Không Gian
-
Chương 64: Phòng tuyến thất thủ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thánh quang của thiên sứ mang đến hy vọng cho con người, mọi người trên tường thành thấy hết thảy những việc này phát ra tiếng hoan hô hưng phấn. Thế nhưng người của Thần Điện cũng hiểu được, đây chỉ là triệu hồi ảo ảnh thiên sứ, hơn nữa cái này đã tiêu hao phần lớn ma lực của bọn họ.
Thân ảnh thiên sứ càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, dần dần biến mất trên bầu trời. Mà vong linh rất nhanh liền bổ sung lại chỗ trống, phóng mắt nhìn lại, vẫn là biển vong linh vô tận.
“Giáo chủ đại nhân, chúng ta lại thi triển triệu hồi thánh thiên sứ sao?” Một mục sư nhìn giáo chủ thành Arquette.
“Tạm thời không cần, hiện tại mọi người đã được nhấc lên sĩ khí, chúng ta chỉ cần ở thời điểm thích hợp sử dụng triệu hồi là được.” Vẻ mặt giáo chủ ngưng trọng nhìn vong linh tựa như vô tận, trong lòng không ngừng cầu nguyện Chủ Thần, hy vọng thần tích có thể giáng xuống. Bất quá dường như thần của ông đã ngủ say, không nghe được ông kỳ vọng.
Lúc này, các đạo nhân mã đang trên đường đuổi tới, cao thủ các quốc gia cũng không cùng quân đội đồng hành. Bọn họ trước tiên lao tới chiến trường, bảo vệ phòng tuyến nhân loại.
Có điều trong cảm nhận của những người cầm quyền tại các quốc gia thì phòng tuyến cuối cùng cũng không phải là thành Arquette, mà là thủ đô đế quốc Alma Thần Thánh, chỗ đó là đại bản doanh Thần Điện. Những năm gần đây Thần Điện trải rộng khắp các quốc gia nhân loại, cũng dần dần có xu thế uy hiếp hoàng quyền. Hoàng thất các nước có lòng kiêng kị, lúc này chính là thời điểm làm suy yếu thế lực của Thần Điện.
Mà giáo đình và hoàng tộc đế quốc Alma Thần Thánh nhìn thấu tính toán của bọn họ, bất luận là giáo đình hay là đế vương đều không toàn lực duy trì các chiến sĩ tiền phương anh dũng chiến đấu. Bọn họ cần bảo tồn thực lực, mà chiến sĩ tiền phương cùng bình dân trở thành vật hi sinh.
Ngay lúc những người cầm quyền các quốc gia đang tính toán nhau, thành Arquette đang tiến hành một hồi chiến đấu thảm thiết. Đoàn kỵ sĩ quang minh làm đại biểu tiếp viện của giáo đình lần này, dũng cảm chiến đấu tại tuyến đầu. Clover Akin không thẹn với vinh dự kỵ sĩ của hắn, vẫn luôn giao tranh ở trước nhất.
Lúc này dưới chân bọn họ phủ đầy một tầng lại một tầng xương cốt vỡ vụn, không thể chắp vá lại, trong không khí tràn đầy bụi xương tung bay. Sau một ngày bọn họ liên tục chiến đấu, đã mỏi mệt không chịu nổi, thế nhưng số lượng vong linh tựa như chưa bao giờ giảm bớt.
Chiến sự bình thường đã có không ít người bị chết, sau đó gia nhập đội ngũ vong linh. Tình huống của tiểu đội lính đánh thuê tốt hơn nhiều, người hy sinh không phải rất nhiều, nhưng lúc này bọn họ đã lộ ra vẻ mệt mỏi, nhiều lần bị thương trong chiến đấu.
Pháp sư trên tường thành không ngừng phóng ra một đám ma pháp vào trong đại quân vong linh. Sau khi mỗi một ma pháp nở rộ ra ánh sáng hoa mỹ, đi kèm theo chính là từng mảng vong linh ngã xuống.
Trời dần dần tối lại, nhóm vong linh không biết mỏi mệt liên tục tấn công. Các chiến sĩ mệt đến mỗi lần nâng tay đều giống như giơ lên vật nặng ngàn cân. Ngay lúc mọi người đều tuyệt vọng, đại quân vong linh có động tĩnh lạ.
“Tê ~~ tê ~~” Từng âm thanh tai người không nghe được, âm thanh rất nhỏ xuyên qua toàn bộ chiến trường, động tác của đám vong linh ngừng lại, sau đó chậm rãi lui về phía sau.
Clover thấy vong linh dường như ngừng tấn công, bảo mọi người lui về trong thành. Bọn họ cần nghỉ ngơi, cũng cần thức ăn nước uống. Người trong thành nghe vong linh lui quân, phát ra từng đợt tiếng hoan hô.
Sau khi lui về thành, mục sư thành Arquette trước tiên giúp các kỵ sĩ trị liệu thương thế. Miệng vết thương bị vong linh gây ra cần ma pháp quang minh tinh lọc, không thì cho dù không chết, người đó cũng sẽ dần dần biến thành vong linh.
Lúc này Clover không để ý việc nghỉ ngơi, hắn vội vàng uống một ngụm nước, cứng rắn lên tinh thần, kéo thân thể mỏi mệt tìm đến giáo chủ đang cầu nguyện trong giáo đường. “Giáo chủ đại nhân, viện quân còn chưa tới sao?”
Giáo chủ nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, sâu trong ánh mắt hắn có sự tuyệt vọng thật sâu. Đợt đầu vong linh tiến công liền khiến bọn họ gian khổ như thế, nếu viện quân lại không đến, bọn họ kiên trì không được bao lâu.
Hiện nay binh lính thương vong thảm trọng, kiếm sĩ cùng kỵ sĩ tiêu hao phần lớn thể lực, ma pháp của ma pháp sư càng là tiêu hao lợi hại. Hơn nữa thức ăn cung cấp trong thành cũng là vấn đề, thành chủ trốn trong phủ thành chủ không dám đi ra, đem hết thảy phiền toái đều giao cho giáo đình.
“Ngài liên hệ giáo đình chưa?” Clover nôn nóng hỏi.
“Liên hệ rồi, nói là viện quân cũng sắp đến, thế nhưng sáng nay họ cũng đã nói như vậy.” Chỉ sợ viện quân nhất thời không có khả năng đến đây, cũng không biết bọn họ có thể chống được đến lúc nào?
“Khốn kiếp.” Trong lòng Clover cũng ít nhiều rõ ràng, nhưng hắn không muốn tin tưởng Quang Minh Giáo Đình mà hắn tín ngưỡng sẽ vứt bỏ con dân một thành, hắn phẫn nộ đấm một quyền trên tường.
“Ngươi vẫn là đi nghỉ ngơi trước đi, không biết lúc nào vong linh sẽ lại khởi xướng tiến công.” Hơn nữa ban đêm chính là lúc thực lực của vong linh tăng mạnh, vừa nãy lúc khai chiến, vì cái gì bọn chúng lại rút lui? Trong lòng giáo chủ có dự cảm không tốt, ông sâu kín thở dài một tiếng, nhìn tượng thần Quang Minh cao lớn trang nghiêm trong giáo đường.
“Ta biết.” Clover cất bước chân nặng nề đi ra khỏi giáo đường, trở lại dưới chân tường thành. Để đối phó với tình huống khẩn cấp, bọn họ tạm thời nghỉ ngơi ở tại chỗ này.
Bốn giờ sau, vong linh lại khởi xướng tiến công. Ban đêm tầm nhìn không tốt, mọi người chỉ có thể thông qua ma pháp thỉnh thoảng sáng lên trong đêm mới có thể thấy rõ vong linh phủ đầy xung quanh.
Lúc này nhân mã các nước vừa tụ tập đến bên ngoài đế đô đế quốc Alma Thần Thánh, cùng với người của giáo đình đi đến thành Arquette. Trong số những người này bao gồm nhóm học sinh và giáo sư của học viện ma khí đế quốc St.Monte. Học sinh ban vũ kỹ học viện quân sự cũng ở cả bên trong, người dẫn đầu ban vũ kỹ là Bert.
Mà lần này người dẫn đầu đế quốc St.Monte chính là gia gia của Bert. Đại hoàng tử thì dẫn dắt binh lực cùng cao thủ triệu tập từ trong các quý tộc.
Carlota cùng Cleo đã đi trước một bước, đến thành Arquette trước. Lúc này nhóm Israel cũng đang hướng về thành Arquette.
Israel là người đầu tiên đuổi tới thành Arquette tiếp viện, khi hắn tới cả thành đều bị máu tươi nhiễm đỏ. Trong thành xung quanh có thể thấy được khói đen dâng lên, dưới khói đen là ngọn lửa thiêu đốt. Phòng ốc trong thành sập hơn phân nửa, có thể thấy được tình hình chiến đấu trong thành lúc ấy vô cùng thảm thiết.
Lúc này trên ngã tư đường đã nhìn không thấy bóng người, ngẫu nhiên có thể thấy được mấy cái xác không hồn vừa biến thành hoạt tử nhân, còn có từng bộ xương khô đi lại.
Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vong linh kỵ sĩ mặc khôi giáp của đoàn kỵ sĩ giáo đình, từ độ cũ mới của khôi giáp trên người bọn chúng có thể thấy được, đó đều là vong linh mới.
“Chúng ta đã tới chậm.” Israel nhìn địa ngục nhân gian dưới mặt đất, thì thào tự nói. Bọn họ đã xuất phát chậm vài ngày, không ngờ vẫn là người đầu tiên đến nơi.
Aylmer cảm nhận được tâm tình ca ca không tốt, ôm lấy eo hắn, cả người tựa vào trên người hắn. “Chúng ta đã tới sớm nhất.”
Archie túm đuôi Jerne không cho phép nó bò loạn, đối với thảm trạng trên mặt đất nó làm như không thấy. Cảnh tượng này ở địa ngục tùy ý có thể thấy được, có cái gì đáng thương cảm đâu, có điều thật đúng là có chút hoài niệm.
“Rống ~~” Lúc này một tiếng rồng ngâm truyền đến, nghe tiếng liền biết là Cleo đến đây.
Beryl cũng phát ra một tiếng hô, sau đó bay về hướng Cleo, rất nhanh hai bên nhân mã hội hợp trên không trung thành Arquette.
“Ngươi cũng đến đây.” Israel nhìn Carlota.
“Ừ.” Sắc mặt Carlota ngưng trọng nhìn tình cảnh dưới mặt đất. “Kỳ thật tiếp viện có thể đến sớm, nếu mọi người đều không kéo dài, lúc này hẳn là hơn phân nửa người nơi này đều còn sống.”
“Đây cũng không phải việc chúng ta có thể khống chế.” Từ trong lời nói của hắn ta, Israel đoán ra được một hai.
“Ca ca, ngươi mau nhìn.” Aylmer vẫn nhìn chăm chú mặt đất, kéo quần áo Israel.
Lúc này, vong linh trong thành đều tụ tập về phương hướng giáo đường, mà bên kia hình như truyền đến âm thanh chiến đấu mỏng manh.
“Chúng ta qua đó.” Israel ý bảo Beryl.
Beryl hiểu ý cấp tốc bay về hướng giáo đường, Cleo theo sát sau đó. Khi bọn họ tới cửa giáo đường, chỉ thấy cửa giáo đường đóng chặt, không ít sinh vật vong linh vây quanh ở bốn phía giáo đường không ngừng muốn đột phá đi vào. Mà trong giáo đường cách một đoạn thời gian, sẽ có một đạo ma pháp quang hệ mỏng manh truyền ra, đem vong linh cạnh cửa giáo đường hóa thành tro tàn.
“Có người may mắn sống sót. Ta đi cứu người, ngươi phụ trách thanh lí vong linh xung quanh.” Israel nói với Carlota.
“Được.” Carlota nói xong nhìn hai đứa trẻ ngồi phía sau Israel, nhíu mày. Người này sao đi đến chỗ nào cũng dắt cả nhà theo, tuy rằng bọn họ đều là phi nhân loại, nhưng mang theo con nít đến chiến trường nguy hiểm như vậy thật sự ổn sao?
“Ca ca, ta cũng phải đi thanh lí vong linh.” Có lẽ là thiên tính cho phép, hoặc là bị hắc khí trên người cậu ảnh hưởng, đối với việc phá hoại Aylmer có nhiệt tình vô cùng.
“Ngươi đừng chạy quá xa, chú ý an toàn.” Israel thấy bốn phía không có vong linh cao cấp, để đứa nhỏ tự mình đi chơi.
Aylmer gật gật đầu, biến thành bộ dạng cự long, hướng về từng đường phố phun ra long tức. “Cleo, chúng ta so xem ai xử lý nhanh hơn.”
“Thắng có thưởng không?” Tuy Cleo cũng thích sung sướng chiến đấu, thế nhưng loại đối thủ không có tính khiêu chiến này thật sự là không thú vị.
Aylmer nghĩ nghĩ, sau đó nói với Cleo: “Nếu ngươi thắng ta, ta bảo ca ca ta cho ngươi 20 ma tinh tệ.”
“Vậy đi.” Cleo nói xong phun ra một ngụm long tức về phương hướng khác với Aylmer.
“Ta đi xem giáo đường.” Carlota thấy dáng vẻ hai người hưng trí bừng bừng, thu hồi long kỵ thương, bay về phía giáo đường.
“Người bên trong giáo đường lui về phía sau.” Israel lớn tiếng nói với người trong giáo đường. Tiếp đó bên ngoài giáo đường nhanh chóng dâng lên một tường băng, ngăn cản vong linh tiến công.
Người trong giáo đường nghe được tiếng gọi bên ngoài, vội vàng lui về phía sau, tiếp theo trong khe cửa xuyên vào một cỗ hàn khí. Mặt đất gần cửa kết một tầng băng mỏng manh.
Sau đó cửa giáo đường bị người đá văng, một thanh niên tóc vàng cao lớn xuất hiện ở cửa. Phía sau hắn là một vị nữ sĩ xinh đẹp ôm hai sinh vật cổ quái.
Sau khi Israel vào cửa, chỉ thấy trong giáo đường chen chúc không ít người. Những người này phần lớn là bình dân, trong đó lẫn số ít quý tộc. Mà phía trước những người này đứng hai mục sư chật vật không chịu nổi.
“Người sống sót đều ở đây sao?” Sau khi Israel nhìn quét một vòng, hỏi hai mục sư.
“Đúng vậy, những người khác đều hy sinh, ngay cả giáo chủ cùng đội trưởng Clover cũng biến thành vong linh.” Hai mục sư nói xong nước mắt chảy xuống.
“Hiện tại ta cần mang bọn ngươi rời khỏi nơi này, các ngươi chú ý theo sát phía sau ta, suy nghĩ cho sinh mệnh các ngươi, tốt nhất các ngươi không nên tụt lại phía sau.” Israel nói với người sống sót trong giáo đường.
“Các ngươi là viện quân đế quốc phái tới sao? Các ngươi đến đây bao nhiêu người, ta là lãnh chủ nơi này.” Lúc này một người mập mạp vừa rồi trốn ở trong đám người, mặc quần áo hoa lệ kích động hỏi.
“Chúng ta là tiếp viện đế quốc St.Monte phái tới, lần này tới đây chỉ có hai người.” Israel nói xong không hề để ý đến gã, mà nói với hai mục sư vẫn cực lực bảo hộ mọi người: “Được rồi, chúng ta muốn phá vòng vây.”
“Không, ta không muốn đi, các ngươi mới có mấy người như vậy, đi ra ngoài không phải tìm chết sao?” Lãnh chủ phát ra tiếng kêu bén nhọn.
“Tùy ngươi.” Israel nói xong đi ra ngoài, cũng bảo Beryl phụ trách cản phía sau. Beryl gật đầu, sau đó ở cạnh cửa chờ một người cuối cùng đi ra ngoài.
Sau khi Israel đi ra, nhìn thấy Carlota chậm rãi rơi xuống mặt đất, sau đó lại nhìn nhìn hai cự long giữa không trung tùy ý phá hoại, tình cảnh này nếu ai không biết còn tưởng rằng đó là hai con ác long đó chứ.
“Nếu ngươi đến đây, vậy liền tùy ngươi mở đường đi, ta đi ở giữa.” Đấu khí của Carlota tương đối bá đạo, thích hợp mở đường, mà hắn thì càng thích hợp thủ hộ mọi hướng hơn.
Thánh quang của thiên sứ mang đến hy vọng cho con người, mọi người trên tường thành thấy hết thảy những việc này phát ra tiếng hoan hô hưng phấn. Thế nhưng người của Thần Điện cũng hiểu được, đây chỉ là triệu hồi ảo ảnh thiên sứ, hơn nữa cái này đã tiêu hao phần lớn ma lực của bọn họ.
Thân ảnh thiên sứ càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, dần dần biến mất trên bầu trời. Mà vong linh rất nhanh liền bổ sung lại chỗ trống, phóng mắt nhìn lại, vẫn là biển vong linh vô tận.
“Giáo chủ đại nhân, chúng ta lại thi triển triệu hồi thánh thiên sứ sao?” Một mục sư nhìn giáo chủ thành Arquette.
“Tạm thời không cần, hiện tại mọi người đã được nhấc lên sĩ khí, chúng ta chỉ cần ở thời điểm thích hợp sử dụng triệu hồi là được.” Vẻ mặt giáo chủ ngưng trọng nhìn vong linh tựa như vô tận, trong lòng không ngừng cầu nguyện Chủ Thần, hy vọng thần tích có thể giáng xuống. Bất quá dường như thần của ông đã ngủ say, không nghe được ông kỳ vọng.
Lúc này, các đạo nhân mã đang trên đường đuổi tới, cao thủ các quốc gia cũng không cùng quân đội đồng hành. Bọn họ trước tiên lao tới chiến trường, bảo vệ phòng tuyến nhân loại.
Có điều trong cảm nhận của những người cầm quyền tại các quốc gia thì phòng tuyến cuối cùng cũng không phải là thành Arquette, mà là thủ đô đế quốc Alma Thần Thánh, chỗ đó là đại bản doanh Thần Điện. Những năm gần đây Thần Điện trải rộng khắp các quốc gia nhân loại, cũng dần dần có xu thế uy hiếp hoàng quyền. Hoàng thất các nước có lòng kiêng kị, lúc này chính là thời điểm làm suy yếu thế lực của Thần Điện.
Mà giáo đình và hoàng tộc đế quốc Alma Thần Thánh nhìn thấu tính toán của bọn họ, bất luận là giáo đình hay là đế vương đều không toàn lực duy trì các chiến sĩ tiền phương anh dũng chiến đấu. Bọn họ cần bảo tồn thực lực, mà chiến sĩ tiền phương cùng bình dân trở thành vật hi sinh.
Ngay lúc những người cầm quyền các quốc gia đang tính toán nhau, thành Arquette đang tiến hành một hồi chiến đấu thảm thiết. Đoàn kỵ sĩ quang minh làm đại biểu tiếp viện của giáo đình lần này, dũng cảm chiến đấu tại tuyến đầu. Clover Akin không thẹn với vinh dự kỵ sĩ của hắn, vẫn luôn giao tranh ở trước nhất.
Lúc này dưới chân bọn họ phủ đầy một tầng lại một tầng xương cốt vỡ vụn, không thể chắp vá lại, trong không khí tràn đầy bụi xương tung bay. Sau một ngày bọn họ liên tục chiến đấu, đã mỏi mệt không chịu nổi, thế nhưng số lượng vong linh tựa như chưa bao giờ giảm bớt.
Chiến sự bình thường đã có không ít người bị chết, sau đó gia nhập đội ngũ vong linh. Tình huống của tiểu đội lính đánh thuê tốt hơn nhiều, người hy sinh không phải rất nhiều, nhưng lúc này bọn họ đã lộ ra vẻ mệt mỏi, nhiều lần bị thương trong chiến đấu.
Pháp sư trên tường thành không ngừng phóng ra một đám ma pháp vào trong đại quân vong linh. Sau khi mỗi một ma pháp nở rộ ra ánh sáng hoa mỹ, đi kèm theo chính là từng mảng vong linh ngã xuống.
Trời dần dần tối lại, nhóm vong linh không biết mỏi mệt liên tục tấn công. Các chiến sĩ mệt đến mỗi lần nâng tay đều giống như giơ lên vật nặng ngàn cân. Ngay lúc mọi người đều tuyệt vọng, đại quân vong linh có động tĩnh lạ.
“Tê ~~ tê ~~” Từng âm thanh tai người không nghe được, âm thanh rất nhỏ xuyên qua toàn bộ chiến trường, động tác của đám vong linh ngừng lại, sau đó chậm rãi lui về phía sau.
Clover thấy vong linh dường như ngừng tấn công, bảo mọi người lui về trong thành. Bọn họ cần nghỉ ngơi, cũng cần thức ăn nước uống. Người trong thành nghe vong linh lui quân, phát ra từng đợt tiếng hoan hô.
Sau khi lui về thành, mục sư thành Arquette trước tiên giúp các kỵ sĩ trị liệu thương thế. Miệng vết thương bị vong linh gây ra cần ma pháp quang minh tinh lọc, không thì cho dù không chết, người đó cũng sẽ dần dần biến thành vong linh.
Lúc này Clover không để ý việc nghỉ ngơi, hắn vội vàng uống một ngụm nước, cứng rắn lên tinh thần, kéo thân thể mỏi mệt tìm đến giáo chủ đang cầu nguyện trong giáo đường. “Giáo chủ đại nhân, viện quân còn chưa tới sao?”
Giáo chủ nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, sâu trong ánh mắt hắn có sự tuyệt vọng thật sâu. Đợt đầu vong linh tiến công liền khiến bọn họ gian khổ như thế, nếu viện quân lại không đến, bọn họ kiên trì không được bao lâu.
Hiện nay binh lính thương vong thảm trọng, kiếm sĩ cùng kỵ sĩ tiêu hao phần lớn thể lực, ma pháp của ma pháp sư càng là tiêu hao lợi hại. Hơn nữa thức ăn cung cấp trong thành cũng là vấn đề, thành chủ trốn trong phủ thành chủ không dám đi ra, đem hết thảy phiền toái đều giao cho giáo đình.
“Ngài liên hệ giáo đình chưa?” Clover nôn nóng hỏi.
“Liên hệ rồi, nói là viện quân cũng sắp đến, thế nhưng sáng nay họ cũng đã nói như vậy.” Chỉ sợ viện quân nhất thời không có khả năng đến đây, cũng không biết bọn họ có thể chống được đến lúc nào?
“Khốn kiếp.” Trong lòng Clover cũng ít nhiều rõ ràng, nhưng hắn không muốn tin tưởng Quang Minh Giáo Đình mà hắn tín ngưỡng sẽ vứt bỏ con dân một thành, hắn phẫn nộ đấm một quyền trên tường.
“Ngươi vẫn là đi nghỉ ngơi trước đi, không biết lúc nào vong linh sẽ lại khởi xướng tiến công.” Hơn nữa ban đêm chính là lúc thực lực của vong linh tăng mạnh, vừa nãy lúc khai chiến, vì cái gì bọn chúng lại rút lui? Trong lòng giáo chủ có dự cảm không tốt, ông sâu kín thở dài một tiếng, nhìn tượng thần Quang Minh cao lớn trang nghiêm trong giáo đường.
“Ta biết.” Clover cất bước chân nặng nề đi ra khỏi giáo đường, trở lại dưới chân tường thành. Để đối phó với tình huống khẩn cấp, bọn họ tạm thời nghỉ ngơi ở tại chỗ này.
Bốn giờ sau, vong linh lại khởi xướng tiến công. Ban đêm tầm nhìn không tốt, mọi người chỉ có thể thông qua ma pháp thỉnh thoảng sáng lên trong đêm mới có thể thấy rõ vong linh phủ đầy xung quanh.
Lúc này nhân mã các nước vừa tụ tập đến bên ngoài đế đô đế quốc Alma Thần Thánh, cùng với người của giáo đình đi đến thành Arquette. Trong số những người này bao gồm nhóm học sinh và giáo sư của học viện ma khí đế quốc St.Monte. Học sinh ban vũ kỹ học viện quân sự cũng ở cả bên trong, người dẫn đầu ban vũ kỹ là Bert.
Mà lần này người dẫn đầu đế quốc St.Monte chính là gia gia của Bert. Đại hoàng tử thì dẫn dắt binh lực cùng cao thủ triệu tập từ trong các quý tộc.
Carlota cùng Cleo đã đi trước một bước, đến thành Arquette trước. Lúc này nhóm Israel cũng đang hướng về thành Arquette.
Israel là người đầu tiên đuổi tới thành Arquette tiếp viện, khi hắn tới cả thành đều bị máu tươi nhiễm đỏ. Trong thành xung quanh có thể thấy được khói đen dâng lên, dưới khói đen là ngọn lửa thiêu đốt. Phòng ốc trong thành sập hơn phân nửa, có thể thấy được tình hình chiến đấu trong thành lúc ấy vô cùng thảm thiết.
Lúc này trên ngã tư đường đã nhìn không thấy bóng người, ngẫu nhiên có thể thấy được mấy cái xác không hồn vừa biến thành hoạt tử nhân, còn có từng bộ xương khô đi lại.
Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vong linh kỵ sĩ mặc khôi giáp của đoàn kỵ sĩ giáo đình, từ độ cũ mới của khôi giáp trên người bọn chúng có thể thấy được, đó đều là vong linh mới.
“Chúng ta đã tới chậm.” Israel nhìn địa ngục nhân gian dưới mặt đất, thì thào tự nói. Bọn họ đã xuất phát chậm vài ngày, không ngờ vẫn là người đầu tiên đến nơi.
Aylmer cảm nhận được tâm tình ca ca không tốt, ôm lấy eo hắn, cả người tựa vào trên người hắn. “Chúng ta đã tới sớm nhất.”
Archie túm đuôi Jerne không cho phép nó bò loạn, đối với thảm trạng trên mặt đất nó làm như không thấy. Cảnh tượng này ở địa ngục tùy ý có thể thấy được, có cái gì đáng thương cảm đâu, có điều thật đúng là có chút hoài niệm.
“Rống ~~” Lúc này một tiếng rồng ngâm truyền đến, nghe tiếng liền biết là Cleo đến đây.
Beryl cũng phát ra một tiếng hô, sau đó bay về hướng Cleo, rất nhanh hai bên nhân mã hội hợp trên không trung thành Arquette.
“Ngươi cũng đến đây.” Israel nhìn Carlota.
“Ừ.” Sắc mặt Carlota ngưng trọng nhìn tình cảnh dưới mặt đất. “Kỳ thật tiếp viện có thể đến sớm, nếu mọi người đều không kéo dài, lúc này hẳn là hơn phân nửa người nơi này đều còn sống.”
“Đây cũng không phải việc chúng ta có thể khống chế.” Từ trong lời nói của hắn ta, Israel đoán ra được một hai.
“Ca ca, ngươi mau nhìn.” Aylmer vẫn nhìn chăm chú mặt đất, kéo quần áo Israel.
Lúc này, vong linh trong thành đều tụ tập về phương hướng giáo đường, mà bên kia hình như truyền đến âm thanh chiến đấu mỏng manh.
“Chúng ta qua đó.” Israel ý bảo Beryl.
Beryl hiểu ý cấp tốc bay về hướng giáo đường, Cleo theo sát sau đó. Khi bọn họ tới cửa giáo đường, chỉ thấy cửa giáo đường đóng chặt, không ít sinh vật vong linh vây quanh ở bốn phía giáo đường không ngừng muốn đột phá đi vào. Mà trong giáo đường cách một đoạn thời gian, sẽ có một đạo ma pháp quang hệ mỏng manh truyền ra, đem vong linh cạnh cửa giáo đường hóa thành tro tàn.
“Có người may mắn sống sót. Ta đi cứu người, ngươi phụ trách thanh lí vong linh xung quanh.” Israel nói với Carlota.
“Được.” Carlota nói xong nhìn hai đứa trẻ ngồi phía sau Israel, nhíu mày. Người này sao đi đến chỗ nào cũng dắt cả nhà theo, tuy rằng bọn họ đều là phi nhân loại, nhưng mang theo con nít đến chiến trường nguy hiểm như vậy thật sự ổn sao?
“Ca ca, ta cũng phải đi thanh lí vong linh.” Có lẽ là thiên tính cho phép, hoặc là bị hắc khí trên người cậu ảnh hưởng, đối với việc phá hoại Aylmer có nhiệt tình vô cùng.
“Ngươi đừng chạy quá xa, chú ý an toàn.” Israel thấy bốn phía không có vong linh cao cấp, để đứa nhỏ tự mình đi chơi.
Aylmer gật gật đầu, biến thành bộ dạng cự long, hướng về từng đường phố phun ra long tức. “Cleo, chúng ta so xem ai xử lý nhanh hơn.”
“Thắng có thưởng không?” Tuy Cleo cũng thích sung sướng chiến đấu, thế nhưng loại đối thủ không có tính khiêu chiến này thật sự là không thú vị.
Aylmer nghĩ nghĩ, sau đó nói với Cleo: “Nếu ngươi thắng ta, ta bảo ca ca ta cho ngươi 20 ma tinh tệ.”
“Vậy đi.” Cleo nói xong phun ra một ngụm long tức về phương hướng khác với Aylmer.
“Ta đi xem giáo đường.” Carlota thấy dáng vẻ hai người hưng trí bừng bừng, thu hồi long kỵ thương, bay về phía giáo đường.
“Người bên trong giáo đường lui về phía sau.” Israel lớn tiếng nói với người trong giáo đường. Tiếp đó bên ngoài giáo đường nhanh chóng dâng lên một tường băng, ngăn cản vong linh tiến công.
Người trong giáo đường nghe được tiếng gọi bên ngoài, vội vàng lui về phía sau, tiếp theo trong khe cửa xuyên vào một cỗ hàn khí. Mặt đất gần cửa kết một tầng băng mỏng manh.
Sau đó cửa giáo đường bị người đá văng, một thanh niên tóc vàng cao lớn xuất hiện ở cửa. Phía sau hắn là một vị nữ sĩ xinh đẹp ôm hai sinh vật cổ quái.
Sau khi Israel vào cửa, chỉ thấy trong giáo đường chen chúc không ít người. Những người này phần lớn là bình dân, trong đó lẫn số ít quý tộc. Mà phía trước những người này đứng hai mục sư chật vật không chịu nổi.
“Người sống sót đều ở đây sao?” Sau khi Israel nhìn quét một vòng, hỏi hai mục sư.
“Đúng vậy, những người khác đều hy sinh, ngay cả giáo chủ cùng đội trưởng Clover cũng biến thành vong linh.” Hai mục sư nói xong nước mắt chảy xuống.
“Hiện tại ta cần mang bọn ngươi rời khỏi nơi này, các ngươi chú ý theo sát phía sau ta, suy nghĩ cho sinh mệnh các ngươi, tốt nhất các ngươi không nên tụt lại phía sau.” Israel nói với người sống sót trong giáo đường.
“Các ngươi là viện quân đế quốc phái tới sao? Các ngươi đến đây bao nhiêu người, ta là lãnh chủ nơi này.” Lúc này một người mập mạp vừa rồi trốn ở trong đám người, mặc quần áo hoa lệ kích động hỏi.
“Chúng ta là tiếp viện đế quốc St.Monte phái tới, lần này tới đây chỉ có hai người.” Israel nói xong không hề để ý đến gã, mà nói với hai mục sư vẫn cực lực bảo hộ mọi người: “Được rồi, chúng ta muốn phá vòng vây.”
“Không, ta không muốn đi, các ngươi mới có mấy người như vậy, đi ra ngoài không phải tìm chết sao?” Lãnh chủ phát ra tiếng kêu bén nhọn.
“Tùy ngươi.” Israel nói xong đi ra ngoài, cũng bảo Beryl phụ trách cản phía sau. Beryl gật đầu, sau đó ở cạnh cửa chờ một người cuối cùng đi ra ngoài.
Sau khi Israel đi ra, nhìn thấy Carlota chậm rãi rơi xuống mặt đất, sau đó lại nhìn nhìn hai cự long giữa không trung tùy ý phá hoại, tình cảnh này nếu ai không biết còn tưởng rằng đó là hai con ác long đó chứ.
“Nếu ngươi đến đây, vậy liền tùy ngươi mở đường đi, ta đi ở giữa.” Đấu khí của Carlota tương đối bá đạo, thích hợp mở đường, mà hắn thì càng thích hợp thủ hộ mọi hướng hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook