ.

Kỷ Tử Mân sờ lên khối cơ bắp dù không cuồn cuộn nhưng rất hoàn mỹ của Ngôn Hành, cảm thụ độ cứng vừa đủ kia. -Chỉ nhìn thì cũng chín phần mười, cũng không biết làm xong thì còn mấy phần?

Năng lực tình dục của đàn ông một khi bị nghi ngờ dù là ai cũng sẽ không buồn bực im lặng, nhất định sẽ dùng hành động chứng minh, Ngôn Hành đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Chỉ là hắn không lộ vẻ hấp tấp mà thảnh thơi giúp Kỷ Tử Mân cởi áo sơmi, rồi mới nói:

- Hình như cậu có tiêu chuẩn cho điểm? Là tự đặt hay là… Có đối tượng so sánh?

Kỷ Tử Mân cả kinh, thầm nghĩ không tốt, lúc ở trên giường đàm luận người khác (không liên quan giới tính) tuyệt đối là tối kỵ. Nhưng mặt ngoài cậu vẫn bình thản, còn vô lại xoa bóp núm vú của Ngôn Hành, tránh nặng tìm nhẹ hỏi lại:

- Cậu cứ nói đi?

Ánh sáng trong mắt Ngôn Hành càng thêm sâu xa, hắn vốn không có biểu cảm gì thoạt nhìn càng thêm chấn động khiến Kỷ Tử Mân có hơi khiếp đảm, nghĩ thầm núm vú của Ngôn Hành không phải là cơ quan có công năng mở ra thuộc tính quỷ súc chứ?

Có phải thành công mở ra cơ quan không là một câu đố, nhưng Ngôn Hành vì vậy mà ra tay là sự thật. Hắn nắm cằm Kỷ Tử Mân nói:

- Cậu biết hôn môi như vậy, chắc hẳn cái mồm này nhất định rất lợi hại.

Xong, trúng, rồi, trong đầu Kỷ Tử Mân xuất hiện ba chữ to. Không cần Ngôn Hành nói rõ, vốn rất quen thuộc với ám chỉ có màu sắc cậu lập tức đoán được đối phương muốn mình làm gì, cậu ta thật sự muốn ‘chơi trứng’.

Ngôn Hành cởi dây lưng cùng khóa quần, cầm tay Kỷ Tử Mân đẩy sâu vào đũng quần, động tác này đã không phải là ám chỉ nữa mà là chỉ rõ rồi.

- Nó vừa mới dậy, cậu có thể cho nó càng thêm tinh thần không?

Kỷ Tử Mân có thể nói mình hoàn toàn không có kinh nghiệm ‘gọi người khác dậy’ sao? Nhưng tình huống trước mắt này giống như quy luật nghi ngờ năng lực tình dục, có đôi khi vì mặt mũi thì lần đầu hay gì đó cũng vứt qua một bên!

Tuy Kỷ Tử Mân không tự mình ra trận nhưng kinh nghiệm được người khác phục vụ vẫn phải có. Có một số người là trời sinh thông minh, học cái gì cũng nhanh, bản lĩnh ngoài miệng cũng không thể chỉ nói suông mà còn phải làm mới biết!

Nhưng chỉ là thè lưỡi liếm jj của đàn ông, Kỷ Tử Mân không tin mình không làm được!

- Yên tâm, tôi sẽ dịu dàng gọi nó dậy. – Kỷ Tử Mân nói xong bèn chuyển hai chân quỳ gối trước salon, thân thể cúi xuống giữa hai chân Ngôn Hành chuẩn bị gặp mặt lần đầu với ‘nó’.

Ngôn Hành mặc quần lót bằng bông màu đen, bên mép lộ ra chút lông mu, bộ vị bị vải vóc ôm trọn lồi lên không thể khinh thường, hoàn toàn không thể bỏ qua. Kỷ Tử Mân phát hiện Ngôn Hành không chỉ luyện được cơ bụng, mà còn có đường chữ V và cơ liên sườn, vóc người đẹp làm người ta đỏ mắt, mình tuy cũng có cơ bắp nhưng so với hắn căn bản là trai làng gặp dân chơi.

Cố lấy dũng khí cởi quần lót của Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân trợn tròn mắt nuốt nước bọt, dương v*t trong đám lông đã phồng lên, vểnh lên tầm 30 độ, trên bao quy đầu còn chưa thấy đỉnh, dương v*t chưa cương hoàn toàn của Ngôn Hành ở châu Á đã rất kiêu ngạo rồi. Kỷ Tử Mân là người học nghệ thuật, vốn rất mẫn cảm với tỉ lệ lớn nhỏ của đồ vật, nhìn ra trị số không ngừng chớp động trong đầu.

Màu của cây thịt có phần đậm hơn làn da xung quanh, lại hơi nhạt màu hơn bao tinh hoàn bên dưới, Kỷ Tử Mân nhìn chòng chọc vào dương v*t đang nổi gân xanh lộ đầy mao mạch kia, vươn tay nâng nó lên rồi duỗi đầu lưỡi liếm một đường theo phần cán lên đến đỉnh, cảm nhận được độ cứng của vật thể trong tay tăng lên, dần dần ngẩng đầu. Kỷ Tử Mân chậc lưỡi, cảm thấy không khó chịu như trong tưởng tượng, vậy là quyết định tiếp tục cố gắng.

dương v*t của Ngôn Hành rất sạch sẽ, nửa phần quy đầu hơi lộ ra hiện màu sắc hồng sậm, Kỷ Tử Mân dùng tay phải nắm chặt phần cán trượt lên xuống, đầu lưỡi chuyển qua bao tinh hoàn dưới gốc. Da của bộ vị này rất mỏng, hơi nhăn nheo khiến màu sậm hơn những chỗ khác, phía trên phủ lông mu thưa thớt, Kỷ Tử Mân rất kiên nhẫn dùng đầu lưỡi cùng nước bọt vuốt xuôi đám lông, sau đó dùng miệng dịu dàng ngậm lấy. Cậu phát hiện hai túi đã căng lên trở nên cứng rắn, dương v*t trong lòng bàn tay cũng càng cương cứng, từ biến hóa thân thể đã biết Ngôn Hành rất hưởng thụ phục vụ của mình.

Tuy là lần đầu tiên khẩu giao cho người khác, nhưng tốt xấu gì Kỷ Tử Mân cũng hiểu rõ đàn ông thích được tấn công ở đâu, lại thêm kinh nghiệm trước đây nói cho cậu biết miệng phải dùng thế nào mới cảm thấy thoải mái. Tuy là lâm trận mới mài gươm nhưng biểu hiện không tầm thường.

Dù là nam hay nữ, đáy chậu đều là khu vực tương đối mẫn cảm, bởi vậy khi Kỷ Tử Mân duỗi tay trái vào vị trí bóng loáng đằng sau bao tinh hoàn bỗng nghe thấy phía trên có tiếng hít vào, một giây sau tay của cậu liền bị giữ chặt.

- … Đừng đụng chỗ đó. – Vẻ mặt Ngôn Hành rất bối rối, nhìn ra được nội tâm của hắn có mâu thuẫn.

Kỷ Tử Mân cười trêu chọc:

- Sao vậy, sợ tôi sờ quá trớn à?

- Không phải, chỉ là cảm thấy… – Ngôn Hành khó mà hình dung được cảm giác lúc bị chạm đến chỗ đó, như là đột nhiên bị uy hiếp vậy. -Rất bài xích, không thích.

Nghe thấy Ngôn Hành liên tiếp dùng hai từ tượng hình để cường điệu sự phản cảm của mình, Kỷ Tử Mân cũng không nhàm chán đến mức làm chuyện mà người ta ghét, vì vậy gật đầu đồng ý:

- Được, tôi sẽ không chạm vào nữa.

- Cảm ơn.

Có ai sẽ nói cảm ơn với người khác trong lúc đang khẩu giao không? Cảm xúc cùng bầu không khí mãi mới ủ ra được đều bị phá hầu như không còn gì!

Nhưng Kỷ Tử Mân vì tỏ vẻ tôn trọng, trước khi làm tiếp vẫn hỏi ý kiến của Ngôn Hành:

- Vậy tôi tiếp tục nhé?

Rõ ràng thân trên hai người đều để trần, một người còn chôn mặt giữa hai chân người còn lại liếm láp dương v*t của đối phương, hình ảnh này nói bao nhiêu dâm mỹ thì có bấy nhiêu dâm mỹ. Nhưng đối thoại của hai người lại thuần khiết như xử nam lần đầu tiên có quan hệ tình dục với người khác.

Mắt Kỷ Tử Mân quay lại trên người ‘anh em tốt’ của Ngôn Hành. Quy đầu màu hồng sậm đã lộ ra toàn bộ, dương v*t cương cứng nhạt màu lại vì sung huyết mà hiện màu hồng phấn, gân xanh cùng mạch máu uốn lượn hằn lên lộ vẻ dữ tợn, nhưng cực kỳ khí thế.

Quy đầu Ngôn Hành là hình ô xòe xinh đẹp, đầu lưỡi Kỷ Tử Mân liếm qua lại phần cán nhiều lần, sau mới dùng đầu lưỡi kích thích miệng bao bì phía dưới.

- Ừm… – Miệng bao bì là khu mẫn cảm của đàn ông, bị ngoại giới kích thích rất dễ đạt khoái cảm, cổ họng Ngôn Hành thở ra tiếng rên thoải mái.

Kỷ Tử Mân như đạt được cổ vũ, tay phải xoa bao tinh hoàn còn ngón cái cùng ngón trỏ tay trái bóp chặt gốc, như vậy có thể ngăn tinh dịch chảy vào ống dẫn tinh, càng có thể hoãn thời gian xuất tinh. Mà chiêu này là kỹ xảo Kỷ Tử Mân học được từ một khách hàng OL, bây giờ trực tiếp vận dụng trên người Ngôn Hành.

Động tác của Kỷ Tử Mân khiến Ngôn Hành nhíu mày khẽ rên một tiếng. Tuy hắn chưa tới mức xuất tinh, nhưng cảm giác dương v*t bỗng bị bóp chặt cũng không thoải mái, cứ như cổ bị người ta bóp không đến mức không thở được, nhưng cảm giác hô hấp không thuận nhất định rất khó chịu.

Lúc này dương v*t Ngôn Hành đã hoàn toàn ngạo nghễ vểnh lên, phần cán thô to hơi cong lên trên, quy đầu căng tròn chuẩn bị phát động khiến Kỷ Tử Mân thầm may mắn vất vả không uổng phí.

Đầu lưỡi thè ra liếm lên mắt ngựa trên đỉnh, lúc Kỷ Tử Mân đang định mở miệng ngậm vào quy đầu to lớn thì bỗng thấy trời đất quay cuồng, cả người bị Ngôn Hành kéo lên ghế salon. Cậu còn chưa rõ là chuyện gì thì trước mắt đã tối sầm, môi bị chặn lại cho đối phương ngang ngược xâm chiếm.

Thứ gì Ngôn Hành học được sẽ không bao giờ quên, hôn môi cũng vậy. Đầu lưỡi hắn khuấy đảo trong miệng Kỷ Tử Mân, mút lấy cánh môi mềm mại, tuy trong miệng có ‘hương vị của mình’ nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của hắn.

Khẩu giao sẽ có vấn đề về vệ sinh khoang miệng, Ngôn Hành vốn cũng không có ý định để Kỷ Tử Mân ngậm quá sâu, nhưng thấy cậu miệt mài cố gắng, thậm chí còn lộ ánh mắt say mê, Ngôn Hành mới không nhịn được kéo người lên hôn nồng nhiệt.

Hai người không dây dưa quá lâu, sau khi hai miệng tách ra Kỷ Tử Mân cười hỏi:

- Cậu thấy thứ của mình ăn được không?

- Hơi chát, còn đắng nữa.

Không ngờ Ngôn Hành lại nghiêm túc trả lời như vậy, Kỷ Tử Mân dở khóc dở cười nhưng vẫn đáp lại:

- Vậy à? Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, có thể chấp nhận.

Đối mặt với ngôn ngữ mập mờ cùng hành động quyến rũ thỉnh thoảng của Kỷ Tử Mân, Ngôn Hành luôn phải dùng tự chủ rất mạnh để chống cự cùng phản ứng, may mà lý trí cùng tỉnh táo của hắn xuất sắc hơn tình cảm không biết bao nhiêu lần.

- … Kỹ xảo của cậu có cảm giác rất điêu luyện.

Khư, lúc jj cậu ta bị liếm núi băng vẫn chỉ là khối băng thôi!

Kỷ Tử Mân nghiêng nghiêng đầu, hỏi:

- Nếu tôi nói là lần đầu tiên, cậu có tin không?

Ngôn Hành im lặng, ánh mắt không phải nghi ngờ mà như là đang hồi tưởng biểu hiện từ đầu tới cuối của Kỷ Tử Mân, suy nghĩ khả năng trong đó.

Kỷ Tử Mân không có kiên nhẫn đợi Ngôn Hành nghĩ ra đáp án, giọng điệu không tốt nói:

- Trước khi có quan hệ tôi cũng giống cậu chỉ có bạn gái, bất kể là phía trên phía dưới bên trong hay bên ngoài đều là lần đầu tiên với đàn ông, tiện nghi cho cậu rồi!

Hai mắt Ngôn Hành lóe sáng, dù hắn không có tâm lý xử nữ nhưng nghe Kỷ Tử Mân chưa từng hẹn hò hoặc xảy ra quan hệ với đàn ông khác, tâm tình lập tức dễ chịu rất nhiều. Thế mới biết hóa ra mình vẫn luôn để ý đến kiểu kinh nghiệm phong phú của cậu ta, tuy có thể hiểu được nhưng không cách nào hoàn toàn không để ý.

- Ừ, rất tốt.

Giọng điệu như đang khen trẻ con của Ngôn Hành làm Kỷ Tử Mân sởn da gà, cũng rất bất mãn, ít nhất phải biểu hiện vẻ cảm động chứ! Trọng điểm là cậu cam chịu làm bên thừa nhận, tên này chắc chắn không rõ điều này với một người đàn ông là có ý nghĩa gì, đáng ghét!

Bất mãn thì bất mãn nhưng Kỷ Tử Mân lại không hề nghĩ muốn đè lại, với tính cách coi mình là trung tâm lại có chút mạnh mẽ của Ngôn Hành, việc này dù là tưởng tượng cũng quá khó.

- Tôi rất vui khi cậu tích cực muốn đem lần đầu tiên cho tôi như vậy.

Mẹ, không tích cực như vậy thì jj của cậu sẽ tích cực à?

Vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân giở giọng ngả ngớn nói:

- Hết sức quý trọng đi, có lần thứ hai hay không thì phải xem biểu hiện của cậu, quá kém cỏi tôi sẽ quay về vòng ôm của phụ nữ đấy!

Kỷ Tử Mân cũng không nói muốn tìm một người đàn ông để thử, là vì cậu phát hiện mình không thể tưởng tượng được cảnh hẹn hò với một người đàn ông khác, cứ như nếu không phải Ngôn Hành thì không được.

Suy nghĩ kiểu này đúng là gặp quỷ mẹ nó rồi! Nếu cuối cùng bọn họ chia tay, Kỷ Tử Mân tuyệt đối sẽ liệt chuyện này vào quá khứ đen tối để mà khóa nó lại.

Lúc này là Ngôn Hành chủ động ra tay, bàn tay ngăm đen dán lên thân thể trơn mềm phía dưới. Kỷ Tử Mân không tính là trắng nõn, da thịt cũng là màu mật ong nhạt, nhưng so với màu da lúa mạch khỏe mạnh của hắn vẫn còn chút chênh lệch. Xúc cảm dưới lòng bàn tay hoàn toàn khác với sự mềm mại của phụ nữ, rắn chắc hơn mà lại đầy co giãn. Cơ ngực Kỷ Tử Mân không nảy nở nhưng coi như rắn chắc, xương sườn hơi lộ ra, phần bụng cũng có đường cong cơ bắp – người bị mình đè dưới thân dù có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng chắc chắn là một người đàn ông không thể giả được.

Ngón tay Ngôn Hành miết qua đầu v* màu trà nhạt của Kỷ Tử Mân, bắt đầu thăm dò thân thể này.

- Cậu có làn da rất đẹp, có bảo dưỡng?

- Thiên sinh lệ chất, cậu ghen ghét không được. – Kỷ Tử Mân hơi run lên mấy lần không ngờ núm vú của mình lại mẫn cảm như vậy.

Sau một ngày ở chung Ngôn Hành cũng hiểu biết không ít về Kỷ Tử Mân, một điểm trong đó chính là cậu rất thích cậy mạnh ngoài miệng. Bình thường người có đặc tính như vậy tính cách hơn phân nửa có chút quật cường, sĩ diện, nhưng kỳ thật chỉ cần vuốt lông thì cũng rất dễ trấn an, không tính khó ở chung.

Ngôn Hành bỗng nghĩ đến Kỷ Tử Mân nói là lần đầu tiên khẩu giao cho người khác, nhưng biểu hiện lại không hề trúc trắc, có lẽ là vì tính hiếu thắng.

Quần của Kỷ Tử Mân là cạp chun, Ngôn Hành dễ dàng cởi quần cậu ra chỉ để lại một chiếc quần tứ giác bó người màu xám nhạt. Ngôn Hành cúi đầu hôn nhẹ lên cổ Kỷ Tử Mân, sau đó lè lưỡi liếm dần từ hõm xương quai xanh lên trên, dường như muốn dùng đầu lưỡi cúng bái cả thân thể này, chậm rãi đi xuống thẩm ướt dọc đường đi, vẻ mặt tương đối chăm chú. Đầu lưỡi đi đến trước ngực quấn lấy quầng vú rồi đảo quanh, cuối cùng ngậm cả vào miệng.

- A… – Kỷ Tử Mân phản xạ co rụt thân thể, cảm giác lạ lẫm khiến cậu khẽ hô lên hoảng sợ, hô hấp trở nên dồn dập.

Khoang miệng ướt át nóng rực như có thể hòa tan núm vú, nhưng chẳng những không tan mà dưới liếm láp của đầu lưới còn trở nên cứng rắn. Có thể phát hiện ra biến hóa này tự nhiên là Ngôn Hành, hắn dùng răng khẽ gặm lấy đầu v* xinh xắn, Kỷ Tử Mân rên lên một tiếng, cảm giác kích thích vừa đau vừa tê khiến nửa người dưới cũng dần cương lên.

Tay phải Ngôn Hành cách quần lót ôm trọn dương v*t Kỷ Tử Mân, đầu ngón tay vuốt ve bao tinh hoàn phía dưới, lòng bàn tay chà xát đè ép, miệng đương nhiên cũng không nhàn hạ mà đã chuyển sang an ủi đầu v* bên kia, còn để lại xung quanh không ít dấu hôn có sâu có cạn.

Cao thấp đều được chăm sóc, Kỷ Tử Mân híp mắt sảng khoái thở dài, nói:

- Ưm… Thoải mái quá, tiếp tục…

Tác giả nói: lên đi, tài tử đại nhân ~ nhanh thu con yêu tinh uốn éo lại uốn éo kia!!

Kỷ Tử Mân mười lăm tuổi đã ném thân xử nam, trong chuyện tình dục trước nay đều rất thoải mái không hề õng ẹo, cậu cho rằng nếu hai bên đều thành thật với nhau, mục đích cả hai đều là ân ái thì có gì mà phải xấu hổ? Nói thẳng thoải mái là vì càng thoải mái, nếu không biểu đạt chính xác cảm xúc của mình thì khổ chính là mình, làm gì phải gây khó dễ với mình khiến một người khác khó xử.

Ngôn Hành giật đồ lót của Kỷ Tử Mân xuống, bộ vị đã ngóc đầu bắn ra, có lẽ liên quan đến thể chất trời sinh, thứ đó của Kỷ Tử Mân hơi có vẻ trắng trẻo, so với Ngôn Hành xinh đẹp hơn không ít; kích cỡ của dương v*t bình thường, hình dạng hơi dài, đầu rất tròn, nhìn qua rất khỏe mạnh. Nếu muốn Ngôn Hành phải hình dung, thì chính là đẹp mắt như chủ nhân của nó.

Tay Ngôn Hành vuốt đùi Kỷ Tử Mân, bờ môi cũng không lười biếng liếm ướt cả người cậu, còn để lại không ít dấu đỏ, sau khi thỏa mãn lại xuống chút nữa, đầu lưỡi đảo quanh rốn. Cảm thấy thân thể bên dưới hơi run rẩy, thứ đó cũng càng lúc càng tinh thần, Ngôn Hành đổi dùng mặt lưỡi miết mạnh lên bụng Kỷ Tử Mân, bàn tay vuốt ve phần da non trong đùi, nhưng lại không hề đụng vào bộ vị đã đứng thẳng.

Kỷ Tử Mân không nén được dục vọng, duỗi tay muốn vuốt ve thằng nhỏ của mình lại lập tức bị cản lại.

- Bây giờ không được, như vậy mệt mỏi rất nhanh. – Ngôn Hành bắt lấy tay phải muốn vụng trộm của Kỷ Tử Mân, gập cong chân trái của cậu lên rồi cắn một miếng lên bắp đùi để trừng phạt. -Chờ lát nữa tôi chỉ làm một lần, cậu tạm thời nhịn trước đi.

Tuy chưa thỏa mãn dục vọng rất khó chịu, nhưng Kỷ Tử Mân biết Ngôn Hành bận tâm bản thân không có kinh nghiệm nên ngoan ngoãn rút tay về, ngoài miệng lại thúc giục:

- Vậy rốt cuộc cậu muốn dùng lưỡi liếm đến bao giờ! Nghẹn lâu quá coi chừng thành bất lực!

- Đợi chút đi, đừng lo lắng. – Ngôn Hành cúi đầu trao đổi với Kỷ Tử Mân một nụ hôn như an ủi, tiếp theo khom người mở ngăn kéo bàn trà bên cạnh, lấy từ trong ra hai cái bao cao su cùng một tuýp KY, các thứ lại đầy đủ bất ngờ.

- Chậc chậc, hóa ra cậu thích làm việc ở phòng khách à? – Kỷ Tử Mân cầm KY lên xem, mở nắp ra thì thấy miệng vẫn kín, hoàn toàn mới.

- Alice gửi đến, có lẽ cô ấy muốn ám chỉ cái gì đó.

Cái cô rùa biển đó ám chỉ cái gì, căn bản là chỉ rõ đấy biết không! Là người nào đó không có hứng thú nên giả ngu? Kỷ Tử Mân cảm thấy vô cùng nghi ngờ tiêu chuẩn ‘tình dục’ của Ngôn Hành.

- Đừng hiểu lầm, căn phòng này ngoài người nhà với học tỷ thì chỉ có cậu tới đây. – Ngôn Hành xé gói bao cao su, đeo mũ vào ngón giữa tay phải.

Ngoài người nhà, cũng chỉ có cậu với học tỷ mỹ nữ tới? Như thế thì đúng là vinh hạnh.

- Đừng căng thẳng, tôi cũng không thèm để ý trước tôi có mấy người nằm trên chiếc ghế salon này, tôi chỉ để ý cậu có thể cho tôi thoải mái không thôi… – Kỷ Tử Mân chọc thủng miệng KY, sau khi đưa cho Ngôn Hành thì tự động xoay người quỳ sấp trên ghế, nâng mông lên đưa ra lời mời im lặng với Ngôn Hành.

Đối với một tình nhân có độ phối hợp siêu cao, quen thuộc với từng khâu lại tự mình biết chuẩn bị sẵn sàng không hiểu sao Ngôn Hành lại có cảm giác mất mát, có thể là không hoàn toàn nắm được quyền khống chế nên tư tưởng đàn ông nhất thời quấy phá.

Mông Kỷ Tử Mân không đầy đặn mềm mại như con gái mà là nhỏ hẹp rất săn chắc, đường mông tròn vểnh lên, lúc sờ lên xúc cảm không tệ, so với bàn tay của Ngôn Hành thì độ lớn vừa đủ cho hắn nắm giữ. Có lẽ là bờ mông trắng trẻo thoạt nhìn rất ngon miệng, Ngôn Hành thoáng chống cảm xúc dâng trào hôn lên mông trái một cái khiến Kỷ Tử Mân quay đầu nhìn chằm chằm, dường như bị cử động của hắn làm hoảng sợ.

Không rõ đàn ông làm tình phải làm trơn đến mức nào mới đủ, Ngôn Hành bóp nửa tuýp KY lên giữa mông Kỷ Tử Mân, chất gel trong suốt cực kỳ trơn ướt khiến lỗ thịt hồng nhạt ánh lên màu nước sáng bóng.

- Thả lỏng. – Ngôn Hành để ngón tay đeo bao cao su trước cửa huyệt, tranh thủ khe hở lúc lỗ nhỏ co rút thành công đẩy vào một đốt ngón tay, nhưng lại nhanh chóng bị kẹt lại không thể động đậy.

Kỷ Tử Mân cố nén cảm giác khó chịu khi cơ thể bị vật lạ đi vào, cố gắng điều chỉnh hô hấp cùng thả lỏng cơ bắp đang co rút, cậu nói với Ngôn Hành:

- Không đau đâu, cậu làm nhanh chút đi, đừng có lề mề.

Đối phương đã yêu cầu như vậy thì Ngôn Hành cũng không khách sáo với Kỷ Tử Mân, nhưng vẫn liên tục chú ý phản ứng của cậu. Ngón tay mới vào được một chút tiếp tục đẩy về trước, dùng bụng ngón đè lên thịt huyệt xung quanh, đợi đến lúc đạt được độ sâu nhất định lại chậm rãi rút ra rồi mới cắm vào lần nữa. Vào vào ra ra, dưới hỗ trợ của dầu bôi trơn cửa mình lúc trước chặt khít dần dần trở nên trơn mịn, ra vào cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

- Ưm… – Kỷ Tử Mân vùi mặt vào trong cánh tay, cảm giác ngón tay ra ra vào vào trong cơ thể rất kỳ dị, không lâu sau cậu lại phát hiện có thêm một ngón tay, miệng huyệt lại căng ra một ít, nơi đầu ngón tay đến cũng sâu hơn.

- Khó chịu không? – Ngôn Hành không thích ép buộc, chỉ cần hắn phát hiện Kỷ Tử Mân có chút xíu không thoải mái hắn sẽ lập tức dừng tay.

Kỷ Tử Mân lắc đầu, cậu duỗi tay phải ra sau nắm lấy bàn tay Ngôn Hành đang khuếch trương cho mình, bỗng dùng sức khiến ngón tay lập tức đâm vào sâu hơn, trong lúc đó dường như lướt qua cái gọi là tuyến tiền liệt làm Kỷ Tử Mân kêu lên sợ hãi, eo run bắn, thằng nhỏ đứng nghiêm phía trước rớt xuống vài giọt chất lỏng màu ngà sữa. Dù không bắn tinh nhưng hiển nhiên đã bị kích thích không nhỏ.

Phát hiện phản ứng khác lạ của Kỷ Tử Mân, Ngôn Hành tranh thủ lúc người còn chưa hoàn hồn nhanh chóng cắm vào ngón thứ ba, cửa mình đã căng đến mức có thể nhìn thấy cảnh nội bích màu đỏ thẫm đang co bóp. Tốc độ đẩy vào nhanh hơn trước một chút, nhưng hắn cũng không đi tìm điểm mẫn cảm khiến Kỷ Tử Mân phản ứng kịch liệt vừa rồi.

Ngôn Hành thích nguyên tắc tiến từ từ từng bước một, sau khi trải qua tiền hí dài dằng dặc như vậy Kỷ Tử Mân đã cảm nhận đầy đủ điểm này. Kỳ thật từ trình tự bữa ăn giữa trưa có thể nhìn ra, Ngôn Hành là người có thói quen để món ăn yêu thích đến cuối cùng mới chậm rãi thưởng thức, người như vậy bình thường tương đối kiên nhẫn, nghị lực, lại biết trân trọng.

Quan trọng nhất là, Ngôn Hành luôn có thể thưởng thức lúc món ăn có vị ngon nhất.

Tháo bao cao su trên tay, Ngôn Hành nhanh chóng đeo lên dương v*t một cái mũ khác, lại bôi không ít KY mới cầm dương v*t cương nóng từ lâu để trước cửa huyệt của Kỷ Tử Mân, hai tay giữ chặt hông cậu rồi thúc eo một cái. Không một lời báo trước đã lập tức xông vào bộ vị chặt khít kia.

- A a… Vào rồi… – Kỷ Tử Mân rõ ràng cảm nhận được cảm giác đè ép trong cơ thể, cậu thở chậm, nội bích co bóp tự nhiên từng chút nuốt vào vật thể thô to. -Đừng có ngừng! Cậu dám rút ra tôi sẽ kẹp chết cậu!

Quả nhiên vẫn quá miễn cưỡng. Trán Ngôn Hành toát mồ hôi, nhưng hắn nghe lời Kỷ Tử Mân không tùy tiện rút ra, kiên quyết vùi mình vào trong lối mòn ấm áp thoải mái kia.

Chặt quá, nóng quá, mềm mại quá… Cái đầu tỉnh táo từ trước đến nay của Ngôn Hành nổ ầm ầm, dục vọng mãnh liệt xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn dùng một tay chặn mắt ngựa của Kỷ Tử Mân, theo đó đánh trống cổ vũ tinh thần thúc cả cây vào đụng đến chỗ sâu nhất.

- Ưm! – Kỷ Tử Mân rên lên, ai ngờ Ngôn Hành không đợi cậu làm quen đã trực tiếp phát động tiến công. -A, ha a…

Nghe tiếng ngâm nga hơi khàn khàn của Kỷ Tử Mân, eo Ngôn Hành càng thúc mạnh hơn, lý trí trước đây dường như không còn sót lại gì. Trên thực tế cũng không phải hắn mất tỉnh táo, chỉ là không muốn để ý nhiều như vậy, đối mặt với thân thể ngon miệng không thể tưởng được hắn thầm muốn ăn hết sức mình, để người dưới thân càng bật ra nhiều tiếng rên rỉ.

Kỷ Tử Mân cảm giác mình như cục bột, khi khuôn đúc của Ngôn Hành cắm đến tận đáy nội bích có thể hiện ra nguyên vẹn hình dáng của thứ thô to kia, trong đầu của cậu thậm chí hiện ra hình dáng chân thực của dương v*t.

- Cậu… A… Chậm, chậm một chút! – Kỷ Tử Mân bị Ngôn Hành đâm cho không nói được một câu hoàn chỉnh.

Quả nhiên là cái đồ ngụy thân sĩ! Sau khi đắc thủ thì quên luôn cái gì gọi là dịu dàng!

Cửa mình nóng rát gần như sắp tê dại, bởi vì có bôi trơn cùng mở rộng nên hành vi thô lỗ của Ngôn Hành không gây ra đau đớn như bị xé rách, nhưng cảm giác để một thứ như côn gỗ đục loạn khó mà nói nên lời, Kỷ Tử Mân chỉ có thể bị động thừa nhận va chạm phía sau, sau đó phóng đãng kêu rên.

Tác giả nói: cuối cùng cũng xong (lau mồ hôi)

Ngôn Hành ép người xuống để thứ đó có thể đâm vào sâu hơn, hắn gặm cắn trên lưng Kỷ Tử Mân, cũng rất cẩn thận không để lại dấu hôn quá rõ ràng trên cổ mà liếm dọc theo khe lõm trên lưng, còn để lại trên xương bả vai một vết cắn.

Phần thân cùng nội bích ma xát vừa nhanh vừa mạnh, dần dần Kỷ Tử Mân cũng đạt được một ít khoái cảm, phần eo bất giác phối hợp với đưa đẩy của Ngôn Hành mà đung đưa rất nhẹ.

- Sâu hơn chút nữa… Ưm, rất thoải mái…

Kỷ Tử Mân đang kêu rất hào hứng, ai ngờ Ngôn Hành bỗng dừng lại, hắn xoay người đẩy bàn trà ra sau đó lần mò dưới ghế salon, cuối cùng lôi ra phần kéo dài của ghế, không gian của hai người lập tức rộng hơn không ít.

Như là đứa trẻ không lấy được kẹo, Kỷ Tử Mân chớp chớp hàng mi ướt át, bàn tay đánh thật mạnh lên đùi Ngôn Hành ra lệnh:

- Đừng ngẩn ra nữa, tiếp tục động đi!

Lúc nói còn cố ý co rút bờ mông, phía sau vang lên tiếng thở nhẹ dồn dập của Ngôn Hành.

Ngôn Hành không trì hoãn nữa, nâng mông Kỷ Tử Mân lên rồi túm lấy khuỷu chân để cậu bày ra tư thế nghiêng người co chân đối mặt với lưng ghế, còn mình thì nằm sau lưng cậu đút vào lần nữa.

- Ừm, chính là như vậy… – Kỷ Tử Mân thoải mái giãn hết cả lông mày.

Theo kiến thức sinh lý khỏe mạnh, Ngôn Hành cân nhắc đến vị trí có thể khiến đàn ông nâng cao tình dục, không ngừng điều chỉnh góc tiến vào cùng vị trí va chạm, lần lượt thử từng chỗ.

- A a! – Thoáng cái, toàn thân Kỷ Tử Mân run bắn, thân thể cuộn lại túm chặt lấy cánh tay Ngôn Hành thều thào rên rỉ. -A, a… Chỗ đó không được… Tôi sẽ bắn mất…

Biết mình tìm được vị trí chính xác của tuyến tiền liệt, Ngôn Hành lại bóp đỉnh dương v*t của Kỷ Tử Mân, hạ thân vẫn đều đặn thúc vào như trước nhưng không để cậu dễ dàng cao trào.

- Buông ra! Chỉ có cậu thoải mái… Có phải quá đáng không!

Ngôn Hành phà hơi, trên mặt chẳng biết từ lúc nào đã phủ kín tình dục, ánh mắt chăm chú cực kỳ gợi cảm.

- Chúng ta cùng đến, chờ chút nữa…

Mẹ, sức bền tốt thì không cho người ta phóng thích! Mà cũng không phải mình bắn thì không cho hắn chọc vào mông!

Dù trong đầu có vô hạn thô tục nhưng trên thực tế, ý thức của Kỷ Tử Mân lại giãy giụa giữa khoái cảm cùng thống khổ, cuối cùng chỉ có thể rên hừ hừ để mặc Ngôn Hành chi phối.

Tiếng thân thể va chạm cùng tiếng nước ẩm ướt vang vọng trong phòng khách trống trải, bao phủ xung quanh hai người còn có tiếng thở dốc và rên rỉ của nhau, toàn thân đều bị mồ hôi cùng dịch thể thấm ướt. Bọn họ cùng nhau chìm trong khoái cảm mà cuộc tình này mang đến, cảm xúc bộc phát khó mà kiềm chế.

Cuối cùng Kỷ Tử Mân không chịu được nữa, dùng sức vặn bung bàn tay đang giam cầm mình, dục vọng muốn giải phóng ngày càng mãnh liệt, thậm chí cậu còn có xúc động muốn khóc, đành phải yếu thế:

- Ngôn Hành cậu buông ra mau… Tôi muốn!

Ngôn Hành cảm giác mình cũng sắp đến đỉnh, ôm chặt eo Kỷ Tử Mân lại thúc mạnh vài cái, rồi mới buông tay đồng thời bắn ra tinh hoa nóng hổi.

- Tử Mân…

Có lẽ là kìm nén quá lâu, một dòng dịch nóng cuồn cuộn như không dứt, Ngôn Hành rót vào trong u huyệt mềm mại còn Kỷ Tử Mân lại phun lên ghế salon tối màu.

Ngôn Hành rời khỏi người Kỷ Tử Mân, lột bao cao su đựng đầy tinh dịch màu trắng, mà lỗ nhỏ sưng đỏ chảy ra dầu bôi trơn trong suốt vì bị dồn ép mà tạo ra không ít bọt biển.

Kỷ Tử Mân nằm xoãi trên ghế salon, vừa ăn no lại vận động kịch liệt đã hoàn toàn vượt qua khả năng của cơ thể cậu.

- Mệt quá, nhưng cảm giác rất tốt, cho cậu chín mươi hai điểm đấy. – Kỷ Tử Mân chống người dậy dựa vào Ngôn Hành, đầu gối lên ngực hắn mơ màng buồn ngủ. -Để tôi nghỉ ngơi một chút…

Ngôn Hành vuốt ve mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của Kỷ Tử Mân, đợi đến lúc cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ mới dùng ngón tay vẽ theo từng đường nét trên khuôn mặt cậu, cẩn thận quan sát người hiếm khi yên tĩnh trong lòng.

Phòng khách sau cuộc hoan ái chỉ còn lại tĩnh lặng, còn có một đống bừa bãi.

- Kỷ Tử Mân, cả đời với cậu có thể quá dài, nhưng cậu chỉ có thể chấp nhận thôi. – Ngôn Hành khẽ lẩm bẩm, ánh mắt đã trở lại vẻ trầm tĩnh thường ngày, hắn cúi đầu hôn lên thái dương Kỷ Tử Mân.

- … Ngủ ngon.

◇◆

Kỷ Tử Mân đứng trong phòng tắm ở nhà Ngôn Hành, nhìn vào gương thưởng thức tác phẩm nghệ thuật mà người nào đó để lại trên người mình.

- … Tên kia coi mình là đồ ăn mà gặm thật à? Sói ăn chay quả nhiên vẫn là sói, chậc chậc.

Thân là một con dê ăn thịt, Kỷ Tử Mân thừa nhận mình ăn rất vui vẻ.

Thân thể cậu hoàn toàn có thể hình dung là cực kỳ thê thảm, nhìn từ góc độ thưởng thức nghệ thuật thì có lẽ là một loại mỹ học bạo lực? Sự thật là thiên phú nghệ thuật của sâu lông không ra làm sao cả. Dấu hôn tím xanh dày đặc cả người, đùi trong với lưng đều có dấu răng, Kỷ Tử Mân không ngờ Ngôn Hành cởi quần áo ra lại… có tình thú như vậy.

Nếu theo như lời Ngôn Hành, ân ái = nghiêm túc yêu đương, thì hai bạn gái trước đều thuần túy là người qua đường, tính thời gian tối thiểu cậu ta đã làm hòa thượng hơn hai năm. Kỷ Tử Mân vô cùng may mắn Ngôn Hành ăn chay, lý trí vẫn còn nên không ép mình thành người khô, bằng không với chỉ số chiến đấu trên giường của cậu ta, hôm nay cứ xác định là không xuống giường được!

Đừng xem thường nghị lực của sâu róm!

Xoay trước xoay sau kiểm tra thân thể nhiều lần, cuối cùng Kỷ Tử Mân chỉ có thể tự an ủi mình rằng may mà Ngôn Hành còn nhớ tránh phần cổ, nếu không bị người khác truy hỏi thì không biết giải thích thế nào. Chẳng lẽ lại nói “Ai da, chồng tôi quá yêu tôi hận không thể nuốt tôi vào bụng” à?

Kỷ Tử Mân phong lưu nhưng không hạ lưu, cùng bạn bè đùa giỡn thì được nhưng với người ngoài vẫn có rụt rè của chính mình, cậu trời sinh thẹn thùng hướng nội sao lại lấy chuyện giường chiếu ra chia sẻ, thứ tốt đương nhiên phải tự mình cất giữ!

- Lần sau mình cũng phải để lại mười dấu răng trên người cậu ta! – Mặc quần áo xong, Kỷ Tử Mân cũng chịu rời phòng tắm chuyển hướng về bếp tìm ăn.

Phòng bếp được dọn dẹp rất chỉnh tề, Kỷ Tử Mân không thấy máy nướng bánh mì hoặc máy pha cà phê, đành phải mở tủ lạnh tìm thức ăn, ai ngờ ngoài ba quả trứng cùng một củ hành tây thì cũng chỉ có hai chai nước khoáng cùng một hộp sữa bò, không có một chút đồ thừa. Cậu tức giận đóng sập cửa tủ lạnh, đi vào phòng khách rũ người trên ghế salon.

Hôm nay là cuối tuần, Kỷ Tử Mân không có tiết nhưng giữa trưa phải đi làm. Lúc cậu tỉnh lại thì đã chín giờ, bên cạnh Ngôn Hành vẫn còn ngủ, thân thể hai người đều trần truồng nằm chung một cái chăn.

Hồi tưởng lại quá trình tình ái tối qua, xương lưng dường như lại dâng lên cảm giác tê dại quen thuộc, nửa người dưới suýt nữa thì có phản ứng. Tối qua Kỷ Tử Mân đã tự mình thể nghiệm giữa đàn ông cũng có thể thoải mái như vậy, thậm chí còn kích thích, có cảm giác hơn tưởng tượng, đằng sau vẫn còn sưng chưa tiêu, hai chân cũng hơi bủn rủn, nhưng thể xác và tinh thần cậu đều khoan khoái dễ chịu, mặt mày tỏa sáng.

Song thân thể hai người quá phù hợp mới khiến Kỷ Tử Mân cảm thấy lo lắng, cậu cũng không quên những gì Ngôn Hành từng nói, một khi đã nghiêm túc, vậy đợi cậu chính là trói buộc cả đời.

Nghĩ đến dấu vết dày đặc trên người Kỷ Tử Mân lập tức bật dậy, giật mình, đấy sẽ không phải là một loại dấu hiệu của dục vọng độc chiếm chứ? Giống như chó đi tiểu sẽ để lại mùi chiếm chỗ, Ngôn Hành cũng muốn mượn cái này để chứng minh gì đó. Con mẹ nó, cậu cũng không phải cột điện! Với một người đàn ông thì có gì tốt mà nghiêm túc, lỗ đ*t đàn ông lại không sinh được con!

… Hẳn là bản thân trong lúc vô tình cho Ngôn Hành hi vọng mới khiến cậu ta cố chấp như vậy?

Kỷ Tử Mân ra sức lắc đầu để xua đi phỏng đoán trong đầu, tiêu chuẩn với ‘nghiêm túc’ của Ngôn Hành là xảy ra quan hệ tình dục, điều này hoàn toàn là vấn đề định lực cá nhân cùng sức hấp dẫn của tình nhân, đừng nói cậu lớn lên đẹp trai cũng là sai!

Người không quản được jj của mình thì đừng nghĩ quản cả đời cậu!

Kỷ Tử Mân cố gắng xem nhẹ sự thật là mình cứng rắn quyến rũ đối phương, vội vàng nhặt túi xách ném trên đất rồi bỏ đi, vẫn không quên cầm chìa khóa khóa cửa cho Ngôn Hành.

Khóa cửa từ bên ngoài xong Kỷ Tử Mân ném chìa khóa vào nhà qua hòm thư, quay lưng dựa vào cánh cửa lạnh buốt, ngửa đầu thở dài.

Cách một cánh cửa, dường như có thể ngăn cách lưu luyến trong phòng.

Kỷ Tử Mân lục trong túi lấy điện thoại, phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ với mấy tin nhắn chưa đọc, đều là từ Kiều Hải Tinh.

[không nghe điện là bị núi băng hành quyết?]

[tôi đã pha sẵn trà hoa cúc cho ông bổ hoa cúc]

[… Này, dù có đụng phải núi băng bị lật thuyền cũng đừng luẩn quẩn trong lòng]

[bên ngoài còn có ngàn vạn nam nữ đợi ông phổ độ]

Thấy pin điện thoại chỉ còn 5%, Kỷ Tử Mân quyết định gửi trước một tin cho Kiều Hải Tinh yên tâm.

[tinh khí mười phần, đợi hồi đáp]

Nhắn xong Kỷ Tử Mân liền tắt máy rồi ném lại vào túi.

- Thỏa mãn thì thỏa mãn, nhưng cảm thấy chuyện có vẻ không ổn… – Kỷ Tử Mân lẩm bẩm một mình rời khỏi nhà Ngôn Hành, bóng lưng có mấy phần giống chạy trối chết.

Mà trong phòng, Ngôn Hành vừa tỉnh lại nhìn chằm chằm vào vị trí trống không bên cạnh ngẩn người, không biết là đang suy nghĩ hay là chưa tỉnh ngủ. Không lâu sau lại nhắm mắt xoay người tiếp tục ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương