Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu
-
Chương 26:
Hôm nay trái cây và đồ ăn vặt trong trung tâm bán hàng cũng được chuẩn bị rất nhiều, Trịnh Bảo Châu đi theo họ vào trong, người bán hàng nhiệt tình nhét một gói sô cô la vào tay cô. Đúng mười giờ, ông chủ đi ra cắt băng lụa, nhóm người giàu có bước nhanh vào khâu mua nhà.
Bởi vì đều là nhà ở có sẵn nên phần lớn mọi người đều lựa chọn vài căn yêu thích, sau đó bảo người bán đưa mình đi xem thử thực tế. Người phụ trách tiếp đón Khúc Trực và Tề Thịnh cầm mấy tờ kê khai, đặt lên bàn nói với họ: “Hai người điền tờ kê khai trước rồi đưa ra số tiền dự tính, sau đó tôi sẽ đưa mọi người đi xem nhà.”
Trịnh Bảo Châu muốn đi xem nhà, nghe người bán hàng nói như vậy, ánh mắt cũng hơi sáng lên.
Khúc Trực và Tề Thịnh nghiêm túc muốn mua nhà, cho nên số tiền dự tính cũng rất thoáng, sau khi làm xong thủ tục, người môi giới đưa ba người họ ra ngoài, ngồi trên một chiếc xe du lịch. Loại xe này Trịnh Bảo Châu thường xuyên nhìn thấy khách du lịch ngồi ở trong công viên Tinh Quang, không ngờ lại được linh hoạt vận dụng vào ngành bất động sản.
Sau khi Khúc Trực lên xe cũng một mình ngồi một bên, rất giống với đứa bé đang giận dỗi với các bạn khác.
Tuy rằng người bán hàng cảm thấy rất tò mò đối với mối quan hệ giữa ba người họ, nhưng vẫn nhịn xuống không hỏi. Anh ta tranh thủ thời gian đi trên đường gửi cho mỗi người một phần tài liệu về chung cư, vô cùng chuyên nghiệp giới thiệu những thông tin về khu chung cư.
Lúc trước khi Trịnh Bảo Châu xem tài liệu đã nhìn trúng căn hộ ở tầng cao nhất có phân chia hai tầng, tổng cộng hơn ba trăm mét vuông, không nằm trong phạm vi cân nhắc của Tề Thịnh, nhưng anh thấy Trịnh Bảo Châu có hứng thú nên vẫn bảo người bán hàng đưa họ đi xem thử.
Khúc Trực và họ đều chung người môi giới, thế nên cũng chỉ có thể đi cùng nhau, hoàn cảnh xung quanh khu nhà cũng không tệ lắm, mô hình xanh hoá làm khá tốt, hiệu quả thực tế cũng không kém hơn trên bàn cát nhiều lắm. Người môi giới dẫn họ đi thang máy đến tầng cao nhất, còn không quên giới thiệu với họ: “Bởi vì các căn hộ đều là ra khỏi thang máy là đi đến thẳng nhà, cho nên ra khỏi thang máy chính là hành lang của căn hộ, có thể trang trí dựa theo yêu thích của bản thân. Còn có một thang máy khác là đi đến phòng người giúp việc, đợi lát nữa đi vào có thể đưa mọi người đi xem thử.”
Căn hộ ở tầng cao nhất có tầm nhìn rất tốt, có thể quan sát nửa công viên Tinh Quang giống như được tuyên truyền, đặc biệt là ban công to rộng có thể lăn bò ở trên đó, càng nhìn càng khiến Trịnh Bảo Châu ao ước.
“Căn hộ kiểu này có tổng cộng hai phòng ngủ chính, không gian bên này có thể thay đổi để làm phòng ngủ cho khách hoặc phòng cho trẻ con, cũng có thể dùng để làm phòng đọc sách, mọi người bình thường đọc sách làm việc đều có thể sử dụng.” Người bán hàng vừa nói vừa đưa họ đi lên tầng: “Trên tầng còn có một vườn hoa, tuy không lớn bằng ban công lúc nãy nhưng bởi vì càng cao một chút cho nên tầm nhìn cũng càng tốt.”
Trịnh Bảo Châu hứng thú bừng bừng cùng anh ta đi lên tầng, đi đến vườn hoa mà anh ta nhắc đến. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa hoàn thành hết nhưng mà cô đã có thể tưởng tượng được nếu trang trí nơi này thành một nhà kính trồng hoa thì sẽ đẹp biết bao!
“Tôi rất thích căn hộ này! Phòng lớn đúng là tốt thật, phòng khách và ban công rộng mở sáng sủa, phòng ngủ chính và phòng để quần áo cũng rất lớn!”
Tề Thịnh nhìn xong cũng có chút thích, tuy rằng căn hộ này vượt qua dự tính của anh ta, nhưng có ai không yêu nhà lớn đâu!
“Chỉ là đáng tiếc hơi đắt chút…” Tề Thịnh rất tiếc nuối.
Người môi giới nghe anh nói như vậy, liền nói: “Bởi vì diện tích lớn cho nên tổng giá tiền chắc chắn sẽ đắt hơn một chút, nhưng mọi người mua nhà có chính phủ trợ cấp, vẫn rất có lời. Nếu mọi người thích thì tôi kiến nghị nên trực tiếp mua luôn, loại căn hộ hai tầng này rất đắt hàng, chậm một chút là mất.”
Trịnh Bảo Châu nghe anh ta nói như vậy, cảm thấy rất khẩn trương, cô chỉ có thể lấy được vị trí thứ hai, đến lúc đó còn có căn hộ hai tầng ở tầng cao nhất nữa sao!
“Cái đó, anh có thể giữ lại căn hộ này giúp tôi được không?” Trịnh Bảo Châu nở nụ cười với người bán hàng: “Tôi có thể trả tiền đặt cọc nhiều hơn chút.”
Người bán hàng khó xử nhìn cô: “Không phải tôi không muốn, thật sự không giữ được, mọi người cũng thấy có rất nhiều người khác đang đi xem phòng, người khác trả tiền trước, phòng ở sẽ là của người khác.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Cũng không nhất thiết sẽ có người khác phải không, tôi biết mọi người có rất nhiều luật bất thành văn, anh nghĩ cách giúp tôi chút, có thể…”
“Tôi muốn mua căn hộ này.” Khúc Trực im lặng cả đường bỗng nhiên mở miệng.
Mấy người trong phòng đều sửng sốt, người bán hàng phản ứng chậm hai giây, mới vội nói: “Anh Khúc, anh quyết định muốn mua căn hộ này phải không?”
“Đúng vậy.” Khúc Trực gật đầu, nhìn về phía Trịnh Bảo Châu, cười với cô: “Cậu thích căn hộ này lắm à? Nó là của tôi rồi.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Tên chó chết Khúc Trực!
Bởi vì đều là nhà ở có sẵn nên phần lớn mọi người đều lựa chọn vài căn yêu thích, sau đó bảo người bán đưa mình đi xem thử thực tế. Người phụ trách tiếp đón Khúc Trực và Tề Thịnh cầm mấy tờ kê khai, đặt lên bàn nói với họ: “Hai người điền tờ kê khai trước rồi đưa ra số tiền dự tính, sau đó tôi sẽ đưa mọi người đi xem nhà.”
Trịnh Bảo Châu muốn đi xem nhà, nghe người bán hàng nói như vậy, ánh mắt cũng hơi sáng lên.
Khúc Trực và Tề Thịnh nghiêm túc muốn mua nhà, cho nên số tiền dự tính cũng rất thoáng, sau khi làm xong thủ tục, người môi giới đưa ba người họ ra ngoài, ngồi trên một chiếc xe du lịch. Loại xe này Trịnh Bảo Châu thường xuyên nhìn thấy khách du lịch ngồi ở trong công viên Tinh Quang, không ngờ lại được linh hoạt vận dụng vào ngành bất động sản.
Sau khi Khúc Trực lên xe cũng một mình ngồi một bên, rất giống với đứa bé đang giận dỗi với các bạn khác.
Tuy rằng người bán hàng cảm thấy rất tò mò đối với mối quan hệ giữa ba người họ, nhưng vẫn nhịn xuống không hỏi. Anh ta tranh thủ thời gian đi trên đường gửi cho mỗi người một phần tài liệu về chung cư, vô cùng chuyên nghiệp giới thiệu những thông tin về khu chung cư.
Lúc trước khi Trịnh Bảo Châu xem tài liệu đã nhìn trúng căn hộ ở tầng cao nhất có phân chia hai tầng, tổng cộng hơn ba trăm mét vuông, không nằm trong phạm vi cân nhắc của Tề Thịnh, nhưng anh thấy Trịnh Bảo Châu có hứng thú nên vẫn bảo người bán hàng đưa họ đi xem thử.
Khúc Trực và họ đều chung người môi giới, thế nên cũng chỉ có thể đi cùng nhau, hoàn cảnh xung quanh khu nhà cũng không tệ lắm, mô hình xanh hoá làm khá tốt, hiệu quả thực tế cũng không kém hơn trên bàn cát nhiều lắm. Người môi giới dẫn họ đi thang máy đến tầng cao nhất, còn không quên giới thiệu với họ: “Bởi vì các căn hộ đều là ra khỏi thang máy là đi đến thẳng nhà, cho nên ra khỏi thang máy chính là hành lang của căn hộ, có thể trang trí dựa theo yêu thích của bản thân. Còn có một thang máy khác là đi đến phòng người giúp việc, đợi lát nữa đi vào có thể đưa mọi người đi xem thử.”
Căn hộ ở tầng cao nhất có tầm nhìn rất tốt, có thể quan sát nửa công viên Tinh Quang giống như được tuyên truyền, đặc biệt là ban công to rộng có thể lăn bò ở trên đó, càng nhìn càng khiến Trịnh Bảo Châu ao ước.
“Căn hộ kiểu này có tổng cộng hai phòng ngủ chính, không gian bên này có thể thay đổi để làm phòng ngủ cho khách hoặc phòng cho trẻ con, cũng có thể dùng để làm phòng đọc sách, mọi người bình thường đọc sách làm việc đều có thể sử dụng.” Người bán hàng vừa nói vừa đưa họ đi lên tầng: “Trên tầng còn có một vườn hoa, tuy không lớn bằng ban công lúc nãy nhưng bởi vì càng cao một chút cho nên tầm nhìn cũng càng tốt.”
Trịnh Bảo Châu hứng thú bừng bừng cùng anh ta đi lên tầng, đi đến vườn hoa mà anh ta nhắc đến. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa hoàn thành hết nhưng mà cô đã có thể tưởng tượng được nếu trang trí nơi này thành một nhà kính trồng hoa thì sẽ đẹp biết bao!
“Tôi rất thích căn hộ này! Phòng lớn đúng là tốt thật, phòng khách và ban công rộng mở sáng sủa, phòng ngủ chính và phòng để quần áo cũng rất lớn!”
Tề Thịnh nhìn xong cũng có chút thích, tuy rằng căn hộ này vượt qua dự tính của anh ta, nhưng có ai không yêu nhà lớn đâu!
“Chỉ là đáng tiếc hơi đắt chút…” Tề Thịnh rất tiếc nuối.
Người môi giới nghe anh nói như vậy, liền nói: “Bởi vì diện tích lớn cho nên tổng giá tiền chắc chắn sẽ đắt hơn một chút, nhưng mọi người mua nhà có chính phủ trợ cấp, vẫn rất có lời. Nếu mọi người thích thì tôi kiến nghị nên trực tiếp mua luôn, loại căn hộ hai tầng này rất đắt hàng, chậm một chút là mất.”
Trịnh Bảo Châu nghe anh ta nói như vậy, cảm thấy rất khẩn trương, cô chỉ có thể lấy được vị trí thứ hai, đến lúc đó còn có căn hộ hai tầng ở tầng cao nhất nữa sao!
“Cái đó, anh có thể giữ lại căn hộ này giúp tôi được không?” Trịnh Bảo Châu nở nụ cười với người bán hàng: “Tôi có thể trả tiền đặt cọc nhiều hơn chút.”
Người bán hàng khó xử nhìn cô: “Không phải tôi không muốn, thật sự không giữ được, mọi người cũng thấy có rất nhiều người khác đang đi xem phòng, người khác trả tiền trước, phòng ở sẽ là của người khác.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Cũng không nhất thiết sẽ có người khác phải không, tôi biết mọi người có rất nhiều luật bất thành văn, anh nghĩ cách giúp tôi chút, có thể…”
“Tôi muốn mua căn hộ này.” Khúc Trực im lặng cả đường bỗng nhiên mở miệng.
Mấy người trong phòng đều sửng sốt, người bán hàng phản ứng chậm hai giây, mới vội nói: “Anh Khúc, anh quyết định muốn mua căn hộ này phải không?”
“Đúng vậy.” Khúc Trực gật đầu, nhìn về phía Trịnh Bảo Châu, cười với cô: “Cậu thích căn hộ này lắm à? Nó là của tôi rồi.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Tên chó chết Khúc Trực!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook