Kiều Uẩn đưa bức danh họa tới trước mặt cha Lục, lại nói: “Ba, đây là quà của ba.
”
“Ai, tốt, tốt.
”
Lục phụ vội vàng tiếp nhận, có vết xe đổ của Tô Miên, ông cho rằng bức tranh Kiều Uẩn đưa hẳn mua ở một cửa hàng nhỏ nào đó.
Nhưng mà, khi ông mở ra, kinh ngạc trong mắt không chút nào che giấu.
Vậy mà lại là bức họa của Kiều An đại sư, đặt ở trên bàn đấu giá, ít nhất giá trị ngàn vạn.
Kiều Uẩn nâng khuôn mặt nhỏ lên: “Ba thích không?”
Cha Lục không chút do dự đáp: “Thích.
”
Khóe miệng Kiều Uẩn cong cong.
Cha Lục yên lặng thở dài trong lòng, đồ dỏm bình thường muốn tìm được cũng tốn không ít thời gian, mặc kệ như thế nào, đây cũng là món quà đầu tiên của con gái, ông không thể nói ra chân tướng được.
Trong tay Kiều Uẩn cầm một hộp quà nhỏ, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Tri.
Lục Cảnh Tri theo bản năng dựng thẳng lưng, đôi mắt mang theo chút ý cười.
Kiều Uẩn đưa hộp quà sang: “Quà của anh.
”
Lục Cảnh Tri không cầm lấy, ngược lại là có chút chờ mong mà nhìn Kiều Uẩn.
Kiều Uẩn không nói chuyện, mắt đen như mực không hề chớp mà nhìn hắn.
Ý cười trong mắt Lục Cảnh Tri phai nhạt đi, chờ không thấy Kiều Uẩn gọi một tiếng anh cả, trong lòng hắn có chút mất mát.
Hắn tiếp nhận lễ vật, hộp quà thật xinh đẹp, hắn mở hộp quà ra, sau khi thấy đồ vật ở bên trong, nụ cười cương ở trên mặt.
Cho dù đã sớm đoán không phải là món quà đắt tiền cỡ nào, nhưng trăm triệu không nghĩ tới sẽ là đồng hồ điện tử.
Đồng hồ điện tử thì thôi đi, vì sao lại là kiểu dáng dành cho thiếu nhi??
Tô Miên nhìn thấy quà của Lục Cảnh Tri, trong lòng càng kết luận cuộc sống trước kia của Kiều Uẩn rất khổ, những món quà này cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền, nhìn xem, tiền mua đồng hồ cũng không đủ, bà phải tìm cơ hội nhét thêm chút tiền cho Kiều Uẩn mới được.
Lục Cảnh Tri lại sửng sốt một hồi lâu.
“Là không thích sao?” Đôi mắt sáng ngời của Kiều Uẩn nhìn hắn.
Lục Cảnh Tri hô hấp cứng lại, đột nhiên không biết nên nói như thế nào.
Tròng mắt Kiều Uẩn chuyển động, tầm mắt đảo qua cánh tay Lục Cảnh Tri, rũ đầu xuống: “A, mua nhỏ rồi.
”
“Không nhỏ!” Tô Miên đưa mắt ra hiệu cho con trai cả: “Không nhỏ chút nào, anh con gần đây bị bệnh phù, chờ hết phù là đeo vừa.
”
Lục Cảnh Tri: “……”
Thấy mẹ mình sốt ruột, hắn chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn quà của em, anh cả rất thích.
”
Kiều Uẩn nâng mắt lên, tầm mắt hơi lãnh đạm dời đi.
Lục Cảnh Tri nhìn ánh mắt xinh đẹp của Kiều Uẩn, khóe miệng không khỏi lộ ra chút ý cười, bớt đi vài phần bất mãn với cô.
Tuy rằng phẩm tính của cô em gái ruột này không tốt lắm, nhưng bộ dáng an tĩnh, thực sự làm người khác thấy thương.
Ánh mắt Kiều Uẩn dừng ở trên người Lục Đình, cứ việc bản thân cô ta không chờ mong chút nào, thậm chí không muốn nhận, nhưng vẫn là tha thiết mà nhìn Kiều Uẩn, giống như đã gấp không chờ nổi.
Kiều Uẩn biểu tình lạnh nhạt, vươn nắm tay, mở ra: “Sợi dây này tặng cho cô.
”
“……”
Lục Đình nhìn cái dây đeo tay dùng ba sợi dây màu đan lại với nhau, ở quán ven đường cũng mua được, biểu tình có thể nói là quỷ dị.
Tuy rằng quà của Lục Cảnh Tri cũng rất không nỡ nhìn thẳng, nhưng tốt xấu còn đựng trong hộp, đến lượt cô ta liền đưa trực tiếp luôn?
Hơn nữa đồ trang trí duy nhất của cái dây đeo tay này thế mà là một cái lục lạc, cái loại mà vừa động vào liền vang không ngừng, sợ không hấp dẫn được sự chú ý của người khác.
Thấy cha mẹ dùng ánh mắt thúc giục mình, Lục Đình nhợt nhạt cười một cái: “Dây đeo thật là đẹp mắt.
”
“Cô thích là tốt rồi.
”
Lục Đình cương một chút, ai thích!
Thứ rẻ tiền này, ai mà thích!
Kiều Uẩn không có cảm xúc gì mà đánh giá Lục Đình: “Tôi ở ven đường chọn lựa mấy tiếng đồng hồ, một cái hai tệ, vừa rẻ vừa đẹp, rất xứng với cô.
”
Lục Đình: “……”
Có ý gì?
Cô ta chỉ giá trị hai tệ??
Đồ vật giá hai tệ, cần cô tốn vài tiếng đồng hồ lựa chọn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook